Đọc truyện Bắt Được Một Anh Trung Khuyển Thẹn Thùng

Chương 1



Sắc trời đã tối hẳn đi, Tống Ý Dung ngủ đến cả người đều mơ hồ, lười biếng nằm ở trên giường nhìn trần nhà.
Xung quanh tối như mực, chỉ có ngoài cửa sổ ánh vào một chút đèn đường, trong tầm mắt là một mảnh mơ hồ.
Đêm tối.
Đám người.
Tiếng cười nhạo.
Sau đó là yên tĩnh như chết.
Cảm giác bị nhéo khiến yết hầu hít thở không thông lần thứ hai nhảy ra, đôi mắt Tống Ý Dung đỏ bừng, dồn dập mà thở hổn hển mấy hơi, đột nhiên xốc chăn ngồi dậy, một cánh tay đáp trên đầu giường, miễn cưỡng chống đỡ thân thể vô lực.
Đầu tóc lộn xộn che đi nửa bên mặt vẫn để lộ đôi môi tái nhợt nhìn không ra huyết sắc, như ánh trăng non nhàn nhạt chiếu trên tuyết trắng.
Phảng phất rất khó có thứ gì có thể khiến cho chúng đổi màu.
——
“Cảm giác gần đây thế nào?” Khâu Mẫn mở ra kẹp tư liệu trên mặt bàn nói với ngữ khí ôn hòa: “Tình huống có chuyển biến tốt đẹp không?”
Tống Ý Dung tựa lưng vào ghế ngồi, thả nửa người lười biếng nói: “Hình như… Không có.”
Khâu Mẫn rũ mắt tự hỏi vài giây, một lần nữa mở miệng nói: “Bên này vì anh chế định ra một kế hoạch trị liệu mới.”
Tống Ý Dung nhấc mí mắt, nâng lên tinh thần: “Cái gì vậy?”
Khâu Mẫn cười một chút: “Tuy rằng cũng không phải là một phương pháp tuyệt đối, nhưng để giảm bớt cảm xúc áp lực thì có thể tạo được hiệu quả rất tốt với anh.”
Khâu Mẫn tiếp tục: “Thành thị đôi khi sẽ mang đến cho con người một ít cảm giác hít thở không thông trầm trọng, cho nên dễ dàng dẫn tới tâm tình mọi người trở nên nặng nề hơn.”
“Nếu là…” Khâu Mẫn dừng một chút: “Anh đồng ý đi địa phương yên tĩnh nào đó để giải sầu, nói không chừng có thể đạt đến hiệu quả bất ngờ đó.”
“Giải sầu?” Tống Ý Dung hơi hơi ngồi thẳng chút, lông mày nhăn lại, lộ ra biểu tình hoang mang.
“Đúng vậy.”
——
Trấn Bán Kiều hoa cải dầu nở vàng rực rỡ, bụi mịt mù không trung sau những chiếc xe chạy trên đường nông thôn.
Đôi mắt Tống Ý Dung ẩn hiện hình ảnh một nửa chiếc cầu bỏ hoang, không bao lâu, ô tô ngừng ở giao lộ xa lạ.
Cậu cúi đầu xem di động thể hiện hướng dẫn, đường dẫn màu xanh đã rút đến ngắn nhất.
Tới nơi rồi.
Nhà ở đã thuê trước ở trên mạng, với giá cả hợp lý đến mức chủ nhà còn thân thiện gửi chìa khóa qua đường bưu điện.
Đẩy cửa ra đi vào, gia cụ đều bị vải bố trắng che lại, một lớp bụi mỏng trên sàn nhà, nhìn qua được bảo trì đến sạch sẽ ngăn nắp.
Bên ngoài còn có một cái sân nhỏ, hai ba cây xanh trong gió nhẹ đung đưa, tạo ra những mảnh loang lổ dưới đất.
Chờ Tống Ý Dung sửa sang lại hành lý mang theo, kim đồng hồ đã điểm qua 5 giờ chiều.
Di động ở trên mặt bàn rung nhẹ, chủ nhà gửi tới tin nhắn:
【Tống tiên sinh, hàng xóm cách vách là bằng hữu của tôi, nếu tiên sinh có yêu cầu gì cần hỗ trợ thì có thể đi tìm anh ta, tôi đã nói trước đó rồi.】
Tống Ý Dung không muốn cùng người khác có quá nhiều liên lụy cùng liên hệ, vì thế gõ chữ trả lời:
【Không cần, cảm ơn.】
Cửa vừa lúc bị gõ khi tin nhắn gửi đi.
Tiếng đập cửa một nhẹ hai nặng, khoảng cách thanh âm lộ ra lễ phép.
“Ai đó?” Nhưng Tống Ý Dung không sốt ruột mở cửa, chậm rì rì dựa vào cửa phòng hỏi.
“Hàng xóm.” Thanh âm trầm ổn, nhịp điệu vừa phải, phảng phất như một đĩa nhạc cũ lâu năm phát ra.
“À.” Tống Ý Dung nhàn nhạt lên tiếng, đứng không nhúc nhích: “Chuyện gì?” Cậu lại hỏi.
“Chủ nhà kêu tôi lại đây.” Chu Lãng trên trán chảy mồ hôi, sau tai bị nắng phơi đến đỏ lên. “Nhìn xem cậu có yêu cầu hỗ trợ gì không.”
Tống Ý Dung đứng thẳng lên giơ bàn tay mở cửa, đôi mắt nửa rũ nhìn về phía mặt đất: “Không có.”
Đối diện tựa hồ hơi bất ngờ.
“Vậy được.” Qua một lúc lâu, Chu Lãng mới theo tiếng: “Tôi đi đây.”
Tống Ý Dung gật đầu, sau đó mới nâng lên mí mắt nhìn về phía đối phương, cười cười: “Đi thong thả.”
Chu Lãng hơi hơi thu cằm: “Ừm.”
Nam nhân cao hơn cậu nửa cái đầu, đường cong mỗi khối cơ bắp đều căng cứng, có vẻ rất nhiệt tình, thân hình cao to tráng kiện, đứng ở nơi đó cực kỳ giống một bức tường.
Anh xoay người đi xa, Tống Ý Dung mới cảm giác được ánh sáng trước mắt trở nên sáng ngời rất nhiều.
Cơm chiều đơn giản giải quyết, một cái bánh mì.
Tống Ý Dung thích nằm ở trên sô pha sau khi tắm, thảm lông mỏng đắp trên đùi, ngón tay gõ bàn phím một cách tự nhiên, văn tự tùy ý mà tạo thành câu cùng đoạn.
Những điều nói không nên lời biến thành một câu chuyện xưa, chút mất mát cùng không như ý trong lòng cứ thế từ từ thể hiện ra.
Đèn màn hình máy tính lập lòe, ngoài cửa sổ vang lên vài tiếng côn trùng kêu.
Ngón tay đánh bàn phím của cậu đột nhiên dừng lại, gần nửa phút không có động tác.
Máy tính vì thật lâu không có thao tác mà tự động tối đi làm Tống Ý Dung thấy được một khuôn mặt không cảm xúc.
Thật khó nhìn!
Tống Ý Dung nắm chặt lòng bàn tay để khiến mình miễn cưỡng bình tĩnh.
Cậu yên lặng nhìn về phía khuôn mặt quen thuộc của chính mình nhưng tâm lý chán ghét lại tăng trưởng gấp bội.
“Bụp…”
Bỗng nhiên, ánh sáng xung quanh đều biến mất, hắc ám che trời lấp đất thổi quét mà đến.
Tống Ý Dung ngẩn người, chờ một lúc lâu mới thích ứng được với cảnh tối tăm trước mắt, ở trên sô pha s0 soạng một trận, tìm được vỏ ngoài di động lạnh băng, mở ra đèn pin, ánh sáng mỏng manh làm cậu yên tâm hơn một chút.
Mang dép lê, cậu đi vào phòng ngủ, mở đèn dây tóc bên trong lên.
Nương theo ánh sáng trong phòng ngủ, Tống Ý Dung ngẩng đầu nhìn nhìn đỉnh đầu.
Bóng đèn hư.
Mày nhăn lại, đứng ở tại chỗ chờ một lát, cậu tựa như tự hỏi giải quyết như thế nào nhưng tự hỏi một hồi lại không ra đáp án.
Tống Ý Dung từ bỏ động não, bưng máy tính ở trên sô pha lên bước vào phòng ngủ.
Sau đó đóng cửa cái ‘rầm’, đem tối tăm ngăn cách bên ngoài.
——
Bức màn màu xanh lá trà lay động trong gió nhẹ, hơi lạnh cuối mùa xuân đến vừa tốt, Tống Ý Dung tỉnh giấc trong chăn mỏng.
Rời giường thu thập đơn giản một chút, có chút mê hoặc đi đến bên cửa sổ xốc lên một góc màn xem núi xanh trùng điệp, vàng rực cây cải dầu.
Chúng nó như có linh hồn mà trong sương sớm ban mai thản nhiên khoe khoang sức sống, cậu hô hấp chậm rãi.
Điện thoại của Khâu Mẫn gọi tới, tựa hồ là đoán chắc thời gian rời giường của cậu.
Mặt Tống Ý Dung vô cảm, ống tay áo ngủ chất tơ lụa rơi xuống tầng tầng nơi khuỷu tay khi cầm điện thoại: “Bác sĩ Khâu, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Khâu Mẫn ở đầu bên kia điện thoại cười nhẹ: “Xem ra hiệu quả rất tốt.”
Tống Ý Dung chút có chút không mà vu0t ve bề mặt thô ráp của trụ cửa sổ: “Có lẽ vậy.”
“Xét thấy trong quá trình trị liệu lúc trước xuất hiện qua một ít tình huống.” Khâu Mẫn nói: “Trong khoảng thời gian anh ở trấn Bán Kiều có thể cố gắng cùng tôi giữ liên lạc một lần một tuần được không?”
Tống Ý Dung không có lập tức trả lời.
Khâu Mẫn cẩn thận nghe thanh âm qua ống nghe, tiếng gió rất nhẹ hòa cùng tiếng chim hót, Tống Ý Dung hô hấp vững vàng, nghe được dao động cảm xúc không lớn.
Nhưng hắn vẫn là có chút thấp thỏm, tuy rằng trên danh nghĩa là bác sĩ tâm lý của Tống Ý Dung nhưng trong quá trình ở chung hai năm, Khâu Mẫn lại khó được mà cảm nhận cảm giác thất bại trong công việc.
Trên thực tế, tác dụng trị liệu của hắn đối với Tống Ý Dung gần như bằng không.
Năm giây tĩnh lặng, Khâu Mẫn cơ hồ muốn nói “Thôi” nhưng may mắn, trước khi kết thúc trò chuyện Tống Ý Dung nghẹn ra được một chữ đối với di động: “Được”
Cúp điện thoại, ánh mắt Tống Ý Dung dừng ở màn hình ký lục trò chuyện nửa giây.
Ký lục người đã liên hệ thể hiện ít đến đáng thương.
Khâu Mẫn: vừa mới.
Chủ nhà: 4/17
Khâu Mẫn: 4/15
Tân Mạn Hương: 1/3
À, còn có mười mấy số điện thoại quảng cáo bị chặn nữa.
Cũng đông vui!
——
Ở hộ nông dân tự mở quán ăn gần đó ăn xong bữa sáng, Tống Ý Dung thuận tiện hỏi: “Ông chủ, chợ gần nhất ở đây đi như thế nào?”
Ông chủ xoa xoa tay trên tạp dề, dùng tiếng phổ thông không tốt lắm nhiệt tình mà trả lời.
Nhưng giọng địa phương và phổ thông gộp chung như thế rơi vào lỗ tai Tống Ý Dung thật đúng là không ra hình dáng gì.
Tống Ý Dung gian nan mà nghe chữ đoán ý:
“Có điểm xa.”
“Bên này không có xe buýt đi…”
“Cậu có thể… Chính mình…”
Đau đầu mà cùng ông chủ nói cảm ơn, cậu băn khoăn đứng ở cửa tiệm.
Lúc chọn địa phương chỉ nghĩ muốn rời xa thành phố lớn, tìm một trấn nhỏ nào đó phong cảnh đẹp là được, lại chưa từng suy xét xem giao thông cùng sinh hoạt có tiện lợi hay không.
Thỉnh thoảng có vài chiếc xe ô tô chạy qua đường nông thôn rộng rãi, còn lại phần nhiều là xe máy chạy như bay cuốn theo gió bụi mịt mù sau lưng.
Tống Ý Dung không kiên nhẫn tiếp tục chờ, lúc chuẩn bị tránh một chiếc xe khác thì bỗng ngược sáng, dừng lại ở trước mặt cậu là một chiếc mô tô màu đen, chủ xe đội cái mũ bảo hiểm cũng màu đen, vai lưng rộng lớn, hai chân thẳng tắp thon dài tùy ý gác hai bên sườn xe.
Tống Ý Dung nhìn lướt qua, liền thu hồi tầm mắt.
“Này.” Nam nhân bỗng nhiên lên tiếng.
“Hả?” Đáy mắt Tống Ý Dung hạ xuống: “Anh kêu tôi à?”
Đối phương giơ tay tháo mũ bảo hiểm xuống, cánh tay rắn chắc nâng lên, một tay tùy ý ôm lấy mũ: “Đúng vậy, kêu cậu đó.”
Thì ra là anh ta.
Tống Ý Dung không nói chuyện, chờ đối phương mở lời trước.
“Cậu.. muốn đi đâu vậy?” Chu Lãng nói rất chậm, nhưng câu chữ rõ ràng, Tống Ý Dung nghe hiểu được, suy nghĩ đáp: “Đi chợ nào cũng được.”
“Tôi có thể đưa cậu đi.” Chu Lãng từ ghế dựa đằng sau lấy ra một cái mũ bảo hiểm màu trắng đưa cho cậu: “Đội cái này lên đi.”
Tống Ý Dung nhướng mày, không tiếp mà chất vấn hỏi: “Sao lại có lòng tốt như vậy?”
Chu Lãng tránh đi tầm mắt của cậu, cứng rắn nói: “Giao thông nơi này không thuận tiện.”
Khi nói chuyện trời bỗng tối thui, không lâu sau thì đổ mưa, tiếng mưa lộp bộp từ bốn phương tám hướng, Chu Lãng dừng lại động tác: “Trời mưa.”
Tống Ý Dung mới vừa mang mũ bảo hiểm lên, nghe thanh âm không quá rõ ràng: “Cái gì?”
Chu Lãng hầu kết lăn lăn, khó khăn mở miệng: “Buổi chiều lại đưa cậu đi được không? Mưa lớn quá.”
Tống Ý Dung nghe vậy, nhấc lên mặt nạ bảo hộ nhìn nhìn trời, lẩm bẩm nói: “Được thôi.”
Chu Lãng: “Thời tiết gần đây thường hay thay đổi, cậu có đồ vật nào cần dùng gấp, có thể sang nhà tôi mượn.”
Thanh âm nặng nề rầu rĩ, nghe hết sức khô khan. Tống Ý Dung nhìn mặt nam nhân, bỗng nhiên phát hiện một chuyện thú vị: “Anh sợ trời mưa hả?”
Chu Lãng quay đầu, chỉ chừa cho cậu một cái sườn mặt, môi mấp máy “Không phải.”
Lúc anh nói chuyện lén lút nghiêng nghiêng đầu, tầm mắt nhẹ nhàng xẹt qua người trước mặt.
Tống Ý Dung ăn mặc mỏng, bên ngoài là một chiếc áo khoác dài màu lam nhạt, bao quanh chân là cái quần dài màu đen, người vừa trắng vừa gầy, trông có vẻ không chịu được gió sương.
Nói xong hai chữ ‘không phải’, anh cứ như hến không mở thêm một lời nào, hoàn toàn không có một chút ý tứ kéo dài câu chuyện.
Bởi vì trận mưa đến bất ngờ, kế hoạch của Tống Ý Dung tạm thời bị trì hoãn, trong lúc chờ mưa tạnh, cậu chán muốn chết mà đứng ở ban công ngắm mưa.
Mưa bụi nhè nhẹ bay bay phát ra tiếng vang rì rào, nhà cửa thưa thớt mà ngay ngắn, Tống Ý Dung ngắm hồ nước xanh xanh, đồng ruộng bát ngát.
Cậu nhắm hai mắt tận hưởng cảm giác ướt át như tình nhân hôn nhẹ khi mưa bay lất phất qua mặt.
Đến khi lại mở mắt, trong  tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một nam nhân mang theo nón trúc, mặc quần áo màu đen, Tống Ý Dung thấy anh khiêng cuốc,  bước chân nhẹ nhàng, bắt tay để trên ban công, cúi người: “Hàng xóm, mưa mà đi đâu vậy?”
Chu Lãng ngẩng đầu, thấy thân ảnh thon gầy trên ban công lầu hai, bước đi từ từ: “Tôi lo lắng ngoài ruộng úng nước, nên đi nhìn một chút.”
Tống Ý Dung “À” một tiếng, liền phất phất tay: “Vậy anh đi đi.”
Đứng hứng gió hồi lâu, Tống Ý Dung sờ cái trán lạnh băng, sau một lúc cũng không muốn ở ban công nữa, chờ Chu Lãng đi xa liền trở về phòng ngủ.
Trong phòng hơi tối, Tống Ý Dung duỗi tay sờ chốt mở đèn, ấn xuống mới nhớ bóng đèn hư còn chưa có sửa.
Chán nản, cậu cầm lấy di động, click mở Weibo.
Vài trăm cái tin nhắn dồn lại, Tống Ý Dung cũng không cần phải xem hết, thư khen thưởng cùng vài đoạn chửi rủa thêm những câu khiển trách nói mãi không ngừng, lung tung rối loạn.
Năng lượng tiêu cực cậu cũng không thiếu.
【Tống Dung: Bóng đèn trong nhà cháy hỏng. T^T】Cũng không nghĩ lại cho người khác tăng thêm gánh nặng.
Ngữ khí phát Weibo được đắn đo kĩ lưỡng, bình luận thực mau mà phát ra, những người đáng yêu đó như ảo thuật mà nhanh chóng xuất hiện.
“Lão bà, tôi mang theo bóng đèn lớn tới rồi! Nhanh phát địa chỉ cho tôi.”
“Đáng yêu quá ô ô, ngắn ngủn một câu cũng đáng yêu như vậy, làm từ nước mật đào sao.”
“Bảo bối em lại làm nũng sao! &#%”

Lúc này, tâm tình của Tống Ý Dung sẽ trở nên rất tốt.
——
Buổi chiều, độ ấm xuống rất nhiều, Tống Ý Dung từ tủ quần áo lấy một cái áo khoác cao bồi mặc vào, bởi vì muốn đi nơi khác nên cậu còn mang thêm một cái túi xéo màu đen.
Tướng mạo của cậu đẹp, ăn mặc như vậy lộ ra khí chất tuổi trẻ tiêu sái.
Đứng trước cánh cửa đã qua nhiều nắng mưa của hàng xóm, Tống Ý Dung kêu hai tiếng, không lâu sau liền nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói của nam nhân với thanh âm thiên trầm, đáp lại: “Cứ đi thẳng vô là được.”
Tống Ý Dung không nghĩ nhiều, vào cửa mới thấy trên bàn phòng khách đã dọn xong đồ ăn, Chu Lãng bên hông đeo tạp dề cùng cậu đối mắt, giải thích: “Đang chuẩn bị ăn cơm.”
Tống Ý Dung gật gật đầu, đang muốn xoay người đi ra ngoài: “Vậy tôi đi về trước, chút nữa lại tới tìm anh..”
Lời còn chưa nói xong đã bị giọng nói nhiệt tình của một phụ nữ trung niên đánh gãy, Phương Văn Tú cười, dùng giọng địa phương nói: “Nghe tiểu Lãng của chúng tôi nói kế bên có người mới vào ở, là cháu phải không?”
Lòng bàn tay Tống Ý Dung nóng lên, tuy nghe không hiểu lắm nhưng vẫn đoán mà đáp: “Đúng vậy.”
Thấy cậu không được tự nhiên: “Ăn cơm chưa?” Chu Lãng sắp xếp xong chén đũa trên bàn, đi tới trước mặt hỏi.
Tống Ý Dung sờ sờ cái mũi: “Còn chưa ăn.”
“Vậy ngồi xuống ăn chung luôn đi.” Chu Lãng nói: “Cũng chỉ là thêm một bộ chén đũa.”
Tống Ý Dung cảm thấy không biết phải làm thế nào, nhưng cũng không thể ăn không của người ta một bữa cơm, vì thế vội vàng xua tay: “Tôi cũng không đói bụng, mọi người ăn đi, cảm ơn.”
Kết quả cuối cùng vẫn là ở lại ăn, Phương Văn Tú thấy cậu quá gầy, khuyên bảo: “Không ăn cơm sao được.”
Nói thêm vài câu lại chuyển thành tức giận: “Đứa nhỏ này, lớn rồi sao còn sợ người lạ chứ.”
Tống Ý Dung khó được đỏ mặt, ngoan ngoãn ngồi trên ghế tre ăn một bữa cơm đơn giản tràn ngập không khí gia đình.
Đây là một gia đình đơn giản lại ấm áp, Phương Văn Tú nói nhiều nhất vẫn luôn khuyên Tống Ý Dung ăn nhiều đồ ăn, mà hai cha con còn lại trên bàn ăn thì trầm mặc ít lời giống nhau.
Tống Ý Dung cảm thấy cũng không đến nỗi nào mà mất tự nhiên, phảng phất bầu không khí này đã xuất hiện trong sinh hoạt của cậu thật lâu.
“Thịch thịch thịch ——”
Có khách tới, chắc là cán bộ của thôn, trong tay cầm bút đen và kẹp tư liệu màu xanh lam, theo như Tống Ý Dung quan sát mà kết luận.
“Chu Đại Hà có nhà không?” Người tới hỏi: “Trong thôn còn cần điền mấy phần tài liệu, mọi người nhìn xem một chút.”
Chu Lãng tiến lên một bước: “Tôi đến xem, tay phải của ba tôi bị thương viết chữ không được.”
Tống Ý Dung rất đúng mực, yên lặng lui xa, lấy di động ra dựa cửa mà bấm.
“Viết xong chưa?” Không biết qua bao lâu, vừa nhấc đầu, Tống Ý Dung thấy người đứng ở gần đó.
“Còn chưa xong.” Chu Lãng nhíu mi: “Thiếu một chút nữa.”
“Thiếu thế nào?” Tống Ý Dung hỏi.
“Nói là muốn viết đoạn văn” Mặt Chu Lãng nhăn nhó: “Tôi học ít, không am hiểu mấy thứ này.”
“Tôi giúp anh nha.” Tống Ý Dung đứng ngược sáng, sườn mặt ẩn trong ánh sáng, trên hầu kết có nốt ruồi màu sắc rất nhạt, theo động tác nói chuyện lăn lộn trên dưới.
Chu Lãng ngẩn người, có chút ngốc: “Tôi…”
“Thêm WeChat đi.” Tống Ý Dung chủ động nói: “Anh đem chủ đề cùng yêu cầu chia sẻ cho tôi, tôi trở về nhìn xem.”
Chu Lãng vẫn là không nói lời nào, lông mi rũ xuống tạo thành một hình vòng cung hơi tối phía trước mắt.
“Làm sao vậy?” Tống Ý Dung nhìn anh tự nhiên ngốc ra, cười nói: “Không lẽ WeChat cũng không có?”
“Hay là nói, muốn tìm cớ từ chối tôi.”
“Có.” Chu Lãng vội nói, thanh âm rất thấp: “Không phải.”
Liên tiếp hai vấn đề làm Chu Lãng rất khó khăn, anh chỉ có thể nỗ lực bảo trì biểu tình cứng ngắc: “Tôi quét mã cho cậu.”
Hai bên lỗ tai của anh chậm rãi biến hồng, chỉ tiếc tóc quá ngắn che không được cái gì.
“Được.” Tống Ý Dung nhìn vành tai nóng bỏng của Chu Lãng chậm rì rì nói: “Soái ca mặt đỏ.”
– Còn tiếp –
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn