Đọc truyện Ta Chính Là Thần

Chương 11: Tín Ngưỡng Và Vua Trí Tuệ (2)



Bọn họ vây xung quanh Điện Thần cao cao tại thượng, liên tục xây dựng thêm thành thị thuộc về họ, bảo vệ kim tự tháp và Điện Thần ở trung tâm.
Tam Diệp Nhân từ mấy trăm người ban đầu biến thành mấy ngàn như bây giờ.
Hòn đảo nhỏ này, cuối cùng cũng có một chút môi trường văn minh và dáng vẻ thành bang.
Tam Diệp Nhân biết kính sợ, nền văn minh có phân phối quyền lực, bọn họ không dám gọi tên Redlichiida, gọi hắn là vua trí tuệ, gọi tòa thành này là thành Thần Tứ.
Có nghĩa là mọi thứ đều do thần linh ban ân.
Trong hang động phía sau kim tự tháp thi công một tòa cung điện, Redlichiida và con cái của hắn sống ở nơi này.
Redlichiida để nhi tử của mình đảm nhiệm các chức vụ ở thành Thần Tứ, có phụ trách xây dựng, có phụ trách đồ ăn, trông coi nhà kho, vân vân.
Quyền lực mà họ nắm giữ cũng thống nhất tới mấy ngàn Tam Diệp Nhân, Tam Diệp Nhân vốn bình đẳng được chia thành các giai cấp khác nhau.
Đất nước hoặc thành bang Tam Diệp Nhân này bắt đầu có hệ thống quyền lực đơn giản.
Redlichiida là vua, các con của hắn là thế hệ quý tộc đầu tiên của Tam Diệp Nhân.
Một ngày, con thứ của Redlichiida đột nhiên chạy vào quỳ gối trước mặt hắn, trên mặt đầy vẻ hoảng loạn.
“Vua trí tuệ vĩ đại, lại có người bị biển rộng cắn nuốt.”
Redlichiida ngồi trên thượng tọa bằng đá lạnh băng, nhìn con thứ của mình.
“Mấy người?”
Trả lời: “Toàn bộ tiểu đội đều đi không trở về.”
Redlichiida đứng lên, hơi lo lắng.
Lo lắng không chỉ có người chết đi, mà còn nguy cơ bị che giấu ở phía sau.
Thứ gọi là bị biển cả cắn nuốt chính là những người tiến vào biểu sâu rồi không trở về, hơn nữa phần lớn vĩnh viễn không về được.
Đây không phải lần đầu tiên.
Theo mức độ tăng trưởng số lượng Tam Diệp Nhân, bọn họ thông qua bắt chụp bọ, Hyolitha để sản xuất đồ ăn bắt đầu không đủ, cho dù bọn họ bắt đầu nghĩ cách phơi nắng chế tạo thực vật đáy biển để làm đồ ăn, vẫn không thay đổi được gì như trước.
Hình thể của bọn họ ở thời đại này tương đối giống quái vật khổng lồ, mấy nghìn người tụ tập bên nhau đủ đề ăn sạch vùng biển phụ cận hòn đảo nhỏ này, mà trên đất liền không có khả năng tồn tại đồ ăn.
Sự xuất hiện của bọn họ ở thế giới này quá đột ngột, thế giới này chưa chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón văn minh Tam Diệp Nhân.
Trong thành Thần Tứ bắt đầu có người chết đói, bọn họ không thể không tiến vào biển sâu, mà biển sâu còn lâu mới ôn hòa như bọn họ tưởng tượng.
Biển cả có thể thai nghén sinh mệnh, cũng có thể cắn nuốt sinh mệnh.
Không ít Tam Diệp Nhân bị lạc ở biển sâu, hoặc bị giam trong vùng biển nguy hiểm nào đó, hoặc là gặp phải tình huống bất ngờ không thể trở về.
Redlichiida biết, nền văn minh Tam Diệp Nhân gặp phải mối nguy đầu tiên.
Nếu cái bậc cửa này hắn cũng không bước qua được, đừng nói đến chuyện thành lập nên một nền văn minh vĩ đại, sợ rằng chỉ có thể dừng bước tại đây.
Trên đại lộ của thành Thần Tứ, xác chết của những Tam Diệp Nhân được đặt ở trước mặt vua trí tuệ Redlichiida, nhắm mắt vĩnh viễn.
Hơn hàng trăm hàng nghìn Tam Diệp Nhân quỳ một gối xuống mặt đất, bầu không khí đau thương vang vọng trong không khí.
Trong đám người không có một ai lên tiếng, nhưng tất cả mọi người đều nhìn về phía vua trí tuệ Redlichiida, thủy tổ khởi nguyên của bọn họ, vị vua chí cao vô thượng.
Redlichiida đưa tay đặt lên một khối thi thể trong số đó, có thể cảm nhận được đối phương còn trẻ tuổi như vậy, nhưng đã chết.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự khủng bố của cái chết, và cả sự mỏng manh của sinh mệnh.
“Ta sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Sự đau thương trong ánh mắt của mọi người lóe lên tia sáng, theo bọn họ thì lời hứa của Redlichiida chính là chân lý và tín ngưỡng, là ý chỉ thay đổi hiện trạng và nguy cơ.
Trong đám người vang vọng lên tiếng hò hét cuồng nhiệt.
Khiến người khác cảm thấy.
Redlichiida không phải vua của bọn họ, mà là thần của bọn họ.
“Vua trí tuệ!”
“Vua trí tuệ!”
“…”
Redlichiida cho rằng hắn là vua trí tuệ, thân là vương giả đương nhiên nên che chở cho con dân của hắn.
Nhưng là hắn lại không có cách nào khác, vua trí tuệ chỉ có thể nhìn về phía tòa Kim Tự Tháp to lớn ở trung tâm thành Thần Tứ một lần nữa.
Đêm tối.
Redlichiida đi lên Kim Tự Tháp, dưới tháp có Tam Diệp Nhân coi giữ bậc thang.
Tòa thần điện này chỉ có vua trí tuệ Redlichiida mới có thể tiến vào, những Tam Diệp Nhân khác chỉ cần bước vào một bước thì chính là trọng tội không thể bỏ qua.
Hắn chưa đi lên đến đỉnh, thì đã nhìn thấy một bóng dáng phát ra hào quang màu trắng đứng ở bậc thang cao nhất.
Trong bóng tối, lại có thể rực rỡ như vậy.
Ánh sáng đó hóa thành những sợi tơ bay lơ lửng trong không trung, thoạt nhìn nó giống như được nối liền lại với những vì sao trên bầu trời, bóng dáng bên trong hào quang bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế giới này.
Cảnh tượng này, làm cho hắn không tự chủ được hô lên.
“Thần!”
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn