Đọc truyện Ngụy Trang Học Tra

Chương 25



Hạ Triều rơi vào trạng thái tự cảm động với chính mình không cách nào thoát ra được, nhưng dù vậy cũng không thể lan tỏa sự cảm động ấy đến ông thầy môn Toán.
Thầy Toán chấm bài tập được một nửa, đang định sang lớp 5 tìm cán sự lấy lại thước ê ke để lát nữa dùng đến, vừa ngẩng đầu thì trông thấy Hạ Triều đang giơ vở ghi bài tập che nắng cho bạn cùng bàn.
Thầy buông cây bút đỏ trong tay xuống, chưa vội nhắc nhở ngay, dù bận việc nhưng vẫn ung dung nhìn một lúc lâu, mấy đứa trong lớp nhận ra điều gì bất thường cũng nương theo ánh mắt của thầy mà nhìn theo.
“…”
Đúng là một tấm gương với tinh thần hết lòng vì bạn bè.
Cảm động trời đất.
Hạ Triều còn đang cân nhắc định thay sổ ghi chép thành sách toán, diện tích che chắn lớn hơn một chút, trong lúc do dự, một viên phấn trắng nhỏ xíu từ trên bục giảng bắn xuống, chuẩn xác không chút sai lệch đập vào đầu hắn.
Viên phấn sau đó lại bật ra, rơi trên mặt sàn, chậm rì rì lăn đến bên cạnh thùng rác.
Thầy giáo môn Toán không biết nên tức hay nên cười: “Hai cậu bàn cuối cùng kia, các cậu coi tôi như không khí có phải không?”
Hạ Triều nghe thấy câu này thì khẽ buông tay, quyển vở rớt xuống, không lệch một li rơi bộp một cái lên mặt Tạ Du.
Tạ Du ngay lập tức bị nện cho tỉnh giấc.
Cậu vừa ngủ dậy, đầu óc lúc này còn mơ mơ màng màng, đã quên mất mình còn đang trong giờ tự học, mắt không thèm mở ra đã nói một câu với Hạ Triều: “Muốn chết à.”
Tạ Du vừa dứt lời, lại thêm một viên phấn nữa bay về phía cả hai.
Ngô Chính đứng bục giảng mười năm trời, kỹ năng dùng phấn đập người có thể xưng là vô địch thiên hạ, bình thường những đứa nào lên lớp mà âm mưu đào ngũ, ngủ gà ngủ gật đều bị thầy đánh thức bằng cách này.
Một lần trúng đích. Hiệu quả rõ rệt lại không lãng phí thời gian của cả lớp.
Tạ Du còn chưa kịp định thần xem chuyện gì đang xảy ra, đã bị đập trúng những hai lần.
Hạ Triều bên cạnh vừa né tránh vừa nói: “Thưa thầy, em cảm thấy thầy trò mình nên cùng tỉnh táo lại…”
“Tỉnh táo cái rắm,” Ngô Chính suýt nữa thì tuôn lời vàng ngọc, khó khăn lắm mới dằn xuống được, sau đó không buồn nói nhảm với hai đứa này nữa, chỉ tay về phía cửa: “Ra ngoài. Hai cậu ra đứng ngoài cửa cho tỉnh táo, không phải cậu muốn tỉnh táo sao, cứ ra đấy mà tỉnh táo.”
Mới sáng mới, Tạ Du muốn ngủ cũng không xong, phải dựa cửa sổ đứng bên ngoài cùng Hạ Triều.
Tiết sau đó vừa vặn cũng là Toán học, Ngô Chính giận rất lâu, mãi đến lúc hết tiết Tạ Du với Hạ Triều mới được trở về chỗ ngồi, cho nên giờ giải lao cả hai đành phải đứng cạnh cửa như người gác cổng.
Trên hành lang người đến người đi.
“Nhân lúc tôi còn có thể kiềm chế được,” Tạ Du nói, “Cậu hãy giải thích đi.”
Hạ Triều: “Chỉ sợ nói ra cậu lại cảm động chết mất.”
Tính tình Tạ Du thật sự không được tốt, từ nhỏ đã quán triệt nguyên tắc không lằng nhằng với những đứa ngu ngốc mà trực tiếp dùng nắm đấm giải quyết, cậu nhịn rồi lại nhịn, vẫn quyết định cho Hạ Triều một cơ hội: “… Cậu có nói không?”
Hạ Triều còn chưa lên tiếng, Vạn Đạt đã ló đầu ra khỏi cửa sổ, nghiêng mặt nói: “Thật là một câu chuyện cảm động trời đất kết cục bi thảm, Triều ca quá tuyệt vời, giúp Du ca che nắng, nhưng rốt cuộc tình cảm này chỉ có thể làm chính cậu cảm động thôi.”
Hạ Triều: “Đạt Đạt, sao lại nói thế chứ.”
Vạn Đạt: “Không phải sao —— cậu coi vẻ mặt Du ca kìa, tui thấy hiện tại Du ca chỉ muốn vặn đầu cậu xuống làm bóng để đá thôi.”
Hạ Triều còn ở bên kia tự tin nói “Không có chuyện đó đâu, mặc dù thường ngày có vẻ vô nhân tính nhưng tôi tin rằng cậu ấy rất hiền lành”.
Tạ Du nghe qua Vạn Đạt nói mấy câu đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cậu chậm rãi thở hắt một hơi, xắn tay áo lên đến khuỷu tay, sau đó dứt khoát nắm cổ áo Hạ Triều kéo hắn đi về phía nhà vệ sinh.
“Sao vậy,” Hạ Triều vẫn rất phối hợp, đi theo cậu cả đoạn đường: “Hẹn anh cùng đi toilet à?”
“Chuyển sang chỗ khác đánh cậu.”
Vạn Đạt phấn khởi hết biết, cứ bám lấy cửa sổ cười ha ha ha ha mãi.
Đúng lúc này Thẩm Tiệp đi từ cuối hành lang tới, sờ bao thuốc trong túi định trốn vào nhà vệ sinh rút mấy điếu, lúc ngang qua lớp 11-3 theo thói quen dừng lại chào hỏi Triều ca nhà mình mấy câu, nhìn vào chỗ ngồi của Hạ Triều lại thấy trống không.
Cậu ta lại gần Vạn Đạt nói: “Cười gì vậy, Triều ca đâu rồi?”
Vạn Đạt kể chuyện vừa nãy cho Thẩm Tiệp nghe, cơn nghiện thuốc của Thẩm Tiệp thoáng chốc rớt một nửa: “… Đù má, để tôi đi hóng cái đã.”
Tạ Du dù miệng nói muốn đánh hắn, nhưng kỳ thật chỉ đùa chút thôi, không định đánh thật.
Cả hai còn chưa đến cửa toilet đã quay trở lại.
“Được được được, tôi nhận thua,” Hạ Triều từ phía sau ôm lấy Tạ Du, đẩy cậu đi về phía trước, như thể dỗ trẻ con mà nói, “Đừng ầm ĩ nữa.”
Tạ Du vốn không thật sự tức giận.
Lúc Vạn Đạt kể đến đoạn Hạ Triều che nắng giúp mình, thực ra cậu đã sửng sốt mất một lúc.
Sau đó đầu óc trở nên kỳ quái, cậu cũng không biết vì sao có một thứ cảm xúc xa lạ không biết tên dần dần chiếm cứ, càng cố tìm hiểu càng nóng nảy, phiền không chịu được, cuối cùng trong suy nghĩ chỉ còn sót lại một phương pháp giải quyết đơn giản nhất.
… Đánh một trận.
Thẩm Tiệp trông mà phát sầu: “Hai tên này rốt cuộc đang làm gì đây.”
Mặc dù bình thường Hạ Triều không dễ dàng động thủ, nhưng kỹ thuật vẫn rất cao siêu, lúc nãy cậu ta còn tưởng rằng mình sẽ được thưởng thức một trận quyết đấu vừa nảy lửa vừa hấp dẫn giữa hai đại ca cùng khối cơ.
Vạn Đạt gần đây đã chấp nhận mối tình đồng chí không thể xen vào của hai người kia, phun ra một câu: “… Tán tỉnh?”
Thẩm Tiệp: “…”
Hôm nay có tám tiết học, về căn bản đều tập trung vào việc giảng giải đề trong sách ôn tập, củng cố kiến thức đã học được trong tháng này, chuẩn bị cho kỳ thi tháng vào tuần sau.
Chán muốn chết.
Hạ Triều vùi đầu chơi điện thoại, điện thoại hết pin, sạc dự phòng cũng hết pin nên đành rảnh tay ngồi gấp giấy.
Gấp xong thì thảy sang bàn Tạ Du.
Đủ các chủng loại, hoa hồng, nhái bén, cái gì cũng có.
“Chỗ tôi không phải bãi rác.” Tạ Du nhắc nhở hắn.
Hạ Triều không nói gì, cúi đầu tiếp tục gấp.
Tạ Du lại gạt hết những thứ hắn thảy sang về một bên.
Cậu đang giả vờ như không nghe giảng, vừa chơi game điện thoại vừa phải phân tâm nghe ngóng thầy giáo đang giải phần cuối của bài hàm số, không rảnh để ý đến Hạ Triều.
Hạ Triều gấp rất chăm chú, ngón tay kẹp các loại giấy ghi chú lớn nhỏ, lật qua lật lại gấp một cách tỉ mỉ.
So với những mô hình xấu xí kia, ngón tay với khớp xương rõ ràng của hắn càng có tính thưởng thức mạnh mẽ hơn.
“Kết luận là chúng ta dựa vào đồ thị trước đó, có thể loại trừ một đáp án rồi, biết là cái nào chứ?” Ngô Chính cầm cây thước giảng thật to trong tay, mỗi lần áp lên bảng đen là lại phát ra âm thanh loẹt xoẹt chói tai, “Nếu chưa hiểu thì cứ cho qua là được, đề này vốn khá khó, thật ra đối với các em thì sẽ không cần làm loại đề nâng cao như thế này…”
Dưới lớp không một tiếng nói, hiển nhiên không hề hứng thú với loại bài tập rắc rối tốn công vô ích này.
Chỉ có Tiết Tập Sinh giơ tay lên: “Thưa thầy, bỏ đáp án nào ạ? Có mấy chỗ em vẫn chưa hiểu lắm.”
“Đến giờ nghỉ giải lao em qua văn phòng gặp tôi, tôi giảng cho em,” Ngô Chính nói, “Bộ đề ôn này vậy là xong hết rồi, sửa lại cho chính xác, trước khi tan học cán sự lớp thu bài nộp lên nhé.”
Ngô Chính vừa nói xong, chuông hết giờ đã vang lên.
“Này.” Hạ Triều ghé lại gần tai Tạ Du gọi cậu.
Tạ Du cúi đầu, xóa một đáp án vừa giải trong ghi chú của di động, bỏ âm 1 đi, chỉ để lại một số 0 tròn trĩnh: “Sao?”
Tiết sau là môn thể dục, mặc dù chấn thương chân của Hạ Triều chưa khỏi nên không được vận động, nhưng đứng trên sân bóng hít thở không khí trong lành vẫn đáng mong đợi hơn nhiều so với ngồi lại trong lớp.
Tạ Du không định đi, dạo này cậu không được nghỉ ngơi tử tế, chuẩn bị trốn về ký xúc xá ngủ bù.
“Không đi thật à?” Hạ Triều hỏi.
Tạ Du cất điện thoại, theo thói quen chấm dứt chủ đề: “Liên quan gì đến cậu?”
“Chờ trong ký túc thì có gì chứ, ký túc đâu có ai đẹp trai như Triều ca của cưng chơi cùng.”
“…”
Kẻ đầu sỏ này còn dám nói.
Tối hôm trước phải ngồi làm bài tiếng Anh với Hạ Triều tới tận hai ba giờ sáng. Cuối cùng lúc sắp xong Hạ Triều vì muốn giữ người ở lại mà móc hết cả gan phổi, kêu cậu cứ ngủ trên giường còn bản thân sẽ nằm dưới sàn, cuối cùng thế nào mà vẫn lén lút lên giường ngủ.
Lúc lên giường đã bốn giờ sáng, nếu không phải do chất lượng giấc ngủ của cậu, Hạ Triều còn lâu mới có cơ hội bò lên.
Đám Vạn Đạt cầm đồng phục chơi bóng, đang chờ Hạ Triều cùng xuống sân: “Triều ca, có đi không, bọn này không chờ được nữa rồi, tự dưng hôm nay tui thấy trạng thái đặc biệt tốt.”
Hạ Triều đứng dậy chuẩn bị ra sân bóng, trước khi đi xoay người duỗi tay trước mặt Tạ Du, trong lòng bàn tay là một con hạc xiêu xiêu vẹo vẹo nằm đó: “Cho cậu nè.”
Xấu kinh khủng. Đã thế còn nghiêng ngả như sắp đổ.
Tạ Du vừa bóp cái cổ của con hạc, còn chưa kịp làm gì thì nó đã bị bung ra hơn nửa: “… Cái quái gì đây.”
Nếu đã như vậy, Tạ Du dứt khoát dỡ nó ra luôn để trở về tờ giấy như nguyên bản, đang định tiện tay nhét vào quyển sách toán của Hạ Triều, trong lúc vô tình nhìn thấy mặt trong của tờ giấy có nét bút mực màu đen ngoáy một vòng tròn cực kỳ cẩu thả.
Hạ Triều trở về sau khi hết tiết thể dục trông chẳng hề vui vẻ như lúc đi, tay cắm trong túi quần, lười biếng lắc lư vào trong lớp.
Trái lại Vạn Đạt có vẻ rất hưng phấn, vừa vào đã đứng trên bục giảng kêu gọi: “Các bạn ở lại lớp tiết tự học tối nay ơi, tớ có chuyện quan trọng muốn thông báo, tớ đột nhiên nảy sinh một ý tưởng tuyệt vời, chúng mình hãy cùng nhau trải qua một cuối tuần vừa kích thích vừa vui vẻ đi!”
Hạ Triều trở về chỗ ngồi xuống, không nói gì.
Vạn Đạt nói xong lại thấy không ai thèm phản ứng mình, hơi xấu hổ, đành mượn trợ giúp từ người anh em bàn cuối: “Triều ca, cậu không giúp tui làm nóng sân khấu sao?”
Hạ Triều lúc này mới đưa tay lên, uể oải vỗ hai cái: “Hay, nói hay lắm.”
Tâm trạng của Hạ Triều có vẻ bất thường, Tạ Du nghiêng đầu hỏi: “Lại làm gì đấy.”
“Cái này hả…” Hạ Triều không muốn nói chút nào.
“Bắt ma.”
“?”
Hạ Triều gãi gãi đầu: “Vạn Đạt bảo cuối tuần muốn tổ chức hoạt động bắt ma, chính là cái con trong ký túc mỗi khi đêm xuống lại leo lên leo xuống gõ cửa ấy.”
Đêm qua Vạn Đạt trốn trong chăn luyện một bộ tiểu thuyết kinh dị, nội dung kể về một nhóm học sinh đi vào khu lớp học bỏ hoang ở trong trường chơi trò mạo hiểm. Cốt truyện vô cùng đặc sắc, cứ một lúc lại chết một người, cậu ta đọc mà không thể ngừng lại được.
Đọc tới đọc lui, liền nảy ra một ý định lớn mật. Càng nghĩ càng thấy kích động.
Tạ Du thì cho rằng loại ý định ngớ ngẩn này đúng là chỉ tụi Vạn Đạt mới nghĩ ra được.
Đã kích thích lại còn đòi vui vẻ…
Hạ Triều còn đang rầu rĩ, mãi lúc sau, Tạ Du mới đột ngột nói một câu: “Thế thì cậu phải nhanh lên.”
“Nhanh lên cái gì?”
“Nhanh mà đọc lại cái bách khoa trừ quỷ dân gian hôm trước chứ sao.”
“…”
Tạ Du nghĩ tới hình ảnh ấy, không nhịn được bật cười, cười không thể ngừng được: “Ôn tập lại đi, có khi phải dùng đến không biết chừng.”
Hạ Triều: “… Đệt.”
Có một chi tiết trong này đọc mới thấy thực ra Triều ca còn học giỏi hơn cả Du ca:))
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn