Đọc truyện Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia

Chương 20: Thầy giáo xâm phạm học sinh (20)




Edit: cầm thú


"Câu lạc bộ Phi Yến có 378 hội viên, trong đó gồm 57 công chức thành phố A, thương nhân và các nghề lương cao khác trong thành phố A có 79 người; còn trong hơn 242 người có phân nửa là quan lớn thành phố khác."


"Câu lạc bộ Phi Yến thành lập mười năm trước, người sáng lập chính là bộ trưởng bộ giáo dục của Lâm thị hiện tại, Vương Sấm, cùng với người có liên quan tới vụ án cưỡng hiếp cách đây không lâu Chu Thanh. Trong mười năm này hai người tổ chức hơn trăm lần hoạt động tụ tập mua bán dâm, lại cưỡng ép thiếu nữ vị thành niên bán dâm, cùng với hành vi giam giữ bất hợp pháp. Số tiền hai người kiếm được vẫn đang được điều tra."


"Không chỉ có vậy, Chu Thanh giấu diếm đám người hội viên, lén lút quay video dâm loạn đăng tải lên internet, để nội bộ câu lạc bộ hưởng chung. Một phần video clip dâm loạn này được giải mã chảy vào thị trường mạng, trên Wechat, QQ, bán trên baidu cloud, nghi ngờ có liên quan tới tội tuyên truyền bán vật phẩm dâm uế kiếm lời."


"Ngoài ra, dựa theo điều tra của tổ trọng án chúng tôi, các cô gái trong lần tụ tập dâm loạn này điều có kinh nghiệm bán dâm, nhưng các cô gái chủ yếu..."


Đội trưởng đội cảnh sát hình sự nói tới đây thì dừng một chút, xong đổi cách nói tiếp tục nói: "Đại đa số các cô gái đều từng bị khinh nhờn và cưỡng hiếp. Trong biệt thự chúng tôi tìm thấy hơn ba ngàn video clip tài liệu chứng cứ một số cô gái bị cưỡng hiếp, tất cả thứ này có thể truy tới án tử, chúng tôi cho rằng tất cả những thứ liên quan đến vụ án này đều cần phải điều tra."


Báo cáo xong, nhóm chuyên viên của đội điều tra do tỉnh cử tới vẻ mặt ai cũng nghiêm trọng.


Hội trường rơi vào trầm lặng rất lâu.


Lãnh đạo tổ điều tra mười ngón tay đan xen đặt lên bàn, nói vào micro: "... Tra, phải điều tra rõ ràng."


"Vâng!"


Trên internet đề tài thảo luận Câu Lạc Bộ Phi Yến vẫn luôn hot. Quan viên chơi gái tập thể, tụ tập dâm loạn chỉ là biểu tượng, ẩn sâu dưới nó còn là thứ mục nát con người khó tưởng tượng ra.


Hủ bại không trừ, quốc gia không có tương lai.


Dư luận cùng với áp lực phía trên sắp sửa đè chết đám cảnh sát thành phố A rồi. Vừa mở phương tiện truyền thông ra, đều là tiếng mắng chửi chính phủ địa phương thấy hủ bại mà không làm gì; chính phủ thấy thế đành phải tạo áp lực không ngừng cho cục cảnh sát, yêu cầu nhanh chóng cho người dân một câu giải thích hợp lí.


Liên tục phạm tội mười năm trời, số lượng công việc cùng với chứng cứ vô cùng khổng lồ, thời hạn điều tra tiếp tục kéo dài.


Lúc đó, khách chơi gái có được bằng chứng, chứng minh trong sạch, lấy điều 15 trong luật hành chính, xử phạt nộp tiền.


Một số khách nhiều lần tham dự chơi gái, mà đối tượng lại là cô gái không tình nguyện, tình tiết xử nặng hơn, phải bị tiếp thu giáo dục.


Lần này đám quan viên bị nắm thót, kiếp này lưu lại vết nhơ. Sau khi bọn họ bị tổ chuyên viên kiểm tra kỷ luật, thứ xấu xa liên tục bị khui ra, rồi dính tới án nhận hối lộ.


Từ cục cảnh sát đến Viện Kiểm Sát, lại tới tòa án, quan viên từng người từng người bị kéo xuống ngựa. Nên phạt thì phạt, nên khai trừ thì khai trừ.


Còn những khách chơi gái quan hệ với cô gái dưới mười bốn tuổi, dù cô gái có tự nguyện hay không, dựa theo pháp luật đều là tội cưỡng hiếp, cảnh sát giữ lấy chứng cớ, chờ ngày khởi tố.


Phần lớn các cô gái bán dâm, bị cảnh sát phạt theo luật hành chính phạt 5000, sau đó các cô gái với tư cách là người bị hại tiếp tục giúp cảnh sát điều tra.


Trong lúc điều tra, vụ án Chu Thanh cưỡng hiếp học sinh trước đây bị nghi ngờ do có quan viên trong đám người này bao che dẫn đến phán quyết bất công, cho nên viện trưởng pháp viện quyết định tái thẩm lại vụ án; lần nữa hỏi thăm năm vị học sinh bị Chu Thanh xâm hại.


Hai tháng sau, bản án chính thức chuyển giao cho Viện Kiểm Sát xem xét khởi tố.


Lại qua một tháng, Viện Kiểm Sát chính thức chỉ ra thủ phạm của vụ án --- Chu Thanh, Vương Sấm, Bạch Tuyết cùng với hơn mười người phạm tội tình nghi do công tố đưa ra.


...


Trước tết dương lịch tiếng chuông vang lên, thành phố A nghênh đón trân tuyết đầu mùa.


Bông tuyết bay bay, phủ kín đường phố, bám lên những nhánh cây.


Dịch Tiêu ngồi trên xe công cộng, ánh mắt nhìn hàng cây tùng thụt lùi về phía sau, lỗ mũi thở ra dòng khí nóng phả vào trên cửa kính xe, ngưng tụ thành từng đóa hoa đẹp.


Các cửa hàng trên đường đều đã kéo rèm cửa xuống, hai cánh cửa dán câu đối đỏ, giữa cánh cửa dán một chữ "Phúc".


Trên xe công cộng chỉ có tài xế và một mình Dịch Tiêu. Xe chạy đến trạm, Dịch Tiêu đứng dậy chuẩn bị xuống xe, tài xế ngẩng đầu, cười với cô:


"Cô bé, hôm nay là đêm ba mươi, cháu tới đây.... Để thăm người thân sao?"


"Vâng."


"Gặp xong nhớ về nhà sớm một chút. Chiều nay khoảng ba giờ hơn xe công cộng không chạy nữa, đừng để lỡ mất thời gian."


"Cảm ơn chú."


Dịch Tiêu xuống xe, đứng trên con đường vắng vẻ, nhìn tài xế vẫy tay nói: "Năm mới vui vẻ."


Tài xế cười với cô, lộ ra một hàm răng chỉnh tề.


Dịch Tiêu đi theo con đường hình răng cưa đi bộ hơn hai mươi phút, nhanh chóng tới trại tạm giam, đứng phía xa nhìn thấy Trần Nhiên đã đứng trước cửa rồi.


Trần Nhiên nhếch miệng cười vẫy tay với cô: "Đỗ Linh, tôi ở đây!"


"... nhìn thấy rồi." Đồ ngốc này.


Dịch Tiêu lẩm bẩm một câu, cơ thể lại không tự chủ được chạy tới chỗ hắn.


Lỗ tai cô bị lạnh đỏ bừng, hai tay nhét vào túi áo, sợ gió thổi rối tóc cho nên cô cúi đầu, bộ dáng chạy trông rất đáng yêu.


Trái tim Trần Nhiên đập mạnh một chút, Dịch Tiêu đã đứng trước mặt hắn rồi.


"Đến sớm vậy?" Dịch Tiêu hỏi.


"Không, vừa mới đến."


"Mang đồ gì đến sao?"


"Ừm." Trần Nhiên lắc lắc cà men trong tay, "Lúc ra khỏi cửa mẹ tôi vừa nấu xong, vẫn còn nóng hổi."


"Vậy chúng ta đi thôi."


Hai người bước vào trại tạm giam, chờ cảnh sát sắp xếp cho gặp mặt Bạch Tuyết.


Cha mẹ Trần Nhiên đều là đi bước nữa. Mười hai năm trước, mẹ của Trần Nhiên dẫn theo Trần Nhiên, cha của Bạch Tuyết dẫn theo Bạch Tuyết, bốn người hợp lại thành một gia đình.


Cha dượng làm chính trị, mẹ buôn bán, cuộc sống hòa thuận, vui vẻ hạnh phúc.


Nhưng mà mười năm trước, sự nghiệp chính trị của cha dượng xảy ra biến cố, suốt nửa năm đó cả nhà không bình an. Một ngày nửa năm sau, cha dượng về nhà đối diện với gia đình nói:


"Mọi việc giải quyết xong rồi."


Nói xong liền khóc lớn.


Trần Nhiên vẫn không biết cha dượng giải quyết nguy cơ như thế nào.


Dịch Tiêu suy nghĩ, trong lòng giống như có một làn khói mù, khiến cô khó chịu.


Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trần Nhiên. Hắn mỉm cười, khóe mắt làm bại lộ sự bất an trong lòng hắn.


Đêm giao thừa, vốn là gia đình đoàn tụ, mà nay chỉ có thể gặp mặt ngắn ngủi trong trại tạm giam.


Dịch Tiêu thở dài.


Không lâu sau, cảnh sát trại tạm giam dẫn Dịch Tiêu và Trần Nhiên tới phòng tiếp kiến.


Ngăn cách bởi một tấm thủy tinh lớn, Bạch Tuyết mặc đồ tù, tóc tùy tiện buộc kiểu đuôi ngựa thấp, trên mặt không chút phấn trang điểm, vô cùng tiều tụy.


Trần Nhiên vừa vào cửa, ánh mắt liền rơi thẳng vào người chị gái, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, cà men trong tay lung lay, rớt xuống đất.


Dịch Tiêu nhíu nhíu mày, vội vàng nhặt cà men lên, mở cái nắp ra thấy, bánh chẻo bên trong hỗn loạn. Dịch Tiêu đành phải lắc lắc cà men để bánh chẻo phân tán ra.


"Bánh chẻo vẫn còn nóng, Trần Nhiên, trước nên..."


Dịch Tiêu còn chưa nói xong, Trần Nhiên liên tục gật đầu: "Đúng, đúng, trước đưa bánh chẻo cho chị tôi mới được..."


Cảnh sát giúp đỡ đưa cà men chuyển tới cho Bạch Tuyết.


Bạch Tuyết cắn một miếng, hốc mắt lập tức ẩm ướt, giọng nói nghẹn ở cổ họng:


"Ăn ngon lắm. Đã lâu không ăn bánh chẻo mẹ làm rồi."


"Chị, nếu chị muốn ăn, ngày nào em cũng mang đến cho chị."


Trần Nhiên vừa nói xong, liền hít hít cái mũi, sau đó ngẩng đầu liều mạng chớp mắt, khó khăn lắm mới làm nước mắt về ngược bên trong.


"... đứa ngốc. Không cần kiếm thêm chuyện cho trại tạm giam đâu."


Giọng nói Bạch Tuyết nhẹ như cánh chim, khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười, nhai kĩ nuốt chậm giống như đang thưởng thức hương vị của bánh chẻo. Ở trại tạm giam lạnh như băng, nhưng vị giác dường như được nở rộ trong mùa xuân.


"Vâng ạ." Trần Nhiên vâng một tiếng rồi gục đầu xuống, dùng mu bàn tay tùy tiện lau ánh mắt vài cái.


Hai chị em một người cúi đầu nhỏ giọng khóc nức nở, một người vừa ăn bánh chẻo vừa lau nước mắt.


Dịch Tiêu nhìn thấy cũng cảm giác vô cùng khổ sở, vốn là trời sinh không nói được lời nào ấm áp hay an ủi người khác, nhưng suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói: "Chị Bạch Tuyết, pháp viện sẽ sớm đưa ra phán quyết, chị yên tâm, lần này có thể một lưới bắt hết đám người kia, công sức của chị rất lớn, về mặt pháp luật chính là lập được đại công, cũng sẽ ảnh hưởng đến mức án phạt..."


"Cám ơn em. Nhưng tôi biết bản thân mình nghiệp chướng nặng nề, pháp luật phán tôi bao nhiêu năm tôi cũng không oán hận. Mười năm nay tôi đều luôn nghĩ, tôi luôn trông đợi ngày này, hi vọng một ai đó có thể kéo tôi ra khỏi vực sâu, không tiếp tục hủy hoại cuộc sống người khác nữa."


Bạch Tuyết dừng một chút, giọng nói run rẩy nói tiếp: "Tôi không nên... không nên kéo nhiều cô gái đi theo con đường của mình như vậy... tôi có lỗi với các cô ấy."


"Chị... chị...chị chịu khổ rồi!"


Trần Nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng khóe mắt treo giọt nước, nhưng kiên cường không để nó chảy xuống.


Là hắn không tốt, phận làm em trai nhưng hắn không biết gì hết, chị vì gia đình này, vì cha dượng mà dùng cuộc sống của bản thân để đánh đổi.


...


Qua tháng giêng, pháp viện chính thức tuyên án:


"Thủ phạm chính của bản án, Chu Thanh, Vương Sấm, phạm tội cưỡng hiếp, khinh nhờn cùng dâm ô phụ nữ, tổ chức bán dâm, tuyên truyền vật phẩm ô uế kiếm tiền, giam giữ người bất hợp pháp, tội hối lộ, nhận hối lộ cùng nhiều hạng tội khác, dựa theo số tội, tuyên án hai người tội tử hình, lập tức chấp hành."


Pháp viện điều tra bản án Chu Thanh xâm hại học sinh biết được trước đây phán quyết sai lầm, nên sửa chữa, đồng thời cho năm người bị hại một cái công đạo.


"Thủ phạm chính của bản án Bạch Tuyết phạm tội trợ giúp tội phạm, tổ chức bán dâm, giam giữ người bất hợp pháp, cùng với một số tội khác, nhưng cung cấp manh mối quan trọng cho bản án, cũng phối hợp giúp cảnh sát bắt được tội phạm, tích cực khai báo sự thật, về lý lập được đại công, kết án bị tù năm năm."


Những tòng phạm có liên quan khác đều bị xử theo lý, đều bị phạt tù từ ba năm tới mười năm.


Mặc dù pháp viện đã tuyên án, nhưng vụ án vẫn chưa kết thúc. Một màn này yên lặng cuốn sạch hủ bại quan trường thành phố A, lần này lấy câu lạc bộ Phi Yến làm trung tâm, một đám quan viên có liên quan tới vụ án đều nổi lên mặt nước, bị kiểm tra kỷ luật.


Tất nhiên cục trưởng cục cảnh sát Lý Mục bị tra ra là nhận hối lộ, đã bị khai trừ khỏi đảng, cách chức, tiếp nhận điều tra của Viện Kiểm Sát.


Trong quá trình điều tra, chuyện cảnh sát Triệu vô tội bị khai trừ được nhắc tới, sau đó phát hiện việc này là do Lý Mục không tuân theo quy định.


Cảnh sát Triệu có công lớn trong bản án Phi Yến, theo trình tự hợp pháp được khôi phục chức vị, còn được thăng chức làm đội trưởng.


Không lâu sau, Chu Thanh và Vương Sấm bị tử hình bằng cách tiêm thuốc độc.


... tử hình bằng cách tiêm thuốc độc chẳng phải quá dễ dàng cho bọn người kia rồi sao?


Không.


Ngày pháp viện tuyên án tử hình, Chu Thanh và Vương Sấm đã biết rõ vận mệnh chính mình, mỗi ngày đều ở trong tù chờ đợi ngày chấp hành án tử hình. Ngày chấp hành, nhìn thuốc độc kia chậm rãi tiêm vào cơ thể mình, giống như nhìn thời gian cuối cùng của sinh mệnh trôi qua, chỉ có lúc này, tội phạm mới ý thức được bản năng cầu sinh, la khóc muốn sống sót.


Nhưng mà đã muộn.


Cái này chính là hành hạ tinh thần, là án tử hình khủng bố nhất.


Hai người bọn họ đáng bị như vậy.


Nơi tử hình không được công bố ra ngoài.


Lần đầu tiên cảnh sát Triệu làm trái quy định của cảnh sát.


Sau khi biết được nơi chấp hành án, ông dẫn Dịch Tiêu tới ngồi đợi ở công viên gần đó.


Khoảnh khắc Chu Thanh bỏ mạng, thân thể Đỗ Linh dường như cảm nhận được, trái tim mạnh mẽ nhảy lên một cái.


Sau đó, một trận mưa xuân từ không trung rơi xuống. Con đường hình răng cưa được mưa xuân tưới đều, đất đai cây cối thoáng hiện lên màu tươi tốt.


Mưa xuân nhỏ, rơi không chút tiếng động.


Dịch Tiêu không muốn bung dù.


Cảnh sát Triệu cũng không muốn bung dù ra.


Hai người đứng trong mưa một hồi, cảnh sát Triệu cởi áo khoác che lên đầu Dịch Tiêu.


"... đừng để bị cảm."


Dịch Tiêu nghiêng đầu, nói từng chữ: "Cảnh sát Triệu, cảm ơn chú."


"Che mưa mà thôi, đừng khách khí với chú."


Dịch Tiêu lắc lắc đầu: "Một năm nay, chú vất vả rồi."


"... cũng đã một năm rồi." Ông mỉm cười, "Hoàn toàn không cảm nhận được."


Dịch Tiêu ngẩng đầu, nhìn đám mây trắng, lẩm bẩm nói: "Thầy của cháu nói, người cảnh sát không cảm nhận được thời gian trôi qua chính là cảnh sát tốt. Cảnh sát Triệu, chú là cảnh sát tốt."


"Cô bé, cháu xem trọng chú rồi." Cảnh sát Triệu hơi mím môi, "Chú chỉ muốn làm một người cha tốt thôi."


"Con gái chú ở trên thiên đường, nhất định sẽ tự hào vì chú."


Cô quay đầu lại nhìn về phía cảnh sát Triệu, kiên định nói: "Cháu biết, bạn ấy nhất định sẽ kiêu ngạo vì chú."


"..."


Cảnh sát Triệu cười hì hì một tiếng, rốt cuộc cũng hiểu ý, "Chú tin cháu."


"Cảm ơn cháu... cô bé."


Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn