Đọc truyện Thiên Địa Quyết

Chương 12





Chương 12
Thần y Nhược Thủy
Dịch: holakame (A Lạ)
Biên: Túy Thư Cư Sĩ (A Túy) Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Nguồn: Banlonghoi

Ngược lại, Tằng đại phu của Hồi Xuân Đường cảm thấy hết sức vui mừng, ngày thứ hai sau khi Thiên Vũ thức tỉnh tự mình đến để xem xét tình tình Thiên Vũ.
Đó là giờ mùi, Tiểu Cửu đã Thiên Vũ ăn cơm xong, Tằng đại phu đi vào trong phòng.

Tằng đại phu năm nay 73 tuổi nhìn qua so với thực tế thì còn khá trẻ, trên mặt hồng nhuận lộ vẻ từ ái, làm cho người ta có một loại cảm giác thân thiết.
Thiên Vũ từng gặp qua Tằng đại phu nhiều lần, lúc này thấy Tằng đại phu tiến vào, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười.
Đi tới bên giường, Tằng đại phu an ủi: "Đừng lo lắng, chỉ cần tĩnh dưỡng an ổn đi, một tháng sau ngươi có hi vọng khôi phục toàn thân."
Thiên Vũ vẻ mặt kỳ dị, nhẹ giọng nói: "Cám ơn ngài." Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Tằng đại phu lắc đầu nói: "Không nên cám ơn ta, ngươi nên tạ ơn vị nữ thần y kia, nếu không có nàng ta cũng đành bất lực."
Thiên Vũ ánh mắt khẽ chuyển, hỏi: "Ngài biết vị nữ thần y kia là ai không?"
Tằng đại phu cười nói: "Huyền Thiên có nữ danh Nhược Thủy, lão hủ chỉ biết là nàng ở tại Huyền Thiên thành, ngoài ra không biết gì nữa."
Thiên Vũ nhẹ giọng nói: "Huyền Thiên hữu nữ danh Nhược Thủy
Nhân tâm diệu thủ xảo hồi xuân."
Tằng đại phu nghe vậy sửng sốt, lập tức khen: "Hay ột câu ‘nhân tâm diệu thủ xảo hồi xuân’, thật sự rất chuẩn xác rồi."
Tiểu Cửu khen: "Thiên Vũ văn thải thật tốt, nhất định là nhờ đi theo Vân Báo môn chủ chăm chỉ học hành."
Thiên Vũ sắc mặt khẽ biến, nhắc tới đến Vân Báo, hắn sẽ không thể không hồi tưởng lại tình hình ngày đó.
Tằng đại phu làm thầy thuốc, giỏi về quan sát sắc mặt, thấy Thiên Vũ tâm tình sa sút, vội vàng nói tránh đi: "Về phần các hương thân nghi vấn, ngươi có ý định đáp lại như thế nào?"
Thiên Vũ khẽ thở dài: "Ta không muốn liên lụy bọn họ, ta chỉ là hơi lo lắng một chút thôi."
Tằng đại phu nói: "Được rồi, cuộc sống kế tiếp ngươi có thể chậm rãi suy nghĩ."
Thiên Vũ vuốt nhẹ cằm, hỏi: "Tiểu Cửu nói cho ta biết, ngày đó ngực ta từng có một vết thương, đó là do ám khí tạo thành, không biết là ám khí gì?"
Tằng đại phu trầm ngâm nói: "Việc này nói đến cũng kỳ quái, ta lúc đầu kiểm tra rõ ràng phát hiện vị trí trái tim ngươi xuất hiện một lỗ máu to bằng hạt đậu nành, có vật thể bắn thủng tâm tạng của ngươi. Nhưng chờ đến khi nữ thần y tới kiểm tra, vết thương vẫn còn tại đó nhưng bên trong lại không có phát hiện bất cứ ám khí gì."
Thiên Vũ con ngươi khẽ chuyển, hỏi: "Ta khi trước, trên cổ có quấn thứ gì không?"
Tiểu Cửu nói: "Đồ đeo hả, chỉ là một cái dây lưng nhỏ mà thôi, không có đồ vật gì khác ."
Thiên Vũ chần chờ nói: "Dây lưng nọ có một viên hạt châu, đó là ta từ trong cơ thể một con rùa đen lấy được. Ta nhớ kỹ trước khi hôn mê, hung thủ từng đánh một chưởng trúng ngực của ta, nhưng không có phóng ra ám khí gì. Nếu theo ta suy đoán, chỗ vết thương trên ngực ta rất có thể là do hạt châu nọ bị chưởng lực tác dụng bắn vào trong tâm tạng của ta."
Tiểu Cửu kinh ngạc nói: "Có việc này?"
Tằng đại phu ngạc nhiên nói: "Hạt châu trong cơ thể rùa đen? Chẳng lẽ là đan châu, đây chính là thứ tốt nha. Người bình thường nếu ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ cường thân kiện thể. Người luyện võ ăn vào thì có thể tăng cường thực lực."
Tiểu Cửu hiếu kỳ nói: "Sư phụ, vậy Thiên Vũ ăn vào thì sao?"
Tằng đại phu chần chờ nói: "Chỉ từ phương diện dược hiệu mà nói, nếu hạt châu kia thật sự là đan châu, nếu quả thật bị bắn vào trái tim Thiên Vũ, như vậy mặc dù là một kích trí mạng, nhưng cũng chẳng khác gì cứu Thiên Vũ một mạng. Lúc ấy, tâm mạch Thiên Vũ bị hao tổn rất khó điều trị. Nhưng viên đan châu dược hiệu thần kỳ, có khả năng cường hóa gân cốt, tu bổ kinh mạch, dưới tình huống khi đó đã cải thiện tình trạng thân thể Thiên Vũ, làm cho hắn có một đường sinh cơ. Rồi sau đó, nữ thần y ra tay, bằng vào y thuật inh cùng dược lực phụ trợ, cuối cùng thành công thức tỉnh Thiên Vũ."
Tiểu Cửu cười nói: "Nói như thế, Thiên Vũ thật đúng là mạng lớn hả?"
Tằng đại phu cười nói: "Đúng vậy, hắn quả thật vận khí tốt lắm. Tình huống khôi phục tứ chi ta phỏng chừng cũng sẽ cao hơn một chút. Được rồi, Thiên Vũ ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, lúc rảnh rỗi ta trở lại thăm ngươi."
Tằng đại phu đứng dậy xoay người rời đi.
Thiên Vũ quay đầu đưa mắt nhìn Tằng đại phu rời đi, cho đến khi không còn thấy bóng dáng mới thu hồi ánh mắt, nói với Tiểu Cửu: "Ngươi cũng làm việc của mình đi, ta muốn ngủ một lát."
Tiểu Cửu gật đầu không nói, đứng dậy đi ra ngoài rồi đóng kỹ cửa phòng, cất bước rời đi.
Nằm ở trên giường, trong lòng Thiên Vũ suy nghĩ dâng trào như nước thủy triều.
Trước mắt chuyện vết thương trên ngực đã được giải thích, còn lại duy nhất một vấn đề đó là lai lịch sát thủ.
Về phần đan châu dung nhập trong cơ thể Thiên Vũ sẽ sinh ra phản ứng thế nào, Thiên Vũ lúc này không hề quan tâm, bởi vì đó là chuyện đã phát sinh, hắn không đoán được kết cục, trước mắt hắn boăn khoăn chính là chuyện Vân Nguyệt Nhi đã chết hay chưa và việc Vân Ảnh Môn bị người diệt khẩu.
Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Than nhẹ một tiếng Thiên Vũ nhắm mắt lại, hắn vẫn không nhúc nhích, nhìn không biết là đang nghỉ ngơi hay là đang trầm tư.

Trong yên tĩnh, thời gian vội vã trôi qua.
Vài ngày sau đó, Thiên Vũ ngoại trừ ăn cơm thì ngủ, rồi lại ngẩn người, tính cách trong vô hình có chuyển biến rất lớn.
Trong mắt Tiểu Cửu, hắn rõ ràng cảm thụ của Thiên Vũ, đau đớn đều đặt dưới đáy lòng, hắn không muốn Thiên Vũ trở nên sa sút tinh thần, tự nhiên mất vui, một người mà giấu kín nỗi bi thương sâu như thế hẳn là rất đau khổ.
Tiểu Cửu trời sinh tính đôn hậu nhiều lần cổ vũ cho hắn, nhưng Thiên Vũ thủy chung không chút lưu tâm, điều này khiến cho Tiểu Cửu cảm thấy rất thương tâm.
Đảo mắt, Thiên Vũ thức tỉnh đã nửa tháng, hiện tại hắn so sánh với mấy ngày trước đây lại có biến hóa mới, ánh mắt nguyên bản lờ mờ tịch mịch, đã có thêm vài phần sinh cơ, giống như cây khô hạn thấy mùa xuân tới.
Tiểu Cửu chứng kiến việc đó, tâm tình hết sức sung sướng, mặc dù không biết Thiên Vũ vì sao biến hóa ra thế này, nhưng ít nhất so với trước kia thì tốt hơn một chút.
Cảm thấy được trên mặt Tiểu Cửu có ý cười, khóe miệng Thiên Vũ lộ ra nụ cười nhợt nhạt, nhẹ giọng nói: "Cám ơn ngươi!"
Tiểu Cửu cười ngây ngô nói: "Chỉ cần ngươi tỉnh lại đứng lên được, ta sẽ rất cao hứng, ngươi không cần phải tạ ơn gì cả!"
Thiên Vũ thầm than một tiếng, dời đi đề tài: "Hai ngày này ta cảm thấy trong cơ thể có một luồng khí ấm chạy khắp toàn thân, tứ chi cũng có một ít cảm giác, đây là xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Cửu nói: "Ta nghe sư phụ nói, nữ thần y trước khi đi từng để lại cho ngươi ba thang thuốc, dặn dò trong một tháng sau khi ngươi tỉnh lại phân ra ba lần sắt thuốc uống vào, ta phỏng chừng có liên quan đến nó. Ngươi lần đầu tiên uống thuốc là ngày thứ tư sau khi tỉnh lại, lần thứ hai là ngày hôm qua. Trước mắt ngươi đã phục dụng xong hai thang thuốc, phỏng chừng dược hiệu đang phát tán, cho nên ngươi mới có thể cảm giác được có cỗ ấm lưu chạy trong cơ thể. Về phần tứ chi xuất hiện cảm giác, cho thấy rõ tứ chi của ngươi đang đứng trên đà khôi phục, chờ thời hạn một tháng tới, tháo kim khâu trên người ngươi xuống, khi đó nói không chừng thân thể ngươi sẽ hoạt động tốt !"
Thiên Vũ trầm ngâm nói: "Ba thang thuốc, hẳn là không rẻ chứ?"
Tiểu Cửu gật đầu nói: "Ta nghe sư phụ nói, bên trong ba thang thuốc này có rất nhiều dược liệu trân quý, tuyệt không phải người tầm thường có thể mua được, giá trị vượt qua vạn kim rồi. Sau này nếu có cơ hội, ngươi nên chân thành cảm tạ vị nữ thần y kia!"
Thiên Vũ sắc mặt cả kinh, bật thốt lên: "Giá trị vạn kim! Nghĩ không ra ta đây tiện mạng (số mạng đê tiện) còn có thể hưởng thụ đãi ngộ như thế."
Tiểu Cửu an ủi: "Ngươi cũng không nên vọng động tự khinh bạc mình, ngươi dù sao vẫn còn trẻ, đại nạn không chết tất có hậu phúc, chỉ cần cố gắng ta tin tưởng ngươi nhất định có thể trở thành người nổi bật!"


Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn