Đọc truyện Tống Tử Thiên Vương

Chương 2: 2: Thân Thế Của Kháp Kháp




Editor:!
Thượng Triết quay đầu, đối mặt với Trịnh Gia Ngôn.
Cậu sửng sốt, Trịnh Gia Ngôn cũng không khác cậu là bao.
Sau đó Trịnh Gia Ngôn thấy được giấy đấu thầu bị Kháp Kháp xé rách, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua mặt Kháp Kháp.
Kháp Kháp lập tức vùi mặt vào cổ Thượng Triết, giống như một con chim nhỏ bị dọa sợ: "Ba ba.."
Trịnh Gia Ngôn lại nhìn về phía Thượng Triết: " Con trai cậu?"
Thượng Triết: "...!Ừm.
Thằng nhỏ này không hiểu chuyện.
Tôi thay nó xin lỗi anh."
Cuối cùng Trịnh Gia Ngôn cũng không nói gì, chỉ gọi thư kí tới đánh thêm một bản đấu thầu khác, lại ký thêm một lần nữa.
Thượng Triết vỗ vỗ lưng Kháp Kháp, gật đầu xem chào tạm biệt Trịnh Gia Ngôn, cứ nghĩ mọi chuyện đến đây xem như đã giải quyết xong.
Lúc ấy chỗ cậu đứng bị không ít người qua lại dòm ngó, trong đó có cả tên paparazzi đã chụp lén cậu.

Chỉ vài tấm hình, lại làm tin tức về "con riêng" của Thiên Vương giới ca sĩ lên trang nhất của trang giải trí tối đó.
Quên đi cảm giác quái dị trong lòng, Thượng Triết ra xe lấy đồ từ cốp sau ra, bế Kháp Kháp vào phòng.
Xoa xoa tay nhỏ của Kháp Kháp, Thượng Triết đưa tay về các vị trưởng bối vẫn đang ngồi ra hiệu: "Kháp Kháp, mau chào cậu mợ, chào ông bà nào."
Kháp Kháp mở to mắt lần lượt chào từng người một, quay sang phía bác cả và thím trước của Thượng Triết hô to: "Bát*, thím ạ...!", lại quay sang phía bố cậu và dì Đàm: " Ông nội, bà nội."
* Kháp Kháp nói ngọng "bác" thành "bát".
Xét theo lẽ thường, xưng hô này thật sự có hơi kì quái, nhưng bốn vị trưởng bối hiển nhiên cũng không thèm để ý, rất thích đứa nhỏ này, vừa đáp vừa nhét bao lì xì vô cái yếm trước ngực của Kháp Kháp nói: " Kháp Kháp thật ngoan."
Kháp Kháp ôm bao lì xì cười khanh khách, hoàn toàn quên mất chuyện vừa bị dọa sợ, Thượng Triết cũng mặc kệ để Kháp Kháp tự chơi, mình thì đi tặng quà cho trưởng bối.
Cậu tặng cha và bác cả cả mỗi người một cái đồng hồ đeo tay, tặng cho dì Đàm và thím trước túi xách hàng hiệu và bộ mỹ phẩm dưỡng da.
Mọi người đều vui vẻ cả rồi, Thượng Triết mới ngồi xuống dùng bữa.
Ăn xong, Kháp Kháp vù vù thổi tắt hai cây nến, giả bộ ăn vài miếng bánh ga-tô liền không đợi được muốn chơi đồ chơi mới nhận được, mềm nhũn hô một tiếng "ông nội bà nội", cha cậu và dì Đàm liền cam tâm tình nguyện giúp Kháp Kháp gỡ hộp quà.
Sau đó Thượng Triết bị bác cả và thím trước của cậu kéo ra chỗ khác nói chuyện riêng
Thượng Chính Đức nhìn thoáng qua vợ cũ, lại thở dài nói: "Tiểu Triết, là cái nhà này có lỗi với con."
Thượng Triết vội nói: " Bác cả, bác nói gì vậy chứ, đều là người một nhà cả."
Thượng Chính Đức nói: " Nha đầu Thượng Tâm kia từ bé đến lớn lúc nào cũng không làm người khác bớt lo được, bác với mẹ của nó ly hôn từ sớm, con bé cũng chịu nhiều thiệt thòi, tính cách cũng trở nên quái đản, còn cái gì mà "come out" với bác, mẹ con bé cũng bị chọc giận đến suýt thì nằm viện rồi, không biết nó rốt cuộc có phải là con gái bác không nữa, lần này con bé đi thật rồi, bác thật sự rất..."
Người chị họ là đồng tính nữ này của cậu, mấy năm trước sớm đã nói công khai tính hướng với người trong nhà rồi, Thượng Triết vẫn luôn bội phục người chị này, tuy tùy hứng nhưng lại sống rất cởi mở, thoải mái.
Chị ấy luôn nỗ lực đạt được điều mình muốn, lại rất yêu thương người trong nhà, mấy năm nay quan hệ trong nhà vừa có chuyển biến tốt, lại khó khăn mới sinh ra thằng nhỏ Kháp Kháp, chỉ tiếc là, tai nạn bất ngờ kia lại làm chị ấy vĩnh viễn một đi không trở lại.
Thím trước của cậu vừa nói đã không cầm được nước mắt: "Tâm Tâm đi rồi, đứa nhỏ cũng có cháu chăm sóc, bác thím biết công việc của cháu có chịu nhiều thị phi, cũng biết có nhiều điều bất tiện, cho nên nếu Kháp Kháp có gây phiền toái cho cháu, cháu cứ nói với bác và thím.
Bất kể thế nào, chúng ta cũng là ông bà của Kháp Kháp, sẽ không nhắm mắt làm ngơ."
Thượng Triết an ủi hai người họ: "Thím, thím với bác bây giờ cũng có tổ ấm mới rồi, quả thật không tiện chăm sóc Kháp Kháp, chị Tâm cũng là vì nghĩ đến chuyện này nên mới để cháu làm người giám hộ.
Thím yên tâm, chị Tâm trước giờ vẫn luôn chiếu cố cháu, lúc ở Mỹ chị ấy cũng giúp cháu rất nhiều việc.
Chị ấy đã giao lại Kháp Kháp cho cháu, cháu nhất định sẽ chăm sóc Kháp Kháp thật tốt."
"Nhưng dù sao cũng đã thêm gánh nặng cho cháu rồi, cháudù gì cũng vẫn chưa có gia đình..."
"Bác, thím, cháu chưa bao giờ nghĩ rằng Kháp Kháp là gánh nặng của cháu cả.
Cháu nhìn thằng nhỏ ra đời, hai năm qua lại chăm sóc Kháp Kháp lớn lên từng chút một, nếu nói về tình cảm, chắc chắn thân thiết như cha con.
Hai người yên tâm, cho dù cháu có kết hôn, cũng sẽ tìm một người có thể chấp nhận Kháp Kháp, sẽ không để Kháp Kháp chịu ủy khuất."
Hai người vẫn còn chút lo lắng: "Chuyện này...!sẽ không ảnh hưởng tới công việc của cháu chứ?"
Thượng Triết nói: "Công việc của cháu tuy hơi đặc thù, cháu là nghệ sĩ, sau này có lẽ sẽ có vài chuyện phiền phức, nhưng cháu nguyện ý nhận lấy.

Cháu nhất định sẽ hết sức lo cho Kháp Kháp, nuôi dưỡng nó nên người, bởi vì cháu cũng chính là cha của Kháp Kháp."
Cậu trịnh trọng nói xong, thím và bác của cậu cũng yên tâm: "Vậy đành nhờ cháu vậy..."
Cha ruột của Kháp Kháp là ai, không ai biết cả, ngay cả chính Thượng Tâm cũng không biết.
.
Ngôn Tình Sắc
Chị họ cùng bạn đời Juli sau khi bàn bạc với nhau, quyết định thụ tinh nhân tạo.
Juli là một một mỹ nữ người Hoa, hai người đều muốn bảo bảo sinh ra giữ được huyết thống Trung Quốc, vì vậy Kháp Kháp liền ra đời.
Juli và Thượng Tâm cùng qua đời ở tai nạn máy bay, chỉ trong một đêm mất đi hai người mẹ, Kháp Kháp bây giờ chỉ còn Thượng Triết cậu mà thôi.
Thật ra trước giờ Thượng Triết chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình làm cha, nên đối với trách nhiệm đột nhiên rơi vào người này, Thượng Triết vẫn có chút mê mang.
Lúc Thượng Tâm và Juli còn sống, bởi vì Thượng Triết là rãnh rỗi nhất, nên cũng hay chăm sóc Kháp Kháp, pha sữa thay tã hay chơi cùng Kháp Kháp, cậu đều rất rành rọt.
Nhưng nói cho cùng, cậu vẫn không thật sự xem Kháp Kháp như trách nhiệm của mình, dù gì làm cậu so với làm cha so ra vẫn có nhiều khác biệt.
Nhưng bây giờ cậu đã học được cách làm cha rồi.
Ngày đó sau khi làm xong thủ tục nhận nuôi, cậu đã rất nghiêm túc mà nói với Kháp Kháp rằng: "Từ nay về sau cậu Triết Triết sẽ làm ba của con nha."
Cũng không biết Kháp Kháp nghe có hiểu hay không, nhưng từ lúc đó, Kháp Kháp đổi giọng gọi cậu là "ba ba", hơn nữa rõ ràng còn ỷ lại cậu hơn so với lúc trước.

Thật ra con nít cũng hiểu được rất nhiều thứ, buổi tối trước khi đi ngủ, Kháp Kháp bỏ lại đống đồ chơi mà ông bà và bác thím cậu tặng, len lén chạy vào phòng ngủ chính.
Thằng bé không thích ngủ cái giường nhỏ ở phòng bên, vì vậy nghiêm túc hỏi ý kiến cậu: "Ngụ ba ba."
Cũng may Thượng Triết nghe hiểu được: "Muốn ngủ chung với ba hả?"
Kháp Kháp gật đầu.
" Không phải ngủ ba ba, là ngủ với ba ba." Thượng Triết sửa lại.
"...với ba ba."
Thượng Triết bị cái bộ dạng kia chọc cười, nghĩ nó mới đến nên còn chưa quen, nói rằng: "Được thôi, lên giường nào."
Kháp Kháp lập tức vui vẻ leo lên giường, giường có hơi cao, Thượng Triết phải bợ một bên mông cho nó.
Nằm trên giường tự nghịch bàn chân mập mạp của mình một hồi, thấy Thượng Triết không muốn chơi với mình, Kháp Kháp đột nhiên bò qua, lấy lòng ôm cổ Thượng Triết rồi thơm mặt cậu một cái:" Ba ba, I love you."
Đối với cách biểu đạt kiểu Mỹ này, Thượng Triết có chút bất đắc dĩ: "Ba ba cũng yêu Kháp Kháp."
Kháp Kháp lại tội nghiệp nói: "Kháp Kháp không muốn đi đâu..."
Thằng bé nghe thấy rồi, nghe thấy ông bà muốn đem nó đi, sợ ba ba sẽ giao nó cho người khác, không cần nó nữa.
Thượng Triết ngẩn người, sau phản ứng lại, nhéo chóp mũi của Kháp Kháp một cái: "Nghĩ linh tinh cái gì thế!", lại nghiêm túc nhìn Kháp Kháp, Thượng Triết sờ sờ đầu của nó nói:" Ba ba sẽ không rời bỏ con."
Sau đó phải cam đoan 3 lần nữa, Kháp Kháp mới yên tâm đi ngủ.
Kháp Kháp hôm nay không hề biết rằng về sau sẽ còn mang đến cho ba ba nó bao nhiêu là phiền toái..



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn