Đọc truyện Tình Kiếm

Chương 48: Chương 16: Tình hải sanh ba (Biển tình dậy sóng)




Phiêu Tuyết sơn trang.
Tuyết Du Du khẽ thở dài một hơi, ngẩn ngơ nhìn khuôn măt quen thuộc trong gương, gương mặt ấy vẫn kiều diễm như xưa, chỉ là đã phong tình hơn trước một chút, so với tuổi của nàng dường như ít nhiều không tương xứng. Dù sao, nàng mới chỉ 16 tuổi.
Tay nàng luồn vào trong ngực, chạm vào cây ngọc tiêu màu bích lục, trong mắt thoáng hiện vẻ nhu tình. Nơi thạch phòng đôi tim hòa hợp, chốn sơn động sinh tử có nhau, bảy ngày không thấy mặt trời kia, từng hình ảnh kề vai sát cánh bên nhau của hai người đều nhất nhất xuất hiện trong đầu nàng.
Hôm nay đã là ngày thứ 7 kể từ khi được cứu, nàng vẫn ở lại trong khuê phòng, nửa bước cũng không rời đi. Đúng là mẫu thân nàng - Phong Vân Phiêu cùng cha nàng - Tuyết Danh Phong đều có ý muốn nàng nghỉ ngơi thật tốt nhưng trên thực tế nàng đã sớm hồi phục, chỉ là tính thiếu nữ rụt rè làm nàng không thể chủ động tìm Hoa Nhược Hư, có điều nàng không rõ vì cớ gì mà nhiều ngày như vậy hắn vẫn không tới thăm nàng. Nàng muốn hỏi mẫu thân nhưng lại không dám mở miệng. Tuy nhiên, gia môn rõ ràng cũng đã hiểu được tâm tư của nàng, ngày đó trên dưới Phiêu Tuyết sơn trang, ai cũng tận mắt trông thấy Tuyết Du Du ôn nhu băng bó vết thương cho Hoa Nhược Hư, chẳng lẽ cha mẹ lại không hiểu được lòng nàng hay sao?
Nàng dù sao cũng là một nữ hài tử, trong thời đại lễ giáo cực nghiêm, Tuyết Du Du mặc dù tính tình điêu ngoan nhưng vẫn có nhiều điều cố kỵ , sao có thể nói ra mình cùng Hoa Nhược Hư quan hệ thân mật được. Thật ra, bọn họ bây giờ vô danh vô phận, nàng cũng không thể để cho người khác nhạo báng, bản thân mặc dù không sợ, nhưng cũng không thể để cho Phiêu Tuyết sơn trang phải hổ thẹn. Nàng bây giờ chỉ có thể mong Hoa Nhược Hư hướng đến cha nàng cầu thân, mặc dù Hoa Nhược Hư đã có thê thất, nhưng cha luôn yêu thương nàng, chỉ cần nàng đồng ý, nàng chắc chắn cha cũng sẽ đồng ý. Thế nhưng, vì cái gì mà hắn 1 chút động tĩnh đều không có. Không được, nàng không thể cứ như thế ngồi đợi!
Tuyết Du Du vừa mở cửa phòng đã thấy mẹ nàng đang đứng ở cửa.
"Mẹ...." Tuyết Du Du bổ nhào vào người Phong Vân Phiêu.
"Du Du , con muốn đi đâu? Sao không nghỉ ngơi tịnh dưỡng đi." Phong Vân Phiêu bình tĩnh nói.
"Mẹ, con đã khỏe lắm rồi" Tuyết Du Du có chút ngây người, trong ấn tượng của nàng, Phong Vân Phiêu trước giờ nói chuyện với nàng chưa từng có khẩu khí cùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy.
"Được rồi, con muốn đi đâu? Ta bảo biểu ca cùng đi với con." Phong Vân Phiêu chầm chậm nói.
"Mẹ, con... con muốn đi một mình thôi" Tuyết Du Du làm nũng không nghe lời, bất quá lần này có vẻ không hiệu quả .
"Không được, con thân thể còn chưa hoàn toàn hồi phục, cho biểu ca của con đi cùng ta mới yên tâm" Phong Vân Phiêu kiên quyết.
"Mẹ! Con..." Tuyết Du Du ủy khuất không thôi.
"Không cần nói nữa, nếu con không muốn để biểu ca cùng đi, con cứ ở lại khuê phòng, không được đi đâu cả!" Phong Vân Phiêu ngắt lời nàng, nhưng rốt cuộc nhìn bộ dạng lã chã nước mắt của Tuyết Du Du lại có chút mềm lòng, ngữ khí cũng dịu lại "Du Du, chúng ta cũng chỉ là sợ con gặp chuyện không hay, chẳng lẽ con muốn làm chúng ta lo lắng như mấy ngày trước hay sao?"

"Mẹ, con biết rồi, con cùng biểu ca đi là được" Tuyết Du Du miễn cưỡng cười, trong lòng có một loại cảm giác khó chịu khôn tả.
Tuyết Du Du cùng Phong Tòng Vân song hành trong sơn trang. Nam anh tuấn, nữ kiều mị, thoạt nhìn đúng là một cặp trời sinh, chỉ là mỗi người đều mang một tâm sự. Phong Tòng Vân trên mặt khẽ mỉm cười, ánh mắt không ngừng chăm chú lên gương mặt hoa của Tuyết Du Du, chỉ có điều Tuyết Du Du một chút cũng không để ý tới hắn, nàng rõ ràng không có chút tâm trí nào.
"Linh nhi, tỷ tỷ có nhà không?" Trong chốc lát, hai người tới phòng khách của Tuyết Phiêu Phiêu, thấy đèn lồng đỏ vẫn treo như trước, trên cửa còn dán chữ "Hỉ" lớn màu hồng, Tuyết Du Du không khỏi ngẩn người một lúc.
"Nhị tiểu thư, đại tiểu thư cùng cô gia đang ở bên trong" Tuyết Linh Nhi hi hi cười sau đó hướng Phong Tòng Vân hành lễ.
"Tỷ tỷ, tỷ phu!" Tuyết Du Du đẩy cửa đi vào, thấy Tuyết Phiêu Phiêu cùng Phong Bình đang ngồi quanh bàn,không biết đang ngiên cứu chuyện gì.
"Du Du, biểu đệ, các người đến đây. Phải rồi, Du Du, muội bây giờ thế nào?" Thấy bảo bối muội muội đến, Tuyết Phiêu Phiêu vội bỏ vật gì đó trên tay xuống.
"Tỷ tỷ, muội đã khỏe. Đúng rồi, tỷ phu, ta có thể hỏi huynh một chuyện không?" Tuyết Du Du thấp giọng nói.
"Du Du, có chuyện gì muội cứ hỏi đi, tỷ phu nếu biết nhất định sẽ nói cho muội" Tuyết Phiêu Phiêu có chút mơ hồ, cảm giác vị muội muội này của mình dường như đã thay đổi ít nhiều.
"Tỷ phu, người có gặp Hoa đại ca không?" Tuyết Du Du cố nén tâm lý kích động, thanh âm có chút run rẩy hỏi.
Phong Tòng Vân tâm trạng chợt trầm xuống, không riêng gì hắn, cả Tuyết Phiêu Phiêu và Phong Bình sắc mặt cũng thay đổi.
"Du Du, Hoa lão đệ hắn đã đi rồi!"Phong bình khẽ thở dài, có chút không đành lòng nói ra.
"Đi rồi? Huynh ấy đi tự khi nào, ta sao lại không biết thế kia?" Tuyết Du Du khẽ thì thào, sau đó lớn tiếng hỏi.
"Du Du, Hoa công tử sau khi được mọi người cứu, ngày hôm sau đã rời đi, mẹ không nói cho muội biết sao?" Tuyết Phiêu Phiêu nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vỗ vỗ lưng tỏ vẻ an ủi.
"Y sao có thể như vậy? Cho dù có sự tình gì cũng nên nói với ta một tiếng chứ" Tuyết Du Du lẩm bẩm, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tuyết Phiêu Phiêu: "Tỷ Tỷ, người nói cho muội biết, mấy ngày qua có phải đã xảy ra sự tình gì hay không? Hắn không thể không nói với muội một tiếng đã bỏ đi như vậy!"
"Kỳ thật, kỳ thật không có sự tình gì!" Tuyết Phiêu Phiêu thương tiếc nhìn muội muội, bất quá có một số lời không muốn nói ra.
"Được, các người đều không chịu nói, ta đi hỏi người khác!"Tuyết Du Du nói xong phất áo bỏ đi.
"Du Du ,chậm đã!" Tuyết Phiêu Phiêu vội vàng gọi nàng trở lại, sau đó tỏ thái độ có lỗi với Phong Tòng Vân: "Biểu đệ, Phong đại ca, các người ra ngoài một chút đi, ta cùng Du Du có chút chuyện riêng muốn nói!"
Phong Tòng Vân khẽ gật đầu, cùng Phong Bình đi ra, cả Tuyết Linh Nhi cũng rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai tỷ muội.
"Du Du, muội không thể không nói cho tỷ, bảy ngày kia, muội cùng Hoa công tử rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?" Tuyết Phiêu Phiêu kéo Tuyết Du Du ngồi xuống, ôn nhu hỏi.
"Tỷ tỷ, muội chỉ muốn biết hắn vì sao không nói với muội một tiếng đã ra đi như vậy?" Tuyết Du Du tựa hồ đã trấn tĩnh lại, giọng nói bình thản nghe không ra vui buồn.
"Buổi tối hôm đó, cha nói cho Hoa công tử một chuyện, cha nói muội và Vân biểu đệ đã đính hôn, ngày hôm sau Hoa công tử đã lập tức rời đi, tỷ chỉ biết như vậy!" Tuyết Phiêu Phiêu thở dài nói.
"Ai nói muội cùng biểu ca đính hôn? Muội sao lại không biết chứ?" Tuyết Du Du hướng về vị tỷ tỷ của nàng nổi giận thốt lên.
"Du Du, đây là ý cha mẹ, hơn nữa ..." Tuyết Phiêu Phiêu dừng lại một chút "...Tỷ tỷ cũng cảm thấy muội cùng biểu đệ thực sự xứng đôi."
Tuyết Du Du lạnh lùng liếc mắt nhìn Tuyết Phiêu Phiêu, xoay người không nói một lời bước ra ngoài.
"Hoa Nhược Hư, ngươi là kẻ hèn nhát!" Tuyết Du Du oán hận thầm nghĩ "Ngươi muốn chạy trốn phải không? Vậy để Du Du ta dạy cho ngươi biết thế nào là dám yêu dám hận!"
Hoa Nhược Hư cưỡng bức nhị tiểu thư của Phiêu Tuyết sơn trang rồi bỏ trốn - Tin tức này thực sự như một quả bom ném vốn chốn giang hồ vốn đã không bình lặng.
Tứ đại thế gia hợp lại, xuất ra truy sát lệnh: "Thấy Hoa Nhược Hư - giết không cần nghĩ"!
Hoa Sơn cũng tuyên bố trục xuất Hoa Nhược Hư ra khỏi sư môn. Về phần Thiếu Lâm, Hoa Nhược Hư vốn chỉ là đệ tử kí danh của Giác Viễn thiền sư, tính ra cũng không cùng Thiếu Lâm có quan hệ gì lớn.
Khi Hoa Nhược Hư nghe được tin tức này, hắn đã rời khỏi Phiêu Tuyết sơn trang được nửa tháng, hiện tại đã tới Vũ Xương, theo kế hoạch định xuôi dòng đến Kim Lăng. Vì sao hắn không đi Lạc Dương, không trở về Hoa Sơn, chính hắn cũng không giải thích được, tựa như trong đầu hắn có lời mời gọi hắn phải đến Kim Lăng, nơi ấy dường như có thứ gì đó đang chờ đợi hắn.
Lâm Giang tửu lâu, tên như ý nghĩa, nằm dọc theo bờ Trường Giang. Hoa Nhược Hư tựa bên khung cửa, thần tình lơ đãng trông về những con thuyền xuôi ngược trên sông, có lẽ không lâu sau nữa, hắn cũng ở trên một con thuyền như thế mà dọc bờ phiêu lãng.
Hai gã tửu khách đang nói chuyện với nhau nhưng lại thu hút sự chú ý của hắn. Đó là hai vị giang hồ nhân sĩ, người già độ khoảng ba mươi, người trẻ cũng vừa sang tuổi trưởng thành, dung mạo bình thường, không có vẻ gì đặc biệt.
"Trịnh lão ca, huynh nói Hoa Nhược Hư rốt cục là ai hả?" Người trẻ vẻ mặt tò mò hỏi.
"Người này á, hiện tại nổi danh vô cùng, nói thật y cũng chẳng phải hạng tốt lành gì! Ngươi biết Giang Thanh Nguyệt không? Nguyên lai là người có được Tình Kiếm, nghe nói xinh đẹp vô cùng, Hoa Nhược Hư trước tiên lừa lấy Tình Kiếm của Giang Thanh Nguyệt, sau đó bỏ nàng, rồi lại kết hôn với Vô Tình Tiên Tử - Hoa Ngọc Loan của Hoa Sơn. Ta nói cho ngươi biết, Hoa Ngọc Loan chính là người bài danh thứ tư trên Phượng bảng, nàng xuất chúng ra sao không cần ta nói chứ?" Người già hơn nhìn xung quanh, cố ý hạ thấp giọng, tựa hồ sợ bị người khác nghe thấy. "Theo lý Hoa Nhược Hư cũng nên biết điều, vậy mà hắn lại ngang nhiên đi để ý Tuyết Phiêu Phiêu, tản tỉnh không xong lại đem nàng ra cưỡng bức, ngươi nói kẻ như vậy có thực đáng chết hay không?"
"Rốp" một tiếng, Hoa Nhược Hư bóp nát chén rượu trong tay, trong lòng rúng động lạ thường, thấy bốn phía không ít ánh mắt nhìn tới, hắn vội vàng ngoảnh đầu nhìn ra phía ngoài như không có việc gì xảy ra, hắn chỉ muốn nghe hai người kia nói tiếp để hiểu được rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
"Tuyết Du Du chính là nhị tiểu thư của Tuyết gia, Hoa Nhược Hư sao có thể dễ dàng cưỡng bức nàng?" Người trẻ tuổi tựa hồ có chút không tin.
"Ngươi có nghe nói không? Hoa Nhược Hư chính là đồ đệ của Hoa Thiên Vân cùng Giác Viễn thiền sư, hơn nữa nghe nói sau khi hắn có được Tình Kiếm, võ công đột nhiên tăng mạnh, bây giờ đã thuộc một trong mười đại cao thủ của Hắc bảng, huống chi Hoa Nhược Hư cùng Tuyết gia quan hệ cũng không tệ" Người già hơn tiếp tục nói,"Tuyết gia Đại tiểu thư vừa mới gả cho tửu quỷ Phong Bình, mà nghe nói Phong Bình cùng Hoa Nhược Hư đã kết bái huynh đệ, nghe nói Hoa Nhược Hư đã lợi dụng mối quan hệ này làm cho Tuyết Du Du không phòng bị với hắn, hơn nữa võ công hắn cao như vậy, tự nhiên có thể dễ dàng đắc thủ."
"Hoa Nhược Hư thật có diễm phúc, Tuyết Du Du chính là mỹ nữ bài danh thứ hai trên Phượng bảng, nếu ta được cùng nàng hoan hảo một lần, ta thật có chết cũng cam lòng" Người trẻ tuổi phát ra ánh mắt hâm mộ, bắt đầu phun ô ngôn uế ngữ.
"Bốp" một tiếng, người trẻ tuổi chợt thấy trước mắt đầy sao.
"Không được nói lời ô ô uế với Du Du!" Hoa Nhược Hư trong lòng bỗng dâng lên một cổ nộ hỏa khó hiểu, hung hăng tát vào mặt hắn.
"Ngươi... ngươi là ai? Liên quan gì đến ngươi!" Người trẻ tuổi ôm mặt, có chút sợ hãi cùng tức giận.
"Ta hỏi ngươi, lời các ngươi vừa nói là nghe ai bảo?" Cánh tay Hoa Nhược Hư vừa động, mũi kiếm đã kề trên cổ hắn, hai người kia nhất thời ngây ra như gỗ, trên tửu lâu cũng trở nên hỗn loạn.
"Ta không nhớ rõ là ai, hiện tại nơi nào cũng có người nói, không tin ngươi tùy tiện đi hỏi thăm một vòng, khẳng định ai ai cũng biết chuyện này!" Người trẻ tuổi thanh âm có chút run rẩy, trong lòng hiển nhiên vô cùng sợ hãi, bất quá vẫn mạnh miệng nói.
"Thực là như thế sao?" Hoa Nhược Hư trong lòng trong lòng chua xót, sao mọi chuyện lại biến thành thế này?

"Này, ngươi rốt cục là ai hả? Ngươi dù có võ công cao cũng không thể tùy tiện khi dễ người khác chứ!" Người trẻ tuổi nhìn thanh kiếm trên cổ có chút sợ hãi, bất quá phỏng chừng tính cách làm hắn nói chuyện không khách khí.
"Nhớ từ nay không được nói lời ô ngôn uế ngữ với phụ nữ nữa!" Hoa Nhược Hư có chút cô độc thở dài, chậm rãi xoay người rời khỏi tửu lâu.
"Này, ngươi rốt cục là ai hả?" Người nọ vẫn còn ở sau lưng hô hoán gọi, lòng hiếu kì mãnh liệt.
"Ta là Hoa Nhược Hư" Thanh âm lạnh nhạt truyền tới.
Người trẻ tuổi chân bỗng mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
Hoa Nhược Hư lẳng lặng đứng trên bờ sông, nhìn nước chảy cuồn cuộn, tâm tình hắn cũng hệt như dòng nước kia, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh. Nửa tháng trước khi còn ở Phiêu Tuyết sơn trang, lúc Tuyết Danh Phong nói với hắn, Tuyết Du Du cùng Phong Tòng Vân thuộc dòng dõi tứ đại thế gia đã đính hôn, hắn cũng hiểu được ý tứ của Tuyết Danh Phong. Tứ đại thế gia luôn có mối quan hệ tương hổ, mà Phong gia cùng Tuyết gia vốn ở chỗ nhân thân với nhau, Phong Tòng Vân bất luận nhân phẩm hay võ công cũng đều xuất chúng, còn Hoa Nhược Hư hắn mặc dù nói sư môn hiển hách, nhưng so lại vẫn không thể lớn mạnh bằng Phong Tòng Vân được. Huống chi Hoa Nhược Hư thanh danh trên giang hồ cũng không tốt đẹp gì, quan trọng nhất là hắn đã có vợ, mà nhị tiểu thư của Phiêu Tuyết sơn trang lại không thể nào đi làm thiếp cho người ta được.
Hắn đành chọn cách ly khai Phiêu Tuyết sơn trang, kỳ thật trước khi đi hắn cũng muốn đến gặp Tuyết Du Du một lần, bất quá sau cùng hắn vẫn quyết định không đi, bởi vì hắn nghĩ Tuyết Du Du đã biết chuyện hôn sự giữa Tuyết gia và Phong gia mà vẫn không đến nói với hắn, chứng tỏ nàng đã đồng ý. Có điều hắn lại không biết, chính Tuyết Du Du cũng không biết một chút gì, mà cho dù có biết, Hoa Nhược Hư cũng phải chủ động tới tìm nàng, trừ phi hắn không có trách nhiệm gì với nàng.
Vì sao lại thành ra thế này? Không thể phủ nhận hắn đã chiếm hữu thân thể Tuyết Du Du, nhưng cũng không thể nói hắn cưỡng bức nàng, cho dù Du Du muốn nghĩ như vậy, thế thì vì sao lúc bọn họ được cứu ra, nàng còn tỏ ra nhu tình với hắn? Lại thêm trên giang hồ đồn đãi rộng như vậy, nàng sau này còn mặt mũi nào gặp người khác đây?
Lúc này tại Phiêu Tuyết sơn trang, Tuyết Du Du đang nhìn ngọc tiêu, nhung nhớ đến Hoa Nhược Hư.
"Hoàng thiên trên cao, thạch ốc làm mai, ngọc tiêu làm lễ, ta - Hoa Nhược Hư phát thệ sẽ chiếu cố Tuyết Du Du cả đời!" - Thanh âm Hoa Nhược Hư tựa hồ văng vẳng bên tai nàng.
"Hoa Nhược Hư, ngươi có tuân thủ lời ngươi hứa hay không? Du Du không thích nam nhân thất tín, càng không thích nam nhân nhu nhược, ngươi vì cớ gì vừa thất tín lại vừa nhu nhược kia chứ?"
Hết tập 3
---------- o0o ----------
.
Quyển 4: Kiếm Vũ



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn