Đọc truyện Mùa Hè Bất Tận Của Ngài Loiseau

Chương 27: Chương 27




"Trong phim không hề nhắc đến chuyện này." Người phóng viên nói.
"Đương nhiên là không, chuyện này vẫn chưa đủ kích thích, chưa đạt tiêu chuẩn của một bộ phim về gián điệp.
Vì để lấy lòng khán giả, bộ phim tài liệu ấy đã cắt bớt rất nhiều sự thật không quá đặc sắc rồi bịa ra nhiều giai thoại nhảm nhí cho Barry, biến cậu ta thành một gián điệp hai mang nhằm thu hút lòng hiếu kỳ của đại chúng.
Sau cái hôm cậu ta chặn tôi lại ở trạm xe lửa, Barry chưa từng xuất hiện thêm lần nào, người trao đổi với tôi chính là một chàng trai thanh niên Algeria trẻ tuổi.
Cậu ta đã đưa cho tôi một bộ mật mã phức tạp để dùng trong điện thoại, vậy thì dù cho có người nghe lén chúng tôi nói chuyện, họ cũng sẽ không hiểu chúng tôi đang nói gì.
Nhà trọ ở đường St.
Dominic không có điện thoại nên đa số cuộc gọi đều được gọi đi từ phòng làm việc của tôi.
Nếu cậu ta rao bán xà phòng dầu dừa, nó có nghĩa là chúng tôi sẽ gặp nhau trước tiệm bánh mì cách đây hai con phố vào một giờ sau.
Nếu cậu ta nói Chào anh, xin hỏi đây có phải là cửa hàng sửa đồng hồ Perrier & Sons không? thì có nghĩa là cậu chàng Algeria ấy đang ở dưới lầu, tôi phải lập tức kiếm cớ để gặp mặt với cậu ấy ngay."
"Phần lớn những bức thư đều là những túi tài liệu không có dấu hiệu được dán kín, tôi sẽ giấu chúng vào trong túi xách tay, nhét giữa những phong bì và những tập giấy kraft giống hệt nhau, thừa dịp có buổi họp báo tin tức hoặc cơ hội phỏng vấn gì đó, tôi sẽ mang chúng vào đại sứ quán.
Đây cũng xem như là một nhiệm vụ đơn giản, thế nhưng đôi khi chàng trai người Algeria sẽ nói ra vài yêu cầu quái lạ, chẳng hạn như tôi phải mang theo một tấm bưu thiếp rồi đứng đợi ở trạm xe lửa vào lúc chín giờ hai mươi bảy phút tối, tấm bưu thiếp ấy chỉ là một tấm bưu thiếp phong cảnh bình thường, phía sau được viết đầy nét chữ bằng tiếng Tây Ban Nha, tôi chỉ đọc được mấy chữ như Bà nội thân yêu, Du lịch và Rất vui, trông giống như một món đồ kỷ niệm được gửi cho ông bà từ một đứa trẻ con.
Tôi không thể không bịa ra một loạt những cái cớ nói dối hòng qua mặt Alex để vội vã ra ngoài, chạy đến trạm xe lửa đã được chỉ định.
Chúng tôi ngồi trên một chiếc ghế dài bẩn thỉu rồi ngắm trăng đến tận khi một người đàn ông cầm cây dù dài đi tới và ngồi xuống, ông ta lấy mất bưu thiếp, để lại trên ghế một lá thư, tôi mang lá thư ấy đến địa điểm đã được chỉ định rồi gửi tín hiệu, ý bảo chàng trai Algeria hãy tới nhận hàng."
"Lần nguy hiểm nhất là lần ở Lãnh sự quán Ba Lan, cảnh vệ đã phát hiện ra túi tài liệu mà tôi vừa bỏ xuống nên muốn mở ra, tôi chạy đến rồi giật lại túi tài liệu từ tay anh ta, tỏ ý rằng tôi vô tình đánh rơi, sau đó vội vàng rời đi.

Túi tài liệu ấy nằm trong túi xách của tôi suốt hai tuần lễ, cuối cùng tôi nhận được một mệnh lệnh mới, họ bảo tôi hãy mang nó đến một nhà thờ nhỏ ở vùng ngoại ô, nhét vào bên dưới chiếc ghế ngoài cùng ở hàng thứ hai đếm ngược lên."
"Hẳn là cậu đã để ý đến chuyện này, cậu Rivers, một vài tác giả tài liệu nghiên cứu về Barry và một số nhà nghiên cứu về lịch sử trong cuộc Chiến tranh lạnh đã chỉ trích tôi ít nhiều về việc: Tại sao lại không nghi ngờ về nội dung trong những túi tài liệu kia? Chẳng lẽ ngài Prudence là đồng mưu bí mật của ngài Morton sao? Chuyện này rất không công bằng, vào lúc ấy, ngay cả MI5 và MI6 cũng không kịp thời tra ra Brandon Morton là tay trong trung thành của Moscow, sao bọn họ có thể chĩa mũi dùi vào một người ngoài cuộc chưa bao giờ được huấn luyện về việc tình báo chứ? Huống chi tôi còn bị uy hiếp, lúc ấy, một lòng tôi chỉ hy vọng tấn hài kịch hoang đường xảy đến bất ngờ này sẽ không ảnh hưởng tới Alex."
"Vào một ngày nào đó trong tháng mười một, tôi không nhớ cụ thể là ngày bao nhiêu, nếu cậu cần biết thì chắc là có thể tra lại trong những ghi chép, CIA và MI6 đã công khai toàn bộ tài liệu vào mấy năm trước.
Có lẽ là vào cuối tháng mười một đấy, tôi nghĩ vậy.
Tôi đi làm như mọi ngày, thậm chí còn đến tòa soạn sớm hơn mười phút so với bình thường.
Schmidt gọi tôi vào phòng họp, đó là nơi mà các biên tập viên vẫn thường họp chung với nhau vào mỗi buổi sáng, tôi vào phòng làm việc để lấy sổ tay và bút viết rồi đi theo ông."
"Trong phòng họp ngồi đầy người nhưng họ đều không phải là biên tập viên.
Tôi đứng ngây người ngoài cửa, Schmidt bảo tôi đóng cửa lại, đi vào ngồi xuống.
Chỗ trống duy nhất còn sót lại chính là chiếc ghế nằm ở cuối chiếc bàn hình bầu dục, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tôi, tôi ngồi vào đó, cảm giác mình giống như một tên nghi phạm đang chờ bị tra hỏi."
"Tổng cộng có năm người xa lạ, bên trái hai người, bên phải ba người.
Người xa lạ cách tôi gần nhất bắt tay với tôi, ông ấy nói tên mình là Mitchell Prescott, trông ông ấy như một người hiệu trưởng ở trường tiểu học hoặc như một cha xứ đã dành cả đời mình ở nhà thờ, nếu cậu hiểu ý của tôi là gì, ông ấy là một người khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.
Ông ấy có khẩu âm giọng Mỹ, giải thích cho việc đó chính là vì ông đã từng làm tại đại sứ quán Mỹ, phụ trách công việc có liên quan đến bảo vệ an ninh, ông ấy muốn hỏi tôi một số câu hỏi, tôi có thể từ chối trả lời, cũng có thể tự nguyện đáp lại.
Đương nhiên, nếu tôi từ chối, bọn họ sẽ không tránh khỏi việc phải mời đến cảnh sát của Pháp để thuyết phục tôi hợp tác.
Những người còn lại ngồi quanh bàn không tự giới thiệu bản thân nhưng trông vẻ mặt họ đều nghiêm túc, ai cũng nhìn chằm chằm vào cuốn sổ nhỏ của mình.
Người đàn ông đội mũ phớt bên phía tay phải trông rất quen nhưng nhất thời, tôi không thể nhớ ra mình đã từng gặp ông ta ở đâu."
"Được rồi.

Tôi nói với Prescott: Hỏi đi."
"Prescott chỉ vào túi xách của tôi, ông hỏi đó có phải là của tôi không, tôi nói đúng.
Ông ấy hỏi tiếp rằng có phải mỗi lần tôi đến đại sứ quán đều sẽ mang theo chiếc túi xách này hay không, tôi lại trả lời đúng vậy, hỏi ông ấy tại sao lại hỏi những chuyện này.
Ông ấy không để ý, tiếp tục hỏi tôi xem trong sáu tháng qua có liên lạc với bất cứ kẻ nào ở đại sứ quán Liên Xô hay không, không nhất định phải là nhân viên ngoại giao, tài xế, người đánh chữ hay lính gác cổng cũng được."
"Không, không có. Tôi nói."
"Cậu Prudence, cuộc sống của cậu rất bình thường đúng không? Chuyện này nghe có vẻ kỳ lạ, tôi biết, tôi muốn hỏi cậu có từng vướng phải món nợ nào hay không, có thói quen đánh bạc hay không, hoặc có dính dáng dây dưa đến cô gái xinh đẹp nào không? Nói chung là có chuyện gì đó mà người khác có thể dùng để uy hiếp cậu hay không?"
"Tôi có thể cảm nhận mồ hôi lạnh trên người tôi đang chảy ra nhưng tôi vẫn ngồi yên tại chỗ, tránh để những người Mỹ kia nhìn ra manh mối gì đó.
Tôi đang nghĩ về Alex và tấm hình trong tay Barry, sau đó lại nghĩ về tay cảnh vệ nhiều chuyện ở Lãnh sự quán Ba Lan, phải chăng anh ta chính là người đã báo cáo về túi tài liệu đó? Anh ta biết mình là phóng viên ở tòa soạn nào sao? Tại sao túi tài liệu của Barry lại có liên quan đến đại sứ quán Liên Xô? Tôi bỗng nhiên nhớ ra người đàn ông đội mũ phớt ngồi bên phía tay phải đó là ai, ông ta chính là điều tra viên của MI5 - Connelly, người đã gõ cửa số 55 đường Juniper vào một đêm khuya tám năm trước rồi đưa Alex đi.
Ông ta đã cạo sạch râu, mặc dù đã bị che bởi chiếc nón phớt nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy một ít tóc trên đầu ông ta, không nghi ngờ gì hơn đó là cùng một người."
"Không, tôi nghĩ là không." Tôi trả lời."
"Cậu đã đến Lãnh sự quán Ba Lan vào tuần trước. Prescott nói."
"Còn có năm sáu người phóng viên khác đi cùng. Tôi nói."
"Có người nhìn thấy cậu đi vào khu vực không phận sự."
"Đó là lần đầu tiên tôi đến Lãnh sự quán Ba Lan, trong lúc đi tìm nhà vệ sinh thì bị lạc đường, khi vừa phát hiện đó là khu vực không phận sự tôi đã rời đi ngay."
"Prescott không nói gì nữa, tiếp theo đến lượt Connelly đặt câu hỏi, ông ta cứ cắn mãi không buông như một con quạ đen theo đuổi miếng thịt thối cho mấy câu như: Còn liên lạc với Digby không? Không à? James thì sao? Cũng không à? Thế cậu Alexander Loiseau thì sao? Có à, tại sao? Brandon Barry Morton thì sao? Không ư? Cậu chắc chứ?"
"Bấy giờ chủ bút Schmidt đứng ra, ông ấy nói rằng điều tra viên đã chiếm dụng của tôi quá nhiều thời gian, hơn nữa lại chẳng hỏi được bất cứ bằng chứng nào nên không có lý do gì để tiếp tục hùng hổ vặn hỏi nhân viên ở tòa soạn báo.
Prescott nói xin lỗi với tôi, giải thích rằng tôi không phải là đối tượng tình nghi mà chỉ là tra hỏi bình thường theo thông lệ.
Hy vọng sẽ không gây ra phiền toái gì quá lớn."
"Sau đó bọn họ đi mất nhưng cũng không rời đi quá lâu.
Hai ngày sau, hai người đàn ông lịch sự đứng đắn một cao một thấp đã trở lại, họ tự xưng mình là người từ MI6 rồi cho tôi xem giấy chứng nhận, mời tôi tự nguyện đi theo bọn họ.
Tôi rời khỏi phòng làm việc dưới con mắt của mọi người, bị nhét vào một chiếc xe, giữa khoang ghế sau và khoang ghế trước có một tấm ngăn cách bằng thủy tinh đen, trông giống như đang bị giam vào một cái quan tài nửa đậy nắp.
Đường đi kéo dài khoảng nửa tiếng, sau đó họ áp giải tôi vào một căn nhà hai tầng với vẻ ngoài hết sức bình thường."
"Prescott đang chờ trong phòng khách, ông mời tôi ngồi xuống ghế salon, hỏi tôi có muốn uống nước có ga hay không.
Tôi từ chối, thái độ thân thiết của ông cũng chấm dứt từ ấy.
Ông ấy nói rằng một nhân viên ngoại giao cấp ba ở đại sứ quán đã trông thấy tôi lấy đi một lá thư từ quầy tiếp khách, CIA có đầy đủ lý do để nghi ngờ lá thư bên trong sẽ tiết lộ tài liệu cơ mật gì đó, vì vậy họ cũng có đầy đủ lý do để nghi ngờ tôi là gián điệp Liên Xô.
Tôi bị tố cáo ấy dọa sợ...!Bất kể là ai thì cũng sẽ bị loại tố cáo ấy dọa sợ.
Prescott tiếp tục liệt kê những lần tiếp xúc giữa tôi và cậu chàng người Algeria, mà chàng trai người Algeria ấy lại có quan hệ mật thiết với đám thương nhân Cairo đang sống tại Paris, trong khi đám thương nhân Cairo ấy lại là tay trong của Moscow, CIA biết rõ chuyện này, bởi vì bọn họ cũng đã trả tiền để thuê những tên thương nhân xảo trá ấy."
"Cậu chuẩn bị giải thích những chuyện này thế nào đây, cậu Prudence? Ông ấy hỏi tôi."
"Cuối cùng tôi khai ra tên Barry, thuật lại những lời mà cậu ta đã nói ở trạm xe lửa.
Đây là hành vi uy hiếp. Tôi nói với Prescott: Trong tay Barry có một ít hình, nhưng tôi không nói rõ đó là hình gì.
Prescott hỏi phải chăng những tấm hình ấy có liên quan đến cậu Loiseau, tôi nói là đúng, ông ấy không hỏi tiếp nữa mà chỉ vừa lắng nghe vừa ngửa đầu nhìn trần nhà như tôi đang nói cho ông ấy nghe một câu chuyện mà ông ấy vô cùng chán ghét.
Chờ đến khi tôi nói xong, ông ấy nói cảm ơn rồi rời khỏi phòng khách, khóa cửa lại."
"Trên vách tường bên cạnh chiếc lò sưởi sát tường có treo một chiếc đồng hồ xinh đẹp được khắc hình hai thiên sứ đang thổi kèn lệnh.
Tôi đi quanh phòng khách một vòng như một chú chuột bị nhốt trong lồng, nhìn chằm chằm vào kim chỉ giờ.
Nửa giờ đã qua, tôi thử gõ cửa một cái, không ai trả lời.

Một giờ sau, tôi gõ cửa lần thứ hai, một cảnh vệ với gương mặt vô cảm mở cửa, anh ta nói rằng ngài Prescott đang họp nên sẽ trở lại đây sớm thôi."
"Ông ấy đã không trở về kể từ khi ấy."
"Sáu tiếng đã trôi qua, sau khi trời tối, hai người làm trong MI6 đã đưa tôi đến đây mở cửa, nói rằng tôi có thể đi.
Tôi lại bị đẩy vào trong một chiếc xe, bọn họ đưa tôi về đại lộ Haussmann.
Túi xách và áo khoác của tôi vẫn còn trong phòng làm việc, thế nhưng tòa soạn báo đã khóa cửa.
Số tiền lẻ còn sót lại trên người tôi miễn cưỡng đủ để mua vé xe buýt, tôi cố gắng về đến đường St.
Dominic trước mười một giờ, bởi vì không mang theo chìa khóa, tôi không thể không dùng sức gõ cửa.
Alex mở cửa rồi nhìn tôi, hỏi tôi có phải vừa bị cướp hay không."
"Nếu có thể, tôi rất muốn uống một ly rượu Brandy nhưng trong nhà đã sớm không còn bất cứ thứ gì liên quan đến bia rượu.
Tôi đóng cửa lại rồi ngồi lên ghế salon, chôn mặt vào lòng bàn tay.
Alex hỏi tôi có muốn uống trà hay không, tôi nói Không cần, lại đây, ngồi bên cạnh tớ."
"Sau đó tôi kể cho cậu ấy nghe mấy tháng náo nhiệt vừa qua."
"Lúc nói được một nửa, Alex bỗng nắm lấy tay tôi, chờ đến khi tôi nói xong tất cả mọi chuyện, cậu ấy đứng dậy, đi lại trong phòng khách, nói rằng cậu ấy nhất định phải gửi một bức điện báo quyết liệt cho Barry, tốt nhất là cậu ta phải ngồi phà về đây trong ngày mai.
Tôi cản cậu ấy lại, dù sao Barry vẫn còn giữ hình của chúng tôi."
"Cậu ta có thể dùng mấy tấm hình kia làm gì chứ? Gửi cho tòa soạn báo à? Chúng ta cũng đâu có danh tiếng cần bảo vệ đâu. Alex hỏi."
"Tôi nói với cậu ấy rằng có lẽ tòa soạn sẽ không để ý đến những chuyện vụn vặt ấy nhưng lỡ như Barry gửi hình cho cha cậu ấy thì sao?"
"Alex không trả lời, ngồi lại trên ghế salon, cùng nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện với tôi.
Hồi lâu sau, cậu ấy hỏi tôi còn ổn không, những tên tình báo khốn kiếp kia đã coi tôi như một chú lừa vô tội bị bắt phải vận chuyển hàng hóa sau khi tôi đã khai ra toàn bộ mưu hèn kế bẩn của Barry chưa."
"Tôi thành thật trả lời rằng tôi không biết.".



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn