Đọc truyện Sư Phụ, Chúng Ta Cùng Luận Bàn Nhân Sinh

Chương 13



047
Hôm qua Mạnh Tiểu Bảo đã nói gì?
—— Tất cả mọi người đều hòa thuận.
Là câu nói này đúng không?
Học tập ở Bình Tiên Điện nửa ngày, Trần Tu Bình biểu thị, đây mà là hòa thuận cái gì? Không bằng nói tất cả mọi người đều cho là không phải chuyện nên không quản cho rồi.
Việc học ở Bình Tiên Điện, không bằng nói là tự học, ngoại trừ tự học, mỗi ngày buổi sáng đều có các tiền bối trong tông tới giảng dạy không quy định thời gian,—— cho nên cái gọi là không quy định thời gian chính là bọn hắn thích tới lúc nào thì tới.
Thời gian còn lại, thư tịch trong điện tự mình lấy, không thể mang ra ngoài, không thể sao chép phục chế, cho nên không khí trong điện rất tự do, không có cảm giác học viện nhưTrần Tu Bình trong tưởng tượng, mà điều khiến hắn thất vọng chính là —— tất cả mọi người đều phớt lờ hắn.
Bọn hắn sẽ chào hỏi hàn huyên cùng Mạnh Tiểu Bảo, lôi kéo làm quen tăng độ yêu thích, nhưng là đối với người đi theo Mạnh Tiểu Bảo là hắn, lại trên cơ bản có thể nói là không quan tâm chút nào, có lễ phép sẽ cười chào hỏi, không có lễ phép thì trực tiếp làm như không nhìn thấy.
Cuộc sống học viện trong tưởng tượng tiêu tan (cũng có thể nói là quá bình thường), Trần Tu Bình buổi tối trở về còn có chút thất lạc, đương nhiên nói chuyện này với Mạnh Tiểu Bảo, Mạnh Tiểu Bảo cũng sẽ không hiểu được được, cho nên khi lên núi hắn đã nói với Cửu Nương——
"... Tất cả mọi người không để ý tới ta, nhất định là vì tu vi của ta quá thấp." Trần Tu Bình đơn giản hoá sự thất lạc của mình, phàn nàn với Cửu Nương.
Cửu Nương cau mày lo lắng nhìn Trần Tu Bình, tức giận nói: "Sao ngươi có thể nghĩ như vậy, ngươi là đệ tử của Nghiễn Thượng chân nhân, tu vi hiện tại sao có thể đại biểu cho tu vi sau này của ngươi được?!"
"..." Trần Tu Bình có chút hối hận, hắn có phải là không nên làm thế (thêm mắm thêm muối) để nói nhảm với một cô gái tốt tính nghiêm túc như Cửu Nương? Vì vậy hắn vội vàng cứu chữa, "Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều, chắc do chưa quen thuộc, về sau sẽ tốt."
Cửu Nương nói: "Nếu như sau này bọn hắn không tôn kính ngươi, ngươi hãy nói cho chân nhân, chân nhân bao che nhất, nhất định sẽ ra mặt vì ngươi!"
"..." Sẽ giết cả nhà đối phương sao?! Nghĩ đến sự tích của Trình Ấn, Trần Tu Bình lúng túng gật đầu.
Rồi hắn tự nhủ: Về sau đừng than thở với Cửu Nương vẫn hơn.
048
Chạng vạng, Trần Tu Bình tiếp tục đi về Lăng Kiếm Phong, lần này hắn đã nhớ mang một ít bánh bao, và một con gà quay.
Ngay lúc hắn đang vật lột với mùi thơm của gà quay, vừa định mở miệng đã bị một bóng đen to lớn bao trùm cưỡng ép dừng lại.
"...?" Không nhớ chỗ này lại có kiến trúc to lớn như vậy. Mang nghi vấn như vậy, Trần Tu Bình ngẩng đầu lên.
"=口= "
Cái mai xanh thẫm phủ đầy đất đá và rêu, bốn cái chân chui vào trong vỏ, chỉ có đầu đối diện với Trần Tu Bình, đôi mắt tròn xoe giống như đèn pha lập lòe chiếu sáng, lỗ mũi phun khí"Phốc phốc".
—— Một con rùa đen khổng lồ cao ba tầng lầu vừa vặn chắn đường đi của hắn, vừa nằm trên sơn đạo (đường núi), vừa gặm lá cây.
Trần Tu Bình bình tĩnh quay người chuẩn bị rời đi.
Đúng vào lúc này, có người gọi hắn lại: "Uy, người phía trước, đi nhanh như vậy làm gì, ta có việc muốn hỏi ngươi!"
Một thiếu nữ che mặt mặc hồng váy té hai cái, cản đường hắn.
Trần Tu Bình chớp chớp mắt.
Thiếu nữ ước chừng mười sáu mười bảy tuổi có nụ cười ngọt ngào, và đôi mắt lấp lánh.
Trần Tu Bình lập tức mỉm cười, ra vẻ thân sĩ, nói: "Con rùa đen phía sau là của ngươi?"
049
Đãi ngộ với mỹ thiếu nữ và rùa đen chung quy vẫn khác biệt, Trần Tu Bình cùng thiếu nữ ngồi ven đường nói chuyện.
"Đây không phải là rùa đen, là Huyền Quy."
"Không quan trọng, tóm lại là một rùa đen lớn."
Thiếu nữ "Phốc" che miệng cười: "Ngươi thật thú vị —— ta tên La Tuyết Mạt, ngươi tên gì?"
Trần Tu Bình nói: "Bần đạo pháp hiệu Tu Bình, tục gia họ Trần."
La Tuyết Mạt cười to hơn: "Tốt tốt, Trần Tu Bình đạo trưởng, ta hỏi ngươi, phía trước là Lăng Kiếm Phong sao?"
Trần Tu Bình nói: "Nói chính xác thì, nơi này cũng nằm trong phạm vi của Lăng Kiếm Phong."
La Tuyết Mạt lại hỏi: "Ngươi không hiếu kỳ ta đến Lăng Kiếm Phong làm gì?"
Trần Tu Bình lắc đầu.
La Tuyết Mạt hỏi: "Vì sao?"
Trần Tu Bình nói: "Bởi vì một người biết càng nhiều, chết càng nhanh."
La Tuyết Mạt có vẻ giật mình, lăng lăng nhìn Trần Tu Bình.
Trần Tu Bình lại đột nhiên cười ha hả, nói: "Hù ngươi rồi? Ta chỉ nói đùa."
La Tuyết Mạt lại gợi lên một nụ cười khác với lúc trước, nói: "Ở độ tuổi của ngươi có thể hiểu được những điều này, cũng không dễ dàng."
Trần Tu Bình cũng thu nụ cười, nghiêm túc: "Đoán thì có gì tốt ——chuyện của tiền bối, vãn bối sao dám hỏi?"
La Tuyết Mạt nhìn Trần Tu Bình, đột nhiên huýt sáo.
Trần Tu Bình cho rằng La Tuyết Mạt đang trêu chọc mình, thì Huyền Quy giống như tiểu lâu giuống như bóng bay xẹp xuống, cho đến nhỏ bằng lòng bàn tay, rơi xuống đỉnh đầu La Tuyết Mạt.
Trên đầu La Tuyết Mạt quấn từng vòng từng vòng dây thừng, lại đội một con rùa đen nhỏ xanh biếc, giống như đang đội một cái nón nhỏ, càng làm nàng xinh đẹp hơn.
Nhưng Trần Tu Bình lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã biết đây là nhân vật lợi hại —— bao nhiêu lợi hại thì hắn không rõ, tóm lại là rất lợi hại.
Loại nhận thức này khiến hắn vừa thấy La Tuyết Mạt đã tê rần cả đầu, nhưng La Tuyết Mạt, người đang đội "Nón nhỏ ", vẫn giống như một thiếu nữ, chắp hai tay sau lưng, nhảy đến bên cạnh Trần Tu Bình.
Nàng khom người nhìn Trần Tu Bình, cười ngọt ngào nói: "Nào, ta và ngươi cùng leo núi, đi gặp  sư phụ hẹp hòi của ngươi."
050
Trần Tu Bình không biết rốt cuộc La Tuyết Mạt cùng Trình Ấn bàn luận chuyện gì, bởi vì ngay khi La Tuyết Mạt đến chính điện, Trình Ấn liền bảo hắn rời đi, hắn đương nhiên không dám cũng không hứng thú nghe lén, liền trực tiếp trở về phòng.
Trình Ấn trực tiếp dẫn La Tuyết Mạt vào động phủ của y.
Tiến vào phạm vi cấm chế, Trình Ấn hỏi thẳng: "Mang đồ vật đến rồi sao?"
La Tuyết Mạt liếc mắt: "Đây là thái độ cầu người của ngươi à?"
Trình Ấn nghĩ nghĩ, đổi cách nói: "Đồ vật ta yêu cầu ngươi, ngươi mang đến rồi sao?" Vẫn là ngữ điệu lạnh như băng.
La Tuyết Mạt lẩm bẩm: "Ta thấy chẳng có gì khác biệt cả." Nhưng vẫn dùng tay phải vạch một đường trong hư không, sau đó trên tay xuất hiện một quyển trục cổ ố vàng—— sau đó là một cuốn thư tịch rách nát.
"Ngươi đừng làm hư —— mặc dù chỉ là đồ mô phỏng nhưng ta cũng đã tốn rất nhiều tài liệu quý giá, " La Tuyết Mạt đưa quyển trục cùng thư tịch qua, "Về phần quyển thư tịch này, đây là do sau khi ta thấy đồ đệ của ngươi, lập tức yêu hắn, nên ta đặc biệt chọn nó từ bộ sưu tập... Uy! Trực tiếp ném quá quá đáng đi!"
Trình Ấn thậm chí không thèm nhìn thư tịch, ném nó vào đống đồ linh tinh đối diện với cửa, sau đó cất quyển trục.
Cất quyển trục xong, y hỏi: "Ngươi cùng Tu Bình nói gì?"
La Tuyết Mạt vô tội nói: "Ta không nói gì hết, hắn không hiểu sao rất sợ hãi ta —— nói sao đây, trực giác của kẻ yếu?"
Trình Ấn nhíu mày suy nghĩ, không nói chuyện.
La Tuyết Mạt nói tiếp: "Ta không nghĩ đồ đệ ngươi bề ngoài nhìn ngu xuẩn như vậy, tiểu tâm tư lại rất nhiều."
Trình Ấn trầm mặc hồi lâu, rốt cục mở miệng: " La Tuyết Mạt, ngươi có thể đi rồi."
La Tuyết Mạt: "..."
051
Lúc Trần Tu Bình đang gặm gà quay thì giọng nói của Trình Ấn vang lên.
Ngay khi cắn miếng đùi gà cuối cùng, thanh âm Trình Ấn vang lên trong phòng.
"Tu Bình, đến chính điện."
Trần Tu Bình suýt chút nữa bị hóc xương gà, uống mấy ngụm nước mới lấy lại được hơi thở, vội vàng lau mặt rửa tay, chạy tới chính điện.
Cửa chính điện mở toang, trong gian phòng trắng tinh chỉ có một mình Trình Ấn trắng bóc, La Tuyết Mạt không ở đó, không hiểu sao, Trần Tu Bình thở phào nhẹ nhõm.
Trình Ấn chắp tay sau lưng nhìn hắn, không hiểu sao nhíu mày, Trần Tu Bình lập tức cảm thấy tâm bị nắm chặt (tim bị bóp)—— dù sao y phục không chỉnh tề cùng ăn nhiều thức ăn mặn như vậy hình như đều không phải chuyện tốt.
Nhưng Trình Ấn cuối cùng vẫn không giáo huấn hắn, chỉ trầm giọng hỏi: "Hôm nay đi tu luyện ở Bình Tiên Điện có quen không?"
Trần Tu Bình được sủng mà sợ, hắn vạn vạn không nghĩ tới, Trình Ấn mặt lạnh tâm lạnh quan tâm đến chuyện này, hắn vội vàng đáp: "Rất tốt, rất tốt."
Trình Ấn nhíu mày nhìn hắn: "Ngươi cứ nói thẳng, gặp khó khăn thì cứ nói rõ ra, không vấn đề gì, ta không thích người không thẳng thắn."
Trần Tu Bình cảm giác như một học sinh tiểu học bị chủ nhiệm lớp khiển trách, hắn cúi đầu, lòng bàn tay sao lưng đổ mồ hôi lạnh, nghĩ nghĩ, hắn chân thành nói: "Thư tịch giảng đạo bên trong Bình Tiên Điện, ta không hiểu lắm —— nó chủ yếu nhằm vào tu sĩ Trúc cơ trở lên, ta... có lòng mà không có sức."
Nói đến đây, hắn mím môi một cái, cảm thấy có chút mất mặt.
Trình Ấn nhìn hắn, đôi mắt giống như một đầm nước sâu, Trần Tu Bình không dám nhìn thẳng Trình Ấn, chỉ cúi đầu nhìn mặt đất, thuận tiện nhìn chân Trình Ấn.
Trong hoảng hốt, hắn cảm thấy Trình Ấn đang thở dài.
Tiếng thở dài kia rất giống Liễu Hòe, Trần Tu Bình nhịn không được ngẩng đầu nhìn y.
Nhưng Trình Ấn vẫn như cũ là Trình Ấn, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, cùng ánh mắt phảng phất ngưng tụ cuồng phong.
Trần Tu Bình lại vội vàng cúi đầu, sau đó hắn nghe thấy Trình Ấn nói: "Từ ngày mai, ngươi không cần đi Bình Tiên Điện."
Bên trong đại điện trống trải, thanh âm tựa như một chiếu chuông ngân vang, khiến Trần Tu Bình đầu váng mắt hoa.
"Ngươi là đồ đệ của ta, ta sẽ đích thân giúp ngươi Trúc cơ."
052
Lúc này, trong tông môn cách đó không xa, có một đám đồng học thân thiết, xúm lại thảo luận chuyện gì đó.
"Sang nay ngươi trông thấy người kia rồi sao?"
"A a, ta biết, ngươi nói là người đi theo Mạnh sư huynh đúng không?"
"Xuỵt, nói nhỏ thôi, đừng để Mạnh sư huynh nghe thấy."
" Mạnh sư huynh nghe thấy thì có gì đáng sợ, tuyệt đối đừng cho Trình trưởng lão nghe thấy."
"Sợ cái gì, chúng ta cũng không nói xấu hắn—— ta còn không nói chuyện với hắn, làm sao có thể khiển trách ta?"
"Trước mặt hắn ta còn không dám thở mạnh, thủ tịch đệ tử của Trình trưởng lão a, ngươi nói xem hắn có phải có chủng tộc đặc biệt gì không?"
"... Ngươi bớt xem thoại bản đi, ta thấy, nói không chừng là con ngoài giá thú!"
"Ngươi mới bớt xem thoại bản đi, con ngoài giá thú gì chứ..."
"Các ngươi đang nói cái gì?" Mạnh Tiểu Bảo từ ngoài cửa bước vào, nghi hoặc nhìn đám đệ tử đang xếp thành vòng tròn.
"Ha ha hôm nay mặt trăng thật tròn."
"Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, chúng ta qua bên kia trao đổi đi."
"Đồ ăn hôm nay hình như nấu hơi quá..."
"..."
"...?" Nhìn các sư đệ tan tác như chim muông, Mạnh Tiểu Bảo mờ mịt.Các sư muội khó hiểu, các sư đệ, cũng rất khó hiểu a. —— hôm nay Mạnh Phục Chân vẫn tràn ngập sầu lo.
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn