Đọc truyện Xuyên Nhanh Nữ Phụ Có Một Đời Hối Tiếc

Chương 33: 33: Chap 33 Nắng Mai Mang Em Đi 21





Tình cảm của Ngu Diêu Diêu và Diệc Minh cứ theo đó đi lên một đường thẳng, Mộc Trà không buồn đụng chân đụng tay vào.
Khoảng thời gian quay " Hoạ quốc " trôi qua hơn một nửa, Diệc Minh dạo gần đây rất hay cản trở Mộc Trà, trong lúc diễn xuất đã không ít lần ép diễn cô.
Mộc Trà đối với chuyện này bày tỏ bản thân cũng không có cách nào, tuy nhiên đứng trước việc bị Diệc Minh chèn ép kia cũng không tỏ ra yếu thế.
Không phải Mộc Trà không ép lại, mà cô là muốn chơi một trò khác thú vị hơn nhiều.
Cô không có ý định đụng chạm đến nam chính đại nhân nhưng hắn lại cố tình lấn đến, vậy thì phải bị " Phạt ".
Xem lại bảng số liệu, Mộc Trà cười nhạt.
Cái gì gọi là thế thân cô cuối cùng cũng nhìn thấy.
Giá trị hảo cảm của Diệc Minh đối với nguyên chủ vẫn luôn duy trì ở mức độ 85%.
Đối với loại yêu đương nhưng thích dằn vặt nhau này Mộc Trà không có một tẹo hứng thú
Yêu cô ấy là phải ôn nhu, sủng ái tới mức không thể sủng ái hơn, loại tình cảm gì mà niên thiếu, gì mà chịu đựng rồi dằn vặt nhau vẫn là nên vứt đi.
Men theo hành lang nhỏ, ánh mắt hơi rũ xuống nhìn gạch lát nền tinh xảo, từ xa truyền đến tiếng giày cao gót kêu đinh đang nghe vô cùng vui tai.
Mộc Trà hơi ngẩng mặt, chậm rãi đưa tay ra chuẩn bị mở cửa thì cửa lại bị đẩy ra.
Thiếu nữ với gương mặt xinh xắn, đáng yêu được trang điểm tỉ mỉ từ phía trong bước ra, kéo theo nụ cười chế giễu đến khôn cùng nhưng giọng nói vẫn mang theo lễ phép cùng ngọt ngào
" Chào Cửu lão sư.
" Ngu Diêu Diêu ánh lên nụ cười chế giễuễu, ánh mắt híp lại mang theo xúc cảm buồn khinh bỉ.
Mộc Trà không đáp, ánh mắt chậm rãi nhìn vào bên trong, cô trực tiếp đi vào.
Ngu Diêu Diêu cuời nhạt một tiếng rồi bước ra ngoài, trước đó còn không quên đóng cửa lại.
" Đình tổng, anh gọi tôi có chuyện gì? " Đặt túi xách xuống bên salon, Mộc Trà ngồi xuống, đưa mắt nhìn người đối diện.
Đình Tiện đang hút thuốc, lúc này mới lấy điếu thuốc ra, nhả ra một luồng khói sau mới mạnh tay dập điếu thuốc vào gạc tàn.
" Em còn có thể hỏi tôi sao? " Đình Tiện lạnh nhạt hỏi.
Mộc Trà vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, đôi mắt hơi híp lại, suy nghĩ mấy giây liền tìm ra được đáp án.
Câu lên nụ cười nhàn nhạt, cần cổ hơi ngửa về sau, ánh mắt lạnh nhạt dần sâu không thấy đáy, " Đình tổng muốn tôi giải thích điều gì? "
Ánh mắt Đình Tiện lạnh lẽo nhìn đến phía Mộc Trà, ném lên bàn một xấp ảnh, chất giọng trầm xuống không ít: " Tiền tôi cho em còn không đủ sao? Đến độ phải ra ngoài câu dẫn đàn ông? "
Nhìn đến xấp ảnh đã bừa bộn bên kia, Mộc Trà đột nhiên cười lớn như đứa trẻ được cho kẹo, sau đó thái độ đột nhiên thay đổi, " Đình tổng, tôi nói đây không phải tôi, chuyện này không giống như anh nghĩ, anh sẽ tin sao? "
Đình Tiện hơi rũ mắt, chỉ cần cô nói là chuyện này không phải như vậy hắn nhất định sẽ tin, cho dù sự thật có phơi bày trước mắt hắn cũng sẽ tin, dẫu cho có là lời nói dối của cô, hắn...!Cũng sẽ tin.
Đáp lại hắn chỉ có tiếng cười tự diễu của cô, đến một chữ cũng không có.
Cần cổ hơi ngả về sau, Mộc Trà đưa tay chậm rãi vuốt lọn tóc mai được uốn xinh xắn ra sau, ánh mắt lạnh nhạt hơn vài phần, song chỉ chưa cô tịch.
" Anh vẫn chưa từng tin tôi.
"
" Đình Tiện, tôi mệt rồi, trò chơi tình nhân này nên kết thúc đi.
"
Đồng tử mở lớn một vòng, Đình Tiện nhìn cô, ánh mắt thập phần đau đớn cùng khó hiểu, nhìn người đang chậm rãi rời đi, tứ chi như bị chôn xuống nền đá, ngồi đến nửa ngày cũng không thể nhúc nhích, một từ cũng không thoát khỏi thanh quản.
Mộc Trà rời đi nhanh chóng, ánh mắt híp lại mang theo thâm sâu cùng lạnh nhạt.
Câu lên nụ cười lạnh lẽo, cô chậm rãi lái xe rời đi.
Xấp ảnh ban nãy là Ngu Diêu Diêu đưa cho Mộc Trà, đương nhiên phải có một loại hình ảnh đặc biệt nào đó khiến Đình Tiện phát điên rồi, đại khái là một bức hình chụp cảnh cô và Thuần Liêu Ninh đi ra từ trong khách sạn, những tấm ảnh khác đều chụp từ nhiều vị trí khác nhau, tuy nhiên qua góc chụp tư thế nhìn vô cùng ái muội.
Có trời mới biết mấy bức ảnh này là do Mộc Trà đặc biệt gửi đến cho Ngu Diêu Diêu.
Nam chính ấy à nam phụ, tất thảy đều bị lão nương quay một vòng.
\[ Ký chủ, cô có cảm thấy lương tâm nhói đau hay không? \]
Ngươi đoán xem?
\[ ...!\] Không biết, bản hệ Thống không biết đoán!
Có thuốc nào đẩy nhanh thời gian chết không? 4 tháng là đủ
\[ Có! Hoạ Địa Vị Lao 50 điểm hoạ trị \]
Mua!
\[ Xác nhận mua thành công, mời ký chủ kiểm tra túi không gian.
\]
Mộc Trà ậm ừ sau cùng cũng không đáp.
Đời người ấy à, chính là phải vui vẻ như hoa nha!
...
Việc quay phim vẫn phải diễn ra, Mộc Trà một tháng nay cũng chưa từng nhìn thấy Đình Tiện, nhưng hắn lại cho người làm khó làm dễ Mộc Trà, hơn nữa bên phía nam chính Diệc Minh cũng không buông tha cho cô, việc ép diễn dẫn đến thời gian phải quay rất nhiều, một ngày Mộc Trà ngủ nhiều nhất cũng chỉ được 5 tiếng.
Thời gian sống chỉ vỏn vẹn còn ba tháng, Mộc Trà quyết định đánh nhanh rút gọn.
Người mắc chứng bệnh bạch cầu cả người lúc nào cũng xanh xao vàng vọt, Mộc Trà cũng không ngoại lệ.
Cô thuê một thợ trang điểm riêng, mỗi ngày trước khi đi quay đều sẽ trang điểm rất đậm.
Đình Tiện làm khó một bên, Diệc Minh ép buộc một bên, Mộc Trà đến một động tác cũng chưa từng đáp trả.
Thời gian gần đây phải uống rất nhiều thuốc cùng hoá trị rất nhiều lần, Thuần Liêu Ninh không biết tại sao bệnh tình lại tiến triển nhanh như vậy, nhanh đến mức hắn chẳng kịp trở tay.
Tủy mới vẫn chưa được tìm thấy, sự sống của một người rốt cuộc cũng dần lụi tàn ngay trước mắt.

Thuần Liêu Ninh tự nhận mình đã từng cứu chữa vô số người, đã từng nhìn thấy không ít người nhà của bệnh nhân đến khóc náo cầu xin những người làm bác sĩ như hắn cứu giúp người thân của họ, nhưng chưa lần nào cảm nhận loại đau đớn đến như vậy.
Nhìn người mình yêu đem sự sống chậm rãi chìm vào biển sâu mà bản thân đến một chút sức lực níu giữ cũng không có, giống như sức cùng lực kiệt nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Mộc Trà sau khi làm hoá trị xong vẫn phải diễn nốt bộ " Hoạ quốc ", dưới sự chèn ép của Diệc Minh cô cũng không đáp lời, tất thảy đỉnh điểm đều dồn đến ngày hôm nay.
" Hoạ quốc " đã xong những phân cảnh cuối cùng, đoàn làm phim tổ chức một buổi tiệc nhỏ tại nhà hàng, Mộc Trà thân là người diễn vai nữ chính đương nhiên phải đi.
Diệc Minh cũng đến, hơn nữa còn dắt theo Ngu Diêu Diêu.
Sự xuất hiện của Ngu Diêu Diêu khiến mọi người có chút khó xử, dù sao cô ta cũng là người lúc trước diễn vai nữ phụ số ba, hiện tại lại ở đây không khỏi dẫn đến việc xô xát.
Tần Hiểu Hiểu là người giành được vai diễn từ chỗ nữ phụ số ba, lần này Ngu Diêu Diêu gặp thì nào có thể để yên cho Tần Hiểu Hiểu.
Bọn họ cãi nhau đã đành, vậy mà nữ chính đại nhân lại lôi cả Mộc Trà vào, Mộc Trà cũng rất thuận ý diễn một vai nữ phụ ác độc.
Quả nhiên như những gì cô dự đoán, Diệc Minh đã chạy đến giúp đỡ Ngu Diêu Diêu.
Đương nhiên người chịu trận là Mộc Trà và em gái đáng yêu đã cướp vai diễn của Ngu Diêu Diêu là Tần Hiểu Hiểu chịu trận.
Mộc Trà hứng trọn một cái tát tai từ Diệc Minh, cơ thể yếu ớt đã vốn không thể chống đỡ, hơn nữa nền sàn lại lênh láng nước vì cuộc cãi vã ban nãy của Ngu Diêu Diêu và Tần Hiểu Hiểu, Mộc Trà thành công đập đầu vào bồn rửa tay.
Máu tươi thấm đẫm một khoảng trán, cô chậm rãi khép mi lại, hình ảnh cuối cùng chỉ còn lại gương mặt đã trắng dã của Ngu Diêu Diêu..



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn