Chương 32: Sư tôn cố tình câu dẫn ta sao?
Nhưng ý niệm này thực mau đã Nguyễn Ly ném đi ra ngoài, cho dù Lạc Thanh Từ thanh lệ thoát tục đến thế nào đi nữa, cũng không bao giờ thay đổi được một sự thật, hai tay nàng ấy nhuốm đầy máu tươi.
Lạc Thanh Từ không biết Nguyễn Ly suy nghĩ gì, giờ khắc này trong lòng nàng tràn đầy cảm khái. Một năm rưỡi thời gian rèn luyện không uổng phí, Nguyễn Ly cuối cùng đạt đến Luyện Khí sơ kỳ, chỉ cần có Tố Linh Đan, nàng liền thử khôi phục kinh mạch cho nàng ấy, cũng tránh việc nàng ấy nóng vội vận chuyển linh lực mà dẫn tới kinh mạch vỡ nát.
Chỉ là nàng không ngờ thực lực Nguyễn Ly vượt ra ngoài dự liệu, vốn tưởng rằng cơn bão linh lực vừa rồi được nàng ngăn chặn sẽ kết thúc, Nguyễn Ly có chút gian nan nói: "Sư tôn, đồ nhi khống chế không được."
Ngay sau đó linh lực xung quanh một lần nữa cấp tốc hội tụ, nhắm thẳng đan điền của nàng ấy mà dũng mãnh tiến vào.
Đối với người khác chính là cầu mà không được, đây là cơ hội đột phá vô cùng quý giá, nhưng đối Nguyễn Ly hiện tại mà nói chính là hung hiểm cực kỳ.
Trên trán Lạc Thanh Từ toát ra một tầng mồ hôi tinh mịn, nhìn Nguyễn Ly hai mắt sung huyết, miệng mũi bắt đầu rỉ máu bởi vì linh lực tuôn trào, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được Tiểu Long Tử đau đớn cùng sợ hãi.
"Đồ nhi chớ sợ, có vi sư ở đây." Lạc Thanh Từ nhanh chóng đỡ nàng ngồi xuống, bàn tay lướt từ vai đến cổ tay của Nguyễn Ly, hai người ngồi xếp bằng, chắp tay đối mặt.
Lạc Thanh Từ dùng cơ thể chính mình làm vật dẫn, đem linh lực quá mức cuồng bạo kia dẫn vào trong người mình, làm dịu đi sau đó chậm rãi độ qua cơ thể Nguyễn Ly.
Trong quá trình này phí bao nhiêu tâm lực có thể tưởng tượng, mạnh mẽ ngăn chặn người khác hội tụ linh lực ở cường độ cao, hơi không lưu ý liền sẽ phản phệ.
Các nàng giằng co suốt một canh giờ, Lạc Thanh Từ ám thương bắt đầu phát tác, đau đớn khó nhịn, mà Nguyễn Ly cũng không khá hơn bao nhiêu.
Lạc Thanh Từ nương theo quá trình tiến cấp giúp Nguyễn Ly khơi thông kinh mạch, đem kinh mạch héo rút vuốt ve duỗi thẳng, Nguyễn Ly trong đó thống khổ có thể nghĩ.
Tới cuối cùng hết thảy lắng xuống, Lạc Thanh Từ thu tay lại, Nguyễn Ly liền ngã nhào vào trong lòng nàng.
Trong khoảng khắc vùi vào ngực Lạc Thanh Từ, Nguyễn Ly vốn mơ màng lập tức có chút thanh tỉnh, một luồng hương hoa mai dễ ngửi đánh vào trước mặt, kèm theo chính là một trận lạnh lẽo, rét buốt tận xương.
Cơ thể sư tôn làm sao lạnh đến mức này? Nàng thậm chí có thể cảm giác được Lạc Thanh Từ đang run rẩy.
Nguyễn Ly kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy Lạc Thanh Từ nghiêng mặt đi, lau lau vệt máu trên môi.
"Sư tôn, người bị thương sao?" Nguyễn Ly suy yếu nói.
Lạc Thanh Từ nơi ngực khí huyết cuồn cuộn, đau đớn khó nhịn. Hàn bệnh vốn mấy tháng bộc phát một lần, hôm nay giống như bị nàng kích thích đến, phát tác sớm hơn dự liệu.
Nàng vốn định mượn cơ hội dùng khổ nhục kế, làm cho Tiểu Long Tử đau lòng nàng, hiểu được nàng không phải một sư tôn xấu xa. Nhưng nghĩ đến nguyên nhân gây ra hàn bệnh, nàng lập tức đình chỉ.
Chính mình trong trận chiến Đồ Long bị thương đã không phải bí mật, vạn nhất để Tiểu Long Tử biết được cấm chế này là do phụ vương nàng ấy lưu lại, khổ nhục kế không thành, sợ rằng lại bị nàng ấy ném cho 99 đao.
Vì thế nàng cố gắng nhịn đau, sau khi đỡ Nguyễn Ly ngồi dậy, nàng làm bộ không có việc gì đạm thanh nói: "Vi sư chỉ là có chút mệt mỏi, hẳn là do ngâm ở U Đàm quá lâu. Ngươi cuối cùng tiến vào Luyện Khí trung kỳ, thật sự không tệ."
Nguyễn Ly chăm chú nhìn con mắt của nàng, "Đồ nhi có hôm nay, đều nhờ sư tôn dạy bảo, nếu vừa rồi sư tôn không kịp thời ra tay cứu mạng, đồ nhi sợ rằng cũng đã kinh mạch đứt đoạn."
Lạc Thanh Từ né tránh ánh mắt Tiểu Long Tử, nàng hiện tại khó chịu đến lợi hại. Vết thương cũ thế tới rào rạt, hàn bệnh quấy phá, nếu tiếp tục sẽ kích khởi Nguyễn Ly mối hận cũ, cũng dẫn tới bại lộ thân phận Trì Thanh. Dù sao năm xưa Rồng Con đều biết nàng có hàn bệnh, nàng ấy còn nhiều lần dùng linh lực truyền vào chữa trị cho nàng.
"Đột nhiên thăng cấp hai tiểu cảnh giới, tuy rằng chỉ là Luyện Khí trung kỳ, nhưng cũng cần phải củng cố gốc rễ, ngươi về phòng nghỉ ngơi tịnh dưỡng đi." Nói xong, Lạc Thanh Từ lập tức biến mất trước mặt Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly trong mắt có chút nghi hoặc, Lạc Thanh Từ không đúng, vì sao cơ thể người này lạnh lẽo giống hệt Trì Thanh đây?
Nhớ đến Tinh Linh, nàng vội vàng kêu một tiếng: "A Linh, tỷ còn ở đó không?"
Nàng gọi mấy lần, nhưng không có đáp lại.
Lạc Thanh Từ ngự phong gấp rút trở về, vừa tới Hàn Lộ Viện bước chân nàng liền lảo đảo, nàng đi được vài bước liền ngã nhào vào khung cửa, huyết khí phản phệ bị nàng mạnh mẽ áp xuống dội ngược lên, nàng hé miệng liền phun ra một ngụm máu.
Dòng máu đỏ đậm rơi xuống đất liền bốc lên một cỗ sương lạnh, ngưng kết thành băng, cảnh tượng năm đó khi Tiểu Long Tử phá xác mà ra một lần nữa tái hiện.
Mười mấy năm nay, hàn bệnh thường xuyên phát tác, vừa phát tác liền mang theo khí lạnh từ U Đàm xâm nhập thân thể. Nhưng cũng chưa từng nghiêm trọng như lúc này.
Lạc Thanh Từ đột nhiên cảm thấy không ổn, phất ống tay áo đóng cửa lại. Trúc Tiên cũng nhận thức được bất thường, vừa nhìn dáng vẻ Lạc Thanh Từ liền hoảng sợ, ở kia gấp đến độ nhảy tưng tưng.
Lạc Thanh Từ không có tinh lực nhiều lời, cũng mặc kệ Trúc Tiên rồi, nàng nghiêng ngã lảo đảo nằm ở trên giường, đè nặng ngực nhẫn nại cơn đau nhức che trời lấp đất kéo tới.
Giữa hoảng hốt nàng như xuyên trở lại ngày đó, Long Vương một chưởng mang đến đau đớn, mười mấy năm đều không thể quên đi. Nàng vẫn luôn không tra xét được, cấm chế Long Vương để lại rốt cuộc là gì, vì sao sẽ kinh khủng như vậy.
Nàng cắn răng túm lấy một góc chăn, phong bế thanh âm chính mình, lại đem Trúc Tiên nhốt lại, sau đó từng chút buông lỏng tâm thần, yên lặng chịu đựng nỗi đau xuyên tim.
Hàn khí từ trên cơ thể nàng lan tràn đến trên giường, như thể đem cả giường kết băng, Lạc Thanh Từ bị đông lạnh đến run bần bật, lông mày đều treo sương.
Cứ tiếp tục thế này, chính mình phỏng chừng phải giao mạng. Mà Cẩu hệ thống kia lại giả chết hoàn toàn, một chút đều không thể dựa vào.
Lạc Thanh Từ cuộn tròn cố gắng vận chuyển linh lực, đem hàn khí từng chút ép xuống một góc đan điền. Nhưng lần này hàn khí tới quá mãnh liệt, không bao lâu cả căn phòng đều chìm trong băng giá.
Nàng ra đầy đầu mồ hôi lạnh, sợi tóc hỗn độn, nằm ngửa dồn dập hô hấp. Nàng cảm giác chính mình đã chết một chuyến, tư vị này thật sự quá khó tiếp thu rồi.
"Còn muốn giả chết sao? Đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Hệ thống rốt cuộc ló mặt ra, "Vết thương cũ tái phát, không có việc gì."
Lạc Thanh Từ trong lòng mắng thầm, đây gọi là không có việc gì? Nàng là kiếp trước gây nghiệt, nên kiếp này phải chịu tội sao?
Không còn Tiểu Long Tử ở bên cạnh phun phun lửa sưởi ấm cho mình, Lạc Thanh Từ thần hồn đều đông lạnh thấu, nàng gắt gao bọc chăn, tự cường nhẫn nại.
Trúc Tiên đã được thả ra, nó nhảy tới nhìn nàng, Lạc Thanh Từ mệt mỏi lắc lắc: "Bệnh cũ, không ngại. Để ta nghỉ ngơi một chút."
Trúc Tiên bất đắc dĩ, nó cũng không phải lần đầu tiên thấy Lạc Thanh Từ phát bệnh, đích xác không giúp được gì.
Qua hồi lâu, Lạc Thanh Từ ngồi dậy, chậm rãi bước xuống giường. Nàng ra quá nhiều mồ hôi, cho dù dùng Tịnh Thân Quyết cũng không thật sự thoải mái, nàng muốn đổi một thân quần áo.
Vừa thay ra y phục, ngoài phòng liền truyền đến tiếng gõ cửa.
Lạc Thanh Từ lơ đãng hệ lại nút thắt, mở miệng hỏi câu: "Ai?"
"Sư tôn, là đồ nhi, Nguyễn Ly."
Lạc Thanh Từ thoáng sững sờ, Rồng Con như thế nào lại tới? Không ở trong phòng dưỡng thương sao?
"Ừm, ngươi có chuyện gì?"
Nếu đổi là ngày thường Tiểu Long Tử tới đây, Lạc Thanh Từ khẳng định cao hứng, nhưng hôm nay trải qua một trận lăn lộn, nàng cũng không còn bao nhiêu tinh lực.
"Đồ nhi đưa bánh ngọt đến cho sư tôn, vừa rồi đồ nhi làm hoa mai cao, sư tỷ đều nói tạm được, cho nên muốn cấp sư tôn nếm thử."
Lạc Thanh Từ vốn định cự tuyệt, nhưng vừa nghe là chính tay Tiểu Long Tử làm bánh, lập tức giãn ra lông mày, nhẹ giọng nói: "Tiến vào đi."
Lúc Nguyễn Ly vào cửa, liền thấy Lạc Thanh Từ tùy tiện khoác hờ y sam từ bình phong bước ra.
Bởi vì độ tự do nhân vật gia tăng, Lạc Thanh Từ ở trước mặt Nguyễn Ly càng ngày càng tùy ý, chỉ cần không quá đáng, mặt khác hệ thống sẽ không quản.
Nguyễn Ly vừa nhìn đến nàng, bước chân lập tức ngừng lại, ngay sau đó cuống quít thu hồi ánh mắt, bưng khay bánh cúi đầu đi tới bên bàn.
Đặt bánh xuống rồi, lông mày Nguyễn Ly không tự giác nhíu chặt, đảo mắt nhìn quanh phòng, lại đánh giá Lạc Thanh Từ một chút. Sao lại lạnh như vậy?
Lúc này Lạc Thanh Từ chỉ mặc một kiện áo đơn, bên ngoài khoác hờ trung y, tóc dài tứ tán, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ ngày thường chỉnh tề ngay ngắn, nút buộc cũng không thắt lại, cổ áo suy sụp lộ ra da thịt tuyết trắng cùng xương quai xanh hoàn mỹ, nơi mềm mại trước ngực cũng như ẩn như hiện sau làn áo mỏng.
Ngoại bào màu trắng thiêu chỉ bạc khép hờ, nửa che nửa đậy, ý nhị thiên thành. Trên gương mặt tái nhợt lộ ra mấy phần nhu nhược, vài sợi tóc buông xuống trước trán, dáng vẻ lười biếng tùy ý, thật sự quá mức câu người.
Lạc Thanh Từ biết Tiểu Long Tử đang đánh giá chính mình, Cẩu hệ thống cũng đang hí vang trong đầu nàng, nhưng nàng mặc kệ, nàng đã không còn bao nhiêu khí lực. Muốn phạt thì cứ phạt đi, nơi nơi đều là cấm đoán, đều là lằn ranh đỏ, nàng thật sự tâm mệt.
Nàng chậm rãi ngồi xuống bên bàn, liếc nhìn điểm tâm trong khay, lại nhìn về phía Nguyễn Ly.
"Ta đã dặn ngươi về phòng nghỉ ngơi, sao lại không nghe lời? Trong người còn có nơi nào không thoải mái?"
Nguyễn Ly chăm chú nhìn nàng, trong mắt có chút nôn nóng, "Đồ nhi đã khá hơn rồi. Sư tôn, người bị thương sao, sắc mặt của người không tốt lắm. Có phải hôm nay...."
Lạc Thanh Từ đánh gãy lời nàng, "Vi sư không có việc gì, không phải lỗi của ngươi, đừng suy nghĩ linh tinh. Đây là bánh do ngươi làm sao?"
Nàng nhìn trong khay từng chiếc bánh làm đến kỳ công, bánh được tạo hình bông hoa, mặt trên điểm xuyết chấm đỏ, thật sự đẹp mắt.
"Là hoa mai cao, đồ nhi thấy sư tôn thực thích hoa mai, trong viện cũng trồng rất nhiều gốc Du Long, cho nên ta liền dùng một ít sương mai làm điểm tâm."
Lạc Thanh Từ phát hiện khi Nguyễn Ly nói đến điểm tâm, trong mắt thế nhưng hiện lên ý cười, ánh mắt nhìn về phía mình còn mang theo tia chờ mong cùng tự đắc.
Thật quá mức đáng yêu.
Tiểu Long Tử bái sư đến nay đã hơn một năm, thỉnh thoảng nàng ấy cũng sẽ toát ra kiều thái nữ nhi, nhưng làm nũng đáng yêu như ngày hôm nay, trừ bỏ lúc nàng ấy ở bên Tinh Linh, cũng chưa từng thấy qua.
Lạc Thanh Từ nhịn không được, liền nghiêng đầu an tĩnh ngắm nhìn Nguyễn Ly, thẳng đến Nguyễn Ly có chút mất tự nhiên mà quay đầu đi, rụt rè nói: "Sư tôn nếm thử?"
Lạc Thanh Từ định thần lại, phát hiện chính mình có chút vô thố, vội gật gật đầu, duỗi tay lấy một chiếc bánh, vẫn còn khá ấm áp, để sát vào liền ngửi được một cổ hương vị thơm ngọt.
Bánh hoa mai vào miệng mềm mại, ngọt mà không nị, cẩn thận nhấm nháp còn có một cổ mùi thơm nhẹ của hoa mai. Hoa mai vị thanh đạm, sau khi nướng bánh lên mới có thể lưu giữ, dĩ nhiên bánh này làm rất tốn công phu.
Nguyễn Ly nhìn nàng ăn bánh, lại ở bên đổ nước pha trà.
"Đây là trà pha bằng linh sương buổi sáng, gần nhất đồ nhi để dành được một bình, xứng với hoa mai cao, tư vị càng tốt."
Lạc Thanh Từ vừa nghe, tức khắc bị điểm tâm sặc tới rồi, nhịn không được ho khan lên. Nàng chạy nhanh cúi đầu, duỗi tay muốn đi bưng trà.
Mà một bên Nguyễn Ly thấy thế cũng chạy nhanh đem trà đưa qua, bàn tay hai người vô ý thức đụng vào nhau, khí lạnh trong nháy mắt truyền sang khiến Nguyễn Ly trong lòng cả kinh.
Nàng vừa tiến đến liền cảm thấy trong phòng rét lạnh, không ngờ bàn tay Lạc Thanh Từ còn băng giá hơn thế nữa.
"Sư tôn, người làm sao lạnh như vậy?" Đưa trà cho nàng, Nguyễn Ly nhịn không được hỏi.
Lạc Thanh Từ uống ngụm trà, ho khan vài tiếng, "Vi sư vốn là băng linh căn, linh lực thiên hàn, độ ấm cơ thể tự nhiên thấp."
Đây không phải độ ấm thấp, mà hoàn toàn không có một tia nhiệt ý. Nguyễn Ly trong lòng có chút nghi hoặc, là bởi vì ở thác nước nghịch chuyển linh lực cho nàng, dẫn tới bị phản phệ sao? Vừa nghĩ tới đây, trái tim của nàng đột nhiên lạnh xuống, nàng lo lắng cho người này làm gì? Lạc Thanh Từ thiếu nợ Long Tộc, phải có ngày trả đấy.
"Bánh nướng đang còn nóng, trà cũng vừa mới pha, sư tôn có thể dùng điểm tâm xứng trà, vậy sẽ ấm áp chút." Trong lòng nàng một mảnh vắng lặng, trên mặt lại như cũ ôn nhu săn sóc.
"Đồ nhi thật có tâm. Ngươi đi Huyền Phong số lần cũng không ít, thất diệp lưu ly hoa cùng tuyết liên quả, ngươi tìm được rồi sao?"
Nguyễn Ly trên mặt có chút ngượng ngùng: "Đồ nhi vẫn chưa, trước đây phát hiện dấu vết lưu ly hoa, lại bị linh thú cấp Kim Đan ngăn cản, cho nên lấy không được. Bất quá ta nhất định sẽ nỗ lực, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ."
Lạc Thanh Từ lắc lắc đầu, "Thôi, mấy ngày nữa lại đi cũng được, gặp nguy hiểm liền rút lui ngay, không cần thiết liều mạng. Hôm nay tiến cấp đã mệt mỏi rồi, ngươi về trước nghỉ ngơi đi."
Nguyễn Ly đáp một tiếng, nhìn bánh ngọt lại nhìn Lạc Thanh Từ, do dự hỏi: "Sư tôn, hôm nay vì sao người lại đột nhiên xuất hiện ở Tây Phong?"
Sư tôn vừa xuất hiện, A Linh tỷ tỷ liền biến mất, việc này có chút không đúng.
Lạc Thanh Từ trong lòng nhảy dựng, nhưng trên mặt như cũ gợn sóng bất kinh, nhàn nhạt nói: "Vi sư đã đoán được ngươi sắp tiến cấp, cho nên vẫn luôn quan sát ngươi. Bằng không, ta đến muộn chỉ sợ không kịp cứu ngươi rồi."
Khó trách Tiểu Đồ Đệ tích cực như vậy, nguyên lai lòng sinh nghi ngờ, cho nên đến thăm dò nàng.
"Đúng rồi, đồ nhi ngày thường có cảm giác được xung quanh ngươi có gì khác tồn tại không?" Lạc Thanh Từ nhíu mày, đột nhiên hỏi.
Lần này đến phiên Nguyễn Ly giật mình, nàng có chút mờ mịt nói: "Không có, vì sao sư tôn hỏi vậy?"
Lạc Thanh Từ nhíu mày, phất phất tay, "Không có việc gì, ngươi lui ra đi."
Nguyễn Ly trong lòng buông lỏng, xem ra là chính mình suy nghĩ nhiều. Cũng phải, nếu Tinh Linh tỷ tỷ là Lạc Thanh Từ, chính mình phỏng chừng đã sớm bại lộ thân phận.
Ngay khi nàng đi tới của, Lạc Thanh Từ nhẹ giọng nói: "Hoa mai cao không tệ."
Nguyễn Ly bước chân một đốn, quay đầu lại cong môi cười, liền nhẹ nhàng rời đi. Chỉ là vừa mới ra khỏi Hàn Lộ Viện, ý cười trên mặt nàng lập tức phai nhạt.
Các nàng định sẵn là kẻ thù, ngày sau chỉ có thể giải quyết ân oán trên chiến trường, cho nên nàng chỉ là giả vờ cùng đối phương diễn một màn sư đồ tình thâm. Nàng không muốn Lạc Thanh Từ ảnh hưởng đến tâm tình mình, mới tới đây xác nhận một chút đối phương có bị thương hay không. Cũng muốn thăm dò thân phận thật sự của người kia, giải chính mình nghi hoặc.
Thuận tiện sắm vai một đồ đệ hiếu thuận, tiến thêm một bước làm Lạc Thanh Từ đối nàng thả lỏng cảnh giác.
Nhưng Lạc Thanh Từ thật sự bị thương, tại sao lại không thừa nhận? Đột nhiên nàng nhớ tới một chuyện thúc thúc từng nói, Lạc Thanh Từ năm đó bị phụ vương đánh trọng thương, bệnh tình tới bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Biểu tình trên mặt nàng tức khắc lạnh xuống, nàng vậy mà choáng váng đầu đi lo lắng cho kẻ thù, Lạc Thanh Từ bị như vậy, đó chính là gieo gió gặt bão.
Chờ đến Nguyễn Ly đi rồi, Lạc Thanh Từ bất đắc dĩ bật cười, con thỏ mắt đỏ nhà nàng muốn làm phản hay sao? Thế nhưng còn non tay lắm, Rồng Con, ngươi là do ta nuôi lớn đấy, muốn cởi áo choàng của ta đâu phải dễ.
Nàng lại nhìn nhìn tách trà, đây chính là linh trà hôm qua bị "A Linh" ghét bỏ không đủ tinh túy.
Được lắm, trà bị người ta chê liền mang đến cho sư tôn uống. Nhưng bánh nướng, thật là làm cho nàng ăn.
Nghĩ đến chuyện gì, Lạc Thanh Từ đột nhiên tự chụp đầu, "Không xong."
- ---------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Các ngươi cả ngày ngóng trông sư tôn phun máu, hiện tại đã hài lòng chưa?
Tiểu Long Tử: ta hoài nghi sư tôn cố tình câu dẫn ta
Lạc sư tôn: hiện giờ không phải, nhưng về sau chính là
Tiểu Long Tử:......
<Bình luận khu>
* Cẩu hệ thống này chắc chắn là Tấn Giang văn học thành! Đụng cái gì cũng cấm, cái gì cũng khóa, cái gì cũng phạt!
>Lầu trên, thật sự là hảo hán
>Lầu trên, lợi hại thật!
* Bánh hoa mai, làm từ hoa mai trong Hàn Lộ Viện, Rồng Con vặt trụi gốc Du Long Mai mà sư tôn yêu quý, để làm bánh cho sư tôn ăn. Thập nhị tứ hiếu đồ đệ! Ha ha!
Sư tôn: Du Long Mai cái gì, cũng không sánh được Rồng Con của ta. Nếu nàng thích, cứ để nàng vặt trụi. (Trong lòng khổ nhưng không thể nói).
*Còn nữa không? Ngược sư tôn tiếp đi, ta mỗi lần nhìn đều thật phấn khích!
* Nhờ áng văn này, cuối cùng ta đã hoàn toàn trị khỏi bệnh tiểu đường~ Ta rất thích nhìn cảnh sư tôn phun máu, thật đấy~
*Hàn bệnh chỉ như vậy thôi sao? Đụng tới giới hạn chỉ bị nghiêm trị như vậy thôi sao? Tu Vô Tình Đạo một khi động lòng liền chỉ bị như vậy thôi sao? Đau đớn xuyên tim, linh lực phản phệ, kinh mạch đứt đoạn, tu vi nghịch chuyển, ngược luyến tàn tâm, kiếp trước gây nghiệt kiếp này trả, tất cả đều là luật nhân quả, tốt lắm, tới nữa đi, tác giả!
*Sư tôn có thể đem máu đi đánh tiết canh, hẳn là ngon phải biết!
* Truyện này không dành cho người đội sổ trong lớp như ta. Mỗi lần đọc, đầu óc của ta phải xoay chuyển hết công suất. Lạc Thanh Từ chính là nguyên chủ? Nguyên chủ tạo ra Hệ thống? Nguyễn Ly trùng sinh? Nguyễn Ly cũng có một hệ thống báo đời bên cạnh? Ma quỷ thật sự khi hai người cùng xuyên hoặc cùng trùng sinh, nhưng nhiệm vụ lại đối nghịch nhau. Một người phải ngăn người kia hắc hóa, còn người kia buộc phải hắc hóa? Não ta đau quá.
*Một đám ma quỷ các ngươi mỗi ngày đều mong hành hạ sư tôn?
* Ta thích nhất xem ngược, ngươi cứ thế phát huy đi tác giả, ta đã chán đọc mấy bản văn ngọt như đường bọc dao lam của ngươi rồi.
*Ngươi có thể ngược sư tôn đến trình độ nào, tác giả đại đại? Ta mỏi mắt mong chờ.
*Nếu là tác giả khác, ta sẽ đem đối phương đi tế sống vì ngược sư tôn nhiều như vậy! Nhưng đây là đại đại ta yêu thích, cho nên không sao, ngược ngược ngược tiếp đi, ta còn chịu được!
* Tình tiết truyện của ngươi thật sự bế tắc, tác giả! Ta còn ngỡ rằng đây là bản văn của người khác viết. Dụi mắt nhìn mấy lần mới dám tin rằng, đây là đại đại ngươi viết! Rồng Con yêu những lớp áo choàng của sư tôn, một ngày nào đó, nàng cởi xuống tất cả áo choàng, liền biết hóa ra chính là sư tôn mình một tay cải trang, nàng phải làm sao đây? Nàng động lòng với kẻ thù giết cha? Nàng không thể yêu kẻ thù của mình, nhưng nàng lại yêu Trì Thanh, yêu A Linh, yêu Lạc Thanh Từ, ngươi còn không phải dồn nàng vào con đường hắc hóa? Cẩu huyết thật sự, ta đều nhìn không nổi nữa.
Ta vẫn nhớ lần đầu tiên trái tim mình xao xuyến, chính là khi đọc được áng văn Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh của đại đại. Hình tượng Văn Mặc Huyền cùng Cố Lưu Tích đều thật đẹp. Mong chờ ngày ngươi lấy lại phong độ ngày xưa, tác giả, ta yêu ngươi!
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn
Lạc Thanh Từ không biết Nguyễn Ly suy nghĩ gì, giờ khắc này trong lòng nàng tràn đầy cảm khái. Một năm rưỡi thời gian rèn luyện không uổng phí, Nguyễn Ly cuối cùng đạt đến Luyện Khí sơ kỳ, chỉ cần có Tố Linh Đan, nàng liền thử khôi phục kinh mạch cho nàng ấy, cũng tránh việc nàng ấy nóng vội vận chuyển linh lực mà dẫn tới kinh mạch vỡ nát.
Chỉ là nàng không ngờ thực lực Nguyễn Ly vượt ra ngoài dự liệu, vốn tưởng rằng cơn bão linh lực vừa rồi được nàng ngăn chặn sẽ kết thúc, Nguyễn Ly có chút gian nan nói: "Sư tôn, đồ nhi khống chế không được."
Ngay sau đó linh lực xung quanh một lần nữa cấp tốc hội tụ, nhắm thẳng đan điền của nàng ấy mà dũng mãnh tiến vào.
Đối với người khác chính là cầu mà không được, đây là cơ hội đột phá vô cùng quý giá, nhưng đối Nguyễn Ly hiện tại mà nói chính là hung hiểm cực kỳ.
Trên trán Lạc Thanh Từ toát ra một tầng mồ hôi tinh mịn, nhìn Nguyễn Ly hai mắt sung huyết, miệng mũi bắt đầu rỉ máu bởi vì linh lực tuôn trào, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được Tiểu Long Tử đau đớn cùng sợ hãi.
"Đồ nhi chớ sợ, có vi sư ở đây." Lạc Thanh Từ nhanh chóng đỡ nàng ngồi xuống, bàn tay lướt từ vai đến cổ tay của Nguyễn Ly, hai người ngồi xếp bằng, chắp tay đối mặt.
Lạc Thanh Từ dùng cơ thể chính mình làm vật dẫn, đem linh lực quá mức cuồng bạo kia dẫn vào trong người mình, làm dịu đi sau đó chậm rãi độ qua cơ thể Nguyễn Ly.
Trong quá trình này phí bao nhiêu tâm lực có thể tưởng tượng, mạnh mẽ ngăn chặn người khác hội tụ linh lực ở cường độ cao, hơi không lưu ý liền sẽ phản phệ.
Các nàng giằng co suốt một canh giờ, Lạc Thanh Từ ám thương bắt đầu phát tác, đau đớn khó nhịn, mà Nguyễn Ly cũng không khá hơn bao nhiêu.
Lạc Thanh Từ nương theo quá trình tiến cấp giúp Nguyễn Ly khơi thông kinh mạch, đem kinh mạch héo rút vuốt ve duỗi thẳng, Nguyễn Ly trong đó thống khổ có thể nghĩ.
Tới cuối cùng hết thảy lắng xuống, Lạc Thanh Từ thu tay lại, Nguyễn Ly liền ngã nhào vào trong lòng nàng.
Trong khoảng khắc vùi vào ngực Lạc Thanh Từ, Nguyễn Ly vốn mơ màng lập tức có chút thanh tỉnh, một luồng hương hoa mai dễ ngửi đánh vào trước mặt, kèm theo chính là một trận lạnh lẽo, rét buốt tận xương.
Cơ thể sư tôn làm sao lạnh đến mức này? Nàng thậm chí có thể cảm giác được Lạc Thanh Từ đang run rẩy.
Nguyễn Ly kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy Lạc Thanh Từ nghiêng mặt đi, lau lau vệt máu trên môi.
"Sư tôn, người bị thương sao?" Nguyễn Ly suy yếu nói.
Lạc Thanh Từ nơi ngực khí huyết cuồn cuộn, đau đớn khó nhịn. Hàn bệnh vốn mấy tháng bộc phát một lần, hôm nay giống như bị nàng kích thích đến, phát tác sớm hơn dự liệu.
Nàng vốn định mượn cơ hội dùng khổ nhục kế, làm cho Tiểu Long Tử đau lòng nàng, hiểu được nàng không phải một sư tôn xấu xa. Nhưng nghĩ đến nguyên nhân gây ra hàn bệnh, nàng lập tức đình chỉ.
Chính mình trong trận chiến Đồ Long bị thương đã không phải bí mật, vạn nhất để Tiểu Long Tử biết được cấm chế này là do phụ vương nàng ấy lưu lại, khổ nhục kế không thành, sợ rằng lại bị nàng ấy ném cho 99 đao.
Vì thế nàng cố gắng nhịn đau, sau khi đỡ Nguyễn Ly ngồi dậy, nàng làm bộ không có việc gì đạm thanh nói: "Vi sư chỉ là có chút mệt mỏi, hẳn là do ngâm ở U Đàm quá lâu. Ngươi cuối cùng tiến vào Luyện Khí trung kỳ, thật sự không tệ."
Nguyễn Ly chăm chú nhìn con mắt của nàng, "Đồ nhi có hôm nay, đều nhờ sư tôn dạy bảo, nếu vừa rồi sư tôn không kịp thời ra tay cứu mạng, đồ nhi sợ rằng cũng đã kinh mạch đứt đoạn."
Lạc Thanh Từ né tránh ánh mắt Tiểu Long Tử, nàng hiện tại khó chịu đến lợi hại. Vết thương cũ thế tới rào rạt, hàn bệnh quấy phá, nếu tiếp tục sẽ kích khởi Nguyễn Ly mối hận cũ, cũng dẫn tới bại lộ thân phận Trì Thanh. Dù sao năm xưa Rồng Con đều biết nàng có hàn bệnh, nàng ấy còn nhiều lần dùng linh lực truyền vào chữa trị cho nàng.
"Đột nhiên thăng cấp hai tiểu cảnh giới, tuy rằng chỉ là Luyện Khí trung kỳ, nhưng cũng cần phải củng cố gốc rễ, ngươi về phòng nghỉ ngơi tịnh dưỡng đi." Nói xong, Lạc Thanh Từ lập tức biến mất trước mặt Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly trong mắt có chút nghi hoặc, Lạc Thanh Từ không đúng, vì sao cơ thể người này lạnh lẽo giống hệt Trì Thanh đây?
Nhớ đến Tinh Linh, nàng vội vàng kêu một tiếng: "A Linh, tỷ còn ở đó không?"
Nàng gọi mấy lần, nhưng không có đáp lại.
Lạc Thanh Từ ngự phong gấp rút trở về, vừa tới Hàn Lộ Viện bước chân nàng liền lảo đảo, nàng đi được vài bước liền ngã nhào vào khung cửa, huyết khí phản phệ bị nàng mạnh mẽ áp xuống dội ngược lên, nàng hé miệng liền phun ra một ngụm máu.
Dòng máu đỏ đậm rơi xuống đất liền bốc lên một cỗ sương lạnh, ngưng kết thành băng, cảnh tượng năm đó khi Tiểu Long Tử phá xác mà ra một lần nữa tái hiện.
Mười mấy năm nay, hàn bệnh thường xuyên phát tác, vừa phát tác liền mang theo khí lạnh từ U Đàm xâm nhập thân thể. Nhưng cũng chưa từng nghiêm trọng như lúc này.
Lạc Thanh Từ đột nhiên cảm thấy không ổn, phất ống tay áo đóng cửa lại. Trúc Tiên cũng nhận thức được bất thường, vừa nhìn dáng vẻ Lạc Thanh Từ liền hoảng sợ, ở kia gấp đến độ nhảy tưng tưng.
Lạc Thanh Từ không có tinh lực nhiều lời, cũng mặc kệ Trúc Tiên rồi, nàng nghiêng ngã lảo đảo nằm ở trên giường, đè nặng ngực nhẫn nại cơn đau nhức che trời lấp đất kéo tới.
Giữa hoảng hốt nàng như xuyên trở lại ngày đó, Long Vương một chưởng mang đến đau đớn, mười mấy năm đều không thể quên đi. Nàng vẫn luôn không tra xét được, cấm chế Long Vương để lại rốt cuộc là gì, vì sao sẽ kinh khủng như vậy.
Nàng cắn răng túm lấy một góc chăn, phong bế thanh âm chính mình, lại đem Trúc Tiên nhốt lại, sau đó từng chút buông lỏng tâm thần, yên lặng chịu đựng nỗi đau xuyên tim.
Hàn khí từ trên cơ thể nàng lan tràn đến trên giường, như thể đem cả giường kết băng, Lạc Thanh Từ bị đông lạnh đến run bần bật, lông mày đều treo sương.
Cứ tiếp tục thế này, chính mình phỏng chừng phải giao mạng. Mà Cẩu hệ thống kia lại giả chết hoàn toàn, một chút đều không thể dựa vào.
Lạc Thanh Từ cuộn tròn cố gắng vận chuyển linh lực, đem hàn khí từng chút ép xuống một góc đan điền. Nhưng lần này hàn khí tới quá mãnh liệt, không bao lâu cả căn phòng đều chìm trong băng giá.
Nàng ra đầy đầu mồ hôi lạnh, sợi tóc hỗn độn, nằm ngửa dồn dập hô hấp. Nàng cảm giác chính mình đã chết một chuyến, tư vị này thật sự quá khó tiếp thu rồi.
"Còn muốn giả chết sao? Đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Hệ thống rốt cuộc ló mặt ra, "Vết thương cũ tái phát, không có việc gì."
Lạc Thanh Từ trong lòng mắng thầm, đây gọi là không có việc gì? Nàng là kiếp trước gây nghiệt, nên kiếp này phải chịu tội sao?
Không còn Tiểu Long Tử ở bên cạnh phun phun lửa sưởi ấm cho mình, Lạc Thanh Từ thần hồn đều đông lạnh thấu, nàng gắt gao bọc chăn, tự cường nhẫn nại.
Trúc Tiên đã được thả ra, nó nhảy tới nhìn nàng, Lạc Thanh Từ mệt mỏi lắc lắc: "Bệnh cũ, không ngại. Để ta nghỉ ngơi một chút."
Trúc Tiên bất đắc dĩ, nó cũng không phải lần đầu tiên thấy Lạc Thanh Từ phát bệnh, đích xác không giúp được gì.
Qua hồi lâu, Lạc Thanh Từ ngồi dậy, chậm rãi bước xuống giường. Nàng ra quá nhiều mồ hôi, cho dù dùng Tịnh Thân Quyết cũng không thật sự thoải mái, nàng muốn đổi một thân quần áo.
Vừa thay ra y phục, ngoài phòng liền truyền đến tiếng gõ cửa.
Lạc Thanh Từ lơ đãng hệ lại nút thắt, mở miệng hỏi câu: "Ai?"
"Sư tôn, là đồ nhi, Nguyễn Ly."
Lạc Thanh Từ thoáng sững sờ, Rồng Con như thế nào lại tới? Không ở trong phòng dưỡng thương sao?
"Ừm, ngươi có chuyện gì?"
Nếu đổi là ngày thường Tiểu Long Tử tới đây, Lạc Thanh Từ khẳng định cao hứng, nhưng hôm nay trải qua một trận lăn lộn, nàng cũng không còn bao nhiêu tinh lực.
"Đồ nhi đưa bánh ngọt đến cho sư tôn, vừa rồi đồ nhi làm hoa mai cao, sư tỷ đều nói tạm được, cho nên muốn cấp sư tôn nếm thử."
Lạc Thanh Từ vốn định cự tuyệt, nhưng vừa nghe là chính tay Tiểu Long Tử làm bánh, lập tức giãn ra lông mày, nhẹ giọng nói: "Tiến vào đi."
Lúc Nguyễn Ly vào cửa, liền thấy Lạc Thanh Từ tùy tiện khoác hờ y sam từ bình phong bước ra.
Bởi vì độ tự do nhân vật gia tăng, Lạc Thanh Từ ở trước mặt Nguyễn Ly càng ngày càng tùy ý, chỉ cần không quá đáng, mặt khác hệ thống sẽ không quản.
Nguyễn Ly vừa nhìn đến nàng, bước chân lập tức ngừng lại, ngay sau đó cuống quít thu hồi ánh mắt, bưng khay bánh cúi đầu đi tới bên bàn.
Đặt bánh xuống rồi, lông mày Nguyễn Ly không tự giác nhíu chặt, đảo mắt nhìn quanh phòng, lại đánh giá Lạc Thanh Từ một chút. Sao lại lạnh như vậy?
Lúc này Lạc Thanh Từ chỉ mặc một kiện áo đơn, bên ngoài khoác hờ trung y, tóc dài tứ tán, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ ngày thường chỉnh tề ngay ngắn, nút buộc cũng không thắt lại, cổ áo suy sụp lộ ra da thịt tuyết trắng cùng xương quai xanh hoàn mỹ, nơi mềm mại trước ngực cũng như ẩn như hiện sau làn áo mỏng.
Ngoại bào màu trắng thiêu chỉ bạc khép hờ, nửa che nửa đậy, ý nhị thiên thành. Trên gương mặt tái nhợt lộ ra mấy phần nhu nhược, vài sợi tóc buông xuống trước trán, dáng vẻ lười biếng tùy ý, thật sự quá mức câu người.
Lạc Thanh Từ biết Tiểu Long Tử đang đánh giá chính mình, Cẩu hệ thống cũng đang hí vang trong đầu nàng, nhưng nàng mặc kệ, nàng đã không còn bao nhiêu khí lực. Muốn phạt thì cứ phạt đi, nơi nơi đều là cấm đoán, đều là lằn ranh đỏ, nàng thật sự tâm mệt.
Nàng chậm rãi ngồi xuống bên bàn, liếc nhìn điểm tâm trong khay, lại nhìn về phía Nguyễn Ly.
"Ta đã dặn ngươi về phòng nghỉ ngơi, sao lại không nghe lời? Trong người còn có nơi nào không thoải mái?"
Nguyễn Ly chăm chú nhìn nàng, trong mắt có chút nôn nóng, "Đồ nhi đã khá hơn rồi. Sư tôn, người bị thương sao, sắc mặt của người không tốt lắm. Có phải hôm nay...."
Lạc Thanh Từ đánh gãy lời nàng, "Vi sư không có việc gì, không phải lỗi của ngươi, đừng suy nghĩ linh tinh. Đây là bánh do ngươi làm sao?"
Nàng nhìn trong khay từng chiếc bánh làm đến kỳ công, bánh được tạo hình bông hoa, mặt trên điểm xuyết chấm đỏ, thật sự đẹp mắt.
"Là hoa mai cao, đồ nhi thấy sư tôn thực thích hoa mai, trong viện cũng trồng rất nhiều gốc Du Long, cho nên ta liền dùng một ít sương mai làm điểm tâm."
Lạc Thanh Từ phát hiện khi Nguyễn Ly nói đến điểm tâm, trong mắt thế nhưng hiện lên ý cười, ánh mắt nhìn về phía mình còn mang theo tia chờ mong cùng tự đắc.
Thật quá mức đáng yêu.
Tiểu Long Tử bái sư đến nay đã hơn một năm, thỉnh thoảng nàng ấy cũng sẽ toát ra kiều thái nữ nhi, nhưng làm nũng đáng yêu như ngày hôm nay, trừ bỏ lúc nàng ấy ở bên Tinh Linh, cũng chưa từng thấy qua.
Lạc Thanh Từ nhịn không được, liền nghiêng đầu an tĩnh ngắm nhìn Nguyễn Ly, thẳng đến Nguyễn Ly có chút mất tự nhiên mà quay đầu đi, rụt rè nói: "Sư tôn nếm thử?"
Lạc Thanh Từ định thần lại, phát hiện chính mình có chút vô thố, vội gật gật đầu, duỗi tay lấy một chiếc bánh, vẫn còn khá ấm áp, để sát vào liền ngửi được một cổ hương vị thơm ngọt.
Bánh hoa mai vào miệng mềm mại, ngọt mà không nị, cẩn thận nhấm nháp còn có một cổ mùi thơm nhẹ của hoa mai. Hoa mai vị thanh đạm, sau khi nướng bánh lên mới có thể lưu giữ, dĩ nhiên bánh này làm rất tốn công phu.
Nguyễn Ly nhìn nàng ăn bánh, lại ở bên đổ nước pha trà.
"Đây là trà pha bằng linh sương buổi sáng, gần nhất đồ nhi để dành được một bình, xứng với hoa mai cao, tư vị càng tốt."
Lạc Thanh Từ vừa nghe, tức khắc bị điểm tâm sặc tới rồi, nhịn không được ho khan lên. Nàng chạy nhanh cúi đầu, duỗi tay muốn đi bưng trà.
Mà một bên Nguyễn Ly thấy thế cũng chạy nhanh đem trà đưa qua, bàn tay hai người vô ý thức đụng vào nhau, khí lạnh trong nháy mắt truyền sang khiến Nguyễn Ly trong lòng cả kinh.
Nàng vừa tiến đến liền cảm thấy trong phòng rét lạnh, không ngờ bàn tay Lạc Thanh Từ còn băng giá hơn thế nữa.
"Sư tôn, người làm sao lạnh như vậy?" Đưa trà cho nàng, Nguyễn Ly nhịn không được hỏi.
Lạc Thanh Từ uống ngụm trà, ho khan vài tiếng, "Vi sư vốn là băng linh căn, linh lực thiên hàn, độ ấm cơ thể tự nhiên thấp."
Đây không phải độ ấm thấp, mà hoàn toàn không có một tia nhiệt ý. Nguyễn Ly trong lòng có chút nghi hoặc, là bởi vì ở thác nước nghịch chuyển linh lực cho nàng, dẫn tới bị phản phệ sao? Vừa nghĩ tới đây, trái tim của nàng đột nhiên lạnh xuống, nàng lo lắng cho người này làm gì? Lạc Thanh Từ thiếu nợ Long Tộc, phải có ngày trả đấy.
"Bánh nướng đang còn nóng, trà cũng vừa mới pha, sư tôn có thể dùng điểm tâm xứng trà, vậy sẽ ấm áp chút." Trong lòng nàng một mảnh vắng lặng, trên mặt lại như cũ ôn nhu săn sóc.
"Đồ nhi thật có tâm. Ngươi đi Huyền Phong số lần cũng không ít, thất diệp lưu ly hoa cùng tuyết liên quả, ngươi tìm được rồi sao?"
Nguyễn Ly trên mặt có chút ngượng ngùng: "Đồ nhi vẫn chưa, trước đây phát hiện dấu vết lưu ly hoa, lại bị linh thú cấp Kim Đan ngăn cản, cho nên lấy không được. Bất quá ta nhất định sẽ nỗ lực, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ."
Lạc Thanh Từ lắc lắc đầu, "Thôi, mấy ngày nữa lại đi cũng được, gặp nguy hiểm liền rút lui ngay, không cần thiết liều mạng. Hôm nay tiến cấp đã mệt mỏi rồi, ngươi về trước nghỉ ngơi đi."
Nguyễn Ly đáp một tiếng, nhìn bánh ngọt lại nhìn Lạc Thanh Từ, do dự hỏi: "Sư tôn, hôm nay vì sao người lại đột nhiên xuất hiện ở Tây Phong?"
Sư tôn vừa xuất hiện, A Linh tỷ tỷ liền biến mất, việc này có chút không đúng.
Lạc Thanh Từ trong lòng nhảy dựng, nhưng trên mặt như cũ gợn sóng bất kinh, nhàn nhạt nói: "Vi sư đã đoán được ngươi sắp tiến cấp, cho nên vẫn luôn quan sát ngươi. Bằng không, ta đến muộn chỉ sợ không kịp cứu ngươi rồi."
Khó trách Tiểu Đồ Đệ tích cực như vậy, nguyên lai lòng sinh nghi ngờ, cho nên đến thăm dò nàng.
"Đúng rồi, đồ nhi ngày thường có cảm giác được xung quanh ngươi có gì khác tồn tại không?" Lạc Thanh Từ nhíu mày, đột nhiên hỏi.
Lần này đến phiên Nguyễn Ly giật mình, nàng có chút mờ mịt nói: "Không có, vì sao sư tôn hỏi vậy?"
Lạc Thanh Từ nhíu mày, phất phất tay, "Không có việc gì, ngươi lui ra đi."
Nguyễn Ly trong lòng buông lỏng, xem ra là chính mình suy nghĩ nhiều. Cũng phải, nếu Tinh Linh tỷ tỷ là Lạc Thanh Từ, chính mình phỏng chừng đã sớm bại lộ thân phận.
Ngay khi nàng đi tới của, Lạc Thanh Từ nhẹ giọng nói: "Hoa mai cao không tệ."
Nguyễn Ly bước chân một đốn, quay đầu lại cong môi cười, liền nhẹ nhàng rời đi. Chỉ là vừa mới ra khỏi Hàn Lộ Viện, ý cười trên mặt nàng lập tức phai nhạt.
Các nàng định sẵn là kẻ thù, ngày sau chỉ có thể giải quyết ân oán trên chiến trường, cho nên nàng chỉ là giả vờ cùng đối phương diễn một màn sư đồ tình thâm. Nàng không muốn Lạc Thanh Từ ảnh hưởng đến tâm tình mình, mới tới đây xác nhận một chút đối phương có bị thương hay không. Cũng muốn thăm dò thân phận thật sự của người kia, giải chính mình nghi hoặc.
Thuận tiện sắm vai một đồ đệ hiếu thuận, tiến thêm một bước làm Lạc Thanh Từ đối nàng thả lỏng cảnh giác.
Nhưng Lạc Thanh Từ thật sự bị thương, tại sao lại không thừa nhận? Đột nhiên nàng nhớ tới một chuyện thúc thúc từng nói, Lạc Thanh Từ năm đó bị phụ vương đánh trọng thương, bệnh tình tới bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Biểu tình trên mặt nàng tức khắc lạnh xuống, nàng vậy mà choáng váng đầu đi lo lắng cho kẻ thù, Lạc Thanh Từ bị như vậy, đó chính là gieo gió gặt bão.
Chờ đến Nguyễn Ly đi rồi, Lạc Thanh Từ bất đắc dĩ bật cười, con thỏ mắt đỏ nhà nàng muốn làm phản hay sao? Thế nhưng còn non tay lắm, Rồng Con, ngươi là do ta nuôi lớn đấy, muốn cởi áo choàng của ta đâu phải dễ.
Nàng lại nhìn nhìn tách trà, đây chính là linh trà hôm qua bị "A Linh" ghét bỏ không đủ tinh túy.
Được lắm, trà bị người ta chê liền mang đến cho sư tôn uống. Nhưng bánh nướng, thật là làm cho nàng ăn.
Nghĩ đến chuyện gì, Lạc Thanh Từ đột nhiên tự chụp đầu, "Không xong."
- ---------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Các ngươi cả ngày ngóng trông sư tôn phun máu, hiện tại đã hài lòng chưa?
Tiểu Long Tử: ta hoài nghi sư tôn cố tình câu dẫn ta
Lạc sư tôn: hiện giờ không phải, nhưng về sau chính là
Tiểu Long Tử:......
<Bình luận khu>
* Cẩu hệ thống này chắc chắn là Tấn Giang văn học thành! Đụng cái gì cũng cấm, cái gì cũng khóa, cái gì cũng phạt!
>Lầu trên, thật sự là hảo hán
>Lầu trên, lợi hại thật!
* Bánh hoa mai, làm từ hoa mai trong Hàn Lộ Viện, Rồng Con vặt trụi gốc Du Long Mai mà sư tôn yêu quý, để làm bánh cho sư tôn ăn. Thập nhị tứ hiếu đồ đệ! Ha ha!
Sư tôn: Du Long Mai cái gì, cũng không sánh được Rồng Con của ta. Nếu nàng thích, cứ để nàng vặt trụi. (Trong lòng khổ nhưng không thể nói).
*Còn nữa không? Ngược sư tôn tiếp đi, ta mỗi lần nhìn đều thật phấn khích!
* Nhờ áng văn này, cuối cùng ta đã hoàn toàn trị khỏi bệnh tiểu đường~ Ta rất thích nhìn cảnh sư tôn phun máu, thật đấy~
*Hàn bệnh chỉ như vậy thôi sao? Đụng tới giới hạn chỉ bị nghiêm trị như vậy thôi sao? Tu Vô Tình Đạo một khi động lòng liền chỉ bị như vậy thôi sao? Đau đớn xuyên tim, linh lực phản phệ, kinh mạch đứt đoạn, tu vi nghịch chuyển, ngược luyến tàn tâm, kiếp trước gây nghiệt kiếp này trả, tất cả đều là luật nhân quả, tốt lắm, tới nữa đi, tác giả!
*Sư tôn có thể đem máu đi đánh tiết canh, hẳn là ngon phải biết!
* Truyện này không dành cho người đội sổ trong lớp như ta. Mỗi lần đọc, đầu óc của ta phải xoay chuyển hết công suất. Lạc Thanh Từ chính là nguyên chủ? Nguyên chủ tạo ra Hệ thống? Nguyễn Ly trùng sinh? Nguyễn Ly cũng có một hệ thống báo đời bên cạnh? Ma quỷ thật sự khi hai người cùng xuyên hoặc cùng trùng sinh, nhưng nhiệm vụ lại đối nghịch nhau. Một người phải ngăn người kia hắc hóa, còn người kia buộc phải hắc hóa? Não ta đau quá.
*Một đám ma quỷ các ngươi mỗi ngày đều mong hành hạ sư tôn?
* Ta thích nhất xem ngược, ngươi cứ thế phát huy đi tác giả, ta đã chán đọc mấy bản văn ngọt như đường bọc dao lam của ngươi rồi.
*Ngươi có thể ngược sư tôn đến trình độ nào, tác giả đại đại? Ta mỏi mắt mong chờ.
*Nếu là tác giả khác, ta sẽ đem đối phương đi tế sống vì ngược sư tôn nhiều như vậy! Nhưng đây là đại đại ta yêu thích, cho nên không sao, ngược ngược ngược tiếp đi, ta còn chịu được!
* Tình tiết truyện của ngươi thật sự bế tắc, tác giả! Ta còn ngỡ rằng đây là bản văn của người khác viết. Dụi mắt nhìn mấy lần mới dám tin rằng, đây là đại đại ngươi viết! Rồng Con yêu những lớp áo choàng của sư tôn, một ngày nào đó, nàng cởi xuống tất cả áo choàng, liền biết hóa ra chính là sư tôn mình một tay cải trang, nàng phải làm sao đây? Nàng động lòng với kẻ thù giết cha? Nàng không thể yêu kẻ thù của mình, nhưng nàng lại yêu Trì Thanh, yêu A Linh, yêu Lạc Thanh Từ, ngươi còn không phải dồn nàng vào con đường hắc hóa? Cẩu huyết thật sự, ta đều nhìn không nổi nữa.
Ta vẫn nhớ lần đầu tiên trái tim mình xao xuyến, chính là khi đọc được áng văn Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh của đại đại. Hình tượng Văn Mặc Huyền cùng Cố Lưu Tích đều thật đẹp. Mong chờ ngày ngươi lấy lại phong độ ngày xưa, tác giả, ta yêu ngươi!
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn