Đọc truyện Một Đồng Tiền Xu

Chương 105: (Hoàn chính văn)



Chú Yến đi chơi bên ngoài một vòng trở về mang theo rất nhiều thứ, chất đầy một chiếc va li to bự mới mua.
Sơ Nhất và Yến Hàng cùng nhau ngồi xổm nhìn chiếc va li trước mặt.
"Đều là quà sao?" Yến Hàng hỏi.
"Cũng không phải tất cả đều là quà, có vài thứ mua về không biết làm gì." Chú Yến nói.
"Có phải bố cảm thấy tài sản thừa kế của mình nhiều quá phải nhanh chóng tiêu cho hết không," Yến Hàng nhìn ông, "Định trả thù con hay gì, không để lại cho con đồng nào?"
"Chúng ta ở bên ngoài nhiều năm như vậy, trước nay toàn một đi không trở lại," chú Yến nói, "Bố tiện thể cảm nhận cảm giác mua quà mang về một chút xem thế nào."
"Cảm nhận được không?" Yến Hàng hỏi, "Cảm thấy thế nào?"
"Mệt chết đi được," chú Yến chỉ chỉ vào chiếc va li, "Không một cái giá hành lý nào để vừa cả, đặt trên đường có thể gây cản trở giao thông luôn, cuối cùng nhân viên trên tàu phải xách xuống để tận dưới cửa sau mới được."
Sơ Nhất cười một lúc lâu, đối với chú Yến và Yến Hàng xưa nay ra khỏi cửa chưa từng mang theo hành lý mà nói điều này đúng là chưa từng được cảm nhận bao giờ.
Thực ra cậu cũng có được cảm nhận bao giờ đâu.
Cậu mới chỉ rời khỏi nhà có một chuyến duy nhất, đi thẳng tới đây, hơn nữa căn bản là chẳng có đồ đạc gì để mang nên hành lý của cậu cũng chỉ có một chút.
Yến Hàng dùng ngón tay khều chiếc va li hành lý: "Bố mở ra xem, xem mang cái gì về?"
"Xem chứ." Sơ Nhất bắt chước hắn khều khều va li.
"Nào, cho mấy đứa xem một chút," bố cũng ngồi xuống, ngả va li ra, mở nắp, "Hai đứa nhóc đáng thương, chưa từng được người trong nhà đi xa về mua quà cho có phải không?"
"Không phải," Yến Hàng nhìn Sơ Nhất một cái, "Em có chứ nhỉ, dì em vẫn mang đồ cho em còn gì."
"Không giống, giống lắm," Sơ Nhất cười cười, "Dì em đều gọi, gọi em ra, ngoài lén lút cho em, đồ nên cảm giác không, không giống nhau."
"Vậy đến cảm nhận một chút đi." Yến Hàng xoa xoa tay.
Ba đại lão gia cùng nhau ngồi vây quanh chiếc va li, chờ xem đồ đạc bên trong, khung cảnh này quả thực quá ngốc nghếch, thế nhưng Yến Hàng lại không để ý đến để phỉ nhổ chính mình, chỉ cảm thấy rất thú vị, thậm chí còn có chút háo hức.
Loại háo hức này đối với hắn và Sơ Nhất mà nói đã đến trễ tới hơn mười năm, với nhiều người khác ký ức chắc hẳn phải có cảnh tượng như thế này.
"Cái này," thứ đầu tiên bố lấy ra sau khi mở va li là một túi đồ, "Quần áo mua cho Sơ Nhất."
"A! Cảm ơn! Cảm ơn chú, chú Yến," Sơ Nhất vui mừng nhận lấy, lập tức mở ra, "Là áo T, T, T, T shirt ạ!"
"Kích cỡ chắc cũng từa tựa, chú mua theo cỡ của Yến Hàng," bố nói, "Hai đứa giờ chắc cũng ngang ngang nhau."
"Vâng," Sơ Nhất gật đầu, "Ảnh không, không cao lên."
"Cút." Yến Hàng liếc mắt nhìn hắn, lại quay đầu nhìn chằm chằm va li, "Còn gì nữa không?"
"Cái này là cho con." Bố lại cầm một cái túi nữa ra, "Cũng là một cái T shirt."
"Con xem nào, là cái..." Yến Hàng nhận đồ có chút háo hức mở túi ra ngay, sau đó ngẩn người, "Giống của Sơ Nhất á?"
"Áo đôi mà." Bố nói.
"... Áo đôi như thế này có phải hơi lãng phí không?" Yến Hàng nhìn bố, "Bọn con toàn mặc đồ lẫn lộn của nhau, bây giờ thì khác gì một người có hai cái áo giống nhau."
"Mua áo đôi cho chúng bây là để mặc cùng nhau, ai bảo thay phiên nhau mặc hả," bố nói, "Trí thông minh của con bị lây từ Sơ Nhất đấy à."
"Không," Sơ Nhất vẫn rất vui sướng cầm chiếc áo T shirt, "Thông minh là di, di truyền."
Yến Hàng bật cười ha hả, ngồi dưới đất cười lăn cười bò.
Bố thở dài, tiếp tục lấy đồ từ trong va li ra: "Cái này của Sơ Nhất."
"Cháu vẫn có?" Sơ Nhất giật mình nhận lấy, là quần thể thao, "A, a, a, a,..."
"A cái gì mà a mãi thế hả," Yến Hàng vỗ cậu một cái, "Vui mừng đến thế cơ à?"
"Kìa." Sơ Nhất nói,
"... Con có nữa không?" Yến Hàng quay đầu nhìn bố.
"Có." Bố gật đầu.
Nhìn thấy bố cầm trong tay một cái túi tương tự, Yến Hàng không nhịn được nói một câu: "Bố đừng nói là bố mua cho hai đứa bọn con hai bộ quần áo giống y xì nhau nhé?"
"Ba bộ." Bố xòe ba ngón tay, "Thế nào, trình độ cũng được đấy chứ, bố cũng tự mua cho mình một bộ."
"Giống thế ạ?" Sơ Nhất hỏi.
"Ai thèm mặc đồ giống mấy đứa," bố nói, "Ta mặc đồ trẻ con."
"Rất đáng yêu." Sơ Nhất gật gật đầu.
"Tiếp tục đi." Yến Hàng cười chỉ chỉ va li.
Không biết có phải là bố thực sự không có kinh nghiệm mua đồ cho người khác hay không, hay chỉ là mãi mãi thiếu đứng đắn như thế, hắn và Sơ Nhất sở hữu ba bộ đồ đôi giống nhau y xì đúc đến ký hiệu cũng không khác gì, mỗi người năm đôi tất, thực ra mà nói là mười đôi giống nhau như đúc chia thành hai túi khác nhau, thêm mỗi người một đôi dép tông cùng cỡ trông chẳng khác gì xã hội đen.
"Thế nào?" Bố nhìn hai người bọn họ hỏi.
"Rất thích." Sơ Nhất ngồi khoanh chân gật đầu một cái.
Yến Hàng nãy giờ vẫn cười nắc nẻ, chưa từng dừng lại.
"Còn nữa," bố nói, "Còn muốn xem không?"
"Xem." Yến Hàng vừa cười vừa nói.
"Bây giờ mới là tiết mục chính, nhưng không phải đồ đôi nữa," bố nói, "Nên không giống nhau."
Sơ Nhất hào hứng nhìn chằm chằm.
"Cái này của Sơ Nhất." Bố lấy ra một cái hộp.
"Dao cạo râu!" Sơ Nhất nói.
"Đúng," bố nói, "Trẻ ranh to xác, dùng cái này là hợp."
Sơ Nhất cúi đầu mở hộp ra, vui mừng không ngậm mồm vào được, Yến Hàng cảm thấy chú chó con này thật dễ lừa, nhận được cái gì cũng đều cười không thấy mắt đâu nữa.
"Con không có à?" Hắn hỏi một câu, nhớ ra lúc nãy bố nói trận này đồ không giống nhau.
"Không có." Bố trả lời.
"Con không có râu hay sao?" Yến Hàng hỏi.
"Bố thấy cái con đang dùng xịn lắm rồi," bố nói, "Không cần mua cái mới."
"Ẻm vẫn dùng ké của con á!" Yến Hàng chỉ Sơ Nhất.
"Bố đâu có biết," bố ngoắc ngoắc ngón tay về phía Sơ Nhất, "Trả lại cho chú, vừa hay chú mang cho Thôi Dật, quên mua quà cho ông ta rồi."
Sơ Nhất ngẩn người, nhanh chóng dấu dao cạo ra đằng sau lưng: "Không."
Yến Hàng và bố Yến đồng thời phá ra cười, bố Yến xoa xoa đầu Sơ Nhất: "Aiz, nói hay thật, không!"
Bố mua cho Yến Hàng một chiếc tai nghe mới, cái này hắn lại không nghĩ đến, tai nghe của hắn dùng cũng nhiều năm rồi, mặc dù là loại tốt nhưng ít nhiều cũng có hơi cũ.
"Con vẫn còn dùng cái hồi trước đúng không?" Bố hỏi.
"Vâng," Yến Hàng cười cười, "Vẫn dùng, cũng chưa nghĩ đến chuyện đổi cái mới."
"Cái này tốt lắm, lúc nghe thử chỉ nghe một bên tai," bố nói, "Mới thế thôi mà nghe cũng to lắm rồi."
"Lát nữa con thử xem." Yến Hàng cười gật đầu.
"Tiếp theo không phải của hai đứa," bố lấy từ trong va li ra một cái hộp, mở ra, "Xem này, đẹp không."
Là một lọ hoa pha lê cổ cao.
Nếu nói về cái lọ hoa, thì nó đẹp thật, thẩm mỹ của bố trước nay chưa có vấn đề gì, thế nhưng ra ngoài đi chơi xa một vòng trở về lại mang theo một cái lọ hoa, cũng thật khiến người ta cảm thấy quá thần kỳ.
Nhưng chắc chỉ có Yến Hàng là cảm thấy thần kì thôi, bởi vì trông Sơ Nhất có vẻ cực kỳ ngạc nhiên.
"Có thể đặt, đặt ở nhà, nhà mới thuê," Sơ Nhất nói, "Vừa hay phù hợp."
"Đúng thế, chú cũng nghĩ vậy." Bố gật đầu.
"Còn gì nữa không?" Yến Hàng nhìn vào trong va li, nhìn thấy tận đáy rồi, "Quà sinh nhật của con đâu?"
"Hôm nay sinh nhật con à?" Bố nhìn hắn.
"Ba hôm nữa." Yến Hàng trả lời.
"Vậy thì ba hôm nữa lại xem, cả đống vừa rồi xem còn chưa đã nghiền hay sao?" Bố nói.
"... Được rồi." Yến Hàng cười cười.
Trong va li còn có vài thứ nữa, đều là do bố tiện tay mua, một cái lọ hoa, mấy cái đĩa treo tường, còn có cả mũ, thêm một chiếc đèn ngủ với tạo hình khủng bố nhìn thôi cũng không thể ngủ yên.
Còn có một hộp trang sức nhỏ.
Cái này bố không đưa ra cho hai bọn họ xem, nhưng Yến Hàng nhận ra được đó là một hộp đựng nhẫn, hắn thừa dịp bố bảo Sơ Nhất đi mặc thử quần áo liền lặng lẽ mở hộp ra nhìn, quả nhiên là hộp không.
Chắc là đã đem nhẫn với cùng với mấy đồ chơi nhỏ trước kia đặt cùng một chỗ rồi.
Còn hộp thì mang về.
Yến Hàng cười cười, đối với bố mà nói, tới kiếp sau hắn vẫn còn nhớ đến Lừa hoang.
Bố ném ra một đống quà cáp thần kỳ xong liền thu dọn quần áo vào trong va li, chuyển sang căn nhà mới thuê.
Trước nay bố thuê nhà cũng không quan tâm lắm đến môi trường sống, nhưng dù sao đây cũng là nơi sẽ ở trong một thời gian dài, con trai ông ấy không thể chỉ trong vòng vài năm sẽ mua nhà cho ông, nên vẫn cứ xem xét trong ngoài một chút.
"Rất tốt," bố gật gật đầu, "Căn này ánh sáng rất tốt, đi ra đi vào cũng thuận tiện."
"Ngoài cửa có thể trồng cây cối gì đó," Yến Hàng nói, "Sơ Nhất hỏi rồi, không được đào đất nhưng có thể đặt chậu hoa."
"Trồng cái..." Bố nhìn hai mét vuông đất trước cửa, "Kê một cái giá nhỏ, sau đó chuyển ít hoa của Thôi Dật đến đây đi."
"Bố có thể đối xử với người bạn duy nhất của mình lương thiện một chút được không," Yến Hàng nói, "Mấy chậu hoa đó chú ấy hầu hạ khó khăn biết bao nhiêu chứ."
"Bố đâu có làm chết hoa của ông ấy, ông ấy nuôi con giúp bố, bố giúp ông ấy làm vườn, quá là công bằng." Bố nói, "Cứ quyết định vậy đi."
"... Ờ." Yến Hàng gật gật đầu.
Sau khi bố trở về thì không đi đâu nữa, ăn uống đều đến chỗ Yến Hàng.
Tan làm đi ngang qua cửa gọi bố một tiếng, bố sẽ lập tức đi ra theo hắn về nhà ăn cơm, Yến Hàng cảm thấy một sự an tâm chưa từng có.
Công việc trước mắt mà nói cũng rất thuận lợi, vốn hắn cho rằng lão đại sẽ để hắn làm dưới bếp sau trước xem thế nào, dù sao ở ngoài tiền sảnh mà phạm sai lầm thì khách hàng chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấy ngay, ấy thế mà lão đại lại để cho hắn làm ngoài tiền sảnh.
"Dù sao hình tượng cũng đẹp đẽ, để ở bếp sau quá lãng phí." Đây là lý do của lão đại.
Công việc của hắn ở ngoài tiền sảnh là giúp cho khách hàng làm cơm tây, đôi khi khách sẽ yêu cầu hắn làm, lại có lúc hỗ trợ khách tự mình làm, nhưng dù sao hình thức này cứ đúng bảy giờ tối sẽ kết thúc, sau giờ đó khách hàng chọn món rồi bếp sau chế biến, nên chỉ bảy giờ là hắn có thể tan làm rồi.
Cuộc sống sau khi bố trở về cứ lặp đi lặp lại đều đặn như vậy.
Điều duy nhất khiến hắn cạn lời là hắn phải tự nấu ăn vào ngày sinh nhật của chính mình.
"Chúng ta đến thẳng đó là có bàn ngay à?" Chú Yến ngồi ở ghế phó lái quay đầu lại nhìn Sơ Nhất, "Không phải nói bọn họ chỉ có ba bàn loại đó thôi sao, còn phải đặt trước nữa?"
Sơ Nhất gật gật đầu: "Vâng, cực kỳ hot, luôn, muốn đặt chỗ thôi cũng phải, phải xếp hàng."
"Đừng có vội khoác lác hộ nó," chú Yến ngắt lời cậu, "Chúng ta đâu có đặt bàn đâu."
"Yến Hàng đặt, rồi." Sơ Nhất cười cười.
"Cháu nói xem nếu chú muốn gọi bánh mì nướng với nước tương hoặc thịt kho tàu salad gì đó," Thôi Dật vừa xem hướng dẫn vừa nói, "Bếp trưởng Yến liệu có thể làm cho chú không?"
"Người lớn như, vậy," Sơ Nhất nói, "Lại đi bắt, bắt nạt trẻ con."
Thôi Dật tặc lười: "Sơ Nhất à cái sự mặt dày này là cháu học theo Yến Hàng đấy hả?"
"Phải." Sơ Nhất rất thành khẩn gật gật đầu.
Gần đến nhà hàng Sơ Nhất lấy điện thoại di động ra, vào tài khoản của Tiểu Thiên ca ca, mở Weibo.
Thôi Dật đỗ xe vào bãi đỗ xe của nhà hàng xong xuôi rồi cậu mới nói một câu: "Cháu định live, livestream."
Thôi Dật và chú Yến đồng thời ngồi thẳng lưng, một người nhìn gương chiếu hậu, một người mở gương trong tấm che nắng ra, Sơ Nhất không nhịn được bật cười: "Đâu nhất định sẽ, sẽ quay tới hai chú."
"Xuống xe." Thôi Dật mở cửa xuống xe.
"Muốn quay cũng không cho quay." Chú Yến cũng xuống xe.
Sơ Nhất vừa xuống xe vừa dùng tài khoản của Tiểu Thiên ca ca mở livestream.
"Có ai không?" Cậu hướng camera xuống mặt đất.
- Có
- Có có có có
- Có nha Chó con
- Cẩu ca
- Chào Cẩu ca
- Quay phim à làm phiền đổi hướng ống kính vào chính mình hoặc nâng lên hướng về phía Hình Thiên cảm ơn
"Hôm nay là sinh, sinh nhật Tiểu Thiên ca, ca," Sơ Nhất theo sau chú Yến và Thôi Dật đi vào nhà hàng, "Già thêm một tuổi, có thể gọi Lão, Lão Thiên ca ca."
- Lão Thiên gia
- Đừng thế chứ, tôi còn lớn hơn Tiểu Thiên ca ca vài tuổi đây
- Con trai tôi còn gần bằng cậu ấy...
- Bây giờ so tuổi đấy phải không
Sơ Nhất ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, Yến Hàng từ bên trong nhà hàng đi ra, quơ quơ tay về phía bọn họ: "Giữ bàn cho mọi người rồi đây."
Sơ Nhất ngẩn người, hôm nay Yến Hàng mặc đồng phục của nhà hàng, là đồng phục đẹp nhất mà hắn từng thấy Yến Hàng mặc, trông y như Đại tổng quản của mấy nhà có tiền.
... Đại tổng quản có gì mà đẹp?
Không biết, chỉ biết là rất đẹp.
Thực ra là bộ âu phục màu đen, vóc người Yến Hàng thon dài, mặc cực kỳ đẹp.
"Hôm nay Tiểu Thiên ca ca rất đẹp trai luôn". Cậu nhỏ giọng nói.
- ??? Không nói lắp
- Không nói lắp
- Thế mà bị vẻ đẹp trai của người ta làm cho quên cả nói lắp!!!
- ... Tôi vẫn cho là bị vẻ đẹp trai làm cho nói lắp cơ đấy
"Làm gì đấy?" Yến Hàng nhìn cậu.
"Livestream," cậu nói, "Cần khẩu, khẩu trang không?"
"Không cần," Yến Hàng cười cười, "Đi, vào đi."
Trong nhà hàng rất đông người, ngoại trừ ba bàn tự làm cơm Tây còn có rất nhiều bàn khác, hầu như đều đang ngồi kín, khách hàng mấy bàn bên cạnh đều đang nhìn về phía bàn làm riêng bên này.
Sau khi Sơ Nhất ngồi xuống đột nhiên hiểu ra tại sao lão đại lại để Yến Hàng làm ở tiền sảnh.
Nấu ăn ngon, động tác lúc chế biến lại vô cùng lưu loát, hơn nữa còn rất đẹp trai, đầu bếp như vậy kiếm ở đâu ra.
"Chào mừng tới đây," Yến Hàng đứng bên cạnh bàn, tay chống lên mặt bàn nhìn bọn họ mấy chập, "Cảm ơn mọi người nhân dịp sinh nhật tôi đã tới đây để tôi nấu cơm mời mọi người."
"Đừng khách khí." Chú Yến nói.
"Đây là việc chúng ta nên làm" Thôi Dật nói.
- Ha ha ha ha ha ha ha ha đây là chú à
- a lo lắng quá, cứ như có người lớn ngồi đây á
- Ngồi ngay ngắn lại đi
- Chúng ta phải gặp phụ huynh à
- Chào chú ạ
- Chào chú hai, chào chú ba ạ
Sơ Nhất nâng cằm, nhìn Yến Hàng, chậm rãi nâng điện thoại lên, quay từ chân lên đến mặt của Yến Hàng, sau đó dừng lại.
Trên màn hình các chị gái điên cuồng bình luận, Sơ Nhất gần như không cả nhìn thấy mặt Yến Hàng, cũng sắp quên luôn chữ a và chữ đẹp trai.
Cảm giác đến điện thoại còn không chịu đựng nổi.
"Có thể làm bánh mì nướng không?" Chú Yến hỏi một câu.
Trên màn hình đám chị gái vừa mới khó khăn hồi phục lại đột nhiên ha ha đầy màn hình
"Có thể," Yến Hàng nói, "Con làm bố có ăn không?"
"Ông ta ăn." Chú Yến chỉ chỉ Thôi Dật.
Sơ Nhất nở nụ cười, tay có chút run run.
"Chú muốn ăn pizza thật nhiều phô mai," Thôi Dật nói, "Thêm thịt xông khói và tiêu đen, chỉ thế thôi, quan trọng là... thật nhiều phô mai, nhiều ơi là nhiều... Chú vẫn muốn ăn như thế nhưng không nhà hàng nào làm vậy cả."
"Chú không nói sớm," Yến Hàng bật cười, "Ở nhà cháu làm cho chú cũng được mà."
- Tôi cũng muốn ăn như thế
- Đói quá
- Trời ơi tôi cũng chỉ muốn ăn mỗi phô mai không cần gì khác
"Được, chú Thôi pizza toàn phô mai," Yến Hàng quay đầu nhìn chú Yến, "Của bố là bánh mì nướng?"
"Màn thầu hấp," chú Yến nói, "Với sườn lợn nướng, được không?"
"... Được." Yến Hàng gật đầum sau đó nhìn sang phía Sơ Nhất.
Sơ Nhất nhìn Yến Hàng trong màn hình quét ánh mắt tới lập tức cảm thấy mình với mấy chị gái trên đó giống nhau, đột nhiên nhịp tim tăng vọt.
- Trời ơi cái nhìn này mà là nhìn tôi chắc tôi đứng không nổi quá
- Là tôi mà
- Mấy người tiền đồ đâu, dũng cảm đứng lên, Tiểu Thiên ca ca chính là đang nhìn tôi!!! Cẩu ca của chúng ta
- Cẩu ca cậu ổn không
- Phải ổn chứ, tay rất vững vàng không có bị run nha
- Dù sao thì chú hai chú ba vẫn ở đó mà
- Xin mọi người đoan trang chút đi, để lại chút ấn tượng tốt với hai chú
- Hai chú cũng đâu có xem chúng ta chứ
- Cho nên...
- Tôi muốn bùng nổ a a a đẹp trai quá tôi thích ánh mắt của Tiểu Thiên ca ca a a a a!!!
"Em muốn ăn gì?" Yến Hàng nhìn Sơ Nhất nhếch nhếch khóe miệng.
- Ăn anh
- Anh
- Tất nhiên là anh
- Làm ơn!
- Cẩu ca muốn ăn Tiểu Thiên
Sơ Nhất suýt chút nữa thì thốt ra câu "ăn anh" của mấy chị gái rồi, cắn răng mới chặn lại được: "Bánh, bánh mì chó con."
"Cái gì?" Yến Hàng nhìn cậu.
"Bánh mì Chó con." Sơ Nhất nói
- Má ơi hahahahaha
- Bánh mì độc quyền của Chó con
- Tôi phải đi đặt ống thở
- Tôi tự nằm ra bàn hô hấp nhân tạo đây, quá nghèo
Đôi mắt Yến Hàng thực sự rất đẹp, Sơ Nhất nhìn đến thẫn thờ.
Thực ra rất lâu rồi cậu không nhìn Yến Hàng như vậy, mỗi ngày vội vàng đi làm rồi tan tầm, cảm thấy cuộc sống cực kỳ phong phú, buổi tối hàng ngày sẽ cùng Yến Hàng xem phim truyền hình rồi mỉa mai, hoặc cậu xem TV, Yến Hàng chơi điện tử.
Cuộc sống tuy đơn giản nhưng lại rất ấm áp.
Tình cờ ở một tâm thế khác ngước mắt nhìn Yến Hàng như lúc này, đột nhiên cậu trở nên phấn khích.
Cho dù bao lâu, cho dù quen biết tới mức nào, cho dù lúc ở cạnh nhau tẻ nhạt đến thế nào, Yến Hàng vẫn khiến cho cậu phấn khích tới ba tầng tâm lý.
Sơ Nhất không nhớ nổi mình thoát khỏi livestream lúc nào, dù sao lúc Yến Hàng bắt đầu làm bánh mì chó con thì điện thoại cậu đã úp mặt xuống bàn từ rất lâu rồi.
Thực sự rất xin lỗi mấy chị gái nha.
"Bánh mì Chó con này chính là bánh mì nặn thành hình con chó à?" Chú Yến hỏi.
"Không thì sao?" Yến Hàng thở dài, "Con chỉ nặn cho em ấy một cái bánh mì hình đầu chó, chứ con có biết bánh mì chó con là cái quỷ gì."
"Chó con phun tơ là nhện tinh á." Thôi Dật nói.
(吐司: bánh mì nướng và 吐丝: phun tơ đều phát âm là [tǔ sī] giống nhau)
Sơ Nhất cười một hồi lâu: "Bánh mì Chó, chó con chính là chó, con ăn bánh mì, Chó con ăn, ăn rồi thì gọi là bánh, mì chó con."
"Bây giờ cháu là Chó to luôn á." Chú Yến nói.
Nghe thấy tiếng chú Yến Sơ Nhất mới đột nhiên tỉnh táo lại, sặc một cái, nghiêng đầu ho khan nửa ngày, mặt đỏ bừng bừng.
Một là do sặc, hai là do thấy mình có hơi mất mặt.
Chắc là do cậu có tật ở mắt, chỉ nhìn thấy Yến Hàng ở đối diện, hoàn toàn không nhìn thấy chú Yến và chú Thôi Dật ở hai bên, ngẫm lại trong đầu mình toàn là Yến Hàng, lại còn làm bộ đáng yêu nói câu kia, đột nhiên muốn chui thẳng xuống gầm bàn.
Yến Hàng đem hỗn hợp bơ và kem rưới lên bánh mì nướng, đẩy cái đĩa đến trước mặt Sơ Nhất: "Ăn đi chó con."
Sơ Nhất trước tiên chụp một bức ảnh, sau đó với lấy cái dĩa vùi đầu ăn.
Yến Hàng có chút buồn cười, đoán là hồi phục tinh thần rồi, bây giờ mà không có đồ ăn chắc đầu Sơ Nhất không nhấc lên nổi.
"Con có ăn chút không." Bố vừa ăn vừa nói.
"Con đang đi làm đây," Yến Hàng nói, "Ăn làm sao được."
"... Đáng thương vậy sao?" Bố liếc mắt nhìn hắn, "Vậy bình thường cũng thế à? Con làm xong nhìn người khác ăn?"
"Làm xong con đi ra chỗ khác," Yến Hàng nói, "Hôm nay con không còn cách nào khác mới phải đứng đây xem mọi người ăn đấy chứ."
"Bây giờ cháu có thể đi được rồi," Thôi Dật nói, "Không sao đâu."
"Chú," Yến Hàng nhìn Thôi Dật, "Cháu đang đợi quà sinh nhật của cháu á."
"À ừ nhỉ," Thôi Dật nhanh chóng sờ sờ túi, "Suýt thì quên mất."
Ông ta lấy ra một chiếc bao lì xì đưa đến trước mặt Yến Hàng: "Sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn chú Thôi." Yến Hàng cầm chiếc bao lì xì cực kỳ đơn giản bỏ vào túi.
"Nào," tay bố cũng đưa vào trong túi, "Bây giờ quà sinh nhật cực kỳ bình thường."
Yến Hàng nhìn ông, từ đâu đó lấy ra một hộp trang sức nhỏ, đưa tới.
Đây chính là chiếc hộp trang sức hôm đó ở trong va li hành lý, lúc đó trống không, Yến Hàng nhận lấy: "Đây không phải là...?"
"Xem trộm không thấy gì đúng không?" Bố nói, "Ở ngăn dưới cơ."
Yến Hàng liếc mắt nhìn bố một cái: "Bố có bao nhiêu con mắt vậy hả?"
"Hai chứ mấy." Bố tặc lưỡi một cái, "Con là bố nuôi lớn, nghĩ gì nhìn gì làm gì bố đều biết hết."
Yến Hàng cười cười, mở hộp ra.
Hộp vẫn trống không, theo lời bố nói hắn nhấc vách ngăn nhỏ xíu lên, bên dưới là một chiếc dây đeo cổ có mặt bằng bạc.
Trông có vẻ rất bình thường, nhưng khi Yến Hàng cầm lên, nhìn thấy trên mặt dây chuyền khắc hình hai ngón tay ngoắc vào nhau, giống như hắn vẫn làm từ lúc nhỏ tới giờ một trăm năm không đổi.
Hắn nhìn bố.
"Bố làm đó." Bố nói.
"Bố làm?" Yến Hàng cực kỳ nghi ngờ, "Bố nói Sơ Nhất làm con còn tin, tay nghề của bố được như thế này từ bao giờ?"
"Bố tìm một ông thợ già đặt làm, bố vẽ hình, còn gõ hai cái," bố nói, "Cho nên là bố làm."
Yến Hàng nở nụ cười, nhìn mặt dây chuyền trong tay: "Có hàm ý gì không?"
"Không có," bố nói, "Chỉ mong hai đứa lúc nào cũng tốt đẹp."
"Vâng." Yến Hàng gật gật đầu, nhìn sang Sơ Nhất.
Sơ Nhất đột nhiên đứng lên, xách túi của mình ở trên ghế lên.
"Làm gì thế?" Yến Hàng nói, "Phải đi à?"
"Đi ra, ra ngoài một chút đi," nhìn Sơ Nhất có chút ngại ngùng, "Ra ngoài tặng, tặng quà cho anh."
"Ôi," Thôi Dật nở nụ cười, nhìn bố, "Chúng ta mới cần phải đi ra ngoài á."
"Không đi đâu," bố nói, "Kệ hai đứa nó đi đi."
"Đi thôi." Yến Hàng cười cười.
Sơ Nhất ôm theo túi ra khỏi nhà hàng, Yến Hàng dặn đồng nghiệp một câu, cũng đi theo ra ngoài.
Đi thẳng đến chỗ ngoặt Sơ Nhất mới dừng lại, nhìn xung quanh một chút sau đó mới chỉ chỉ hòn non bộ gần đài phun nước: "Kia."
Yến Hàng lại đi cùng cậu tới đó, nhìn cậu ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh đài phun nước.
"Làm gì ở đây?" Yến Hàng hỏi.
"Hoàn cảnh tốt." Sơ Nhất chỉ chỉ xung quanh, "Có núi có, nước, có bãi, bãi cỏ."
"Được rồi," Yến Hàng cũng ngồi xuống sát bên cạnh cậu, "Anh xem một chút xem quà gì mà cần phải hoàn cảnh tốt mới có thể xem nào."
"Em tự, tự làm," Sơ Nhất cẩn thận lấy từ trong túi ra một cái hộp to chừng hộp đựng giày, "Làm không, không tốt lắm."
"Không sao cả, có thế nào anh cũng đều thích hết." Yến Hàng nói.
"Chúng ta muốn mua, mua nhà chắc không, quá dễ dàng," Sơ Nhất đặt chiếc hộp lên bãi cỏ, vừa bóc giấy gói bên ngoài ra vừa nhỏ giọng nói, "Chắc phải vài, vài năm, cho nên."
Sơ Nhất bóc hết giấy gói ra.
Yến Hàng nhìn thấy đồ vật bên trong liền sững sờ.
Đây là một chiếc mô hình nhà nho nhỏ, từ phía mặt trên cùng có thể nhìn thấy các loại trang trí trong các phòng, nào bàn, tù, giường, ghế salong, thậm chí ở trên bàn trà còn có bình hoa nhỏ.
"Ba phòng hai, hai sảnh," Sơ Nhất chỉ vào mô hình, "Phòng ngủ, phòng sách, phòng khách, đồ đạc em làm, làm không đẹp, cửa tủ không mở, mở ra được."
Yến Hàng không lên tiếng, yên lặng nhìn mô hình.
"Đồ trang, trí không phải em làm, mà mua," Sơ Nhất nói, "Nhiều lắm á em hoa, hoa cả mắt luôn, cũng không biết anh thích, phong cách nào."
"Ừm." Yến Hàng đáp, cảm thấy cuống họng hơi nghèn nghẹn.
"Chưa mua được, nhà," Sơ Nhất nghiêng đầu nhìn hắn, "Dùng tạm cái này cho, cho đã nghiền nhé? Anh thích cái, cái gì bảo em, em sẽ thêm vào."
"Ừa." Yến Hàng gật gật đầu.
"Muốn mở rộng cũng, cũng mở được." Sơ Nhất nói.
"Anh thấy thế này đủ lớn rồi," Yến Hàng nói, "Trong phòng ngủ kê thêm cái sô pha nhỏ được không?"
"Được," Sơ Nhất cười nói, "Ghế sô pha em sẽ, sẽ làm."
"Nhà bếp còn thiếu máy hút mùi." Yến Hàng nói.
"Ừ nhỉ," Sơ Nhất nhìn một chút, "Em quên mất..."
"Sơ Nhất," Yến Hàng dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc cằm cậu, "Cảm ơn em."
"Sinh nhật vui vẻ." Sơ Nhất nói.
"Chỉ cần có em, anh đều vui vẻ." Yến Hàng lại gần, hôn lên môi cậu một cái.
(Hoàn chính văn)
Lời editor: Cuối cùng cũng tới ngày này. Thực sự cảm ơn tất cả những bạn đã theo dõi bản edit này, mỗi chiếc vote, mỗi chiếc comment đều là động lực rất lớn cho mình. Đây là đứa con đầu lòng, cũng có thể là duy nhất của mình, chắc chắn có rất nhiều thiếu sót mong mọi người rộng lượng bỏ qua.
Còn phần phiên ngoại mình sẽ cố gắng túc tắc làm dần nhé. Bái bai
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn