Đọc truyện Tống Tử Thiên Vương

Chương 20: 20: Bạn Học Cũ Gặp Nhau




Editor: Chấm Than
"Em có lời gì muốn nói với tôi sao?"
"Cũng không có gì..." Thượng Triết ấp úng, "Thì...!chuyện tôi quay lại showbiz ấy...!anh thấy...!có thành công nổi không?"
"Sao thế?" Trịnh Gia Ngôn đứng tựa vào xe, nghiêng đầu nhìn cậu, "Chẳng phải em vẫn hay tự nói diễn xuất của là trình độ ảnh đế cơ mà?"
Quả thực Thượng Triết rất muốn theo đuổi con đường này, nhưng cậu cũng tự biết mình không phải tuýp diễn viên có thiên phú dị bẩm, cũng biết diễn xuất của mình còn nhiều thiếu sót, tuy ngoài miệng lúc nào nói như đinh đóng cột, nhưng trong lòng cậu đôi khi vẫn không thể ngăn cản được nỗi lo sợ.
"Tôi sắp phải quay một bộ truyền hình cuốn chiếu mà, còn là hai nam chính nữa chứ."
"Ồ, quay theo kiểu Mỹ à." Trịnh Gia Ngôn cũng chỉ mới biết chuyện hôm nay, cũng chưa nghiên cứu quá kĩ, không ngờ Thượng Triết sẽ chủ động nói với anh, cảm giác được cậu trai nhỏ này ỷ lại đúng là làm tâm trạng thả lỏng hơn hẳn.
"Nam chính còn lại là Hách Dã đóng." Thượng Triết tiện tay kéo xuống một cành tường vy, tùy tiện khươ qua khươ lại trên nắp xe của Trịnh Gia Ngôn, "Là cái cậu bạn học cũ của tôi đó...!Hồi trước tôi có kể anh nghe rồi, không biết anh có còn nhớ không nữa, là cái người mà đi thử vai chung với tôi đó, vừa đẹp trai mà diễn còn hay nữa..."
"Tôi biết, Hách Dã, ứng cử viên giải Ảnh đế Kim Giao năm ngoái." Trịnh Gia Ngôn cầm lấy tay cậu, "Đừng nghịch xe tôi nào, sao thế, em với cậu ta có tư tình gì rồi à?"
"..." khóe môi Thượng Triết run rẩy, không ngờ anh lại có thể hiểu lệch được tới độ này, "Hách Dã thẳng mà, cái loại mà thẳng như sắt thép ấy, Trịnh tổng à, tôi đang nghiêm túc thảo luận sự nghiệp diễn xuất của tôi đấy, không phải là mấy tin bên lề xàm xí đâu."
"Em với cậu ta không có tư tình, vậy em quan tâm cậu ta như vậy làm gì? Em nghĩ nên diễn thế nào thì cứ diễn thế ấy thôi..." Trịnh Gia Ngôn đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhíu mày nói, "Từ từ, kịch bản là cái gì cơ, phim hai nam chính, là em với cậu ta diễn vai yêu nhau? Phim huynh đệ à? Xong rồi có cảnh lên giường nữa?"
Thượng Triết thật sự cạn lời: "Bộ anh nghĩ Cục Truyền hình sẽ cho duyệt cái kịch bản này hả? Phim này là vương tướng tranh quyền bình thường thôi."
"Ừm." Trịnh Gia Ngôn đáp nhẹ, tự nghĩ về tới nhà phải giám sát chặt hơn chút nữa.
"Hồi còn đi học tôi với Hách Dã chơi cũng khá thân, đã mấy năm rồi không gặp, lần này gặp lại cũng có hơi xấu hổ."
"Hình như cậu ta chưa từng ra album đúng không." Trịnh Gia Ngôn nói.
"Ừm, không có, hình như cậu ấy từng hát nhạc mở đầu cho phim nào đó, nhưng mà hiệu quả không ổn, cậu ấy không có thiên phú hát hò." Một tay Thượng Triết bị anh cầm lại, tay kia lại bắt đầu kéo cành tường vy xuống quẹt kiếng xe, "Có chuyện gì hả?"
"Vậy do điểm này em đã ăn đứt cậu ta rồi còn gì, em cứ phải tự ti làm...!Chậc, đừng nghịch xe tôi nữa, xước xe em có đền cho tôi không?" Trịnh Gia Ngôn quay người lại, cầm luôn cái tay còn lại, hai tay Thượng Triết bị anh bẻ ngược, anh đè cậu lên nắp xe, áp người đè lên người cậu.

Thượng Triết ngây người, mặt cậu đỏ rần, giãy giụa nói: "Cứ nghịch đó thì sao! Xước đi tôi đền!"
"Nghe lời nào!" Trịnh Gia Ngôn lại thêm lực, chen vào giữa hai chân cậu và nắp xe.
Thượng Triết cảm nhận được hô hấp của Trịnh Gia Ngôn đang phả trên mặt, cậu giương mắt nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt thâm sâu và xinh đẹp như như một dòng xoáy, cuốn chặt lấy cậu, làm cậu không thể động đậy.
Sau lưng có bóng khuất cây tường vy, bên miệng là đôi môi ấm nóng, người hùng hồn tuyên bố tôi chưa ăn tôi không ăn là Trịnh Gia Ngôn, bây giờ người đè cậu ra hôn cũng là Trịnh Gia Ngôn, anh hôn cậu, môi lưỡi giao thoa mang theo một nhiệt bộ nóng bỏng.
Thượng Triết "ưm" một tiếng, lý trí cậu biết nơi hai người đang đứng không gì che chắn, không chút riêng tư, nhưng cuối cùng tâm lý ôm may "chắc không ai nhìn thấy" vẫn cứ chiếm cứ trong đầu cậu.
Huống hồ diễn xuất của Trịnh Gia Ngôn xưa giờ không cần cậu lo, nụ hôn sâu này mạnh mẽ hơn lần trước đó rất nhiều, giống như đang lột xuống từng lớp dục vọng của cậu, làm cậu muốn tránh cũng không thể tránh được.
Thượng Triết dần dần thả lỏng, hai tay bị Trịnh Gia Ngôn trói chặt không biết từ lúc nào lại ôm choàng lên bả vai anh.
Trịnh Gia Ngôn thấp giọng cười cười, ôm lấy cậu xoay người lại, còn mình thì tựa vào xe, ôm trọn lấy vòng eo của Thượng Triết, làm hạ thân của hai người chặt chẽ dính vào nhau.
"Ưm..." Thượng Triết hơi hơi run rẩy, cậu cảm nhận được bàn tay to lớn ấm áp đang sờ soạng lấy lưng cậu, sau đó ám muội bóp mông cậu một cái, hai người rõ ràng đều đã nổi lên phản ứng, cậu thở hổn hển: "Trịnh Gia Ngôn, chúng ta mà cứ thế này...!là sẽ bị chụp lại đó..."
"Đừng lo." Đầu ngón tay Trịnh Gia Ngôn vẫn đang mơn trớn da thịt nhạy cảm, nói như thể không chút để tâm.
Trịnh Gia Ngôn còn hiểu rõ chỗ Thượng Triết hơn cả cậu.
Khu này đúng là đã từng có phóng viên cắm chốt, nhưng Trịnh Gia Ngôn đã phái người tới dọn dẹp từ đời nào, bằng không anh cũng đã chẳng hành xử không chút kiêng kỵ nào thế này.
Không chỉ là ở đây, mỗi một lần hai người gặp nhau, mỗi một lần cùng ra ngoài, Trịnh Gia Ngôn đều rất cẩn thận, bởi vì anh biết, tình hình hiện tại của Thượng Triết không được phép xảy ra bất cứ sai sót nào.
Kẽo kẹt...
Động tác của hai người đồng loạt dừng lại.
Một nơi khác trong bãi đậu xe, đối diện cách chỗ bọn họ bảy tám dãy xe, có một chiếc xe đang không ngừng rung lắc
"Phụt..." trong nháy mắt, Thượng Triết không nhịn được cười.
Trịnh Gia Ngôn cũng không biết nên nói gì: "Xem ra có người còn gấp hơn cả chúng ta nữa."
Chỗ hai người đứng khá bí mật, người kia có lẽ chưa nhìn thấy hai người bọn họ, Thượng Triết chỉnh sửa lại quần áo, thẹn thùng nơi đuôi mắt vẫn chưa rút đi hết: "Khụ, chúng ta vẫn nên cho họ chút không gian riêng tư đi thì hơn."
Trịnh Gia Ngôn mở cửa xe: "Em lên nhà đi, đang không mặc áo khoác đấy."
"Ừm, tạm biệt."
Chiếc Panamera đã rời đi, chiếc Coupe kia tạm thời không có động tĩnh gì, Thượng Triết tựa lưng vào tường, nương theo bóng khuất của bụi hoa, lặng lẽ đi lên nhà bằng hướng khác của bãi giữ xe.
Nửa tháng sau, Đinh Kỳ nói với Thượng Triết "Xuân Hiểu Chi Mộng" đã quay xong, nhưng công tác chuẩn bị vẫn phải hoãn thêm hai tháng nữa, phim đã có đài truyền hình mua, tiếp theo còn phải đợi Cục xét duyệt, tuy biết loại phim truyền hình này thường dễ được duyệt hơn, nhưng dù sao phim nhiều vô số, ít nhất cũng phải còn bốn năm tháng nữa mới có thể chính thức phát sóng.
Mà đoàn làm phim của "Vĩnh Trú" hiện tại cũng đã thu xếp gần xong, đại cương kịch bản cũng đã được duyệt qua vòng sơ thẩm, đã có một đài truyền hình cáp mua bản quyền, bây giờ chỉ cần quay ba tập rồi gửi lên trên, đợi Cục xét duyệt qua nữa là xong, nếu vậy, rất có khả năng bộ mì ăn liền "Vĩnh Trú" này có khi lại được gặp khán giả trước cả "Xuân Hiểu Chi Mộng".
Đinh Kỳ liếc qua Thượng Triết một cái: "Dạo gần đây chú ý đi ngủ cho điều độ vào, tình tiết mở đầu của "Vĩnh Trú" là thời niên niếu của nhân vật, tuy da dẻ của cậu vẫn còn tam chấp nhận được, nhưng dù sao cũng không còn là tiểu thịt tươi mới debut nữa, đừng có để anh thấy cậu trưng cái mặt toàn lỗ chân lông lên trước màn ảnh giả bộ nai tơ đấy."
Thượng Triết vâng dạ gật đầu như con cháu nghe chỉ: "Tuân chỉ."
Sau đó Đinh Kỳ vứt cho cậu một cái mặt nạ dưỡng da: "Bán cho cậu này, giá hữu nghị hai nghìn tệ thôi, anh thấy đắp xong da dẻ cũng mịn màng lắm."
Thượng Triết đớ người: "Anh Đinh, mấy cái mặt nạ này anh lấy đâu ra vậy?"
Đinh Kỳ nói: "Em gái anh đặt mua giùm người khác, mà mua hơi lố chút."
Thượng Triết: "..."
Nghe theo lời dặn của Đinh Kỳ, Thượng Triết bất đắc dĩ phải mua thêm mấy cái mặt nạ dưỡng da, mỗi ngỳ về nhà tắm rửa xong lại lấy một miếng ra đắp mặt.
Kết quả Kháp Kháp vừa nhìn thấy cậu đã sợ quá khóc luôn, đôi mắt tròn vo trợn trừng lên, nước mắt thì cứ tí tách rơi xuống, như thể là bị đả kích dữ lắm, không thể tin được ba ba của mình lại biến thành như vầy.
Cuối cùng Thượng Triết không biết làm gì khác hơn ngoài lột mặt ra ra dỗ Kháp Kháp nín khóc, lúc sau mỗi lần đắp mặt nạ cũng phải lựa lúc Kháp Kháp không nhìn thấy mới đắp được.
Sắp đến ngày "Vĩnh Trú" khai máy, Thượng Triết lại nhận được một tin mới, nói là ca khúc chủ đề của phim sẽ do cậu trình bày.
Nhạc cuối phim vốn định sẽ để do một nữ ca sĩ đang nổi hát, trước đó cũng đã thu nhạc xong xuôi, lời bài hát cũng đã viết xong, chỉ có điều mãi mà ca sĩ vẫn chưa chịu quyết định, bây giờ đã có Thượng Triết gia nhập đoàn, có sẵn một diễn viên nam xuất thân ca sĩ, vì vậy bên sản xuất ngay lập tức đổi hướng đi-
Vậy quyết lại đổi thành cậu ta đi!
Bên này thì sắp khai máy, bên kia thì sắp thu nhạc, thế là Thượng Triết bỗng nhiên bận như chóa.
Đến khi chính thức vào đoàn làm phim, Thượng Triết mới phát hiện nhà sản xuất phim của cậu thật sự không có gì ngoài điều kiện, bất kể là quần áo, đạo cụ, hay đội ngũ ekip đều thuộc hàng đắt đỏ mù mắt nhân loại, đạo diễn của phim – đạo diễn Phàn – cũng là đạo diễn kỳ cựu từng quay vài bộ phim lịch sử, đến cả bên chỉ đạo võ thuật cũng thuộc hàng danh tiếng lẫy lừng, vừa đặt mình trong một đội ngũ thế này, Thượng Triết bỗng nhiên có cảm giác hình như cậu mới teo nhỏ lại thành một tên gà mờ chíp chíp.
Thượng Triết đắc ý khoe khoang với Trịnh Gia Ngôn: "Cái đoàn phim tôi mới vào hơi bị trâu bò luôn, muốn không nổi được cũng hơi bị khó luôn nhé.
À ha, gần đây công ty của anh có đi đầu tư phim ảnh à? Nói cho anh nghe, bên anh cứ chuẩn bị đi, kiểu gì cũng bị tụi tôi đánh bại thảm hại thôi, nhé."
Trịnh Gia Ngôn cười không nói gì.
Về sau Thượng Triết mới biết, để cho đoàn làm phim của cậu có thể giàu nứt đố đổ vách như vậy, hơn phân nửa là do Trì Trạch đập tiền mà ra, chẳng qua Trịnh Gia Ngôn giấu diếm chẳng nói gì với cậu, để cậu khỏi suy nghĩ lung tung, lại tự tưởng tưởng anh đập tiền nhét người vào đoàn các thứ.
Quả nhiên Thượng Triết nghe tin xong vẫn cứ suy nghĩ lung tung, cậu nói với Trịnh Gia Ngôn: "Anh anh anh làm vậy coi sao được..."
Trịnh Gia Ngôn nói: "Tôi làm sao? Tôi đầu tư vào phim, là vì tôi tin tưởng vào bên đoàn đội, cũng tin tưởng khả năng diễn xuất của em, em đừng có phụ lòng tin tưởng của tôi đấy nhé."
Thượng Triết bốc chốc không biết nói gì, thật sự mà nói, có lẽ chỉ có mình cậu cứ thích suy nghĩ tiêu cực mà thôi, Trịnh Gia Ngôn không những không xem thường cậu, cũng không nói lời gì thổi phồng với cậu, bên đoàn làm phim cũng không ai biết được quan hệ của cậu với Trịnh Gia Ngôn, nhìn qua chỉ là quan hệ thương mại hết sức bình thường mà thôi.
Vừa nghĩ vậy, sống lưng Thượng Triết lập tức thẳng tắp: "Anh cứ đợi đấy mà xem!"
Chỉ là đáng tiếc, chút hùng hổ này vừa lúc Thượng Triết gặp được bạn học cũ kiêm ảnh đế hàng real đã tan tành, chỉ còn lại một con mèo lửa đốm nhỏ mà thôi.
Nếu miêu tả Thượng Triết là kiểu đẹp trai tao nhã ôn nhuận mà nói, vậy thì Hách Dã chính là kiểu đẹp trai thịnh khí áp bức tràn trề, bất kể Hách Dã tham gia bộ phim nào, phong cách cá nhân của hắn cũng hết sức rõ rệt, phải nói là vô cùng có thiên phú diễn xuất.
Người ta thì là ảnh đế hàng real, diễn viên tuyến một trong nước, so với Thượng Triết đương nhiên chất lượng hơn nhiều, đến cả khí thái nhập đoàn cũng khác hẳn, được một đống người quay quanh bu lại, Thượng Triết tự cỗ vũ bản thân mấy lẫn, cuối cùng không có dũng khí tới bắt chuyện.

Ngược lại, Hách Dã lại chủ động tới chào hỏi cậu.
Lúc đó Thượng Triết đang trộm ngồi trong góc đần mặt ra, Hách Dã cả mặt lạnh lùng, đi đến đứng trước mặt cậu.
Thượng Triết đứng dậy: "A...!anh Hách ạ.", suýt nữa thì nhỡ mồm gọi "A Dã", thời học sinh cậu hay quen miệng, may mà nửa đường phanh lại kịp.
Hách Dã nhướng mày nhìn cậu hồi lâu, đột nhiên nổi đóa: "Cái gì mà anh với Hách, vớ vẩn! Sao không gọi tôi là anh trai tốt luôn đi! Gặp tôi mà như cún cụp đuôi vậy hả! Đợi cậu về nước, tôi ký hợp đồng luôn rồi cũng chả thấy cậu liên lạc, hả, hay là muốn tuyệt giao luôn rồi?!"
Thượng Triết: "..."
Tâm tình của cậu cũng phức tạp lắm chứ bộ! Cũng phải thông cảm cho loser như cậu với chứ!
"Sao lại im rồi! Sao giờ lại thế này vậy hả Triết Tử! Bây giờ tôi nổi tiếng thành vầy đến cả cậu cũng không muốn lơ tôi rồi đúng không! Người đời người ta cười cho đấy, về là họ đứa hai mình không hợp ngay! Mà sao tự nhiên không đâu cậu lại chạy đi sang Mỹ thế hả! Lại còn kiếm thêm thằng con trai mang về nữa chứ? Cậu xem xem làm thế có điên không hả!"
"Có cậu mới điên ấy..." Thượng Triết không nhịn được nhỏ giọng nói một câu.
"Bắn trả này!"
ĐM bán với chả trả! Học sinh tiểu học hay gì!
Tại sao bao nhiêu năm qua đi, cái người này vẫn thần kinh như trước vậy chứ, sao cái tên ngoài mặt cao lãnh trong tâm tạc mao lắm mồm này lại được xưng là nam thần được vậy, fan nhà cậu có biết ngoài đời cậu bị điên không hả Hách Dã đại thần!
"Ờ đúng rồi, tôi nói cậu nghe, tôi mới bị cướp bạn gái xong! Đệch mợ! Tức chết tôi!"
Á đừu khoan, sao lại đứng đây buôn chuyện luôn rồi!! Bộ tưởng đây còn là phòng ngủ ký túc xá nói chuyện tình thương mến thương hả trời đựu...
"A, A Dã, gượm đã!" Thượng Triết vội vàng ngăn hắn lại, "Ờ cái gì ta, chỗ này không tiện nói chuyện, để hôm khác mình gặp nhau rồi nói tiếp ha, rồi từ từ cậu kể tôi nghe, há?"
"Cũng đúng, vậy cậu cho tôi số điện thoại mới của cậu đi! Ấy phải đi trang điểm rồi, nhanh nhanh nhanh, hai mình đi chung!"
Hai người trao đổi xong phương thức liên lạc, suốt khoảng thời gian còn lại, không lúc nào là cái điện thoại của Thượng Triết được đứng im, tin nhắn từ Hách Dã cứ được gửi tới từng tin từng tin một, nếu không phải là một đoạn lớn thật là lớn, thì cũng là một chữ mà kéo ra dài thật là dài.
Thượng Triết quay lại nhìn hắn, nhìn tới cái bản mặt nghiêm túc lạnh lùng của nam chính, lại cúi đầu nhìn điện thoại, chỉ nhìn thấy một tên ngố lắm mồm làm người khác tức điên mà thôi.
Trái ngược dữ quá, ừm, hơi khó tiếp thu.
Editor: Yayyy...⅓ được chặng đường rùi ヾ(ω)ノ ....



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn