Đọc truyện Vương Phi Dựa Bàn Tay Vàng Cười Lui Tình Địch

Chương 3: Mạo Hiểm





"Ngươi cái con tiện tì này nói xằng nói bậy, ta làm sao ngu dốt đến mức đó, biết rõ bát súp có độc còn muốn bí quá hoá liều, đem tánh mạng của mình ra để đùa giỡn.
Ngươi nói mau, rốt cuộc người nào phái ngươi tới hạ độc ta, nếu như ngươi có thể thành thật cung khai, có lẽ vương gia còn có thể tha cho ngươi một mạng!"
Bạch Nguyệt Di sắc mặt trắng bệch ngồi dựa vào bên giường, nói được mấy câu liền phải thở dốc mấy hồi, sa mạn trên đỉnh đầu theo động tác của nàng cũng nhẹ nhàng lắc lư.
Nha hoàn ở một bên nơm nớp lo sợ mà hầu hạ Bạch Nguyệt Di, rất sợ sơ ý một chút rồi chọc giận vị chủ nhân này, cuối cùng rơi vào kết cục không được chết tử tế.
"Nô tỳ có không có nói quàng, trong lòng trắc phi nương nương chẳng phải là tỏ tường như gương sáng sao.
Trắc phi nương nương từng nói nô tỳ bởi vì tướng mạo giống vương phi năm sáu phần nên trắc phi nương nương đã nghĩ kế sách đưa nô tỳ tới trong viện vương phi, nên mới xảy ra từng việc từng việc kế tiếp.
Biết rõ có độc lại còn cố ý uống vào, trắc phi nương nương chẳng lẽ không phải là muốn lấy tính mạng ra để đánh đổi, thật sớm ngày bò lên vị trí nữ chủ nhân vương phủ sao? Nô tỳ khẩn cầu vương gia tra cho rõ..."
"Ngươi là cái con tiện tì ăn cây táo rào cây sung, ai cho ngươi gan chó, dám ở trước mặt mọi người mưu hại chủ tử nhà mình!"
"Trắc phi nương nương, người cũng đừng quên, nô tỳ bây giờ không còn là nha hoàn vẩy nước quét nhà ở Lan Chỉ Cư nữa, cho nên người cũng không phải chủ tử của nô tỳ".
Dưới ánh trăng mờ nhạt, Xuân Oanh khó xê chuyển vạt quần nhuốm máu của mình, một bộ lê hoa đái vũ suy yếu.
Nàng ta cẩn thận từng chút quỳ trên đất một lần nữa, đáy mắt hiện lên một tia oán độc, mặc dù thoáng qua rồi biến mất, nhưng cuối cùng vẫn bị Mộc Vân Cẩm rất nhanh bắt được.

"Ngươi...!Ngươi..."
Bạch Nguyệt Di giơ tay lên liều mạng che ngực, một cảm giác ngai ngái xông lên nơi cổ họng.
Ánh mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử quỳ gối trên đất, trong mắt ý giận ngút trời.
Mộc Vân Cẩm lưu chuyển ánh mắt giữa hai chủ tớ bọn họ, tựa như việc này hoàn toàn không liên quan đến mình vậy.
Bây giờ nàng cũng xem không hiểu rồi.
Nếu như Xuân Oanh này vốn là nha hoàn quét sân của Bạch Nguyệt Di, Bạch Nguyệt Di cố ý tính toán thật vất vả đẩy người tới trong viện của nàng, hiện giờ Xuân Oanh phải nên cắn kẻ đã đầu độc mưu hại chủ cũ của mình mới phải, sao ngay cả chủ cũ cũng cắn theo luôn rồi.
Bạch Nguyệt Di nhớ lại mấy lời nói lẫy hôm qua bản thân nói lúc vào phủ mà Xuân Oanh nhắc tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đang mất đi huyết sắc giờ đây càng thêm trắng bệch như tờ giấy.
Nếu như vương gia lấy đây là lý do để trách phạt nàng, chẳng phải là ăn trộm gà bất thành mà còn mất nắm gạo sao.
Lúc này nàng ta có chút hối hận vì đã đưa Xuân Oanh tới viện vương phi rồi.
Thẩm Diệu Thần hơi nhíu mày lại, bất động thanh sắc âm thầm dò xét Mộc Vân Cẩm, thấy nàng cũng là một vẻ nghi hoặc, hai mắt hắn lóe lên trong phút chốc, mây đen giữa mi tâm ngày càng thêm sâu.
Lúc này ánh mắt của hắn từng bước dời về phía một chỗ xó xỉnh u tối bên ngoài tẩm điện, một hắc ảnh nhanh chóng bí mật đứng lên...
Thẩm Diệu Thần giống như vô ý mà thu hồi ánh mắt, vừa lúc lại đối diện với ánh mắt của Mộc Vân Cẩm.
"Hiện giờ chỉ có một mình Xuân Oanh mở miệng, không thể đơn giản như vậy mà phán đoán suy luận được.
Người đâu, nhốt Xuân Oanh vào sài phòng (phòng chứa củi), phái người nghiêm gia trông coi, bình sứ trong tay An trắc phi giao cho Dạ Hạo bảo quản, đợi bản vương điều tra rõ chân tướng rồi sẽ phán đoán tiếp".
Bởi vì hôm qua Bạch Nguyệt Di đã không giữ mồm giữ miệng nên lúc này chột dạ không gì sánh được, nhưng dù không cam lòng đến nào đi nữa thì tạm thời cũng không còn cách nào.
Mộc Vân Cẩm vân đạm phong khinh liếc mắt nhìn Bạch Nguyệt Di dựa ở trên giường, lại cúi đầu quét mắt nhìn vẻ gượng ép Xuân Oanh, nha hoàn này không đi làm con hát quả thật là đáng tiếc.
"Vương phi có quan hệ mật thiết với sự việc đầu độc Bạch trắc phi, việc này trước khi được điều tra rõ đành ủy khuất vương phi tới thiên viện ở tạm một thời gian, nếu như sau này tra ra việc này không liên quan tới vương phi thì sẽ dọn về chủ viện".
Không đợi Mộc Vân Cẩm phản ứng kịp, Thẩm Diệu Thần sớm đã cất bước đi ra ngoài viện.
Vân Tấn cùng Vân Sơ đều trợn mắt trừng trừng, hận không thể lập tức đem chủ tử nhà mình rời khỏi cái Thần vương phủ chết tiệt này.
Lúc này từ trong viện vang lên một tràng vỗ tay không hợp thời, tựa như đang giễu cợt tất cả những gì vừa mới phát sinh.
"Nhị ca, một vở tuồng náo nhiệt như vậy, làm sao ta bỏ lỡ được đây?"
Chưa thấy người đã thấy tiếng, mấy người trong viện ngó quanh tìm chủ nhân của âm thanh này.
Mộc Vân Cẩm đột nhiên ngẩng đầu lên, nương ánh trăng chỉ thấy ở trên một cái cây cổ thụ chọc trời ở trong viện, một đôi giày màu đen mạ vàng quơ túi quơ lui giữa các cành cây rậm rạp, nom rất thích ý.
Sau đó, một bóng người màu đen từ trên cây nhanh nhẹn hạ xuống, tựa như một bướm đen nghiêng nghiêng ngả ngả.
"Làm càn! Thẩm Ngọc Thư, vương phủ hậu viện há là ngươi có thể tùy ý tiến vào, còn không mau đi ra ngoài!"
Thẩm Diệu Thần gắt gao nhíu mày, thấp giọng quát mắng người nọ.
"Nhị ca, tẩu tẩu xinh đẹp như vậy thật là rất quen mặt, ta luôn có cảm giác như đã thấy qua ở nơi nào rồi.
Có lẽ là ở Túy Tiên Lầu không ai không biết trong kinh thành, hay là ở Phong Nhã Uyển đây?"
Người đến tên là Thẩm Ngọc Thư, là nhi tử của đương kim quý phi, tuổi gần mười lăm, tính tình được nuông chiều mà tùy hứng, rất được hoàng đế sủng ái, quý phi coi hắn như là báu vật trong tay.
Thẩm Ngọc Thư không chỉ không bận tâm đến lời xua đuổi của Thẩm Diệu Thần, ngược lại còn chế giễu Mộc Vân Cẩm thân là nữ chủ nhân vương phủ.
Nhưng phàm là người đều biết được Túy Tiên Lầu hay Phong Nhã Uyển chẳng phải nơi đứng đắn gì, hắn lại cứ bịa chuyện ở chốn thanh lâu đó gặp được Mộc Vân Cẩm, nguyên do trong đó thật đúng là làm người ta khó có thể cân nhắc.
Mộc Vân Cẩm cũng không giận, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc Thư, bên môi treo tiêu ý khinh thường.
Mộc Vân Cẩm thoáng nhìn thiếu niên thân thể như ngọc, mặt như Lãng Nguyệt, mặc mãng bào màu đen, hồng mai chỗ tay áo tựa như nhuốm máu, cả người tản ra khí tức thần bí quỷ dị.
Nhi tử của đương kim quý phi cũng chỉ đến thế mà thôi, giáo dưỡng thiếu sót, hành vi cử chỉ quá mức phóng đãng, chẳng khác gì đang dẫm lên mặt mũi hoàng thất.
"Tẩu tẩu thật không vui, ta chỉ là chỉ đùa một chút mà thôi, tẩu đừng coi là thật, nếu không...!Có vẻ tẩu tẩu lòng dạ hẹp hòi, vương huynh cũng không thích nữ tử hẹp hòi lại não nhỏ như tẩu tẩu".
Lúc này Mộc Vân Cẩm thật sự muốn tát vỡ mặt cái tên tiểu tử thối không coi ai ra gì này, nhưng là ngại với thân phận của mình, nàng thật sự không thể làm gì hắn.
Còn về sau này, muốn động thủ liền động thủ...
Bạch Nguyệt Di ở trên giường nghe Thẩm Ngọc Thư châm chọc khiêu khích Mộc Vân Cẩm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cuối cùng tản đi vài oán khí, trong lòng thầm nghĩ biểu đệ này cuối cùng cũng có chút hữu dụng.
"Trong ống tay áo của ngươi đang giấu vậy gì?"
Thẩm Diệu Thần chú ý tới ống tay áo đen huyền của Thẩm Ngọc Thư có lộ ra một chút màu trắng của giấy Tuyên Thành.
"Ta còn tưởng rằng nhị ca có thể đoán được cơ đấy?"
Chỉ thấy Thẩm Ngọc Thư vẻ mặt cân nhắc từ trong ống tay áo lấy giấy Tuyên Thành cố ý để lộ một góc ra, còn giơ tay lên hất mở tờ giấy lớn.
"Vừa rồi phát hiện nhị ca nội bộ mâu thuẫn có chút thú vị, vì vậy ta liền cử bút vài nét trên giấy Tuyên Thành này, nhị ca xem bức họa này như thế nào?"
Mộc Vân Cẩm ngẩng đầu nhìn lướt qua họa tác, hai con mắt đột nhiên lộ ra nét kinh ngạc.
Trên bức họa này nét mực sớm đã khô, sao có thể là vẽ xong trong thời gian ngắn được.
Mộc Vân Cẩm cảm thấy sự tình có chút kỳ quặc, mày liễu thanh tú gắt gao nhíu chặt một đường.
An Hiểu Như cùng Bạch Nguyệt Di ở trên giường cũng nghi hoặc mà nhìn chằm chằm bức họa trong tay Thẩm Ngọc Thư, đều không hiểu ra sao.
Thẩm Diệu Thần không để mắt đến sự khiêu khích trong mắt Thẩm Ngọc Thư, gương mặt đẹp như tranh vẽ nhuốm vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng nói thật là thờ ơ.
"Ngươi lập tức rời khỏi nơi đây, bằng không đừng trách ta mời phụ hoàng phái người đón ngươi trở về Lưu ly vương phủ."
Thẩm Ngọc Thư cười khẩy vài tiếng, nụ cười kia hoàn toàn không giống như là một nụ cười mà thiếu niên mười lăm nên có.
Hắn thong thả ung dung thu bức họa vào trong tay áo, tựa hồ đang cố ý tiêu hao hết sự nhẫn nại của Thẩm Diệu Thần.
"Nhị ca, xem ngươi xấu tính chưa kìa, dọa ta sợ thì cũng thôi đi, nếu như dọa sợ oanh yến trong hậu viện này, biết đâu phụ hoàng lại cho hậu viện của vương huynh thêm mấy cây hoa cỏ".
Mấy câu nói này của Thẩm Ngọc Thư còn có thâm ý khác, nhưng lúc này Thẩm Diệu Thần đã không còn tinh lực đọ sức với hắn.
Lúc Thẩm Ngọc Thư chuẩn bị rời đi, ánh mắt có chút cổ quái liếc nhìn Xuân Oanh đang quỳ dưới đất, sau đó cười lớn nghênh ngang mà đi.
Mộc Vân Cẩm nhìn bóng lưng Thẩm Ngọc Thư mà rơi vào trầm tư.

Mới vào vương phủ chỉ có hai ngày ngắn ngủi mà đã xảy ra rất nhiều chuyện cổ quái, xem ra nước ở Thần Vương phủ có phần sâu.
Trò khôi hài qua đi, Xuân Oanh kêu khóc bị thị vệ kéo đi, gian phòng lại trở nên vắng vẻ.
Bạch Nguyệt Di lạnh mặt nhìn Mộc Vân Cẩm rời khỏi Lan Chỉ Cư.
"Vương phi, hành động này của vương gia chẳng phải là đang định tội người sao, dù cho sau này vương gia tra rõ sự thực, vậy còn thanh danh của người thì sao, chỉ sợ ngay cả thiên viện này cũng không ở được".
Vân Sơ không cam lòng, vị vương gia này thật là có mắt như mù.
Chủ tử của nàng là tiên nữ, là vàng là ngọc, đâu đến lượt hắn giày xéo như thế.
"Ở nơi nào mà chả là ở, chỉ là thiên viện thôi mà".
Ngay cả khoảng thời gian khổ sở nhất nàng cũng vượt qua rồi, bất kể là ngoài thể xác hay ở trong lòng, nào còn e ngại thiên viện nho nhỏ này.
"Nô tỳ đang lo vương phi phải chịu ủy khuất, nào có ai vừa mới vào vương phủ đã bị đày tới thiên viện, chẳng phải là không nể mặt Thừa tướng sao".
"Không ngại, việc này tuyệt không thể truyền tới phủ Thừa tướng để tránh khỏi trúng kế sách tiểu nhân, ly gián quan hệ giữa vương gia và cha ta".
"Vương gia đối xử với người như vậy, chẳng lẽ người còn suy nghĩ cho vương gia sao?"
"Vương gia như thế nào cũng không phải là việc của ta, chỉ là không muốn làm cho phủ Thừa tướng bị dính líu vào mà thôi, dù sao chuyện bẩn thỉu trong Thần vương phủ vẫn còn nhiều lắm".
Mộc Vân Cẩm liếc mắt nhìn mama quản sự đang dẫn đường phía trước, cũng không biết bà hữu ý hay vô tình mà luôn duy trì một khoảng cách thật xa các nàng, xa tới nỗi căn bản nghe không rõ các nàng đối thoại những gì.
"Mama quản sự này thật biết điều, chỉ để ý dẫn đường mặc kệ tai nghe bát phương." Vân Sơ đi theo bên người Mộc Vân Cẩm.
"Ta luôn cảm thấy tên Thẩm Ngọc Thư kia có chút vấn đề.
Đang nửa đêm canh ba, chuyện xảy ra ở hậu viện vương phủ sao hắn có thể biết được?"
Mộc Vân Cẩm nghỉ chân ở trước thiên viện, ngưng mắt nhìn tường vây loang lổ, thở dài một hơi.
"Còn không phải sao, nô tỳ cũng thấy Lưu Ly Vương có chút cổ quái, hoàng thượng ban cho Lưu Ly vương phủ không chịu lại cứ to gan lớn mật bác ý chỉ hoàng thượng, cũng do hoàng thượng cưng chiều nên đổi thành cạnh ở cạnh vương gia, nào có ai có gan ngỗ nghịch với hoàng thượng như vậy".
"Được rồi, chuyện trong hoàng thất chúng ta không tiện nghị luận, miễn cho bị người bên ngoài bắt được cái chuôi".
"Vương phi, trước sảnh có người tìm, nghe nói là Kỳ đại tướng quân mới khải hoàn hồi triều không lâu"..



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn