Đọc truyện WTER-TSFO: (Kì I) - Sao Tản Mờ Giữ Lấy Hư Vô, Người Trở Lại Cùng Giấc Mộng

Chương 31: Gaqin - Vinh Danh Ánh Nắng Minh Chủ - Đội Trinh Sát Mặt Biển (2)



Tổ trinh sát "mặt biển" Gaqin năm nay vốn không định tuyển thêm thành viên. Nhưng vì anh bạn chạy việc do phía trên gửi xuống đã phải vào viện sau nửa tháng đầu tiên được gửi đến hỗ trợ vì lao lực thì... họ lại làm cái việc tuyển nhân thêm lần nữa. Lặp lại đến phát ngán luôn rồi.

"Aaaaa... cái đảo này..."

Atagi Minamoto, ngả người ra trên cái ghế trong văn phòng, hai chân gác trên mặt bàn và than thở. Cô gái tộc quỷ đã cảm thấy mệt mỏi rồi. Cứ lặp đi lặp lại việc tuyển người vào thế chỗ.

"Chạy một vòng thôi, thế mà không ai làm được! Nếu mà họ chịu làm công việc trinh sát thì tốt rồi, kì kèo mãi xong mới có nửa tháng là từ bỏ-"

"Hay là thế này đi, Atagi cứ quay lại với việc thu báo cáo, tôi có thể tự mình-"

"Asa!"

Nữ quỷ vừa lên tiếng liền im bặt. Sức ép từ người cao hơn mình cả cái đầu khiến Asaneri Fujiwara phải nhún nhường, và đây cũng là người duy nhất có thể chèn ép được cô ấy.

Cánh cửa văn phòng bỗng bị bật ra bằng một lực rất mạnh, một chàng trai trẻ bước vào. Gương mặt u ám và luôn mang vẻ tăm tối của anh đã tươi tỉnh hơn một chút. Shiki giơ một tờ giấy lên và dập tắt cái không khí nóng như lửa đốt từ nãy đến giờ bằng một câu nói tỉnh bơ:

"Xem này, họ vừa thông qua được một thành viên mới, vài ngày nữa thôi là vấn đề được giải quyết rồi."

"..."

Rennaka ngồi xuống, anh thở dài. Bản tính nóng nảy của anh còn dữ dội hơn cả Asaneri mặc dù dòng máu chảy trong huyết quản anh thì chỉ thuần khiết bằng một nửa cô ấy.

"Đây đây, làm tí nước cho tỉnh nhé."

Asaneri đưa cho anh một cốc nước và cười. Giá mà anh bình tĩnh được như cô nàng họ hàng xa này thì tốt rồi. Nhưng tiếc là chuyện đó không thể nào xảy ra được. Đúng như mọi người thường nói, không chỉ mái tóc đỏ của anh trông như lửa cháy, mà cả dây thần kinh của anh cũng luôn chực chờ để nổi nóng bất thình lình.

"Cảm ơn."

Chỉ có Asaneri là biết rõ cách xoa dịu tất cả mọi người thôi.

Shiki cảm thấy như mình bị bỏ rơi vậy. Anh lặng lẽ cuộn tờ thông báo lại, rồi biến mất luôn. Những đó cũng là khung cảnh quen thuộc rồi. Huyền Thuật của Shiki tạo ra một vùng không gian bên dưới những nơi "tối" và cho phép người dùng di chuyển giữa những nơi đó, nên lúc đó trông anh chỉ đơn giản là rơi xuống cái hố nào đó dưới chân mình.

"Shiki lại giận rồi."

Asaneri phồng má. Một mình cô không thể nào mà bao quát hết cả đám người này được.

"Kệ cậu ta đi. Hết giờ nghỉ rồi."

Atagi bỏ hai chân đang gác trên bàn xuống, đứng dậy và vặn người cho giãn cơ ra.

"Ishiga đâu?"

"..."

Asaneri nhìn Rennaka sau câu hỏi của Atagi. Rennaka nhìn lại cô, anh nhún vai.

Hỏi gì cũng được, nhưng đừng hỏi hai người này về công việc. Atagi đã rút ra được bài học này sau hơn chục năm quen biết. Nhưng sai lầm thì vẫn phạm đều đều. Cô lắc đầu:

"Vậy hẹn gặp lại nhé, tôi đi kiểm tra chỗ của Kengu đây."

"Đi vui vẻ..."

                                                         ---------------------------------

Vốn dĩ đã hơn nửa số thành viên ở đây mang dòng máu ma nhân trong người, nhưng ở hòn đảo này thì việc nhìn thấy con người thuần chủng có khi lại hiếm hơn cả nhìn thấy ma nhân. Khác biệt chủng tộc và văn hoá không ảnh hưởng gì nhiều đến cuộc sống.

"Hôm nay cậu khoẻ rồi nhỉ? Vậy thì cùng nhau làm việc thôi nào!"

Tachi đã cảm nhận được nó rồi. Địa ngục đang dần mở ra với cuộc đời cậu đây. Làm việc cùng một quỷ nhân rất bình thường, nhưng một nữ quỷ ồn ào thì lại khác. Asaneri vỗ vai Tachi một cái đau điếng và đẩy cậu đi ra khỏi cửa, có lẽ cô ấy đã quên mất lí do vì sao thằng nhóc này tỏ ra khó chịu với mình lẫn lí do tại sao hôm qua một mình cô phải chạy hụt hơi quanh bờ biển của tỉnh Heian và Fujiwara từ buổi trưa cho tới tối mịt.

"Từ từ đã nào, tiền bối- ui!"

Asaneri dừng lại, vì đường đi đã bị chặn. Tachi cảm thấy như mình vừa đập mặt vào thứ gì đó cứng cáp, nhưng lại có hơi ấm. Cậu thiếu niên không tốn nhiều thời gian để nhận ra rằng mình vừa đâm sầm vào ai đó đang chuẩn bị bước vào văn phòng.

"Chào buổi tối, Renn!"

"..."

Asaneri mỉm cười vui vẻ với người đó. Anh ta cao, cao hơn Tachi ít nhất một cái đầu. Mái tóc dài đỏ rực và cặp sừng dài màu máu trên trán. Mắt hai người chạm nhau, và Tachi rùng mình.

Trông anh ấy như chuẩn bị cho cậu một đấm ngay vì tội đâm sầm vào người khác. Cậu thiếu niên thoáng thấy mấy cái răng nanh bén ngót lấp ló trong khoang miệng khi nó hé ra một chút và quỷ nhân đó giơ tay về phía cậu, Tachi nhìn về phía sau để cầu cứu nhưng chỉ thấy - tiền bối Fujiwara đang cười như không có chuyện gì xảy ra.

"Asaneri..."

"Hả?"

Tachi lùi lại một bước. Bàn tay của anh ấy đang đến gần. Cậu nhắm mắt lại và chờ đợi. Nhưng chỉ cảm thấy một chút nặng nề trên vai mình. Cậu mở mắt ra.

Đôi mắt nâu của Tachi phản chiếu một cặp mắt khác có màu vàng đồng và đồng tử tròn trịa hơn so với các quỷ nhân khác, dù thế trông nó vẫn phát ra một cái gì đó khiến người ta thấy ớn lạnh khi mới nhìn vào. Quỷ nhân đó mỉm cười.

Như vừa có ai đó thắp lò sưởi lên vậy.

Ấm áp và dễ chịu.

"Asaneri, đi đứng không nhìn gì cả. Sao cô lại xô đẩy đàn em của chúng ta ở ngay cửa như thế?"

"... Xin lỗi Renn..."

Tiền bối Fujiwara lí nhí. Trông chị ấy có vẻ biết lỗi thật. Và người chị ấy gọi là "Renn" đây, chắc lại là một tiền bối khác mà cậu chưa được gặp. Anh ấy lùi lại và cúi người xuống một chút.

"Còn đây chắc là, Tachi nhỉ? Rennaka Itou - rất vui được gặp cậu."

Anh chìa tay ra. Giọng anh ấm như nắng mùa xuân. Tachi cũng cúi đầu và bắt tay anh, nó ấm áp như đang hơ tay cạnh bếp lửa vậy.

"Lần đầu gặp mặt ạ."

"Asaneri, không được bắt nạt người mới đấy nhé?"

Tiền bối Fujiwara phồng má, chị ấy dùng dằng lách qua người của tiền bối Itou và nắm lấy cổ tay Tachi.

"Biết rồi mà! Đi nào Tachi, trễ giờ mất!!"

Lực kéo của Asaneri làm Tachi chúi nhào theo, khiến cậu trở nên bị động và hoàn toàn tuân theo sự điều khiển của chị ấy. Tiền bối Itou nhìn theo và cười một cách dịu dàng:

"Đi vui vẻ."

Anh ấy không đáng sợ như Tachi nghĩ. Ngược lại còn có vẻ rất dễ gần.

Tachi đã tự hỏi, làm thế nào mà các thành viên của tổ trinh sát có thể di chuyển từ trụ sở ở trung tâm đảo tới tận bờ biển các tỉnh. Có vẻ như không phải là chạy bộ.

Hai người ra tới đường lớn thì tiền bối Fujiwara dừng lại. Tranh thủ lúc ấy thì Tachi xoa nắn cái cổ tay đã bị nắm đến tê dại của mình, nhìn mấy ngón tay mảnh khảnh ấy của tiền bối, không ngờ rằng nó lại khoẻ như thế. Buổi tối ở tỉnh Hinode rất nhộn nhịp và đông đúc, những đèn đường đỏ thẫm, người đi lại nườm nượp và các hàng quán phát ra hơi ấm lẫn mùi thương quyến rũ ven đường.

Trông chị ấy có vẻ đang tìm ai đó. Và dường như chị ấy tìm được rồi.

Asaneri lại nắm lấy cổ tay Tachi và băng qua đường, khéo léo lách qua những người xung quanh như cách chị ấy len qua khoảng trống giữa tiền bối Itou và cánh cửa như lúc nãy. Tachi cũng nhìn thấy mục đích khiến mình đang bị lôi đi như một túi hàng nãy giờ rồi.

Ở góc phố hơi tối, có một người đang đứng. Trông người đó như đã hoà vào bóng tối của chỗ đó, và hoàn toàn vô hình. Tachi nhận ra gương mặt đó, lúc nào cũng mang vẻ mệt mỏi và có một cái sừng đen trên trán. Bộ quần áo mùa hè thoải mái quen mắt. Anh ấy đang đứng tựa vào tường của một ngôi nhà nào đó, gục đầu xuống.

"Shiki! Shiki!"

Bằng cái âm lượng có thể tàn phá màng nhĩ của bất kì ai ở khoảng cách gần của mình, tiền bối Fujiwara không ngại ngần mà huỷ diệt giấc mơ có vẻ là rất đẹp của tiền bối Heishi trong chớp mắt.

Nhưng anh ấy không phản ứng với tiếng gọi của tiền bối Fujiwara ngay.

Sau khoảng tầm hai phút im lặng, Shiki mới nhúc nhích hai cánh tay đang khoanh chặt trước ngực như bị trói của mình. Anh chậm rãi che lấy một bên tai – nơi đã bị tiền bối Fujiwara phá huỷ lúc nãy. Shiki mở mắt ra, giờ thì trông anh như tơi tả thêm một phần nào nhờ công của ai đó.

"Không thể nhẹ nhàng một chút sao? Tôi chỉ đang cố nghỉ một chút mà..."

"Xin lỗi..."

Ánh mắt khó chịu của tiền bối Shiki chuyển từ Asaneri sang Tachi. Anh rời khỏi tư thế đang tựa nửa người vào tường và đứng đối diện với cả hai người. Tiền bối Fujiwara chợt nắm lấy tay cậu nữa.

"Rồi, đi vui vẻ nhé."

Tachi cảm thấy như dưới chân bỗng hẫng hụt. Và cậu như đang rơi. Rơi thật đấy! Xung quanh là một màu tối đen. Không nhìn thấy ai cả. Tiền bối Fujiwara đâu mất rồi? Cái nơi cậu đang rơi xuống đây, không có đáy à?

"Tachi, quay về nào cưng ơi."

"Hả?"

Cảm giác dưới chân đã quay lại. Mặt đất cứng cáp và gió biển táp vào người. Tachi mở mắt. Không có góc tối giữa khu phố lấp lánh ánh đèn nào cả.

Đây chính là bờ biển tiếp giáp với tỉnh Heian và tỉnh Fujiwara!

"Làm thế nào mà?"

"Bình tĩnh nào, lần đầu mà vẫn đứng vững là giỏi lắm đấy."

Tiền bối Fujiwara mỉm cười như đây là chuyện thường vậy.

"Thứ mà cậu vừa trải nghiệm, là 'huyền thuật' của Shiki."

"Huyền thuật?"

Tachi hỏi lại khi hai người bắt đầu đi dọc theo bờ biển. Những con sóng xám xịt vỗ vào bờ, mang theo bọt biển và sỏi đá từ nơi nào đó đến cho bãi cát.

"Shiki là một huyền quỷ. Cái thứ gọi là 'huyền thuật' đó là một loại năng lực chỉ có ở dòng tộc cậu ta. Nó vận dụng dựa trên 'bóng tối'."

"Tôi không hiểu tiền bối đang nói gì cả..."

"Tóm lại, tất cả những thứ gì có liên quan tới 'bóng tối' mà Shiki chạm vào, chính là 'huyền thuật'. Cậu ta rất giỏi, có thể nói là huyền quỷ xuất sắc nhất từ trước tới giờ tôi từng gặp. Nhưng cũng rất thất thường."

Không, tiền bối Fujiwara mới là thất thường ấy chứ. Tachi kéo cái khăn choàng lên che kín cổ. Gió biển mùa mưa sẽ lạnh hơn ngày thường rất nhiều. Không biết tiền bối Fujiwara có thấy lạnh gì không khi mà chỉ mặc mỗi trang phục truyền thống. Nhìn kĩ thì, chị ấy rất thu hút. Mà, cậu đang nghĩ cái quái gì thế? Dù tiền bối có thật sự dễ thường đi nữa, thì chị ấy vẫn là một khối nam châm hút rắc rối.

"Từ đây thì chúng ta phải tách ra rồi. Nhớ là không được bỏ sót chỗ nào hết nhé?"

Asaneri đi về hướng biển, những con sóng trườn vào bãi cát, như sẵn sàng đập vào mặt bất kì ai dám bước một chân xuống, và chắc chắn người đó sẽ không thể nào không bị ướt. Chưa gì Tachi đã cảm thấy lạnh và rùng mình khi tưởng tượng ra cảnh đó rồi.

Nhưng dường như, tiền bối Fujiwara vẫn khô ráo. Đúng hơn, là sóng biển không chạm vào chị ấy. Thậm chí là tất chân cũng không bị ướt. Chị ấy đang đi trên sóng, tựa như đang đi trên mặt đất. Tachi nhớ là mình đã nghe về chuyện này ở đâu đó rồi.

"Trông Tachi không có vẻ gì là ngạc nhiên nhỉ, chắc đây không phải lần đầu cậu được xem 'bắt sóng' đúng không?"

Tiền bối Fujiwara có vẻ hơi hờn dỗi. Không lẽ chị ấy muốn cậu phải tỏ vẻ như đứa nhóc lên năm được dẫn đi hội?

'Bắt sóng' là một kĩ năng giúp cho người thực hiện có thể đứng trên mặt nước đang chuyển động hoặc đứng yên một cách vững vàng. Nhưng nó khó. Điều tiết cái thứ gọi là dòng chảy trong cơ thể một cách thuần thục là yêu cầu đầu tiên để thực hiện 'bắt sóng'. Tiếp theo là giữ nó tập trung ở dưới lòng bàn chân nhưng dòng chảy vẫn phải thông suốt khắp cơ thể. Hầu hết người thực hiện được 'bắt sóng' đều là á nhân. Có một số ít con người có thể làm được, nhưng không thuần thục bằng. Nó yêu cầu sự chăm chỉ tập luyện và phải có một tinh thần rắn rỏi để giữ nhịp điệu cơ thể luôn trong trạng thái ổn định.

"Rồi, thế chúng ta chia ra nhé?"

"Vâng..."

Tiền bối Fujiwara dần khuất bóng ở phía xa, trông như thể chị đang đi chợ mua bột giặt chứ không phải đi tuần tra vậy. Gió biển vào buổi đêm tạt vào người, luồn vào lớp áo khoác dày dặn của Tachi. Cậu ghét thời tiết lạnh. Nhưng cũng may tối nay là một đêm quang đãng, rất hiếm thấy trong mùa mưa này.

Trinh sát được chia thành từng cặp ở bờ biển của mỗi hai tỉnh. Một người sẽ bắt đầu từ bờ biển và một người sẽ bắt đầu ở khoảng cách hai mươi dặm trên mặt biển. Tuyến đường của hai người xuất phát từ vùng tiếp giáp của tỉnh Fujiwara với tỉnh Nargan kéo dài đến điểm cuối cùng là vùng tiếp giáp giữa tỉnh Heian với tỉnh Ashikaga.

Công việc trinh sát này ban đầu là do người dân lập ra để có thể bảo vệ các ngư dân và những khu vực dân cư ven biển, sau đó theo lệnh của tướng quân Senju, nó được tổ chức bài bản hơn và được tuyển chọn kĩ càng hơn. Sau khi tướng quân biến mất, nhiều người có ý định bãi bỏ tổ trinh sát, nhưng nó vẫn được duy trì đến tận bây giờ nhờ những người tình nguyện tham gia cùng sự ủng hộ của người dân định cư ở khu vực ven biển.

Tuy không thực sự được chính phủ công nhận, tầm quan trọng của tổ trinh sát vẫn rất lớn. Nhân lực rất ít, nhưng họ đã thành công bảo vệ các vùng bờ biển trước sự xâm lăng của ma thú, đồng thời cũng giải quyết nhiều vấn đề trên biển khác mà đội quân của chính phủ vẫn chưa làm được. Vì thế, dù có bị coi là cái gai trong mắt của nhiều người, tổ trinh sát vẫn chiếm được một sự tôn trọng nhất định trong phòng tuyến bảo vệ hòn đảo.



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn