Chương 38: Mèo Động Dục Trong Truyền Thuyết (1)
Cái này không phải là đại dì mụ của mèo trong truyền thuyết đó chứ?
Cô mới bảy tháng tuổi thôi, vậy mà đã động dục?
Vậy cô phải tìm mèo hay tìm người đây?
Không đúng, chẳng lẽ cô còn phải sinh mèo con sao?
Nghĩ đến việc luôn có mèo nhóc con đuổi theo mình là cô đã muốn trầm cảm rồi.
Không đúng, vẫn nên xử lý vấn đề này trước một chút, chẳng lẽ phải có băng vệ sinh?
Có loại dùng cho mèo sao?
Trình Tiểu Mễ hiện tại đã không biết phải phun tào như thế nào nữa, cuối cùng không có cách nào chỉ có thể nhảy vào nước rửa một chút, sau đó đi ra rảy lông, cả thân mèo đều không ổn lắm.
“Mèo con, mi không thể vào nước biết không?” Thống đốc đại nhân rất tức giận, tuy rằng biết thú cưng nhỏ này thích sạch sẽ, nhưng anh cực không đồng ý nó nhảy vào trong nước. Vì cũng chưa biết nước ở Lang Nhân Tinh có sạch sẽ hay không. Nghĩ đến đây anh cầm một bộ sam y của mình lại đây lau người cho Trình Tiểu Mễ, sau đó phát hiện thông huấn khí biểu hiện đã khai thông liền vội vàng liên hệ phi thuyền.
Đầu bên kia nói sẽ mau chóng tới đây đón bọn họ, nhưng trong rừng rậm không được nên cần ngừng trên mảnh đất trống ở cách đó không xa.
Thống đốc đại nhân tất nhiên là đồng ý, anh ôm Trình Tiểu Mễ ướt đẫm chạy tới hướng đó, căn bản không chú ý sủng vật trong lòng ngực lúc này đang trông mong nhìn cơ thể anh thiếu điều chưa chảy nước miếng.
Muốn đàn ông quá làm sao bây giờ?
Toàn bộ đầu óc cô đều là suy nghĩ gì gì kia, sắp nóng cháy đầu rồi. Lúc này mới vừa bắt đầu mà cô đã thấy mình có chút chịu không nổi rồi.
Bản năng động vật thật đúng là đáng sợ, may mà cô là người nên còn có thể lý trí một ít, nếu mà là con mèo thật chắc cô đã chạy đi tìm bạn đời rồi. Huhu tuyệt đối không được, quá hủy tam quan.
Đã thế vào lúc này không biết là người nào đuổi theo bọn họ, quay đầu lại nhìn lên thấy thì ra là người Lang Nhân Tinh nửa đầu sói kia, thống đốc Reuel ném Trình Tiểu Mễ trong ngực ra, nói: “Lập tức chạy thẳng tới phía trước, không cần quay đầu lại.” Anh muốn ngăn cản những người này, nếu mang theo Trình Tiểu Mễ thì quá nguy hiểm. Không phải anh có nguy hiểm mà anh sợ Trình Tiểu Mễ có nguy hiểm. Chủ yếu là sợ đối phương đột nhiên lại quăng ra cái loại như thuốc ức chế tinh thần lực gì gì kia, vậy anh liền không nhất định có thể bảo hộ Trình Tiểu Mễ chu toàn.
Trăm triệu lần không nghĩ tới chính là mấy ngày nay Trình Tiểu Mễ ở trong rừng rậm cùng anh nên đã luyện thành một con mèo hoang, bị đuổi giết như này thì dã tính liền tăng lên, thế mà lại đột nhiên tiến lên công kích một con sói.
Phải biết rằng người Lang Nhân Tinh hơn phân nửa là không có tinh thần lực, bọn họ có được thị lực siêu tốt cùng tốc độ siêu cường giống như dã thú. Mọi người có thể tưởng tượng được tình hình một con chó cùng một con mèo châu đầu vào đánh nhau, bị hại hơn phân nửa là chó rồi.
Bởi vì động tác bọn họ không linh hoạt bằng mèo, rất dễ bị móng vuốt mèo đả thương.
Nếu không phải bọn họ da dày, Trình Tiểu Mễ đã cào bọn họ mặt đầy máu.
Phi thuyền đang bay tới nhìn thấy loại tình hình này thì cảm thấy mèo con dễ thương đáng yêu kia đột nhiên biến thành hung tàn, trước kia chỉ lớn hơn bàn tay một chút, giờ đã lớn cỡ hai bàn tay. Không riêng như thế, thân thủ này cũng ghê gớm quá, rõ ràng là một con mèo đáng yêu, nhưng khi cào lên người sói Lang Nhân Tinh thì không chút do dự.
Thống đốc đại nhân sợ cô bị thương, vội dùng tinh thần lực phối hợp bảo vệ cô. Còn may đàn ông Già Nạp gần như đồng bộ với nữ thần của mình, cho nên trên cơ bản bọn họ là không đâu địch nổi. Chỉ là Reuel cảm thấy anh bình sinh lần đầu tiên mới thấy nữ thần hung tàn như vậy, chẳng qua ẩn ẩn có loại cảm giác kiêu ngạo là sao nhỉ?
Bọn họ vừa đánh vừa lui, thẳng đến khi cách phi thuyền còn vài bước thì thống đốc Reuel đột nhiên dùng tinh thần lực của mình bắt lấy Trình Tiểu Mễ dùng sức ném lên phi thuyền, sau đó chính anh cũng thả người nhảy lên không trung lấy ra pháo lượng tử bắn một phát qua.
Oanh một tiếng, người Lang Nhân Tinh sôi nổi chạy trốn, trong lúc nhất thời làm thống đốc Reuel và Trình Tiểu Mễ có cơ hội lên thuyền.
Bắc Thần lúc này mới nhẹ nhàng thở ra chạy lên nói: “Thống đốc đại nhân, giờ có muốn phản công không?”
“Trở về.”
“Vâng.” Thời gian tới tinh cầu người Lang Nhân Tinh dã man này thật sự quá dài, bọn họ cũng đúng là nên về nhà. Truyền đạt mệnh lệnh một chút, phi thuyền lập tức bay hướng ra khỏi Lang Nhân Tinh.
Thế nhưng vào lúc này Bắc Thần chỉ vào tay áo thống đốc đại nhân hỏi: “Ngài bị thương sao?”
Thống đốc Reuel nhìn thoáng qua tay áo mình, bên trên có một chút máu nhưng cũng không nhiều, mới nãy là anh dùng tinh thần lực công kích từ xa, không hề tiếp xúc trực tiếp với kẻ địch, cho nên căn bản không thể dính máu của đối phương. Vậy có thể tiếp xúc với anh chỉ có một, đó chính là Trình Tiểu Mễ.
Trong lòng anh lạnh lẽo, chuyển hướng qua Trình Tiểu Mễ nói: “Mèo con tới đây.”
Trình Tiểu Mễ mới vừa bị rơi choáng váng chới với còn còn chưa hiểu ra sao, nghe được có người gọi thì lắc lư chạy tới. Kết quả không ngờ thống đốc đại nhân lại giơ mình lên ngó trái ngó phải, sau đó……
Mẹ nó, sau đó bọn họ đem ánh mắt nhắm ngay giữa hai chân mình.
Trình Tiểu Mễ dường như ý thức được đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên kẹp chặt hai chân.
“Mau chuẩn bị khoang chữa bệnh, tra xem nó bị thương ở đâu.” Thống đốc Reuel có chút hối hận, mới rồi không nên để nó cậy mạnh đi công kích kẻ địch, nếu bị thương gì thì phải làm sao?
Đàn ông Già Nạp Tinh chắc chắn lo lắng cho nữ thần còn hơn tính mạng mình, đương nhiên phải kể tới một số người độc thân vạn năm như thống đốc đại nhân.
Bắc Thần không dám chậm trễ điều một khoang chữa bệnh loại nhỏ tới, Trình Tiểu Mễ vẻ mặt ngơ ngác bị thả vào.
Trình Tiểu Mễ không biết chuyện thế nào, dùng khoang trị liệu tiên tiến để kiểm tra và trị liệu sao! Nhưng cô đâu có bệnh, chỉ là……
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn
Cô mới bảy tháng tuổi thôi, vậy mà đã động dục?
Vậy cô phải tìm mèo hay tìm người đây?
Không đúng, chẳng lẽ cô còn phải sinh mèo con sao?
Nghĩ đến việc luôn có mèo nhóc con đuổi theo mình là cô đã muốn trầm cảm rồi.
Không đúng, vẫn nên xử lý vấn đề này trước một chút, chẳng lẽ phải có băng vệ sinh?
Có loại dùng cho mèo sao?
Trình Tiểu Mễ hiện tại đã không biết phải phun tào như thế nào nữa, cuối cùng không có cách nào chỉ có thể nhảy vào nước rửa một chút, sau đó đi ra rảy lông, cả thân mèo đều không ổn lắm.
“Mèo con, mi không thể vào nước biết không?” Thống đốc đại nhân rất tức giận, tuy rằng biết thú cưng nhỏ này thích sạch sẽ, nhưng anh cực không đồng ý nó nhảy vào trong nước. Vì cũng chưa biết nước ở Lang Nhân Tinh có sạch sẽ hay không. Nghĩ đến đây anh cầm một bộ sam y của mình lại đây lau người cho Trình Tiểu Mễ, sau đó phát hiện thông huấn khí biểu hiện đã khai thông liền vội vàng liên hệ phi thuyền.
Đầu bên kia nói sẽ mau chóng tới đây đón bọn họ, nhưng trong rừng rậm không được nên cần ngừng trên mảnh đất trống ở cách đó không xa.
Thống đốc đại nhân tất nhiên là đồng ý, anh ôm Trình Tiểu Mễ ướt đẫm chạy tới hướng đó, căn bản không chú ý sủng vật trong lòng ngực lúc này đang trông mong nhìn cơ thể anh thiếu điều chưa chảy nước miếng.
Muốn đàn ông quá làm sao bây giờ?
Toàn bộ đầu óc cô đều là suy nghĩ gì gì kia, sắp nóng cháy đầu rồi. Lúc này mới vừa bắt đầu mà cô đã thấy mình có chút chịu không nổi rồi.
Bản năng động vật thật đúng là đáng sợ, may mà cô là người nên còn có thể lý trí một ít, nếu mà là con mèo thật chắc cô đã chạy đi tìm bạn đời rồi. Huhu tuyệt đối không được, quá hủy tam quan.
Đã thế vào lúc này không biết là người nào đuổi theo bọn họ, quay đầu lại nhìn lên thấy thì ra là người Lang Nhân Tinh nửa đầu sói kia, thống đốc Reuel ném Trình Tiểu Mễ trong ngực ra, nói: “Lập tức chạy thẳng tới phía trước, không cần quay đầu lại.” Anh muốn ngăn cản những người này, nếu mang theo Trình Tiểu Mễ thì quá nguy hiểm. Không phải anh có nguy hiểm mà anh sợ Trình Tiểu Mễ có nguy hiểm. Chủ yếu là sợ đối phương đột nhiên lại quăng ra cái loại như thuốc ức chế tinh thần lực gì gì kia, vậy anh liền không nhất định có thể bảo hộ Trình Tiểu Mễ chu toàn.
Trăm triệu lần không nghĩ tới chính là mấy ngày nay Trình Tiểu Mễ ở trong rừng rậm cùng anh nên đã luyện thành một con mèo hoang, bị đuổi giết như này thì dã tính liền tăng lên, thế mà lại đột nhiên tiến lên công kích một con sói.
Phải biết rằng người Lang Nhân Tinh hơn phân nửa là không có tinh thần lực, bọn họ có được thị lực siêu tốt cùng tốc độ siêu cường giống như dã thú. Mọi người có thể tưởng tượng được tình hình một con chó cùng một con mèo châu đầu vào đánh nhau, bị hại hơn phân nửa là chó rồi.
Bởi vì động tác bọn họ không linh hoạt bằng mèo, rất dễ bị móng vuốt mèo đả thương.
Nếu không phải bọn họ da dày, Trình Tiểu Mễ đã cào bọn họ mặt đầy máu.
Phi thuyền đang bay tới nhìn thấy loại tình hình này thì cảm thấy mèo con dễ thương đáng yêu kia đột nhiên biến thành hung tàn, trước kia chỉ lớn hơn bàn tay một chút, giờ đã lớn cỡ hai bàn tay. Không riêng như thế, thân thủ này cũng ghê gớm quá, rõ ràng là một con mèo đáng yêu, nhưng khi cào lên người sói Lang Nhân Tinh thì không chút do dự.
Thống đốc đại nhân sợ cô bị thương, vội dùng tinh thần lực phối hợp bảo vệ cô. Còn may đàn ông Già Nạp gần như đồng bộ với nữ thần của mình, cho nên trên cơ bản bọn họ là không đâu địch nổi. Chỉ là Reuel cảm thấy anh bình sinh lần đầu tiên mới thấy nữ thần hung tàn như vậy, chẳng qua ẩn ẩn có loại cảm giác kiêu ngạo là sao nhỉ?
Bọn họ vừa đánh vừa lui, thẳng đến khi cách phi thuyền còn vài bước thì thống đốc Reuel đột nhiên dùng tinh thần lực của mình bắt lấy Trình Tiểu Mễ dùng sức ném lên phi thuyền, sau đó chính anh cũng thả người nhảy lên không trung lấy ra pháo lượng tử bắn một phát qua.
Oanh một tiếng, người Lang Nhân Tinh sôi nổi chạy trốn, trong lúc nhất thời làm thống đốc Reuel và Trình Tiểu Mễ có cơ hội lên thuyền.
Bắc Thần lúc này mới nhẹ nhàng thở ra chạy lên nói: “Thống đốc đại nhân, giờ có muốn phản công không?”
“Trở về.”
“Vâng.” Thời gian tới tinh cầu người Lang Nhân Tinh dã man này thật sự quá dài, bọn họ cũng đúng là nên về nhà. Truyền đạt mệnh lệnh một chút, phi thuyền lập tức bay hướng ra khỏi Lang Nhân Tinh.
Thế nhưng vào lúc này Bắc Thần chỉ vào tay áo thống đốc đại nhân hỏi: “Ngài bị thương sao?”
Thống đốc Reuel nhìn thoáng qua tay áo mình, bên trên có một chút máu nhưng cũng không nhiều, mới nãy là anh dùng tinh thần lực công kích từ xa, không hề tiếp xúc trực tiếp với kẻ địch, cho nên căn bản không thể dính máu của đối phương. Vậy có thể tiếp xúc với anh chỉ có một, đó chính là Trình Tiểu Mễ.
Trong lòng anh lạnh lẽo, chuyển hướng qua Trình Tiểu Mễ nói: “Mèo con tới đây.”
Trình Tiểu Mễ mới vừa bị rơi choáng váng chới với còn còn chưa hiểu ra sao, nghe được có người gọi thì lắc lư chạy tới. Kết quả không ngờ thống đốc đại nhân lại giơ mình lên ngó trái ngó phải, sau đó……
Mẹ nó, sau đó bọn họ đem ánh mắt nhắm ngay giữa hai chân mình.
Trình Tiểu Mễ dường như ý thức được đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên kẹp chặt hai chân.
“Mau chuẩn bị khoang chữa bệnh, tra xem nó bị thương ở đâu.” Thống đốc Reuel có chút hối hận, mới rồi không nên để nó cậy mạnh đi công kích kẻ địch, nếu bị thương gì thì phải làm sao?
Đàn ông Già Nạp Tinh chắc chắn lo lắng cho nữ thần còn hơn tính mạng mình, đương nhiên phải kể tới một số người độc thân vạn năm như thống đốc đại nhân.
Bắc Thần không dám chậm trễ điều một khoang chữa bệnh loại nhỏ tới, Trình Tiểu Mễ vẻ mặt ngơ ngác bị thả vào.
Trình Tiểu Mễ không biết chuyện thế nào, dùng khoang trị liệu tiên tiến để kiểm tra và trị liệu sao! Nhưng cô đâu có bệnh, chỉ là……
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn