Đọc truyện Thiên Tài Tennis

Chương 55: C55: Trước Giải Đấu



[Còn 3 ngày]
Để chuẩn bị cho giải toàn quốc sắp tới, tất cả các đội được góp mặt đều ra sức tập luyện. Không chỉ dừng lại ở những bài tập như ngày thường, mà là tập ngày tập đêm, thậm chí còn chủ động đi tìm đối thủ mạnh để đấu, điển hình là việc Fuji một thân một mình thách đấu với Đội trưởng Tachibana của Fudoumine-một tuyển thủ được cho là có đẳng cấp toàn quốc.
Ngoài những đội hiển nhiên phải được tham gia thi đấu như Seigaku, để cân bằng danh sách và tạo điều kiện cho giải đấu thêm gây cấn, một vài đội khác cũng được thêm vào, ví dụ như Hyotei.
Nhìn danh sách vừa được công bố, Ryoma không khỏi cảm thấy phấn khích, vào được đến vòng này thì dù là đấu loại hay bán kết, chung kết, Seigaku đều sẽ gặp phải những đối thủ vô cùng mạnh, chắc chắn sẽ chẳng có chuyện thắng dễ dàng gì đó.
Đó cũng là điều khiến Ryoma phải mong đợi, những người bạn và đối thủ, tuy mới nhưng cũ, Tooyama Kintaro, Yukimura Seichii tiền bối, Atobe Keigo tiền bối... thật muốn tái đấu với họ.
Nhất là Kintaro, Ryoma vẫn luôn muốn thay đổi cách xưng hô của cậu bạn này với mình. Koshimae là sao chứ? Thật không biết Kintaro nghĩ đâu ra cái tên đó.
-Ryoma!
Ryoma theo phản xạ xoay người tìm kiếm chủ nhân của giọng nói vừa gọi tên mình, là Momoshiro tiền bối, không biết lại có chuyện gì đây.
Nhìn khuôn mặt hiện rõ một dấu chấm hỏi to đùng của Ryoma, Momoshiro chưa kịp thở một hơi đã vội vàng hỏi:
-Đi xem trước nơi sẽ diễn ra giải toàn quốc với anh không?
Ngẫm lại cũng vừa luyện tập xong, đi chơi một chút để thả lỏng tinh thần cũng tốt, cũng để khảo sát trước mặt sân mình sẽ thi đấu, thế là Ryoma không nhiều lời liền đồng ý.
-Đi.


Ngồi trên xe buýt mà Ryoma cứ có cảm giác lạ lạ, nghe thoáng qua một giọng nói hơi quen đang gọi tên mình. Thầm nghĩ chắc hôm nay tập nhiều quá mà sinh ảo giác, Ryoma dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi chờ đến trạm, bỏ lại sau đó là một Kintaro vừa lên Tokyo lại phải chạy không ngừng để bắt kịp xe buýt.
Vừa chạy vừa nhảy làm sao mà lại thấy được thân ảnh của Ryoma trong xe, tuy không kinh khủng như bản thân tưởng tượng nhưng Kintaro vẫn hào hứng hô lớn tên cậu:
-Echizen Ryoma! Này! Echizen Ryoma!
Mãi hơn 30 phút sau, xe cuối cùng cũng dừng lại, nhưng cơ may làm sao mà Kintaro vẫn chưa gặp mặt nói chuyện với Ryoma được, bởi cậu cùng Momoshiro vừa xuống xe thì cậu nhóc kia liền nhảy lên ngồi.
Đi bộ thêm khoảng 5 phút nữa, sân vận động rộng lớn cuối cùng cũng lộ rõ. Cơ sở vật chất nhìn chung không phải dạng vừa, cấu trúc và hình dáng tổng quát cũng đẹp, nhìn vô cùng có khí chất của một nơi sẽ diễn ra giải toàn quốc.
-Oa! Khủng thật!
Trong khi Momoshiro trầm trồ cảm thán, Ryoma lại biểu hiện bình tĩnh và trầm lắng hơn hẳn, không phù hợp với độ tuổi bề ngoài của cậu. Lặng lẽ đánh giá một lượt, tuy đây không phải là nơi đẹp và hoành tráng nhất cậu từng thi đấu, nhưng cũng đã hơn được hàng tá các sân vận động khác.
-Hừm... Không tệ...


Đi dọc theo lối vào của khán giả, giờ đây Ryoma và Momoshiro cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng toàn cảnh bên trong sân vận động từ trên cao, sức chứa cũng phải lên hàng ngàn, đèn đuốc đầy đủ, thiết bị điện tử cũng được trang bị ở khắp mọi nơi.
Một cảm giác hoài niệm dâng lên trong lòng cậu, đã bao lâu cậu không còn xuất hiện trên các sân vận động như thế này? Ý chí chiến đấu lại sục sôi rồi a~
Không khí im lặng này ngay lập tức bị phá vỡ, khi lối vào đối diện ở đầu bên kia sân có sự xuất hiện của một cậu nhóc năm nhất khác-Tooyama Kintaro.
Ryoma vừa nhận diện khuôn mặt xong là liền phải lùi lại vài bước bởi giọng hét quá lớn của người kia:
-Nè! Cậu cũng đến tham gia giải toàn quốc vào 3 ngày nữa đúng không?
-Tôi cũng vậy nè! Tên tôi là Tooyama Kintaro, chào cậu!
-Cùng cố gắng hết sức nhé!
Lâu lắm rồi không gặp, Ryoma quả thật cần thời gian để quen lại với dáng vẻ choi choi, tăng động của Kintaro, cùng với đó là âm vực quá rộng lớn của cậu nhóc.

Momoshiro bên cạnh cũng hết hồn nhìn cậu nhóc Kintaro đang hớn hở chạy quanh kia, không ngờ ngoài Ryoma vẫn còn một thí sinh năm nhất khác, đúng là khó tin.
Kintaro còn nửa vòng nữa mới đến được chỗ của Ryoma, thì cũng vừa hay có thêm một đám người nữa tiến vào sân vận động, là đại diện của Osaka tham gia giải toàn quốc, cũng chính là đội của Kintaro-Shitenhoji.
Hai bên đánh giá nhau vài chút, rồi Ryoma quay sang đối mắt với Momoshiro, cả hai cùng gật đầu thống nhất quay về, ở lại không khéo gây hấn với người ta thì khổ.
Momoshiro: "Mau về sớm trước khi máu thách thức đối thủ của Ryoma lại nổi lên"
Ryoma: "Mau về trước khi Momoshiro tiền bối sung máu lên thách đấu người ta."
-Kin-chan, một trong hai là tên nhóc Nhật-Mỹ kinh khủng của vùng Kantou đấy.
Không rõ là ai nói, nhưng vừa nghe xong thì hai mắt Kintaro liền sáng bừng lên, kiểu bờ-ling bờ-ling, cậu nhóc không nói hai lời liền vắt chân lên chạy.
Hai người Ryoma vừa chạm được đến cửa thì đã bị Kintaro đuổi kịp.
-Koshimae!
Lại nữa. Rốt cuộc là cái biệt danh này xuất hiện từ bao giờ vậy chứ? Ryoma thầm oán than.
Ryoma kiểu gì cũng phải nán lại giải quyết cho xong vấn đề này, loài mèo các cậu có lòng hiếu kì vô cùng lớn.
-Momo tiền bối, anh về trước đi.
-Nhưng mà...
-Được rồi, em nhớ đừng có gây thù chuốc oán với người ta đấy nhé.
Ryoma có chút bất đắc dĩ trước lời dặn dò của Momoshiro tiền bối, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
Momoshiro do dự nhìn cậu, nhưng ngẫm lại ngoài Fuji tiền bối và Đội trưởng Tezuka ra thì còn có ai quản được nhóc này đâu, thành ra cũng ra về trước, cũng không quên điện một cuộc cho ai đó để phòng hờ.


-Koshimae, cuối cùng cũng đuổi kịp cậu.
Kintaro phanh gấp dừng lại trước mắt Ryoma, cậu nhóc vừa cười vừa thở hồng hộc. 
-Khăn này.
Nhìn dáng vẻ này của Kintaro, Ryoma dù biết người trước mặt này vốn không phải người bạn thân đã chơi cùng mình mấy năm liền, nhưng vẫn động lòng, hơi mất tự nhiên đưa khăn tay nhỏ cho cậu nhóc lau bớt mồ hôi.
Kintaro ngạc nhiên nhìn chiếc khăn tay nhỏ xinh trước mắt, thầm nghĩ Koshimae đâu có đáng sợ như Kenya tiền bối kể đâu chứ, ngược lại còn rất tốt bụng và dịu dàng nữa cơ.
Nghỉ ngơi 1 phút 30 giây để lau bớt mồ hôi và lấy lại năng lượng, Kintaro lại bắt đầu nói không nghỉ, cuối cùng chốt hạ bằng một câu:
-Koshimae, đấu với tớ đi!
Ryoma thở dài, biết ngay cuối cùng sẽ thành thế này mà. 
Ừm, nói đúng ra thì cậu cũng muốn đấu, đấu với lối chơi không có quỹ đạo hay nhịp điệu rõ ràng của Kintaro cũng là một cách tốt để trau dồi thể lực và chuẩn bị cho giải toàn quốc sắp tới.
-Không được, Kintaro.
Chitose-một trong những tuyển thủ được đánh giá là mạnh nhất giải này bước lên nhắc nhở đàn em của mình.
-Đúng đấy, chúng ta không được tham gia bất kì trận đấu không chính thức nào trước giải toàn quốc.
Oshitari Kenya cũng tham gia khuyên nhủ, đưa tay xoa đầu Kintaro, cậu nhóc năm nhất này của đội họ, bình thường vô cùng dễ dụ, nhưng chỉ cần là đấu tennis thì lại khó ngăn không gì bằng.

-Nhưng...
-Không nhưng gì hết.
Đến lúc đội trưởng Shiraishi nghiêm khắc cắt ngang lời nói của cậu nhóc thì Kintaro mới ỉu xìu kiềm xuống khát khao muốn đấu với Ryoma.
Ryoma nhìn cũng thấy tội, bản năng của người lớn trong cậu bùng dậy:
-Hết giải sẽ đấu với cậu.
Kintaro nghe thế dù vẫn còn thất vọng, nhưng vẫn vùng dậy ngay lập tức.
-Hứa đấy nhé!
-Ừm, hứa.
Mấy đội viên của đội Shitenhoji nhìn cảnh tượng này thì cảm thấy hơi kì lạ, rõ ràng hai nhóc này bằng tuổi nhau, nhưng sao Kintaro nhà họ lại dễ dàng bị Echizen Ryoma dỗ dành như vậy chứ?
-Kintaro, sao lại gọi tớ là Koshimae?
Ryoma rốt cuộc cũng hỏi ra thắc mắc bấy lâu nay chưa từng được giải đáp của mình.
-Hả? Koshimae không phải là Koshimae sao?
Kintaro khó hiểu nhìn Ryoma, Ryoma cũng cau mày chịu thua nhìn cậu nhóc.
Thương thay cho Ryoma, một đội viên của Shitenhoji lên tiếng giải thích:
-Kanji là điểm yếu của Kintaro, nhóc ấy gọi em như vậy vì Koshimae là thể hán tự của Echizen.
-Ồ...
Ryoma gật gù, cũng may nó không xuất phát từ hình tượng kì quái gì.
...
Chưa chắc...
-Nhưng Koshimae khác với lời kể của Kenya tiền bối thật.
Kintaro vừa nói ra đến miệng, Ryoma tinh ý liền đứng thẳng người, mà một bên Oshitari Kenya cũng chột dạ lùi bước.
-Anh ấy nói tớ thế nào?
Ryoma nở nụ cười vô cùng hiền hậu hỏi.
-Chuyện đó à...
-Khoan đã, Kin-chan--
Chưa để Oshitari Kenya nói thêm lời nào, Kintaro đã khai sạch:
-Koshimae có một cơ thể cứng như sắt và các ngón tay có thể phun chất độc chết người, cậu còn trừng người khác với 3 con mắt nữa.
-À... Ra là vậy.

Dứt khoát bỏ qua một đội Shitenhoji đang cười lăn cười bò, Ryoma yêu cầu một lời giải thích hợp lí từ phía Oshitari Kenya, mà anh thì...
-Anh nghe kể, nghe kể hết mà! Từ anh họ của anh--
... Trực tiếp đổ hết tội lỗi lên anh họ mình.
-Oshitari tiền bối của Hyotei?
-Em biết?
Ryoma không nghĩ nhiều liền lấy điện thoại ra.
-[Ryoma, gọi bổn đại gia có chuyện gì?]
-Keigo? À, Oshitari tiền bối, anh ấy--
Một đám người đổ mồ hôi hột vừa run rẩy vừa nghe những hình phạt kinh dị sắp đổ xuống người của Oshitari tội nghiệp.
Echizen Ryoma-- nhất định không được chọc đến!
Kintaro: "Koshimae ngầu thật!"


[Còn 2 ngày]
Ryoma hiện đang tập luyện cùng Fuji, với một Ryoma đang tìm cách nâng cao thể lực để chống chọi được Cảnh giới vô ngã và một Fuji đang nỗ lực tạo ra một tuyệt chiêu mới thì sự kết hợp này cũng khá phù hợp đấy chứ.
Kikumaru ngồi nghỉ uống nước một bên, lo lắng chống cằm nói:
-Không biết Oishi thế nào rồi.
Lo lắng là đúng, kể ra thì đây đúng là lần đầu trong mấy năm gần đây Seigaku được tham gia giải toàn quốc, mà hiện tại Oishi đang lấy thân phận Đội trưởng tạm thời tham gia bóc thăm chia đội tại hội trường trường Rikkaidai.
Ngồi tại hội trường lúc này toàn là đại diện của các đội có tiếng trên toàn quốc, là một người chưa có kinh nghiệm và còn non nớt như Oishi, anh không khỏi hồi hộp và phạm chút sai lầm.
[Mời Seigaku, đại diện của Tokyo]
[Trường Seigaku có ở đây không ạ?]
-Có! X-Xin lỗi, tôi lên ngay.
Oishi lắp bắp đứng dậy.
Ngay lúc anh đang bị đại diện từ một số trường khác chế nhạo, cánh cửa hội trường mở ra, với sự xuất hiện của một người không ai ngờ đến...
-Để tớ lên được không Oishi?


Trở lại với Ryoma.
Sau khi bị Fuji quằn đến gần tắt thở, Ryoma cuối cùng cũng khuất phục và chịu ra nghỉ ngơi. Cùng lúc đó, điện thoại của cậu cũng reo lên những tiếng chuông đầu tiên trong ngày, Ryoma bắt máy.
-Kevin?
-[Ryoma, tiền bối của cậu, tên là Tezuka... gì đó, anh ấy--]
-Kunimitsu làm sao?
-[À, đúng rồi, là Tezuka Kunimitsu, anh ta được bác sĩ cho phép về nước rồi]
-[Tôi gọi điện thông báo để cậu biết]
-...
-[Ryoma?]

-Kevin này, cậu mới học tiếng Nhật hả? 
-[Ừm, ờ, thì sao?]
-Nói vấp nhiều thật đấy, mada mada dane.
-[Cậu! Cái tên này, Echizen Ryoma--]
Chưa kịp để Kevin la hết câu, Ryoma đã tắt máy. Chuyện tiếng Nhật kia chỉ là để đánh lạc hướng Kevin thôi, nếu để cậu ta nhận ra tâm trạng bất ổn lúc này của cậu thì sẽ cười cậu mất.
Ryoma cố gắng kiềm nén mớ cảm xúc đang dâng trào trong lòng. 
Dù sớm đã biết với công nghệ tiên tiến của nước ngoài và sự trợ giúp của vị wibu nào đó, cộng thêm nỗ lực của bản thân Tezuka, thì việc anh về nước sớm là chuyện đương nhiên, nhưng Ryoma vẫn vô cùng xúc động khi tin báo đến.
Đã hơn 4 tháng trôi qua rồi a.
-Có chuyện gì sao, Ryoma? Anh nghe tên Đội trưởng.
Inui lại gần hỏi, tay cầm sổ không khỏi có chút cứng đờ vì căng thẳng. Chuyện chấn thương của Đội trưởng Tezuka bây giờ chẳng khác gì vảy ngược của chính tuyển Seigaku.
Mấy người khác cũng dừng lại việc đang làm dở mà đồng loạt quay sang chờ câu trả lời từ Ryoma.
-Kunimitsu, anh ấy... về nước rồi.
Không khí như chững lại trong một phút đầu, sau đó, cảm xúc vỡ òa, ai nấy đều mừng rỡ, người la hét, người cười cười, CLB tennis lại một lần nữa trở lại với đội hình đầy đủ thành viên.


Lại chuyển cảnh đến hội trưởng trường Rikkaidai.
-Tezuka?!
Oishi gần như hét toáng lên tên người kia.
-Cậu về nước hồi nào vậy?
-Sáng nay.
Nói đúng hơn là sáng sớm nay, khoảng 3-4 giờ sáng gì đó, Tezuka vừa ra khỏi sân bay, về nhà đoàn tụ với gia đình xong, thì liền thay đồ tiến thẳng đến nơi này.
Tất cả sự chú ý đều dồn hết về phía anh, nhưng Tezuka có vẻ không để tâm lắm, anh không ngừng bước nào mà đi thẳng lên đài bóc thăm.
-Rất xin lỗi vì đã đến muộn.
Nói rồi, dưới sự chỉ dẫn của ban tổ chức, Seigaku bóc lá thăm cuối cùng của buổi tập trung, hoàn thành danh sách thi đấu của giải toàn quốc.


[Còn 1 ngày]
Chỉ 1 ngày nữa thôi, giải toàn quốc sẽ chính thức được khai mạc, tâm trạng ai nấy đều vô cùng hồi hộp.
Vì là ngày cuối cùng, huấn luyện viên Ryuzaki thẳng thắn yêu cầu toàn chính tuyển ngừng luyện tập, thả lỏng cơ thể để lúc thi đấu lấy được phong độ tốt nhất.
Ryoma tranh thủ luyện tập thêm vài đường với ông già nhà mình, nói trắng ra là toàn đội chẳng mấy người chịu nghe lời huấn luyện viên.
Một ngày qua rồi, nhưng Ryoma và Tezuka vẫn chưa chính thức gặp lại nhau, nói chuyện qua điện thoại cũng không. Hiện tại giải đấu quan trọng sắp đến, ai cũng cần phải tập trung cao độ, nên hai người cũng tự nhiên tránh mặt nhau một thời gian, ngoài lúc thi đấu...
Ryoma cũng-- cần thêm thời gian.
Cậu không nghĩ yêu sớm.


02/06/2022.
Tôi cũng không nghĩ yêu sớm :))



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn