Đọc truyện Nhân Vật Phụ

Chương 26: C26: Chuyện Thứ 26



Đã tới rồi mọi người ơi xD!
 
Chuyện thứ 26
6h30
“Này,nhớ lần sau đấy!” Nhật Vũ xuống xe, quay qua phía tôi.
“Tôi biết rồi..” tôi lẩm bẩm, bỏ cái mũ bảo hiểm ra, dựng con Nouvo của mình lên.
Về tới tận ngõ nhà tôi rồi mà cậu ta vẫn chưa dừng lại. Tôi nhìn cậu ta, tự dưng thấy awkward. Chả biết nói cái gì cả,cứ nhòm nhau thế này, trời thì đang tối dần.
“Lần sau tôi chỉ mang đúng 32 nghìn thôi đấy!” Nhật Vũ cười, đi sang đứng cạnh, dựa vào yên xe tôi.
“Ừ…” tôi nhìn cái bảng điều khiển trên đầu xe, từ hồi mua xe tới giờ đi được tân 12856 cây rồi cơ đấy, đường từ nhà tới trường làm gì mà xa lắm nhỉ, không hiểu mình còn đi đâu nữa…
“Vào nhà đi, muộn rồi đấy!” giọng Nhật Vũ kéo tôi ra khỏi cơn hồi tưởng về mấy lần đi xe máy. Tôi quay lại, luống cuống.
“Phải, haha…” tôi kéo quai cặp lên, nắm cần điều khiển xe. Nhật Vũ đột nhiên nắm cổ tay tôi. Chặt. Rất chặt.
Tôi ngước  lên. Lại cái ánh nhìn có cái gì cực kì lớn ở bên trong, nhưng vẫn không rõ ràng. Tôi vừa mở miệng định nói thì Nhật Vũ đã đưa một ngón tay lên chặn lại.
“Suỵt..”
Cái gì thế? Tôi nhìn cậu ta, làm bộ khó hiểu.
Tay cậu ta đưa ra sau đầu tôi, nắm nhẹ một ít tóc, đẩy đầu tôi tới trước.
Cái gì…
Có cái gì đó mềm mềm, chạm vào trán tôi.
Cái đèn đường phía trên đầu đột nhiên sáng lên, tôi biết vì lúc đó vẫn còn đang nhòm xuống đất.
“Chụt.”
Tôi đờ người ra, cái tiếng kia… từ từ đã, không phải là cái tiếng.. Cái gì cơ? Có lẽ nào…
CẬU TA VỪA HÔN TRÁN TÔI???!!!!!!!!!!!!
3
Tôi đứng sững ra đấy, không nói được cái gì, như bị đông cứng lại. Cậu ta làm thế là có ý gì cơ chứ?
Nhật Vũ  cười” Chào nhé!” rồi cậu ta lên xe  đi mất.
Mất một lúc sau, khi tiếng xe máy đã biến mất, tôi mới nhận ra là trời đã tối.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nếu xung quanh không có nhà hàng xóm chắc tôi đã gào lên vì kinh dị rồi.
Không hiểu gì hết, không hiểu một tí nào cả!!!
Tôi sờ tay lên trán, có mụn không nhỉ?
Không có gì, không có gì.
Thế là thế nào cơ chứ!!!
Có ai làm ơn giải thích cái hành động vừa rồi và lúc ở chỗ sân chơi nữa không!!!
Shit, shit,shit,shit,shit, SHIT!!!!!!!!!!!
1
Tôi thấy mặt mình đỏ rần rần lên. Tại sao cậu ta lại làm thế, tôi phải hiểu nó như thế nào cơ chứ? Bạn bè hay là,.. IM ĐI!!! ĐỪNG CÓ NGHĨ MẤY THỨ VIỂN VÔNG NỮA!!!!!!

1
Nếu là bạn bè thì phải…
Dừng lại ngay, không nghĩ nữa trước khi mày hoang tưởng thêm cái thứ của nợ nào nữa…
-
-
-
“Chiều qua đi đâu thế hả?” Hoàng Minh Nam lại tiếp tục từ một chỗ nào đấy lao ra chặn đường tôi, làm mặt giận dỗi.
1
Tuyệt cú mèo, bây giờ còn thay bố mẹ tôi làm giám sát viên 24 trên 24 nữa, thằng cha này có vấn đề thật rồi đấy.
“Không thấy cậu nên tôi về trước.”tôi đáp bừa, không nên để cho hắn ta biết chuyện hôm qua tôi “đi chơi” với Nhật Vũ. Hoàng Minh Nam mà biết thì chắc thiếu điều gắn chip GPS lên điện thoại hay cặp tôi mà tìm dấu mất.
“Tôi nhờ cậu đi mua nước mà không thấy đem về là sao?”
“Thì tôi ra rồi nhưng không thấy cậu đâu, nên tôi về.” tôi nói, đẩy hắn ta ra đi lên phía trước.
“Cậu dỗi tôi đấy à?” Hoàng Minh Nam giật tôi quay ngược lại, săm soi thái độ của tôi một cách thích thú.
“Cậu điên hả?” tôi gạt tay hắn ra,hoang tưởng cũng phải có giới hạn chứ.
“Ồ, thật kìa…” Hoàng Minh Nam càng làm tới, mắt ánh lên sự tinh quái.
” Bạn tốt ơi,cậu kute quá đi!!!”đoạn hắn ta kéo tay tôi tới, xoa đám tóc mái rũ rượi trên đầu tôi.
Tóc gáy tôi dựng hết lên.
Hoàng Minh Nam vừa nói TÔI KUTE hả?
GIẾT TÔI ĐI CÒN HƠN!!!!!
Thà chết chứ không bao giờ chấp nhận cái chữ “Cute” viết sai chính tả kia, không đời nào, cái trò trào lưu rẻ tiền, tiếng Việt còn không dùng  được thì nói tới tiếng Anh làm cái gì cơ chứ!!!
Tôi không đời nào muốn giống mấy đứa con gái cứ thích chải chuốt rồi cư xử như đứa trẻ con, làm ra vẻ ngây thơ trong sáng lắm để thu hút mấy đứa con trai cũng thích chơi cái trò giả tạo ấy. Nói thật, nếu bản tính sinh ra đã vậy thì chẳng ai trách nhưng không phải thế mà cứ cố tỏ ra là người như thế thì đúng là nhạt nhẽo, trên đời không thiếu gì cách gây ấn tượng với người khác, cần cóc gì phải tốn công đâu, cứ là mình là hay nhất rồi.
“Bỏ ra!” tôi hẩy mạnh Hoàng Minh Nam ra như vừa bị con gì đó nhiều chân nhiều cánh đậu lên người.
Thật ra tôi không sợ côn trùng, tôi chỉ không thích cái cảm giác khi Hoàng Minh Nam chạm vào tôi.
Cứ như là tôi thèm được hắn ta xoa đầu lắm ấy, nó không đúng tí nào.
“Tôi xin lỗi mà, lần sau tôi sẽ không bỏ cậu lại nữa!” hắn ta tiếp tục kéo tôi tới, tay khoác vai tôi,cười toe toét.
“Bỏ tôi ra!” thằng này bị làm sao thế không biết, lâu không tán gái nên bị thần kinh hay sao?
Tôi đẩy mạnh Hoàng Minh Nam ra rồi quay mặt bỏ đi.
“Lại dỗi nữa à, tôi xin lỗi mà…” Hoàng Minh Nam gọi với theo.
BỰC LẮM RỒI ĐẤY!!!Tôi quay lại, nheo mắt nhìn hắn.
“Muốn nghĩ gì cũng được. Chào”
Rồi tôi bỏ lên lớp.
Trên đường lên lớp,tôi bắt gặp Trần Vũ Thái Hà đang đứng cười nói thản nhiên với Đăng Nguyên ở hành lang khối 12.
Lúc tôi đi qua chị ta còn kịp liếc tôi một cái rõ ràng là đầy thỏa mãn nữa.
Khốn nạn.

Ngày hôm nay là ngày gì mà lắm chuyện bực mình thế khong biết.
Tôi đạp cái thùng rác trước cửa lớp một cái rồi đi vào, vứt oạch cái cặp xuống ghế cạnh thằng Quân, nó đang ngủ ngon lành trên bàn.
Tôi ngồi bịch xuống, lôi sách vở trong cặp ra, gây tất cả các tiếng động ầm ĩ nhất có thể.
Thằng Quân ngẩng đầu lên lườm tôi.
“Làm cái gì đấy, không thấy tao đang ngủ à?”
“Kệ xác mày.”
“Này, học đâu cái kiểu giận cá chém thớt thế hà?”
“Kệ tao.”
Nó nhìn tôi rồi ngồi thẳng dậy.
“Lại Thái Hà à?”
“Biết rồi hỏi làm gì?”
“Không được hỏi à?”
“Ờ đấy, thì sao nào?” tôi vạch chì đen lung tung lên tờ giấy nháp.
Thằng Quân chẳng nói gì, nó lại gục đầu xuống bàn, ngó lên tôi.
“Sao hay không là ở mày, tao ngủ,làm thêm trò nào thì cứ cẩn thận” nó nói giọng ồm ồm rồi nhắm mắt lại.
Tôi nhìn điệu bộ của nó rồi thở dài, đặt quyển sách xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nắng to thế này trưa nay về thì chết khô mất…
Tại sao lại có cảm giác đấy?
Mày nghĩ cái quái gì đấy, dừng lại đi!
Cứ như thể nó là thứ duy nhất có thể khiến tôi thấy thoải mái…
Đùa,đừng nghĩ nữa!
Quên đi! Quên đi! Quên đi!
-
-
-
“Chị ấy nói là muốn đường đường chính chính làm tình địch của tớ.” Linh Chi nhìn vào cốc trà sữa đào, nói.
“Cái gì?” Tôi ngẫu nhiên hất vèo một miếng thạch ra khỏi cốc của mình.
 Chuyện này xảy ra lúc nào thế không biết.
 Tôi trợn mắt nhìn cô bạn.
Tiêu tùng, chơi luật thành phố thì bắt bẻ thế nào được cơ chứ!
Bố khỉ!

“Chị ấy nói là cũng thích anh Đăng Nguyên..”
“Thế cậu bảo gì?”
“Tớ không biết nói thế nào…”
Trần Vũ Thái Hà đúng là không vừa, chị ta biết nếu làm trò ăn vụng sau lưng Linh Chi thì tôi kiểu gì cũng có cách lôi nó ra, nhưng làm hẳn hoi thế này thì làm sao mà bắt được. Đáng lẽ không nên coi thường khả năng của chị ta. Thế này thì 80% Linh Chi thua chắc.
“Cậu có thích Đăng Nguyên không?”
“Cái đó…”
“Có hay không?”
“…có..”
“Thế thì phải cẩn thận, chị ta không như cậu nghĩ đâu, Linh Chi!” kiểu gì cũng  phải nói ra, vậy nói luôn đi.
“Cậu nói thế là sao?” Linh Chi  nhìn tôi khó hiểu.
“Trần Vũ Thái Hà sẽ không đấu công bằng với cậu đâu!”
“Nhưng chị ấy..”
“Cậu có tin tớ không?”
“…”
“Không tin cũng được, nhưng tuyệt đối, không được chủ quan, cậu hiểu không?” tôi cũng biết là mình đang nói  những thứ không có cơ sở nhưng không nói thì Linh Chi kiểu gì cũng sẽ bị Thái Hà knocked out dễ dàng.
Linh Chi nhìn tôi, trông nửa không tin, nửa muốn khóc. Tôi nhìn vào mắt cô bạn.
“Hiểu không?”
“Tớ biết rồi…”
Tớ cũng biết là cậu không hiểu,Linh Chi.
Đành phải tự làm vậy.
-
-
-
Tôi lệt quệt bước ra dãy locker của lớp. Hoàng Minh Nam đi bên cạnh, tay bấm lia lịa vào con Samsung SIII mới tậu, vừa bấm vừa cười cười.
Tôi rút chìa khóa ra, để ý thấy cái locker của Linh Chi bên kia có dính vài tờ note hồng hồng.
Thư của fan hâm mộ?
Tôi bước tới gần.
[TỪ BỎ ĐĂNG NGUYÊN ĐI, LINH CHI!!!]
[ĐỪNG LÀM CHỊ THÁI HÀ BUỒN NỮA!!!]
[ĐỒ XẤU XÍ!!!]
WTF???
Tôi tức giận giật mấy tờ note ra, vò nát bét, vừa vò  vừa nhìn xung quanh xem có đứa nào đứng nấp chờ xem phản ứng của Linh Chi thế nào không.
Nghĩ cái gì mà dám viết thế cơ chứ! May mà Linh Chi chưa đến.
Chắc chắn là bọn “con chiên” bệnh hoạn của Trần Vũ Thái Hà làm. Tôi nắm chặt tay, bóp bẹp đống note nhàu nhĩ trong lòng bàn tay.
“Cái gì đấy?” Hoàng Minh Nam nhìn tôi.
“Thái..Hà…” tôi gằn từng chữ, vứt đống note vo viên vào người hắn ta.
Bực chết mất, mồm nói sẽ đàng hoàng cạnh tranh,sau lưng cho người đi giở trò dọa nạt hèn hạ, Trần Vũ Thái Hà được lắm.
“Ai viết mấy cái này?” Hoàng Minh Nam giở mấy tờ note, trợn mắt nhìn.

“Cậu nghĩ là ai hả?”
“Có phải đám...”
“Chứ còn gì nữa!”tôi đá vào mấy cái locker phía dưới cùng đánh thình một cái.
Không thể chấp nhận được.
“Linh Lan!” tôi ngẩng lên, Linh Chi đang đi tới, vẫy tay chào, trông có vẻ vui hơn mọi ngày.
“Chết tiệt! Giấu đống giấy đi !” tôi  vội vàng ấn đám giấy nhàu nhĩ vào túi áo trên ngực trái của Hoàng Minh Nam.
“Này từ từ chứ!”hắn ta nắm cổ tay tôi kéo ra.
“Linh Chi đến kia kìa, cậu muốn nó lại rũ rượi như hôm nọ hay sao? Nhét vào, tẹo nữa rồi vứt!!!” tôi gạt ra.
“Có gì không?”Linh Chi đã đi tới nơi, tôi vội vàng quay lại, cố nặn ra một nụ cười.
“Không có gì, haha, hôm nay cậu đến sớm thế?”
“Ờ,..7h20 rồi mà..” Linh Chi làm mặt khó hiểu nhìn tôi.
Tuyệt, nói hay lắm, Linh Lan!
“Có chuyện gì đúng không?” Linh Chi tinh quái nhìn tôi, cười cười.
“Đâu, là tớ suýt làm rơi điện thoại ấy mà!” Hoàng Minh Nam mồm liến thoắng, tay đưa con Samsung lên, cười toe toét.
“Thế à?” Linh Chi cười rồi đi vào lớp.
Phù!
“Suýt chết..” tôi lẩm bẩm,lấy mấy tờ note trong túi áo của Hoàng Minh Nam ra.
“Lần sau đừng có làm thế nữa!”Hoàng Minh Nam nhìn tôi, nói khó chịu.
“Gì? Mấy tờ giấy thôi mà!”
“Bây giờ là mấy tờ giấy, lần sau là con gián hay quả bom cậu cũng nhét vào túi áo tôi chắc?”
“Nghĩ gì thế hả, nếu là bom thì tôi với cậu chết lâu rồi!” tôi xua đi, nhét mấy tờ giấy vào túi quần.
“Đấy là tôi nói thế,..”
“Sợ côn trùng hả, Minh Nam?” tôi à lên một tiếng, cười lớn.
“Vớ vẩn, ai sợ chứ!” Hoàng Minh Nam luống cuống nói, trông bộ dạng buồn cười hết sức. Trông như bị bắt bài ấy.
Tôi cười khùng khục” Vậy lần trước ai co rúm lại lúc tôi giơ con gián chết ra thế?”
“Cậu...tôi không có..”Hoàng Minh Nam lúng túng nói, giống như đứa trẻ con định ăn vạ nhưng tìm nhầm người. 
“Haha,trông cậu như con gái lần đầu biết ngượng là gì ấy!”
“Cậu…Aaaaaaahhhhhhh!!!!” Hoàng Minh Nam ôm đầu kêu ầm lên rồi chạy đi.
Vừa nãy hắn đỏ mặt hả?
HOÀNG MINH NAM ĐỎ MẶT!!!!!!!!!!!
Tôi bụm miệng cười, Hoàng Minh Nam, tay chơi thượng hạng số một của trường cũng biết đỏ mặt cơ đấy. Cứ như thiếu nữ ấy, haha.
Tôi nhìn cái bóng của hắn ta ở phía xa rồi đi vào lớp.
Trêu Hoàng Minh Nam vui thật đấy!
Sao rồi, có ai tiếp tục bị mâu thuẫn qua lại giữa chuyện thích Minh Nam hay Nhật Vũ không vậy?
5
Hoàng Minh Nam và tâm lí thiếu nữ đã trở lại =))
Tôi thấy chuyện lần này hơi đứt đoạn một tẹo…
Vote và comment nhé mọi người
Chuyện sau Quân trở lại đấy!



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn