Đọc truyện Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Chương 2: Chương 2





Editor + beta: ????ℓσℓιsα????
Khi Ngụy Thiệu làm việc, anh luôn dành một trăm phần trăm lực chú ý của mình, chỉ là lúc này, anh hiếm khi phân tâm mà nghĩ đến Diệp Trăn.
Đêm qua...
Thật ra Diệp Trăn rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn tinh tế, cô xinh đẹp, chỉ là ngày thường cô luôn trầm tĩnh và điềm đạm, không cáu không vội, nhưng sự dịu dàng của cô ngược lại lại khiến cho người ta không để ý tới vẻ đẹp của cô, nhưng cô lại là người trong sáng và bộc trực nhất khi đối diện với anh, cô chưa bao giờ che giấu hay kìm nén cảm xúc của mình, anh có thể dễ dàng đọc được bất kỳ cảm xúc nào từ trên khuôn mặt của cô.
Cho đến khi anh chợt nhìn thấy chiếc đồng hồ báo thức đặt ở trên đầu giường, đã 3 giờ 30 phút sáng.
—— Anh chưa bao giờ hoang dâm đến thế này!
Anh quyết định nhanh chóng, cuối cùng khi kết thúc, anh vẫn không quên hỏi cô một câu: “ Cô có khỏe không?”
Anh nhớ là Diệp Trăn đã gật đầu, âm thanh của cô khàn khàn mềm mại: “ Dạ.
Ngụy tiên sinh.”
Không phải là cô nên làm như vậy hay sao?
Khó trách sao hôm nay cô lại mặc quần dài một cách khác thường như vậy.
Tại sao cô lại thay cái váy đó?
Nhưng khi anh nhìn thấy đầu gối của Diệp Trăn một lần nữa, thì nơi đó đã không còn dấu vết gì nữa rồi.
Lúc Diệp Trăn đến văn phòng tổng giám đốc để đưa tài liệu, cô phát hiện ra ánh mắt của người đàn ông đã như có như không mà lướt qua chân của cô.
Diệp Trăn cúi đầu, đặt tài liệu cần có chữ ký của Ngụy Thiệu lên trên bàn làm việc.
Khi đi ra ngoài, cô còn có thể cảm nhận được ánh mắt mơ hồ của đối phương đang dừng ở trên người của mình, nhưng cô vẫn giả vờ như là không để ý, lúc đi ra ngoài còn bình tĩnh đóng cánh cửa nặng nề lại.

Buổi chiều tan làm rốt cuộc cũng đã tới, Diệp Trăn đi lấy văn kiện ký tên của Ngụy Thiệu, lúc rời đi, lại không ngờ Ngụy Thiệu đột nhiên gọi cô lại, “Diệp Trăn.”
Diệp Trăn xoay người: “Ngụy tổng, anh còn có chuyện gì muốn phân phó hay sao?”
Ngụy Thiệu dừng một chút, đôi mắt sâu của anh hơi nheo lại, Diệp Trăn hiểu Ngụy Thiệu, biết đây là thói quen của anh khi anh đang suy nghĩ điều gì đó, bởi vì khuôn mặt của người đàn ông này âm trầm lạnh lẽo, khi anh nheo mắt lại thì mang theo ba phần lửa giận, không giận mà uy, rất có thể hù doạ người khác.
Ngụy Thiệu nói: “Không có gì, cô ra ngoài đi.”
Diệp Trăn: “ Vâng.”
Chờ đến lúc tan làm, Diệp Trăn cũng không nhận được thêm lời ám chỉ nào của Ngụy Thiệu nữa, cô mặc quần vào, đang chuẩn bị tan làm về nhà thì Mạn Đạt lại chạy tới nói: “Bạn trai của tớ đi công tác rồi nên hôm nay tớ không có hẹn hò.
Tớ có thể đưa cậu về nhà và ăn tối cùng nhau trước khi về nhà.
Đừng nói là cậu không có thời gian, cậu chính là một con cẩu độc thân!”
Diệp Trăn cười nói: “Ừ.”
Mạn Đạt không bao giờ nấu ăn, nên nếu bạn trai của cô mà không có ở nhà thì cô cũng chỉ có thể tự mình giải quyết.
Nhưng các cô lại không ngờ rằng mình sẽ gặp được Tưởng Viện đang đến công ty ở bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Lúc này, phía sau cô ta còn có ba người trợ lý.
Âu Văn rất có tư lịch, cho dù cô ấy có dẫn dắt Tưởng Viện thì cũng không bao giờ đi theo cô ta một ngày hai tư giờ, cho dù là ban ngày đã có những tin tức không lớn không nhỏ bị truyền ra.
Tưởng Viện bất ngờ nhìn thấy Diệp Trăn, vốn là vẻ mặt đang nghiêm túc thì đột nhiên lại trở nên ngưng trọng, cô ta hơi nhíu mày nhìn Diệp Trăn, lại nhìn Mạn Đạt ở bên cạnh Diệp Trăn.
Diệp Trăn lễ phép nói: “Cô Tưởng, xin chào.”
Mạn Đạt cũng nói: ““Cô Tưởng, xin chào.”
Tưởng Viện cười một chút, khoanh tay ở trước ngực, nhìn Diệp Trăn từ trên cao xuống dưới: “Tin tức hôm nay……”
Diệp Trăn nhìn Tưởng Viện.
Mạn Đạt nhíu mày, không phải Tưởng Viện sẽ cho rằng là Diệp Trăn đã truyền ra đấy chứ?
Tưởng Viện nói: “Tôi biết không phải là các cô, dù sao thì các cô cũng là người ở bên cạnh Ngụy tổng, nên chắc là các cô sẽ không thể không biết điều như vậy.”
Diệp Trăn có chút ngoài ý muốn, cô cho rằng dù Tưởng Viện không tức giận thì ít nhất cũng sẽ không dễ để nói chuyện giống như bây giờ, còn nói là tin tưởng các cô.
Mạn Đạt cũng kinh ngạc nhướng mày, cười nói: “Chúng tôi nhất định sẽ không làm ra loại chuyện này, cô Tưởng hiểu được thì chúng tôi cũng yên tâm rồi.”
Tưởng Viện cười, đeo kính râm lên, “Người của Ngụy tổng, tôi đương nhiên yên tâm.”
Cô ta liếc mắt nhìn Diệp Trăn, đối phương thoạt nhìn có vẻ khá thành thật, không hiện núi không lộ sông, nhưng ai biết là quan hệ của cô ta và Ngụy Thiệu có minh bạch hay không?
Kiếp trước, vì bị tiết lộ tin nóng ra bên ngoài nên cô đã rất tức giận và lo lắng, hoài nghi là Diệp Trăn đã lan truyền chuyện của cô, nên cô vừa gặp mặt đã trực tiếp tát cho Diệp Trăn một cái, mà Diệp Trăn kia cũng là một người phụ nữ yếu đuối, mới bị cô tát một cái mà đã ngã xuống đất, còn trùng hợp bị Ngụy Thiệu đi ngang qua nhìn thấy.
Lúc ấy, người đàn ông kia thoạt nhìn cũng không có một chút khác thường nào, nhưng anh lại lạnh lùng dạy cho cô một bài học, một bộ dáng duy trì sự chính trực đối với cấp dưới của mình, làm cho cô cảm thấy rất mất mặt, công việc sau đó cũng không được tốt lắm, nếu không phải Ngụy Thiệu và Diệp Trăn cùng chết trong một vụ tai nạn xe hơi, quan hệ bị phơi bày ra ngoài ánh sáng thì thật đúng là không thể nhìn ra hai người này có cái gì.
Cô muốn đến đây để báo thù riêng, để thị uy ở trước mặt người phụ nữ của anh ta.
Nhưng lần này cô không đánh cô ta, và cho dù cô có muốn làm thì cũng sẽ không làm trắng trợn như vậy, để xem cô ta còn có thể khơi dậy lòng thương hại của đàn ông như thế nào.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, Ngụy Thiệu và trợ lý bước đến.
Anh mặc một bộ âu phục cao cấp màu đen tuyền, dáng người thẳng tắp và khuôn mặt lạnh lùng, mỗi bước đi của anh phảng phất như đã được đo ni đóng giày dành cho anh.
Người đàn ông đó, bất cứ khi nào nhìn thấy thì cũng đều có thể gợi lên một khát vọng chinh phục mạnh mẽ nhất trong lòng người phụ nữ, phá vỡ vẻ mặt cấm dục kia của anh!
Ánh mắt của người đàn ông quét qua trên người Tưởng Viện và Diệp Trăn, Diệp Trăn và Mạn Đạt cũng đã nhìn thấy anh, hai người đồng thanh nói: “Ngụy tổng.”
“ Ừ.”
Anh nhìn về phía Tưởng Viện.
Tưởng Viện tháo kính râm xuống, cười nói: “Vốn dĩ tôi muốn tự mình đến xin lỗi Ngụy tổng, bởi vì vấn đề của tôi đã gây khó khăn cho công ty; tôi cũng cảm ơn Ngụy tổng đã không so đo hiềm khích lúc trước mà giúp đỡ tôi, làm cho sự việc nhanh chóng được lắng xuống.” Cô trực tiếp giải thích ý định của mình, đồng thời cũng lo lắng rằng Ngụy Thiệu vẫn còn nhớ ngày hôm qua cô đã có ý đồ xấu với anh, sợ hôm nay anh sẽ hiểu lầm cô.
Hôm nay Tưởng Viện có chút khác biệt, cô ta khác với Tưởng Viện mà cô đã gặp vào những lần trước đây, ít nhất thì lúc trước cô ta không khéo đưa đẩy giống như bây giờ.
Đương nhiên, lần này Ngụy Thiệu cũng không yêu cầu ai rời đi nữa, bởi vì Âu Văn cũng đã gọi cho anh, vì tương lai tốt đẹp hơn của Tưởng Viện, mấy người bọn họ sẽ cùng nhau dùng cơm để giải thích tin đồn một cách hòa bình.
Trước khi đi, Diệp Trăn không khỏi liếc nhìn bóng dáng của Tưởng Viện và Ngụy Thiệu đang cùng nhau rời đi.
Mạn Đạt nói nhỏ ở bên tai của cô: “Tưởng Viện này học được một bài học thì cũng trở nên thông minh hơn rồi, khẳng định là cô ta đã sớm nhìn thấy Ngụy tổng đến đây nên mới nói như vậy, cái gì mà ‘ tôi tin người của Ngụy tổng ’, thật đúng là có thể nói!”
Diệp Trăn nói: “Đừng nghĩ nữa, đi thôi, tớ đói lắm rồi, chúng ta đi ăn cơm.”
Mạn Đạt khởi động xe, lại nói: “ Cậu nói xem Ngụy tổng và Tưởng Viện sẽ đi ăn cái gì? Với địa vị của Ngụy tổng thì khẳng định là phải sáu sao! Thật là hâm mộ ghê!”
Diệp Trăn nói: “Chúng ta sẽ ăn bao nhiêu sao?”
Mạn Đạt cắn răng hừ một tiếng: “Chúng ta đến quán ăn khuya uống bia đi! Tuyến cao cấp chúng ta không kham nổi, nhưng tuyến bình dân thì chúng ta vẫn có thể kham được!”
Diệp Trăn: “Không được đâu, hương vị quá lớn, ngày mai tớ còn phải đi làm nữa.”
Mạn Đạt: “……QAQ.”
Buổi tối, Diệp Trăn và Mạn Đạt đã ăn đồ ăn Thái ở gần công ty, sau đó nghe Mạn Đạt phàn nàn cả một đêm, từ “Tưởng Viện chân dài không quyến rũ được Ngụy Thiệu?” Đến “Rốt cuộc Ngụy Thiệu có phải là đàn ông thật hay không!?” Thượng, tuy Diệp Trăn không biết tại sao chân dài của Tưởng Viện lại không quyến rũ được Ngụy Thiệu, nhưng Ngụy Thiệu quả thật là một người đàn ông thực thụ.
Mạn Đạt lại nói: “ Tớ đã làm việc ở Tinh Hoàng lâu như vậy rồi, đã thấy rất nhiều người phụ nữ quyến rũ, gợi cảm, ngây thơ và đáng yêu ra vào văn phòng của Ngụy tổng, Ngay cả là đàn ông cũng muốn chia một miếng! Nhưng không có ai là thực sự bắt được loài hoa cao lãnh này.
Diệp Trăn, cậu nói xem Ngụy tổng có phải là thật sự hay không…… Không được?”
Diệp Trăn dừng một chút, nhớ tới sự đau đớn mà cô đã phải chịu ở trên đầu gối, cô lắc đầu, Mạn Đạt vỗ tay, lập tức nói: “Đúng rồi, tớ cũng cảm thấy không phải, dù sao thì dáng người của Ngụy tổng cũng tốt như vậy, lớn lên còn đẹp trai, không được thì không phải là quá uổng phí hay sao!”

Diệp Trăn nói sang chuyện khác: “....Khi nào thì bạn trai cậu về?”
Mạn Đạt mếu máo nói: “Tốt hơn hết là không nên trở về, nhìn anh ấy mỗi ngày đã khiến cho tớ không còn cảm thấy mới mẻ nữa nữa rồi!”
Diệp Trăn biết, Mạn Đạt và bạn trai là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã ở bên nhau, cho dù có tách ra thì cũng chưa bao giờ kéo dài quá một tháng.
Mạn Đạt tâm huyết dâng trào, nói: “Đúng rồi Diệp Trăn, tớ có thể giới thiệu cho cậu một người bạn trai hay không? Là bạn học đại học của tớ, gia cảnh bộ dáng đều không tồi, cậu xem cậu vẫn luôn độc thân, một người không cô đơn tịch mịch à?”
Diệp Trăn cười cười: “Cảm ơn, nhưng bây giờ tớ vẫn chưa muốn có bạn trai.”
Mạn Đạt nhìn cô, bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, vậy thì hãy nói cho tớ biết khi cậu muốn.”
“ Ừ.”
Buổi tối Diệp Trăn về đến nhà, cô mang áo choàng tắm và đồ dùng trên giường của Ngụy Thiệu cho vào máy giặt để giặt sạch, rồi lại chuẩn bị chăn ga gối đệm cho sạch sẽ.
Ngụy Thiệu rất hiếm khi đến tìm cô đúng lúc, sẽ luôn có một vài ngày ngăn cách ở giữa.
Diệp Trăn biết thói quen của anh, nên mỗi lần anh tới thì cô đều làm mới đồ vật trong nhà của mình.
Sau khi ném đồ vào trong máy giặt xong, cô vào phòng tắm để tắm rửa, sau khi tắm xong, cô bắt đầu viết nhật ký như thói quen thường lệ.
Cô không viết nhật ký mỗi ngày, cô chỉ bắt đầu viết khi cô muốn, và hôm nay cô chỉ viết một câu.
“Tôi nhớ rằng mình chưa bao giờ ăn cơm cùng bàn với Ngụy tiên sinh.”
Cô đặt bút xuống, nằm lại trên sô pha, lấy khăn lông lau mái tóc ướt của mình.
Đột nhiên trong điện thoại xuất hiện một tin nhắn, Diệp Trăn cầm lên và xem qua.
Ngụy tiên sinh: Diệp Trăn, ngày mai cô không cần đi làm..



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn