Đọc truyện Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 22: Tâm ma sanh



Hàn Lập nhìn bóng lưng Lệ Phi Vũ dần dần đi xa, lẳng lặng đứng ở tại chỗ, trầm mặc không nói.
Vừa rồi sau khi hẹn giữa trưa ngày thứ hai đến lấy thuốc, hắn liền chủ động từ biệt Hàn Lập, nói là phải đi về điều dưỡng một phen.
Trong thời gian dài vừa rồi, Hàn Lập cũng không hỏi tới nguyên nhân Lệ Phi Vũ phục dụng loại bí dược này. Hàn Lập biết, cho dù hỏi cũng không thay đổi được chuyện đã xảy ra.
Nếu hắn thật sự không muốn tương lai của chính mình, chỉ nguyện ý đổi lấy "Lệ sư huynh" phong quang vinh diệu bây giờ, cho thấy rõ rằng khẳng định hắn có nỗi khổ mà không làm như vậy không được, không ai lại tự nguyện tự sát, cho dù có được trả một cái giá rất cao cũng không ai tình nguyện đi làm như vậy. Nếu đem sự khó xử của hắn nói ra, tức là sẽ một lần nữa vạch vết sẹo đang nhanh chóng khép lại của hắn để cho máu chảy đầm đìa.
Rất rõ ràng, Hàn Lập làm như vậy là đúng. Trước khi đi, Lệ Phi Vũ thấy hắn không hỏi cụ thể nguyên nhân mình phục dụng " Trừu tủy hoàn", thấy hắn là kẻ hiều lòng người nên rất cảm kích, ngoài miệng mặc dù chưa nói, nhưng Hàn Lập biết đối phương lại thiếu chính mình một món nợ nhân tình không nhỏ.
Hàn Lập chuẩn bị tuân thủ ước định của hắn, chẳng những sẽ không đem bí mật của Lệ Phi Vũ truyền ra ngoài, còn quyết định một lúc sau về sơn cốc phối chế cho hắn bí dược giảm bớt thống khổ.
Nguyên nhân để làm như vậy rất đơn giản, nếu đối phương không phải là kẻ tiểu nhân, sẽ không thật sự xuống tay hạ sát chiêu đối với mình. Vậy chính mình sẽ để cho đối phương thiếu mình một món nợ nhân tình lớn hơn nữa, để cho hắn sẽ không thể cự tuyệt yêu cầu của mình.
Lệ Phi Vũ võ công tại vài năm cuối cùng này càng ngày càng cao, võ công đối phương càng cao, sự trợ giúp của hắn đối với mình càng có tác dụng. Cho dù trong vài năm sau này không cần hắn hỗ trợ, cái này cũng không sao cả. Nhẹ nhàng giúp đỡ một kẻ cũng không gọi là người xấu, đối với chính mình coi như là một chuyện để thâm tâm khoái trá.Mặc dù Lệ Phi Vũ không nhất định là người tốt, nhưng kinh nghiệm quá chuyện hôm nay, hắn đối với chính mình cũng không có gì nguy hại.
Hàn Lập đem mọi sự ra suy nghĩ trước sau một lần nữa, cảm giác được cũng không có chỗ nào không tốt, lúc này mới chậm rãi về thần thủ cốc.
Không lâu sau khi về trong cốc, Hàn Lập bắt đầu chuẩn bị bí dược cho Lệ Phi Vũ. Loại thuốc có thể làm giảm đau đớn cho người này cũng không khó để chế ra, dược tài cần có toàn bộ đều có trong dược viên, chỉ là quá trình điều chế có chút phức tạp, cần phải cẩn thận một tí.
Trải qua một biểu chiều bận rộn, Hàn Lập đã chế xong 5 phần thuốc để Lệ Phi Vũ dùng. Không phải không thể phối thêm một ít, hắn chỉ là hy vọng sau này hàng năm Lệ Phi Vũ đều đến lấy thuốc, để cho hắn sẽ không nhanh chóng quên đi món nợ với chính mình.
Tới đêm, Hàn Lập đột nhiên không theo thói quen bình thường của mình, ngồi ở một chiếc ghế trước cửa phòng mình, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt, nhìn ánh trăng sáng, tự hỏi cái gì đó.
Hàn Lập là đang hoài niệm thân nhân trong nhà.
Hắn rời đi cha mẹ mình đã hơn bốn năm, từ khi hắn lên núi đến này cơ hồ mỗi ngày đều khổ khổ tu luyện khẩu quyết, căn bản là không có biết việc của gia đình, cũng chưa bao giờ xuống núi về nhà, chỉ là mỗi tháng nhờ người khác đem đại bộ phận bạc mình nhận được về nhà, mà hàng năm hắn cũng chỉ thu được một phong thư báo bình an do Trương thúc thay cha mẹ viết, nội dung thư rất ít, ngoại trừ nói cho hắn biết mọi người trong nhà đều mạnh khỏe, các chuyện khác cũng rất ít nhắc tới với hắn. Chỉ là biết cuộc sống trong nhà so với trước tốt hơn nhiều lắm. Đại ca đã thành gia lập nghiệp, nhị ca cũng cưới được một tân nương, phỏng chừng sang năm sẽ có tin vui, tất cả tiến triển đều do vì bạc hắn gửi về nhà mà thành. Nhưng Hàn Lập từ vài phong thư ân cần thăm hỏi cảm thấy được, khẩu khí của người trong nhà đối với hắn càng ngày càng khách khí, thậm chí khách khí đến một loại như là đối với người xa lạ. Loại cảm giác này ngay từ đầu để cho tâm lý Hàn Lập rất sợ hãi, không biết phải làm như thế nào mới phải. Nhưng theo thời gian trôi qua, không biết tại sao loại cảm giác này cũng rất tự nhiên mờ nhạt đi. Mà hình tượng thân nhân trong nhà trong tâm trí hắn cũng từ từ mơ hồ.
Hắn cũng chỉ trong một đêm như hôm này, tại tình huống xúc cảnh sinh tình mới có thể hoài niệm thân nhân trong nhà, hồi tưởng loại cảm giác ấm áp trước kia ở nhà, loại cảm thụ bây giờ rất khó được nhấm nháp, để cho Hàn Lập cảm giác vừa thoải mái vừa trân quý, hắn sẽ chậm rãi thưởng thức loại tư vị này.
Tay Hàn Lập sờ vào ngực, dùng ngón tay vuốt ve cái túi có chứa bình an phù.
Trước kia hắn chỉ cần vuốt ve vài cái, tâm hồn có thể nhàn nhạt thỏa mãn. Nhưng đêm nay không biết chuyện gì xảy ra, càng vuốt ve tâm lý càng sao động, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Tâm lý Hàn Lập bây giờ có một loại cảm giác buồn bực không nói nên lời, không có cách nào khống chế tâm tình của chính mình, thân thể trên dưới cũng không thoải mái, khí huyết trong cơ thể quay cuồng không ngừng, năng lượng cổ quái do tu luyện ra cũng xuẩn xuẩn dục động.
" Tẩu hỏa nhập ma", mấy chữ đáng sợ này đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, Hàn Lập đứng lên, hít sâu một hơi, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại. Bây giờ Mặc đại phu không ở đây, hắn chỉ có thể tự mình xử lý nguy cơ.
Chính mình vô duyên vô cớ, tại sao lại tẩu hỏa nhập ma, Hàn Lập cảm giác được có điểm buồn bực, mặc dù bây giờ không phải lúc tìm căn nguyên vấn đề, nhưng từ căn nguyên vấn đề tìm được nguyên nhân tẩu hỏa nhập ma, mới là phương pháp giải quyết phiền toái tốt nhất.
Hàn Lập ngẩng đầu, ánh mắt tìm kiếm xung quanh một phen, không có cái gì đáng chú ý.
Hắn dùng tay phải sờ sờ trên người mình,tay chạm vào một thứ gì đó, hắn hạ ý thức nhìn vào vật này.
"Cái túi ", "Bình an phù" tên mấy đồ vật này lóe lên trong đầu Hàn Lập
"Chẳng lẽ nó gây ra phiền toái?" Hàn Lập không dám khẳng định, nhưng bây giò không cách nào tiếp tục do dự, trạng thái cơ thể không ổn, tùy lúc đều có thể mất đi quyền khống chế cơ thể.
Hàn Lập quyết đoán đưa cầm cái túi vứt đi thật xa.
" Không đúng, trong đầu càng khó chịu, khí huyết quay cuồng càng thêm mãnh liệt"
Hàn Lập miễn cưỡng trấn áp dị động trong cơ thể, dùng con mắt tràn ngập tơ máu nhìn chằm chằm cái túi, hy vọng có thể tìm ra nguyên nhân làm mọi chuyện trở nên không ổn.
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn