Đọc truyện Vân Nê

Chương 44: “Họ đang yêu nhau.”



Edit: An Tĩnh

Tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh lại vang lên.
Vân Nê trùm khăn tắm lấy bộ đồ ngủ trong vali ra. Lần này đến Bắc Kinh cô chỉ mang theo một chiếc váy ngủ kiểu hai dây, không giấu được cái gì cả.
Vết hôn.
Hình xăm.
Tất cả đều lộ ra ngoài.
Cô nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng từ bỏ bộ váy ngủ kia. Sau đó lấy một chiếc áo phông từ dưới đáy vali ra và mặc lên người, rồi chọn đại một chiếc quần bông dài mặc cùng.
Có một số công việc vẫn chưa làm xong nên cô ôm laptop ngồi xuống cạnh bàn trà nhỏ. Mới vừa mở văn bản gõ được mấy hàng chữ thì tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh ngừng lại.
“Đàn chị.” Lý Thanh Đàm gọi.
Vân Nê ngẩng đầu nhìn lên: “Sao vậy?”
“Anh quên lấy quần áo.”
“….”
“Cái túi để trên ghế sofa đó, em lấy giúp anh đi.”
“Được, anh chờ em chút.” Vân Nê nghiêng người lấy chiếc túi màu đen kia tới. Sau đó cô đứng dậy đi tới cửa phòng vệ sinh rồi đưa tay gõ cửa.
Cửa mở ra một khe hở nhỏ, bên trong ẩm ướt cách biệt với bên ngoài khô ráo, cũng có vô số hơi nước tràn ra ngoài.
Cô vừa định nhét chiếc túi kia vào nhưng khe hở ở cửa bất chợt bị kéo mở rộng ra, hơi nước cũng ào ra càng lúc càng nhiều hơn.
Lý Thanh Đàm mặc áo choàng tắm của khách sạn, thắt lưng buộc khá chặt. Chỉ là bên trong anh không mặc gì, nước còn đọng trên trán lăn xuống, rơi vào trong vị trí bị che khuất.
Chiều dài của áo choàng tắm có hơi ngắn so với anh, từ bắp chân đến mắt cá đều lộ ra bên ngoài. Da anh vốn trắng sáng, không nhiều lông, xương mắt cá cũng lõm sâu, hơn nữa còn có thể nhìn thấy gân xanh trên mu bàn chân một cách rõ ràng.
Vân Nê ngây ra tại chỗ.
Trái lại thì Lý Thanh Đàm rất tùy ý. Anh đi chân trần đi ra ngoài, chậm rãi nói: “Bên trong nhiều nước quá, lát nữa anh thay quần áo sau.”
“….”
Anh đi đến ghế sofa ngồi xuống, vạt áo của áo choàng tắm bị kéo xếch lên cao, vì thế mà đầu gối lộ ra. Vân Nê nheo mắt, sợ rằng nếu anh nhấc chân thêm một cái nữa thì sẽ lộ nhiều hơn.
Cô đi đến cầm khăn tắm đang vắt trên ghế sofa đắp lên đùi của anh, không dám đưa mắt nhìn lung tung: “Đừng để bị lạnh.”
Anh vừa định lên tiếng thì đúng lúc này có người đến gõ cửa phòng.
Vân Nê và Lý Thanh Đàm đồng loạt quay đầu nhìn sang. Thấy người đang mặc áo choàng tắm là anh có ý định đi mở cửa, đầu óc cô lập tức trở nên căng thẳng.
Cô vội vàng đưa cái túi trong tay vào lồng ngực anh, lên tiếng cảnh cáo: “Anh an phận chút cho em.”
Thế mà lúc này Lý Thanh Đàm lại rất ngoan ngoãn nghe lời, anh gật đầu rồi cũng không nói gì nữa.
Bấy giờ Vân Nê mới đi đến mở cửa, nhưng cũng không dám mở ra quá lớn mà chỉ đứng giữa khe hở, tay còn đặt sẵn trên chốt cửa cho yên tâm.
Người gõ cửa lần này là một đàn anh dẫn dắt đội. Trong tay anh ấy cầm laptop, cười nói: “Không làm phiền em chứ. Anh có gửi tin nhắn cho em mà không thấy trả lời, nhưng giáo sư Chu vừa bảo chúng ta đến chỗ ông ấy nên anh đành phải đến tận đây tìm em.”
“Có lẽ điện thoại của em hết pin.” Vân Nê nói: “Cảm ơn đàn anh ạ, em sửa soạn xíu rồi sẽ đến ngay.”
“Được.”
Vân Nê vừa mới đóng cửa quay đầu lại thì thấy Lý Thanh Đàm đã thay đồ ngủ, bây giờ trên tay đang cầm chiếc áo chưa kịp mặc vào.
“Em phải ra ngoài à?”
“Ừm, giáo sư Chu tìm bọn em có chút việc.” Vân Nê nhìn anh, không biết sao đột nhiên lại có hơi áy náy, cô đi đến và ôm lấy anh.
“Hửm.” Anh vẫn còn cầm áo phông trong tay, vừa đưa tay rảnh còn lại lên xoa xoa đầu cô vừa hỏi: “Sao vậy? Đột ngột thế này.”
“Bận rộn quá.” Vân Nê thật sự cảm thấy hơi bất mãn: “Phiền thật.”
Lý Thanh Đàm hiểu ra cô đang suy nghĩ gì. Anh cong môi cười, động tác xoa đầu cô hơi mạnh hơn: “Được rồi, không phải nói có chuyện gấp sao. Em đi nhanh đi, anh ở đây chờ em.”
Cô thở dài khe khẽ: “Vậy nếu anh mệt thì ngủ sớm nhé. Em cũng không biết giáo sư Chu sẽ nói đến mấy giờ nữa.”
“Được, không cần lo lắng cho anh.”
Vân Nê đổi một tư thế khác rồi hôn lên vai anh một cái, sau đó mới buông tay ra nói: “Vậy em đi đây, anh nhớ uống thuốc đó.”
Thấy cô cứ nuối tiếc không thôi như vậy, Lý Thanh Đàm dứt khoát ra biện pháp mạnh: “Hay là anh đi cùng em nhé.”
“Hả?” Vân Nê lập tức tỉnh táo lại khi nghe anh nói vậy. Cô đi đến ghế sofa lấy laptop và túi đựng rồi đi ngay và luôn, “Bye bye.”
“….”
Ngồi ở chỗ giáo sư Chu đến sắp hơn một tiếng đồng hồ, Vân Nê gấp gáp muốn về. Lúc vừa kết thúc định đi thì giáo sư Chu lại bảo cô ở lại, có chuyện muốn nói.
Cô đứng cạnh ghế sofa nhưng tâm tư đã sớm bay về nơi xa xăm. Mỗi lần trả lời hay đáp lại đều mất tập trung. Sau vài lần, thế là giáo sư Chu cũng phát hiện ra cô đang thất thần. Ông tức giận đến mức phùng mang trợn mắt, tiếp đó dạy dỗ cô một lúc.
Vân Nê cũng không dám nói gì nên chỉ đành liều mạng gật đầu và nói lần sau sẽ không tái phạm nữa, cuối cùng lại hỏi có thể cho mình về được chưa?
Giáo sư Chu còn thiếu mỗi cầm thước khẽ tay cô như cách thầy giáo dạy học thời xa xưa thôi. Ông nói với vẻ mặt ghét bỏ: “Đi đi đi đi.”
“Vậy thầy nghỉ ngơi sớm chút nha, em đi trước ạ!” Vân Nê xách túi laptop rồi chạy nhanh xuống lầu, không chậm một bước chân nào.
Lý Thanh Đàm vẫn chưa ngủ, đang tựa vào thành giường đọc sách. Khi nhìn thấy dáng vẻ lao vào như gió của cô còn sợ hết hồn, anh ngơ ngác mấy giây mới hỏi: “Sao vậy?”
Vân Nê không trả lời mà đi đến hôn anh, sau đó mới cười tít mắt nói: “Không sao.” Cô bưng ly nước anh để ở đầu giường lên uống một ngụm, lại hỏi: “Anh có đói bụng không?”
“Em đói à?” Lý Thanh Đàm vừa nói vừa lấy điện thoại ra, “Giờ này vẫn có thể ăn bữa khuya.”
“Em hỏi anh có đói bụng không cơ mà, sao hỏi một đằng anh trả lời một nẻo thế.”
Lý Thanh Đàm cũng không biết mình nên nói là đói hay không đói. Nhưng cuối cùng anh vẫn thành thật nói: “Anh không đói lắm nhưng nếu em muốn ăn thì chúng ta có thể xuống dưới đi dạo chút.”
“Em cũng không đói, em sợ anh đói thôi.”
Anh dở khóc dở cười: “Anh cũng có phải con nít đâu, nếu đói thì sẽ tự ăn.”
“À đúng ha, em quên mất. Anh không phải là con nít thật.” Vân Nê đặt ly nước xuống: “Anh còn lớn hơn em một tuổi mà.”
“….”
Một đêm này lộn xộn đủ thứ chuyện. Đến khi xong xuôi và nằm xuống giường thì đã hơn mười hai giờ. Vân Nê vẫn không thay đồ ngủ, cũng không nói cho anh biết chuyện hình xăm.
Hai người nằm trò chuyện một lúc, cũng không biết đến mấy giờ mới ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, tài xế đã chờ ở dưới khách sạn sẵn nên Lý Thanh Đàm phải thức dậy trước. Vân Nê bị tiếng đóng mở cửa đánh thức, sau đó cũng bò dậy theo và đi sau lưng anh giống như một cái đuôi nhỏ vậy.
Anh đánh răng xong, vỗ vào cánh tay đang ôm hông mình của cô, cười khẽ rồi nói: “Buông ra nào.”
Cô không nhúc nhích.
“Anh đi vệ sinh.”
“….”
Mới sáng sớm Vân Nê đã náo loạn đỏ cả mặt. Sau khi đi ra khỏi phòng vệ sinh, hai người gọi hai phần ăn sáng đưa lên lầu. Rửa mặt xong xuôi, họ ngồi vào bàn ăn một bữa sáng đơn giản.
Ngày hôm qua Lý Thanh Đàm không tuân theo lời dặn dò của bác sĩ, vốn chỉ có nửa ngày nghỉ mà anh lại một hai kéo dài đến buổi sáng hôm sau mới về. Lúc đang họp, Vân Nê nhận được tin nhắn anh gửi đến.
[Bị bác sĩ Ngô mắng rồi, sau này anh sẽ không được nghỉ nữa.]
Cô trả lời.
[Em có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước.]
[Tin xấu đi.]
[Em cũng không được nghỉ.]
[Vậy tin tức tốt thì sao?]
[Em mới biết tin giáo sư Chu có một dự án hợp tác với phòng thí nghiệm đại học Thanh Hoa. Đội bọn em sẽ ở lại Bắc Kinh trong toàn bộ kỳ nghỉ hè luôn. Đến lúc đó có thể bớt thời gian đến chăm sóc anh.]
[/vui vẻ/.jpg]
Cô cười rồi cất điện thoại đi. Họp xong sẽ được nghỉ ngơi một lúc vào buổi trưa, sau đó đoàn người lại quay về Lư Thành.
Vân Nê về thẳng ký túc xá.
Học kỳ này Lương Sầm cũng bận bịu hệt như cô vậy. Hai người ở cùng ký túc xá nhưng bình thường cũng không thường xuyên gặp mặt nhau. Cô không ngờ lúc này cô ấy lại đang ở đây: “Dự án của cậu kết thúc rồi à?”
Lương Sầm “ừm” một tiếng rồi nói: “Mệt chết đi được.”
“Lần này giáo viên hướng dẫn lại đưa các cậu đi đâu vậy?”
“Sahara.” Lương Sầm là nhà thiên văn học. Hai năm học nghiên cứu sinh này về căn bản là đều theo giáo viên hướng dẫn đi ra ngoài, cả người ăn nắng đen xuống hai tông.
Cô ấy xoay người xuống giường, “Cậu ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, vừa xuống tàu cao tốc là về trường học ngay.”
“Đi thôi, chúng ta ăn cơm chung.” Lương Sầm buộc tóc lên qua loa, chuẩn bị đi đánh răng. Nhưng lúc đi ngang qua Vân Nê thì đột nhiên cười.
“Hửm? Sao thế?”
Cô ấy ôm cánh tay dựa vào giá treo đồ bên cạnh, “Cậu và bạn trai gặp nhau rồi à?”
Vân Nê đáp “ừ”.
“Tình hình chiến đấu kịch liệt nhỉ.” Lương Sầm nhướng mày, chỉ vào vị trí ngực cô rồi nói: “Chắc cũng thấy cả cái này rồi ha.”
Vân Nê nói: “Nếu tớ nói bọn tớ không xảy ra cái gì cả thì cậu có tin không?”
“Tin chứ.” Lương Sầm cười: “Trừ khi tớ bị ngu thôi.”
“….”
Vân Nê không biết phải giải thích với cô ấy thế nào về dấu hôn này. Mặc dù nó có tồn tại thật đấy nhưng Lý Thanh Đàm thật sự vẫn chưa nhìn thấy hình xăm này.

Trước khi đến Bắc Kinh vào kì nghỉ hè, Vân Nê lại đưa Vân Liên Phi đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Song có một vài mục phải chờ đến ngày hôm sau mới có kết quả.
Buổi tối, hai ba con cô mua thức ăn và làm một bữa cơm ăn tại nhà.
Vân Nê vừa rửa rau vừa nói với Vân Liên Phi rằng khoảng thời gian này mình không có nhà, dặn ông phải chú ý hơn, cuối cùng mới nói: “Ba, con có chuyện này muốn nói với ba.”
Vân Liên Phi đang cắt khoai tây, dao chạm vào thớt phát ra tiếng “cạch cạch”, “Chuyện gì vậy?”
“Con có bạn trai rồi ạ.”
Âm thanh “cạch cạch” ngừng mấy giây rồi phút chốc lại vang lên, Vân Liên Phi nói: “Tốt mà, con cũng đã đến tuổi rồi. Nếu còn chưa có động tĩnh gì khéo ba còn sốt ruột đấy chứ.”
“Tình hình gia đình anh ấy có hơi phức tạp ba ạ.” Vân Nê không giấu giếm Vân Liên Phi chuyện gia đình của Lý Thanh Đàm. Trong lúc ăn cơm hai người nói chuyện rất nhiều. Khi đang dọn dẹp sau bữa ăn, cô lại nói: “Tết năm nay con có thể đưa anh ấy về nhà không ba?”
Vân Liên Phi nhìn cô, có vẻ như chính ông cũng không ngờ tốc độ lại nhanh đến như vậy. Hồi lâu sau mới nói: “Được chứ, khi nào con về thì đưa cậu ấy về cùng luôn đi.”
“Cảm ơn ba.”
Từ sau khi phẫu thuật, lượng công việc của Vân Liên Phi được cắt giảm bớt rất nhiều. Vân Nê muốn ông có nhiều thời gian chăm sóc sức khỏe của mình nhiều hơn. Kiểm tra sức khỏe định kỳ hai lần một năm, không có vấn đề gì quá lớn.
Lần này ngoại trừ huyết áp có hơi cao ra thì những phương diện khác đều ổn định. Lúc này Vân Nê mới yên tâm theo đội đến Bắc Kinh.
Dù sao đây cũng là một chuyến công tác nên thời gian của cô có hơi eo hẹp. Đến Bắc Kinh hơn nửa tháng nay nhưng cô vẫn không tìm được cơ hội để đến viện điều dưỡng.
Lần trước Lý Thanh Đàm không nghe lời của bác sĩ Ngô nên lần này cũng không được ra ngoài đi gặp cô nữa. Mỗi ngày hai người đều ôm điện thoại liên lạc với nhau.
Thoáng cái đã hơn nửa kì nghỉ hè trôi qua.
Ngày 16 tháng 8 là sinh nhật của Vân Nê. Ở phòng thí nghiệm, kể cả ngày sinh nhật của một trợ lý nhỏ cũng sẽ được ghi nhớ. Đến ngày đó nếu mọi người không quá bận rộn thì sẽ đặt một chiếc bánh kem trứng rồi chia nhau cùng ăn.
Còn nếu bận bịu thì trong hộp cơm gọi bên ngoài của người đón sinh nhật sẽ có thêm một quả trứng gà.
Ngày đó vừa khéo không bận rộn mấy. Buổi trưa Vân Nê ăn bánh kem tại phòng thí nghiệm, sau đó cô hoãn bữa cơm tối lại, vừa tan làm đã chạy đến viện điều dưỡng ngay.
Cô đổi ba bốn chuyến tàu điện ngầm, khi đến nơi thì trời đã tối rồi.
Lý Thanh Đàm vẫn còn ở căn phòng ban đầu. Sau khi lên lầu ba và rẽ trái đến nơi, cô gõ cửa nhưng không ai đáp lại, tay cô vừa đè xuống một cái thì cửa đã mở ra. Song trong phòng lại không có ai.
Vân Nê mò tìm công tắc mở đèn trên tường, không biết vì mạch điện hay là nguyên nhân nào khác mà đèn cũng không sáng. Chỉ có ánh sáng đèn đường ngoài cửa sổ rọi vào trong phòng.
Cô đi vào bên trong, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Lý Thanh Đàm vừa đi đến bên cửa sổ. Khi điện thoại được kết nối cũng là lúc cô nhìn thấy tất cả những gì ở dưới lầu.
“Đàn chị.”
Âm thanh trong loa điện thoại như trùng lặp với giọng nói của Lý Thanh Đàm năm cấp ba. Mà dường như người đang mặc chiếc áo phông rộng rãi sạch sẽ ngồi trong ánh sáng kia cũng trùng khớp với cậu thiếu niên cầm dùi trống ngồi trên sân khấu năm nào.
Sáu năm trước, anh nói trước biển người tấp nập rằng: “Bài hát này gửi tặng cho một người rất quan trọng.”
Sáu năm sau, anh chỉ nói với một mình cô: “Bài hát này dành tặng cho một người anh rất yêu.”
Khoảng cách sáu năm, trong tiếng hát của anh nghe không còn cô đơn rõ ràng như trước nữa. Chỉ còn lại sự hạnh phúc vui vẻ và tràn đầy tình yêu đủ cho một mình cô nghe ra mà thôi.
Vân Nê đứng bên cửa sổ, âm thanh trong loa điện thoại và ngoài thực tế hòa vào nhau. Cô cố sức cầm điện thoại, hốc mắt dần đỏ ửng lên.
Đó từng là khoảng thời gian còn tiếc nuối hơn mấy năm hai người xa nhau.
Cô từng trốn tránh và lùi bước, thậm chí còn nghĩ đến việc đẩy anh ra khỏi cuộc sống của mình. Song anh vẫn đứng tại một nơi mà cô không nhìn thấy như trước.
Dùng phương thức của riêng anh để bảo vệ và bầu bạn cùng cô.
Nếu như không có sự kiên trì của anh thì Vân Nê không tưởng tượng nổi ngày hôm nay họ sẽ như thế nào. Có lẽ là mỗi người một phương, cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Có lẽ vào một ngày nào đó trong tương lai, họ sẽ gặp lại nhau trong biển người đông đúc ở đầu phố. Trong khoảnh khắc đi lướt qua nhau sẽ nhớ rằng giữa hai người đã từng có một khoảng thời gian tốt đẹp đến thế.
Lúc tiếng hát đi đến hồi kết, cô bỗng nhiên xoay người chạy xuống lầu. Gió gào thét vụt qua bên tai, âm thanh trong loa điện thoại lúc xa lúc gần mãi cho đến khi hoàn toàn dừng lại.
Lý Thanh Đàm thả dùi trống trong tay xuống. Khi thấy cô chạy về hướng mình, anh đứng dậy và đón lấy cô. Cú va chạm hơi mạnh, anh phải lùi về sau hai bước mới có thể đứng vững lại.
Gió đêm hè gợn lên xung quanh, những tia lửa sặc sỡ dần lóe lên bên bờ hồ.
Vân Nê càng ôm anh chặt hơn. Cô không nói gì mà chỉ âm thầm khóc.
Lý Thanh Đàm xoa xoa đầu cô với lực hơi mạnh, sau đó tách ra một khoảng cách nhỏ: “Cho anh chút thể diện đi. Dù pháo hoa không được đẹp lắm nhưng anh đã chuẩn bị nó mấy ngày đấy.”
Anh đang nói những tia lửa lấp lánh bên bờ hồ.
Vân Nê lau mặt mình qua loa. Đến khi bị anh kéo đến nơi gần bờ hồ mới thấy rõ những thứ lấp lánh kia đều là những cây pháo hoa cầm tay được buộc thành bó nhỏ.
Cô vừa rơm rớm nước mắt không ngừng vừa nói xin lỗi anh.
“Có gì mà phải xin lỗi?” Lý Thanh Đàm dùng ống tay áo của mình để lau nước mắt cho cô, “Không phải em đã nói giữa chúng ta không có gì phải xin lỗi cả rồi sao.”
Nhưng cô vẫn nói tiếp: “Khi đó em không cố ý lạnh nhạt với anh đâu….. Có người mách với chủ nhiệm Vu là chúng ta đang hẹn hò yêu đương nên em bị, bị thầy Lưu gọi lên văn phòng nói chuyện.”
“Còn có chuyện này à?” Giọng Lý Thanh Đàm có đôi chút không vui: “Sao em không nói sớm với anh. Anh bị gán tội này còn oan ức hơn cả hồng nhan họa thủy đấy.”
“Thầy Lưu giúp đỡ em rất nhiều nên em không muốn…. Không muốn khiến thầy thất vọng, em thật sự xin lỗi.” Vân Nê nghẹn ngào nói: “Lúc ấy em không nên làm như vậy.”
Lý Thanh Đàm lại kéo cô vào lòng lần nữa, “Nói thật thì khi đó anh rất tức giận, nhưng trước nay anh chưa bao giờ trách em cả, cũng không cảm thấy em làm chuyện gì không tốt với anh hết. Anh thích em, muốn giúp đỡ em. Đó đều là suy nghĩ của anh, là anh bằng lòng làm, không hề liên quan gì đến em nên em có quyền từ chối anh mà.”
“Anh giận là vì mình không thể trở thành người mà em thích, chứ không phải vì em trốn tránh và lạnh nhạt với anh.” Cách anh dỗ dành người khác rất đơn giản, chỉ biết xoa đầu thôi: “Hiểu không? Đừng khóc nữa nhé, hôm nay là sinh nhật em mà, vui vẻ lên, hửm?”
Vân Nê gật đầu, nước mắt lại tràn ra.
Anh đưa tay lau khô đi rồi chuyển chủ đề: “Hay không?”
“Cái gì cơ?”
“Anh hát đó.” Lý Thanh Đàm nhướng mày nói: “Đừng nói vừa rồi em không nghe gì hết nha, vậy chắc anh đau khổ chết mất.”
“Có nghe mà.” Cô nín khóc rồi mỉm cười đáp: “Đã nghe từ sớm rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Lý Thanh Đàm không nhận ra ẩn ý trong lời nói của cô. Anh nắm tay cô nói: “Đi thôi, về cắt bánh kem. Anh phải học hơn nửa tháng á.”
“Anh bắt đầu chuẩn bị sinh nhật cho em từ lâu rồi à?”
“Đúng vậy.” Lý Thanh Đàm cụp mắt, giọng nói hơi trầm: “Nói mới nhớ đây là sinh nhật đầu tiên anh làm cho em.”
Kỳ nghỉ hè năm ấy, bỏ lỡ và tiếc nuối đâu chỉ có duy nhất một chuyện.
Vân Nê chợt nhớ ra gì đó. Cô buông tay ra rồi xoay người chạy về phía con đường nhỏ xa xa: “Anh lên lầu trước đi, em đi mua đồ đã.”
Lý Thanh Đàm vẫn chưa thể vận động quá mạnh nên chỉ có thể nhìn cô chạy xa dần. Sau đó anh chậm rãi đi theo, cuối cùng gặp được cô đang trên đường quay về.
Vân Nê không mua món đồ như trong dự đoán của anh mà là hai cây kem. Cô vừa thở hồng hộc vừa nói: “Lúc trước anh bảo em mua cho anh, lần này bổ sung nha.”
Lông mày Lý Thanh Đàm giật giật nhẹ, sau hai giây sửng sốt mới hiểu ra ý của cô.
Lúc sẩm tối mùa hè năm ấy, anh vừa mới tỉnh ngủ, lê dép đi đến ban công và gọi Vân Nê đang định mua thức ăn lại: “Đàn chị.”
“Mua kem giúp em nhé.”
Anh không thể ăn cây kem kia. Sáu năm sau, cũng trong mùa hè ve kêu râm ran như thế, cuối cùng anh cũng được ăn rồi.
Mặc dù giữa hai người từng bỏ lỡ rất nhiều thứ, cũng có rất nhiều điều tiếc nuối. Nhưng may mắn thay tất cả vẫn kịp để bù đắp lại.

Ngày hôm sau Vân Nê còn phải đi làm nên mới sáng sớm đã từ viện điều dưỡng quay về. Sau đó lại bận rộn không phân biệt ngày đêm. Lúc giai đoạn sau của dự án đạt được tiến triển quan trọng thì đây là lần hiếm hoi giáo sư Chu cho mọi người nghỉ ba ngày.
Cô lại ngựa không dừng vó sửa soạn hai bộ quần áo rồi đến viện điều dưỡng.
Quá trình phục hồi chức năng của Lý Thanh Đàm đã đến giai đoạn hai, chỉ còn một giai đoạn cuối cùng thôi nên sau này anh không cần ở trong viện điều dưỡng mỗi ngày nữa. Chỉ cần đến bệnh viện kiểm tra lại định kỳ lại được.
Tháng tám cũng nhanh chóng đi đến hồi kết.
Dự án của giáo sư Chu tiến vào giai đoạn kết thúc, Vân Nê phải về trường học để đăng ký thẻ sinh viên nên phải về Lư Thành sớm cùng với mấy người bạn trong đội.
Cuộc sống nghiên cứu sinh năm ba không quá khác với trước đây. Điều khác biệt duy nhất là Vân Nê không cần lo lắng về chuyện tìm công việc sau khi lên tiến sĩ. Mỗi ngày nếu không phải làm ổ trong phòng thí nghiệm thì cô sẽ ngồi ở ký túc xá viết luận văn. Cuộc sống vừa an nhàn vừa ung dung tự tại.
Trong sự bận bịu vẫn có một ít nhàn rỗi, thỉnh thoảng đến cuối tuần cô sẽ dành thời gian đến Bắc Kinh.
Vào dịp Quốc khánh, Vân Nê bận rộn nhiều việc cũng không nghĩ đến kì nghỉ gì cả. Buổi tối về ký túc xá gọi video với anh, trò chuyện được một lúc đã cảm thấy mệt mỏi.
Lúc đang mơ màng buồn ngủ thì nghe Lý Thanh Đàm nói tháng sau anh phải về Melbourne, thế là cô lập tức tỉnh táo lại.
“…. Anh vừa nói cái gì cơ?”
“Anh về Melbourne một chuyến.” Sau khi xảy ra chuyện, Lý Thanh Đàm phải tạm dừng công việc ở ngân hàng đầu tư Will bên đó. Bây giờ có một vài thủ tục anh phải tự về đó làm mới được.
“Lúc nào anh đi vậy?”
“Khoảng ngày 20.”
Vân Nê lật xem kế hoạch hằng ngày của mình, khoảng thời sau trung tuần cô không bận chuyện gì, bèn nói: “Vậy em đi với anh nhé, đúng lúc em cũng xong việc.”
Lý Thanh Đàm rất vui vẻ: “Được.”
Quyết định khá đột ngột nên sau đó Vân Nê đã bận rộn làm thêm giờ một thời gian. Ngày hai người lên đường vừa khéo là tiết Tiểu Tuyết ở trong nước.
Cô từ Lư Thành đến Bắc Kinh trước, sau đó mới bay đến Melbourne cùng Lý Thanh Đàm.
Chuyến bay kéo dài mười mấy giờ. Lúc đến Melbourne đã là ngày hôm sau, Lý Thanh Đàm tạm thời vẫn ở căn hộ hồi trước.
Lần này anh đi cũng là để đóng gói những thứ còn để lại ở đây và gửi về nước.
Melbourne và quốc nội chênh lệch múi giờ nên ngay trong ngày mới đến nơi, Vân Nê đã ngủ một giấc rất dài. Sáng sớm ngày kế tiếp thì mơ mơ màng màng bị Lý Thanh Đàm đánh thức.
Cô mới mở mắt ra nên hơi mông lung một lúc.
Lý Thanh Đàm vừa tắm xong, mái tóc chưa khô hoàn toàn được vuốt hết ra sau. Anh mặc áo sơ mi trắng và âu phục đen, khom người đến trước mắt cô, trong tay còn đang thắt cà vạt.
Cảm giác trẻ trung thiếu niên ít đi đôi chút, thay vào đó là sự chín chắn của người trưởng thành.
“Sáng nay anh phải đến ngân hàng làm một số thủ tục, không chắc là buổi trưa có về được không, đến đó sẽ liên lạc với em sau nhé. Anh có làm bữa sáng để dưới nhà cho em đấy, nhớ ăn đó.” Anh đeo cà vạt xong lại ghé đến gần mặt cô, trên người mang theo hương thơm nhàn nhạt của kem cạo râu: “Hôn cái nào.”
Cô ôm chăn đến gần hôn lên mặt anh một cái.
Nhưng hình như anh không hài lòng lắm, đuổi theo muốn hôn tiếp. Khi này Vân Nê đã tỉnh táo hoàn toàn, vội nghiêng đầu đi, để anh hôn lên mặt mình, “Em chưa đánh răng.”
“Anh không chê em.” Lý Thanh Đàm cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, sau đó lại giơ tay nhìn đồng hồ và nói: “Anh phải đi rồi, em nhớ ăn bữa sáng nhé.”
“Biết rồi mà.”
Anh đi xuống lầu, gió biển mằn mặn từ ban công thổi vào. Vân Nê nằm trên giường mấy phút mới chịu dậy đi rửa mặt.
Buổi trưa hôm đó quả nhiên Lý Thanh Đàm không về, chỉ đặt bữa ăn cho cô. Hơn một giờ chiều, anh gọi điện thoại nhờ cô đến thư phòng tìm một phần tài liệu, lát nữa sẽ có người đến lấy.
Vân Nê tìm thấy phần tài liệu Lý Thanh Đàm cần ở ngăn kéo thứ hai phía ngoài cùng bên phải bàn đọc sách trong thư phòng. Sau khi có người đến lấy nó đi, cô cũng không có chuyện gì để làm nữa nên đến thư phòng dùng laptop của anh để viết luận văn.
Lúc lên mạng tìm kiếm tư liệu, cô vô tình bấm chuyển sang lịch sử đánh dấu, thế là một hàng các trang web của những công ty hàng không lớn hiện ra.
Vân Nê ngây người mấy giây rồi bấm vào một cái trong đó. Anh vẫn chưa thoát tài khoản, mở hồ sơ mua vé ra sẽ thấy hầu hết các hàng trước đều là vé từ Melbourne bay đến Manhattan ở thành phố New York.
Nhưng từ đó về sau tất cả đều là vé từ Melbourne bay tới Thượng Hải, rồi Thượng Hải đến Lư Thành. Cô tiếp tục mở các công ty hàng không khác ra, lịch sử mua vé đều giống y hệt vậy.
Anh từng về nước sao?
Trong những năm đó, vào lúc cô đang nhớ đến anh, có phải anh cũng từng trở về không.
Vân Nê ngồi trong thư phòng cả một buổi chiều. Mãi đến khi màn đêm buông xuống, tiếng đậu xe vang lên ngoài nhà thì cô mới hoàn hồn lại, sau đó đi ra khỏi thư phòng.
Lý Thanh Đàm mới vừa vào nhà. Một tay anh xách cặp táp, ôm một chiếc túi giấy trong lòng, bên trong chứa một ít trái cây và rau xanh.
Anh cởi áo khoác rồi vắt lên thành ghế, tiếp đó xắn ống tay áo chuẩn bị nấu bữa tối.
Lúc nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, anh chưa kịp quay đầu lại đã có một người dán sát lưng và một cánh tay ôm lấy hông mình.
“Có phải ở nhà chán không em?”
“Không có.” Vân Nê cọ cọ đầu vào âu phục của anh, hỏi: “Hôm nay rất bận rộn à?”
“Cũng tạm, chỉ là lâu rồi không làm việc nên anh chưa quen lắm.” Lý Thanh Đàm lấy một hộp dâu tây trong túi giấy ra rồi đổ vào trong thau và ngâm kèm chút muối, “Hôm nay em ở nhà đã làm gì vậy?”
“Ngủ, ăn cơm, viết luận văn, mà anh phải bận mấy ngày nữa?”
“Nếu nhanh thì ngày mốt là có thể xong rồi.” Lý Thanh Đàm nắm chặt cánh tay cô rồi kéo cả người đến giữa mình và bàn bếp, sau đó hai người hôn nhau một hồi lâu. Đến lúc buông ra anh còn đưa ngón tay lau nhẹ cánh môi cô, “Chờ anh hết bận sẽ đưa em ra ngoài chơi.”
“Được.” Vân Nê hít một hơi thật sâu rồi nói: “Để em làm cho, anh đi tắm nhanh đi.”
Lý Thanh Đàm cũng không tranh việc với cô, anh cầm áo khoác đi lên lầu hai. Vừa đi vừa trả lời tin nhắn.
Chờ đến lúc ăn cơm xong, Vân Nê đột nhiên muốn đi dạo bờ biển. Thời tiết ở Melbourne lúc này vừa khéo vào thời điểm giao mùa xuân hạ. Ban đêm có rất nhiều người đi tản bộ trên bãi biển.
Lý Thanh Đàm không có ý kiến gì, chỉ nói: “Anh trả lời mail cái đã, mười phút thôi.”
“Được, vậy em đi tắm.” Vân Nê vào phòng và nhanh chóng đi tắm nước nóng rồi thay một bộ quần áo khác. Cô chọn một chiếc áo hai dây màu lam nhạt để mặc bên ngoài một áo phông trắng trơn. Bên dưới thì mặc một chiếc quần cộc màu xanh lam.
Mái tóc ướt nhỏ nước tí tách buông xõa tùy ý trên vai.
Lý Thanh Đàm từ thư phòng đi ra, thấy cô đi chân trần thì cầm dép đến rồi nói: “Đến đây đi, sấy tóc đã.”
Cô lắc đầu: “Không cần đâu, lát nữa đi ra ngoài một lúc là khô thôi.”
Lý Thanh Đàm không khuyên được cô nên chỉ đành cầm khăn đến lau sơ qua, sau đó nhắc nhở: “Bây giờ Melbourne vẫn chưa vào hè đâu.”
“Nhưng em thấy rất nóng luôn á.”
“….”
Hai người đi xuống lầu thay giày. Lý Thanh Đàm mặc quần áo ở nhà rất thoải mái. Anh kéo lê dép trên chân đi ra ngoài sân trước chờ cô.
Vừa quay đầu lại thì thấy Vân Nê mang đôi dép cùng kiểu dáng với mình đi ra từ trong nhà. Ngón chân trắng sáng và đôi chân thon dài.
Tầm mắt hơi di chuyển lên, nhìn vào nơi nào đó.
Ánh mắt anh phút chốc trở nên ngẩn ngơ một lúc.
Nhưng có vẻ như Vân Nê không hề phát hiện điều gì, cô đi đến khoác cánh tay anh nói: “Đi thôi.”
Lý Thanh Đàm im lặng đi cả đoạn đường. Khi đến bãi biển, cô lập tức ném dép đi rồi đi chân trần đến chỗ sóng biển ập vào. Thỉnh thoảng cổ áo hơi trễ thấp xuống, lộ ra toàn bộ đường nét của hình xăm.
Trong tay anh đang xách đôi dép của cô, cuối cùng vẫn không kiềm được tò mò hỏi: “Chỗ này của em có cái gì vậy?”
“Cái gì cơ?”
Tay anh chọc vào vị trí ngực của cô.
Vân Nê cúi đầu nhìn xuống rồi đáp: “Hình xăm á.”
“Em xăm lúc nào.”
“Năm nhất đại học hoặc là kì nghỉ hè lên năm hai đại học gì đó, em không nhớ nữa.” Vân Nê kéo cổ áo xuống, toàn bộ hình xăm xuất hiện rõ ràng, cô hỏi: “Anh thấy đẹp không?”
“Đẹp đó.”
“Sao anh không hỏi xem em xăm cái gì?”
Lý Thanh Đàm dừng bước lại, quay đầu đối diện với ánh mắt của cô. Anh chợt nhận ra có thể hình xăm này có liên quan đến bản thân mình.
Giọng nói của anh hơi run run vì khẩn trương và hồi hộp: “Em xăm cái gì?”
“Xăm anh.” Vân Nê nhìn về phía xa xa, “Em sợ sẽ không được gặp lại anh nữa, sẽ quên mất anh nên đã xăm anh lên chỗ này, sẽ nhớ cả đời.”
Xăm hình là chuyện cả đời. Dù sau này có xóa đi thì vẫn sẽ để lại dấu vết không thể xóa nhòa. Lựa chọn một người để xăm lên da mình, chắc chắn là mang một ý nghĩa vô cùng trọng đại.
Sau khi nghe xong, Lý Thanh Đàm trầm mặc không nói gì mà chỉ kéo tay cô, đi thật nhanh về nhà.
Mở cửa.
Lên lầu.
Trực tiếp đẩy người xuống giường. Vân Nê còn chưa kịp phản ứng thì cả người anh đã đè lên cô, những cái hôn mất kiểm soát cũng ập đến.
Anh hôn rất gấp gáp, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói vừa trầm vừa nặng nề: “Anh sẽ cho em tất cả mọi thứ của mình, bao gồm cả bản thân anh.”


Chân trời tờ mờ sáng, ly nước đặt ở đầu giường không còn lay động nữa, tiếng sóng biển chợt xa chợt gần. Lý Thanh Đàm cúi đầu cắn lên nơi hình xăm đó.
Chăn đắp một nửa dần dần rơi xuống theo sự chậm lại của động tác, để lộ ra vết cào đỏ tươi sau lưng.
Những ngón tay đang bám trên vai anh của Vân Nê đột nhiên siết chặt rồi lại buông lỏng ra, mệt mỏi đến mức mí mắt sắp díp lại. Cô cất giọng khàn đặc gọi anh: “…. Lý Thanh Đàm.”
“Hửm?” Anh nằm xuống, vùi mặt vào bên cổ cô, hơi thở nóng bỏng.
“Hôm nay lúc dùng máy tính của anh, em vô tình nhìn thấy lịch sử chuyến bay của anh.” Cô sờ sờ mái tóc ngắn của anh, “Mấy năm đó anh từng về Lư Thành sao?”
“Không có.” Lý Thanh Đàm nhắm mắt lại đáp: “Anh không về. Lúc mới đến đây, thẻ căn cước và hộ chiếu đều không nằm trong tay anh.”
“Vậy anh…..”
“Mua như để nhớ đến. Anh luôn cảm thấy sau này mình sẽ có cơ hội trở về.” Anh chống một cánh tay rồi nhổm người dậy, đôi mắt vẫn đỏ hoe như trước. Trên bả vai có một dấu răng rất rõ ràng.
Là do cô cắn lúc mất khống chế ở lần đầu tiên.
Vân Nê giơ tay lên sờ sờ đó, mũi cay cay, đuôi mắt cũng hơi ửng đỏ, “Vậy nên anh thật sự trở về rồi.”
“Ừm, anh về rồi.” Anh tóm lấy tay cô, xoay người ôm cô vào lòng mình rồi cúi đầu hôn lên khóe mắt vừa ươn ướt vừa đỏ bừng của cô, “Sẽ không đi đâu nữa.”

Lý Thanh Đàm không từ chức công việc ở Melbourne mà chuyển công tác đến chi nhánh phố tài chính ở Thượng Hải. Năm sau mới có thể chuẩn bị nhậm chức.
Sau khi từ Melbourne về, Vân Nê đã thuê căn hộ hai phòng gần trường mà mình thích trước đó. Đặt cọc ba tháng tiền nhà và do Lý Thanh Đàm quẹt thẻ.
Cảm giác được người ta nuôi quả đúng là rất tuyệt.
Căn hộ này chỉ từng cho thuê một lần lúc trước nên trông vẫn rất mới. Một tuần trước đông chí, Lý Thanh Đàm từ Bắc Kinh đến, hai người dọn vào ở chung với nhau.
Giai đoạn phục hồi chức năng thứ ba của anh đã kết thúc. Sau khi về Lư Thành, anh đã đăng ký một bác sĩ chuyên khoa ở bệnh viện trực thuộc trường đại học khoa học và công nghệ, sẽ đến đó tái khám định kỳ.
Vân Nê vốn định sẽ đưa anh về nhà gặp Vân Liên Phi vào dịp Tết nhưng sau khi ông biết hai người đang ở chung thì trước đêm Giáng Sinh đã bảo cô đưa anh về rồi.
Ba vợ kén con rể, nhìn thế nào cũng không thấy vừa mắt.
Mặc dù ngoài miệng Vân Liên Phi nói con đã đến tuổi yêu đương rồi nhưng lúc không có ai lại nói bóng nói gió với Vân Nê rằng bây giờ còn quá sớm để kết hôn.
Buổi tối về căn hộ ở gần trường, Vân Nê nhắc đến chuyện này với Lý Thanh Đàm: “Ba em không phải là chê bai gì anh đâu, chỉ là ông ấy không nỡ gả em đi thôi.”
“Anh biết.” Lý Thanh Đàm vừa hôn vừa cởi áo khoác của Vân Nê: “Chờ sau này chúng ta kết hôn rồi, anh sẽ đón ba đến ở cùng với chúng ta.”
“Vẫn chưa phải là ba anh —–“ Vân Nê đẩy bả vai anh, gắt giọng: “Anh đừng kéo nữa, dây kéo sắp bị anh làm hư luôn rồi.”
Anh ngẩng đầu lên, cười khẽ: “Vậy em chỉ anh đi.”
“….”
Đèn trong phòng sáng đến hơn nửa đêm. Ngăn kéo ở tủ đầu giường bị kéo ra một nửa, những đồ mới mua bên trong đều bị mở toạc ra, nằm ngổn ngang khắp nơi.
Trong thùng rác bên cạnh còn có một túi đựng ướt nhẹp.
Ván giường kêu ken két, chăn bị đẩy xuống cuối giường. Một góc chăn rủ xuống dưới đất lắc lư lay động theo sự chuyển động của ván giường.

Chớp mắt một cái mà năm mới đã đến.
Vào ngày 31, ban đầu Vân Nê và Lý Thanh Đàm đã hẹn nhau đến phố đi bộ ăn lẩu. Thế nhưng phòng thí nghiệm có chuyện đột xuất nên đến hơn tám giờ mới kết thúc.
Lý Thanh Đàm đã vào tiệm giữ chỗ trước. Lẩu trong nồi sắp sôi ùng ục rồi cô mới vội vàng chạy đến, đúng lúc có thể thưởng thức món thịt cừu cuộn nóng hổi.
Ăn lẩu xong, hai người đi ra khỏi tiệm. Buổi tối Vân Nê đi gấp quá nên để quên khăn quàng cổ ở phòng thí nghiệm. Lý Thanh Đàm cởi khăn quàng của mình xuống rồi quấn quanh cổ cô, tiếp đó lại kéo tay cô nhét vào trong túi áo của mình, giọng không vui: “Em không biết bây giờ đã mùa đông rồi sao?”
“Em đi vội quá nên quên mất mà.” Cô cười tít mắt: “Không phải còn có anh sao?”
Lý Thanh Đàm cười một tiếng, im lặng nắm chặt tay cô.
Tuyết đầu mùa năm nay ở Lư Thành tới rất sớm. Ngày thứ ba sau khi hai người đến Melbourne, vòng bạn bè của Vân Nê đã bị ảnh chụp tuyết đầu mùa ở Lư Thành spam càn quét.
Đêm đón giao thừa, chắc chắn gió tuyết không thể vắng mặt được. Những bông tuyết li ti bay lả tả trong không khí.
Còn mấy tiếng nữa mới đến 0 giờ mà phố đi bộ đã chật kín người qua lại. Vân Nê và Lý Thanh Đàm nắm tay nhau đi trên đường, cảm khái nói: “Em nhớ hồi chúng ta học cấp ba, lúc ấy vào đêm đón giao thừa trên phố đi bộ cũng đông người như vậy nè. Nhưng chúng ta vẫn đến đó, anh có nhớ không?”
“Nhớ chứ.”
“Đúng rồi, anh còn liên lạc với Tưởng Dư không?”
“Bọn anh hẹn mấy ngày nữa cùng ăn cơm với nhau.”
“Vậy em cũng hẹn Phương Miểu luôn.” Vân Nê cào cào tay anh, “Bạn trai của Phương Miểu, anh có nhớ không, em từng nói với anh rồi đó.”
“Ai vậy?”
“Chung Diễm, có ấn tượng không anh?”
Lý Thanh Đàm suy nghĩ một hồi mới trả lời: “Anh không nhớ được.”
“Chính là nam sinh mà hồi cấp ba chúng ta dám làm việc nghĩa cứu ra á.” Vân Nê cười nói: “Có phải rất kỳ diệu không. Lúc mới biết Phương Miểu và anh ta hẹn hò, em còn sợ ngây cả người.”
Cuối cùng Lý Thanh Đàm cũng tìm ra được hình ảnh của Chung Diễm mà mình đã gạt bỏ khỏi trí nhớ. Anh hơi khó tin khi biết chuyện anh ta và Phương Miểu ở bên nhau: “Anh cũng hơi kinh ngạc.”
“Có thể đây chính là duyên phận, giống như chúng ta vậy.”
Lý Thanh Đàm “ừm” một tiếng rất nghiêm túc.
Người trên đường phố càng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng lúc đang đi thì sẽ có ai đó va phải bả vai. Vân Nê đi được một hồi cũng thấy nóng, bèn bình tĩnh nói: “Hay là chúng ta về đi anh?”
“Không đợi đón năm mới à?”
“Không đợi nữa, dù sao điều quan trọng trong thời gian đón năm mới không phải là thời điểm đó mà là người kia vẫn luôn ở bên cạnh mình.” Cô giơ hai bàn tay đang đan vào nhau của hai người lên: “Không phải sao?”
Lý Thanh Đàm cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô, ánh mắt chan chứa ý cười luôn nhìn cô từ đầu đến cuối: “Đương nhiên rồi.”
Những bông tuyết bay lơ lửng trong ánh sáng. Hai người nắm tay nhau quay lưng về phía biển người, bước đi xa dần, tiếng cười nói cũng từ từ biến mất.
Đêm nay, gió tuyết yên tĩnh vắng lặng, đèn đuốc sáng ngời.
Họ đang yêu nhau.
**
Hết chương 44
__ HOÀN CHÍNH VĂN _
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn