Đọc truyện Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 12: 12: Lộ Dung Nhan




Mọi người cảm thán một hồi, sau lại đổi sang khen chủ tịch tập đoàn Hàng Hải có phước vì mời được Bạch Dương, thực là đáng nể.
Dân chúng, các anh hùng bàn phím lại được thể mồm năm miệng mười bàn tán, thêu dệt thêm rất nhiều tin đồn thất thiệt.
Comment một: "Thật là hóng tới lúc biết mặt của đại tiểu thư Bạch Thị quá."
Comment hai: "Bác tôi kể đã từng gặp người con gái đó, thực sự đó cũng có thể coi là một nhan sắc ít người địch lại.
Comment ba: "Nghe nói cô ta giống mẹ, nhan sắc so với hoa hậu nước ta thì chẳng thua kém gì."
...
Tôi cầm tấm thiếp trên tay, lật qua lật lại hồi lâu, nhớ lại có lần mẹ kể khi còn đi học phu nhân của tập đoàn Hàng Hải hết lần này đến lần khác giúp đỡ bà, nhờ thế mẹ không còn tủi thân không còn bị chúng bạn học bắt nạt nữa, cho nên quyết định thay mặt bố mẹ tham dự bữa tiệc này.
Khả năng đi lại của tôi cũng không tốt lắm, từ sau tai nạn đó chân tôi khá yếu.
Sau khi đã chuẩn bị kỹ lưỡng, tôi lên xe đi thẳng đến bữa tiệc.

Trên đường đi tôi tạt ngang qua bệnh viện thăm lão Giang Hoàng một chút, mong là lão ta cũng được mời, như vậy có bạn đồng hành suốt bữa tiệc rồi.
Bố tôi nói, Giang Hoàng chính là con nuôi của thủ tướng quá cố, ngài ấy đích thân nuôi dưỡng lão, nguồn gốc có khi còn cao quý hơn thủ tướng ngày nay đến vài bậc ấy.
Khi tôi đến gặp, lão ta nhíu mày, cười với tôi: “Đây chính là cô tiểu thư quý báu của Bạch Gia đây sao? Sao hôm nay lại sặc sỡ như con tắc kè thế."
Nghe nói nhờ Giang Hoàng mà bố mới có thể cưới được mẹ.
Mẹ chê bố trông ù lì ngốc ngếch, cho nên bướng bỉnh một mực không chịu nhận lời cầu hôn.
Bố trồng cây si trước cửa nhà bà ngoại bốn tháng trời, cuối cùng cũng lay động được trái tim băng giá của mẹ.
Lập tức tháng sau bố liền đưa dòng họ tới đón mẹ về Bạch Gia.
Cái lão Giang Hoàng này lạ lắm, không bao giờ chịu nhận mình già, kiên quyết cho là mình vẫn còn trẻ lắm, ngoài tôi ra ai dám cả gan gọi lão là “ông”, lão liền không thèm nhìn mặt người ta..
Thấy tôi trầm ngâm im lặng, Giang Hoàng cười hì hì vẫy tay gọi tôi: “Đứng đó làm gì, lại đây mà ngồi!”.
Lão vỗ vỗ vào chiếc ghế sofa đắt tiền mà bản thân đang ngồi.
Tôi đột nhiên ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống.
Chưa kịp há miệng thì lão lại mở lời tiếp: "Lần này con quyết định để lộ dung nhan trước mặt báo, có cảm giác thế nào.?
Ta ngẩn người ra một lúc, chỉ cười đáp lại: “Trước sau gì họ chả biết mặt con, sớm hay muộn thì giờ xuất hiện luôn cũng được mà.
Lão càng cười khoái chí hơn: “Đừng nói với ta con đến đây là vì muốn kéo bác đi chung nha.
Khóe miệng tôi nhếch cao lên: Coi bộ bác hiểu ý con đấy.
Đi mình đi con.

Nói xong lão nhe răng cười hì hì chọc quê tôi.
Từ chỗ Giang Hoàng đến bữa tiệc cũng không xa lắm.
Tôi cũng chẳng vội gì, đi lượn một vòng quanh phòng làm việc của lão, rồi mới chào tạm biệt mà rời đi.
Lão lẩm bẩm dặn dò tôi đi đứng cẩn thận, hạn chế đi cao gót.
Chân tôi mặc dù đã lành lặn nhiều năm nhưng thi thoảng vẫn có biến chứng, ở thời tiết hay khu vực lạnh quá là đau buốt không thể di chuyển.
Bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn sáu sao bậc nhất thành phố, từ ngoài đường bước vào trong tôi chợt thấy toàn thân lạnh quá, rét run lên, đang tính rời đi liền nghe sau lưng có tiếng “này cô gì ơi” gọi tôi vang lên.
Quay người lại, hai cô gái tuổi xuân phơi phới đã đứng trước mặt tôi, thời trang coi bộ không tệ, có lẽ cũng là tiểu thư danh gia của nhà hào môn nào đó rồi.
Cô gái đầm ngắn vẻ mặt kiêu kỳ: "Cô bị câm hay sao mà gọi cũng không thèm lên tiếng vậy.?"
Ánh mắt tôi nhìn hai người họ tỏ rõ khinh thường, sau vãi giây tôi nở nụ cười tự giễu, nói: "Con chó học sủa lại tưởng mình là sư tử biết gầm."

Cô gái đầm ngắn đanh đá đó không khỏi trừng to mắt, nhất thời loé lên một tia kinh ngạc.
Không thèm để tâm cảm xúc của họ, tôi lập tức xoay đi, liền nghe thấy phía sau lại vang lên tiếng xì xầm.
"Thôi bỏ đi, ở đây toàn người trong giới thượng luư đừng làm gì khiến bố mẹ chúng ta mất mặt."
Cô gái đầm ngắn nói: "Không đâu, cô ta không biết chị em mình gia thế như nào, dám hống hách trước mặt chúng ta, sau bữa tiệc em sẽ cho nó biết tay, để xem còn dám coi thường người khác như thế này nữa không”.
Thật là ra vẻ.
Cô ta lại nói: “Nghe nói Đông Đông có hôn ước với con gái Bạch Thị, nhưng chắc gì anh ấy thèm dòm tới đứa con gái lớn tuổi hơn mình chứ, chị gái của em xinh đẹp giỏi giang thế này, lát nữa gặp mặt có khi lại khiến anh ấy đổ đứ đừ."
Ôi chao! Hoá ra là ghen ăn tức ở với tôi à.
Nhà giàu thế mà lại không có gương soi sao..



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn