Đọc truyện Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 7: chồng tôi





Cô hít sâu một hơi rồi nhìn đồng hồ, sắp trễ giờ rồi.
Tống Thiên Hy lập tức cố gắng kìm nén tâm trạng cầm tập tài liệu trên bàn rồi vội vàng ra khỏi nhà.
Giáo sư Đinh là chuyên gia hàng đầu trong nước nên cô nhất quyết không thể tới trễ được.
Tống Thiên Hy trực tiếp lái xe đến sân bay.
***
“Các vị đồng nghiệp, tôi xin long trọng giới thiệu với mọi người, vị này chính là giáo sư Đinh nổi tiếng thế giới, hôm nay, chúng ta vô cùng may mắn khi mời được giáo sư Đinh đến đây để giải quyết vấn đề hóa học khó khăn hiện giờ.”
Trong phòng họp, Tống Thiên Hy đang giới thiệu với các đồng nghiệp của phòng phát triển thị trường.
Cô đứng một bên, còn người đứng giữa là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, đeo kính gọng đen, mắt sáng quắc thước.
“Giáo sư Đinh, cuối cùng ngài cũng đến rồi.”
“Có ngài ở đây thì vấn đề khó khăn mà chúng tôi gặp phải nhất định sẽ được giải quyết dễ dàng.”
“Có giáo sư Đinh, sản phẩm của chúng ta rốt cục cũng có thể nghiên cứu thuận lợi và hoàn thành đúng thời hạn rồi.”
Sau khi tràng pháo tay hoan nghênh chấm dứt, toàn thể nhân viên trong phòng đều nhìn giáo sư Đinh với vẻ kích động.
Ông là một tượng đài người thật việc thật, từng được đề cử giải Nobel hóa học, ông còn là chuyên gia trong lĩnh vực mỹ phẩm trang điểm, ông đứng sau rất nhiều các sản phẩm mỹ phẩm nổi tiếng trong nước.
Nếu lần này họ biểu hiện tốt, được giáo sư Đinh để mắt đến, biết đâu lại được nhận làm học trò hoặc là được ngài ấy tiến cử, một bước lên mây.
“Các vị quá khen, tôi không dám đảm bảo trước khi tìm hiểu cho rõ ràng.” Giáo sư Đinh cười ha hả nói nhưng trong lòng thật ra cũng có chút tự tin.

Bởi hiếm có vấn đề hóa học về lĩnh vực mỹ phẩm trang điểm trong nước nào làm khó được ông ta.
“Giáo sư Đinh, đây là báo cáo kết quả thực nhiệm và tài liệu nghiên cứu trong gần một năm nay của chúng tôi.”
Đề phòng việc tài liệu nghiên cứu bị lộ ra ngoài mà chúng luôn được bảo mật rất kỹ nên giáo sư Đinh cũng chưa từng được xem qua số tài liệu này.
“Được.”
Nhận lấy tập tài liệu, giáo sư Đinh xem xét rất kỹ.
Mấy tiếng sau, vẻ mặt giáo sư Đinh không tốt cho lắm.
Ông ta nhìn Tống Thiên Hy vẻ áy náy: “Tổng giám đốc Tống, xin lỗi, vấn đề mà các cô gặp phải lần này không chỉ riêng gì các chuyên gia trong nước mà ngay cả các chuyên gia trên thế giới hiện nay vẫn chưa có giải pháp triệt để…”
Sắc mặt Tống Thiên Hy bỗng tái đi, để có thể mời được giáo sư Đinh, cô đã phải nhờ vả rất nhiều người, sử dụng rất nhiều mối quan hệ mới có thể mời được ngài ấy tới đây giúp đỡ.
Cô hầu như đã đặt toàn bộ hy vọng vào giáo sư Đinh rồi.
Nếu như ngay cả giáo sư Đinh cũng không thể giải quyết vấn đề mà các cô gặp phải khi nghiên cứu sản phẩm thì cũng có nghĩa là gần như không còn ai trong nước có thể giải quyết nó.
Không đúng, giáo sư Đinh nói ngay cả thế giới cũng chưa tìm ra giải pháp hoàn hảo.
Vậy chẳng phải là dòng sản phẩm “Tuyệt thế giai nhân” của cô sắp tan thành bọt biển sao? Công ty còn có thể dựa vào thứ gì để xoay chuyển tình thế đây?
“Giáo sư Đinh, thật sự không có giải pháp sao?” Tống Thiên Hy giọng run run cất tiếng hoi.
Giáo sư Đinh thở dài, lần này, gương mặt già nua của ông có vẻ hổ thẹn: “Nói thật gần đây tôi cũng đang nghiên cứu vấn đề này, tôi cũng có một vài ý tưởng nhưng còn cần phải kiểm nghiệm đã, có lẽ là phải trải qua vô số lần thực nghiệm mà chưa chắc đã thành công, cho dù có thành công thì cũng phải mất một năm, hai năm, thậm chí là lâu hơn nữa…”
Đừng nói là hai năm, có là một năm đi chăng nữa thì công ty cũng không thể đợi được.
Tống Thiên Hy tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, tài liệu trong tay rơi xuống đất, tài liệu bung ra tán loạn khắp nơi.
“Kia…”
Giáo sư Đinh nhìn số tài liệu đang rơi lả tả khắp nơi trên đất, thấy những dòng chữ cùng hình vẽ nghệch ngoạc trên đó, ông liền sững ra.
Tống Thiên Hy lúc này mới ý thức được sự thất thố của mình, vội vàng xin lỗi giáo sư Đinh, định nhặt tài liệu rơi vãi trên sàn nhà lên, đây đều là những tài liệu mà Trần Thuận cố ý viết lung tung lên để trả thù cô.
“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích.”
Giáo sư Đinh đột nhiên như vừa dùng chất kích thích, mừng rỡ gần như nhảy bật dậy khỏi ghế, cúi xuống nhặt hết số tài liệu trên mặt đất lên.
“Đúng, đúng đúng rồi!”
“Đúng là như vậy, không sai chút nào!”
“Tại sao tôi lại không nghĩ ra là có thể dùng cách này chứ, tôi đúng là đồ ngốc!”
“Sự kết hợp của hai loại vật chất này có thể sinh ra phản ứng đó sao?”
“Đúng vậy, trên lý thuyết thì đúng là có thể, cách thức phân ra rồi hợp lại này chưa từng xuất hiện trong lịch sử ngành hóa học, việc này nhất định sẽ gây chấn động lớn trong giới hóa học, và sẽ có rất nhiều vấn đề được giải quyết nhờ nó.”
Càng xem, giáo sư Đinh lại càng khiếp sợ, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Còn vẻ mặt ông lúc thì cười lúc thì kinh ngạc lúc thì chau mày…thay đổi không ngừng, giống như người điên vậy.
“Giáo sư Đinh, giáo sư Đinh…”

Tống Thiên Hy vội gọi ông.
Cô hơi sợ, không hiểu giáo sư Đinh đang bị làm sao?
Nhưng Tống Thiên Hy cũng bị sốc khi nghe những lời giáo sư Đinh đang lẩm bẩm trong miệng, tiếp theo đó là kích động vô cùng, mừng rỡ vô cùng.
Giáo sư Đinh đã tìm được cách giải quyết rồi sao?
“Tổng giám đốc Tống, thì ra các cô đã tìm ra được phương án giải quyết từ trước rồi à, tại sao không nói cho tôi biết sớm, mời ông già tôi đến đây để tôi xấu hổ phải không?”
Mãi đến khi xem hết đống tài liệu, giáo sư Đinh mới mừng rỡ nhìn Tống Thiên Hy.
Ông đang đắm chìm trong cảm giác phấn khích chưa tự thoát ra được, tuy lời nói là vậy nhưng giọng điệu thì không hề có ý trách cứ.
“Hả?”
Lúc này Tống Thiên Hy mới đứng hình thật sự.
Chẳng lẽ không phải là giáo sư Đinh đã tìm ra phương án giải quyết sao?
“Xin tổng giám đốc Tống hãy nói cho tôi biết, phương án giải quyết này là ai viết ra vậy, rất nhiều lý luận trên này thực sự là đi trước thời đại, có thể nói là nếu tiến hành nghiên cứu theo phương án này sẽ tiết kiệm được tối đa thời gian và công sức mà vẫn có thể đạt được hiệu quả lớn nhất, tôi tin dòng mỹ phẩm ‘Tuyệt thế giai nhân’ của tổng giám đốc Tống một khi được tung ra thị trường nhất định sẽ gây chấn động toàn cầu.
Không ngờ một vấn đề đang làm khó cả thế giới lại có thể giải quyết theo cách dễ dàng như vậy, quả thật là không thể tin được.”
Giáo sư Đinh kích động nói.
Có một vài lý luận được nhắc tới ở đây mà ông chưa từng được nghe qua, nhưng thông qua những lý luận đã được kiểm chứng và đánh giá của ông thì chúng hoàn toàn chính xác.
Dựa vào kiến thức nhỏ nhoi như một góc tảng băng chìm của mình thì giáo sư Đinh có thể phán đoán, trình độ của người này về phương diện hóa học tuyệt đối vượt xa ông.
Người này có tri thức mang tính thời đại và lật đổ những quan niệm cũ.
“Giáo sư Đinh, ý của ông là những điều viết trên này chính là giải pháp sao?”
Tống Thiên Hy nhìn vào những dòng chữ và hình vẽ được viết trên tài liệu của cô, hỏi với vẻ không thể tin được.
“Không chỉ thế thôi đâu, nó còn là giải pháp tốt nhất, không gì tốt hơn.”
Giáo sư Đinh nói như chém đinh chặt sắt.
Cái này đâu chỉ là giải pháp cho vấn đề nghiên cứu và phát triển sản phẩm, thực chất nó còn là đột phá mang tính trọng đại của lịch sử ngành hóa học.
Rốt cục lúc này Tống Thiên Hy mới nghiêm túc xem lại những gì mà Trần Thuận đã viết vào tài liệu của cô.
Trước đó là do cô tự đưa ra phán đoán, tự cho rằng Trần Thuận vì muốn trả thù mà cố ý vẽ tùm lum lên tài liệu vô cùng quan trọng của cô, cho nên cô hoàn toàn bỏ qua những nội dung trong đó.
Còn lúc này, sau khi nghe giáo sư Đinh nói vậy, Tống Thiên Hy mới nhìn kỹ, càng xem, cô càng hoảng sợ.
Tuy Tống Thiên Hy không phải là chuyên gia hóa học, nhưng là người đứng đầu một công ty chuyên về sản phẩm trang điểm, còn đọc qua rất nhiều sách có liên quan để học hỏi những kiến thức nên cô cũng có thể hiểu đại khái vài thứ.
Đây… đây hình như đúng là giải pháp có thể có hiệu quả.
Đây là Trần Thuận viết sao?
Vấn đề làm khó công ty suốt cả năm nay, thậm chí theo như giáo sư Đinh nói, nó còn làm khó cả giới hóa học thế giới vậy mà lại được Trần Thuận giải quyết đơn giản bằng những hình vẽ nghệch ngoạc trên tờ giấy này sao?
Một tên vô dụng suốt mấy năm nay như Trần Thuận bỗng nhiên biết y thuật đã đủ làm cô giật mình rồi.

Bây giờ, hắn lại còn có trình độ cao trong lĩnh vực hóa học vậy sao?
Tống Thiên Hy thực sự khó lòng tin nổi.
Hoặc nên nói là… cô không dám tin.
“Tổng giám đốc Tống, cô hãy mau nói cho tôi biết là chuyên gia nào đã đề xuất giải pháp này vậy? Anh ta đang ở đâu? Tôi nhất định phải đến gặp chào hỏi anh ta ngay lập tức.”
“Không, tôi muốn bái anh ta làm thầy.”
“Tôi muốn đi theo học hỏi.”
Giáo sư Đinh phấn khích cực kỳ.
Bái làm thầy!
Học hỏi!
Hai từ này chui vào tai Tống Thiên Hy.
Người từng được đề cử giải Nobel hóa học, là chuyên gia hóa học nổi tiếng thế giới như giáo sư Đinh mà lại muốn bái người ta làm thầy.
Bái Trần Thuận làm thầy sao?
Tống Thiên Hy lúc này đang cực kỳ sốc.
Nhìn dáng vẻ kích động, phấn khởi của giáo sư Đinh, Tống Thiên Hy thậm chí còn nghĩ nếu cô không nói cho ông biết ai là người đã đưa ra giải pháp này thì nói không chừng ông kích động quá mà sinh bệnh mất.
Nên cô vội vàng trả lời: “Phương… phương án này là do Trần Thuận viết.”
Bây giờ thì đến phiên giáo sư Đinh sửng sốt.
Trần Thuận?
Trong lĩnh vực hóa học trong nước hay là nước ngoài đi chăng nữa thì cũng không có nhân vật nào tên như vậy.
“Trần Thuận là ai?” Giáo sư Đinh vội hỏi lại lần nữa.
Trần Thuận là ai?
Tống Thiên Hy nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Cô im lặng một lúc rồi mới ngượng ngùng nói: “Chồng… chồng tôi!”



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn