Đọc truyện Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia

Chương 45: Tàu điện ngầm (4)



Edit: cầm thú

"Đừng tới đây.. đừng tới đây... đừng tới đây! ... A!"

Chú Mã sợ hãi vùng vẫy, chỉ tiếc hai tay bị cố định trên ghế, chỉ có thể dùng hai chân đá loạn tên đàn ông dâm tà trước mặt.

Mấy tên này phải to gấp hai ba lần hắn, cười hèn hạ đến mức khiến người ta sợ hãi. Nhóm người đàn ông đó trên người không một mảnh vải, bộ phận nào đó đứng thẳng chỉ về phía chú Mã.

Đều là đàn ông, chú Mã biết rõ cái này đại diện cho cái gì.

Nhóm người đi đến trước mặt chú Mã, thò tay, có người hung hăng chà đạp, có người nhẹ vuốt ve, mấy cái vật thể vĩ đại chìa tới trước ngực sau lưng chú Mã.

Người chú Mã run rẩy như lá mùa thu rụng.

Bỗng dưng, phía trước ông ta xuất hiện một cái gương, lộ ra gương mặt sợ hãi của ông ta ---

Vẻ mặt thế này ông ta rất quen thuộc. Vô số thiếu nữ bị ông ta sàm sỡ quấy rối khi đó đều bày ra vẻ mặt này, muốn phản kháng nhưng không được, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Đột nhiên, nhóm người đàn ông vạm vỡ đồng thời lui về phía sau một bước, nhường đường cho một người đàn ông cao hai thước.

Người đàn ông đi tới, một tay ôm lấy người chú Mã, lưng đặt xuống đất, chuẩn bị thực hiện bước cuối cùng.

"Không được a!!!"

Cùng với tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết, chú Mã cuối cùng cũng không phản kháng nữa, nằm yên trên ghế không nhúc nhích.

Khoa trưởng nhíu mày, tiến lên vỗ vào mặt chú Mã.

"Này, này, tỉnh lại."

Chú Mã coi như hồn lìa khỏi xác, hôn mê bất tỉnh.

Khoa trưởng cúi đầu thở dài một hơi, lấy ra một bảng điện tử, vừa ghi chép vừa lẩm bẩm nói: "Xem ra phải làm thêm một cái tính năng làm tỉnh lại... công kích vật lý? Hay là kích thích sóng điện não? Hay là..."

Dịch Tiêu: "..."

Dịch Tiêu cõng 'thi thể' chú Mã lên xe lái ra con sông nhỏ bên cạnh cách chừng ba cây số, sau đó đặt chú Mã xuống, còn để lại một tờ giấy cho ông ta:

[Ông gây rối một lần, tôi bắt ông một lần; mỗi lần bắt được, sẽ cho ông trải nghiệm trình độ công nghệ cao.]

...

Từ đó về sau tuy rằng chú Mã vẫn ở trong nhóm graffiti, nhưng ông ta không dám lên tiếng, cũng không gởi bất cứ video nào lên hết.

Dịch Tiêu liên tục canh chừng vài ngày ở mấy trạm xe công cộng mà chú Mã hành sự, quả thực không phát hiện hành tung của ông ta.

Chú Mã không rên lên một tiếng liền biến mất.

Lần trải nghiệm VR này khiến chú Mã trực tiếp chết tâm. Ông ta lớn tuổi, không hiểu cái gì là VR, chỉ biết cảm giác bản thân bị quấy rối vô cùng rõ ràng, trong lòng vì vậy xuất hiện bóng ma.

Trải nghiệm VR rốt cuộc trong đó phát sinh cảnh tượng gì, chỉ có người ngồi trên ghế thử một lần mới biết.


Dịch Tiêu nghĩ cũng không muốn, đừng nói đi thử.

Mấy tuần sau đó Dịch Tiêu đi tuần tra ở mấy trạm xe công cộng, liên tiếp 'hãm hại lừa gạt' hơn mười tên biến thái về nhà trọ, mời bọn họ trải nghiệm công nghệ cao một lần.

Mỗi lần dẫn người trở về, ánh mắt bình tĩnh như nước của khoa trưởng đều hiện lên một tia hưng phấn khó tả.

"Hôm nay tôi lại phát minh ra một loại hình thức, tên là sơn xa."

"Hôm nay tôi cải tạo hình dạng của máy trải nghiệm, từ ghế dựa đến hình thức, kích thức toàn diện 360 độ cho người trải nghiệm."

"Hôm nay tôi mới cài đặt được hệ thống đánh thức, không cần lo lắng giữa đường trải nghiệm bọn họ ngất đi."

"... Hay là tôi đi xin bằng độc quyền."

Mỗi khi khoa trưởng nói lời gì đó, Dịch Tiêu chính là cười vài tiếng, nói vài câu cho qua chuyện:

"Ừ."

"Đúng."

"Anh quá giỏi."

"Cho ngài một điểm khen ngợi."

Trải nghiệm VR mặc dù là do Dịch Tiêu nghĩ ra đầu tiên, nhưng khoa trưởng này càng ngày càng có hứng thú nghiên cứu nó, mỗi ngày ở trong phòng si mê thay đổi máy móc, liên tiếp khai phá ra mấy cái công năng mới.

Bị quấy rối, cưỡng hiếp, bị ám sát, bị đầu độc, bị ép chết, bị phân thây chết... tất nhiên đều là mấy loại tội ác dã man, đều thông qua khoa học kỹ thuật xuất hiện trong trải nghiệm hư cấu, bởi vậy để phạm nhân trải nghiệm thống khổ mà người bị hại phải chịu.

Khoa trưởng nói: "Tôi có dự cảm, khoa học kỹ thuật sẽ thay đổi hình thức trừng phạt tội phạm của nhân loại, so với hình phạt thân thể như trước đây càng thêm hiệu quả, dùng để uy hiếp kẻ ác càng thêm phù hợp hơn."

Dịch Tiêu: "... trước đó, tôi sợ anh bị tổ chức nhân quyền gởi thư cảnh cáo."

...

Trải nghiệm VR được đưa vào sử dụng trong thành phố D một tháng, biến thái nơi công cộng trực tiếp giảm xuống, Dịch Tiêu ẩn nấp trong nhóm 'graffitti' thật lâu cũng không thấy bọn họ có động tĩnh gì.

Mỗi một tên biến thái bị Dịch Tiêu đem đi trải nghiệm công nghệ cao, sau đó hoặc trở thành điên hoặc trở thành ngốc, quan trọng là không thể báo án, không thể kể khổ ---

Một đám biến thái đều là đàn ông trưởng thành, ai dám không biết xấu hổ nói bản thân bị quấy rối chứ?

... Hơn nữa mẹ nó là bị máy móc quấy rối?

Có một tên biến thái đi cục cảnh sát báo án, kể ra cảnh tượng mình bị mấy người đàn ông khinh nhờn.

Cảnh sát: "Địa điểm xảy ra?"

Biến thái: "... Hình như là Tuyết Sơn, lúc đó tôi cảm thấy rất lạnh."

Cảnh sát: "..." Người này đầu óc không bình thường.

Nhóm biến thái đã được trải nghiệm công nghệ cao ở hiện thực khổ mà không thể kể ra, liền giấu tên lên mạng vạch trần 'tội ác' của Dịch Tiêu.

Nội dung trong bài viết vô cùng kinh động, phần lớn mọi người nghi ngờ sự chân thật của câu chuyện của chủ bài viết, lấy trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại, muốn đạt tới như vậy thì vô cùng ảo diệu, rất khó khăn.

Lui một bước mà nói, nếu như có chuyện kia, mấy thương nhân đã sớm đem ra thị trường, đã sớm nghiên cứu phát triển ra thành phẩm càng thêm ảo diệu rồi...

Nhưng cũng có một số người tin tưởng chủ bài viết. Không có gì ngạc nhiên, đều là mấy tên biến thái được trải nghiệm công nghệ cao rồi.

Sự việc được loan truyền mơ hồ như thế. Qua một khoảng thời gian, Dịch Tiêu vô tình nhìn thấy trên diễn đàn nhóm biến thái có một bài viết mới:

[Cẩn thận... ! Cái đó, chắc chắn đám người chúng ta bị nguyền rủa rồi!]

Bài viết miêu tả tường tận một tên biến thái nào đó đột nhiên một ngày bắt đầu lẩm bẩm, không đi gây án, cũng không rời khỏi nhà, ánh mắt đờ đẫn, nhìn qua giống như bị quỷ câu mất hồn phách.

Dịch Tiêu không khỏi cười lên.

Bất kể là như thế nào, trải nghiệm VR đã có hiệu quả. Giống như lời khoa trưởng nói, nếu sau này sản xuất thành hình phạt trải nghiệm, để cho tội phạm có cơ hội trải nghiệm cảm giác thống khổ của người bị hại, có lẽ so với cướp đoạt tự do của bọn họ càng thêm hiệu quả hơn.

Một cái chớp mắt cũng khiến sự sợ hãi xâm nhập vào xương tủy.

...

Trở lại cục cảnh sát thế giới song song, Dịch Tiêu nộp báo cáo 'Thí nghiệm lợi dụng trải nghiệm VR để chỉnh nhóm biến thái' cho đội trưởng Hà Nhiên, trong bản báo cáo có đưa ra đề nghị áp dụng trải nghiệm hư cấu đến các phần tử tội phạm khác nhau.

Chỉ cần khống chế tốt 'Mức độ', thì không thành vấn đề.

Hà Nhiên tuyệt đối không ngờ cái này có thể áp dụng vào thực tế. Hắn đọc báo cáo vài lần, cuối cùng quyết định đưa cho cục trưởng xét duyệt, không chút trở ngại liền được mở rộng ra ngoài.

Cục trưởng cũng hiểu rõ đây là biện pháp tốt. Nhiều năm rồi các cảnh sát trong cục ra ngoài làm việc khi trở về cũng phàn nàn rất nhiều, các hành vi như quấy rấy thế này, dùng lời nói công kích người khác rồi các loại tiểu án khác nhau, cảnh sát hiện thế không quản nổi, các cảnh sát thế giới song song phải tốn bao nhiêu công sức mới tóm được phạm nhân, cuối cùng lại chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nếu trải nghiệm VR được mở rộng, như thế một hai cảnh quan phối hợp tuần tra ở thế giới hiện thực, liền có thể giải quyết triệt để mấy vấn đề tương tự.

Trong cục đưa một khoản tiền lớn cho bên khoa trang bị, yêu cầu sản xuất 1000 máy để đưa vào sử dụng.

Nhưng không lâu sau đó, tổ chức nhân quyền của thế giới song song gởi thư cảnh cáo tới cục cảnh sát:

[Dựa theo báo cáo điều tra hàng tháng của tổ chức nhân quyền, có hai người từng trải nghiệm máy VR mới của cục cảnh sát sau đó đã tự sát, có mười người sau khi trải nghiệm tinh thần liền xuất hiện vấn đề. Chúng tôi yêu cầu quý cục thận trọng xem xét việc mở rộng máy trải nghiệm VR. Xin biết rằng, quấy nhiễu sóng điện não + trải nghiệm VR = hành vi tàn phá tinh thần và thể xác nghiêm trọng. Nếu như quý cục vẫn cố chấp, tiếp tục mở rộng máy VR thay cho hình phạt, chúng tôi sẽ suy xét đến việc kiện lên pháp viện cao tầng.]

[Ngoài ra, bên chúng tôi thỉnh cầu quý cục cho biết nhân viên nào đã nghiên cứu trải nghiệm VR và áp dụng máy này, chúng tôi sẽ tiến hành cảnh cáo, cũng áp dụng hình phạt tương ứng.]

Nhận được thư cảnh cáo xong, đội trưởng Hà là người đầu tiên đi lên thỉnh 'tội'. Sự tình này từ đầu đến cuối đều ở trong mắt hắn, hắn cũng ngầm đồng ý cho Dịch Tiêu làm như thế, nếu đã xảy ra chuyện thì người làm đội trưởng như hắn phải gánh chịu hậu quả cho cảnh quan phía dưới.

Dịch Tiêu ngăn hắn lại: "Hà đội, người bắt đầu là tôi, tôi đồng ý nhận trừng phạt."

"Tiểu đồng chí..."

"Nhưng không có nghĩa là tôi đồng ý việc không sử dụng máy trải nghiệm VR." Dịch Tiêu dừng một chút, "Lúc trước làm thí nghiệm quả thực xuất hiện một chút vấn đề, nhưng sau này chỉ cần khống chế mức độ trải nghiệm, như vậy vẫn có thể thay thế cho hình phạt."

Hà Nhiên yên tâm nhìn Dịch Tiêu, vỗ vai cô nói: "Tiểu đồng chí... can đảm lắm! Được, lần này tôi nghe lời cô... nhiệm vụ đào quáng này giao cô vậy!"

Dịch Tiêu: "? ? ? Đào quáng? ? ?"


...

Đào quáng, tên khoa học là 'khai thác mỏ', là hoạt động quan trọng nhất của tổ chức nhân quyền nắm giữ trong thế giới song song.

Trong thế giới song song, khoáng sản hình thành tự nhiên là nguyên liệu quan trọng của nhân loại. Trong đó, một loại khoáng sản tên 'tinh thạch' là cơ sở nhóm bên trên duy trì quyền thống trị trong thế giới song song.

Phóng xạ của tinh thạch giúp cho nhóm người trong thế giới song song cùng nhau hưởng sinh mệnh dài đằng đẵng, chỉ cần tinh thạch còn, nhóm người thống trị ở thế giới song song vẫn sẽ sinh tồn.

Tinh thạch bên ngoài nhìn rất giống thủy tinh, nhưng thủy tinh không có khả năng giúp người ta sống vĩnh viễn.

Tổ chức nhân quyền thiết lập một bộ phận chuyên môn đi đào tinh thạch ở thế giới để duy trì quyền thống trị.

Đồng thời, người nào bị tổ chức nhân quyền phát thẻ đỏ, người đó sẽ bị trừng phạt đi khai thác tinh thạch.

Giống như bây giờ, Dịch Tiêu đứng bên bờ biển ở một tiểu đảo, ngồi chồm hổm bên cạnh khoa trưởng đang đánh lửa, gọi:

"Khoa trưởng, khéo thật, anh cũng tới đây đào quáng?"

Khoa trưởng đang hăng say đánh lửa, không hề phản ứng Dịch Tiêu.

Cọc gỗ trong tay hắn dần dần phát ra đốm lửa, lúc này khoa trưởng mới cười cười, sau đó liền lấy lửa đốt lá cờ nhỏ.

Dịch Tiêu vừa thấy, trên lá cờ đó viết rành rành bốn chữ "Tổ chức nhân quyền".

"..."

Đừng tưởng khoa trưởng bên ngoài ngoan ngoãn đi đào quáng, thực tế hắn quang minh chính đại đi đốt lá cờ đánh dấu khu vực của tổ chức nhân quyền.

Tổ chức nhân quyền tuyên bố bản thân là người giám sát quản lý mọi hoạt động thế giới song song nhưng trên thực tế tổ chức nhân quyền là nhóm lão đại thống trị thế giới song song, kẻ thống trị chân chính của tất cả thế giới song song.

Mà hiện tại...

Yết hầu Dịch Tiêu giật giật, ánh mắt liếc qua khoa trưởng đốt lá cờ đến vui vẻ, không khỏi lui về sau một bước.

Nếu thả hắn ra ngoài xã hội, vậy thì đây chính là điển hình của người có nhân cách phản xã hội.

Hai người ở trên đảo nhỏ nhiệt độ quanh năm từ 25 độ trở lên, khí hậu rừng mưa nhiệt đới. Vốn là trên đảo mưa nhiều, hình thành hệ thống sinh thái phong phú, nhưng hai mươi mấy năm trước trên đảo bị nổ hạt nhân, khiến cho động thực vật trên hòn đảo này biến thành hình dạng kỳ quái, dân bản xứ liên tục mất tích hoặc chết, hiện tại hòn đảo bị tách biệt.

Chính là hòn đảo như thế, lại có được tài nguyên tinh thạch phong phú.

Cũng trước đó không lâu tổ chức nhân quyền vừa mới phát hiện hòn đảo không người này, Dịch Tiêu và khoa trưởng trở thành nhóm nhân viên đầu tiên lên đảo khai thác tinh thạch.

Cây gỗ cao tới 50 thước, rắn khổng lồ dài mấy chục mét, đêm khuya mấy con dơi thích hút máu lượn lờ...

Nằm ngoài dự liệu của người nào đó, ở sâu trong vách núi là nhóm thực nhân ma(*) quái dị.

(*)ăn thịt người.

Hòn đảo này, chính là đang chào đón nhân loại tới ghé thăm.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiếp theo chính là sự cố [Đảo thực nhân ma kinh hồn]!

Dịch Tiêu ở trên đảo đào quáng đụng phải nhóm người Lư Hữu không sợ chết tới thám hiểm, nhóm người Lư Hữu liên tục mất tích, sau khi điều tra được phát hiện có một đám thực nhân ma trên đảo...



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn