Chương 27: Mẹ
Sau khi xe chạy đi, Kỷ Lâm Thâm xoay người đi về hướng khác, Trần Lượng đã sớm chuẩn bị chiếc xe khác cho anh.
Anh mở cửa ghế lái, ngồi vào.
Tối nay anh không uống rượu, tự lái xe, lái vào con đường khác.
Ba mươi phút sau, dừng lại trước tòa chung cư.
Một khu chung cư bình thường, không phải cao cấp, nhưng tòa nhà không cũ, quan trọng nhất là có thang máy.
Anh đi lên cầu thang, dừng lại trước một căn nhà, lấy chìa khóa mở ra.
Đèn trong nhà mờ ảo, phòng khách không bật đèn, ở lối vào bật chiếc đèn nhỏ, có chút ánh sáng yếu ớt từ nhà bếp
Anh thay giày, cất giày vào tủ, sau đó bước vào.
Có tiếng động nhỏ của bánh xe lăn. Một người ngồi xe lăn đi ra khỏi nhà bếp.
Bà trông gần 50, mái tóc chải gọn gàng, vẻ mặt hiền từ, điều khiển xe lăn điện đi về phòng khách.
"Mẹ. "
Mẹ Kỷ đáp một tiếng, nói: "Đói bụng chưa, mẹ nấu sủi cảo cho con. "
Kỷ Lâm Thâm gật đầu.
Những ngày đầu khởi nghiệp, anh thường xã giao cho đến muộn. Trên bàn rượu phần lớn thời gian đều giao tiếp, một bàn một người ôm mục đích riêng của mình, bài trù đan xen. Nên anh thường không ăn uống đầy đủ, vì vậy bà dưỡng thành một thói quen, mỗi đêm, bà sẽ chờ anh về nhà sau đó làm cho anh một bát mì hoặc sủi cảo.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Bà thuần thục xoay xe lăn tiến vào phòng bếp.
Anh rót ly nước uống, sau đó đi về phía bà. Vừa vặn bà bưng chén sủi cảo ra, anh vội vàng khom lưng đón lấy, đặt sủi cảo lên bàn.
Nhiệt độ vừa phải. Anh biết bà tính toán thời gian trước, hâm đồ ăn lại cho anh.
Trên thế giới này chỉ có mẹ mới cẩn thận như thế, ngay cả chút chi tiết nhỏ cũng phải suy nghĩ cho anh.
Kỷ Lâm Thâm ngồi xuống, cầm đũa gấp vào miệng một cái.
Hương vị rất ngon, so với sơn hào hải vị trong yến tiệc, hương vị này là tuyệt nhất.
Bà Kỷ không rời đi, ngồi bên cạnh bàn ăn yên lặng nhìn anh, ánh mắt dịu dàng
Anh không nói gì, chuyên tâm ăn.
Ánh sáng mờ mờ càng thêm yên tĩnh, trong phòng chỉ có tiếng anh ăn sủi cảo.
Đột nhiên, bà ôn hòa mở miệng: "Lâm Thâm, có phải con đang yêu không? "
Động tác anh chợt dừng lại, đầu đũa va vào nhau phát ra tiếng giòn giã.
Anh không nói gì, dừng lại không đến hai giây, rồi nhai sủi cảo trong miệng vài cái, nuốt xuống. Nhưng không trả lời, tiếp tục gắp một miếng sủi cảo khác bỏ vào miệng.
Bà bình tĩnh nhìn anh: "Bây giờ con đã 27 tuổi rồi, sự nghiệp có thể chậm lại một chút, cũng đã đến lúc con nên lập gia đình, để mẹ được ôm cháu "
Anh từ chối cho ý kiến, ngưng mắt nhìn chằm chằm bát.
Anh đang tự hỏi mẹ chưa bao giờ thúc giục chuyện kết hôn, tại sao bây giờ đột nhiên nhắc tới?
Từ từ rồi anh cũng hiểu, bộ vest của anh có mùi hương thoang thoảng, nhàn nhạt nhưng ngửi thấy rõ ràng.
Là mùi hương của Ôn Noãn.
Bà biết anh không gần gũi với phụ nữ. Dù là trợ lý, thư ký, hay là đối tác, anh chỉ duy trì mối quan hệ công việc, bởi vậy trên người sẽ không dính bất kỳ hương vị nào của phụ nữ.
Nhưng mùi hương kia bám sâu vào quần áo của anh.
Nếu như không có sự cho phép của anh, không người nào có có cơ hội dựa vào anh gần như vậy.
Nên bà mới nhịn không được hỏi tới.
Bất tri bất giác, trong bát chỉ còn một miếng sủi cảo cuối cùng. Anh bỏ vào miệng, sau đó đứng dậy bưng bát đi về phía phòng bếp, chuẩn bị rửa chén.
Bà thấy anh không muốn trả lời, cũng không miễn cưỡng, chỉ nói một câu: "Nếu có cô gái thật sự nguyện ý bên cạnh con, thì con phải trân trọng, phải có trách nhiệm với người ta. "
Bước chân anh dừng lại, không quay đầu nhìn, tiếp tục đi vào phòng bếp.
Bà nhìn thoáng qua phòng bếp, khẽ thở dài, xoay xe lăn chậm rãi trở về phòng ngủ.
Chờ anh từ phòng bếp đi ra, trong phòng khách đã không thấy bóng dáng bà.
Chỉ còn ngọn đèn nho nhỏ và ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ.
Anh cởi áo, treo trên móc ở lối vào.
Dừng lại nửa giây, anh kéo vạt áo lên, ngửi một chút.
Quá rõ.
Tất cả đều là mùi hương trên người cô.
Là anh chủ động khoác lên người cô.
Cũng là anh chủ động, để cho mùi hương của cô thẩm thấu vào cuộc đời anh
——
Một tuần trôi qua, chiều thứ sáu Tần Lâm gọi Ôn Noãn đến văn phòng. Tần Lâm yêu cầu cô sắp xếp đầy đủ cùng cô ấy đi nói chuyện hợp tác phiên dịch cho một chuỗi khách sạn.
Địa điểm đàm phán được đặt tại chi nhánh của chuỗi khách sạn trong thành phố.
Hai người đến tương đối sớm, thấy người của đối phương còn chưa tới nên ở trong đại sảnh chờ.
Tần Lâm tính toán đi vệ sinh trang điểm trước, để một mình Ôn Noãn ngồi ở đó.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Ôn Noãn chậm rãi đi tới khu nghỉ ngơi ở sảnh phụ.
Buổi chiều vừa qua, khách sạn không quá náo nhiệt. Nhạc nhẹ nhàng phát ra, hai ba người ngồi thưa thớt uống cà phê trò chuyện.
Ôn Noãn đứng ngoài hiên, đang muốn đi vào uống một tách trà nóng.
Lúc này, có một người phụ nữ đi tới, mặc bộ sườn xám màu hồng nhạt, vòng eo mảnh khảnh uyển chuyển, lắc trái lắc phải.
Cô vừa định nghiêng người nhường lối ra, chỉ thấy một tấm thẻ phòng đưa tới trước mắt mình, ngữ điệu cô ta không quá khách khí: "Cô giúp tôi lấy cái khăn choàng lụa trong phòng tôi xuống, cái màu vàng nha, nơi này có chút lạnh. "
Ôn Noãn hơi bất ngờ, theo bản năng nhìn người mình, hôm nay cô mặc trang phục công sở nên trông giống nhân viên khách sạn.
Cô biết người này hiểu lầm, nên giải thích lịch sự: "Xin lỗi, tôi không phải nhân viên khách sạn."
Người phụ nữ kia nghe vậy, nhướng mi liếc cô: "Vậy cô mặc trang phục làm gì? "
"Tôi là phiên dịch viên. Có lẽ sau này sẽ là phiên dịch viên cho khách sạn. "
"Tốt thôi" Cô ta đề cao giọng "Đừng động đến đồ đạc trong phòng tôi, tôi sẽ quay về kiểm tra, cô bồi thường không nổi đâu "
Ôn Noãn còn muốn giải thích, nhưng im lặng lại. Ngực phập phồng, bất lực
Phiên dịch viên mặc trang phục đàng hoàng nghiêm túc, đóng vai trò quan trọng nhất trong công việc ngoại giao nhưng công việc của họ không nhận được sự tôn trọng mà họ xứng đáng.
Ngay cả bản thân cô cũng vậy. Số lần gặp phải loại chuyện này, nhiều đến nỗi cô không muốn đếm nữa.
Ôn Noãn rũ mắt nhìn lướt qua thẻ phòng trước mắt, rồi nhìn cô ta. Không nói một lời, cũng không nhận lấy.
"Mau đi đi." Cô ta thúc giục, lắc lắc chiếc thẻ.
"Cô tự đi, mặt khác..." Cô lấy ra thẻ cơm của mình ra đưa lên "Thuận tiện lấy giày trong phòng tôi đi đánh, chú ý đừng đánh hỏng, tôi sẽ trở về kiểm tra. "
Người phụ nữ kia hiển nhiên không ngờ một nhân viên phục vụ lại trả lời như vậy, khiếp sợ sững sờ tại chỗ.
Vừa vặn một người đàn ông trung niên đi tới.
"Cô có thái độ gì hả" Cô ta muốn nổi giận, nhưng thấy người đàn ông kia, lập tức thay đổi, nghiêng người sang một bên "Chu tổng ~"
Ôn Noãn nhìn về phía bên kia, phát hiện người đàn ông kia có chút quen mắt.
Ông ta cũng nhìn thấy cô, kinh hỉ đi nhanh hai bước, không để ý tới người phụ nữ đó, trước tiên chào hỏi cô: "Ô, đây không phải Ôn tiểu thư sao? Chúng ta gặp nhau ngày hôm trước, không biết cô còn nhớ không? "
Ôn Noãn mỉm cười đáp lại: "Nhớ rõ, là ở bữa tiệc tối đúng không? "
Chu tổng đứng trước mặt cô, xoa xoa tay: "Ôn tiểu thư gần đây có bận gì không? Nếu rảnh rỗi mời cô và Kỷ tổng đến sân golf của tôi chơi, dạo này thời tiết rất tốt, sân cỏ.."
Ngày thường khó có thể hẹn được Kỷ Lâm Thâm, nếu có thể thông qua Ôn Noãn hẹn được thì càng tốt.
Người sáng suốt đều nhìn ra Kỷ tổng đối với vị tiểu thư này rất sủng ái, tình mê ý loạn, mỹ nhân bên gối thổi gió vài câu sẽ hiệu quả hơn người khác
Ôn Noãn cười nhạt, đưa ánh mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh: "Tôi phải đi lấy khăn choàng cho vị này "
Lập tức sắc mặt người phụ nữ trắng bệch.
Mấy năm nay Chu tổng trong thương trường lăn lê bò lết, nghe cô nói như vậy, ông ta liền hiểu được chuyện, lập tức quay sang người phụ nữ kia, không chút nể mặt: "Cô sai người ta đi lấy khăn cho cô? Ôn tiểu thư là phiên dịch viên tiếng Pháp, cô có biết đọc tiếng Pháp không? "
Cô ta run rẩy, vội vàng khom lưng xin lỗi cô sau đó tìm cớ rời đi.
Ôn Noãn khoát tay, cô lười so đo với mấy người này.
Chu tổng xoay người xin lỗi cô: "Xin lỗi, để Ôn tiểu thư tức giận rồi, là tôi chiếu cố không chu đáo. Nếu tôi biết công ty dịch thuật mà chúng tôi hợp tác phái cô tới, tôi sẽ tự mình đi đón..."
Ôn Noãn yên lặng chớp chớp mắt.
Thật ra ngày đó, ấn tượng của cô đối với người này không tốt lắm. Ông ta liếc cô một cái, ánh mắt khinh miệt không chút che giấu.
Ông ta đang lải nhải, hy vọng cô có thể nói vài câu trước mặt Kỷ Lâm Thâm.
Người ta nói không có lợi không dậy sớm. Sở dĩ ông ta tôn kính cô là nhìn mặt mũi của Kỷ Lâm Thâm.
Cô hàm hồ đáp hai câu, đúng lúc này Tần Lâm trở về.
Chu tổng lập tức dẫn hai người đến phòng họp trên lầu.
Thang máy đi lên, Tần Lâm và Chu tổng hàn huyên.
Tần Lâm tranh thủ cơ hội giới thiệu cho ông ta tình hình cơ bản của công ty và trình độ chuyên môn của phiên dịch viên, cố gắng thúc đẩy việc ký kết hợp đồng
Ôn Noãn không nói gì, nhưng cô nắm chắc lần hợp tác này bởi vì người nào đó.
Cô ngẩn người, nhìn gương bóng loáng trong thang máy, trong đầu nhớ tới cử chỉ tối hôm đó của anh.
Nơi yến tiệc đó mặt ngoài kim bích huy hoàng, bên trong sống động sinh tình.
Những người phụ nữ ở đó ăn mặc mát mẻ, chỉ để các quý ông thêm sắc thêm hương.
Thậm chí, có người cố ý để bạn gái ăn mặc xinh đẹp gợi cảm đến để cho người có quyền thế nhìn thấy cảnh xuân. Nếu như đối phương coi trọng sẽ lập tức chắp tay dâng lên đổi lấy lợi ích
Nơi xã giao thượng lưu, dưới vỏ bọc thánh thiện, đẫy rẫy những dục vọng như sóng trào.
Ôn Noãn nghiêm túc hồi tưởng lại
Thật ra, Kỷ Lâm Thâm chỉ không nói khách khí với cô khi hai người ở cạnh nhau, trong lời nói thỉnh thoảng ác liệt trả thù.
Nhưng ở nơi công khai có người ngoài, anh chưa bao giờ đối xử với cô như những người đàn ông khác, không có hành động hay ăn nói khinh bạc.
Nghĩ tới đây, đột nhiên cô hiểu được lời nói và hành động của anh.
Anh không cho phép cô ăn mặc hở hang
Anh nghiêm túc giới thiệu nghề nghiệp của cô.
Bởi vì ở nơi đó, chỉ khi người đàn ông tôn trọng người phụ nữ của mình, người phụ nữ đó sẽ được người khác tôn trọng.
——
Sau khi đàm phán xong, Chu tổng đề nghị phái xe đưa hai người về nhà, nhưng Ôn Noãn khéo léo từ chối.
Cô bước ra khỏi khách sạn, cửa kính vừa mở ra, cơn gió nóng đầu hè xộc thẳng vào mặt.
Bên ngoài trời đã ngả bóng, ánh trăng mờ ảo, đèn đường tối tăm.
Đứng ở ven đường, cô lấy điện thoại di động ra, tra ga tàu điện ngầm gần nhất.
Trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đang đậu ở phía trước
Cô đút điện thoại vào túi rồi đi về chiếc xe.
Cửa đã tự động mở, cô bước vào, đóng cửa lại.
Không khí bên trong rất mát, khí lạnh thơm mát đột nhiên vây lấy cô, hai má ửng hồng vì nóng dần dần giảm xuống.
Cô thấy Kỷ Lâm Thâm ngồi bên cạnh cô. Có chút bất ngờ, không ngờ anh sẽ đến đón cô.
"Anh--"
Cô còn chưa nói xong, anh đã nghiêng người.
Bàn tay mạnh mẽ khống chế đầu cô, không cho cô nhúc nhích.
Sau đó anh cúi đầu, bịt kín môi cô.
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn
Anh mở cửa ghế lái, ngồi vào.
Tối nay anh không uống rượu, tự lái xe, lái vào con đường khác.
Ba mươi phút sau, dừng lại trước tòa chung cư.
Một khu chung cư bình thường, không phải cao cấp, nhưng tòa nhà không cũ, quan trọng nhất là có thang máy.
Anh đi lên cầu thang, dừng lại trước một căn nhà, lấy chìa khóa mở ra.
Đèn trong nhà mờ ảo, phòng khách không bật đèn, ở lối vào bật chiếc đèn nhỏ, có chút ánh sáng yếu ớt từ nhà bếp
Anh thay giày, cất giày vào tủ, sau đó bước vào.
Có tiếng động nhỏ của bánh xe lăn. Một người ngồi xe lăn đi ra khỏi nhà bếp.
Bà trông gần 50, mái tóc chải gọn gàng, vẻ mặt hiền từ, điều khiển xe lăn điện đi về phòng khách.
"Mẹ. "
Mẹ Kỷ đáp một tiếng, nói: "Đói bụng chưa, mẹ nấu sủi cảo cho con. "
Kỷ Lâm Thâm gật đầu.
Những ngày đầu khởi nghiệp, anh thường xã giao cho đến muộn. Trên bàn rượu phần lớn thời gian đều giao tiếp, một bàn một người ôm mục đích riêng của mình, bài trù đan xen. Nên anh thường không ăn uống đầy đủ, vì vậy bà dưỡng thành một thói quen, mỗi đêm, bà sẽ chờ anh về nhà sau đó làm cho anh một bát mì hoặc sủi cảo.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Bà thuần thục xoay xe lăn tiến vào phòng bếp.
Anh rót ly nước uống, sau đó đi về phía bà. Vừa vặn bà bưng chén sủi cảo ra, anh vội vàng khom lưng đón lấy, đặt sủi cảo lên bàn.
Nhiệt độ vừa phải. Anh biết bà tính toán thời gian trước, hâm đồ ăn lại cho anh.
Trên thế giới này chỉ có mẹ mới cẩn thận như thế, ngay cả chút chi tiết nhỏ cũng phải suy nghĩ cho anh.
Kỷ Lâm Thâm ngồi xuống, cầm đũa gấp vào miệng một cái.
Hương vị rất ngon, so với sơn hào hải vị trong yến tiệc, hương vị này là tuyệt nhất.
Bà Kỷ không rời đi, ngồi bên cạnh bàn ăn yên lặng nhìn anh, ánh mắt dịu dàng
Anh không nói gì, chuyên tâm ăn.
Ánh sáng mờ mờ càng thêm yên tĩnh, trong phòng chỉ có tiếng anh ăn sủi cảo.
Đột nhiên, bà ôn hòa mở miệng: "Lâm Thâm, có phải con đang yêu không? "
Động tác anh chợt dừng lại, đầu đũa va vào nhau phát ra tiếng giòn giã.
Anh không nói gì, dừng lại không đến hai giây, rồi nhai sủi cảo trong miệng vài cái, nuốt xuống. Nhưng không trả lời, tiếp tục gắp một miếng sủi cảo khác bỏ vào miệng.
Bà bình tĩnh nhìn anh: "Bây giờ con đã 27 tuổi rồi, sự nghiệp có thể chậm lại một chút, cũng đã đến lúc con nên lập gia đình, để mẹ được ôm cháu "
Anh từ chối cho ý kiến, ngưng mắt nhìn chằm chằm bát.
Anh đang tự hỏi mẹ chưa bao giờ thúc giục chuyện kết hôn, tại sao bây giờ đột nhiên nhắc tới?
Từ từ rồi anh cũng hiểu, bộ vest của anh có mùi hương thoang thoảng, nhàn nhạt nhưng ngửi thấy rõ ràng.
Là mùi hương của Ôn Noãn.
Bà biết anh không gần gũi với phụ nữ. Dù là trợ lý, thư ký, hay là đối tác, anh chỉ duy trì mối quan hệ công việc, bởi vậy trên người sẽ không dính bất kỳ hương vị nào của phụ nữ.
Nhưng mùi hương kia bám sâu vào quần áo của anh.
Nếu như không có sự cho phép của anh, không người nào có có cơ hội dựa vào anh gần như vậy.
Nên bà mới nhịn không được hỏi tới.
Bất tri bất giác, trong bát chỉ còn một miếng sủi cảo cuối cùng. Anh bỏ vào miệng, sau đó đứng dậy bưng bát đi về phía phòng bếp, chuẩn bị rửa chén.
Bà thấy anh không muốn trả lời, cũng không miễn cưỡng, chỉ nói một câu: "Nếu có cô gái thật sự nguyện ý bên cạnh con, thì con phải trân trọng, phải có trách nhiệm với người ta. "
Bước chân anh dừng lại, không quay đầu nhìn, tiếp tục đi vào phòng bếp.
Bà nhìn thoáng qua phòng bếp, khẽ thở dài, xoay xe lăn chậm rãi trở về phòng ngủ.
Chờ anh từ phòng bếp đi ra, trong phòng khách đã không thấy bóng dáng bà.
Chỉ còn ngọn đèn nho nhỏ và ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ.
Anh cởi áo, treo trên móc ở lối vào.
Dừng lại nửa giây, anh kéo vạt áo lên, ngửi một chút.
Quá rõ.
Tất cả đều là mùi hương trên người cô.
Là anh chủ động khoác lên người cô.
Cũng là anh chủ động, để cho mùi hương của cô thẩm thấu vào cuộc đời anh
——
Một tuần trôi qua, chiều thứ sáu Tần Lâm gọi Ôn Noãn đến văn phòng. Tần Lâm yêu cầu cô sắp xếp đầy đủ cùng cô ấy đi nói chuyện hợp tác phiên dịch cho một chuỗi khách sạn.
Địa điểm đàm phán được đặt tại chi nhánh của chuỗi khách sạn trong thành phố.
Hai người đến tương đối sớm, thấy người của đối phương còn chưa tới nên ở trong đại sảnh chờ.
Tần Lâm tính toán đi vệ sinh trang điểm trước, để một mình Ôn Noãn ngồi ở đó.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Ôn Noãn chậm rãi đi tới khu nghỉ ngơi ở sảnh phụ.
Buổi chiều vừa qua, khách sạn không quá náo nhiệt. Nhạc nhẹ nhàng phát ra, hai ba người ngồi thưa thớt uống cà phê trò chuyện.
Ôn Noãn đứng ngoài hiên, đang muốn đi vào uống một tách trà nóng.
Lúc này, có một người phụ nữ đi tới, mặc bộ sườn xám màu hồng nhạt, vòng eo mảnh khảnh uyển chuyển, lắc trái lắc phải.
Cô vừa định nghiêng người nhường lối ra, chỉ thấy một tấm thẻ phòng đưa tới trước mắt mình, ngữ điệu cô ta không quá khách khí: "Cô giúp tôi lấy cái khăn choàng lụa trong phòng tôi xuống, cái màu vàng nha, nơi này có chút lạnh. "
Ôn Noãn hơi bất ngờ, theo bản năng nhìn người mình, hôm nay cô mặc trang phục công sở nên trông giống nhân viên khách sạn.
Cô biết người này hiểu lầm, nên giải thích lịch sự: "Xin lỗi, tôi không phải nhân viên khách sạn."
Người phụ nữ kia nghe vậy, nhướng mi liếc cô: "Vậy cô mặc trang phục làm gì? "
"Tôi là phiên dịch viên. Có lẽ sau này sẽ là phiên dịch viên cho khách sạn. "
"Tốt thôi" Cô ta đề cao giọng "Đừng động đến đồ đạc trong phòng tôi, tôi sẽ quay về kiểm tra, cô bồi thường không nổi đâu "
Ôn Noãn còn muốn giải thích, nhưng im lặng lại. Ngực phập phồng, bất lực
Phiên dịch viên mặc trang phục đàng hoàng nghiêm túc, đóng vai trò quan trọng nhất trong công việc ngoại giao nhưng công việc của họ không nhận được sự tôn trọng mà họ xứng đáng.
Ngay cả bản thân cô cũng vậy. Số lần gặp phải loại chuyện này, nhiều đến nỗi cô không muốn đếm nữa.
Ôn Noãn rũ mắt nhìn lướt qua thẻ phòng trước mắt, rồi nhìn cô ta. Không nói một lời, cũng không nhận lấy.
"Mau đi đi." Cô ta thúc giục, lắc lắc chiếc thẻ.
"Cô tự đi, mặt khác..." Cô lấy ra thẻ cơm của mình ra đưa lên "Thuận tiện lấy giày trong phòng tôi đi đánh, chú ý đừng đánh hỏng, tôi sẽ trở về kiểm tra. "
Người phụ nữ kia hiển nhiên không ngờ một nhân viên phục vụ lại trả lời như vậy, khiếp sợ sững sờ tại chỗ.
Vừa vặn một người đàn ông trung niên đi tới.
Ôn Noãn nhìn về phía bên kia, phát hiện người đàn ông kia có chút quen mắt.
Ông ta cũng nhìn thấy cô, kinh hỉ đi nhanh hai bước, không để ý tới người phụ nữ đó, trước tiên chào hỏi cô: "Ô, đây không phải Ôn tiểu thư sao? Chúng ta gặp nhau ngày hôm trước, không biết cô còn nhớ không? "
Ôn Noãn mỉm cười đáp lại: "Nhớ rõ, là ở bữa tiệc tối đúng không? "
Chu tổng đứng trước mặt cô, xoa xoa tay: "Ôn tiểu thư gần đây có bận gì không? Nếu rảnh rỗi mời cô và Kỷ tổng đến sân golf của tôi chơi, dạo này thời tiết rất tốt, sân cỏ.."
Ngày thường khó có thể hẹn được Kỷ Lâm Thâm, nếu có thể thông qua Ôn Noãn hẹn được thì càng tốt.
Người sáng suốt đều nhìn ra Kỷ tổng đối với vị tiểu thư này rất sủng ái, tình mê ý loạn, mỹ nhân bên gối thổi gió vài câu sẽ hiệu quả hơn người khác
Ôn Noãn cười nhạt, đưa ánh mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh: "Tôi phải đi lấy khăn choàng cho vị này "
Lập tức sắc mặt người phụ nữ trắng bệch.
Mấy năm nay Chu tổng trong thương trường lăn lê bò lết, nghe cô nói như vậy, ông ta liền hiểu được chuyện, lập tức quay sang người phụ nữ kia, không chút nể mặt: "Cô sai người ta đi lấy khăn cho cô? Ôn tiểu thư là phiên dịch viên tiếng Pháp, cô có biết đọc tiếng Pháp không? "
Cô ta run rẩy, vội vàng khom lưng xin lỗi cô sau đó tìm cớ rời đi.
Ôn Noãn khoát tay, cô lười so đo với mấy người này.
Chu tổng xoay người xin lỗi cô: "Xin lỗi, để Ôn tiểu thư tức giận rồi, là tôi chiếu cố không chu đáo. Nếu tôi biết công ty dịch thuật mà chúng tôi hợp tác phái cô tới, tôi sẽ tự mình đi đón..."
Ôn Noãn yên lặng chớp chớp mắt.
Thật ra ngày đó, ấn tượng của cô đối với người này không tốt lắm. Ông ta liếc cô một cái, ánh mắt khinh miệt không chút che giấu.
Ông ta đang lải nhải, hy vọng cô có thể nói vài câu trước mặt Kỷ Lâm Thâm.
Người ta nói không có lợi không dậy sớm. Sở dĩ ông ta tôn kính cô là nhìn mặt mũi của Kỷ Lâm Thâm.
Cô hàm hồ đáp hai câu, đúng lúc này Tần Lâm trở về.
Chu tổng lập tức dẫn hai người đến phòng họp trên lầu.
Thang máy đi lên, Tần Lâm và Chu tổng hàn huyên.
Tần Lâm tranh thủ cơ hội giới thiệu cho ông ta tình hình cơ bản của công ty và trình độ chuyên môn của phiên dịch viên, cố gắng thúc đẩy việc ký kết hợp đồng
Ôn Noãn không nói gì, nhưng cô nắm chắc lần hợp tác này bởi vì người nào đó.
Cô ngẩn người, nhìn gương bóng loáng trong thang máy, trong đầu nhớ tới cử chỉ tối hôm đó của anh.
Nơi yến tiệc đó mặt ngoài kim bích huy hoàng, bên trong sống động sinh tình.
Những người phụ nữ ở đó ăn mặc mát mẻ, chỉ để các quý ông thêm sắc thêm hương.
Thậm chí, có người cố ý để bạn gái ăn mặc xinh đẹp gợi cảm đến để cho người có quyền thế nhìn thấy cảnh xuân. Nếu như đối phương coi trọng sẽ lập tức chắp tay dâng lên đổi lấy lợi ích
Nơi xã giao thượng lưu, dưới vỏ bọc thánh thiện, đẫy rẫy những dục vọng như sóng trào.
Ôn Noãn nghiêm túc hồi tưởng lại
Thật ra, Kỷ Lâm Thâm chỉ không nói khách khí với cô khi hai người ở cạnh nhau, trong lời nói thỉnh thoảng ác liệt trả thù.
Nhưng ở nơi công khai có người ngoài, anh chưa bao giờ đối xử với cô như những người đàn ông khác, không có hành động hay ăn nói khinh bạc.
Nghĩ tới đây, đột nhiên cô hiểu được lời nói và hành động của anh.
Anh không cho phép cô ăn mặc hở hang
Anh nghiêm túc giới thiệu nghề nghiệp của cô.
Bởi vì ở nơi đó, chỉ khi người đàn ông tôn trọng người phụ nữ của mình, người phụ nữ đó sẽ được người khác tôn trọng.
——
Sau khi đàm phán xong, Chu tổng đề nghị phái xe đưa hai người về nhà, nhưng Ôn Noãn khéo léo từ chối.
Cô bước ra khỏi khách sạn, cửa kính vừa mở ra, cơn gió nóng đầu hè xộc thẳng vào mặt.
Bên ngoài trời đã ngả bóng, ánh trăng mờ ảo, đèn đường tối tăm.
Đứng ở ven đường, cô lấy điện thoại di động ra, tra ga tàu điện ngầm gần nhất.
Trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đang đậu ở phía trước
Cô đút điện thoại vào túi rồi đi về chiếc xe.
Cửa đã tự động mở, cô bước vào, đóng cửa lại.
Không khí bên trong rất mát, khí lạnh thơm mát đột nhiên vây lấy cô, hai má ửng hồng vì nóng dần dần giảm xuống.
Cô thấy Kỷ Lâm Thâm ngồi bên cạnh cô. Có chút bất ngờ, không ngờ anh sẽ đến đón cô.
"Anh--"
Cô còn chưa nói xong, anh đã nghiêng người.
Bàn tay mạnh mẽ khống chế đầu cô, không cho cô nhúc nhích.
Sau đó anh cúi đầu, bịt kín môi cô.
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn