Đọc truyện Tục Lạt Giang Hồ

Chương 1: Đạp Tuyết Tầm Mai Một





Vận mệnh của hai người Lý Đông Thanh cùng Ninh Hòa Trần, thật ra lại giống như trên trời cùng dưới đất.
Thời điểm Ninh Hòa Trần mười lăm tuổi đã nổi danh khắp thiên hạ, Lý Đông Thanh vẫn chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm cái gì cũng không hiểu; chờ đến khi Ninh Hòa Trần phản bội thiên hạ, bị người trong thiên hạ đuổi đánh, Lý Đông Thanh rốt cuộc cũng mười lăm tuổi, biểu diễn trên đường phố, chính là đang diễn lại chuyện Ninh Hòa Trần bán nước.
Vận mệnh của hai người như vậy, nếu như nhất định phải tụ lại cùng nhau thì ngươi hẳn cũng biết, chỉ có thể là do ông trời cưỡng ép lôi kéo.
Nguyên Quang năm thứ tư, ngày mười ba tháng giêng, tuyết rơi rồi, mà gió lớn cũng nổi lên rồi.
Lý Đông Thanh mới vừa cùng đoàn hát làm ầm ĩ một trận, bị mẹ nuôi của hắn ngăn lại rồi, trong miệng nhét đầy hai quả trứng gà mà mẹ nuôi của hắn mang đến.
Gánh hát lấy ra bản cảnh tuyết trong rừng trúc, đặt xuống ngôi miếu đổ nát trong sân, tiếng chiêng vang lên từng trận, tiểu đồng hô: "Đạp Tuyết Tầm Mai - Màn thứ hai"
Đêm nay Lý Đông Thanh vẫn diễn Ninh Hòa Trần, khoảng thời gian này Ninh Hòa Trần tương đối nổi danh, liền diễn cảnh Ninh Hòa Trần tiến vào Mã Ấp đại phản thiên hạ, trước khi bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, chặt đứt tình ý, nội tâm giằng xé.
Đoạn này không dễ diễn, rất có tính thử thách kỹ năng diễn xuất.
"Lý Đông Thanh!" Tiểu đồng nhỏ giọng gọi hắn, "Đến ngươi rồi."
Vừa nãy cãi nhau khiến nghĩa mẫu của Lý Đông Thanh bị chặn ở bên ngoài, lại bị giáo huấn một trận, hắn nghe thấy được động tĩnh liền cùng người kia ầm ĩ, bây giờ còn có chút tức giận, một miếng nuốt hết trứng gà, lại uống một ngụm nước giảm đi cảm giác nghèn nghẹn, bực bội nói: "Biết rồi."
Hắn bước hai bước đã tiến vào hậu đài, xốc lên màn cửa sau đi vòng qua, nhảy lên trên tường, sau đó nhảy lên hai cái, đáp xuống đài, động tác dứt khoát thành thục làm nổi bật tâm thái của nhân vật, lúc này tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.
A Mai đã sớm chờ lâu, thấy hắn đến liền tiếp lời thoại, hỏi: "Ninh Hòa Trần, ta hỏi ngươi, ngày hôm qua sao ngươi không đến đề thân?"
Giang hồ đồn đại, Diệp A Mai là người tình của Ninh Hòa Trần, giang hồ lại đồn đại, Diệp A Mai nhiệt tình như lửa, nhu tình như nước.
Những chuyện giang hồ đồn đại, không có lửa làm sao có khói, nhưng mà lại không có ai kiểm chứng cả.
Diệp A Mai nói: "Nếu như ngươi không muốn cưới ta, nhân lúc còn sớm liền nói ra đi, ta không ép buộc ngươi, ta từng ép buộc ngươi sao? Ngươi làm sao có thể đối với ta như vậy được."

Lý Đông Thanh nói: "A Mai, ta đối với ngươi có tâm tư gì, ngươi còn không biết sao? Nguyện vọng lớn nhất của đời ta chính là cưới ngươi, nếu như ta không..."
"Ta không nghe lời này, ta chỉ nhìn kết quả.
"
"A Mai!" Lý Đông Thanh đau khổ nói, "Ngươi hiện tại không phải là đang, ợ, ép buộc ta sao?"
A Mai: "?"
Lý Đông Thanh: "..."
Một lần nghẹn trứng gà này cũng quá đáng sợ rồi.
Nữ chính bị chen vào, nhất thời quên mất lời thoại, Lý Đông Thanh lén làm khẩu hình cho nàng, A Mai hiểu được liền nói tiếp: "Ngươi quả nhiên vẫn muốn báo thù, Ninh Hòa Trần, ta không quan trọng bằng mối thù của ngươi sao?"
Trời tối đen như mực, dưới khán đường chỉ có tiếng khán giả huyên náo vui cười cùng tiếng cắn hạt dưa, một vở kịch yêu hận tình thù nam nữ si tình diễn đến nhiệt tình.
Trên nóc nhà, vỏ hạt dưa thuận theo mái hiên rơi xuống.
Một vị công tử ngồi ở phía trên say mê xem kịch, thậm chí còn vỗ tay.
.
Đam Mỹ Hay
Trên người y mặc thường phục màu đen, bên ngoài khoác một lớp áo dạ lông thỏ, bên hông dắt một cây sáo kép cùng một thanh kiếm.
Mái tóc buộc hờ, lớn lên vô cùng xinh đẹp thanh tú.
Y đã ngồi đây hơn nửa ngày rồi, vỏ hạt dưa cũng đã gặm được một đống.
Lúc đó phía sau y còn có mấy chục người, những người này vẫn luôn đuổi theo y, giết cũng không hết.
Hơn nữa còn càng ngày càng nhiều, y trực tiếp liền không chạy nữa.
Ở dưới phòng, Lý Đông Thanh nói: "A Mai, cha ta vì người Hồ mà chết, ợ, ta cả đời này cũng bị người Hồ phá huỷ, ngươi bảo ta làm sao có thể quên? Ta không giết Trung Hành Thuyết, ngươi bảo ta làm sao có thể sống?"
Nam nhân lại gặm thêm hai hạt dưa.
Trên nóc nhà, truy binh cũng lại đến.
Trong màn đêm, đuổi theo Ninh Hòa Trần là ba mươi hai ca nữ của tiểu Nguyệt Thị, dáng người thướt tha, ngũ quan sắc nét, tựa như người Hung nô vậy, ngân sức trên người leng keng vang vọng, để lộ cánh tay cùng vùng rốn, trên tay mỗi người đều ôm một cây đàn tỳ bà.
Đáp xuống ba mươi hai ngọn cây, ôm đàn tỳ bà bày ai binh trận.
Ba mươi hai ca nữ của Tiểu Nguyệt Chi xuất động, trận này vừa nhìn đã biết là muốn Ninh Hòa Trần một đi không trở lại, trên đầu tường bay xuống một lão đầu, bạch y tóc bạc, Ninh Hòa Trần vừa ngẩng đầu lên, hóa ra là sư phụ của mình.
"Nơi này có bách tính vô tội, " sơn chủ Bất Khả Đắc sơn Lý Ẩm Phong truyền âm vào tai, nói với các cao thủ, "Không thể vọng động."
Ninh Hòa Trần chào hỏi với các vị: "Đến rồi à, xem kịch không? Cũng hay lắm."
Ở dưới phòng, các vị dân chúng vô tội cũng không biết trên đỉnh đầu đã bị hàng trăm cao thủ hàng đầu trong chốn võ lâm bao vây, vẫn cứ say sưa xem kịch.
Diệp A Mai đau đến đứt từng khúc ruột, không nghĩ tới Ninh Hòa Trần hóa ra lại là một nam nhân nhẫn tâm như vậy, đầu tiên là kéo lại ôm hắn một cái, sau đó thấy hắn không quay người liền thống hận mà buông tay ra, trong mắt chứa đầy nhiệt lệ nhìn Lý Đông Thanh, từng bước từng bước chậm rãi rút lui, cuối cùng quay người rơi lệ đi xuống sân khấu.
Một đại hán nói: "Diễn tốt lắm."
"Đúng vậy " Ninh Hòa Trần gặm một hạt dưa, thuận miệng nói, "Cũng không tệ lắm, ăn không?"
"Không được, khách khí, " đại hán nói, "Giết ngươi, đêm nay trở lại liền có rượu uống."
"Ai mời?" Ninh Hòa Trần hỏi.

Đại hán: "Có thể tính là ngươi đi."
Ninh Hòa Trần bị hắn chọc đến bật cười: "Không ăn thì thôi, ăn nhiều sẽ nóng trong."
Y vừa ngẩng đầu, một hạt dưa cũng bắn ra ngoài, giống như ám khí mà bắn ra bốn phía, nhất thời bóng người lấp lóe, đều đang ẩn nhẫn trong bóng tối, y vỗ vỗ vỏ hạt dưa cùng bụi băm trên tay nói rằng: "Cũng lớn gan thật đấy."
Bàn tay to lớn của đại hán bắt được liền nắm chặt trong tay, không nói gì.
Đại Ca Nữ của Tiểu Nguyệt Chi lạnh nhạt nói: "Lên trận!"
Lúc này mũi chân của hết thảy ca nữ nghiêng lên, một chân đứng trên cành cây khô, "Cách" một tiếng -- tiếng tỳ bà lên, dị vực tà âm từ ngón tay phủi xuống, lên trận rồi!
Ai binh trận của ba mươi hai ca nữ Nguyệt Thị là cố ý dùng để đối phó cao thủ nội lực thâm hậu, chỉ nhằm vào người trong trận, người khác không nghe thấy, ai binh trận bày ra, Ninh Hòa Trần không phá được cũng không ra được.
Cùng lúc có ba mươi hai nữ nhân gảy đàn tỳ bà cho ngươi, này cũng ầm ĩ chết mất.
Sư phụ y vừa vặn có thể tại thời gian này mà đại nghĩa lẫm nhiên giáo huấn y: "Tuyết Mãn, ngươi làm ra chuyện phụ người trong thiên hạ, đến cùng là vì cái gì?"
Ninh Hòa Trần từ bên hông móc ra sáo kép của chính mình, lại nhấc lên vạt áo xoa xoa thân sáo, thuận miệng nói: "Sư phụ, trong kịch này đều sẽ diễn, ta không phải là vì báo thù sao?"
"Ngươi có thù hận gì có thể báo!" Lý Ẩm Phong nói, "Mười ba năm không cảm hóa được tâm địa sắt đá của ngươi, Tuyết Mãn ơi Tuyết Mãn! Ngươi tại sao lại nghĩ mãi không thông!"
"Nghĩ không thông sao sư phụ" Ninh Hòa Trần cũng bất đắc dĩ mà than thở, "Ta đoán đại khái là cha ngươi không bị bức tử, ngươi cũng không phải ăn nhờ ở đậu mười ba năm thôi?"
Lý Ẩm Phong quát mắng: "Bất Khả Đắc sơn chưa từng thua thiệt ngươi, ăn nhờ ở đậu ở đâu?"
Ninh Hòa Trần khoát tay chặn lại: "Tùy đi."
"Vẫn luôn muốn cùng ta giảng đạo lý, " Ninh Hòa Trần cử động vai khửu tay một lát, bình thản nói, "Quên đi."
Lý Ẩm Phong tức giận đến đỏ cả hai mắt: "Nghiệp chướng!"
Ninh Hòa Trần nói: "Được thôi, được thôi."
Dưới mái hiên, tiểu đồng của đoàn hát giống như nghe được thanh âm gì đó, ngẩng đầu nhìn lại liền thấy có mấy người đang đứng, không biết đây có phải là khán giả hay không, trong lòng kinh ngạc: "Làm sao đi lên rồi? Vì mấy đồng tiền thưởng không đến nỗi vậy chứ?"
Tiếng tỳ bà càng diễn càng mãnh liệt, ba mươi hai ca nữ ngược lại là đánh đến mức nổi lên hứng thú, đầu của Ninh Hòa Trần đau muốn nổ tung, lần này rốt cuộc cũng bị mắng xong, rốt cuộc có cũng cơ hội phá trận, sáo kép mới vừa đặt lên miệng, lại nghe thấy một thiếu niên nói: "Không thể để cho y thổi! Y muốn thổi Đạp Tuyết Tầm Mai phá trận!"
Lý Ẩm Phong lúc này rút kiếm mà lên, xông thẳng đến mặt y!
Ninh Hòa Trần nghiêng mũi chân về sau bay đi, mới vừa nhấc lên đan điền một hơi, sáo kép của y còn chưa cất tiếng, ngay vào lúc này phía dưới đã có tiếng sáo vang lên!
Lý Đông Thanh nhắm mắt lại, thổi đến mức chính mình cũng vui, diễn càng hăng say.
Ninh Hòa Trần cũng ngây ngẩn cả người.
Tiểu đồng nhìn những người phía trên một chút, những người kia thế mà lại bắt đầu bay lên, hàn quang nổi lên bốn phía, phun ra thiết hoa, tiểu đồng nhất thời có chút mờ mịt, cái tí tách chảy xuống từ mái hiên kia là cái gì vậy? Đen thùi lùi.
Tiểu đồng nhét hạt dưa vào miệng, đôi mắt vẫn cứ nhìn lên bên trên.
Chưa được bao lâu.
Bỗng nhiên hắn lập tức đứng lên, chiêng bị ném xuống đất, bị chùy tàn nhẫn đập nát, tiểu đồng càng bị âm thanh dọa sợ cho hết hồn, lớn tiếng rít gào: "Là máu! Máu -- "
Tất cả mọi người bị dọa đến cả kinh, Lý Đông Thanh lập tức mở mắt ra, tiếng sáo liền ngừng lại.
Tiểu đồng: "A -- ôi trời ơi!" sau đó liền đột nhiên chạy ra khỏi cửa miếu đổ nát, âm thanh càng ngày càng xa.
Lý Đông Thanh phúc đến thì trong lòng cũng sáng ra, ngẩng đầu nhìn lại, giữa những nóc nhà cao cao, nhìn thấy ánh bạc lấp loé trên đỉnh đầu, hàn khí từng trận, thế mà lại không biết bọn họ từ lúc nào đã đánh nhau trên đỉnh đầu mình rồi, thị lực của hắn rất tốt, định thần nhìn lại liền thấy trên trời là một tiên tử xinh đẹp tuyệt trần, đỉnh đầu cài một cây trâm bằng gỗ mun, lại nhìn thấy trên eo có sáo kép kim tùng nạm hắc ngọc, trong nháy mắt hiểu rõ ra, chạy xuống khu đài, một nhấc cõng lên mẹ hắn, trong đầu trống rỗng, lại trong nháy mắt phản ứng lại, hô lên: "Là Ninh Hòa Trần! Chạy đi!"
"Ninh Hòa Trần?!"
Mọi người nghe thấy âm thanh này, đầu tiên nghĩ đến không phải Ninh Hòa Trần là ai, mà là đây thật sự là Ninh Hòa Trần kia sao?
Lý Đông Thanh cũng đã nhanh chân chạy, quản y là ai làm gì, dù sao thì chắc chắn cũng không trêu chọc nổi! Nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh, phía sau lại truyền đến âm thanh góc áo bay tán loạn, Ninh Hòa Trần từ trên cành khô phi xuống, một tay nắm lấy bả vai của Lý Đông Thanh, ngăn hắn lại, Lý Đông Thanh thoáng chốc cảm giác xương quai xanh của chính mình sắp bị vặn gãy, nghĩa mẫu của hắn là một người mù, hoảng loạn vội hỏi: "A, làm sao vậy?"
"Giang hồ cứu cấp, " Ninh Hòa Trần thở nhẹ, nhét sáo của mình vào trong tay Lý Đông Thanh, "Thổi tiếp."
Lý Đông Thanh lúc này mới nhìn rõ ràng tướng mạo của Ninh Hòa Trần, trong nhất thời sững sờ bị khuôn mặt này dọa sợ, đời này cũng chưa từng thấy người nào đẹp như vậy.
Đây là người sao? Ông trời ơi, trong lòng Lý Đông Thanh hốt hoảng: "Không phải là gặp được quỷ đấy chứ?"
Tiếng tỳ bà ầm ĩ, Ninh Hòa Trần đau đầu như búa bổ, nửa cánh tay tí tách tí tách chảy máu, trong tay còn chặt chẽ siết chặt lấy cán kiếm, đôi mắt bức ra bóng chồng.
Nói: "Đạp Tuyết Tầm Mai!" Mấy người rơi xuống bên cạnh Ninh Hòa Trần, tầm nhìn vô cùng đói khát, hung khí lóe hàn quang, Ninh Hòa Trần buông hắn ra, một lần nữa bước vào cuộc chiến.

Lý Đông Thanh: "..."
Hắn thấy Ninh Hòa Trần lại bay lên trời, vừa quay đầu lại, trước mắt chính là miếu đổ nát môn.
Lý Ẩm Phong một kiếm chém về phía Ninh Hòa Trần, phẫn nộ quát: "Ninh Hòa Trần! Bó tay chịu trói!"
" A --" lão nương hốt hoảng nói, "Đây rốt cuộc là làm sao vậy!"
Lý Đông Thanh liếc mắt về sau một cái, Ninh Hòa Trần bị đánh về dưới mái nhà, căn bản không rảnh bận tâm đến hắn, Lý Đông Thanh cổ vũ chính mình, hít sâu một hơi, phía sau còn cõng nghĩa mẫu, việc này căn bản không cần do dự, lúc này liền ném sáo chạy ra ngoài.
Lý Đông Thanh chạy!
Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn xuống, cũng không ngoài ý muốn, tựa như không để tâm mà lại bị kéo vào cuộc chiến.
Lý Đông Thanh từ nhỏ cũng học được chút công phu, nhưng đều là trò mèo, chỉ vì muốn nhảy lên trông cho đẹp, mà lúc này dùng để thoát thân lại vô cùng hữu dụng.
Tiếng tỳ bà giống như đòi mạng bổ vào tai Ninh Hòa Trần, hơn mười người vây công mà lên, Ninh Hòa Trần hai mặt thụ địch, thổ huyết hai lần, mà lại không lộ ra trạng thái suy sụp, nhưng đây chưa chắc cũng không đáng ngại.
"Bắt sống!" Lý Ẩm Phong nói, "Bảo những ca nữ kia đừng gảy nữa!"
Đại ca nữ của Tiểu Nguyệt Chi vẫn chầm chậm đứng trên ngọn cây, không hề có dấu hiệu muốn thu trận, lúc này lại nói rằng: "Sơn chủ nói giỡn rồi, Nguyệt Chi chúng ta không có thả sống, một khi bày trận tức là phải chết."
Lý Ẩm Phong nói: "Ai cho ngươi bày trận!"
"Ngươi thật biết đùa, " Đại Ca Nữ mang giọng chế nhạo, cười nói, "Không bày trận, ngươi có thể đánh được y sao? Còn không sợ phải đến nhét kẽ răng cho y đi?"
Lý Ẩm Phong cả giận nói: "Ngươi rõ ràng là sợ Tuyết Mãn sống sót, bước kế tiếp liền muốn giết cả nhà ngươi."
"Ta không sao cả, rảnh rỗi đi giết người ta làm gì, cái này thật có chút oan uổng ta." Ninh Hòa Trần lau vết máu trên khoé miệng, nở nụ cười: "Các ngươi vạn vạn phải thương lượng tốt -- ta chỉ có một mạng này thôi, các ngươi phải làm sao chia cho đều đấy."
Bình thường y đều là cao cao không thể với tới, bộ dạng quân tử làm vẻ ta đây, lúc này lại ngông cuồng điên loạn, khóe miệng bị máu nhuộm đến đỏ tươi, thật sự có mấy phần giống như tà ma chốn nhân gian, thật không hổ là ngụy quân tử đệ nhất thiên hạ.
Lý Ẩm Phong cùng y làm thầy trò mười ba năm, lại tựa như hôm nay mới thật sự nhận thức Ninh Hòa Trần.
"Ngậm miệng đi, tên tà ma nhà ngươi!" Có người rút kiếm mà lên.
Nhưng vào lúc này, cửa miếu đổ nát bị gió lạnh thổi ra, phía dưới bỗng nhiên vang lên tiếng sáo, Lý Đông Thanh đi rồi quay lại! Nhặt lên sáo kép nạm ngọc, đứng ở của đình, thổi Đạp Tuyết Tầm Mai, tường vây bốn phía bị nội lực đập vỡ tan cùng cành khô lá rụng quay chung quanh hắn.
Ninh Hòa Trần cười to nói: "Trời không tuyệt ta!"
Y giống như là mượn được sức mạnh vô tận hướng lên trời, dưới chân đá lên từng mảnh từng mảnh mái ngói, dùng nội lực đập vỡ tan, ngói vụn theo tiếng nhạc đưa xa, nội lực của y hồn hậu, thanh âm này biến thành trận pháp của y cùng Lý Đông Thanh, giống như mũi tên bắn về ba mươi hai phương hướng.
Ca nữ hơi nghiêng đầu cau mày, ngói vụn liền đáp lên trán các nàng, y phục lụa mỏng bị gió thổi lên, Ninh Hòa Trần ném kiếm, hai tay giơ lên, toàn bộ mái nhà đều bị xốc lên, mọi người dồn dập rơi xuống đất, Lý Ẩm Phong thuận thế rơi xuống, chỉ kiếm về Lý Đông Thanh: "Đừng thổi nữa!"
Mọi người càng nghe càng không đúng, thiếu niên dân thường này rõ ràng không phải là người phàm.
Lý Đông Thanh từ phía sau tượng phật lộ đầu ra, nhanh chân bỏ chạy, thế nhưng hắn chạy đến chỗ nào thì chỗ đó liền có người phi xuống chặn đường, cuối cùng bị vây thành một vòng, Lý Đông Thanh giơ cây sáo nặng trình trịch lên, còn thổi thêm một khúc, nhất thời đều đi đến tuyệt lộ.
Ninh Hòa Trần thét lên một tiếng, như phẫn nộ lại như kể tố, những người trong vòng ba trăm dặm nghe được đều rơi lệ, ngói vụn hóa thành hàn đao, giống như nổ tung mà vẩy về phía ngôi miếu đổ nát, ba mươi hai ca nữ theo tiếng vang ngã xuống đất, giữa trán không nhiễm cát bụi, chậm rãi chảy ra một giọt máu.
"Dừng lại thôi, " Ninh Hòa Trần phi thân đáp xuống, chầm chậm thả tay Lý Đông Thanh xuống, cười nói, "Đứa trẻ ngoan."
Lý Đông Thanh lại nhìn cũng không thèm nhìn y một cái, dưới chân động một chút, một bước bước nhảy lên đầu tường, trực tiếp biến mất ở trong bóng đêm, lại chạy rồi..



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn