Đọc truyện Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 7: 7: Nhà Tù Hầm Mỏ




Vào lúc Lâm Diệp được chín tuổi.
Lần đầu tiên Lộc Tiên sinh dẫn hắn ra ngoài, rời đi nhà tù hầm mỏ này.
Nhưng chỉ được ba ngày sau đã phải trở về.
Trong ba ngày này, Lâm Diệp chấn động rất nhiều, hắn thấy được bộ dàng của thế giới bên ngoài, thấy được ánh mặt trời cùng với bầu trời xanh thẳm, từng dám mây trắng bồng bềnh.
Từ đó về sau, cách một khoảng thời gian, Lộc tiên sinh sẽ dẫn hắn ra ngoài một lần, lâu thì mười ngày, nhanh thì ba ngày sẽ lại trở về tòa nhà tù hầm mỏ này.
Mục đích của một chuyến ra ngoài cũng rất đơn giản.
Lộc tiên sinh muốn khắc dấu linh văn đồ án, cần ra ngoài tìm kiếm các loại linh tài.
Mà theo những lần ra ngoài, Lâm Diệp càng có thêm hiểu biết về thế giới này.
Điều duy nhất khiến hắn nghi ngờ là vì sao Lộc tiên sinh thà rằng ở lại tòa nhà tù hầm mỏ tăm tối không có ánh mặt trời mà cũng không nguyện ý lưu lại thế giới bên ngoài.

Tiếc nuối nhất của Lâm Diệp là cho đến tận khi nhà tù hầm mỏ biến mất hắn vẫn chưa tìm được đáp án chính xác.
nhà tù hầm mỏ bị phá hủy..
Vừa nghĩ đến đó, Lâm Diệp đang ngồi trước bàn học đột nhiên cảm thấy chua sót, trong đầu không kìm được hiện ra cảnh tượng thảm thiết từ ba tháng trước.
Ngày đó, hắn đang luyện tập khắc đồ án "Thanh Mộc Linh Văn", Lộc tiên sinh đang luyện chế một lò linh tài, miệng vẫn lải nhải lẩm bẩm gì đó.
Bên ngoài phòng, những thủ vệ không ngừng vung roi sắt nhuốm máu trong tay quất về những tên tù tội không chịu ra sức làm việc.
Tiếng quát mắng, tiếng kêu rên quăng quẩn trong không gian tăm tối.
Tình cảnh này vẫn giống như bao ngày khác, Lâm Diệp đã quen thuộc từ lâu.
Thậm chí hắn cũng không đi đồng tình với những kẻ tù tội nhìn như đáng thương mà thực chất bên trong vô cùng hung ác này.
Hôm ấy, có lẽ chỉ có Lộc tiên sinh có chút khác thường.
Từ nhỏ Lâm Diệp đã biết tình tình của Lộc tiên sinh rất xấu, táo bạo lại không có kiên nhẫn.
Từ nhỏ hắn đã bị Lộc tiên sinh chửi mắng vô số lần, lâu dần hắn cũng chẳng để ý, coi đây như việc thường ngày.
Bởi vì mắng thì mắng, nhưng Lộc tiên sinh chưa bao giờ đánh hắn.
Hơn nữa Lộc tiên sinh cũng chỉ chửi mắng mỗi khi hắn phạm lỗi mà thôi.
Cho đến một lúc, tính tình Lộc tiên sinh đột nhiên trở lên táo bạo trước nay chưa từng có, quăng vỡ rất nhiều đồ vật trong phòng, thậm chí ngay cả bút khắc "Thanh Khung Nhiên Kim" mà ông yêu thích nhất cũng lấy ra bẻ gãy.
Trong lúc Lâm Diệp cảm thấy kỳ lạ, chợt thất Lộc tiên sinh lấy ra một hòm gỗ cổ xưa, rồi nhanh chóng quăng vào trong đó một thanh đoản đao xanh biếc, một quyển sách ố vàng cùng với một cây bút khắc màu xám dài nửa thước, sau đó giao hòm gỗ cho Lâm Diệp đang sợ run.
Đến nay Lâm Diệp còn nhớ rõ, lúc đó vẻ mặt Lộc tiên sinh âm trầm bất định, phức tạp cực kì, có thống hận cũng có bất đắc dĩ và không cam lòng, nhưng cuối cùng biến về sắc mặt nghiêm túc.

Loại thần sắc nghiêm túc này Lâm Diệp chưa từng nhìn thấy xuất hiện trên người Lộc tiên sinh.
Có lẽ cả đời này hắn cũng không quên được tình cảnh lúc đó.
Lúc ấy, hai tay Lộc tiên sinh nắm chặt bả vai Lâm Diệp, ghì rất mạnh.
Lúc Lâm Diệp cảm giác như xương cốt của mình cũng sắp bị bóp vỡ, Lộc Tiên Sinh mở miệng.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi phải học được cách sinh tồn một mình, bởi vì ngươi phải sống cho thật tốt!"
Một khắc kia, thanh âm Lộc tiên sinh khàn khàn mà kiên định, đôi mắt ông tràn ngập tơ máu, giống như một lần điên cuồng cuối cùng trước khi chết.
"Nhớ kỹ, lão tử phải vất vả mới cứu sống được ngươi.
Ngươi tuyệt đối không thể chết!"
Sau đó Lộc tiên sinh chỉ vào quyển sách ố vàng và cây bút khắc màu xám, dùng một ngữ khí trịnh trọng trước nay chưa từng có nói: "Về sau người phải bảo vệ chúng nó thật tốt! Con đường tu hành của ngươi có thuận lợi hay không đều nhờ vào chúng nó! Nhất là một cây bút kia, trong đó ẩn giấu một bí mật mà đến nay ta vẫn chưa tìm ra được.
Chỉ cần ngươi có thể phá giải ra nó, cho dù bị cướp đi Bản Nguyên linh mạch, ngươi cũng có thể nghịch thiên cải mệnh!"
"Còn nữa, không phải ngươi vẫn muốn biết ai cướp đi Bản Nguyên linh mạch của ngươi sao? Hôm nay lão tử nói cho ngươi biết, đáp án mà ngươi muốn tìm ở vương quốc Tử Diệu!"
"Ngươi phải cố sống mà tìm, tuyệt đối không được chết!"
"Nhớ kĩ chưa?"
Trong thanh âm gần như cuồng loạn này, thần sắc Lộc tiên sinh ẩn ẩn có chút dữ tợn.

Trong một khắc này Lâm Diệp bị dọa sợ, theo bản năng gật đầu lia lịa.
Ngay sau đó, Lộc tiên sinh túm lấy thân hình gầy yếu đơn bạc của Lâm Diệp, một đường mạnh mẽ xông đến, trên đường có vật cản gì cũng bị ông đánh bay, cho đến lúc dừng ở trước một cửa hầm sâu thẳm mà Lâm Diệp chưa từng thấy qua, ông nói.
"Đi đi!"
Hầm mỏ sâu hun hút, giống như vực thẳm không đáy, Lộc tiên sinh lại không do dự chút nào, quăng Lâm Diệp xuống.
Trong chớp mắt ấy, Lâm Diệp còn chưa kịp phản ứng, cả người như bị rơi xuống từ vách đá, đầu óc trống rỗng.
Cũng chớp mắt này, Lâm Diệp thấy được một bàn tay già nua, xé nát bầu trời đen đặc trong nhà tù hầm mỏ, ầm ấm giáng xuống.
Bàn tay già nua to lớn không tưởng được, che kín vòm trời, mỗi ngón tay giống như trụ chống trời, từng đường vân tay giống như những khe sâu ngang dọc.
Bên ngoài bàn tay phủ kín tử hỏa màu tím uy thế ngập trời, giống như từ bên ngoài tinh không trút xuống, một biển tử hỏa hừng hực thiêu đốt, thiêu cháy hắc ám, đốt hết trời cao, tràn ngập khí tức hủy diệt đáng sợ.
Lâm Diệp chưa bao giờ nghĩ đến, trên đời này thật sự có người lấy tay che trời!.



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn