Đọc truyện [Overgeared] Thợ Rèn Huyền Thoại

Chương 28: Nhiệm vụ mới



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi đáp lại nhẹ tênh
“Những người anh hùng mà Pagma nói đến…ừm, thế nào nhỉ …tôi khá là khác với họ”.
Mặt của Khan thấp thoáng chút thất vọng
Xem biểu hiển của ông ta biến chuyển nhanh chưa kìa, liệu mình có nên trêu đùa một tý?
“ Thành thật mà nói thì tôi giống với Pagma hơn là đám anh hùng kia.’’
“ Cậu giống với Pagma? Nghĩa là thế nào … Ah! Không thể nào… Cậu là?!”
Thật muộn màng làm sao khi giờ đây thợ rèn Khan mới giật mình bừng tỉnh rằng những người anh hùng được Pagma đề cập đến kia tuy có thể sử dụng được Dainsleif và Valhala, nhưng liệu họ có đủ khả năng để nhận ra được giá trị của chúng? Điều mà phải nói là bất khả thi nếu như không phải là người thợ rèn cùng đằng cấp với Albatino.
Tuy nhiên, thực tế thì tôi lại có thể dễ dàng thấu hiểu được giá trị của hai món bảo khí quí giá đó. Điều đấy có nghĩa –
“ Đúng rồi đấy, ông không nghĩ nhầm đâu! Tôi chính là Hậu duệ của Pagma.’’
Tôi tự hào tiết lộ danh tính của mình.
“Tôi là người có khả năng hiểu thấu được giá trị thực sự của Dainsleif và Valhalla hơn bất cứ ai, hơn thế tôi còn sử dụng được chúng một cách dễ dàng! Hãy cho tôi một cơ hội để nhận được những bảo khí đấy nào.’’
“Ohh…!’’
Khan đang vô cùng phấn khích. Không có gì lạ khi ông ấy biểu lộ ra một cảm xúc vui sướng thế này cả. Phải chăng giống như khi tổ tiên của ông được đối diện với Pagma 130 năm trước, giờ đây chính Khan lại được diện kiến Hậu duệ của vị thợ rèn vĩ đại ấy?”
“ Ta hiểu, nếu như cậu là Hậu duệ của ngài Pagma, ta chắc chắn sẽ trao lại những báu vật gia truyền của gia đình ta cho cậu. Nhưng liệu có cách nào để chứng minh được cậu có phải là truyền nhân của vị thợ rèn vĩ đại nhất không?”
[ Nhiệm vụ “Hậu duệ của Pagma “ đã được tạo ]


[ Hậu duệ của Pagma]  
Độ khó: Nhiệm vụ Nghề.
Bạn đã được trao tặng kĩ năng thợ trèn tuyệt hảo của Pagma.  
Nhưng bạn có biết chính xác Pagma là ai? Bạn có thể tự hào mà kế thừa ý chí của ông ấy?  
Pagma là ai? Nếu ông ấy chỉ đơn giản là một thợ rèn với kĩ năng tuyệt vời, huyền thoại về ông đã không lan truyền khắp lục địa.  
Đầu tiên, bắt đầu với manh mối về Kiếm Pháp có thể xuyên thấu cả trời xanh và theo dấu truyền thuyết về Pagma. Nếu bạn có thể thu thập mọi truyền thuyết, bạn sẽ hoàn toàn thấu hiểu Pagma và kế thừa ý chí của ông ấy.  
Vào lúc đó, một huyền thoại mới sẽ được sinh ra.  
* Không có thời gian giới hạn cho nhiệm vụ nghề này.  
* Nếu bạn chấp nhận nhiệm vụ nghề của một nghề Huyền Thoại, bạn sẽ không thể thay đổi nghề được nữa.  
* Nhiệm vụ nghề Huyền Thoại có sức mạnh thay đổi cả Satisfy tùy thuộc vào kết quả nhiệm vụ.
Điều kiện hoàn thành: Hoàn thành tất cả nhiệm vụ liên kết.  
Phần thưởng: Chưa rõ.  
* Nhiệm vụ Nghề đầu tiên [ Kiếm Pháp của Pagma. ]
Tương truyền rằng Kiếm Pháp của Pagma mạnh đến nỗi có thể xuyên thấu cả trời xanh. Đây có thể là manh mối về kiếm pháp của Pagma, thứ không được đề cập đến trong Cuốn Sách Hiếm của Pagma
Điều kiện hoàn thành: Học được Kiếm Pháp của Pagma.
Phần thưởng: Dainsleif ( Sao Chép).

[Pagma’s Descendant] 65


[ Nhiệm vụ đang được tiến hành ]

Mình đáng nhẽ đã có thể đoán ra ngay từ đầu khi mà khả năng trang bị tất cả mọi trang bị vô điều kiện rằng Pagma không chỉ đơn giản là thợ rèn đơn thuần.
‘Hử? Có lẽ nào Nghề Hậu duệ của Pagma cũng không chỉ đơn thuần là thợ rèn?’’
Tôi sẽ trông như thế nào sau khi hoàn thành hết tất cả nhiệm vụ? Thợ rèn và chiến binh? Hay là… có thể hơn cả thế? Tương lai bất định nên tôi chưa thể nói trước được điều gì, nhưng, có lẽ, một huyền thoại mới sẽ sớm được sinh ra.
“Ngon, mình sẽ lên đường theo dấu kiếm pháp của Pagma ngay bây giờ.’’
Đang trong tâm trạng hùng hồn cất bước ra khỏi lò rèn thì tôi giật mình ngừng lại.
‘À quên, giờ thì mình nên đi đâu đây? Ngoài ra, mình hiện tại mới chỉ ở cấp 21. Mình có nên cứ thế xông pha trong khi còn chẳng có một kế hoạch cụ thể nào?’
Mục tiêu cuối cùng của nhiệm vụ nghề là thu thập đủ những truyền thuyết về Pagma đang nằm rải rác khắp lục địa. Nói cách khác, chẳng phải tôi cần đạt tới cấp độ nhất định để đủ khả năng chu du trên khắp mọi miền lục địa sao? Bất khả thi!
‘ Đây là loại nhiệm vụ mà mình cần phải dành thời gian và công sức để tiến hành một cách chậm rãi. Thực sự là mình muốn hoàn thành nó ngay lập tức, nhưng …biết làm sao được.’
Sự phấn khích mới hồi nào của tôi giờ đã bị che lấp bởi nỗi thất vọng tràn trề. Tinh ý nhận ra sự thay đổi trong nội tâm của chàng trai trẻ trước mặt, Khan mời tôi rượu.
“ Giờ cũng đã muộn rồi, vậy nên cậu có muốn làm một ly không? Có rất nhiều thứ ta muốn trao đổi cùng với cậu. Về Pagma, về kỹ thuật rèn, và về cả tương lai của lò rèn này nữa.’’
“Xin lỗi…chẳng phải là ông nên bỏ rượu hay sao?’’
“… KHụ Khụ..’’
Tôi đoạt lấy chai rượu từ tay Khan. Và rồi tôi còn phát hiện ra những chai rượu khác được giấu xung quanh lò rèn.
“ Tôi sẽ tịch thu tất cả chúng nữa “
Một nhiệm vụ Nghề mà tôi sẽ chẳng thể nào biết được phần thưởng cho đến ngày nó được hoàn thành! Có thể một ngày nào đó tôi sẽ hoàn thành được nó. Nhưng giờ điều quan trọng hơn cả là nếu ông lão này chết thì phần thưởng cũng đi tong. Giờ thì tôi phải đảm bảo cho lão già này bỏ được thứ đồ uống chết người kia.
“Ngày hôm đối với ta rất có ý nghĩa, thế nên chỉ một chai thôi được không …’’
“Ông đừng có mơ mà được nhấp thêm ngụm nào nữa.”
Nói rồi tôi đặt đống chai lọ đấy vào hòm đồ của mình.
‘Khà khà, nếu mà mình bán đi số rượu này thì mình sẽ thu về được khoảng 2 đồng vàng. Không tệ!’’
Trong khi đang vui sướng suy nghĩ về những đồng vàng sắp lọt vào túi, cánh cửa lò rèn đột nhiên mở ra. Một người đàn ông mảnh khảnh tiến vào. Anh ta thoáng để ý đến tôi trong khi đang chỉnh lại gọng kính, rồi quay người chào hỏi Khan một cách lịch sự.
“ Xin hỏi ngài đây có phải là Khan không? Rất hân hạnh được gặp ngài. Tôi là Rabbit, nhân viên của công ty Mero.’’
Công ty Mero?
‘Cái công ty chết tiệt thuê đám xã hội đen lúc trước? Nhưng mà người đàn ông này nhìn khá tử tế mà?”
Tôi im lặng quan sát. Khan lo lắng nhìn theo người đàn ông tự xưng là Rabbit. Rabbit mở miệng nói với vẻ mặt dịu dàng.
“Số tiền mà ngài nợ công ty Mero tổng cộng là 600 đồng vàng. Nhưng theo như tôi được biết, ngài không có khả năng để chi trả cho số nợ đó.”
“ Vậy nên cậu muốn ta trao lại lò rèn này sao? “
Rabbit mỉm cười. “Tôi đến đây là để trao cho ngài một cơ hội bởi vì tôi đánh giá rất cao khả năng của ngài.’’
“Một cơ… hội?’’
“Đúng vậy, tôi được biết là những kỹ thuật rèn của ngài Khan đây rất là tuyệt vời, do đó tôi muốn mua lại những kỹ nghệ đó. Ngài nghĩ sao về việc này? Dù công ty Mero của chúng tôi sẽ nhận quyền sở hữu lò rèn này, nhưng chúng tôi vẫn sẽ trao lại quyền điều hành lại cho ngài. Và chắc chắn mức lương chúng tôi đề ra sẽ không khiến ngài thất vọng.’’
Vậy là công ty Mero đang thỏa hiệp. Có thể họ sẽ sở hữu được lò rèn và lợi nhuận từ nó, thế nhưng người điều hành đó lại là Khan. Có thể nói đây là một nước cờ đôi bên cùng có lợi.
“Nói cách khác thì, Công ty Mero sẽ là con chó trên đầu ta?”
“Haha, ngài nói hơi quá rồi.’’
“Vậy nếu ta từ chối?’’
Biểu hiện của Rabbit như thể nói rằng hắn không hiểu điều Khan vừa nói.
“Ngài từ chối? Tại sao thế? Chẳng phải điều kiện lần này đã tốt hơn so với lần trước sao?’’
“Ta không sợ việc mất đi sự nghiệp làm thợ rèn của mình! Ta chỉ không muốn phải trao đi nơi đây, lò rèn này trường tồn cùng với gia đình của ta đã qua bao thế hệ.’’
“ Hmmm … ra vậy.’’
Người đàn ông mang kính tự xưng Rabbit đang lẩm bẩm tự nói với chính mình trong khi chạm tay lên cằm trầm tư suy nghĩ.
“ Ta có nên sử dụng đến vũ lực không? Không, thật là mất mặt nếu dụng tới thứ phương pháp man rợ như thế. Hay là ta kiện ông ta vì liên tục khất nợ? Cũng không được, quá nhiều bước rườm rà trong khi thời gian lại đang eo hẹp. Khan cứng đầu hơn dự tính, vậy thì cách nào tốt nhất để thuyết phục ông ta?’’
Tiếng lầm bẩm cứ thế tiếp diễn
Thật là một người đàn ông khác thường khi tiết lộ những suy nghĩ của mình bằng việc nói đủ to cho người khác nghe thấy. Không lâu sau đó, anh ta đã nảy ra một sáng kiến.
“ Khan, tôi muốn xem liệu ngài có đủ xứng đáng để sở hữu được lò rèn này hay không. Hay là thế này? Tỷ thí với người thợ rèn mà công ty Mero của chúng tôi thuê về. Nếu ngài tạo ra được thứ gì đó tốt hơn thợ rèn của chúng tôi và chiến thắng, lúc đấy tôi sẽ thừa nhận rằng ngài đủ điều kiện để trở thành chủ sở hữu của lò rèn này và xóa đi khoản nợ hiện tại của ngài. Nhưng nếu ngài thất bại, ngài sẽ phải thừa nhận rằng mình hoàn toàn không xứng đáng và trao lại nơi này cho chúng tôi. Ngài nghĩ như thế nào?”
Các điều khoản thoạt nhìn thì có vẻ tốt, nhưng tôi nghĩ là Khan nên khước từ nó. Chẳng cần phải nói cũng biết đối thủ trong cuộc thi này thể nào cũng tài nghệ hơn Khan. Để Khan có thể vượt qua được cơn khủng hoảng này, ông phải thông báo với lãnh chúa việc mình bị lừa gạt bởi công ty Mero và tìm kiếm những sự trợ giúp pháp lý. Nhưng bất ngờ thay, Khan lại nhiệt tình chập thuận lời đề nghị của Rabbit
“Ta hiểu rồi!’’
“Ohh, lựa chọn tốt đấy.’’
Khan sau đó liền kèm theo một số điều kiện bổ sung.
“Tuy nhiên, ta hiện tại không thể nào phát huy được những kỹ năng khi xưa của bản thân do men rượu, tay ta đã rời đe búa được một khoảng thời gian rồi. Liệu có được không khi ta cử người kế nhiệm của mình thay ta tham dự cuộc thi?
Biểu hiện của Rabbit khựng lại.
“Tôi nghe nói là ngài không có người kế nhiệm?”
“Vậy thì cậu hẳn nghe nhầm rồi. Thấy đằng kia không, người kế nhiệm của ta đấy.”
“ Oh … tôi hiểu rồi? Cậu ta trông khá là bất tài để trở thành người kế nhiệm của ngài. Vậy là ngài muốn cho cậu ta tham gia cuộc thi? Ngài có chắc chứ?’’
“Trông ta giống kẻ hay đùa giỡn lắm à?’’
“Chà, điều đó ổn với tôi. Hơn thế, tôi còn cảm thấy biết ơn là đằng khác.”
Cái quần què gì vừa xảy ra vậy? Tại sao Khan lại chỉ vào tôi?
[ Nhiệm vụ “Cuộc thi chế tạo với công ty Mero “ đã được tạo ]

“… Cái gì đây?’’
Khan hẳn phải điên lắm rồi! Ông ta thậm chí còn chưa xin phép tôi mà đã tự nhiên giao cho tôi nhiệm vụ. Ông ta tự phụ quá sao?
“Không thể nào, này, Khan … huh?’’
Vừa cái lúc mà tôi định xả ra cơn phẫn nộ đang ngập tràn trong người lên cái thứ lão già chết tiết đó thì đột nhiên cửa sổ nhiệm vụ bật lên.
[ Cuộc thi chế tạo với công ty Mero ]
Độ khó: A
Công ty Mero ngỏ lời muốn người thợ rèn tài ba Khan tham dự cuộc thi chế tạo. Thế nhưng Khan đang ở trong tình trạng tồi tệ nhất. Khan quyết định rằng bản thân hiện tại không thể nào tham dự được trận đấu, do vậy ông đã đặt lại niềm tin vào bạn.
Điều kiện hoàn thành: Chiến thắng cuộc thi với Công ty Mero
Phần thưởng: +500 danh tiếng ở Winston. Độ thân thiết với người dân Winston sẽ tăng. 600 đồng vàng.
Thất bại ; Danh tiếng ở Winston sẽ giảm đến mức tối thiểu.
Lò rèn của Khan sẽ rơi vào tay Công ty Mero.

[ Bạn có muốn chấp nhận nhiệm vụ này không? ]
Giờ thì tôi thấy thực sự hối hận với những lời nhục mạ Khan vừa nãy. Nhìn đống phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ kia mà xem! 600 vàng! 600 đồng vàng lận đó! Mắt tôi có nhìn nhầm không vậy! 600 vàng mà quy đổi ra tiền thật thì sẽ được bao nhiêu cơ chứ? 100 vàng thì tương ứng với 396.000 đồng…
“2.376.000 đồng!”
2.376.000 đồng là số tiền lớn đến mức mà tôi sẽ phải nai lưng ra lao động cật lực trong 8 ngày liên tiếp không ngừng nghỉ. Nếu so sánh hình phạt khi thất bại với phần thưởng to lớn đến nhường này, có lẽ sẽ có vài tổn thất, nhưng Khan mới là người phải gánh chịu nhiều nhất. Có trong mơ thì tôi vẫn chưa từng thấy bản thân mình nhận được một nhiệm vụ ngon ăn như thế này.
“Có cái cớ gì mà tôi phải từ chối cơ chứ? Tôi chấp nhận nhiệm vụ!’’
[ Nhiệm vụ đã được chấp nhận ]

Rabbit liền hỏi với giọng điệu ngạc nhiên
“Hoh? Người kế vị của ngài không né tránh nó? Thật là một sự tự tin đến kinh ngạc.’’
“ Cái gì mà kinh ngạc cơ chứ? Nhìn mặt tôi mà xem, ông có thấy chút gì gọi là sợ hãi hay e ngại không?’’
“Haha, tự tin là rất tốt, nhưng nó có thể là một con dao hai lưỡi … Thôi thì cũng được, tôi sẽ thông báo địa điểm và thời gian tổ chức sự kiện sau ít ngày nữa. Giờ thì hẹn gặp lại ngài Khan đây và chàng trai trẻ này vào ngày hôm đó.”
Thế rồi Rabbit rời đi. Khan đột ngột quỳ xuống trước mặt tôi.
“Tôi xin lỗi, thực sự rất xin lỗi. Dám làm chuyện như thế mà không thèm đoái hoài gì đến ý kiến của cậu … Thế nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi chỉ muốn giữ lò rèn này thôi! “
Tôi đỡ Khan dậy, và rồi ôm chặt lấy ổng.
“Tại sao ông phải cảm thấy có lỗi cơ chứ? Không sao đâu. Thứ cảm xúc tội lỗi đó không là gì nếu đem so sánh với mối quan hệ của chúng ta. Tôi sẽ giúp ông. Thế nên, đừng lo lắng.’’
“Ahh …cảm ơn cậu…Cảm ơn cậu rất nhiều. Ta tự hỏi liệu thế gian này có còn tồn tại một thiên thần nào khác nữa không? *sụt sịt*”
Nước mắt của Khan đẫm nhòe trên vành áo của tôi. Bình thường thì tôi sẽ hỏi xin tiền giặt ủi, nhưng có lẽ đây sẽ là trường hợp ngoại lệ. Xét cho cùng, cũng nhờ công Khan mà tôi mới có cơ hội kiếm được về tận 2.376.000đ.”
“ Kukukuk…kuhahaahah!”
Winston! Mảnh đất của phước lành! Nơi đây thật đáng yêu biết bao!
Dịch: Shinigami light novel team. Edit: Sen
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn