Đọc truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 36: Thần tượng quốc dân (6)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh thay xong quần áo bước ra ngoài, Liễu Mạn Mạn đã chuẩn bị xong từ lâu, thấy cô tới, khóe mắt lộ ra một tia cười trên nỗi đau của người khác, nhưng rất nhanh liền thu lại.
"Các bộ phận chuẩn bị."
Nhân viên công tác lập tức đi ra ngoài, đã là cung yến, nên tất nhiên mọi người đều ngồi, Sơ Tranh ngồi phía trước, thân là nữ tam, Liễu Mạn Mạn an vị ở bên cạnh cô.
Âm thanh của sáo trúc dần dần vang lên, nhóm vũ nương nhẹ nhàng nhảy múa.
Sơ Tranh làm một tướng quân, dù mặc nữ trang vào, nhưng tư thế lại phóng khoáng vạn phần, Hoàng đế trêu ghẹo cô, Sơ Tranh cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại.
"Nghe nói thiên kim của Khương gia vũ kỹ hơn người, không biết hôm nay có cơ hội được chứng kiến cho thỏa mong ước không?"
Bên trong triều thần có người lên tiếng.
Thiên kim của Khương gia này, chính là vai diễn của Liễu Mạn Mạn, nữ tam.
Nàng ta muốn gả cho nam chính, lúc này tất nhiên sẽ không cự tuyệt, mang theo mấy phần ngượng ngùng đứng dậy, biểu thị mình nguyện ý.
Nhưng ngay lúc Liễu Mạn Mạn muốn bước ra ngoài, vạt váy dài phía sau đột nhiên căng lên, sau đó cả người không theo khống chế ngã xuống đất.
Đầu Liễu Mạn Mạn đập xuống mặt đất, rách cả da, bàn tay và đầu gối cũng đau rát.
Cô ta còn chưa kịp nói tiếng gì, đã nghe thấy thanh âm của Sơ Tranh vang lên: "Đi đứng cũng không tốt, còn đòi nhảy múa cái gì, mau dẫn đi bôi thuốc cho tốt, đừng ở đây thêm mất mặt."
Đạo diễn có chút ngu, cái này... kịch bản vốn không viết như thế mà?
Không chỉ có đạo diễn, những người khác đầu óc cũng chưa kịp hoạt động, bị một màn này làm cho ngớ ngẩn, nhưng phim trường cũng không rối loạn.
Lời thoại mà Sơ Tranh nói, cũng rất phù hợp với tính cách nhân vật của cô, trong kịch bản gia tộc của cô và Khương gia vốn không hòa hợp, trước khi cung yến diễn ra còn xảy ra mâu thuẫn làm hai bên đều khó chịu.
Hoàng đế cũng không có khả năng vì vậy mà trách phạt cô, dù sao thiên kim của Khương gia cũng thật sự bị thương, đổ máu, cô như thế này là đã rất quan tâm rồi.
Hợp tình hợp lý, ngoại trừ nữ tam xuống sân hơi nhanh, thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
Đạo diễn mau chóng nhường chỗ cho thị vệ bên cạnh đi vào mang người ra ngoài.
Liễu Mạn Mạn cả người đều ngốc, mãi đến khi rời khỏi ống kính, cô ta mới phản ứng được: "Đạo diễn! Kịch bản không phải như vậy, vừa rồi có người giẫm lên váy của tôi, nên tôi mới bị ngã!"
Đúng rồi, là có người giẫm váy cô ta.
Ở cách cô ta gần nhất chính là nữ nhân kia, chắc chắn là cô.
"Đi bôi thuốc trước đi." Đạo diễn hiển nhiên không có ý tứ muốn giải oan cho cô ta, để nhân viên công tác dẫn cô ta đi.
"Đạo diễn, thật sự có người cố ý giẫm lên váy của tôi."
Đạo diễn phất phất tay, ra hiệu cô ta đừng ồn ào.
Liễu Mạn Mạn không phục, muốn giải thích cho mình, phó đạo diễn nhớ đến phần tình cảm lúc trước, kéo cô ta lôi đi.
Cô ta chỉ là một nữ tam, có làm lớn chuyện lên thì người ăn thiệt vẫn là cô ta, nói không chừng còn liên lụy đến hắn.
"Anh kéo tôi làm gì?" Liễu Mạn Mạn tức đến đỏ mặt.
"Đạo diễn rõ ràng không muốn quản, làm loạn lên chỉ có cô thiệt thòi." Phó đạo diễn nói.
"... Vậy cảnh quay của tôi phải làm sao?" Cô ta không đắc tội được với đạo diễn, Liễu Mạn Mạn ủy khuất nhìn phó đạo diễn.
Phân đoạn này có thể nói là một cảnh quay tương đối quan trọng của cô ta trong toàn bộ phim.
Kết quả nữ nhân kia nói một câu, là có thể đuổi mình ra ngoài?
Phó đạo diễn nhân lúc không có ai chú ý đến bên này, vươn tay vỗ lên cái mông đầy đặn của Liễu Mạn Mạn: "Yên tâm, anh nghĩ cách tranh thủ cho em vài cảnh nữa."
"Thật sao?"
"Đương nhiên, chỉ cần..."
Phó đạo diễn cho cô ta một ánh mắt "em hiểu mà".
Trong lòng Liễu Mạn Mạn cực kì buồn nôn, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ hờn dỗi: "Biết rồi."
Liễu Mạn Mạn nhìn về phía ống kính bên kia, đáy mắt hiện lên tia oán độc.
Khốn nạn!
Lát nữa cho cô đẹp mặt!
Liễu Mạn Mạn nghĩ như vậy, tâm trạng tốt hơn một chút, nhưng mà đến thận khi quay xong, bên kia cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tại sao lại không có chuyện gì?
Không có khả năng...
Lúc ấy cô ta không dám làm quá nhiều, sợ bị phát hiện, nhưng vận khí của Cố Sơ Tranh tốt vậy sao? Trong cảnh quay làm nhiều động tác mạnh mẽ như vậy cũng không đứt?
Đợi Sơ Tranh quay xong ra ngoài, Liễu Mạn Mạn trực tiếp đi qua chất vấn: "Vừa rồi cô cô ý đúng không!"
Sơ Tranh cởi ngoại bào nặng nề xuống, tiện tay ném trên ghế, vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn.
"Vừa rồi là chuyện gì?" Ở trong hoàn cảnh nóng bức, thanh âm của cô giống như tiếng suối trong nơi rừng sâu, mang theo chút lạnh lẽo nhè nhẹ.
"Cô cố ý làm tôi không quay được cảnh này." Liễu Mạn Mạn nói: "Là cô hại tôi té xuống!!"
Ánh mắt Sơ Tranh liếc sang cô ta một cái, đạm mạc phủ nhận: "Không có."
Chính cô tự té!
Cho là tôi dễ bắt nạt à!
"Không phải cô thì là ai?" Liễu Mạn Mạn không tin: "Bây giờ cô dám làm mà không dám nhận à?"
"Không phải tôi." Cứ không thừa nhận đấy, làm gì được tôi! Cắn tôi à!
Sơ Tranh đi về phía đạo diễn bên kia, Liễu Mạn Mạn theo sau.
"Còn theo nữa, tôi đánh cô." Sơ Tranh quay người uy hiếp.
Liễu Mạn Mạn: "..."
Nghĩ đến chuyện lúc trước cô ta ở phòng trang điểm bị Cố Sơ Tranh đánh ngất, thần sắc Liễu Mạn Mạn hơi cứng đờ, đứng sững sờ tại chỗ.
Khốn kiếp!
A a a!
Cố Sơ Tranh!
Tiện nhân!
Tiện nhân!!
Mấy ngày tiếp theo, Liễu Mạn Mạn không ngừng kiếm chuyện, nhưng mỗi lần đều bị Sơ Tranh đánh trả lại ngay tại chỗ.
Vậy cũng coi như xong đi, nhưng cô ta đến một chút chứng cứ vạch tội Sơ Tranh cũng không có, giống như cô thật sự chưa từng làm vậy.
Càng quá đáng hơn là, Cố Sơ Tranh bất động thanh sắc cắt bớt cảnh diễn của cô ta!
Mỗi lần cô ta đến tìm đạo diễn, đạo diễn đều dùng một biểu cảm "tôi thấy rất hợp lý" đuổi cô ta đi.
Liễu Mạn Mạn có khổ không thể nói, bị giày vò đến thảm, lúc này mới thành thật yên tĩnh xuống.
...
"Tô Tửu, buổi tiệc này cậu không đi cũng phải đi!"
Người đại diện ném thiệp mời lên người thiếu niên, thiếu niên cúi thấp đầu, không nhúc nhích.
Người đại diện chống nạnh: "Số tôi thật sự đen tám kiếp mới phải mang theo cậu. Cậu nói xem cậu cố chấp cái gì, trong cái giới này bây giờ ai mà không phải như vậy? Xem như cậu thật sự có tài thì làm được gì? Cậu muốn nổi tiếng, cậu phải có bối cảnh có hậu trường, không có những thứ này, đến một cọng rơm cậu cũng không bằng!"
"Bữa tiệc này sẽ có không ít người trong giới tham dự, tôi nói cho cậu biết, cậu bắt buộc phải đi!"
Người đại diện ném lại câu nói này, cũng mặc kệ phản ứng của thiếu niên, đóng sập cửa đi ra ngoài.
Chờ trong phòng an tĩnh lại, thiếu niên mới nhặt tấm thiệp mời kia lên.
Không có bối cảnh...
Không có hậu trường...
Cũng chỉ có thể bị người giẫm đạp?
A...
Ngày bữa tiệc diễn ra, cho dù Tô Tửu không tình nguyện, vẫn bị người đại diện đưa đến nơi đó.
Người ở nơi này bề ngoài nghiêm túc xinh đẹp, kì thực nội tâm bên trong mục nát không chịu được, linh hồn của bọn họ bốc mùi hôi thối làm người khác buồn nôn.
"Tô Tửu, theo tôi đến đây."
Người đại diện kéo hắn đi về phía một nữ nhân.
Khi ánh mắt Tô Tửu quét qua đám người, hắn trông thấy một nữ sinh khá quen thuộc, cô đứng một bên, giữ khoảng cách với người khác, thần sắc lãnh đạm nhìn... Hắn?
Cô ấy đang nhìn mình.
Tô Tửu biết gương mặt này của mình rất hấp dẫn người khác, nếu không thì bây giờ cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Lại là một người bị gương mặt này của hắn hấp dẫn sao?
Tô Tửu rũ mắt xuống, như một con rối, đối diện với những người này, hắn không đáp lại bất cứ cái gì cả.
Người đại diện có chút tức giận, nhéo Tô Tửu đến mấy lần: "Tô Tửu, cậu đừng có mà không biết tốt xấu! Cao tiểu thư đang nói chuyện với cậu đấy!"
"Ôi, không sao." Người phụ nữ váy đỏ đối diện cười nói: "Hắn như thế này tôi mới thích."
Người đại diện cười làm lành: "Vậy... hai người nói chuyện đi, xin lỗi tôi có việc đi trước."
Cao Tuyết Vân gật đầu, khi người đại diện rời đi còn ở bên tai Tô Tửu khẽ dọa: "Tô Tửu, cậu đừng tiếp tục đắc tội với Cao tiểu thư, nếu không cậu thật sự không còn cơ hội xoay người nữa đâu!!"
Bàn tay để bên người Tô Tửu hơi nắm chặt.
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn