Đọc truyện Sau Khi Mang Thai, Tôi Ly Hôn Ảnh Đế

Chương 45: Ba! Ba!



Văn phòng của bác sĩ.
Kỳ Duyên đóng cửa lại: "Bé không hợp tác cho lắm."
Bác sĩ Lâm mặc áo blouse trắng ngẩng đầu lên, tay đang múa bút thành văn trên bệnh án chợt ngừng lại, gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Bác sĩ Lâm năm nay gần bốn mươi tuổi, là một người có khí chất văn nhã, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngôn Trúc là một cậu bé rất thông minh và cảnh giác."
Từ khi vừa bắt đầu hỏi khám đã có thể nhận ra được tâm tư kín đáo, không giống những đứa bé ba tuổi khác. Nhưng biểu hiện cũng rất bình thường, không hề có vấn đề gì cả.
Chẳng qua, trước đó Kỳ Duyên đã nói qua về tình trạng với ông, sách bài tập của bé có ba loại nét chữ.
Nếu không phải có đứa bé khác viết giúp, cũng không phải bản thân cố ý làm như vậy thì vấn đề quả thực hơi nghiêm trọng.
Kỳ Duyên mím môi, dứt khoát hỏi: "Bác sĩ Lâm, tình hình Trúc Trúc thế nào?"
Bác sĩ Lâm: "Kỳ tiên sinh, cậu bé không phối hợp, dựa vào những điều vừa rồi hỏi, tôi không có cách nào đưa ra được phán đoán. Anh là phụ huynh của bé, bình thường sinh hoạt ngoại trừ chuyện sách bài tập thì còn có gì bất thường không?"
Nếu đứa bé này thật sự đa nhân cách, người thân bên cạnh nhất định sẽ phát hiện.
Kỳ Duyên trầm mặc một lát, mặt mày khẽ động: "Tôi và đứa bé mới ở chung chưa lâu."
Bác sĩ Lâm buông bút trong tay: "Vậy trước đó bé ở với ai?"
Kỳ Duyên trả lời: "Cùng mẹ nó."
Bác sĩ Lâm hiểu rồi, đại khái là một gia đình ly dị. Ông biết thân phận của Kỳ Duyên, nhưng thân là một bác sĩ đức cao vọng trọng, ông sẽ không buôn chuyện: "Anh và mẹ bé đã thảo luận về chuyện này chưa? Nếu tâm thần bé xảy ra vấn đề, mẹ bé không thể không biết. Đứa bé nhỏ như vậy, chính nó sẽ không ý thức được, quá nửa đều cần có phụ huynh phối hợp hỗ trợ bác sĩ khám."
Kỳ Duyên cúi đầu, tay xoa lên thái dương: "Mẹ bé, không tình nguyện thổ lộ lắm."
Bác sĩ Lâm: "Tôi kiến nghị anh vẫn nên tâm sự thật rõ với mẹ bé trước. Chỉ có dựa vào sự phối hợp của các vị, y sĩ chúng tôi mới có thể chẩn bệnh chính xác cho bé."
......
Kỳ Duyên ra khỏi văn phòng, quét mắt một vòng bên ngoài, không thấy bóng dáng Ngôn Án và Ngôn Trúc Trúc đâu.
Hắn nhíu mày lại, đi vòng đến đại sảnh trung tâm.
Toàn bộ trung tâm kiểm tra sức khoẻ đều trống không, không một bóng người.
Kỳ Duyên tuỳ tiện hỏi một nhân viên: "Vị nữ sĩ và đứa bé đi cùng tôi vừa rồi đâu?"
Nhân viên nhìn thấy Kỳ Duyên, thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: "Vị nữ sĩ kia và em bé đã đi rồi."
Kỳ Duyên nhăn mày, trầm giọng nói: "Đi rồi?"
Nhân viên nọ gật gật đầu, nhìn về hướng thang máy, nói: "Mấy phút trước vừa vào thang máy......"
Sắc mặt Kỳ Duyên lạnh băng, hắn nhấp môi, lấy di động ra trực tiếp gọi điện thoại cho Ngôn Án.
Vừa ngồi vào taxi chưa được một phút, xe vừa khởi động, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Ngôn Án luống cuống tay chân lấy ra, nhìn màn hình báo cuộc gọi, không chút do dự ngắt luôn.
Sau đó cô lập tức gọi điện thoại cho hai đứa nhỏ ở nhà.
Nhưng mà không có ai nhận điện thoại. Trong lúc ấy Kỳ Duyên còn gọi thêm cho cô một cuộc.
Ngôn Án buông điện thoại xuống, kéo Kỳ Duyên vào danh sách đen, cố hết sức ngăn lá cỏ đồng tiền sắp tràn ra trên đỉnh đầu, sốt ruột: "Làm sao giờ đây? Hai anh trai con không nhận được điện thoại."
Ngôn Trúc Trúc nhăn khuôn mặt nhỏ, cũng hơi căng thẳng: "Liệu có phải các anh để điện thoại ở kết ——" bé cảnh giác nhìn tài xế ngồi phía trước, sửa lời lại, "Trong sân, còn các anh lại không ở ngoài đó?"
Kết giới có cách âm, nếu là như vậy, các anh thật sự sẽ không nghe được tiếng chuông điện thoại.
Ngôn Án nắm tóc: "E là như vậy."
Cô cúi người, tay lắc ghế lái, nói với tài xế: "Bác tài, có thể cố đi nhanh thêm chút nữa được không?"
Cô phải nhanh chóng về nhà, sau đó mang theo chanh, mướp đắng và hạt giống không hay biết gì chạy trốn nữa đó.
Tuy trước mắt không rõ rốt cuộc Kỳ Duyên đã biết được bao nhiêu nhưng hôm nay hắn đã dẫn Trúc Trúc vào văn phòng nói những lời khả nghi, còn lừa cô. Tin tức này lộ ra, mười phần nguy hiểm.
Cứ chạy trước đã rồi nói!
Bác tài rất kiên nhẫn giải thích: "Tôi tất nhiên sẽ lái xe nhanh hết mức có thể nhưng mà hôm nay là thứ bảy, đường vốn hơi tắc. Hơn nữa, đến hồ Động Màn phải đi qua khu thắng cảnh, đoạn đó còn tắc nữa."
Ngôn Án cuộn tay thành nắm, vô thức ấn xuống ghế: "Vậy không thể đi đường vòng sao?"
Bác tài nói: "Vòng cũng không được. Chỗ cô đi nhất định phải qua khu thắng cảnh."
Vừa dứt lời, xe taxi cũng ngừng lại, chờ đèn đỏ phía trước.
Ngôn Án nhìn đoàn xe như nước trước mặt, khóc không ra nước mắt.
Nếu xung quanh có hồ thông từ đây đến hồ Động Màn, cô sẽ hoá ngay thành cỏ đồng tiền, dẫn theo sơn trúc bơi về nhà.
Tốc độ như vậy sẽ rất nhanh. Tiếc là trong một vòng bán kính lớn quanh đây đều không có tí nước nào.
Trừ cách này, cô thật ra còn có thể mang con độn thổ.
Nhưng xung quanh đều là nền xi măng, cô không độn xuống được. Còn bồn hoa ở công viên thì cũng được thôi nhưng mà hiện tại dưới đất có hệ thống tàu điện ngầm, còn có tầng hầm ngầm, gara ngầm các thứ.
Rất dễ khiến cô bị vây ở đâu đó.
Đây cũng là lý do sau khi Ngôn Án đến thế giới này trước giờ đều đi ra ngoài bằng các loại phương tiện giao thông công cộng chứ không chọn độn thổ.
Độn thổ một hồi tự nhiên dưới chân đó không có đất, hụt một cái, cô sẽ ngã ngay xuống. Không may rơi xuống trục đường tàu điện ngầm, tàu trùng hợp lao như bay qua, cô sẽ bị nghiền thành bột cỏ, về sau biến mất khỏi thế giới này.
Nghĩ trái nghĩ phải cũng không thấy có cách nào khả thi, cô đành ngồi xuống lần nữa.
Ngôn Trúc Trúc ngồi bên cạnh, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói với Ngôn Án: "Mẹ, mẹ đừng lo. Ba cũng phải đi đường giống chúng ta, chúng ta tắc đường thì ba cũng bị. Mình đi trước nên ba sẽ không đuổi kịp đâu."
Ngôn Án nghe vậy cũng thấy có lý, thoáng yên tâm, xoa xoa đầu con trai: "Trúc Trúc, con thật thông minh."
Ngôn Trúc Trúc nhíu mày, cũng không né tránh, sau khi Ngôn Án nhấc tay ra mới tự sửa lại đầu tóc của mình.
Lúc hai mẹ con đang tắc đường ở đèn đỏ, Kỳ Duyên đi xuống lầu, tới bãi đỗ xe, ngồi vào trong.
Tài xế thoáng nhìn ra sau, cẩn thận hỏi: "Kỳ lão sư, cô Ngôn Án không tới sao?"
Điện thoại gọi kiểu gì cũng không được, mắt Kỳ Duyên nổi lên một tầng băng sương. Hắn chậm rãi buông di động, nói: "Đến biệt thự hồ Động Màn, càng nhanh càng tốt."
Vì vậy tài xế cũng không dám nói thêm gì nữa, lập tức khởi động xe.
Kỳ Duyên híp hai mắt lại, tay cuộn thành quyền, khí tức sắc bén thổi bùng trong xe.
Người bỏ đi, không nhận điện thoại, không liên lạc được.....
Hẳn là Ngôn Án đã nhận ra bất thường? Trên người Trúc Trúc quả nhiên có vấn đề. Nếu không thì sao họ phải trốn chạy? Trúc Trúc cũng là con hắn, có vấn đề gì sao không thể nói với hắn?
Kỳ Duyên hít sâu mấy hơi, cố gắng kiềm chế tính tình.
Đã lâu lắm rồi hắn chưa từng nổi giận như vậy.
Kỳ Duyên cho rằng biểu hiện của mình trong khoảng thời gian này cũng đủ để Ngôn Án và con tin tưởng hắn. Nhưng, kết quả đã chứng minh sự thật, Ngôn Án vẫn giấu hắn thật kỹ, sau khi nhận thấy khác thường, hỏi cũng không thèm hỏi, trực tiếp biến mất.
Chẳng lẽ lại giống như ba năm trước, biến mất vô ảnh vô tung?
Nằm mơ.
Kỳ Duyên khẽ bật ra hai chữ, gần như không hề phát ra chút tiếng động.
Trung tâm kiểm tra sức khoẻ nằm ở trung tâm thành phố. Xe cộ bên ngoài nườm nượp, vừa đi vừa dừng.
Kỳ Duyên cau mày, lập tức gọi điện thoại cho Dương Thân.
Dương Thân nhận điện thoại: "Kỳ lão sư."
"Hiện tại cậu lập tức dẫn người chạy đến biệt thự hồ Động Màn, bao vây Ngôn Án và Trúc Trúc lại cho tôi, chờ tôi đến." Khoảng cách từ chỗ hôm nay Dương Thân hoạt động tới hồ Động Màn gần hơn so với từ Trung tâm kiểm tra sức khoẻ đến đó. Tính thời gian Ngôn Án xuất phát, Dương Thân vẫn có thể đến trước Ngôn Án vài phút.
Dương Thân không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng việc ông chủ đã giao phó, trước nay anh luôn cố hết sức hoàn thành: "Vâng."
Lộ trình bình thường đi mất khoảng bốn mươi phút, tai vì kẹt xe cứng ngắc nên mất tới hơn một tiếng đồng hồ.
Ngôn Án bảo bác tài dừng xe ngoài cổng lớn khu biệt thự, dắt Ngôn Trúc Trúc lén lút đi vào.
Hơn một tiếng kẹt xe, tinh thần và thể xác Ngôn Án đều mệt mỏi. Cô sợ Kỳ Duyên hoặc người của Kỳ Duyên đến trước nên không dám trực tiếp về nhà mà dừng bên ngoài khu biệt thự, lén nấp sau mấy cây đại thụ đi về hướng công viên.
Ở mảnh rừng cạnh hồ Động Màn, cô có thể lặng lẽ biến thành cỏ đồng tiền, sau đó dẫn Trúc Trúc bơi về sân sau.
Sau khi về nhà, mang theo mấy đứa bé rồi lại rời đi từ hồ.
Kế hoạch thật hoàn hảo, nhưng hiện thực thật tàn khốc.
Ngôn Án cúi người, nắm tay Ngôn Trúc Trúc chui ra từ bụi cây, định chạy vài bước nấp ra sau bụi cây tiếp theo thì bị người chặn lại.
Chỉ nhìn thấy một đôi chân mặc quần tây, Ngôn Án cũng chưa kịp nhìn kỹ là người nào, dù sao cô cũng đang rất gấp, thuận miệng nói: "Ấy, cảm phiền nhường đường một chút ——"
Chẳng ngờ, một giọng nói khá quen thuộc vang lên trên đầu, ôn hoà chào hỏi: "Cô Ngôn Án, Trúc Trúc thiếu gia."
......
Thời gian phảng phất như ngừng lại, Ngôn Án cứng đờ tại chỗ.
Lúc này, cô đang cúi người, một chân ở phía trước, một chân ở phía sau, tay phải nắm tay Ngôn Trúc Trúc, tay trái còn theo quán tính khựng lại giữa không trung.
Giọng nói này, là Dương Thân.
Ngôn Án ngẩng đầu một cái, quả nhiên thấy mặt Dương Thân thật.
Trên mặt anh ta còn có nụ cười khách khí xa cách, cung kính gật đầu chào hai mẹ con cô: "Hai vị đã trở lại? Kỳ lão sư đang trên đường tới, sắp đến rồi, yêu cầu hai vị chờ ngài ấy một chút."
Ngôn Án: "............"
Chờ hắn tới vặt lá, hái sơn trúc, vắt chanh, xào mướp đắng sao?
Cô cười so với khóc còn khó coi hơn, đứng thẳng người, trong lòng bách chuyển thiên hồi, nhanh chóng bắt được một chút tin tức trong lời của Dương Thân: "Hắn còn chưa tới phải không?"
Dương Thân hơi mỉm cười: "Rất nhanh sẽ đến."
!!!
Chỉ e là đến không kịp rồi!
Ngôn Án phủi phủi lá cây vừa rồi dính lên người, kéo lấy Ngôn Trúc Trúc, chạy vọt đến biệt thự nhà mình: "Được, vậy tôi ở nhà chờ hắn."
Vào nhà rồi đóng chặt cửa, Kỳ Duyên cũng không vào được. Đến lúc đó cô lại thu dọn đồ đạc trốn từ hồ ở sân sau. Kỳ Duyên cũng chịu thua!
Dương Thân nhìn bóng dáng hai người, đi theo sau, không nói gì.
Ngôn Án cứ tưởng như vậy là thoát nhưng còn chưa kịp mừng thì cô đã thấy có mấy vệ sĩ mặc áo đen đứng trước cửa biệt thự.
Hai mẹ con dừng bước.
Ngôn Án vội che chở Trúc Trúc bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, thầm nghĩ Kỳ Duyên hẳn là đã biết thật rồi. Hắn muốn làm gì đây?
Cô nghiến răng: "Trợ lý Dương, đây là có ý gì? Tôi không thể về nhà sao?"
Ngữ khí Dương Thân vẫn cung kính như vậy: "Xin lỗi, cô Ngôn Án, Trúc Trúc thiếu gia, Kỳ lão sư sẽ đến nhanh thôi. Xin hai vị chờ bên ngoài một chút hoặc lên xe chờ cũng được." Hắn chỉ về phía xe đang đỗ, giải thích: "Kỳ lão sư cũng chỉ lo sau khi cô vào nhà sẽ không mở cửa, mong cô thông cảm cho."
Nhưng cô không muốn thông cảm chút nào đâu nhé!
Ngôn Án cúi đầu, nhìn con trai cũng đang nghiêm mặt, thầm nghĩ cách.
Hiện giờ, trước mặt nhiều người như vậy, cô không thể biến thân, cũng chạy không thoát.
Phải làm sao đây? Không thể cứ tiếp tục chờ đến khi Kỳ Duyên tới. Đợi hắn tới thì thật sự không kịp nữa rồi!
Đáng tiếc, thế giới này hạn chế linh lực, những pháp thuật của cô không thi triển được. Tiền. Chuyển thành pháp lực cũng chỉ có thể làm vài ba chuyện không tạo ra được miếng sát thương nào với người khác.
Tình hình trước mắt, không đánh người bị thương thì cô cũng không thể đi được.
Bên ngoài biệt thự, Ngôn Án và Ngôn Trúc Trúc đang cấp bách thì trong biệt thự, Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc cũng đang rất căng thẳng.
Vài phút trước, Dương Thân đã đến nhấn chuông cửa một lần.
Lúc chuông reo, Mông Mông và Khốc Khốc còn đang ở trong phòng khách chuẩn bị quà gặp mặt cho ba. Chính là tranh các bé tự tay vẽ, vẽ cả buổi sáng mới xong.
Các bé tưởng là ba mẹ đã về, vui mừng hưng phấn buông tranh đi mở cửa.
Kết quả, trên màn hình, ở ngoài cửa không phải mẹ, cũng chẳng phải ba. Mà là chú trợ lý của ba. Còn có mấy người mặc đồ đen sì thoạt nhìn rất đáng sợ.
Ở nhà không thể tuỳ tiện mở cửa. Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc biết điều này.
Vậy nên các bé không mở mà xem màn hình trước.
Chú Dương này nhấn chuông mấy hồi rồi cũng không tiếp tục nhấn nữa, bảo mấy người mặc đồ đen đến cửa canh, cầm điện thoại nói vài câu rồi đi.
Chẳng bao lâu sau, mẹ và em trai cũng tới!
Nhưng mà xem tình hình bên ngoài có vẻ như mẹ với em trai gặp phải vấn đề gì đó.
"Anh, làm sao giờ? Mẹ và Trúc Trúc sao vậy?" Ngôn Khốc Khốc mặt mày ủ rũ hỏi.
Ngôn Mông Mông nhăn mặt, không rõ lắm: "Anh không nghe thấy họ nói gì cả, nhưng mà cảm thấy mẹ và Trúc Trúc hình như đang rất gấp đó."
Hai anh em chẳng biết tiền căn hậu quả gì, nghĩ cũng không ra.
Nhưng các bé có thể thấy sắc mặt của Ngôn Án và Trúc Trúc lúc này.
Ngôn Mông Mông nói: "Hay là bây giờ chúng ta gọi điện thoại hỏi mẹ xem sao?"
Ngôn Khốc Khốc đồng ý: "Được, di động trong kết giới, để em đi lấy!"
Nói rồi, Ngôn Khốc Khốc định chạy ngay về phía kết giới ở sân sau, nhưng giây tiếp theo đã bị Ngôn Mông Mông kéo lại: "Ba tới!"
Đôi chân ngắn bé xíu của Ngôn Khốc Khốc ngừng lại, vội đến trước màn hình.
Một chiếc xe phóng như bay, đột ngột dừng bên đường. Lúc phanh lại còn phát ra tiếng két.
Tiếng động này không nhỏ, khiến mọi người ở đây đều chú ý.
Nhiệm vụ của Dương Thân đã hoàn thành, lui sang bên cạnh.
Ngôn Án nhăn mặt, Ngôn Trúc Trúc nhíu mày, vô thức lui về phía sau.
Hai mẹ con đều hơi sợ. Bản thể bị phát hiện đối với bọn họ mà nói chẳng khác nào ảnh khoả thân bay đầy trời. Như treo đầu trên thắt lưng, cảm giác không an toàn xộc thẳng đến khiến hai người lùi đến bậc thang trước cửa biệt thự, chân đã chạm đến nền đá.
Sau lưng còn có mấy người áo đen, bên cạnh còn có Dương Thân.
Xe còn chưa kịp dừng hẳn, Kỳ Duyên đã bật cửa đi xuống.
Trên mặt hắn phủ đầy sương, đôi mắt thâm thuý lạnh ngắt quét về phía mẹ con hai người đầu tiên.
Ngôn Án hơi rụt người lại, vô thức che con ở phía sau.
Ngôn Trúc Trúc nhíu mày, nghiêm mặt muốn từ sau lưng mẹ chen lên phía trước.
Bây giờ ba có vẻ không dễ chọc đâu.
Nhưng bé là con của ba, cho dù ba có muốn hại tộc thực vật mình thì chí ít cũng sẽ hạ thủ lưu tình với bé một chút.
Còn mẹ thì không giống vậy. Mẹ đã ly hôn với ba rồi. Ly hôn có nghĩa là không có tình cảm.
Mẹ lâm nguy hơn so với bé. Bé là nam nhi, bé phải bảo vệ mẹ.
Nhưng dưới tình thế cấp bách, sức Ngôn Án rất lớn, bảo hộ chặt chẽ Ngôn Trúc Trúc sau lưng.
Chuyện đến nước này, nếu thật sự phải cá chết lưới rách, cô sẽ dùng toàn lực bảo vệ con bình an vô sự.
Kỳ Duyên vẫn một thân sơ mi trắng quần tây đen.
Trang phục bình thường của hắn đều như thế này, chưa từng thay đổi.
Đôi môi gợi cảm mím chặt thành một đường thẳng. Kỳ Duyên từng bước đi một mạch đến trước mặt Ngôn Án.
Ngôn Án nuốt nước miếng một cái, cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn, không nói gì.
Ngôn Trúc Trúc bị giấu sau lưng, không chen ra trước được, đành phải ló đầu ra bên cạnh, nhìn Kỳ Duyên không mấy thiện cảm.
Mấy ngày này, bé thật sự đã thay đổi cái nhìn về ba. Nhưng chính hôm nay, tất cả trở về điểm bắt đầu.
Kỳ Duyên thấy sắc mặt và ánh mắt của hai mẹ con, tâm trùng xuống, ngoài mặt càng thêm lạnh nhạt.
Đề phòng hắn như vậy? Không tin tưởng hắn?
Hồ nước sâu trong mắt khẽ động một chút, hắn nhìn Dương Thân và những người mặc đồ đen đó, lạnh lùng nói: "Các người có thể đi rồi."
Dương Thân và những người mặc đồ đen gật đầu, đồng loạt rời đi.
Ngôn Án và Ngôn Trúc Trúc nhìn mấy người đó đi từ bậc cửa xuống, dịch sang bên cạnh mấy bước tránh đường, vẻ mặt đầy ngờ vực.
Vậy mà lại thu người? Không phải muốn bắt bọn họ lại sao?
Kỳ Duyên đứng trước mặt hai người hơn ba bước, nhìn con trai bên cạnh Ngôn Án trước.
Trúc Trúc dù gì cũng mới ba tuổi. Nó lớn lên với mẹ, trong lòng tất nhiên hướng về phía Ngôn Án. Chỉ mới ở chung mấy ngày, con không tin hắn cũng là bình thường.
Kỳ Duyên cố gắng khiến ngữ khí ôn hoà lại một chút: "Trúc Trúc, con sang một bên chờ một lát, ba và mẹ con nói chuyện, được không?"
Thái độ ôn nhu của hắn khiến hai mẹ con càng thêm hồ nghi.
Ngôn Án và Ngôn Trúc Trúc nhìn nhau.
Sao lại như vậy nhỉ? Bộ dạng này của Kỳ Duyên không giống như biết thân phận của bọn họ lắm.
Ngôn Án cảnh giác: "Anh muốn nói với tôi chuyện gì?"
Kỳ Duyên nghe vậy, nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn cô một cái, khẽ nhấp môi, đi thẳng đến gốc cây đối diện: "Em qua đây."
Ngôn Án nhìn hành động của Kỳ Duyên, lại nhìn Dương Thân và những người mặc đồ đen đã lên xe, khởi động máy rời đi, cảm thấy mình nhìn không thấu.
Sao hắn điều hết người đi rồi? Còn bảo cô qua nói chuyện?
Ngôn Án nhìn Trúc Trúc, lại nhìn cửa lớn rất gần mình. Dựa vào khoảng cách hiện tại của Kỳ Duyên, cô có thể mang theo con vọt tới cửa, mở cửa, nhanh như chớp đi vào, Kỳ Duyên cũng không kịp phản ứng.
Chỉ cần cô vào được nhà, Kỳ Duyên không còn cách nào bắt được cô nữa.
Ngôn Trúc Trúc cũng nhíu mày.
Bé cũng nghĩ mãi không ra. Nếu đổi lại là bé, bé nhất định sẽ không bảo những người mặc đồ đen kia đi mà phải trực tiếp hạ lệnh bắt người mới đúng.
Chẳng lẽ ba chưa biết, là bé hiểu lầm ba sao?
Ngôn Án bối rối một chút, cúi người hỏi Ngôn Trúc Trúc: "Trúc Trúc, con thấy mẹ có nên đi qua nói chuyện với ba không?"
Ngôn Trúc Trúc cuộn nắm tay nhỏ lại, hàng mi dày chợt loé lên.
Bé ngẫm nghĩ: "Mẹ, hay là mẹ đi nói chuyện đi? Mẹ đứng xa một chút, đừng đứng quá gần ba. Có vấn đề mẹ cứ lập tức chạy, sau đó chúng ta cùng chạy vào nhà."
Ngôn Án trịnh trọng gật đầu, không an lòng nói thêm: "Có dị động con cứ chạy trước, đừng đợi mẹ. Mẹ tự có cách. Con chỉ cần bảo vệ tốt cho bản thân là được rồi, biết chưa?"
......
Dưới tàng cây long não trước sân, Ngôn Án áng chừng khoảng cách giữa mình và Kỳ Duyên, dừng cách hắn ba bước.
Cô ngẩng đầu, cẩn thận hỏi hắn: "Anh muốn nói chuyện gì với tôi?"
Kỳ Duyên hơi cúi đầu. Nắng mười giờ sáng trút xuống, xuyên qua tán lá cây long não, nhuốm chút màu xanh lục, sau đó bao lấy hai người bên dưới, vừa đẹp đẽ vừa tươi mát.
Hắn chăm chú nhìn cô, thanh tuyến lại rất lạnh: "Vì sao hôm nay em lại chạy?"
Ngữ khí Ngôn Án cứng lại, tất nhiên không thể thừa nhận, bật cười: "Có chút việc..... nên về trước."
Kỳ Duyên: "Gọi điện cũng không bắt máy?"
Ngôn Án tiếp tục lừa gạt: "Tắt chuông, không nghe thấy......"
Kỳ Duyên nhìn vẻ mặt chột dạ của cô, không buồn kiên nhẫn, thần sắc càng thêm lạnh giá, trực tiếp hỏi: "Chuyện của Trúc Trúc rốt cuộc bao giờ em mới định nói cho anh?"
Ngôn Án sửng sốt.
Chuyện của Trúc Trúc? Thật ra cô giấu hắn rất nhiều. Chuyện về Trúc Trúc ở đây là chuyện Trúc Trúc là sơn trúc.
Nhưng mà ý hắn là như vậy sao? Sao nghe có vẻ không giống? Nếu hắn biết Trúc Trúc là sơn trúc, còn có thể dùng thái độ lúc này bình tĩnh nói chuyện với cô?
Cô nắm lấy sợi chỉ trên góc áo, nhỏ giọng hỏi lại: "Chuyện gì của Trúc Trúc cơ?"
Kỳ Duyên khẽ cười giễu: "Văn phòng cuối cùng anh dẫn Trúc Trúc vào, em có biết là khám cái gì không?"
Ngôn Án lắc lắc đầu.
Kỳ Duyên nhìn đứa bé trai nho nhỏ đứng bên bậc thang, bật ra bốn chữ, ngữ khí còn mang theo chút trầm trọng: "Vấn đề tâm lý."
Cô ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt khó tin: "Hả?"
Vấn đề tâm lý? Tâm lý Trúc Trúc rất khoẻ mạnh mà, là đứa con trai thiên tài thông minh biết bao nhiêu, có trách nhiệm biết bao nhiêu, sao có thể có vấn đề tâm lý được?
"Trúc Trúc không hợp tác. Bác sĩ Lâm không có cách nào chẩn bệnh. Mấy năm nay người nuôi dưỡng Trúc Trúc là em, chắc chắn em phải biết rất rõ." Tầm mắt Kỳ Duyên chuyển từ trên người Trúc Trúc sang Ngôn Án, "Ngôn Án, em căn bản chẳng cần phải gạt anh nữa đâu. Cho dù Trúc Trúc có thật sự tâm thần phân liệt đa nhân cách nặng thế nào, anh cũng sẽ tìm mọi cách khiến con khoẻ lại."
Ngôn Án: "???"
Cô há hốc miệng, mông lung trên mặt càng chất chồng thêm, vô thức lặp lại: "Đa nhân cách, tâm thần phân liệt?"
Kỳ Duyên nhíu chặt mày lại, nhìn chằm chằm Ngôn Án: "Em cũng không biết?"
Vẻ mặt Ngôn Án hoang đường: "Sao có thể? Anh cho là Trúc Trúc có bao nhiêu nhân cách chứ?" Mấy năm nay, cô ở trong kết giới lướt web lên mạng, xem qua không ít phim truyền hình nam chính đa nhân cách nên cũng chẳng xa lạ gì.
Kỳ Duyên nhướng mày: "Đêm mưa lớn đó, anh đã xem qua sách bài tập của Trúc Trúc."
Ngôn Án gãi đầu, càng không hiểu: "Vậy thì sao?"
Kỳ Duyên lại nhướng mày: "Trong sách có ba loại nét chữ."
..... Ấy là bởi ba anh em chúng nó dùng chung một quyển sách bài tập mà.
Kỳ Duyên tiếp tục nói: "Mỗi lần Trúc Trúc nhắn tin cho anh, tính tình đều bất đồng với tính cách bình thường của con."
..... Ấy là bởi người trả lời tin nhắn của anh quá nửa là Mông Mông! Tính cách hai đứa tất nhiên không giống nhau!
Kỳ Duyên ngừng lại ba giây: "Còn có một ngàn vạn kia, không phải em nói đi khám bệnh cho Trúc Trúc?"
...... Không phải cho Trúc Trúc khám bệnh mà là cho Trúc Trúc nảy mầm.
Ngôn Án cúi đầu, tay đỡ trán, khóc không ra nước mắt.
Hiểu lầm này không khỏi quá lớn rồi.
Cô hơi hé môi, định giải thích, nhưng lại có cảm giác chẳng thể nào giải thích nổi.
Mà nếu hắn biết sự tồn tại của Mông Mông và Khốc Khốc, không cần giải thích cũng hiểu.
Dù sao cô cũng vốn định cho hắn biết, chỉ vì mãi mà không nói nên lời thôi.
Ngôn Án cắn môi, ngẩng đầu dùng ánh mắt cân nhắc đánh giá Kỳ Duyên.
Kỳ Duyên khẽ nhíu mày: "Sao vậy?"
Cô thu tầm mắt lại, hít sâu một hơi, nuốt nước miếng, thanh tuyến hơi run: "Anh thật sự muốn biết nguyên nhân?"
Kỳ Duyên mặt không cảm xúc: "Đương nhiên." Không thì hà tất hắn phải đi một vòng xa như vậy, đón bác sĩ tâm lý đến khám cho Trúc Trúc?
"Tôi có thể nói cho anh." Ngôn Án tạm ngừng một chút, ngẫm nghĩ, hỏi: "Anh đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng chưa?"
Mấy hôm trước, cô nói không nên lời nên đã lên mạng tra rất nhiều video, hình ảnh liên quan đến "phản ứng của người làm cha khi biết vợ mang thai", "phản ứng của cha khi nhìn thấy con sinh ra", "hạnh phúc của việc làm cha là thể nghiệm như thế nào". Trên đó dường như chỉ thuần mấy loại cảm xúc "kinh ngạc", "khiếp sợ", "không dám tin", "kích động", "omg" linh tinh.
Kỳ Duyên nghe vậy nhắm mắt lại một chút, rồi lại mở mắt: "Ừm."
Từ lúc hoài nghi đến lúc từng bước điều tra, đến giờ, hắn thực sự đã làm tốt công tác chuẩn bị.
Ngôn Án hơi cúi đầu, cắn cắn môi, vài giây sau mới ngừng, cuối cùng ra quyết định, nhỏ giọng nói: "Vậy anh đi theo tôi."
Nói xong liền quay gót đi.
Kỳ Duyên không hề do dự, đi theo sau.
Ngôn Án đi đến bên cạnh Ngôn Trúc Trúc, thấp giọng nói: "Không sao, là hiểu lầm, chúng ta cứ tiến hành theo kế hoạch tối hôm qua."
Ngôn Trúc Trúc tuy không biết hiểu lầm gì, nhưng nghe vậy cũng không hỏi nhiều, đón nhận tầm mắt lo lắng và phức tạp của Kỳ Duyên, cau mày gật đầu.
Sao ba lại dùng ánh mắt như vậy nhìn bé chứ?
Trúc Trúc nghĩ không ra, được Ngôn Án nắm tay dẫn về phía cửa lớn. Kỳ Duyên đi theo sau hai người.
Chỉ cách một cánh cửa, Ngôn Mông Mông nhanh chóng kéo lấy tay em trai, bắt đầu căng thẳng: "Em trai, em trai, ba, ba....... ba tới rồi!"
Ngôn Khốc Khốc cũng căng thẳng, mặt mày ủ rũ, định chạy về kết giới: "Anh ơi, em hơi sợ, hay thôi chúng ta....."
"Không được!" Ngôn Mông Mông giữ chặt tay Ngôn Khốc Khốc, "Tối hôm qua mọi người đều đồng ý cả rồi, không thể đổi ý được!"
Làm sao đây? Làm sao đây? Sắp gặp ba đến nơi rồi! Trước đó còn không hồi hộp chút nào mà giờ lại sợ hãi như vậy. Ba sẽ thích mình và Khốc Khốc như thích Trúc Trúc sao? Liệu có không thích không......
Trong lòng Ngôn Mông Mông điên cuồng nghĩ những chuyện này.
Bên ngoài, Ngôn Án đứng trước cửa, hít sâu một hơi.
Cô ngẫm nghĩ, lấy cặp sách sau lưng ra, móc một chai nước khoáng, mở nắp đưa cho Kỳ Duyên theo phía sau.
Kỳ Duyên nhìn nước đưa tới, nhíu mi: "?"
Ngôn Án lại đưa đến gần hơn một chút, đôi mắt vừa to vừa tròn chăm chú nhìn Kỳ Duyên, nói: "Anh uống một ngụm nước đi, giảm sốc."
Lúc cô kích động cũng uống nước giảm bớt cảm xúc, hiệu quả cũng không tệ lắm.
Kỳ Duyên trầm ngâm một lát, thuận tay nhận lấy.
Ngôn Án vẫn đang nhìn hắn, Ngôn Trúc cũng đang nhìn hắn.
Hiện tại Kỳ Duyên căn bản không khát, nhưng dưới ánh nhìn của hai người vẫn phải nhấp môi uống một ngụm.
Ngôn Án và Ngôn Trúc Trúc liếc nhìn nhau một cái.
Cô đến trước cửa, nhấn chuông, sau đó kéo Trúc Trúc dịch sang một bên, nhường lại vị trí cho Kỳ Duyên.
Không phải Ngôn Án có thể trực tiếp ấn vân tay lên mở khoá đi vào sao? Vì sao lại phải ấn chuông?
Vẻ mặt Kỳ Duyên khó hiểu, cầm chai nước trong tay, vừa định hỏi gì đó thì cửa mở ra từ bên trong.
Hắn vô thức nhìn qua, tầm mắt dời tới.
Hai đứa bé lạ mặt xuất hiện ở cửa, môi hồng răng trắng, phấn điêu ngọc trác.
Một đứa mặt hơi ửng hồng, có thể nhìn ra có chút căng thẳng. Một đứa mặt mày ủ rũ, lúc cảm nhận được ánh mắt của hắn thì vô thức trốn ra sau đứa còn lại.
Đứa bé còn lại giữ chặt lấy nó, tay nhỏ níu chặt.
Cái quái gì vậy?
Hiện trường yên lặng vài giây, Ngôn Án bên cạnh ló đầu ra, nhỏ giọng nhắc nhở hai đứa bé: "Mau gọi đi."
Ngôn Mông Mông túm lấy Khốc Khốc, khẽ đếm bên tai em: "3——2——1."
Ngay khi vừa đếm xong, hai đứa bé ngẩng đầu, nhắm chặt mắt không dám nhìn, đồng thanh gọi về phía Kỳ Duyên.
"Ba!"
"Ba!"
Hai tiếng ba đều rất lớn, vang lên một cái dư âm còn vờn quanh, mãi không tiêu tan.
Kỳ Duyên đứng đó, từ đầu đến chân nháy mắt cứng đờ.
Tay khẽ buông, chai nước trong tay hắn rơi xuống, chạm vào mặt đất phịch một tiếng. Sau đó, nước chảy lênh láng dưới chân, ướt cả ống quần hắn.
Tác giả có lời muốn nói: Ba ơi, con là Mông Mông!
Ba ơi, con là Khốc Khốc!
......
Yêu quái, mau trả nhà cho ta!
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn