Đọc truyện Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu

Chương 28: Ông Nội Ôn Hòa



Nhưng sao sau lưng anh đứng đầy người vậy, đại khái có hơn hai mươi thì phải, một nhóm người mặc quân trang, vẻ mặt uy nghiêm khiến người run sợ.

Trình Tiểu Mễ rụt lại vào trong túi anh một chút, chỉ lộ ra đôi mắt cùng lỗ tai nhỏ màu đen huơ tới huơ lui.

Lan nói: “Xem ra vật nhỏ rất sợ hãi, chúng ta có thể đi vào trong rồi nói.”

Thống đốc Reuel nhìn người ông này, đại nguyên soái cấp cao nhất liên minh, thống lĩnh Già Nạp Tinh, là một người luôn ngập tràn tính kế.

“Lão già có chuyện cứ việc nói thẳng.”

Trình Tiểu Mễ không biết sao lại cảm giác được Sen nhà mình đang khẩn trương, lúc trước khi đối mặt với Jason anh cũng chưa từng khẩn trương như vậy. Vì thế lại co rụt vào túi, tuy rằng nhìn “ông lão” trước mặt rất có cảm giác thân thiết, nhưng trong lòng cô cũng hiểu rõ thứ như bề ngoài này rất có tính gạt người.

Lan nguyên soái nói: “Ông thấy vật nhỏ này trên Tinh Võng liền rất thích, lỗ tai đen cái đuôi đen, ngày thường cháu đều ở tiền tuyến chỉ sợ không có gì thời gian chăm sóc, hay là để ông nội nuôi cho, thấy sao hả?”

Trực tiếp, vô cùng trực tiếp.

Mang theo nhiều người tới như vậy, rõ ràng là cướp mèo đây mà.

Sen à, anh không thể nao núng đâu đó.

Trình Tiểu Mễ yên lặng bắt lấy tay áo anh một chút, nâng đầu nhỏ lên phóng điện với anh, tỏ vẻ mình chỉ nhận một mình anh là chủ, không nhận người khác.

Thống đốc Reuel trong nháy mắt cảm thấy mình bị manh tới tìm không thấy nam bắc rồi, ho nhẹ một tiếng nói: “Không thể được.”

“Ông có thể dùng tiền mua, cháu cảm thấy bao nhiêu thì thích hợp? Hoặc là, ông nhường vị trí này cho cháu cũng được.” Lan nguyên soái cười cười, vẻ mặt vô hại.

Nhưng thống đốc Reuel lại lui về phía sau một bước, nói: “Lan, trước giờ cháu không có hứng thú với vị trí của ông, còn ông cũng đừng nghĩ đến thứ không thuộc về ông nữa.”

Trình Tiểu Mễ cứ cảm thấy ý trong lời nói của bọn họ có điều ám chỉ, cảm giác như sau khi nói xong câu đó là phát sinh chiến sự hết sức căng thẳng vậy.

Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng Lan nguyên soái kia nói: “Ông sẽ không từ bỏ đâu, sớm muộn gì cũng phải lấy được tiểu gia hỏa này.” Nói xong ngược lại đi rất tiêu sái, nếu không phải mấy người đằng sau ông ấy đột nhiên động thủ muốn cướp Trình Tiểu Mễ khỏi tay thống đốc Reuel, cô đại khái thật sự sẽ cho rằng ông ta là một lão đầu vô hại, à không, là người trung niên.

Trong chớp nhoáng, Trình Tiểu Mễ cảm thấy đã trải qua một bản chiến đấu tinh tế chân chính. Cũng không phải dùng kiếm laser đánh tới đánh lui như Star Wars đâu, người ta là dùng tinh thần lực đó.



Các loại áp chế tinh thần, các loại cách không va chạm mạnh, các loại đấm tay vung loạn. Cô cảm giác lông mình xù hết cả lên rồi, lúc đang phiền muộn thì đột nhiên một bàn tay duỗi tới, giờ cô là một con mèo, một con mèo vô cùng trung thành với Sen, mèo có tập tính truy đuổi vật thể chuyển động rồi duỗi móng vuốt ra cào.

Cho nên Trình Tiểu Mễ yên lặng xòe móng vuốt chưa bị anh cắt ra, nhọn nhọn cong cong.

“A……” Một người bị thương, cậu ta còn ngây thơ nhìn chung quanh, không rõ vì sao trên tay mình nhiều vết tích như vậy, chẳng lẽ đây là kỹ năng mới của thống đốc. Đừng trách cậu ta, bởi vì không ai cho rằng loài mèo nhỏ lông lông tròn tròn đáng yêu này sẽ đả thương người, còn có thể làm người chảy máu.

Thống đốc Reuel lại biết, trong lòng kiêu ngạo, quả thực có một loại cảm giác con mình nuôi lớn đứng về phía mình giúp đỡ mình đánh người khác, chính là cái loại cảm giác nhà có con gái mới lớn.

Vì thế anh cảm thấy hẳn là nên dung túng nó một chút, cho nên anh cũng không ngăn cô đả thương người khác, còn cố ý lôi kéo tay người khác huơ tới trước mặt cô, rất có một loại cảm giác để cô cào đủ.

Trình Tiểu Mễ cũng thấy lạ, sao từ sau cái tay kia thì trước mặt mình càng ngày càng nhiều tay thế này?

Cô không hiểu sao hưng phấn làm sao bây giờ, giống như được rất nhiều món đồ chơi.

Từ lúc bắt đầu cào người khác thấp thỏm các thứ đến bây giờ chuyển thành cân nhắc làm thế nào để cào mạnh nhất, đau nhất.

Xoẹt xoẹt xoẹt, vốn dĩ chỉ biết dùng một vuốt cào người khác, mới chốc đã hợp hai vuốt lại cào cho cái tay kia nở hoa. Sau đó lại lấy quần áo của thống đốc đại nhân mài móng vuốt rồi ngồi xổm ở đó chờ, cái đuôi nhỏ cuộn trong túi áo, hai mắt biến tròn thẫm, đang hết sức chăm chú ghé vào miệng túi nhắm chuẩn.

A, lại một cái nữa tới rồi, xòe móng vuốt, lên thôi……

Lan ở một bên yên lặng nhìn này hết thảy cảm thấy mu bàn tay đau đau, trong đám con cháu ông duy độc nhìn trúng Reuel làm người nối nghiệp của mình, đáng tiếc không ngờ nó lại kiếm ở đâu về một con thú cưng như vậy, vậy thì sau này nó lên làm nguyên soái còn có thể làm người tin phục sao?

Quan trọng nhất chính là, có đôi khi đàn ông nếu yếu lòng thì rất khó làm nên sự nghiệp.

Cho nên, ông định đưa tiểu sủng vật này đi, đem loại đồ vật có thể khiến nội tâm người mềm yếu này bóp chết ở trạng thái mới vừa manh nha.

“Phụ thân, người đây là ý gì?” Jason đi đến bên cạnh Lan, nhíu mày hỏi.

“Reuel không thể hủy.”

“Nhưng……”



“Con hẳn là biết hiện giờ con căn bản không thể ngồi lên vị trí của ta, chỉ có nó mới có thể.”

“Đúng vậy.” Jason không dám phản bác phụ thân mình, cho dù bề ngoài ông ấy nhìn hòa ái dễ gần, nhưng thật ra là một con hổ mặt cười tiêu chuẩn, chuyện này toàn liên minh đều biết.

Nhưng mà Jason không cảm thấy con trai sẽ thua, bởi vì ông cảm giác được tinh thần hải của tiểu tử này đã hoàn toàn khôi phục trong một đêm, hơn nữa đang ở trạng thái đỉnh cao. Những người này của phụ thân tuy rằng đều được tỉ mỉ huấn luyện ra, nhưng đối mặt một Reuel như vậy bọn họ cũng chỉ như trẻ con. Phải biết rằng tinh thần hải không có bất kỳ tạp chất gì cũng thanh triệt mà cường đại giống như vũ trụ, trận chiến rất nhanh sẽ kết thúc.

“Sao có thể?” Reuel mới vừa bùng nổ mà đã khôi phục quá nhanh, Lan nguyên soái cũng kinh ngạc không thôi.

Mà bên này thống đốc Reuel cũng chơi đủ rồi, đột nhiên đứng thành một quân tư tiêu chuẩn, sau đó Trình Tiểu Mễ liền cảm giác được mình có chút hưng phấn, ngay cả hô hấp cũng nóng bỏng lên.

Sao lại thế này?

Sau đó dường như cô thấy được vô số vật thể trong suốt trong như thanh kiếm nổi dậy quanh thân thống đốc đại nhân, gần như cùng lúc khuếch tán ra phía ngoài, ấy không, là công kích.

d=====( ̄▽ ̄*)b

Cái này thật sự có chút cảm giác sắp đánh nhau um trời.

Còn nữa, mẹ nó đây không phải là đang phá nhà mình sao?

Sự thật chứng minh cảm giác của Trình Tiểu Mễ không hề sai, thống đốc Reuel đã làm một phần phạm vi nhà cũ sập hoàn toàn trong tích tắc.

Cô che mặt, cảm thấy soái đại thúc sẽ đuổi đứa con bạo lực vừa trở về đã phá nhà này khỏi nhà.

Quả nhiên, ông ấy nổi giận nói: “Reuel, con từ khi nào đã học được hoàn toàn khống chế tinh thần lực rồi.”

“Con không khống chế.” Thống đốc đại nhân soái khí quăng tay xuống, sau đó nói: “Nếu không có chuyện gì nữa thì con về đây.”

“Con……”

“Reuel, cháu đây là muốn làm lơ ông sao?”

“Lão nhân gia ngài nếu không sợ thua cháu thì cứ động thủ, nhưng cháu cảm thấy lúc này hẳn là ông không chiếm được lợi ích trên tay cháu đâu.” Thống đốc Reuel cười, thời kỳ toàn thịnh của anh ở toàn bộ tinh tế đã ít có địch thủ, bao gồm người ông này cũng vậy, ông ấy đánh không lại mình, đây là sự thật.
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn