Đọc truyện Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 40: 40: Quá Khứ Tổn Thương




Lúc ổng yêu cô gái kia như thể chết đi sống lại thì cô ta lại đem lòng yêu bạn của ổng, ở bên ổng chỉ vì tiền, trước giờ ổng chưa từng cho phép người khác giới nào lại gần, nhưng cô bất chấp tất cả mà chạy theo ổng, vì vậy mà có thể thay đổi được suy nghĩ trong lòng ổng.
Chỉ mong khi ổng đã dành trái tim cho mày thì mày vẫn nhiệt huyết với ổng như hiện tại.
Chỉ lo tới lúc đó mày thấy mệt rồi lại đổi ý thì đáng thương trái tim mong manh của ông già ấy lắm.’’
Giang Nhiệt Lệ cúi đầu than: “Thực tình lúc bị ổng giày vò, vô tình đau lòng tao đã muốn từ bỏ mấy lần, nhưng cũng chỉ được thoáng qua.
Tao lúc nào cũng một lòng một dạ với ổng.
Vẫn luôn ước nguyện ơn trên có thể giúp tao cho ổng thấy được sự si tình của tao dành cho ổng, để ổng trong vài giây có thể liếc nhìn tao một chút.

Chưa dừng lại, nó còn ủ dột thêm rồi nói tiếp: “Một đứa con gái như tao không hiểu sao lại si tình với ổng suốt mấy năm qua, lần này tuy được biết thêm một chút về ổng thì lại càng thấy yêu ổng nhiều hơn.
Chân tình của tao chẳng thể nói gì được mà chỉ có thể hành động, nung nấu bao ngày đột nhiên hôm kia ổng gọi cho tao nói muốn đưa tao đến một nơi.
Nhưng thực sự chẳng tìm nổi chút cảm giác vui vẻ hạnh phúc nào, tôi muốn hỏi ổng tại sao đột nhiên lại muốn đưa tao tới đây cùng tham gia party, đến một hai câu nói cũng không nói nổi, nửa vui nửa lo sợ, vui vì được ở bên ổng được ổng nhìn tao nói chuyện với tao nhiều hơn, buồn vì tao sợ sau lần này ổng sẽ chính thức từ mặt tao, vì thế tao cảm thấy rầu rĩ vô cùng”.
Tôi an ủi nó: “Tro tàn đâu dễ nhen lửa, tổn thương quá khứ của ổng khó mà nhanh chóng xua tan được, mày đâu cần suy nghĩ nhiều vậy.’’
Nó nghiêm nghị đáp: “Suy nghĩ chứ, lo lắng lắm mày ạ.
Lo tới nỗi đen cả người.’’
‘’Tao thấy mày trước nay chưa trắng bao giờ, đâu phải vì lo lắng.’’ Đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện, bèn hỏi nó, “Từ lúc mày đi cùng ổng tới giờ, đã có lúc nào ổng say hay chưa? Hay đã bao giờ mày thấy ổng say chưa vậy?’’
Nó ngẩn người ra, lắc đầu nguầy nguậy: “Ổng là người đam mê rượu tây, hầu như ngày nào cũng uống rượu trong bữa ăn.
Với lại chỉ mới đến đây tối qua thôi à, tối qua ổng mệt nên nằm trên giường cả ngày.’’
Tôi nhếch mép chêu ghẹo nó: ‘’Sao mày không chuốc say ổng đi, người ta nói khi say mới biết mình nhớ ai, khi say mới biết từ miệng họ phát ra những lời thật lòng.’’
Nó kêu lên kinh ngạc: “Ơ thế ư? Thế sao tao không nghĩ ra nhỉ.
Tao ngu thiệt chứ.’’
‘’Ừ, tao biết mày ngu lâu rồi.’’
‘’Bạn bè như cái quần thiếu ống....’’
Nó ngáp một cái lại nói tiếp: “Mà nè, mày nên nhớ chân thành yêu một người, là một chuyện cần phải hết lòng tận tụy, không thể trước mặt thì tỏ ra yêu, sau lưng lại tỏ ra không yêu”.
‘’Ý mày là gì?’’
‘’Tao nói vậy đó, hiểu sao hiểu, đôi khi nói phông lông có người nào đó mang tật thì giật mình thôi.’’
Quả thật cố nói những lời dối lòng chứ tôi cũng thấy con bé đáng thương thật.
Ngộ nhỡ đúng như lời nó nói, Đông Cao Quang không yêu nó mà chỉ đi cùng nó lần này duy nhất và cũng là lần cuối cùng thì sao, nó sẽ phải đau lòng đến mức nào chứ.
Mặc dù tôi chưa từng yêu đơn phương ai bao giờ, nhưng lúc biết bản thân chỉ là người mang thai thay Cẩm Mộng thì nỗi đau trong lòng chính là yêu một người không yêu mình.
Trời đã chập tối, cảnh tượng đêm nay thật hiếm thấy.
Lão Giang đột nhiên gọi điện tới, giọng điệu nghe có phần mệt mỏi.

Không nhẽ lão đang đi kiếm đứa con gái út ngỗ ngược của mình?
Vừa bắt máy lão Giang lên tiếng ngay: ‘’Nhóc con, mấy nay con có gặp Lệ Lệ không?’’
“Không phải nó đang đi làm công việc gì quan trọng lắm sao?”
Ông Giang bối rối cười: “Chẳng biết là việc gì, đi đâu làm gì nó cũng chẳng bảo ông già đây một tiếng, không có phép tắc gì cả.’’ Rồi lại tiếp tục nói: “Lần này mà về bắt nhốt gả đại nó cho gia tộc nào môn đăng cho rồi”.
Tôi im lặng nghe ông đó lải nhải về đứa con gái ngỗ ngược hơn nửa tiếng ông ấy mới chịu nói tạm biệt.
Lúc sắp tắt máy, còn cố chèn thêm một câu: “Có một chuyện quên nói với con, cách đây mấy ngày thằng nhóc Đông Đông có đến công ty tìm chú, coi bộ nó đang cố hỏi dò về danh tính người tên Chiêu Lang, trong thời gian con mất tích thầy con cũng tự dưng biến mất tăm, bây giờ ai cũng nghi ngờ trong chuyện này có ẩn tình gì đó, ai cũng nghĩ người hãm hại thầy Mặc con chính là Chiêu Lang, vì sợ phải chịu trừng phạt trước pháp luật mà con sống ẩn dật hoặc lẩn trốn sang nước ngoài.
Cũng năm rưỡi nay không thấy ai nhắc đến chuyện mất tích của Mặc Đình nữa, không ngờ bây giờ Đông Đông lại muốn tìm hiểu về chuyện đó, thật khó hiểu.’’.



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn