Đọc truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 36: Tiểu Ô quy xưng bá!



Dịch: hoangtruc - nhóm dịch: HTP

Sau khi khát vọng đối với Trúc cơ được Hứa Bảo Tài vô tình khơi gợi lên, vài ngày sau đó Bạch Tiểu Thuần bắt đầu lục tục ra vô Tàng Kinh các rất nhiều lần. Thậm chí hắn còn cất công đi Thần Võ điện nữa.
Thần Võ điện là nơi chuyên môn giảng giải phần lớn những thường thức trong giới tu chân. Nên đối với Trúc cơ, nơi đây cũng miêu tả tương đối kĩ càng. Khi nhìn thấy những thông tin được viết trong đó không sai biệt lắm với lời Hứa Bảo Tài nói thì cả tâm thần Bạch Tiểu Thuần như bùng cháy lên.
Hắn cảm nhận, chỉ cần có thể Trúc cơ được, thì có nghĩa là bản thân đã bước được một bước dài trên con đường trường sinh phía trước.
Nhất là khi hắn biết được, Trúc cơ cũng có ba phương thức đạt được, hơn nữa thọ nguyên gia tăng lên cũng hoàn toàn khác nhau thì càng thêm kích động. Sau khi liên tục tra cứu thông tin mấy ngày liên tục thì coi như hắn đã hiểu ra nhiều điều về Trúc cơ.
"Thiên Địa Nhân, ba loại Trúc Cơ. . ."
"Nhân Đạo Trúc Cơ, cần phục dụng Trúc Cơ Đan. Tỷ lệ không lớn nhưng nếu có thể thành công thì sẽ tăng thêm trăm năm thọ nguyên."
"Địa Đạo Trúc Cơ, dung nhập địa mạch chi khí, khi thành tựu thì lực lượng kinh thiên. Tỷ lệ thành công nhỏ hơn, chỉ khi nào thành công thì thọ nguyên sẽ gia tăng thêm hai trăm năm!"
"Cuối cùng chính là trong truyền thuyết. . . Thiên Đạo Trúc Cơ, hiếm thấy đến cực điểm, có thể ngộ nhưng không thể cầu, nhưng một khi có cơ duyên Trúc Cơ thành công, tức thì sẽ tăng thêm năm trăm năm thọ nguyên!" Bạch Tiểu Thuần nghiên cứu cẩn thận, cảm thấy Thiên Đạo Trúc Cơ mờ mịt không thể cầu, còn Địa Đạo Trúc Cơ thì cũng cần có địa phương đặc biệt có địa mạch chi khí thì mới có thể được.
Như vậy, chỉ còn lại phương pháp đơn giản nhất, chính là Nhân Đạo Trúc Cơ, phương pháp này chỉ cần có Trúc Cơ Đan.
“Hiện tại coi như ta đã lên kế hoạch về tương lai xong xuôi cả rồi. Cũng cần phải chuẩn bị tất cả sao cho ổn thỏa, hơn nữa cũng nhất định phải có Trúc cơ đan…” Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi rồi đặt ngọc giản xuống, hai mắt cũng đã sáng ngời.
“Giá trị Trúc cơ đan cũng vô cùng đắt đỏ, hơn nữa vì phòng ngừa rủi ro, ta cần phải chuẩn bị nhiều Trúc cơ đan một chút, nếu vậy….phương pháp tốt nhất tự nhiên là bản thân mình có thể luyện chế ra được!” Trong mắt Bạch Tiểu Thuần cũng chợt lóe sáng lên. Vốn hắn từng lập chí trở thành một dược sư vĩ đại có thể luyện chế ra được Trường sinh đan, nên hắn càng thêm chấp nhất đối với lý tưởng này.
"Dược đồng, Dược đồ, Dược Sư. . . Hiện tại ta đã là Dược đồng, muốn trở thành Dược đồ chân chính luyện đan dược thì cần phải tham gia khảo hạch tấn chức…khảo hạch này chỉ cần nắm vững năm thiên Thảo mộc là được, nhưng ta cảm thấy vậy thì không ổn thỏa lắm. Ta cần phải nắm vững năm thiên Linh thú trong lòng bàn tay thì mới có thể ổn thỏa mọi việc được a.” Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đầy vẻ kiên định, bèn lấy ra ngọc giản chứa quyển Thảo mộc đệ tam thiên. Sau khi cẩn thận nhìn kỹ một lần nữa, chắc chắn bản thân đã nhớ kĩ lưỡng rồi mới lập tức đúng dậy đi ra bên ngoài.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn liền chạy ngược trở lại, sau khi trầm tư một lát thì hắn bèn lôi một mớ quần áo ra cải biến trang phục một phen. Lúc này hắn mới tạm yên lòng mà nhanh chóng đi ra ngoài.
"Những tên hâm mộ Chu Tâm Kỳ kia thật là đáng giận, còn truyền lời ra bên ngoài muốn đem phân ta ra thành tám khối…làm hại ta không thể không điệu thấp được.” Trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng đầy bất cam.
“Hừ, đợi sau này ta Trúc cơ rồi, có thể đứng trước mặt của vạn người mà nói cho tất cả biết, Bạch Tiểu Thuần ta chính là Quy gia, đến lúc đó để xem còn tên nào dám phân thây ta ra không!” Bạch Tiểu Thuần cân nhắc một chút về chênh lệch giữa bản thân và đám người hâm mộ Chu Tâm Kỳ xong, mới phát hạ lời thề.
Vạn Dược các gần đây càng thêm tấp nập đệ tử. Chỗ này không chỉ có đệ tử ngoại môn Hương Vân sơn, mà còn có đệ tử bên Thanh Phong sơn và Tử Đỉnh sơn có khát khao tri thức về thảo mộc đều có mặt tại nơi này.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần cũng đang chui lủi bên trong đám người, thừa dịp đám người bốn phía xung quanh không ai chú ý tới bên nhanh chóng đi vào gian nhà gỗ dưới tấm bia đá thảo mộc Đệ tam thiên. Một lát sau thì hắn đẩy cửa bước ra, rồi nhanh chóng dung nhập vào bên trong đám người này.
Trong lòng hắn vốn muốn rời khỏi đây, nhưng rốt cuộc kềm chế không được mà đứng đó chờ đợi. Cũng không bao lâu, chợt một giọng nói kinh ngạc hô lên, mọi người nơi đây lại thấy được bên trên tấm bia đá thảo mộc thứ ba, đã xuất hiện ấn kí Ô Quy cưỡi lên trên ấn kí Bảo Bình rồi.
Bạch Tiểu Thuần âm thầm đắc ý, trong lúc mọi người đang kinh hô thì cũng nhịn không được mà bày ra một bộ dạng kinh ngạc giật mình mà kêu gào lên vài tiếng. Nhưng đám hâm mộ Chu Tâm Kỳ kia nhanh chóng xuất hiện với bộ dạng hung thần ác sát khiến Bạch Tiểu Thuần đứng đó chỉ có thể nắm chặt nắm đấm lại mà thôi.
“Chính mấy tên kia hại cho ta phải điệu thấp như thế này đây.” Bạch Tiểu Thuần tức giận trừng đám người kia một cái rồi cũng tranh thủ rời khỏi đây.
Bắt đầu từ ngày đó, những tin tức có liên quan tới tiểu Ô Quy cũng nhanh chóng xuất hiện lại rồi truyền khắp cả ngoại môn Hương Vân sơn. Mỗi người đều bàn tán chút chuyện về vấn đề này, dù sao thì chuyện tình ấn kí tiểu Ô Quy trên tấm bia đá kia cũng là chuyện tình nổi bật nhất trong cả năm gần đây a.
Nhưng tiếng bàn tán vừa mới lắng xuống, thì đúng ngày này tháng sau, đệ tử tại Vạn Dược các lại đột nhiên nhìn thấy ấn kí tiểu Ô quy lại xuất hiện trên bia đá thảo mộc Đệ tứ thiên. Vẫn là hình ảnh cũ, ấn kí tiểu Ô Quy vẫn là cưỡi lên trên ấn kí Bảo Bình, trở thành đệ nhất.
Nhất thời xôn xao!
“Tiểu Ô quy này đã là đệ nhất bốn bia đá rồi, cũng sắp vượt qua Chu Tâm Kỳ sư tỷ rồi a!”
“Hắn đã bốn bia, mà Chu Tâm Kỳ sư tỷ là năm bia. Rốt cuộc tiểu Ô Quy này là ai được chứ…” Bạch Tiểu Thuần trong đám người chợt hét ầm lên, trong lòng thầm sảng khoái vô cùng. Nhưng khi nhìn thấy đám người hâm mộ Chu Tâm Kỳ như phát cuồng kéo đến thì hắn vội ho lên một tiếng, mang theo nỗi niềm bất cam mà cúi đầu che giấu đi.
Mấy ngày sau, Chu Tâm Kỳ cũng xuất hiện tại Vạn Dược các, nàng nhìn qua bốn tấm bia đá kia, trên mặt cũng đầy vẻ ngưng trọng. Rồi bước vào gian nhà dưới bia đá thứ mười, lúc đi ra, vị trí đệ nhất trên bia đá thứ mười đã bị nàng chiếm lấy.
Đến lúc này thì tất cả đệ tử ngoại môn Hương Vân sơn đều nhìn chằm chằm vào Vạn Dược các, Chu Tâm Kỳ sáu bia, còn tiểu Ô Quy bốn bia đá…
Bọn hắn còn đang suy đoán phải chăng tháng sau tiểu Ô Quy kia sẽ xuất hiện lần nữa, cùng sánh vai đệ nhất năm bia đá với Chu Tâm Kỳ.
Thậm chí đám đệ tử ngoại môn còn bắt đầu đặt cược xem tiểu Ô Quy có thể đứng đầu năm bia đá được hay không. Đến cả những trưởng lão Hương Vân sơn cũng bắt đầu lưu ý việc này.
Bạch Tiểu Thuần cũng bộc phát máu điên, cứ mỗi lần đoạt được vị trí đệ nhất, lấy được ngọc giản thì lại tiếp tục ngày đêm nghiên cứu. Hơn nữa vì oán hận những tên hâm mộ Chu Tâm kỳ, mà mỗi lần đoạt được vị trí đệ nhất, hắn lại bắt đầu hòa vào trong đám người mà hò hét kinh hô một phen, biểu hiện ra một vẻ đầy sùng bái đối với tiểu Ô Quy.
Thời gian dần qua, đám người nơi này cũng xuất hiện không ít người sùng bái tiểu Ô Quy. Đương nhiên chuyện này cũng có công lao không nhỏ của Bạch Tiểu Thuần, hắn gần như không buông tha bất kì cơ hội nào có thể tuyên truyền cho tiểu Ô Quy, như chỗ Hầu Tiểu Muội, nàng này bây giờ đã sùng bái tiểu Ô Quy đến cực hạn rồi.
Rốt cuộc cũng đã trôi qua một tháng, một ngày trời trong nắng ấm, ấn kí Bảo Bình trên tòa bia đá Thảo mộc đệ ngũ thiên đột nhiên lóe lên rồi rơi xuống một bậc. Phía trên ấn kí Bảo Bình, con tiểu Ô Quy lại xuất hiện lần nữa.
Lúc này, toàn bộ đệ tử ngoại môn Hương Vân sơn đều oanh động, vô số người phải chạy đến tận nơi để xem như thế nào. Thậm chí trong sinh hoạt hàng ngày sau đó, chuyện tình tiểu Ô Quy cũng trở thành chủ đề đàm luận chính trong đám đệ tử.
“Tạo nghệ thảo mộc của tiểu Ô Quy này nhất định đã đến một trình độ không cách gì hình dung được, mới có thể biểu hiện kinh người như vậy.”
“Lợi hại, tiểu Ô Quy này cuối cùng cũng ngang ngửa với Chu sư tỷ rồi a…”
Trong đám người này, cũng không phải là không có người suy đoán đối phương là Bạch Tiểu Thuần. Thậm chí đám người hâm mộ Chu Tâm Kỳ trong lúc phát cuồng, cũng nhất định không bỏ sót bất kì mục tiêu khả nghi nào. Dĩ nhiên Bạch Tiểu Thuần cũng nằm trong chú ý trọng điểm của bọn họ.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần càng thêm bất cam, nhưng vì trừ bỏ hiềm nghi của đám kia, cũng đành giả bộ than thở rồi đi vào đệ tứ bia đá một chuyến trước ánh nhìn của tất cả mọi người. Hắn ở bên trong đó ngẩn người một chút, thầm phát thệ sau này nhất định phải làm cho mấy người kia thật đẹp mặt một chút, rồi mới bước ra ngoài.
Nhiều lần như vậy, dần dần đám người hâm mộ kia cũng chuyển mục tiêu chú ý sang người khác. Dù sao mấy chuyện này không có chứng cứ thì rất khó tìm ra được đáp án.
Nhưng bọn họ vẫn không quên truyền ra mấy lời hung ác cho tất cả mọi người đều nghe thấy. Rằng lúc này nếu như tìm ra được kẻ nào là tiểu Ô Quy, cũng không phanh thây hắn ra thành tám miếng nữa, mà chính xác là sẽ chặt hắn ra thành tám mươi miếng!
Sau khi Bạch Tiểu Thuần nghe được, thầm liên tưởng tới hình ảnh bản thân bị chặt thành tám mươi miếng như thế nào, không ngừng run rẩy một hồi. Nhưng điều này cũng khiến cho máu điên của hắn lại nổi lên, bèn cắn răng một cái.
"Không phải là các ngươi không cao hứng sao. Ta càng phải lấy đệ nhất, cho các ngươi càng thêm mất hứng.” Bạch Tiểu Thuần cắn răng nhìn đám hâm mộ kia từ xa, trực tiếp dùng loại phương thức này hành động.
Một tháng sau. Tòa bia đá thứ sáu, tiểu Ô quy đệ nhất!
Lại một tháng, tòa bia đá thứ bảy, tiểu Ô quy đệ nhất lần nữa!
Ngay khi hắn đứng đầu toàn bộ bảy bia đá, thì bốn phía Vạn Dược các, tiếng hoan hô đầy mãnh liệt cũng bộc phát.
“Đứng đầu bảy bia đá. Tiểu Ô quy cố gắng lên,khai sáng ra cái truyền kì đệ nhất toàn bộ mười bia đá mà Chu sư tỷ còn chưa đạt được!”
“Haha, ta xem trọng tiểu Ô Quy này, nhất định hắn có thể đạt được!”
Trong lúc vô số người không ngừng hoan hô, thì có hơn mười tên thanh niên với sắc mặt đầy âm trầm, hơn nữa bên trong đám đó cũng có không ít đệ tử nội môn cũng mang theo ánh mắt đầy âm lạnh nhìn lại. Một tên trong số đó có khuôn mặt đầy vết rỗ, mặc trường bào đệ tử nội môn với ánh nhìn đầy lăng lệ ác liệt.
“Chư vị sư đệ, nếu trong các người có ai biết được tên tiểu Ô Quy này là kẻ nào, nói cho Tiền mỗ, Tiền mỗ hứa hẹn một phần nhân tình.” Thanh niên mặt rỗ này bỗng nhiên lớn giọng, thanh âm mang theo phần nào chấn động thoáng cái đã đè ép tất cả mọi người xuống.
Không ít người đưa mắt nhìn về người thanh niên mặt rỗ này, khi nhận ra thân phận của gã thì vội vàng nhìn tránh đi, nhưng cũng có không ít người lộ ra ánh mắt đầy phẫn nộ nhưng cũng không dám nhiều lời…
“Là đệ tử nội môn gia nhập Chấp Pháp đường Tiền Đại Kim, Tiền sư huynh…”
“Nghe nói người này đều đang đeo đuổi cả hai người Chu Tâm Kỳ và Đỗ Lăng Phỉ a…”
Bạch Tiểu Thuần còn đang trong đám người này, khi nhìn thấy một màn này thì cùng với vài người gần đó đều trào dâng phẫn nộ mà nhìn gã thanh niên mặt rỗ kia. Về đến tiểu viện, khi nghĩ tới đối phương thì trong lòng Bạch Tiểu Thuần lại bất giác nổi lên đầy phẫn hận.
“Dù sao thì ngươi cũng không thể tìm được ta, ta cứ hết lần này tới lần khác đấu với các ngươi đấy!” Bạch Tiểu Thuần hất cằm lên, năm quyển Linh thú, hắn lại càng thêm chấp nhất mà nghiên cứu thấu triệt. Hiểu biết về những tài liệu có thể luyện chế Linh dược trong cơ thể của những Linh thú kia khiến cho tạo nghệ thảo mộc của hắn tinh tiến thêm không ít.
Hơn nữa, sau khi kết hợp lại với nhau, rồi suy luận thêm, tạo nghệ thảo mộc của Bạch Tiểu Thuần càng ngày càng tăng lên.
Một tháng sau, tòa bia đá thứ tám, ấn kí tiểu Ô Quy đã thay thế ấn kí Bảo Bình, chiếm vị trí đệ nhất!
Sau một tháng nữa, tòa bia đá thứ chín, tiểu Ô Quy lại đệ nhất lần nữa!
Đến bây giờ, cửu bia đệ nhất!
Việc này khiến cho đám đệ tử ngoại môn tại Vạn Dược các hoàn toàn sôi sục hẳn lên. Thanh âm dồn dập đầy phấn chấn, kêu gào tiểu Ô Quy giành lấy đệ nhất toàn bộ mười bia đá càng ngày càng nhiều.
Cho dù là những têm hâm mộ Chu Tâm Kỳ kia cũng không cách nào ngăn cản được, chỉ đành trơ mắt nhìn danh vọng của tiểu Ô Quy ngày càng tăng vọt lên, vượt qua cả Chu Tâm Kỳ.
Rốt cuộc thì tại tháng cuối cùng này, Bạch Tiểu Thuần cũng đã đợi đến buổi trưa, khi mà đám đệ tử tập trung tại Vạn Dược các nhiều nhất, mới cải trang một phen, sắc mặt đầy kiên nghị bước đến. Thừa dịp mọi người không chú ý, hắn xếp hàng chờ đợi một lát rồi lặng lẽ bước vào căn nhà gỗ dưới chân bia đá thứ mười.
Trong chớp mắt bước vào, Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi bên trong căn nhà gỗ này, nâng tay phải lên. Cũng như khi trước, trong đầu hắn chợt ầm vang lên một tiếng, rồi xuất hiện trong hư vô quen thuộc.
Hắn nhìn vào hơn một trăm vạn tàn phiến Thảo mộc và Linh thú trước mặt. Trong mắt đầy chấp nhất. Hai tay hắn chợt hoa lên bay múa, rồi bắt đầu tiến hành khảo hạch. Trong nháy mắt, một gốc dược thảo và tài liệu linh thú nguyên vẹn cũng đã được hắn tổ hợp xong.
Một ngàn, năm ngàn, một vạn. . .
Ba vạn, năm vạn, tám vạn. . .
Đây chính là khảo hạch khó khăn nhất mà hắn từng trải qua. Dần dần trán hắn cũng toát đầy mồ hôi, hai mắt tràn tơ máu, cả ngươi như điên cuồng mà quên hết thảy, chỉ đắm chìm vào bên trong quá trình tổ hợp Thảo mộc và Linh thú. Thậm chí mười đầu ngón tay đều đau đớn như kim châm, đầu óc đau nhức như con sông lớn ngược biển vậy, nhưng hắn vẫn cứ cắn răng kiên trì.
Cũng không biết qua bao lâu, ngay khi khảo hạch của bia đá thứ mười chấm dứt thì tay phải của Bạch Tiểu Thuần cũng run rẩy tổ hợp xong gốc thảo mộc cuối cùng. Cả người hắn mệt lả, trước mắt hắn cũng chợt mờ ảo, khi cảnh vật rõ ràng lại thì hắn đã đứng trong căn nhà gỗ.
Hơi thở hắn hổn hển nhưng trong mắt lại đầy thỏa mãn, lau đi mồ hôi, rồi hắn đưa tay nắm chặt lại thành nắm đấm lại, ánh mắt cũng đầy phấn chấn.


Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn