Đọc truyện Sau Khi Viết Nam Thần Vào Trong Tiểu Thuyết, Tui Có Được Người Thật

Chương 20





Thân Thành gần biển, có một cảng cá sâu trên đường bờ biển phía đông bắc, thi thể xuất hiện ở một trấn nhỏ phía bắc cảng cá.
(*Cảng cá là cảng chỉ dành cho tàu đánh cá.)
“Đó là một tin nhắn nặc danh trong nhóm, nói cho chúng tôi biết có xác chết ở bờ biển.
Ban đầu tất cả mọi người đều cho là hắn đang nói đùa nên không ai tin, mãi sau khi hắn đăng ảnh lên, chúng tôi mới thấy đáng để mạo hiểm một lần…”
Cố Hi Đình nhớ lại lời của Đồng Long Cao*, tập trung chú ý vào điều hướng định vị, nhìn thấy một địa danh quen thuộc, không khỏi cảm thán: “Chỗ này gần trường quay quá!”
(*Raw ghi Chu Tề, nhưng theo mạch truyện thì người cung cấp lời khai về nhóm này là Đồng Long Cao.)
Hạ Yến: “Lái xe ba mươi phút là đến.”
Cố Hi Đình suy đoán: “Có khi nào sau khi Chu Tề đi từ trường quay đến xung quanh đây thì bị người diệt khẩu? Hoặc là anh ta bị người giết hại ở trường quay, sau đó bị ném xác xuống biển?”
Hạ Yến không trả lời mà chỉ chậm rãi híp mắt.
Họ đã đi một chặng đường dài trong vụ án này, mà bây giờ, dường như cuối cùng bọn họ cũng tìm được đường tắt.
Mười mấy phút sau, mọi người đến nơi.
Trấn nhỏ này tựa lưng vào Thân Thành, đánh bắt cá và du lịch là những ngành công nghiệp chính ở đây.
Địa điểm nhặt được thi thể là một vùng biển vắng, khác hẳn với các bãi biển phát triển, đường bờ biển ở đây còn khá hoang sơ, trên bãi biển mọc đầy cọ rừng, dây leo trải dài trên cát, trên cờ có cắm biển báo “Vùng biển phức tạp, cấm bơi lội”.
Gió biển rít gào dữ dội đến mức khiến người ta không mở mắt nổi.
Hạ Yến chắp tay đứng trên bờ cát, hình ảnh ảnh chụp và hiện trường lập tức hòa làm một trong đầu hắn.
Lần cuối cùng Chu Tề xuất hiện là vào chín giờ tối thứ năm, những bức ảnh trong nhóm ‘1000 cách hồi sinh’ xuất hiện vào một giờ sáng thứ sáu, nói cách khác, thời gian tử vong của Chu Tề là từ chín giờ tối thứ năm đến một giờ sáng ngày hôm sau.
Dựa theo hướng hải lưu, thi thể Chu Tề hẳn là đến từ vùng thượng nguồn, nằm trong sóng biển đụng phải đá ngầm nên bị đẩy vào bờ.
Dấu vết ở hiện trường đã bị thổi không còn sót lại gì, ánh mắt Hạ Yến chuyển từ trên bãi biển sang phía đất liền, sau một hồi quan sát thì nheo mắt lại, sau đó hắn bất ngờ chạy đi.
Khu vực cách bờ biển tầm 200m có một ngôi làng, Hạ Yến đứng trước cửa một ngôi nhà.
Đây là ngôi nhà nhỏ hai tầng có sân trong, cánh cổng màu đỏ rực đóng hờ.
Cố Hi Đình thở hồng hộc đuổi theo, thấy Hạ Yến dừng, cậu chống hai tay lên gối thở hổn hển: “Anh… Anh phát hiện gì rồi?”
Người đàn ông không trả lời cậu, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Đôi vợ chồng trung niên trong nhà đang phơi cá, thấy Hạ Yến thình lình xông vào thì giật nảy mình, vô cùng cảnh giác nói: “Cậu là ai? Muốn làm gì?”
Hạ Yến không nói câu nào đi xuyên qua sân, leo thẳng lên lầu hai, nơi này có một cái sân thượng nhỏ với mấy chậu lô hội trong góc, Hạ Yến nhảy lên, khéo léo đứng trên ban công.
Cố Hi Đình ngửa đầu nhìn hắn, giật mình kêu lên: “Anh làm gì thế?”
Chờ đến khi cậu leo lên, ngón trỏ và ngón cái hai tay của Hạ Yến đang nối với nhau tạo thành một khung máy ảnh, hắn nheo mắt trái đóng khung vào bãi cát nơi thi thể xuất hiện, còn đóng khung Ngụy Trạch Lan và Mặt Trẻ Con ở phía xa.
“Bức ảnh được chụp ở đây.”
Vừa nói xong, hai vợ chồng đã cầm dao phay gậy gộc trong tay đuổi tới đây, kiên trì yêu cầu hai người xuống lầu.
Ngụy Trạch Lan và Mặt Trẻ Con tới nơi thì bắt gặp Hạ Yến và Cố Hi Đình bị người ta đuổi ra cửa nhà, buồn bực nói: “Hai người các anh làm gì thế? Tự tiện xông vào nhà dân làm gì?”
Hạ Yến lạnh lùng đút tay vào túi, không nói câu nào.
Cố Hi Đình chủ động giải thích: “Hạ Yến nói bức ảnh được chụp trên ban công lầu hai của gia đình này.”
Ngụy Trạch Lan gõ cửa vào nhà lần nữa, hai vợ chồng không buông dao phay gậy gộc, cảnh giác đánh giá mấy người trước mặt.
“Cảnh sát tra án.” Ngụy Trạch Lan giơ giấy chứng nhận ra, hỏi, “Trong hai người ai ở nhà vào tối thứ năm tuần này?”
Hai vợ chồng nhìn nhau, nói: “Chúng tôi đều ở nhà.”
“Ngoài hai người còn có ai nữa?”
“Không có,” hai vợ chồng lắc đầu, “Con chúng tôi đi học ở nơi khác, không ở nhà.”
“Hôm đó có ai tới nhà hai người không?”
“Không có.”
Bốn người rời khỏi ngôi nhà, ở phía xa, một chiếc máy ảnh Tele nhắm vào Cố Hi Đình.
Mọi người đi về bãi đỗ xe, dường như Hạ Yến đột nhiên phát hiện ra gì đó, thình lình ngoảnh đầu lại nhưng chỉ thấy hạc trắng bay qua.
Cố Hi Đình: “Anh sao thế?”
Hạ Yến dời mắt, lắc đầu.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, một thanh niên bước ra từ sau tường sân nhỏ, gã đội một chiếc mũ ngư dân rộng vành, trên cổ đeo một chiếc máy ảnh, run tay nhìn những bức ảnh trong đó một cách tham lam.
Bà chủ ra ngoài vứt rác, thấy thanh niên bèn lên tiếng chào hỏi: “Tiểu Mậu đến rồi à?”
Thanh niên cảnh giác nhìn bà, bối rối trốn vào góc sâu trong rừng cây.
Người đàn ông nghe động tĩnh, đi ra ngoài hỏi vợ: “Cảnh sát lại tới à?”
“Thằng cả nhà họ Thẩm, hình như bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, không nhận ra ai nữa, nó cũng đáng thương quá.”
“Kẻ làm cha còn mặc kệ, ai mượn bà quan tâm?” Người đàn ông đóng cửa, phàn nàn, “Sao hôm nay lắm chuyện thế, đừng mở cửa, ăn xong rồi ngủ sớm đi.”
Tiếng sóng biển rì rào vang lên, thanh niên chạy tới bờ cát để lại từng hàng dấu chân.
Gã vừa chạy vừa dùng tay đánh vào đầu mình, lẩm bẩm: “Câm mồm, câm mồm! Cút ra ngoài!”
“ĐM!” Ngụy Trạch Lan dừng xe trước cửa cục cảnh sát, vẻ mặt buồn rầu, “Vậy là hành hạ chúng ta hơn nửa ngày, tất cả đều là điều tra nhầm hướng?”
Trên đường về, Hạ Yến vẫn im lặng, chẳng biết đang suy tư điều gì.
Cố Hi Đình nhìn hắn, hỏi dò: “Chúng ta đi đâu tiếp đây?”
Hạ Yến ngẩng đầu, vẫy tay với Ngụy Trạch Lan: “Các anh điều tra lịch sử cuộc gọi của người chết chưa?”
“Điều tra lâu rồi, mấy anh đoán xem, rất nhiều lần chúng tôi gọi trúng gái mại dâm, bên kia vừa mở mồm đã gọi ‘Anh ơi, giá nhiêu nè? Nữ sinh, phụ nữ trẻ có chồng, người nổi tiếng trên mạng đều có hết ~’, tôi còn tưởng mình vào Đại đội phòng chống tệ nạn xã hội.”
Ngụy Trạch Lan mắng một câu: “Chúng tôi đều loại bỏ, tạm thời vẫn chưa phát hiện tình huống bất thường.”
Cố Hi Đình: “Đã điều tra các app mạng xã hội chưa?”
“Lịch sử trò chuyện trên Wechat càng kinh khủng hơn,” Ngụy Trạch Lan cười nhạo, “Thằng cha này trông cũng sáng sủa, không ngờ toàn nói khó nghe.”
Mặt Trẻ Con bổ sung: “Thường được gọi là dirty talk, thả thính.”
Ngụy Trạch Lan: “Chúng tôi phỏng đoán không chỉ có tin nhắn, mà còn có rất nhiều bản ghi cuộc gọi.

Chỉ riêng chiều đến tối thứ năm đã có năm cuộc gọi Wechat.”
Hạ Yến: “Có tranh chấp kinh tế, hay tranh chấp tình cảm không?”
Ngụy Trạch Lan: “Cái này thì nhiều lắm.”
Hạ Yến: “Có thể điều tra xem số tiền tranh chấp kinh tế có vượt qua mười vạn tệ không, còn tranh chấp tình cảm, tốt nhất là loại anh ta đang tiếp xúc nhưng vẫn chưa ngủ được với người ta.”
Mặt Trẻ Con lấy điện thoại di động ra: “Để tôi hỏi Tiểu Kha một chút.”
Bên kia nhanh chóng cung cấp hai nick Wechat, đều từng trò chuyện với Chu Tề vào tối thứ năm.
Một người tên là Triệu Tầm, là đối tượng mập mờ của Chu Tề trong thời gian dài, đang học năm ba đại học, là fan hâm mộ của Từ Tử Hàng, Chu Tề đã chuyển khoảng năm nghìn tệ cho người kia.
Trước đây Chu Tề đã ám chỉ nhiều lần rằng chỉ cần ở bên anh ta, thì anh ta có thể dẫn người vào gặp Từ Tử Hàng.
Người có tranh chấp kinh tế tên là Tuân Tương Linh, fan hâm mộ của Ngao Mạc, nghe nói Chu Tề có thể đưa họ đi gặp thần tượng chỉ với một khoản phí nhất định, thế là liên lạc với Chu Tề.
Nhìn ghi chép chuyển khoản của Wechat, khoản tiền đã quá hai mươi vạn.
Lịch sử trò chuyện cuối cùng là Chu Tề bảo cô ta chuyển cho mình hai mươi vạn, anh ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của Tuân Tương Linh.
Máy chủ Wechat chỉ lưu trữ nội dung trong bảy ngày, những tin nhắn trước đó đã được máy chủ tự động xóa bỏ.
Xem hết ghi chép nói chuyện phiếm trong bảy ngày, Cố Hi Đình lấy làm lạ: “Tên Chu Tề này cũng không phải người tốt gì, đã cho hai mươi vạn mà còn muốn sư tử ngoạm đòi hai mươi vạn nữa.”
Mặt Trẻ Con cũng tức giận bất bình: “Chắc là thấy cô ta lắm tiền nên muốn bắt chẹt nhiều hơn, đúng là đồ cặn bã.”
Ngụy Trạch Lan gõ ngón trỏ lên bàn, nhắc hai người tém lại.
Mặt Trẻ Con nhún vai, đúng là nói những lời này với người chết là không thích hợp, độ này cấp trên rất nghiêm khắc trong việc bắt nhân viên cảnh vụ tu dưỡng bản thân, nếu bị truyền ra thì không biết cậu ta sẽ bị cư dân mạng xâu xé ra sao.
Hạ Yến mở mắt: “Mấu chốt để giải quyết vụ án chính là lý do Chu Tề ra ngoài lúc nửa đêm.
Dựa vào tính cách Chu Tề, rất có thể là vì tiền hoặc vì sắc, hoặc cả hai.”
“Anh nghĩ có liên quan đến hai người kia?” Mặt Trẻ Con không rõ, “Nhưng trên Wechat bọn họ cũng không gọi Chu Tề ra ngoài.”
Hạ Yến: “Chu Tề đều gửi địa chỉ khách sạn của mình với các cô ấy, hơn nữa bọn họ cũng có ghi chép trò chuyện Wechat.”
“Có phải là Chu Tề ra ngoài đón người không?” Cố Hi Đình nói, “Cho nên anh ta đã đến cửa phòng, lại nhìn điện thoại rồi rời đi?”
Mọi người chia nhau đi điều tra, Ngụy Trạch Lan và Mặt Trẻ Con đi tìm Triệu Tầm, Cố Hi Đình và Hạ Yến đi tìm Tuân Tương Linh.
Nửa tiếng sau, Cố Hi Đình và Hạ Yến đến nơi.
Tuân Tương Linh là tay chơi hệ nhân dân tệ, bỏ không ít tiền để theo đuổi ngôi sao, thậm chí còn mua quảng cáo trên tàu điện ngầm tuyến số bốn để mừng sinh nhật Ngao Mạc.
Mức giá trung bình hàng tháng của quảng cáo trên tàu điện ngầm ở Thân Thành là ba mươi lăm đến bốn mươi vạn, đối với hầu hết những fan hâm mộ là học sinh sinh viên, mức giá này có thể nói là vô nhân đạo.
Mẹ Tuân Tương Linh qua đời từ lúc cô ta còn nhỏ, bây giờ cô ta đang sống với cha Tuân Thiên Thành ở biệt thự trung tâm thành phố, cha cô ta là giám đốc điều hành của một công ty đã niêm yết, bận rộn công việc nên cho con quyền tự chủ về tài chính rất mạnh.
Thật không may, Tuân Tương Linh đã ra nước ngoài điều trị bệnh vài ngày trước.
Tuân Thiên Thành mời hai người vào nhà, nói: “Có vấn đề gì có thể trao đổi với tôi, tôi sẽ phối hợp điều tra hết mình.”
Phòng của Tuân Tương Linh đậm phong cách những cô gái theo đuổi ngôi sao, trên tường toàn là ảnh Ngao Mạc, trên kệ có rất nhiều album ảnh do fan hâm mộ tự phát hành.
Weibo cũng quản lý rất tốt, đều quảng bá nội dung cho idol, vì vẻ ngoài không tệ lại còn vung tay hào phóng, cho nên có hơn một vạn fan hâm mộ, nhưng lâu lắm rồi chưa đăng bài mới.
Sau khi vào phòng, Hạ Yến liếc bên trái ngó bên phải một chút, như chú chó nghiệp vụ nhạy bén.
“Cái này…” Tuân Thiên Thành đi theo sau, vẻ mặt hơi khó coi.
“Ngại quá ngại quá, thói quen tra án.” Cố Hi Đình sợ bọn họ bị đuổi ra, trừng Hạ Yến một cái, người kia ngoan ngoãn hơn một chút, sau đó còn thu dọn những nơi bị mình đảo lộn, mặc dù vẫn rất lộn xộn, bảo mẫu đứng bên cạnh nhìn, lo lắng đến mức thở hổn hển, trông như sắp té xỉu.
Cố Hi Đình quay lại hỏi Tuân Thiên Thành: “Tuân Tương Linh ra nước ngoài hôm nào?”
Tuân Thiên Thành: “Mấy hôm trước nó bất ngờ phát bệnh, sáng thứ sáu tôi đưa nó ra nước ngoài, bây giờ đã trở lại Mỹ để tiếp nhận trị liệu.”
Sáng thứ sáu, cũng là một ngày sau khi Chu Tề chết.
“Có thể mạn phép hỏi là bệnh gì không?”
“Chứng rối loạn cảm xúc.” Người đàn ông trung niên thành đạt rủ mắt xuống, giọng bất lực, “Mấy năm đầu khi mẹ nó vừa mất là giai đoạn quan trọng nhất trong sự nghiệp của tôi, chờ đến khi tôi nhìn lại mới phát hiện ra nó đã bệnh rất nặng, thậm chí còn nghĩ đến chuyện tự tử…”
Sau đó Cố Hi Đình hỏi thêm mấy câu, người đàn ông trả lời từng câu một, trong lúc nhất thời bọn họ cũng không phát hiện được điểm đáng nghi nào, Tuân Thiên Thành nói ở công ty còn có cuộc họp, nên bọn họ đành phải tạm thời ra về.
Lúc trở về, Ngụy Trạch Lan gọi điện tới.
Suốt quãng đường Hạ Yến luôn ngồi ngay ngắn trên băng ghế sau, lưng eo thẳng tắp, nếu không phải hắn còn thở thì trông chẳng khác gì tượng sáp.
Tiếng chuông reo ba lần, rốt cuộc Cố Hi Đình hết nhịn nổi, nhắc hắn: “Điện thoại anh reo kìa.”
Hạ Yến vẫn không động đậy, nhắm nghiền hai mắt không nói gì.
Cố Hi Đình thấy màn hình di động hiện là Ngụy Trạch Lan gọi, sau khi cân nhắc bèn vươn tay nhận điện thoại.
“Đội trưởng Ngụy.”
Ngụy Trạch Lan hơi sửng sốt: “Cố Hi Đình? Không phải tôi gọi điện cho Hạ Yến sao?”
“Anh ấy đang ở bên cạnh tôi.” Cố Hi Đình nhìn Hạ Yến, gượng gạo nói dối, “Bây giờ anh ấy có việc nên không tiện nghe máy, tôi bật loa ngoài rồi, anh ấy có thể nghe thấy.”
“Vậy tôi nói thẳng nhé, bên chúng tôi không phát hiện ra manh mối gì, Triệu Tầm và bạn bè đến khu chụp ảnh gần đó chơi.
Vì cãi nhau với bạn trai nên trong lúc tức giận đã gọi điện thoại cho Chu Tề, nhưng sau đó được bạn trai dỗ dành nên không đi nữa, có hơn chục sinh viên trong lớp làm chứng.”
Sau khi nói xong, Ngụy Trạch Lan lại hỏi: “Bên các cậu thì sao?”
Cố Hi Đình nói phát hiện của bọn họ cho anh ta, dường như Ngụy Trạch Lan đã dự đoán được kết quả này, thở dài: “Có phát hiện nhớ liên lạc ngay.”
Đúng lúc này, Hạ Yến choàng mở mắt ra: “Tôi biết là ai thay đạn.”
Ngụy Trạch Lan ngạc nhiên: “Anh biết hung thủ?”
“Tôi chỉ nói tôi biết ai đổi đạn trong súng đạo cụ, chứ không nói tôi biết ai là hung thủ sát hại.”
Hạ Yến lấy một tấm hình ra.
Cố Hi Đình nhớ lại cuộc tìm kiếm của Hạ Yến trong phòng, ngạc nhiên bảo: “Anh trộm được?”
Hạ Yến: “Nhặt được trong khe hở trên bàn sách.”
Cố Hi Đình câm nín: “Có khác gì đâu?”
Hạ Yến không hề áy náy: “Nhân viên phá án lấy vật chứng, đó gọi là ăn trộm sao?”
Cố Hi Đình: “…”
Đây là một tấm ảnh chụp lấy tiền (Polaroid), là ảnh của Tuân Tương Linh ở phim trường, cô gái ăn mặc như con trai, đội mũ lưỡi trai và khẩu trang màu đen kéo dài đến cằm, tay giơ chữ V cười rất tươi.
Cô ta che quá kín, nên các nhân viên bận rộn trong trường quay cơ bản không hề phát hiện có thêm một người. 
Hắn gửi ảnh cho Ngụy Trạch Lan: “Các anh có thể đi tìm Tuân Thiên Thành được rồi.”
Tuân Tương Linh và Chu Tề có giao dịch PY*, Tuân Tương Linh xuất hiện ở phim trường, Tuân Tương Linh ra nước ngoài vào một ngày sau khi Chu Tề tử vong, chân tướng gần như đã hiện ra trước mắt.
(*Giao dịch đổi xác thịt hay tiền bạc lấy lợi ích.)
Xe chạy qua khu phố thương mại phồn hoa, đèn tín hiệu chuyển từ xanh sang đỏ, chiếc Cayenne dừng lại trước lối đi bộ.
Trên màn hình lớn phát đoạn quảng cáo xa xỉ phẩm do Ngao Mạc làm người phát ngôn, thu hút không ít người nước nhìn.
Cố Hi Đình nhìn màn hình nhấp nháy, không hiểu: “Nhưng nếu đạn thật trong súng đạo cụ thật sự do cô ta đổi, thì động cơ là gì? Cô ta thích Ngao Mạc như vậy, vì sao lại muốn làm anh ta bị thương?”
Giọng Hạ Yến trầm xuống, “Đây cũng là điều tôi không hiểu.”
Cayenne chuyển hướng ở ngã tư đường, lái về phía trường quay “Thám tử Nhật An”.
Cố Hi Đình và Hạ Yến ngồi trong phòng tổng thống của khách sạn, ảnh đế Ngao Mạc và nam nghệ sĩ mới nổi Từ Tử Hàng ngồi đối diện.
Ngao Mạc vừa quay phim về, trên người còn mặc áo khoác màu đen, giống hệt Hạ Yến, anh ta đảo mắt nhìn vào mắt Hạ Yến, lo lắng nói: “Các anh điều tra ra chưa?”
Hạ Yến không nói gì, Cố Hi Đình đành phải gánh nhiệm vụ phát ngôn.
Trong lúc này, Hạ Yến vẫn luôn nhìn kịch bản trên ghế salon.
Sau khi Cố Hi Đình nói xong, hắn đột nhiên ngước lên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Sao các anh lại công khai?”
Ngao Mạc vẫn luôn mang khí thế cao ngạo, lạnh lùng, đá đạo, Từ Tử Hàng bên cạnh thì hoảng hồn, cậu ta bối rối nhìn Ngao Mạc, vành tai hơi đỏ vì xấu hổ.
Mặc dù giọng điệu Hạ Yến rất nhẹ nhàng, chỉ đơn thuần là hỏi thăm, nhưng vẫn chọt vào điểm nhạy cảm trong lòng Tử Tử Hàng.
Bọn họ cũng không phải chủ động công khai, mà là bị chụp lén nên lộ chuyện.
Từ Tử Hàng là nghệ sĩ hàng đầu, nhưng cũng là người mới trong giới điện ảnh, vì một bộ phim mà gặp Ngao Mạc, hai người dần nảy sinh tình cảm.
Không ngờ ở bên nhau chưa được bao lâu, chỉ vì một nụ hôn khó kìm nén mà bị người ta chụp trộm.
Ảnh đế luôn kiêu ngạo mạnh mẽ, sao có thể cho phép người khác lợi dụng mình kiếm chác?
Sau khi bàn bạc với Từ Tử Hàng, anh ta công khai tag Từ Tử Hàng trên Weibo, lúc đó có thể nói là gây xôn xao dư luận, Weibo sập lên sập xuống mấy bận.
Đây là chỗ đau của Ngao Mạc lúc trước, anh ta bước tới vị trí này, công khai hay không công trai cũng chẳng có gì to tát, nhưng Từ Tử Hàng còn trẻ như vậy, vì vụ đó mà mất chục ngàn fan hâm mộ.
Lúc đầu cách xử lý của anh ta cũng không phải hoàn hảo, chỉ có thể nói là anh ta chọn người kém cỏi, bây giờ vẫn là nỗi đau trong lòng anh ta.
Ngao Mạc nhướng mày nhìn Hạ Yến, giọng lạnh lùng: “Chuyện này có liên quan gì tới vụ án không?”
“Người đổi đạn là fan hâm mộ của anh.” Hạ Yến bình tĩnh nói, “Chúng tôi muốn biết động cơ gây án của cô ta là gì, trước mắt thì việc công khai của các anh rất có thể người này vì yêu sinh hận.”
“Fan hâm mộ của tôi? Vì yêu sinh hận?” Ngao Mạc cười nhạo, “Quá nực cười rồi đó, chuyện tình cảm của tôi thì liên quan quái gì tới cô ta?”
Trong lúc nhất thời không ai nói gì, bầu không khí trong phòng hơi trầm xuống.
Vẻ mặt Ngao Mạc tối đi: “Bọn họ có lý do gì mà can thiệp vào lựa chọn của tôi chứ?”
“Lý do rất nhiều,” Hạ Yến cất tiếng, vẻ mặt nhàn nhạt, “Rõ ràng nhất có thể nói từ khía cạnh kinh tế, thần tượng các anh bán sự ảo tưởng, các anh là thương phẩm hóa của sự ảo tưởng.
Sau khi thương phẩm thay đổi, ảo tưởng bị phá vỡ, đương nhiên sẽ có người bất mãn.
Một số người có tính cách cực đoan sẽ làm ra hành vi quá khích, đây là chuyện bình thường.”
Câu này thật sự quá trần trụi, không hề nhẹ nhàng, Ngao Mạc nheo mắt lại.
Dường như có quang điện giao nhau trên không trung, trong phút chốc, bầu không khí có vẻ hơi căng thẳng.
Cố Hi Đình hơi mờ mịt, cảm giác hình như Hạ Yến đang tức giận, nhưng cậu lại không biết nguyên nhân là gì.
Người bình thường có vẻ chẳng quan tâm tới ai, vì sao vừa thấy Ngao Mạc đã dựng gai toàn thân vậy!
Cậu giật góc áo Hạ Yến, muốn bảo đối phương kiềm chế chút.
Hạ Yến thấy động tác nhỏ của cậu nhưng không để ý đến cậu, ngược lại còn nói thêm một câu: “Về bản chất, thần tượng chính là một loại lừa dối, dùng dáng vẻ ngụy trang của mình để chiếm lấy sự yêu thích của người khác, ai biết con người anh đã xấu xa vào tận bản chất rồi hay không.”
Cố Hi Đình nhịn rồi lại nhịn, nhưng lần này thật sự không nhịn nổi nữa.
“Thế nào gọi là về bản chất là lừa dối, anh nghĩ chúng tôi đều là kẻ ngốc sao?” Cậu tức giận ngắt lời Hạ Yến, “Anh chẳng hiểu gì về fan hâm mộ, anh càng không hiểu về thần tượng, thứ chúng tôi ngưỡng mộ là người thật, chứ không phải cái gọi là thiết lập hình tượng.”
Hạ Yến không vui nheo mắt, ghen ghét bắt đầu giương nanh múa vuốt, điên cuồng phá hủy tự chủ của hắn.
Hắn hít sâu, quyết định cho bạn nhỏ một cơ hội cuối cùng.
Giọng hắn rất dịu dàng, gần như có thể gọi là yêu thương hỏi: “Em đang nói giúp anh ta sao?”
“Tôi không nói giúp anh ta, tôi chỉ nói sự thật.” Cố Hi Đình ngẩng đầu nhìn Hạ Yến, đôi mắt vừa đen vừa sáng, trong veo khiến người ta ngạc nhiên, “Thần tượng không phải là ảo tưởng viển vông, mà là sự ủng hộ sau khi đã quyết định cẩn thận.
Những yếu tố tạo nên thần tượng không phải là những con số thương mại lạnh lùng, mà là tình cảm sâu sắc của fan hâm mộ dành cho thần tượng.”
Nụ cười trên mặt Hạ Yến biến mất không còn dấu vết gì, hoàn toàn không thể tiếp tục duy trì hình ảnh lịch thiệp.
“Tôi ngưỡng mộ anh ấy, vì tôi bị thu hút bởi tính cách độc đáo và sự quyến rũ của anh ấy, cho dù thần tượng không giống như những gì tôi tưởng tượng, tôi cũng sẽ điều chỉnh bản thân để chấp nhận con người thật của anh ấy, chứ không phải giữ khư khư cái khuôn ảo tưởng bảo thủ của riêng mình.”
Cố Hi Đình nói một câu, sắc mặt Hạ Yến lại đen thêm một phần, đến cuối cùng đã đen đến mức có thể chảy nước.
Hắn chính tai nghe Cố Hi Đình nói thích hắn, nhưng bây giờ, nghe Cố Hi Đình bày tỏ sự yêu thích hâm mộ với người đàn ông khác như vậy, hắn vẫn ghen ghét đến phát cuồng.
Hắn hy vọng biết bao nhiêu những lời này là nói với hắn, hắn hy vọng biết bao nhiêu thần tượng của Cố Hi Đình là hắn, hắn hy vọng trong mắt Cố Hi Đình chỉ có một mình hắn biết nhường nào.
Hạ Yến thở dốc, ham muốn chiếm hữu trong mắt càng đậm đặc, ngày thường kiềm chế bao nhiêu thì bây giờ lại càn rỡ bấy nhiêu.
Ngay lúc hắn gần như sắp bùng nổ, Ngao Mạc chợt hỏi một câu: “Thần tượng của cậu là ai?”
“Tôi…” Cố Hi Đình giật mình, mặt lập tức đỏ hồng.

Cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Yến, rồi lại lập tức cúi xuống như bị bỏng.
Ngao Mạc hiểu ngay vấn đề.
Đây đâu phải là nói về thần tượng, đây cơ bản là thổ lộ trước mặt mọi người.
Tiếc là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Vẻ mặt xấu hổ mang chút e ngại của Cố Hi Đình càng kích thích Hạ Yến hơn.
Người đàn ông đứng bật dậy, dáng người cao lớn tràn ngập hơi thở ngang tàng.
Cố Hi Đình ngơ ngác ngẩng đầu, lại phát hiện Hạ Yến đã dời mắt đi, chỉ để lại cho cậu một cái ót.
Mà Ngao Mạc bên kia, vì hướng ngồi vô tình đối diện với tầm mắt Hạ Yến nên sống lưng lạnh toát cả lên.
Từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ thấy ánh mắt đáng sợ như vậy, tràn đầy ghen ghét và dục vọng chiếm hữu trần trụi. 
Cứ như sự lịch thiệp nhã nhặn chỉ là lớp vỏ bề ngoài, còn phía dưới lại ẩn giấu một con dã thú hung mãnh.
Bây giờ, dã thú đang nhe răng nanh…
Hạ Yến không dám nhìn Cố Hi Đình, hắn sợ trong phút chốc mình không khống chế được, sẽ làm ra chuyện khiến mình hối hận không kịp.
Hắn dõi ánh mắt lạnh lẽo về phía Ngao Mạc, trong đầu lóe lên 13 loại phương pháp khiến người ta biến mất mà không bị phát hiện…
Ngao Mạc bị nhìn lạnh sống lưng, đuổi theo Cố Hi Đình hỏi: “Thần tượng của cậu là ai?”
Cố Hi Đình cụp mắt, mình vừa bị thần tượng ghét bỏ như vậy, giờ chẳng muốn nói câu nào.
Chỉ vừa ngừng xíu, Hạ Yến đã quay người rời đi.
Máu ghen của vị này lớn quá vậy, Từ Tử Hàng cũng cuống quýt kéo tay Cố Hi Đình: “Nói mau nói mau, trông chờ cậu cứu vớt thế giới đó!”
Cố Hi Đình im lặng một chốc, bỗng kêu lên: “Hạ Yến.”
Bước chân người đàn ông sững lại, nhưng giây sau hắn lại bước nhanh hơn, cứ như vội vàng muốn tránh đi.
Hắn tưởng Cố Hi Đình muốn giữ hắn, giữ hắn lại nhìn Cố Hi Đình gọi người khác là thần tượng, giữ hắn lại nhìn Cố Hi Đình trao ánh mắt ngưỡng mộ yêu mến với người khác.
Sao cậu có thể tàn nhẫn như vậy.
Trong miệng xộc lên mùi máu, hắn đã cắn nát khoang miệng trong lúc tức giận, nhưng lại không cảm nhận được chút đau đớn nào.
Nhìn Hạ Yến vội vàng muốn tránh, sống mũi Cố Hi Đình cay xè, trong lúc khổ sở lại có thêm chút dũng khí, cậu hít sâu rồi gọi to: “Thần tượng của em là anh!”
Trong chớp mắt này, dường như gió xuân đã hóa mưa phùn.
Bóng dáng bước vội của người đàn ông dừng lại, hắn quay lưng về phía ba người, sự bình tĩnh tự chủ ngày thường sụp đổ trong nháy mắt.
Vừa nói xong câu này, dũng khí mà Cố Hi Đình vất vả gom được lại tan rã, câu nói đó quá thẳng thắn quá xấu hổ, dần dần đốt đỏ vành tai cậu.
Người đàn ông quay lưng về phía cậu, dáng người cao lớn hắt cái bóng dài trên sàn nhà, hắn đã im lặng một lúc lâu.
Lâu đến mức sự xấu hổ của Cố Hi Đình cũng tan biến, trở thành thấp thỏm không chắc chắn.
Cậu càng lo lắng thì đầu càng hoạt động nhanh, ô tô bên ngoài khách sạn, bóng lưng lặng thinh của Hạ Yến, kịch bản trên ghế salon… Tiểu thuyết và kịch bản thám tử Nhật An chợt lóe lên trong đầu cậu, có hai hình ảnh hoàn toàn khác nhau xuất hiện trong tâm trí.
Cố Hi Đình choàng mở mắt, cậu biết chuyện gì xảy ra rồi!
Cứ như tâm linh tương thông, Hạ Yến bất ngờ xoay người.
Ánh mắt người đàn ông sáng rực, cảm xúc nồng nàn, ánh mắt trần trụi đến mức gần như mang dục vọng, suýt thì thiêu đốt cậu.
Trong lúc bối rối, Cố Hi Đình thốt ra: “Kịch bản!”
Ba người ở đây đều sửng sốt, Cố Hi Đình không dám nhìn Hạ Yến, giải thích thật nhanh: “Tôi vừa nghĩ ra, kịch bản đã cải biên, trong nguyên tác thám tử vô tình làm trợ lý bị thương, nhưng lúc quay phim, biên kịch đã đặt tình tiết này cho trợ lý để làm nổi bật tính cách của trợ lý, vì vậy có thể nói rằng, vốn dĩ người mà cô gái đó muốn hại không phải Ngao Mạc, mà là Từ Tử Hàng.
Nhưng trời xui đất khiến lại tạo thành kết cục hiện tại.”
Ngao Mạc: “Chu Tề cũng là do cô ta giết?”
“Tôi cũng không biết, Ngụy Trạch Lan đã dẫn người xuất phát rồi, tôi tin bọn họ sẽ nhanh chóng điều tra được…” Cố Hi Đình chợt dừng, cậu không nói được nữa, bởi vì Hạ Yến đang nhìn cậu bằng ánh mắt rất nóng bỏng.
Cố Hi Đình ngẩng đầu lên, phát hiện đôi mắt người đàn ông đang tập trung vào mình, ánh mắt càng lúc càng sâu, gần như khiến người ta không chịu nổi.
Lúc này, giác quan thứ sáu quen thuộc của cậu chợt xuất hiện, giống như lúc đi học đối mặt với giáo viên, sau đó đoán trước được câu hỏi mà mình sắp phải trả lời.
Những biến số không xác định khiến cậu thấp thỏm không thôi, nhưng chút mong chờ nhỏ nhoi đã khiến cơ thể cậu ổn định tại chỗ.
Cậu chỉ ngạc nhiên nhìn người đàn ông càng ngày càng gần hơn, gần hơn và gần hơn…
Trước mặt hiện ra một bóng đen, các đường nét trên khuôn mặt người đàn ông lập tức phóng đại nhiều lần, hương gỗ nhẹ nhàng quen thuộc quanh quẩn bên người cậu.
Con ngươi của người đàn ông tối đen như một đầm nước sâu tĩnh mịch, nhưng ánh mắt nhìn cậu lại thật dịu dàng lưu luyến.
Cảm giác mong đợi mãnh liệt đã nhấn chìm cậu, Cố Hi Đình vô thức nín thở, hầu kết lăn lên lăn xuống.
Trên môi truyền đến cảm xúc mềm mại như đám mây mềm dịu, như cái bánh mềm mịn vừa ra lò.
Đầu óc Cố Hi Đình nổ “Bùm”, cuối cùng cậu cũng nhận ra Hạ Yến đang hôn mình.
Bờ môi người đàn ông hơi khô, nhưng lại nóng hổi đến mức khiến khuôn mặt cậu nóng bừng lên.
Ánh mắt Hạ Yến càng sâu thẳm.
Làn da chàng trai trắng hồng như trái đào mật chín mọng, hàng mi dày không ngừng run rẩy vì bối rối, khiến người ta không nhịn được muốn ức hiếp cậu đến phát khóc. 
Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, năm ngón tay thon dài mạnh mẽ đè gáy Cố Hi Đình, vừa dịu dàng vừa bá đạo làm nụ hôn sâu hơn.
Đầu lưỡi trơn nhẵn hung hăng liếm qua khóe môi, sự kích thích khiến Cố Hi Đình chợt mở to mắt.
Phản ứng trúc trắc của chàng trai càng kích thích Hạ Yến, lại bị hắn mạnh mẽ kiềm chế.
Nếu ở đây không có ai, nếu bây giờ ở đây chỉ có hai người họ, thì hắn nhất định phải ức hiếp bé con đến mức khóc không ra nước mắt.
Hạ Yến nghĩ vậy, nhẹ nhàng cắn môi dưới của Cố Hi Đình.
“Ưm…” Cố Hi Đình bị ép phải rên một tiếng, ngay lúc xấu hổ hết nổi thì thoáng thấy hai cái bóng đèn công suất cao, lý trí nhanh chóng khôi phục, cậu đẩy Hạ Yến ra, cả người run lên: “Anh… Anh làm gì vậy?”
Người đàn ông chỉ nhìn cậu, ánh mắt vừa thâm tình vừa sâu sắc.
Trái ngược với Cố Hi Đình mặt đỏ tận mang tai, Hạ Yến lại nghiêm trang như vừa tham gia một cuộc đàm phán kinh doanh, chỉ là môi đỏ một cách đáng kinh ngạc.
Nghe câu hỏi của Cố Hi Đình, hắn dời ánh mắt khỏi người Cố Hi Đình, bất chợt nói một câu: “Em rất tuyệt.”
Cố Hi Đình lại đỏ mặt, người này… Người này sao lại xấu xa như vậy!
Ngao Mạc nhìn hồi lâu, cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Há há há, các anh định cười chết tôi à? Má nó chứ em rất tuyệt, EQ của thám tử nhà anh cũng quá…”
Hạ Yến mặt không đổi sắc ngoảnh đầu dòm, dùng ánh mắt nhìn người chết nhìn Ngao Mạc.
Ngao Mạc lập tức đổi giọng: “EQ của anh cũng quá cao rồi!”
Từ Tử Hàng: “…”
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã nhận được cuộc gọi từ Ngụy Trạch Lan báo đã bắt được người.
Hai người lái xe quay lại cục cảnh sát, sau khi lên xe, Hạ Yến bổ sung một câu: “Em phát hiện ra điểm mà anh bỏ qua, em rất tuyệt.”
Vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc đứng đắn, nhưng ánh mắt lại luôn đặt ngoài cửa sổ, vành tai còn hiện lên màu hồng nhạt.
Thì ra Hạ Yến cũng ngại ngùng ư?

Phát hiện này khiến tâm trạng của Cố Hi Đình khá hơn, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu đột nhiên hỏi: “Vậy em hôn có tuyệt không?”
Hạ Yến: “Không biết.”
Cố Hi Đình: “Không biết?”
Người đàn ông cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt nặng nề: “Không biết, nên phải để anh thử lần nữa…”
Cố Hi Đình sững sờ, cả người chợt nổ thành một đóa pháo hoa.
Trên băng ghế sau của Porsche Cayenne, hai cơ thể trẻ trung dần dán lại với nhau, thật cẩn thận, môi răng quấn lấy nhau.
Mãi cho đến lúc xuống xe, mặt Cố Hi Đình vẫn đỏ chót.
Ngụy Trạch Lan ngây ra một lúc, hỏi Cố Hi Đình: “Sao mặt cậu đỏ vậy? Còn cách Hạ Yến xa như thế, anh ta mắng cậu à?”
Cố Hi Đình nóng mặt, lắc đầu: “Không… Không có.”
Ngụy Trạch Lan nhìn cậu ngờ vực, không hỏi tiếp mà giơ bản khẩu cung ra trước mặt họ: “Tôi vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, các anh đoán xem? Sau khi Tuân Thiên Thành nhìn thấy ảnh chụp thì khai hết, ông ta thừa nhận đã giết Chu Tề.”
Tuân Thiên Thành đã bị tạm giữ, Cố Hi Đình và Ngụy Trạch Lan đang xem video thẩm vấn.
Trong video giám sát, người đàn ông trung niên cố gắng kiềm chế thuật lại tất cả.
Từ nhỏ tính tình Tuân Tương Linh đã quái lạ, không thích giao tiếp với người khác, năm cô ta mười ba tuổi, mẹ qua đời vì bệnh, công việc của Tuân Thiên Thành quá bận để có thể chăm sóc cô ta, chờ đến khi ông lấy lại tinh thần mới phát hiện con gái đã mắc chứng rối loạn cảm xúc từ lúc nào, lo lắng, sợ hãi, hậm hực… Lúc Tuân Tương Linh phát hiện bệnh đã là kỳ nghỉ hè năm cô ta mười bảy tuổi.
Ngao Mạc trở thành ánh sáng trong cuộc đời cô ta.
Tuân Thiên Thành muốn bù đắp những thiếu thốn trước đây, biết con gái theo đuổi ngôi sao bèn ra sức đập tiền, vì vậy mà Tuân Tương Linh trở nên nổi bật giữa đám đông fan hâm mộ, được rất nhiều người khen ngợi.
Trong lòng có hy vọng, cũng được người khác ngưỡng mộ, bệnh tình của Tuân Tương Linh dần được cải thiện.
Tiếc là nửa năm trước, Ngao Mạc và Từ Tử Hàng công khai tình yêu.
Hôm nhìn thấy tin tức, vòng bạn bè của Tuân Tương Linh cập nhật hàng chục bài đăng, tâm lý cô ta hoàn toàn suy sụp, các triệu chứng vốn có hy vọng chữa khỏi càng tồi tệ hơn.
Tuân Thiên Thành định đưa cô ta ra nước ngoài chữa trị, cũng hứa hẹn sẽ thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của cô ta trước khi ra nước ngoài.
Ông ta ném tiền cho con gái vào đoàn làm phim gặp thần tượng, người trung gian chính là Chu Tề.
Ban đầu Chu Tề ra giá là 20 vạn, nhưng không ngờ sau đó Chu Tề lại đổi ý, trong quá trình tiếp xúc, cậu ta giở công phu sư tử ngoạn tăng thêm 20 vạn, còn hẹn người giữa đêm khuya muốn làm nhục con gái ông ta… Chờ đến khi ông ta chạy đến hiện trường, con gái đã bị làm nhục rất thê thảm.
Ông ta không nói kỹ, nhưng mọi người đều thấy ánh nước trong mắt ông ta, đó là loại đau đớn khi người mình yêu thương chịu khổ, mà mình lại không thể làm gì.
Cuối video, Tuân Thiên Thành khom người cúi đầu: “Tôi đã sai khi lỡ tay giết cậu ta, nhưng nếu thằng khốn kiếp kia lại làm loại chuyện đó với con gái tôi, tôi vẫn sẽ lựa chọn như vậy.”
Vì bảo vệ con gái mà người cha vô tình phạm sai lầm, người chết lại là một kẻ cặn bã như vậy, chuyện này khiến người ta không khỏi cảm động.
Sau đó thi thể được người ta nhặt được ở bờ biển, một đám trẻ vị thành niên thiếu hiểu biết bắt chước sát thủ Trăng tròn, ra tay bằm xác dưới sự chỉ đạo của Đồng Long Cao.
Nhìn lại thì đây thật ra là một vụ án rất đơn giản.
Một bên giết người vứt xác, một bên khác nhặt xác làm ra chuyện kinh khủng.
Dường như tất cả đã rõ ràng.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng Cố Hi Đình luôn có loại cảm giác quái lạ không thể xua đi.
Ngay lúc cậu đang rất khó hiểu, chợt nghe giọng nói bình tĩnh của Hạ Yến vang lên: “Ông ta đang nói dối.”
Ngụy Trạch Lan nhíu mày: “Sao lại nói vậy?”
Hạ Yến: “Các anh không phát hiện? Từ đầu đến cuối ông ta không hề nhắc tới chuyện Ngao Mạc bị thương.”
Cố Hi Đình “Ồ” một tiếng, rốt cuộc cũng hiểu: “Chẳng lẽ ông ta không hề biết đạn trong súng đạo cụ bị đổi?”
Hạ Yến gật đầu: “Hơn nữa Tuân Thiên Thành rất yêu chiều Tuân Tương Linh, với sự bảo vệ con gái của một người cha, ông ta sẽ không để Tuân Tương Linh tiếp xúc với loại người cặn bã như Chu Tề, mà sẽ đích thân lo liệu mọi việc, sau đó để con gái chơi đùa thoải mái.
Nhưng ông ta lại chọn cách thức ngu ngốc nhất, ngây thơ đến mức hoàn toàn không giống một lựa chọn mà người thành công trong xã hội như ông ta sẽ chọn.”
Ngụy Trạch Lan bỗng nhiên hiểu ra: “Ý anh là… Ông ta hoàn toàn không biết chuyện Tuân Tương Linh đến trường quay?”
“Tôi nghiêng về giả thiết này.” Hạ Yến gật đầu, “Tuân Tương Linh mang đạn đổi súng đạo cụ ở trường quay, bị Chu Tề phát hiện nên uy hiếp cô ta đưa thêm hai mươi vạn, theo nhân phẩm của Chu Tề thì chỉ e là cậu ta còn uy hiếp Tuân Tương Linh phải lên giường với mình.
Trong lúc tranh chấp, cô ta lỡ tay giết Chu Tề, giấy không gói được lửa, cô ta đành phải cầu xin sự giúp đỡ của cha.
Tuân Thiên Thành chạy tới giải quyết hậu quả với cô ta, sau đó đưa con gái ra nước ngoài.”
“Nhưng đây chỉ là suy đoán của các anh, không có bằng chứng tương ứng.
Hơn nữa cô ta ở Mỹ…” Ngụy Trạch Lan thoáng dừng lại, bất đắc dĩ nói, “Có rất nhiều cửa ải, hơn nữa nếu không có chứng cứ xác thực thì chúng ta rất khó phá án xuyên quốc gia.”
“Không biết những thứ này có được tính là chứng cứ không?” Trợ lý Tiểu Trương của Ngao Mạc đưa một cái túi.
Mọi người ngoảnh đầu, thấy cậu ta lấy xấp thư từ trong túi ra, khóe môi nhếch lên, khuôn mặt đầy vẻ châm chọc.
“Đây là những bức thư do Tuân Tương Linh gửi cho anh Ngao, ban đầu vẫn là tâm lý fan hâm mộ, quản lý công ty thấy cô bé này cũng không dễ dàng gì nên trả lời một bức thư, nói cảm ơn cô đã yêu thích Ngao Mạc.
Thư trả lời của chúng tôi rất khuôn sáo, không thể viết linh tinh được.
Kết quả cô ta làm như đúng rồi, vừa quay đầu đã nói đó là ‘chồng’ trả lời mình.” Tiểu Trương kể lại mà lòng còn sợ hãi, “Càng kinh khủng hơn là sau đó cô ta bắt đầu gọi anh Ngao là bạn trai trong những bức thư sau, nói muốn tới tìm ảnh, còn tung tin đồn trên Weibo về mối quan hệ mập mờ với anh Ngao.
Kết quả ảo lòi quá nên bị fan xé suýt thì xóa nick.”
Ngụy Trạch Lan hơi bối rối: “Những thứ này chỉ có thể làm tài liệu bổ sung, chứ không thể làm bằng chứng quyết định.”
Lúc mọi người đang lúng túng, đột nhiên Hạ Yến nói: “Có lẽ tôi có thể tìm người hỗ trợ.”
Sáng hôm sau, hòm mail của Hạ Yến nhận được một video.
Tuân Tương Linh bên kia khóc không thành tiếng, thừa nhận mọi việc mình làm.
Tất cả đều là hành động tự ý của cô ta, cô ta vô tình giết chết Chu Tề, không hề liên quan tới Tuân Thiên Thành.
Vì sai lầm của bản thân mà cô ta suýt hại chết người mình quan tâm nhất, mà người quan tâm cô ta nhất cũng bị cô ta kéo vào Địa Ngục…
Hạ Yến gửi tới mail Ngụy Trạch Lan, từ từ nhắm mắt lại.
Trên thế giới này có một số ít người là dị loại trời sinh, một số người trong đó may mắn có thể tìm được sự cứu rỗi, cả đời hiền lành ấm êm, cũng có người đặt chân vào những ngã rẽ, cuối cùng bị dẫn tới Địa Ngục.
“Haizz, sao anh không mở rèm?” Tiếng nói ngạc nhiên của Cố Hi Đình vang lên.
Hạ Yến mặc áo ngủ tơ tằm ngồi trên ghế salon, hai mắt nhắm nghiền cứ như có thể thoát xác thành tiên ngay lập tức.
“Đừng nói là anh ngủ ở đây cả đêm nhé?”
“Sao không ngủ trên giường?”
“À phải, ngày nào cũng uống cà phê sẽ không tốt cho sức khỏe, hôm nay em mang sữa bò tươi cho anh nè.”
“Xoạch” một tiếng, rèm cửa được kéo ra, ánh nắng ngoài cửa sổ hắt lên mặt hắn, sáng rõ nhưng không chói mắt.
Nghe tiếng nói chuyện càu nhàu quen thuộc, đôi mày nhíu chặt của Hạ Yến thoáng giãn ra.
Hắn may mắn, hắn tìm được sự cứu rỗi rồi.HẾT CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI.



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn