Chương 45: Thời kì đặc biệt, đối đãi đặc biệt
Đối với việc bảo vệ của Đại Lý và Lâm Tú giữ gìn, Mạc Ngôn vẫn thấy thực biết ơn trong lòng, tuy rằng hắn biết như vậy cũng có thể thêm phiền phức.
- Không có gì sơ hở, những gì tôi biết đều ở trên báo cáo ...
Hắn đưa điếu thuốc cho Đại Lý, nói :
- Vẫn nên nhanh chóng giao đi, tôi đoán Trịnh lão bên kia đang chờ báo cáo này.
Thấy Mạc Ngôn một mực chắc chắn báo cáo này không có sơ hở, Đại Lý và Lâm Tú cũng không nói thêm gì nữa.
LâmTú trở lại trong xe, truyền báo cáo cho trưởng phòng Trịnh, Đại Lý thì chỉ huy lên nhân viên cảnh sát liên can thu thập hiện trường. Bởi vì tính đặc biệt của sự kiện, tổ công tác bên ngoài cũng không liên hệ đến bệnh viện, mà mang nhân viên chuyên nghiệp chỗ Thất Xử đến. Những người này chính là pháp y, chẳng hạn như cấp cứu cũng khỏi phải nói. Nhanh và gọn thu dọn xong mấy thi thể, thuận tiện giúp Từ Đức Phát băng trắng miệng vết thương, đưa cho Concha về cơ bản đã thành người sống thực vật mặt nạ dưỡng khí ...
Mạc Ngôn nhận thấy Từ Đức Phát đã sắp tỉnh lại, có lẽ là sợ hãi sắp phải thẩm vấn, nên luôn luôn gắng gượng giả vờ hôn mê.
Mạc Ngôn cũng chẳng muốn đi lo lắng về hắn, hỏi Đại Lý :
- Thời gian đã không còn sớm, kế tiếp tôi còn có chuyện gì không ?
Đại Lý nói :
- Cùng nhau quay về Thất Xử đợi mệnh lệnh đi, bộ chỉ huy bên kia có thể cần cậu ...
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Được, cái mạng này của tôi xem như bán cho các anh, nói thật, một cố vấn như tôi một tháng có thể được bao nhiêu tiền trợ cấp?
Đại Lý cười nói:
-Cậu còn để ý cái này à?
Hắn vừa nói, vừa ngồi trên xe QR màu đen của Mạc Ngôn, nói :
- Đi thôi, tôi ngồi xe của cậu về. Nói đến trợ cấp cho cố vấn, tôi không rõ ràng lắm, bởi vì trước kia chưa có tiền lệ này. Trước kia ngươi cố vấn tối đa cũng chỉ là người liên lạc viên. Nhưng theo tôi đoán, cố vấn như cậu thì trợ cấp cũng chỉ là cái hình thức, khẳng định không được bao nhiêu tiền. Tôi nói cậu nghe, dầu gì cậu cũng là nhân viên công ty Phương Chính, còn để ý điều này?
Mạc Ngôn khởi động xe ô tô, đi theo xe cảnh sát phía trước nhanh chóng rời khỏi mỏ than vứt đi này, nói :
- Tôi đúng là người của công ty Phương Chính, nhưng anh cũng đừng quên, tôi là con người mới, giống như mua ví mới, hoàn toàn trống rỗng!
Đại Lý bĩu môi nói :
- Thôi đi, các cậu làm nghề thợ săn đó cho tới bây giờ đều là ba năm không làm nhưng làm một ngày ăn ba năm còn gì? Cậu là người mới thật, nhưng vẫn được nhiều hơn so với tôi. Những thứ không nói đâu xa, chỉ nói như tiền thù lao vụ Lâm Yến kia, cũng đủ cho tôi tiêu nhiều năm.
Hắn cũng không biết Lâm Phi Vũ đưa ra tiền thù lao cụ thể cho Mạc Ngôn là bao nhiêu, nhưng Thất Xử và công ty Phương Chính giao tiếp đã không phải là một năm hai năm, tiền nong ước chừng hắn vẫn có thể đoán được.
Mạc Ngôn cũng không kinh ngạc vì Đại Lý có thể đoán ra tiền thù lao nghiệp vụ đầu tiên của mình, để cho hắn ngạc nhiên chính là cách gọi của đối phương.
- Thợ săn?
- Đúng vậy, thợ săn tiền thưởng, ở Mĩ đã có nghề này, nhưng người ta làm là hợp pháp, các cậu chính là đánh ngầm, cho nên người ta công khai tự xưng thợ săn tiền thưởng, các cậu cũng chỉ có thể nhận là thợ săn, vẫn chỉ là nói vậy thôi, đi ra ngoài đều tự xưng nhân viên của công ty nào đó...
- Bản thân tôi cảm thấy được chúng tôi làm nghề này giống thám tử tư hơn.
- Đúng vậy... nhưng càng nghiêm khắc mà nói, các cậu nghề này thật ra chính là hai chức nghiệp thợ săn tiền thưởng và thám tử tư. Ở Mĩ phân chia nhỏ hơn so với các cậu, hơn nữa đều là hợp pháp, điểm này do các cậu không chuyên nghiệp bằng.
Hai người đi đường nói chuyện phiếm, quan hệ càng tán gẫu càng gần.
Trong bất tri bất giác, xe Mạc Ngôn lại chạy nhanh vào cổng lớn của Tỉnh sảnh.
Lúc này đã là hai giờ rạng sáng, Tứ Hào lâu lại không chút nào yên tĩnh, không chỉ có đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa lầu trên lầu dưới người đến người đi...
Xe cảnh sát phía trước vừa mới dừng lại, trong lầu liền lao ra một đám người, đâu vào đấy đến tiếp nhận công tác.
Mạc Ngôn hỏi Đại Lý :
- Trung tâm chỉ huy bố trí ở trong này à?
Đại Lý lắc đầu nói: Nguồn: http://thegioitruyen.com
- Làm sao có thể, loại án đột phát lớn như thế này, trung tâm chỉ huy nhất định thiết lập tại tuyến đầu. Nhưng Thất Xử chúng ta lực lượng kỹ thuật hùng hậu, nơi này xem như trung tâm xử lý thông tin và tin tức đi. Mặt khác, chuyện này là từ Thất Xử chúng ta bắt đầu, thiếu ai cũng không thể thiếu chúng ta.
Mạc Ngôn đi xuống xe, còn chưa đứng vững, một người trung niên liền đi tới hỏi Đại Lý:
-Ai là Mạc Ngôn?
- Chính là người này ...
Đại lý tránh ra phía sau Mạc Ngôn, lại giới thiệu với hắn:
- Mạc Ngôn, vị này chính là thành viên bộ chỉ huy lâm thời, cũng là trưởng phòng Chu của Tỉnh sảnh chúng ta.
Trưởng phòng Chu nhìn về phía Mạc Ngôn, mặt không chút thay đổi nói :
- Cậu đi theo tôi ...
Mạc Ngôn không thích người khác lộ bản mặt người chết đối với chính mình, càng không thích thể hiện giọng điệu mệnh lệnh, cau mày nói:
- Có chuyện gì sao?
Mặt trưởng phòng Chu không chút thay đổi, lạnh lùng nói:
- Có một số việc cần giải thích, bây giờ cậu đi theo tôi đi...
Lời còn chưa dứt, Mạc Ngôn liền cắt đứt lời của hắn, nói :
- Có chuyện gì nói ở chỗ này đi, tôi mệt chết đi được, không muốn cử động nữa.
Nói xong, hắn mở cửa xe, ngồi xuống bên trong, ý bảo đối phương có chuyện gì có thể nói ngay bây giờ.
Trên mặt trưởng phòng Chu nhất thời tức giận ẩn hiện, nói :
- Đây là cậu có thái độ gì?
Mạc Ngôn cũng không tức giận, cười nói:
- Đương nhiên là thái độ của công dân tốt của thành phố... Một giờ trước, tôi đã phát hiện manh mối sự kiện trọng đại mà cảnh sát các anh không phát hiện được, cũng thông báo cho các vị đúng lúc. Không chỉ có như thế, tôi còn giải cứu một con tin, bắt được một tên cường đạo. Anh nói xem, tôi có được tính là một công dân tốt của thành phố hay không?
Trưởng phòng Chu nhất thời im lặng.
Đại Lý thấy tình thế không ổn, lập tức đứng ra hoà giải, nói :
- Mạc Ngôn, cậu đừng như vậy... Sự tình tới quá đột ngột, hơn nữa tính chất cực kỳ nghiêm trọng, áp lực của mọi người cũng không nhỏ, trưởng phòng Chu cũng không ngoại lệ.
Mạc Ngôn không thèm đứng lên, ngay cả lão gia tử của Mạc gia đều mặc kệ, huống chi trước mắt chỉ là một trưởng phòng?
Hắn lắc lắc đầu, nói với Đại Lý:
- Anh không cần giải thích, kỳ thật anh cũng biết, những gì tôi biết đều ghi trong báo cáo của Lâm Tú, muốn biết cái gì phải đi xem báo cáo thôi. Đại Lý, tôi thật sự có chút mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi trước, có chuyện gì, gọi điện thoại cho tôi nhé!
Hắn vốn là tính toán đi theo sau Đại Lý, tìm hiểu một chút về phong cách chống bạo lực của quốc gia, cho nên, khi Trịnh lão yêu cầu hắn đợi mệnh lệnh, hắn cũng không cự tuyệt.
Hơn nữa, hắn cũng tương đối kính trọng đối với Trịnh lão. Vị lão đầu cơ quan này chìm nổi nhiều năm, nhưng vẫn duy trì phong phạm quân nhân, người như vậy là đáng tôn kính. Đối với Mạc Ngôn mà nói, nghe theo mệnh lệnh của vị lão quân nhân này, khiến cho hắn có một cảm giác hóa thân thành chiến sĩ, gối súng chờ sáng, không có tư tâm, hết thảy đều vì thắng lợi...
Nhưng mà vị trưởng phòng Chu này tựa như một con ruồi bọ ong ong bay tới, nháy mắt đánh vỡ cảm giác tốt đẹp đó.
Lão tử cũng không phải cấp dưới của ngươi, bản mặt người chết thể hiện quan uy sao?
Mạc Ngôn bĩu môi, khởi động xe, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Trưởng phòng Chu thấy Mạc Ngôn hoàn toàn không coi mình ra gì, sắc mặt nhất thời giận đến đỏ bừng, tiến lên vài bước ngăn chặn xe Mạc Ngôn, lớn tiếng nói:
- Cậu muốn làm gì? Bây giờ là thời điểm đặc biệt, cậu dám rời khỏi nơi này, chính là phạm tội!
Mạc Ngôn cười lạnh, dừng lại xe, chìa hai tay, nói :
- Có cần cho tôi đeo còng tay hay không?
Đại Lý không nghĩ Mạc Ngôn cứng đầu như vậy, đồng thời lời nói và việc làm đối với trưởng phòng Chu cũng là cực kỳ bất mãn, đây là người không sợ chết đùa giỡn quan uy sao?
Trong lòng hắn thầm mắng, nhưng trưởng phòng Chu dù sao cũng là thủ trưởng, rơi vào đường cùng, vẫn chỉ có thể nghiêm mặt nhìn.
Nhưng khiến cho hắn không nghĩ tới chính là, trưởng phòng Chu có lẽ là áp lực quá lớn, lúc này vỗ vào xe QR màu đen, nói :
-Lý Đại Hải, thời điểm đặc biệt, đối đãi đặc biệt, cậu bắt cậu ta lại cho tôi! Tôi không tin, khống chế không nổi tên ngông cuồng này!
Đại Lý trợn mắt há hốc mồm, trong lòng thầm mắng, ngươi là Đồ chó hoang, điên rồi chăng, người ta mới vừa cung cấp manh mối lớn, ngươi muốn khống chế?
Mạc Ngôn giỏi về sát ngôn quan sắc, lúc này nhìn ra, vị trưởng phòng Chu này cũng chưa chắc chính là nhằm vào mình, sở dĩ xuất hiện loại tình huống trước mắt này, thứ nhất người này bình thường quen tác oai, tiếp theo, có lẽ đúng là áp lực quá lớn.
Nhưng biết là biết, hắn cũng chẳng có ý định lý giải người ta, đương nhiên, suy nghĩ đến nơi đây là cơ quan bạo lực, hắn cũng không thể phản khách vi chủ, lấy bạo chống bạo. Vì thế, hắn nhẹ nhàng cười lạnh, ngồi châm điếu thuốc, nói :
- Đại Lý, đừng làm khó dễ , anh ta bảo anh khống chế thì anh cứ làm thôi. Thuận tiện giúp tôi gọi điện thoại cho giáo sư, nói bây giờ tôi cần luật sư... Mặt khác, vừa rồi khi khống chế Concha, dây thanh bị thương, để đảm bảo sau này không bị thành người câm, bây giờ tôi quyết định im lặng!
Dây thanh bị thương?
Đại Lý dở khóc dở cười. Ôi trời, đây là đang kiếm cớ, hay là đang trêu chọc người ta? Đổi lại là hắn có thể chết người đấy!
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn
- Không có gì sơ hở, những gì tôi biết đều ở trên báo cáo ...
Hắn đưa điếu thuốc cho Đại Lý, nói :
- Vẫn nên nhanh chóng giao đi, tôi đoán Trịnh lão bên kia đang chờ báo cáo này.
Thấy Mạc Ngôn một mực chắc chắn báo cáo này không có sơ hở, Đại Lý và Lâm Tú cũng không nói thêm gì nữa.
LâmTú trở lại trong xe, truyền báo cáo cho trưởng phòng Trịnh, Đại Lý thì chỉ huy lên nhân viên cảnh sát liên can thu thập hiện trường. Bởi vì tính đặc biệt của sự kiện, tổ công tác bên ngoài cũng không liên hệ đến bệnh viện, mà mang nhân viên chuyên nghiệp chỗ Thất Xử đến. Những người này chính là pháp y, chẳng hạn như cấp cứu cũng khỏi phải nói. Nhanh và gọn thu dọn xong mấy thi thể, thuận tiện giúp Từ Đức Phát băng trắng miệng vết thương, đưa cho Concha về cơ bản đã thành người sống thực vật mặt nạ dưỡng khí ...
Mạc Ngôn nhận thấy Từ Đức Phát đã sắp tỉnh lại, có lẽ là sợ hãi sắp phải thẩm vấn, nên luôn luôn gắng gượng giả vờ hôn mê.
Mạc Ngôn cũng chẳng muốn đi lo lắng về hắn, hỏi Đại Lý :
- Thời gian đã không còn sớm, kế tiếp tôi còn có chuyện gì không ?
Đại Lý nói :
- Cùng nhau quay về Thất Xử đợi mệnh lệnh đi, bộ chỉ huy bên kia có thể cần cậu ...
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Được, cái mạng này của tôi xem như bán cho các anh, nói thật, một cố vấn như tôi một tháng có thể được bao nhiêu tiền trợ cấp?
Đại Lý cười nói:
-Cậu còn để ý cái này à?
Hắn vừa nói, vừa ngồi trên xe QR màu đen của Mạc Ngôn, nói :
- Đi thôi, tôi ngồi xe của cậu về. Nói đến trợ cấp cho cố vấn, tôi không rõ ràng lắm, bởi vì trước kia chưa có tiền lệ này. Trước kia ngươi cố vấn tối đa cũng chỉ là người liên lạc viên. Nhưng theo tôi đoán, cố vấn như cậu thì trợ cấp cũng chỉ là cái hình thức, khẳng định không được bao nhiêu tiền. Tôi nói cậu nghe, dầu gì cậu cũng là nhân viên công ty Phương Chính, còn để ý điều này?
Mạc Ngôn khởi động xe ô tô, đi theo xe cảnh sát phía trước nhanh chóng rời khỏi mỏ than vứt đi này, nói :
- Tôi đúng là người của công ty Phương Chính, nhưng anh cũng đừng quên, tôi là con người mới, giống như mua ví mới, hoàn toàn trống rỗng!
Đại Lý bĩu môi nói :
- Thôi đi, các cậu làm nghề thợ săn đó cho tới bây giờ đều là ba năm không làm nhưng làm một ngày ăn ba năm còn gì? Cậu là người mới thật, nhưng vẫn được nhiều hơn so với tôi. Những thứ không nói đâu xa, chỉ nói như tiền thù lao vụ Lâm Yến kia, cũng đủ cho tôi tiêu nhiều năm.
Hắn cũng không biết Lâm Phi Vũ đưa ra tiền thù lao cụ thể cho Mạc Ngôn là bao nhiêu, nhưng Thất Xử và công ty Phương Chính giao tiếp đã không phải là một năm hai năm, tiền nong ước chừng hắn vẫn có thể đoán được.
Mạc Ngôn cũng không kinh ngạc vì Đại Lý có thể đoán ra tiền thù lao nghiệp vụ đầu tiên của mình, để cho hắn ngạc nhiên chính là cách gọi của đối phương.
- Thợ săn?
- Đúng vậy, thợ săn tiền thưởng, ở Mĩ đã có nghề này, nhưng người ta làm là hợp pháp, các cậu chính là đánh ngầm, cho nên người ta công khai tự xưng thợ săn tiền thưởng, các cậu cũng chỉ có thể nhận là thợ săn, vẫn chỉ là nói vậy thôi, đi ra ngoài đều tự xưng nhân viên của công ty nào đó...
- Bản thân tôi cảm thấy được chúng tôi làm nghề này giống thám tử tư hơn.
- Đúng vậy... nhưng càng nghiêm khắc mà nói, các cậu nghề này thật ra chính là hai chức nghiệp thợ săn tiền thưởng và thám tử tư. Ở Mĩ phân chia nhỏ hơn so với các cậu, hơn nữa đều là hợp pháp, điểm này do các cậu không chuyên nghiệp bằng.
Hai người đi đường nói chuyện phiếm, quan hệ càng tán gẫu càng gần.
Trong bất tri bất giác, xe Mạc Ngôn lại chạy nhanh vào cổng lớn của Tỉnh sảnh.
Lúc này đã là hai giờ rạng sáng, Tứ Hào lâu lại không chút nào yên tĩnh, không chỉ có đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa lầu trên lầu dưới người đến người đi...
Xe cảnh sát phía trước vừa mới dừng lại, trong lầu liền lao ra một đám người, đâu vào đấy đến tiếp nhận công tác.
- Trung tâm chỉ huy bố trí ở trong này à?
Đại Lý lắc đầu nói: Nguồn: http://thegioitruyen.com
- Làm sao có thể, loại án đột phát lớn như thế này, trung tâm chỉ huy nhất định thiết lập tại tuyến đầu. Nhưng Thất Xử chúng ta lực lượng kỹ thuật hùng hậu, nơi này xem như trung tâm xử lý thông tin và tin tức đi. Mặt khác, chuyện này là từ Thất Xử chúng ta bắt đầu, thiếu ai cũng không thể thiếu chúng ta.
Mạc Ngôn đi xuống xe, còn chưa đứng vững, một người trung niên liền đi tới hỏi Đại Lý:
-Ai là Mạc Ngôn?
- Chính là người này ...
Đại lý tránh ra phía sau Mạc Ngôn, lại giới thiệu với hắn:
- Mạc Ngôn, vị này chính là thành viên bộ chỉ huy lâm thời, cũng là trưởng phòng Chu của Tỉnh sảnh chúng ta.
Trưởng phòng Chu nhìn về phía Mạc Ngôn, mặt không chút thay đổi nói :
- Cậu đi theo tôi ...
Mạc Ngôn không thích người khác lộ bản mặt người chết đối với chính mình, càng không thích thể hiện giọng điệu mệnh lệnh, cau mày nói:
- Có chuyện gì sao?
Mặt trưởng phòng Chu không chút thay đổi, lạnh lùng nói:
- Có một số việc cần giải thích, bây giờ cậu đi theo tôi đi...
Lời còn chưa dứt, Mạc Ngôn liền cắt đứt lời của hắn, nói :
Nói xong, hắn mở cửa xe, ngồi xuống bên trong, ý bảo đối phương có chuyện gì có thể nói ngay bây giờ.
Trên mặt trưởng phòng Chu nhất thời tức giận ẩn hiện, nói :
- Đây là cậu có thái độ gì?
Mạc Ngôn cũng không tức giận, cười nói:
- Đương nhiên là thái độ của công dân tốt của thành phố... Một giờ trước, tôi đã phát hiện manh mối sự kiện trọng đại mà cảnh sát các anh không phát hiện được, cũng thông báo cho các vị đúng lúc. Không chỉ có như thế, tôi còn giải cứu một con tin, bắt được một tên cường đạo. Anh nói xem, tôi có được tính là một công dân tốt của thành phố hay không?
Trưởng phòng Chu nhất thời im lặng.
Đại Lý thấy tình thế không ổn, lập tức đứng ra hoà giải, nói :
- Mạc Ngôn, cậu đừng như vậy... Sự tình tới quá đột ngột, hơn nữa tính chất cực kỳ nghiêm trọng, áp lực của mọi người cũng không nhỏ, trưởng phòng Chu cũng không ngoại lệ.
Mạc Ngôn không thèm đứng lên, ngay cả lão gia tử của Mạc gia đều mặc kệ, huống chi trước mắt chỉ là một trưởng phòng?
Hắn lắc lắc đầu, nói với Đại Lý:
- Anh không cần giải thích, kỳ thật anh cũng biết, những gì tôi biết đều ghi trong báo cáo của Lâm Tú, muốn biết cái gì phải đi xem báo cáo thôi. Đại Lý, tôi thật sự có chút mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi trước, có chuyện gì, gọi điện thoại cho tôi nhé!
Hắn vốn là tính toán đi theo sau Đại Lý, tìm hiểu một chút về phong cách chống bạo lực của quốc gia, cho nên, khi Trịnh lão yêu cầu hắn đợi mệnh lệnh, hắn cũng không cự tuyệt.
Hơn nữa, hắn cũng tương đối kính trọng đối với Trịnh lão. Vị lão đầu cơ quan này chìm nổi nhiều năm, nhưng vẫn duy trì phong phạm quân nhân, người như vậy là đáng tôn kính. Đối với Mạc Ngôn mà nói, nghe theo mệnh lệnh của vị lão quân nhân này, khiến cho hắn có một cảm giác hóa thân thành chiến sĩ, gối súng chờ sáng, không có tư tâm, hết thảy đều vì thắng lợi...
Nhưng mà vị trưởng phòng Chu này tựa như một con ruồi bọ ong ong bay tới, nháy mắt đánh vỡ cảm giác tốt đẹp đó.
Lão tử cũng không phải cấp dưới của ngươi, bản mặt người chết thể hiện quan uy sao?
Mạc Ngôn bĩu môi, khởi động xe, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Trưởng phòng Chu thấy Mạc Ngôn hoàn toàn không coi mình ra gì, sắc mặt nhất thời giận đến đỏ bừng, tiến lên vài bước ngăn chặn xe Mạc Ngôn, lớn tiếng nói:
- Cậu muốn làm gì? Bây giờ là thời điểm đặc biệt, cậu dám rời khỏi nơi này, chính là phạm tội!
Mạc Ngôn cười lạnh, dừng lại xe, chìa hai tay, nói :
- Có cần cho tôi đeo còng tay hay không?
Đại Lý không nghĩ Mạc Ngôn cứng đầu như vậy, đồng thời lời nói và việc làm đối với trưởng phòng Chu cũng là cực kỳ bất mãn, đây là người không sợ chết đùa giỡn quan uy sao?
Trong lòng hắn thầm mắng, nhưng trưởng phòng Chu dù sao cũng là thủ trưởng, rơi vào đường cùng, vẫn chỉ có thể nghiêm mặt nhìn.
Nhưng khiến cho hắn không nghĩ tới chính là, trưởng phòng Chu có lẽ là áp lực quá lớn, lúc này vỗ vào xe QR màu đen, nói :
-Lý Đại Hải, thời điểm đặc biệt, đối đãi đặc biệt, cậu bắt cậu ta lại cho tôi! Tôi không tin, khống chế không nổi tên ngông cuồng này!
Đại Lý trợn mắt há hốc mồm, trong lòng thầm mắng, ngươi là Đồ chó hoang, điên rồi chăng, người ta mới vừa cung cấp manh mối lớn, ngươi muốn khống chế?
Mạc Ngôn giỏi về sát ngôn quan sắc, lúc này nhìn ra, vị trưởng phòng Chu này cũng chưa chắc chính là nhằm vào mình, sở dĩ xuất hiện loại tình huống trước mắt này, thứ nhất người này bình thường quen tác oai, tiếp theo, có lẽ đúng là áp lực quá lớn.
Nhưng biết là biết, hắn cũng chẳng có ý định lý giải người ta, đương nhiên, suy nghĩ đến nơi đây là cơ quan bạo lực, hắn cũng không thể phản khách vi chủ, lấy bạo chống bạo. Vì thế, hắn nhẹ nhàng cười lạnh, ngồi châm điếu thuốc, nói :
- Đại Lý, đừng làm khó dễ , anh ta bảo anh khống chế thì anh cứ làm thôi. Thuận tiện giúp tôi gọi điện thoại cho giáo sư, nói bây giờ tôi cần luật sư... Mặt khác, vừa rồi khi khống chế Concha, dây thanh bị thương, để đảm bảo sau này không bị thành người câm, bây giờ tôi quyết định im lặng!
Dây thanh bị thương?
Đại Lý dở khóc dở cười. Ôi trời, đây là đang kiếm cớ, hay là đang trêu chọc người ta? Đổi lại là hắn có thể chết người đấy!
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn