Đọc truyện Lưu Manh Hoàng Phi

Quyển 1 - Chương 10



Đêm hôm ấy, người nhà của Đan Hoành nhận được thánh chỉ đặc biệt của Hoàng thượng, để sáng hôm sau vào cung.

Sáng sớm hôm sau, Đan Hổ cùng mười một bà vợ cùng tiến cung. Vốn Đan Hổ chỉ định có hắn với Tam phu nhân tiến cung, nhưng các bà vợ khác cứ nhao nhao lên đòi vào vì đây là cơ hội hiếm có để vào ngắm hoàng cung, các bà cứ nhao nhao đòi theo vào rất ồn ào, khiến Đan Hổ cảm thấy rất phiến toái, không có cách nào khác, đành ưng thuận để các bà vào cung cùng.

Sau khi đi một hồi qua các con đường để tới hoàng cung, vừa đi vừa chỉ trỏ bàn tán, Đan Hổ thấp giọng cảnh cáo các bà vợ:

“ Ta cảnh cáo các ngươi lát nữa gặp Hoành nhi không được nói năng bậy bạ, nếu không trở về ta sẽ trừng trị các ngươi”.

Một đội nhân mã bước vào cửa cung, các thái giám và cung nữ vừa nhìn vừa bình phẩm:

“ Mau lại đây mà xem! Kia chính là người nhà của Đan Sung Viên nương nương, các ngươi xem, Đan quốc trượng cưới thật là nhiều phu nhân, mà người nào cũng đẹp nha”.

Đan Hổ nghe thấy vậy, cánh mũi bắt đầu nở to.

(Khỉ! Hắn lúc đó chọn vợ theo tiêu chuẩn cô nào mông to hắn chọn, bởi hắn nghĩ những cô mông to sẽ đẻ con trai, chứ có chọn vợ theo mặt mũi đâu, thế mà cuối cùng sinh một rặt con gái, cũng may mẹ đẻ của Đan Hoành vừa xinh đẹp, lại có thể sinh con nối dõi, mà nàng cơ thể lại mảnh mai nhỏ nhắn nữa)

Đan Hoành đứng ngoài cửa ngóng người nhà từ rất sớm, lâu thật lâu chợt thấy bóng dáng người nhà của hắn ở phía đằng xa, liền vui vẻ chạy ra, thấy cha hắn đi hàng đầu, Đan Hoành liền tung một cước.

Đan Hổ nhảy tránh, rồi vung tay đánh vào bụng Đan Hoành một quyền.

Đan Hoành lách nhanh người tránh né, nên quyền đi sát rạt qua người. Thế nhưng vết thương nơi bụng tuy đã sắp lành, nhưng cũng còn đau, khiến vừa vận động mạnh, Đan Hoành liền cảm thấy nhói đau, hắn đưa tay ra hiệu cho cha hắn đình chiến, đưa tay xoa nhẹ vết thương.

“Lão đầu! Ngươi đánh thật đó hả? Khiến ta đau muốn chết!”

“Tiểu tử hỗn đản, sao lại có thể thua? Như vậy đâu thấm tháp gì?”

“Uy! Nếu không phải mấy ngày trước một chọi với hai, khiến ta bị thương, ta còn lâu mới thua ngươi nha”.

“Một chọi hai? Ngươi đánh nhau với ai ở đây?”

“Cao thủ đại nội a, nhưng bị ta đánh cho kêu cha gọi mẹ nha”.

“Tốt, rất tốt, quả đúng là con của Đan Hổ ta đây!”

Đan Hổ tự hào vỗ vỗ vào lưng của Đan Hoành, hành động của hai cha con bọn họ khiến đám cung nữ và thái giám kinh ngạc tới mức mắt chữ O mồm chữ A.

“A Hoành, người sống ở đâu? Chúng ta vào phòng nói chuyện”.

Đan Hoành đưa người nhà vào trong phòng ngồi, Đan Hổ ngó nghiêng bên ngoài xem có kẻ nào nghe trộm hay không, rồi mới yên tâm đóng cửa phòng lại.

“Tiểu tử hỗn đản, ngươi làm cái quỷ gì vậy? Không phải đã dặn ngươi phải tìm cách phá rối để bị đuổi khỏi cung sao? Sao cuối cùng ngươi lại trở thành hoàng phi là thế nào? Ngươi đang chơi trò gì vậy? Dám đem mạng của toàn Đan gia ra để đùa nghịch, ngươi có biết cha ngươi lo lắng lắm không? Hôm nay ta mà không đánh gẫy chân ngươi ta không phải họ Đan!”

Nói xong Đan Hổ định động thủ.

“Lão gia, hôm nay tới đây không phải là có chuyện muốn nói với Hoành nhi sao? Thời gian không có nhiều đâu, đừng lãng phí vô ích nữa”. Tam phu nhân thấy vậy bèn nhắc nhở.

“Đúng vậy, bà Ba, bà nói đi”.

Đan Hổ ngồi xuống ghế, Tam phu nhân bắt đầu nói.

“Chúng ta nghe nói ngươi làm hoàng phi, sợ tới mất mật, có điều sau vài ngày thấy ngươi chưa có bị lộ, ấy là bởi vì ngươi hiện tại tuổi còn nhỏ, nên vóc người nhỏ bé, nhưng cũng không thể giấu giếm được lâu, hiện tại chỉ còn biện pháp duy nhất đó là ngươi tìm cách để Hoàng thượng tống ngươi vào lãnh cung, tại đó ít người, có tường bao quanh, vậy sẽ thuận tiện hơn, nghe có hiểu không? Ngươi cần phải hành động nhanh nhanh lên, chúng ta sẽ đợi ngươi ra khỏi cung, rồi cả nhà chúng ta sẽ quay trở về sống trong quân doanh, ở kinh thành quả thật chúng ta chịu không nổi”.

“Ừm, đã biết, Tam nương, làm thế nào để bị đuổi vào lãnh cung?”

“Trong cung có nhiều trường hợp lắm, ngươi phải đi hỏi, chứ ta nào có biết, nghe nói trong cung mĩ nữ thành đàn, vậy mà ngươi mới đó đã trở thành hoàng phi, nữ nhân trong cung có lẽ rất là tức giận a?”

Nói xong việc chính, mấy phu nhân liền tò mò hỏi chuyện trong cung.

Đan Hoành đứng trên ghế, kể cho các phu nhân nghe chuyện trong cung, các phu nhân nghe tới mê mải, tới cả Đan lão gia nghe chuyện mà cũng mê mẩn cả người.

Buổi trưa, Đan Hoành cùng mọi người ăn trưa, các phu nhân vừa ăn vừa thi nhau hỏi. Khiến Đan Hoành đến là khổ, chưa kịp ăn đã phải trả lời hết câu này tới câu khác. Một cái miệng phải trả lời mười cái miệng, Đan Hoành đối phó không kịp, hắn không kịp ăn miếng nào, chả mấy chốc mà bàn ăn đã hết, người dưới thấy thế bèn phân phó ngự thiện phòng làm thêm. Một lúc sau, đồ ăn vẫn chưa mang tới, Đan Hoành viện cớ đi xem thế nào, kì thực là ra ngoài kiếm chút đồ bỏ bụng cho đỡ đói.

Hừ! Thật là một đống nữ nhân phiền phức! Hắn bắt đầu hoài nghi bọn họ vì muốn ăn nhiều nên mới thi nhau hỏi để hắn không kịp ăn, thật may là hắn đã đoán ra nên sớm đứng lên, giờ quay lại nhìn thấy bọn họ đang vui vẻ ăn điểm tâm, tại từ sáng sớm đã phải nói liên tục nên bị giờ hắn quả thật rất đói.

Đan Hoành đứng ngoài cửa chờ, thấy cung nhân mang các món ăn tới, liền cầm đũa ăn luôn tại cửa, sau khi xơi ba chén cơm, vừa định xoay người quay vào thì thấy đằng xa có bóng dáng rất giống Hoàng thượng đi tới, Đan Hoành đứng tại cửa đợi một chút, lúc sau thì hắn nhìn rõ được thân ảnh kia quả thật là của Hoàng thượng.

“Hoàng thượng, ngài tới đây làm gì?”

“Trẫm tới xem nàng có đang khóc hay không?”

“Đâu tới mức đó”.

“Vậy thì tốt, trẫm còn chưa xong việc, trẫm đi đây”.

“Hoàng thượng, ngài không vào gặp người nhà của ta sao?”

“Không cần, nếu trẫm vào mọi người lại phải bái lễ, bọn họ sẽ không cảm thấy thoải mái tự nhiên nữa, nàng cứ nói chuyện vui vẻ với bọn họ đi, trẫm không vào, trẫm phải đi rồi, nàng vào trong đi”.

“Hoàng thượng, buổi tối ngài có tới không?”

Đan Hoành có chút lưu luyến, theo như kế hoạch của hắn và người nhà, vài ngày nữa hắn phải tìm cách để bị đuổi vào lãnh cung, khi vào lãnh cung rồi, hắn sẽ khó lòng có thể gặp lại Hoàng đế ngốc nghếch này nữa, bởi vậy đột nhiên hắn muốn nói chuyện thật nhiều với Hoàng đế, nói tất cả những điều hắn muốn nói mà chưa kịp nói ra.

“Trẫm gần đây bộn bề công việc, nếu như nàng ngoan ngoãn, trẫm sẽ bớt chút thời gian tới gặp nàng”.

“Hừ! Còn lâu!”. Đan Hoành làm mặt quỷ với Hoàng đế.

“ha ha, nàng a~”. Hoàng đế lắc đầu, đoạn xoay người định rời đi, chợt nghe thấy tiếng của Đan Hổ.

“ A Hoành, ngươi ngơ ngẩn ở đấy làm cái gì? Người kia là ai? Là bằng hữu của ngươi phải không? Bảo hắn vào cùng dùng bữa với mọi người”.

Hoàng đế xoay người cười: “Đan Quốc trượng, không cần đâu, ta có việc phải đi, cáo từ.”

“Hừ, vừa nhìn đã biết ngay là cái dạng thư sinh, đã vậy lại còn cư xử không lịch sự nữa, A Hoành, sao ngươi lại có cái loại bằng hữu này? Hắn trong cung làm chức vụ gì?” Đan Hổ lầm bầm hỏi.

Đan Hoành ngạc nhiên nhìn cha hắn

“ Cha à, ngươi không nhận ra hắn sao? Ngươi từng gặp Hoàng thượng chưa?”

“Không có a, một quan tứ phẩm như ta không có tư cách gặp Hoàng thượng ”.

“Lão đầu, vậy sao lúc tuyển tú nữ ngươi không nói?”

Đúng vậy, quả thật tư cách được tham tuyển tú nữ, Đan gia cũng không có tư cách.

“ Nói? Nói với ai? Ngươi đắc tội với con trai quan chủ khảo, nên có nói với ai thì cũng vô dụng, có điều, Hoàng thượng phái người tra hắn, hắn biết ngươi được phong làm cửu tần nên cùng con trai tới nhà chúng ta bồi tội, thế tên lúc nãy là ai? Là người hầu cận bên cạnh Hoàng thượng hả?”

“Cha à, ngươi gặp được rồi”. Nói xong Đan Hoành xoay người bỏ đi.

“Ngươi nói gì? Cái gì gọi là gặp được?”

“Ngươi đã gặp được Hoàng thượng rồi”

“ Ở đâu? ”

“Chính là cái người mà ngươi vừa bảo là trông không lịch sự đó”.

“A!” Đan Hổ há hốc mồm, mãi cũng không ngậm lại được, tới tận lúc ra khỏi cung cũng vậy
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn