Chương 19
Trước khi đi vào, Tân Mạn Hương ôm chặt túi xách trong tay, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn tấm biển màu xanh lục đậm.
Trên tấm biển viết ‘Phòng tư vấn tâm lý’, đây cũng không phải lần đầu tiên bà đến nơi này, nhưng bàn tay vẫn run rẩy khi giơ lên gõ cửa.
“Mời vào.”
Tân Mạn Hương đẩy cửa, Khâu Mẫn mặc áo blouse trắng ngồi trên ghế, tầm mắt bình tĩnh nhìn về phía Tân Mạn Hương: “Xin chào.”
“Tôi là…”, Tân Mạn Hương giới thiệu bản thân: “Mẹ của Tống Ý Dung.”
Khâu Mẫn cười cười, nói: “Tôi vẫn nhớ rõ.”
Tân Mạn Hương nhấp nhấp môi, cố gắng kéo ra một nụ cười: “Khâu bác sĩ, gần đây trạng thái tâm lý của nó có chuyển biến gì không?”
“Thật xin lỗi, tôi không thể lộ ra quá nhiều thông tin với bà”, Khâu Mẫn nhẹ nhàng nói: “Nhưng tôi có thể cho bà biết, bây giờ cậu ấy đã không còn tự làm bản thân tổn thương như trước kia.”
Tân Mạn Hương hoảng hốt, thấp giọng ‘a’ một tiếng, tay run run giơ lên tính lấy ly nước trên bàn để uống nhưng không cẩn thận làm đổ: “Ngại quá, tôi…”.
Bà vội vàng đứng lên, muốn lấy khăn giấy trong túi xách ra lau nước nhưng tay càng run hơn, bà loay hoay mãi vẫn không lấy ra được.
Khâu Mẫn dựng cái ly lên, kéo khăn giấy trong ngăn kéo ra lau khô nước trên bàn: “Không sao, xin bà bình tĩnh.”
Tân Mạn Hương cúi đầu ngồi trên ghế, thân hình thon gầy khó được mà hiện ra vài phần khổ sở, nói: “Khâu bác sĩ, cảm ơn cậu.”
“Không cần cảm ơn đâu”, Khâu Mẫn vẫn duy trì nụ cười ôn hòa: “Đây cũng là chức trách của tôi.”
____
“Hỏi xong rồi?”, Tống Triệu Hưng kéo cửa sổ xe xuống, nhíu mày hỏi Tân Mạn Hương đang đi xuống cầu thang.
Tân Mạn Hương không muốn nói chuyện, im lặng mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái.
Tống Triệu Hưng nói: “Được rồi, khóc cái gì.”
Tân Mạn Hương: “Cái gì anh cũng mặc kệ, không quan tâm con trai chúng ta đã trải qua những ngày tháng như thế nào.”
Bà liên tục trách móc Tống Triệu Hưng, cũng tự trách bản thân, nhưng những chuyện đó đã xảy ra rồi, bà cũng không thể quay lại quá khứ mà sửa lại những sai lầm lúc trước.
Khuôn mặt Tống Triệu Hưng căng cứng, ‘chết cũng phải giữ sĩ diện’ nói: “Nó tự làm tự chịu.”
Tân Mạn Hương nắm tay thành quyền nện vào bả vai ông ta, mắng: “Tống Triệu Hưng, tối nay ông ngủ ngoài phòng khách cho tôi.”
Tống Triệu Hưng: “Được được được, tôi không nói nó nữa.”
_____
Tân Mạn Hương đi rồi, Khâu Mẫn lại lần nữa mở tư liệu ký lục về Tống Ý Dung, trên tư liệu có dán ảnh chân dung của cậu, quần xanh sơ mi trắng, khi đó tóc cậu rất ngắn, để lộ ra cái trán trắng nõn, trông thật ngoan ngoãn.
Đến khi gặp được người thật, Khâu Mẫn cảm thấy Tống Ý Dung bên ngoài khác hẳn với nam sinh trong ảnh chân dung.
Lần đầu tiên gặp nhau, Tống Ý Dung nhìn hắn cười cười, sau đó chỉ cái ghế sô pha trong phòng tư vấn tâm lý nói: “Màu xanh nhạt này khá đẹp.”
Khâu Mẫn đối diện với Tống Ý Dung, sửng sốt vài giây, mới giải thích: “Màu xanh lục có thể làm giảm bớt cảm xúc khẩn trương của người đến đây.”
……
Buông ly rượu xuống, Khâu Mẫn thoát ra khỏi ký ức, độ rượu cũng không cao, nhưng cứ một ly lại một ly mà rót thế này, ai cũng chịu không nổi, men say như sóng biển, dồn dập từng làn đánh vào đầu óc.
Vương Tri Viễn đến phòng bếp lấy thêm đồ ăn trở lại, ngồi đối diện với Khâu Mẫn, nói: “Khâu bác sĩ, đã say rồi sao?”
Khâu Mẫn xua xua tay: “Ai nói, tôi không có say.”
“Khó được một lần cậu đến chỗ tôi ăn bữa cơm”, Vương Tri Viễn nói, “Kết quả lại uống say đến không còn biết gì, quả thật là mang đến cho tôi một phiền toái lớn.”
Khâu Mẫn liếc xéo Vương Tri Viễn một cái, lại rót rượu vào ly, rót đến tràn đầy, ngữ khí thật lòng: “Thất tình đó, rồi sao? Không uống được à?”
Vương Tri Viễn lấy ra một cái ly mới, đặt trước mặt Khâu Mẫn, nói: “Cũng rót đầy ly cho tôi đi.”
Khâu Mẫn hỏi: “Thế nào? Muốn giành rượu của tôi? Không cho.”
Vương Tri Viễn cười cười, nói: “Tôi cũng thất tình, không được uống hả?”
Khâu Mẫn đã say đến choáng váng, viền mắt phiếm hồng hỏi: “Thất tình với ai, quen biết anh lâu như vậy nhưng chưa từng nghe nói anh thích ai.”
Vương Tri Viễn bưng ly rượu lên, uống một hơi hết sạch, nhìn Khâu Mẫn nói: “Cậu đó.”
Thanh âm tự nhiên, biểu tình cũng không khác thường, Khâu Mẫn uống say nên phản ứng hơi chậm, nhìn có hơi ngốc, một lát sau mới nói: “Học trưởng, anh đừng có đùa với tôi.”
Hai tay Vương Tri Viễn đan vào nhau, đặt ở trên bàn, tiếp tục nhìn Khâu Mẫn nói: “Không phải đùa giỡn.”
Khâu Mẫn hoàn toàn không có phản ứng.
____
Sau khi Tống Ý Dung thanh toán phí cố vấn tâm lý, về tới khách sạn bắt đầu dọn dẹp hành lý, lúc đến đây cũng không mang nhiều đồ nên dọn đi cũng nhẹ nhàng.
Trước khi lên đường, Tống Ý Dung nhắn tin cho Chu Lãng.
【 Hôm nay em về. 】
Vừa mới lên chức, có rất nhiều chỗ còn chưa thích ứng, Chu Lãng bận rộn đến giữa trưa mới cầm di động lên xem.
“Chuyện gì vui vậy?” Vương giám đốc cười hỏi: “Khó được nhìn thấy cậu cười như vậy một lần.”
Chu Lãng thu lại nụ cười, không trả lời mà nói sang chuyện khác: “Giám đốc, anh bảo tôi làm bảng thống kê vật liệu trang trí, tôi đã đặt ở chỗ của anh, khi nào anh có thời gian thì xem qua.”
Vương giám đốc: “Được, vất vả rồi.”
Chu Lãng mang hộp cơm đến một cái bàn trong góc, ngồi một mình, chỉ ăn được vài muỗng cơm, tay thì vẫn luôn cầm di động gửi tin nhắn.
Chu Lãng: [ Mấy giờ em đến trấn Bán Kiều?]
^^: [ Khoảng một hay hai giờ chiều.]
^^: [ Anh không cần tới đón em, em bắt xe taxi, tài xế sẽ đưa đến tận nhà.]
Chu Lãng: [ Được, trên đường chú ý an toàn.]
Chu Lãng: [ =v= ]
Tống Ý Dung ôm di động cười ra tiếng: [ Anh tìm biểu tượng ở đâu mà đáng yêu như vậy?]
Chu Lãng: [ Tìm trên mạng.]
Tống Ý Dung gửi đi một chuỗi dài chữ ‘ha ha ha’, thoạt nhìn cực kỳ vui vẻ.
^^: [ Sờ sờ đầu anh.]
Chu Lãng: [ Khom lưng để em sờ.]
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn
Trên tấm biển viết ‘Phòng tư vấn tâm lý’, đây cũng không phải lần đầu tiên bà đến nơi này, nhưng bàn tay vẫn run rẩy khi giơ lên gõ cửa.
“Mời vào.”
Tân Mạn Hương đẩy cửa, Khâu Mẫn mặc áo blouse trắng ngồi trên ghế, tầm mắt bình tĩnh nhìn về phía Tân Mạn Hương: “Xin chào.”
“Tôi là…”, Tân Mạn Hương giới thiệu bản thân: “Mẹ của Tống Ý Dung.”
Khâu Mẫn cười cười, nói: “Tôi vẫn nhớ rõ.”
Tân Mạn Hương nhấp nhấp môi, cố gắng kéo ra một nụ cười: “Khâu bác sĩ, gần đây trạng thái tâm lý của nó có chuyển biến gì không?”
“Thật xin lỗi, tôi không thể lộ ra quá nhiều thông tin với bà”, Khâu Mẫn nhẹ nhàng nói: “Nhưng tôi có thể cho bà biết, bây giờ cậu ấy đã không còn tự làm bản thân tổn thương như trước kia.”
Tân Mạn Hương hoảng hốt, thấp giọng ‘a’ một tiếng, tay run run giơ lên tính lấy ly nước trên bàn để uống nhưng không cẩn thận làm đổ: “Ngại quá, tôi…”.
Bà vội vàng đứng lên, muốn lấy khăn giấy trong túi xách ra lau nước nhưng tay càng run hơn, bà loay hoay mãi vẫn không lấy ra được.
Khâu Mẫn dựng cái ly lên, kéo khăn giấy trong ngăn kéo ra lau khô nước trên bàn: “Không sao, xin bà bình tĩnh.”
Tân Mạn Hương cúi đầu ngồi trên ghế, thân hình thon gầy khó được mà hiện ra vài phần khổ sở, nói: “Khâu bác sĩ, cảm ơn cậu.”
“Không cần cảm ơn đâu”, Khâu Mẫn vẫn duy trì nụ cười ôn hòa: “Đây cũng là chức trách của tôi.”
____
“Hỏi xong rồi?”, Tống Triệu Hưng kéo cửa sổ xe xuống, nhíu mày hỏi Tân Mạn Hương đang đi xuống cầu thang.
Tân Mạn Hương không muốn nói chuyện, im lặng mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái.
Tống Triệu Hưng nói: “Được rồi, khóc cái gì.”
Tân Mạn Hương: “Cái gì anh cũng mặc kệ, không quan tâm con trai chúng ta đã trải qua những ngày tháng như thế nào.”
Bà liên tục trách móc Tống Triệu Hưng, cũng tự trách bản thân, nhưng những chuyện đó đã xảy ra rồi, bà cũng không thể quay lại quá khứ mà sửa lại những sai lầm lúc trước.
Khuôn mặt Tống Triệu Hưng căng cứng, ‘chết cũng phải giữ sĩ diện’ nói: “Nó tự làm tự chịu.”
Tân Mạn Hương nắm tay thành quyền nện vào bả vai ông ta, mắng: “Tống Triệu Hưng, tối nay ông ngủ ngoài phòng khách cho tôi.”
Tống Triệu Hưng: “Được được được, tôi không nói nó nữa.”
_____
Tân Mạn Hương đi rồi, Khâu Mẫn lại lần nữa mở tư liệu ký lục về Tống Ý Dung, trên tư liệu có dán ảnh chân dung của cậu, quần xanh sơ mi trắng, khi đó tóc cậu rất ngắn, để lộ ra cái trán trắng nõn, trông thật ngoan ngoãn.
Đến khi gặp được người thật, Khâu Mẫn cảm thấy Tống Ý Dung bên ngoài khác hẳn với nam sinh trong ảnh chân dung.
Lần đầu tiên gặp nhau, Tống Ý Dung nhìn hắn cười cười, sau đó chỉ cái ghế sô pha trong phòng tư vấn tâm lý nói: “Màu xanh nhạt này khá đẹp.”
Khâu Mẫn đối diện với Tống Ý Dung, sửng sốt vài giây, mới giải thích: “Màu xanh lục có thể làm giảm bớt cảm xúc khẩn trương của người đến đây.”
……
Buông ly rượu xuống, Khâu Mẫn thoát ra khỏi ký ức, độ rượu cũng không cao, nhưng cứ một ly lại một ly mà rót thế này, ai cũng chịu không nổi, men say như sóng biển, dồn dập từng làn đánh vào đầu óc.
Vương Tri Viễn đến phòng bếp lấy thêm đồ ăn trở lại, ngồi đối diện với Khâu Mẫn, nói: “Khâu bác sĩ, đã say rồi sao?”
Khâu Mẫn xua xua tay: “Ai nói, tôi không có say.”
“Khó được một lần cậu đến chỗ tôi ăn bữa cơm”, Vương Tri Viễn nói, “Kết quả lại uống say đến không còn biết gì, quả thật là mang đến cho tôi một phiền toái lớn.”
Khâu Mẫn liếc xéo Vương Tri Viễn một cái, lại rót rượu vào ly, rót đến tràn đầy, ngữ khí thật lòng: “Thất tình đó, rồi sao? Không uống được à?”
Vương Tri Viễn lấy ra một cái ly mới, đặt trước mặt Khâu Mẫn, nói: “Cũng rót đầy ly cho tôi đi.”
Khâu Mẫn hỏi: “Thế nào? Muốn giành rượu của tôi? Không cho.”
Vương Tri Viễn cười cười, nói: “Tôi cũng thất tình, không được uống hả?”
Khâu Mẫn đã say đến choáng váng, viền mắt phiếm hồng hỏi: “Thất tình với ai, quen biết anh lâu như vậy nhưng chưa từng nghe nói anh thích ai.”
Vương Tri Viễn bưng ly rượu lên, uống một hơi hết sạch, nhìn Khâu Mẫn nói: “Cậu đó.”
Thanh âm tự nhiên, biểu tình cũng không khác thường, Khâu Mẫn uống say nên phản ứng hơi chậm, nhìn có hơi ngốc, một lát sau mới nói: “Học trưởng, anh đừng có đùa với tôi.”
Hai tay Vương Tri Viễn đan vào nhau, đặt ở trên bàn, tiếp tục nhìn Khâu Mẫn nói: “Không phải đùa giỡn.”
Khâu Mẫn hoàn toàn không có phản ứng.
____
Sau khi Tống Ý Dung thanh toán phí cố vấn tâm lý, về tới khách sạn bắt đầu dọn dẹp hành lý, lúc đến đây cũng không mang nhiều đồ nên dọn đi cũng nhẹ nhàng.
Trước khi lên đường, Tống Ý Dung nhắn tin cho Chu Lãng.
【 Hôm nay em về. 】
Vừa mới lên chức, có rất nhiều chỗ còn chưa thích ứng, Chu Lãng bận rộn đến giữa trưa mới cầm di động lên xem.
“Chuyện gì vui vậy?” Vương giám đốc cười hỏi: “Khó được nhìn thấy cậu cười như vậy một lần.”
Chu Lãng thu lại nụ cười, không trả lời mà nói sang chuyện khác: “Giám đốc, anh bảo tôi làm bảng thống kê vật liệu trang trí, tôi đã đặt ở chỗ của anh, khi nào anh có thời gian thì xem qua.”
Vương giám đốc: “Được, vất vả rồi.”
Chu Lãng mang hộp cơm đến một cái bàn trong góc, ngồi một mình, chỉ ăn được vài muỗng cơm, tay thì vẫn luôn cầm di động gửi tin nhắn.
Chu Lãng: [ Mấy giờ em đến trấn Bán Kiều?]
^^: [ Khoảng một hay hai giờ chiều.]
^^: [ Anh không cần tới đón em, em bắt xe taxi, tài xế sẽ đưa đến tận nhà.]
Chu Lãng: [ Được, trên đường chú ý an toàn.]
Chu Lãng: [ =v= ]
Tống Ý Dung ôm di động cười ra tiếng: [ Anh tìm biểu tượng ở đâu mà đáng yêu như vậy?]
Chu Lãng: [ Tìm trên mạng.]
Tống Ý Dung gửi đi một chuỗi dài chữ ‘ha ha ha’, thoạt nhìn cực kỳ vui vẻ.
^^: [ Sờ sờ đầu anh.]
Chu Lãng: [ Khom lưng để em sờ.]
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn