Đọc truyện Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa

Chương 2: 2: Tôi Đến Từ Sâu Thẳm Trái Tim




[Ngày đó, thần linh ngã xuống từ trời cao, quạ trắng chết mòn nơi cấm địa, cành lá rừng Soritia nhẹ cúi đầu trong gió, đợi chờ để gặp lại cố nhân.]
Lộ Viễn sống trong rừng suốt năm ngày năm đêm, trong năm ngày này, hắn không lúc nào là không tự hỏi một vấn đề: Khi nào tổ quốc đến cứu hắn? Khi nào nhân dân đến cứu hắn?
Nhưng hắn còn chưa kịp tự hỏi ra kết quả thì đã bị nhóm nghi là phần tử khủng bố này chĩa súng sau lưng áp giải lên một chiến hạm bay màu trắng.
Trên đường đi Đường Viễn gặp tấm bia nát kia ở lối vào khu rừng, hắn bỗng cảm thấy có hơi quen thuộc, giống như từng gặp qua đâu đó khi du lịch, song nhất thời lại không nhớ ra được dù hắn luôn có trí nhớ tốt đến mức đáng kinh ngạc.
"Đi vào!"
Lộ Viễn vừa mới bước vào khoang đã bị ai đó đẩy mạnh từ phía sau khiến hắn lảo đảo vài bước mới ổn định được cơ thể.
Hắn quay đầu nhìn đám người được đồ bảo hộ bọc kín mít không kẽ hở này, trong lòng âm thầm cảnh giác, miễn cưỡng chịu cơn đau từ vết thương hỏi: "Rốt cuộc mấy người là ai?"
"Câu này nên là tôi hỏi mới đúng, rốt cuộc anh là ai?"
Âm thanh trầm thấp lạnh lẽo đột nhiên vang lên bên tai Lộ Viễn như sấm sét nổ vang.
Một người trong nhóm giơ tay tháo kính bảo vệ mắt, cởi luôn đồ bảo hộ rồi tiện tay vứt sang một bên, khuôn mặt thật dần lộ ra như bướm phá kén.
Mái tóc bạch kim của anh vì vậy mà hơi rối tung, đường nét gương mặt như tượng tạc, đôi mắt đỏ rực như huyết tương trong ly rượu ánh lên vài tia dục v0ng lắc lư.
Khi Lộ Viễn nhìn đôi mắt đó, trong lòng không khống chế được mà nặng nề một chút, sau đó càng lúc càng nặng hơn—
Tại sao đối phương nhìn không giống con người chút nào cả?
"Sao không trả lời?"
Không biết có phải do vừa rồi mới bị Lộ Viễn đạp rớt súng không mà mặt Justu bốc mùi khó ở, cứ như thể vừa đạp trúng cứt chó vậy.
Anh bước đến trước mặt Lộ Viễn, khoanh tay nhìn hắn dò xét: "Trả lời câu hỏi của tôi, tại sao anh lại một mình xuất hiện ở vùng ô nhiễm cấm vào?"
Lộ Viễn: "....."
Lộ Viễn không nói gì, ánh mắt hắn chậm rãi dừng lại trên quân trang của Justu, trong đầu im lặng lướt qua một loạt quân phục các nước khác nhau, cuối cùng hắn xác định mình chưa từng thấy loại trang phục nào như vậy.
"......!Không biết nữa, tôi rơi khỏi vách núi xuống, khi tỉnh lại đã ở nơi đó rồi."
Lộ Viễn tinh ý nhận ra sự bất thường, dù là nhóm người trước mặt hay hoàn cảnh quỷ dị chung quanh đều quá kỳ lạ, hắn sáng suốt không để lộ quá nhiều thông tin.

Justu chú ý đến quần áo bị cây cỏ rạch nát trên người Lộ Viễn, chúng được làm từ một loại vải polyester rất mỏng nên hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng bảo hộ nào: "Anh ở trong rừng Soritia bao lâu?"
Giọng Lộ Viễn nghèn nghẹt tới lạ: "Năm ngày."
"Làm gì có chuyện đó." Yoriga đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng chen ngang, cậu nhăn mặt nhìn Lộ Viễn như thể hắn là kẻ lừa đảo mở miệng là nói dối, "Chậc, tốt nhất là anh đừng nói dối làm gì."
Lộ Viễn vì sốt cao liên tục nên não đã tê liệt từ lâu.
Để tiết kiệm sức lực, hắn phải dựa lưng vào tường chuyển phần lớn sức nặng cơ thể lên nửa trên cơ thể, nghe vậy mới nâng mí mắt nhìn Yoriga nhẹ nhàng đáp trả đầy mỉa mai: "Tốt hơn hết là cậu đừng nghi ngờ lời tôi nói."
Yoriga tiến lên quan sát Lộ Viễn với ánh mắt hoài nghi: "Vậy nghĩa là anh ở trong rừng Soritia, nơi mà năm đội tinh nhuệ cấp S của đế quốc cũng chưa thể vào, suốt năm ngày, hơn nữa còn không bị nhiễm xạ Originium.....!Nếu tôi không hiểu sai thì ý anh là vậy nhỉ?"
Rõ ràng cậu ta không tin, giọng điệu khoa trương đến buồn cười.
Mà cơ bản là Lộ Viễn không hiểu đối phương đang bla bla một đống đấy có nghĩa gì, hắn chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng cả lên, cơ thể không khống chế nổi nữa mà lắc lư một chút.
Thứ gì đó nho nhỏ từ túi áo hắn tình cờ rơi xuống được Justu nhanh tay lẹ mắt bắt được.
"......!Hắn không nói dối."
Justu bỗng nhiên mở miệng, mọi người đều nhìn về phía anh theo bản năng.
Chỉ thấy anh vẫn đang mang găng tay quân đội màu trắng, trong lòng bàn tay phải có một đóa hồng đỏ tươi tỏa hương lặng im nép mình, vì thời gian trôi qua mà đóa hoa hơi khô héo, mép cánh hoa hơi cuộn vào bên trong, đỏ trắng tương phản rõ ràng.
"Trung tâm rừng Soritia có một biển hoa hồng, đó là trái tim của cả cánh rừng này và cũng là nơi bị ô nhiễm Originium nghiêm trọng nhất.
Chúng ta tìm thấy hắn ở bìa rừng, nếu ước lượng dựa trên khoảng cách thì hắn đã ở trong rừng ít nhất hai ngày trở lên......"
Justu nhìn về phía Lộ Viễn, lần này trong mắt có thêm vài phần thăm dò nghiên cứu kín đáo, anh nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc anh đến từ đâu?"
Nhưng lần này Lộ Viễn không thể trả lời Justu.
Cuối cùng hắn cũng không chống lại được cơn choáng váng ập đến não như thủy triều đánh úp, cơ thể từ từ trượt dọc theo tường, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Sau tiếng động do vật nặng rơi xuống đất, cabin rơi vào yên tĩnh.

Yoriga chậm nửa nhịp chớp chớp mặt, rõ ràng vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra: "Hắn bị sao vậy?"
Justu chú ý đến vết thương trên chân Lộ Viễn, cúi người ngồi xổm kiểm tra tình hình.
Anh dùng tay mang găng nhẹ nhàng đẩy phần vải quần đã rách sang một bên, không có gì bất ngờ khi phát hiện vết thương bị rắn độc cắn đã nhiễm trùng: "Hắn bị thương, phòng điều phối còn huyết thanh rắn độc không?"
Yoriga nhún vai bất lực: "Hy vọng còn hàng dự trữ, dù sao hôm nay chúng ta chỉ đi tuần tra, không phải lên chiến trường."
Nói xong cậu xoay người chui vào phòng điều phối.
Lộ Viễn đã lâu không có giấc ngủ nào ra hồn, lúc này hắn rốt cuộc cũng ngất đi nhưng cảm giác lại không dễ chịu chút nào.
Trong cơn mê man, hắn biết có người dùng ống tiêm đâm vào da mình, cảm giác đau đớn lạnh lẽo sắc nhọn này làm hắn không tự chủ được mà căng cứng cả người.
"Tốt nhất là anh nên thả lỏng đi, nếu kim tiêm bị gãy thì xử lý phiền lắm."
Justu ngồi ở mép giường bệnh, chậm rãi tiêm một ống thuốc màu lam vào cơ thể Lộ Viễn.
Anh liếc nhìn người đang hôn mê trước mặt chợt nhớ đến đôi mắt đen hiếm gặp kia của đối phương, anh bỗng hơi tò mò diện mạo và chủng tộc của Lộ Viễn nên dùng khăn ướt lau đi lớp bùn đen lộn xộn khắp mặt hắn.
Yoriga đứng bên xem trò vui thấy vậy không khỏi co rúm mặt mày trong giây lát: "Thề là cáu bẩn trên mặt hắn còn dày hơn cả tường thành mới xây ở thành chính."
Vài đội viên khác cũng chê sinh vật không rõ lai lịch cả người đều là bùn bẩn này, vì vậy nhiệm vụ xử lý vết thương đành để Justu xử lý.
Dù sao thì tên kia cũng không có thói ở sạch, trừ khi là với trùng đực.
Justu thản nhiên hỏi: "Nếu hắn là trùng đực hiếm hoi ít ỏi thì sao, cậu còn nói vậy à?"
Yoriga nghe xong giật mình mở to mắt nhìn anh: "Ý cậu là sao?!"
Justu nhún vai: "Thuận miệng hỏi vậy, không có ý gì cả."
Anh thật sự chỉ thuận miệng hỏi vậy.
Trong khi bọn họ nói chuyện, bộ dạng thật của Lộ Viễn rốt cuộc cũng từ từ lộ rõ.
Đó là một khuôn mặt được xem là tuấn tú, lông mày thon dài nhập tấn, mũi cao thẳng rõ ràng, chỉ là môi quá mỏng tạo chút cảm giác xa cách người sống đừng lại gần, nhìn qua không dễ sống chung.
Tóc đen mắt đen, ở thế giới này, vẻ ngoài của Lộ Viễn khó mà không tạo cảm giác bí ẩn.
Yoriga thấy thế không khỏi ngạc nhiên: "Trời ạ, hắn trông đặc biệt thật, nhìn không giống chúng ta chút nào."
Justu lại chú ý đến một vấn đề khác: "Tóc đen mắt đen, rốt cuộc hắn thuộc chủng tộc nào?"
Anh tháo găng tay, dùng đầu ngón tay trắng nõn lấy chút máu bên miệng vết thương của Lộ Viễn rồi đưa lên mũi ngửi nhẹ, anh muốn nhờ đó mà xác định lai lịch của đối phương.
Thế nhưng trong chấm máu kia dường như ẩn giấu một mùi hương đặc biệt, tựa như pheromone trùng đực tỏa ra để thu hút trùng cái, đủ để khiến trùng cái say mê mù quáng, thậm chí phát điên mất khống chế.
Khứu giác của Justu rất nhạy bén, ngay khi ngửi được mùi hương khác thường này trong máu, hơi thở anh đột nhiên hỗn loạn giây lát, ngực không ngừng phập phồng, đôi mắt đỏ tươi dần trở nên u ám, thân thể còn chưa trải qua kỳ động dục thế mà lại có hơi không kiềm chế được bản năng muốn hóa hình.
"Ầm—"
Khay đựng thuốc vô tình bị đụng rơi khỏi bàn.
Gần như trong nháy mắt, sắc mặt Justu đã trở bên cực kỳ khó coi, anh không kiềm được mà thấp giọng mắng vài câu, hơn nữa còn vụt đứng dậy rời xa giường bệnh, dùng cồn khử khuẩn lau mạnh tay mình rồi giận dữ mắng đồng đội trong khoang: "Chết tiêt! Nhanh báo cho viện quân y trung tâm đây là một tên trùng đực."
"Cái gì?!! Trùng đực?!"
Nghe vậy thành viên đội vốn đang ngồi ở cabin điều khiển đồng loạt quay lại nhìn rồi lập tức đứng dậy vọt đến bên giường chữa bệnh, khó tin chỉ vào Lộ Viễn nói: "Cậu nói cái gì? Sao hắn lại là trùng đực được?! Ấy không, ý tôi là ai lại vứt trùng đực quý hiếm ở vùng cấm nguy hiểm như vậy?!"
Mặt Justu xanh mét, anh mạnh tay chà lau đầu ngón tay như thể dính phải virus gì: "Cái vấn đề chết dẫm đấy cậu nên đi hỏi trùng thần chứ không phải hỏi tôi!"
Quân thư là thực thể hùng mạnh nhất của đế quốc, cũng là thành lũy kiên cố không thể phá vỡ nhất, thế nhưng trước mặt trùng đực thì thể chất và huyết thống mạnh mẽ của bọn họ lại yếu ớt lạ thường, không đỡ nổi một kích.
Gien chú định bọn họ khát vọng khác phái.
Justu căm ghét cảm giác não bị pheromone của trùng đực khống chế, thậm chí đã đến mức thù ghét.
Anh mở cửa sổ thông khí hít một hơi thật sâu nhằm làm dịu khô nóng bốc lên trong cơ thể, anh không bao giờ muốn đến gần cái giường bệnh kia nửa bước chân.
Trái ngược với anh là đám Yoriga, bọn họ vứt bỏ thái độ lười biếng vừa rồi chen chúc trước giường vây chặt Lộ Viễn như nêm cối, cậu đẩy tôi tôi đẩy cậu, mồm năm miệng mười nhỏ giọng bàn tán rồi lại tấm tắc bảo lạ:
"Trời ạ, ai véo tôi một cái đi, bọn mình nhặt được trùng được thật đấy à??"
"Đúng là khó tin, vị các hạ này tuấn tú như thế, nhìn không giống đám trùng đực não nhiễm mỡ kia chút nào."
"Tôi cũng thấy vậy, Yoriga, kiểm tra lẹ xem sau cổ hắn có trùng văn không, lạy trời chúng ta đừng sai!"
Mọi người đều biết trùng đực không có trùng văn sau cổ.
Yoriga hơi do dự: "Như vậy có xúc phạm quá không?"
Đồng đội cố thuyết phục cậu: "Không không không, Yoriga, chúng ta chỉ muốn xác nhận thân phận của vị các hạ này thôi, dù sao thì phát hiện trùng đực ở vùng cấm cũng không phải chuyện nhỏ mà."
Nghe vậy Yoriga suy nghĩ trong giây lát, cậu cũng cảm thấy kiểm tra một chút thì tốt hơn nên thử vươn tay về phía Lộ Viễn đang bất tỉnh, nhẹ nhàng đẩy cổ áo phía sau của hắn ra.
Một đồng đội bỗng nhiên lên tiếng: "Yoriga, sao tay cậu run thế?"

Yoriga trừng mắt nhìn người kia một cái: "Chết tiệt! Lần đầu tiên trong đời tôi được chạm vào trùng đực đấy, lo lắng chút không được à?"
Yoriga vừa dứt lời thì cổ tay đã truyền đến cảm giác đau nhức do bị người siết chặt.
Cậu theo bản năng nhìn lại, phát hiện người mới vừa rồi còn bất tỉnh đã mở mắt lúc nào không rõ, con ngươi đen nhánh như mực nhíu chặt mày nhìn chằm chằm cậu, thanh âm khàn khàn trầm thấp: "Cậu muốn làm gì?"
Yoriga thấy thế giật béng, cậu rút phắt tay như bị điện giật, vội vàng hoảng hốt lui về sau, lắp bắp giải thích: "Rất xin lỗi các hạ......!Chúng tôi không có ý xúc phạm.......!Chúng tôi......!Chúng tôi chỉ muốn kiểm tra xem trên người ngài có còn vết thương nào khác không......"
Tính tình của đa số trùng đực đều rất tệ, Yoriga và đồng đội đều lo là Lộ Viễn tức giận, lo đến mức bọn họ không dám thở mạnh.
Lộ Viễn chỉ đơn giản là phản xạ có điều kiện, kết quả của những ngày lăn lộn đánh nhau, hắn khó khăn chống tay ngồi dậy trên giường rồi nhìn cẳng chân theo bản năng, thế mà lại thấy chân có một lớp băng gạc quấn quanh, rõ ràng vết thương đã được xử lý sơ qua.
Lộ Viễn dừng một chút: "Các cậu giúp tôi xử lý vết thương?"
Yoriga lo lắng gật đầu, chỉ vào Justu ngồi cách đó không xa: "Là chiến hữu của tôi, cậu ấy giúp ngài xử lý vết thương."
Lúc đó Justu đang ngồi dựa cửa sổ nhíu mày lấy khăn tay che mũi, anh chẳng thèm nhìn bố thí bên này một cái, thờ ơ đến lạ thường.
Lộ Viễn nhìn theo hướng Yoriga chỉ, kết quả phát hiện là người lúc trước, cuối cùng hắn vẫn vì phép lịch sự mà nhả ra hai chữ: "Cảm ơn."
Câu này Lộ Viễn nhả ra khó khăn đến cùng cực, phải biết rằng hắn là một tên côn đồ, nửa đời trước hắn nói nhiều nhất là mấy câu "Đờ mờ.
Mẹ mày" chứ không phải "Cảm ơn" chó đẻ gì đó.
Lộ Viễn vừa nói xong, không khí trong cabin trong nháy mắt im lặng như tờ, đến cả Justu cũng ngừng nhìn ngoài cửa sổ mà nghiêng đầu nhìn sang đây, anh cau mày dùng ánh mắt lạ lùng nhìn hắn.
Yoriga gãi đầu theo bản năng, đôi mắt nâu vàng tràn đầy nghi hoặc, con ngươi thon dài giống loài thú nào đó: "Các hạ, ngài vừa nói gì?"
"......"
Hiện tại Lộ Viễn càng chắc chắn bọn họ không phải người Trái Đất, người bình thường nào mà lại có mắt kiểu này: "......!Cảm ơn?"
Hai chữ này ở hành tinh khác chắc không có nghĩa là chửi người đâu nhỉ?
Justu nghe vậy nhướng mày, cười như không cười nói: "Ha, nghe được hai chữ này từ miệng trùng đực đúng là lạ thường."
Câu này nghe thế nào cũng thấy móc mỉa.
Lộ Viễn nhìn Yoriga: "Tôi nói sai gì à?"
Yoriga vội vàng hòa giải, lắp bắp nói: "Không đâu, chỉ là cậu ấy thấy ngài khách sáo quá thôi......!Xin ngài đừng khách sáo, bảo vệ trùng đực là trách nhiệm của mỗi quân thư."
Nói xong cậu lén lút quan sát phản ứng của Lộ Viễn, lo lắng đối phương sẽ tức giận vì thái độ ác liệt của Justu.
Ấy vậy mà sau một lúc lâu im lặng, Lộ Viễn chậm chạp nhả ra một chứ: "Ừm......"
Lộ Viễn hoàn toàn không hiểu Yoriga đang nói gì nhưng kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm nói cho hắn biết nếu không hiểu một đám người cầm súng trong tay nói gì thì tốt nhất là nên câm miệng lại..



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn