Đọc truyện Sách Niệm Đường Lệ

Chương 67





Hóa ra người đợi chờ, không chỉ có Tề Sách, không chỉ có tiểu Cố, tiểu Niệm, mà ngay cả ta, cũng đã phải chờ đợi rất lâu rồi.
Tề Sách ôm lấy nhi tử vào lòng, cúi gầm mặt, lệ khẽ rơi xuống, đỗ vỡ dưới thềm đất.
"Nha đầu ngốc.
"
Tiếng nói của chàng khẽ vang lên, như là nói cho ta nghe, như là một lời an ủi, rằng có hắn ở đây, còn có nhi tử của chúng ta vẫn sẽ ở đây.
Cho nên ta đừng nuối tiếc nữa, đừng đau lòng nữa.
Vì thiên hạ đã trở về rồi.
Ta nhắm lại hai mắt, dung nhan ướt đẫm, khóe môi nhàn nhạt tiếng cười.
Bàn tay nắm lấy một đồng xu cũ kĩ, đây là phách của vật.
Ta khẽ buông nó ra.

Đồng một xu vốn ở trên cơ thể của tiểu Cố, lập tức biến mất, rơi xuống dưới chân ta, vang lên một âm thanh tinh túy.
Chỉ đỏ trên tay tiểu Niệm biến mất, xuất hiện móc vào đồng một xu, diễm lệ đến chói mắt.
Mọi người lâm vào yên tĩnh, dường như là không tin được.
Chỉ có Tề Sách là dung nhan chứa đầy nhu tình, nhìn đồng một xu quấn lấy tơ hồng, đưa tay cầm lên, vuốt ve ở trong tay.
Một nụ hôn, lưu luyến đặt lên mặt đồng xu.
Đôi hắc mâu nhìn vào khoảng không trung trước mắt, là nhu tình, là hứa hẹn, là kiên định.
Ta cười rộ lên như ánh mặt trời, tích tụ nặng nề ở trong lòng đã sớm tan thành mây khói, thân thể lấp lánh, lập tức tan biến vào không trung.
Chỉ còn quanh quẩn nơi tiểu viện đó, là những hạt li ti lấp lánh, là cánh hải đường từ đâu rơi xuống, lưu chuyển khắp một Cẩm Thành.
Dưới tán cây bồ đề xanh mướt, vươn lên thẳng trời cao.
Bên cạnh là nhánh sông Lịch.
Ta đầu dựa vào thân cây, khóe môi nhàn nhạt nét cười, cả người tỏa sáng, như một tiên linh, đẹp đến kinh hồn.
Ta hai mắt nhìn chằm chằm bóng hai người trước mắt.
Thổ thần bà bà dung nhan chằng chịt nếp nhăn.
Cùng với Thủy thần đại nhân bộ dạng tuấn tú như trăng rằm.
Bọn họ yên lặng nhìn về phía ta, ta chỉ nhàn nhạt cười trông về bọn họ.
Một lúc sau, giữa quang cảnh yên tĩnh của bờ sông Lịch.
Ta khẽ cất lời.
"Bà bà, vì sao lại ở bộ dạng này? "
Thổ thần bà bà đôi mắt sáng như đuốc, yên lặng nhìn ta, sau đó mới khàn giọng mà nói.
"Người đời khi mất, sẽ chỉ nhìn thấy được bóng dáng mà mình còn vướng bận lúc nhân sinh.

"
Ra là vậy.
Chính là vì thế mà Thổ thần đại tiên mới có bộ dạng giống hệt Khanh thẩm, người ta mang ân cả một đời, nếu không có bà cụ đấy, thì chỉ sợ đã không có tiểu Cố, tiểu Niệm ở trên đời này.
Chính là vì thế mà Thủy thần đại nhân mới mang bộ dạng của Tề Sách, vì y là người ta lưu luyến nhất trong kiếp này, nguyện trọn đời trọn kiếp, luân hồi bao nhiêu lần, sống bao nhiêu kiếp người, ta đều sẽ đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của chàng trong thiên hạ.
Một đạo khúc hát vang lên, đinh đinh đang đang, như tiếng đàn hạc gảy dịu dàng.
Đã đến rồi.
Hắc bạch vô thường của ta cuối cùng cũng đến, đem ta rời khỏi nhân gian này.
Ta nhìn dung nhan của bọn họ, khóe mắt khẽ cong lên, nhàn nhạt mà cười nói.
"Lần này, chỉ sợ là phải từ biệt thật sự rồi.
"
Bàn tay của Thổ thần khẽ run lên, cùng đáy mắt Thủy thần là một mảng trộn lẫn xúc cảm.
Ta quay đầu, hai thân ảnh trắng và đen đã sớm mở ra cổng xuống hoàng tuyền, chỉ chờ đợi ta tiến lên bước vào.
"Không được ngoái đầu nhìn lại.
"
Âm thanh của thổ thần bà bà khàn khàn vang lên ở đằng sau lưng, ta cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, mà bảo rằng.
"Ta biết rồi, bà bà từng bảo, vong hồn ngoảnh đầu là lưu luyến, sẽ khó mà được luân hồi.
"
Âm thanh ta ấm áp, như tiếng suối chảy róc rách, đi sâu vào lòng người khác.
Làn váy như thu thủy khẽ động, một cái quay đầu, quyết liệt không sợ hãi.

Thổ thần cùng Thủy thần cơ thể chấn kinh, con ngươi co lại, trông về phía nữ tử dung mạo khuynh thành diễm lệ trước mắt, cười đến thập phần xinh đẹp, hai mắt phượng lấp lánh như ánh nắng trên kia, suối tóc đen lay động, mi tâm là nốt chu sa đỏ thắm, mĩ nhân như họa, như gấm thêu tranh, lung linh tựa tinh linh giáng trần.
Ta hạ mi mắt cười khanh khách, ôn nhu mà nói.
"Một lời nói dối không thể dùng hai lần.
"
Ta ngẩng đầu, mở to mắt mà trông về phía trước, khóe môi đọng lại tiếng cười, mắt phượng lấp lánh ánh nước, dở khóc dở cười mà nói rằng.
"Ta nói đúng chứ? Phụ thân.
"
Nam tử dung mạo anh tuấn, khí chất ôn hòa, mắt phượng mở lớn kinh hãi, mím môi đứng đấy, bộ dạng quen thuộc, chính là Đường Hữu khi xưa.
Bên cạnh là nữ nhân thập phần xinh đẹp, như đóa mẫu đơn nở rộ, ánh mắt lấp lánh, mi tâm điểm một nốt chu sa, làn váy như thu thủy, còn không phải là nữ nhân trên bức bình phong năm nào hay sao?
Ta hướng tới nàng, lệ rơi đầy mặt, miệng nhoẻn cười rực rỡ, thanh thúy kêu lên.
"Nương, Đường Trân tới tìm ngài rồi.
"
Mễ Bối.
Chương tiếp theo: Lục Thập Bát (kết) và Lời cuối: Xin chào, tạm biệt và hẹn gặp lại.



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn