Đọc truyện Sư Phụ, Chúng Ta Cùng Luận Bàn Nhân Sinh

Chương 27



095
—— Hở? Cái gì?
Trần Tu Bình ấp úng nói: "Khiêu khích? Ta không có..."
La Tuyết Mạt lại ở bên kia mở miệng nói: "Tiểu hài tử nha, ỷ vào trẻ tuổi, khó tránh khỏi."
Trình Ấn nắm lấy tay Trần Tu Bình, trong mắt chứa bất mãn: "Nhưng thói quen này không tốt, mất mạng lúc nào còn không biết."
Chuyện gì đang xảy ra? Không khí như này là có chuyện gì đang xảy ra?
Trần Tu Bình cảm thấy đầu của mình có chút dùng không được —— cái không khí như hai gia trưởng giáo huấn hài tử là chuyện gì thế này? Vừa rồi loại không khí giương cung bạt kiếm kia chẳng lẽ là ta tưởng tượng ra sao?
La Tuyết Mạt nói: "Vậy để ta giáo huấn hắn một chút là được, nếu không bị bán thân bất toại (liệt nửa người), hẳn hắn sẽ không nhớ nổi đâu?"
Trình Ấn lạnh lùng nói: "Ngươi thử xem."
La Tuyết Mạt trợn trắng mắt, xoay người sang chỗ khác nhìn Phượng Hoàng, đồng thời nói: "Ta chỉ đùa một chút thôi, nghiêm túc như vậy làm gì."
Trình Ấn lúc này cũng không quan tâm đến Trần Tu Bình, chỉ kéo hắn ra phía sau, mở miệng hỏi: "Đùa? Câu trước hay câu sau?"
Trần Tu Bình còn chưa kịp phản ứng Trình Ấn đang hỏi cái gì, đã nghe thấy bên kia La Tuyết Mạt nói: "Đều là, tất cả đều là, làm sao có chuyện ta không nắm chắc mà đi làm loại chuyện thế này, ta đã từng nhắc đến rồi, vật này đối ta cũng rất trọng yếu."
Trình Ấn liền không nói nữa, Trần Tu Bình bỗng nhiên tỉnh ngộ thò đầu ra: "Lời nàng vừa nói tất cả đều là đùa?" Não của ngươi rốt cuộc tàn tới trình độ nào rồi? Lại đi nói đùa kiểu đó?
Trình Ấn nhìn hắn một cái, vẻ mặt rất lạnh lùng: "Ta ở chỗ này chính là nói đùa, ta không ở chỗ này, thì không phải là nói đùa."
Trần Tu Bình ngẩn ngơ, sau đó đem đầu một lần nữa rụt về sau lưng Trình Ấn.
—— Được rồi, ta thừa nhận, ta quả nhiên quá non. Trần Tu Bình nghĩ.
096
Trần Tu Bình, Trình Ấn cùng La Tuyết Mạt ba người đứng yên rất lâu dưới chân Phượng Hoàng, Trần Tu Bình ban đầu vẫn luôn một mực nhìn La Tuyết Mạt, về sau lại một mực nhìn Phượng Hoàng, cuối cùng cũng vẫn là nhìn sư phụ.
—— Tóc sư phụ thật mượt mà nha, phóng tới hiện đại bao nhiêu thiếu nữ nữ sinh phải hâm mộ chết; làn da sư phụ thật tốt nha, sao có thể một điểm tì vết cũng không có chứ? Vóc dáng sư phụ thật cao nha, ta có thể vượt qua hay không đây? Biểu lộ của sư phụ thật nghiêm trọng, La Tuyết Mạt kia quả nhiên có âm mưu gì đi...
Nghĩ đến đây, Trần Tu Bình ngẩng đầu nhìn xem La Tuyết Mạt, kết quả trong nháy mắt ngẩng đầu này, La Tuyết Mạt đột nhiên biết mất.
——0. 0 cái gì?
Sau đó một giây sau, một đoạn cành cây ngô đồng màu đỏ rớt xuống, liền tiếp theo đó là một thân ảnh đen nhánh.
Bởi vì Trình Ấn trước đó đã nói qua là Vãng Sinh nhánh, cho nên Trần Tu Bình đoán được cái vật màu đỏ màu đỏ giống côn này hẳn là một cái cành cây, không phải, nhìn thế nào cũng là một trụ ngô đồng dài một mét, hơn nữa còn sắp bị hỏa táng.
Trần Tu Bình đang nghĩ cái Vãng Sinh nhánh này nhìn qua sắp bị hỏa táng, không nghĩ tới bóng dáng đen kịt ngay bên cạnh kia chỉ trong một giây sau —— vỡ nát.
Trong lúc nhất thời, Trần Tu Bình quên cả kinh ngạc, hắn nhìn bột phấn màu đen sớm bị cuốn vào bên trong Hỏa Diễm kia, lại nhìn qua Trình Ấn, cả người đều có chút không tốt.
Hồi lâu, hắn nói: "Sư Sư sư phụ, vỡ nát vỡ nát rồi!!!"
Trình Ấn nhíu mày: "Sao ngươi lại cà lăm rồi?"
—— Đólà trọng điểm sao?!
Ngay lúc này, hắn đột nhiên lại nghe được giọng nói của La Tuyết Mạt: "Trình Ấn, nể mặt ngươi, ta không đánh thức Phượng Hoàng, chẳng qua ngươi nhìn đi, kẻ ta phụ thân đã bị thiêu thành tro rồi, ta cầm không được Vãng Sinh nhánh nữa."
Trần Tu Bình vừa rồi thấy thân thể kia tan thành mây khói cũng không có cảm giác gì, nhưng vừa nghe được thanh âm này, toàn thân lại nổi da gà.
Hắn đại khái đã biết vì sao khi hắn nhìn thấy vẻ không thoải mái của La Tuyết Mạt liền sợ hãi, này nhất định là do siêu cường trực giác của hắn khi gặp phải bệnh nhân tâm thần!
Trình Ấn lúc này mở miệng nói: "Ta sẽ lấy về giúp ngươi."
Nói rồi ngón tay câu một cái, Vãng Sinh nhánh thoạt nhìn nóng hổi kia iền lập tức bay tới, rồi biến mất trong ống tay áo của Trình Ấn.
Trần Tu Bình giật mình, thấy vật kia đột nhiên biến mất, sợ hãi liền biến thành tò mò, vô thức kéo cánh tay Trình Ấn, vén ổng tay áo lên, lật mặt áo lại, tất cả những gì hắn nhìn thấy chỉ là một cánh tay trắng nõn không tỳ vết như ngọc thạch, trong ánh lửa mang theo một tầng hồng quang thật mỏng, rồi từ từ  tỉnh táo lại.
Vì vậy hắn đột nhiên cảm thấy mặt mình bốc hỏa, đầu óc cũng đổi thành một đoàn bột nhão, hắn chậm rãi chuyển tay của Trình Ấn về lại chỗ cũ, làm bộ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, hỏi: "Sư phụ, La Tuyết Mạt còn ở đó không?"
Trình Ấn cũng không so đo: "Ừm, đi rồi."
Trần Tu Bình vẫn xấu hổ, một khi xấu hổ, hắn lại càng nói nhiều: "Nói như vậy, nam tu kia kỳ thật chính là bàn đạp của La Tuyết Mạt nha, nam tu kia thiên tân vạn khổ tiến vào Tầm Tiên Tông, ẩn núp nhiều năm như vậy, lại không địch lại một sợi thần thức của La Tuyết Mạt, vì nàng làm áo cưới, tuyệt đối sẽ không cam tâm —— như vậy người đem hồng y nữ tu giết ở cửa sơn động chính là La Tuyết Mạt sao? Sư phụ, La... La Tuyết Mạt thật nhiều thủ đoạn độc ác a..." Nói đến chỗ này, Trần Tu Bình dừng lại, hắn đột nhiên nhớ ra, sư phụ nhà mình hình như là bằng hữu của La Tuyết Mạt?
Ngẫm lại thì, pháp bảo Trúc cơ của mình cũng là mượn từ La Tuyết Mạt, La Tuyết Mạt ở trước sơn môn thả mình cùng Mạc Thủ Quy đoán chừng cũng là nể mặt sư phụ, sư phụ còn đáp ứng giúp La Tuyết Mạt cầm Vãng Sinh nhánh...
—— chờ một chút, mối quan hệ này rất không bình thường!
Một cảnh báo không biết tên đột nhiên vang lên trong lòng Trần Tu Bình, hắn cảnh giác hỏi: "Cái kia, sư phụ, ngươi cùng La tiền bối có phải là quan hệ rất tốt không? Ta chỉ là tò mò nên hỏi một chút, không phải quá quan tâm, không phải đâu."
Lúc này, Trình Ấn đã mang Trần Tu Bình ra ngoài, nghe Trần Tu Bình phía trước líu ríu nói một đống, y đều không phản ứng gì, khi hắn nói đến câu này, y mới đáp một câu: "Quan hệ coi như không tệ, La Tuyết Mạt giúp ta không ít việc."
Lời này quá mập mờ, Trần Tu Bình nhìn theo bóng lưng của sư phụ, lại hỏi: "Sư phụ tại có bao nhiêu bằng hữu trong Tu Tiên Giới?"
Trình Ấn đáp: "Không nhiều..." Y dừng một chút, lại nói thêm, "Rất ít."
—— Trời đất, rất ít! Nhưng La Tuyết Mạt là một trong số đó!
Trần Tu Bình thảng thốt không thôi: "Vậy ta nói xấy La tiền bối, ngươi không ngại sao?"
Trình Ấn nói: "Những gì ngươi nói đều là sự thật, nàng cũng sẽ không ngại."
—— Hiểu lẫn nhau như vậy!? Không biết vì sao, Trần Tu Bình càng không thoải mái, hắn lúng túng đi theo phía sau Trình Ấn, không nói lời nào.
Trình Ấn lại bắt đầu nói chuyện: "Nói đến đây, có lẽ vi sư đã quên dạy ngươi một số lễ tiết cơ bản, lúc sau xưng hô của ngươi ngược lại không sai —— đối mặt với những người giống như La Tuyết Mạt, ngươi đúng là nên xưng tiền bối..."
Trình Ấn còn muốn nói gì đó, Trần Tu Bình lại cảm thấy khó chịu trả lời: "Ồ ồ ồ, ta biết rồi, La tiền bối, La tiền bối, La tiền bối! Được chưa?"
Trình Ấn sửng sốt, sau đó y liền nhìn về phía Trần Tu Bình, Trần Tu Bình đẩy y ra đi đến phía trước, thở phì phò đi trước một bước.
Trình Ấn nhìn ống tay áo vốn dĩ bị Trần Tu Bình một mực nắm lấy, trong lòng thầm nghĩ: Tiểu đồ đệ, hình như không dễ nuôi?
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn