Đọc truyện Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1390



Chương 1390:

 

Trong biệt thự, Liễu Anh Lạc nhận khăn mặt lai nước trên người, lúc này trên lầu liền truyền đến tiếng nói trầm thấp từ tính kia: “Đi tắm nước nóng đi! Thay quần áo ướt ra luôn đi.”

 

Liễu Anh Lạc ngước mắt, Mạc Từ Tước từ trong thư phòng đi ra, hiện tại đứng ở trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống bà.

 

“Không cần, đợi mưa tạnh tôi đi ngay.” Liễu Anh Lạc từ chối.

 

Mạc Từ Tước không đáp, ánh mắt u ám nhìn bà.

 

Liễu Anh Lạc liền vô cùng mẫn cảm nhận thấy được ánh mắt của ông chu du trên người bà, bà nhìn một chút chính mình, hiện tại sườn xám trên người bà đều đã dính ướt, ướt nhẹp dán trên người, sườn xám đã lộ rõ, hiện tại sắn càng tôn lên dáng người ngực tấn công, mông phòng thủ của bà. Bởi vì phía dưới sườn xám là xẻ tà, làm đôi chân ngọc như ẩn như hiện, hiện tại Mạc Từ Tước nhìn chằm chằm chân của bà.

 

Lúc Liễu Anh Lạc ở cùng Mạc Từ Tước bà còn quá nhỏ, chỉ mới 19 tuổi, trừ ông ra, căn bản cũng không tiếp xúc với đàn ông khác, cho nên ở phương diện này rất bảo thủ, vô cùng rụt rè.

 

Ông nhìn bà chằm chằm như vậy, mặt Liễu Anh Lạc nhanh chóng đỏ lên, đôi mắt hạnh liền hung hăng trợn mắt nhìn ông!

 

Mạc Từ Tước nhìn bà xấu hổ giận dữ, buồn cười nhếch lên môi mỏng, ông phát hiện điểm này bà không hề thay đổi, chịu không nổi một chút trêu ghẹo của đàn ông.

 

Chỉ cần trêu chọc bà một chút, mặt bà sẽ đỏ.

 

“Cô trừng tôi cái gì, tôi tốt bụng bảo cô đi tắm cô lại không đi, cứ ẩm ướt như vậy đứng trước mặt ta, chẳng lẽ không phải muốn… quyến rũ tôi à?”

 

Cái gì mà ẩm ướt quyến rũ?

 

Liễu Anh Lạc phát hiện ông vẫn vô sỉ lưu manh như vậy!

 

“Yên tâm đi, bây giờ tôi không làm được gì với cô đâu, cô lại quên mắt chuyện tốt cô làm với tôi rồi à!” Mạc Từ Tước lần nữa nhắc nhở.

 

Liễu Anh Lạc cũng nhớ tới thân thể ông, theo cái giọng điệu này, ông chắc là thực sự không được.

 

Lúc này Diệp quản gia nói: “Anh Lạc phu nhân, phòng cho khách đã chuẩn bị xong, cô mau đi vào tắm gội thay quần áo đi! Có đôi khi Dịch Dịch tiểu thiếu gia cũng sẽ trở về, nếu như cô bị cảm, cũng dễ dàng lây cho tiểu thiếu gia.”

 

Những lời này thật sự làm Liễu Anh Lạc bận tâm, Liễu Anh Lạc không từ chối nữa, bà lên lầu vào phòng dành cho khách.

 

Cửa phòng dành cho khách đã đóng lại, Diệp quản gia đi tới bên người Mạc Từ Tước: “Tiên sinh.”

 

Mạc Từ Tước nhìn một chút cánh cửa phòng đóng chặt: “Xông hương chưa?”

 

Diệp quản gia gật đầu: “Xông rồi.”

 

Mạc Từ Tước không về thư phòng, ông vào mình phòng ngủ chính đi tắm gội.

 

Liễu Anh Lạc tắm nước nóng đi ra, áo quần đã chuẩn bị xong cho bà, là một bộ đồ ngủ.

 

Sao lại chuẩn bị cho bà đồ ngủ?

 

Liễu Anh Lạc nhìn một chút, mưa bên ngoài vẫn còn đang đùng đùng xối, mưa lớn như vậy quả thật không tiện ra ngoài mua quần áo mới cho bà, bà mặc đồ ngủ vào.

 

Lúc này Liễu Anh Lạc ngửi được một mùi thơm dịu nhẹ dễ ngửi, giống như có hiệu quả an thần trợ ngủ.

 

Liễu Anh Lạc ngồi ở trên giường, bắt tri bất giác có cơn buồn ngủ kéo tới, bà mơ mơ màng màng ngủ mắt.


Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn