Đọc truyện Luân Hồi

Chương 6: Đến bộ vũ trang huyện bắn bia



Ngày hôm sau, Trương Lam và cha hắn dậy thật sớm, hai cha con đến nhà Lý Ngọc Dân tập trung rồi một hàng ba người cưỡi hai chiếc xe đạp hướng về hướng thị trấn đi tới. Cả con đường ghồ ghề xóc nảy khiến cho tiểu tử kia ngồi ở trên xe khổ không thể tả. Tới khi đến được thị trấn, Trương Lam cảm giác cái mông đã không còn thuộc về mình nữa. Hoàn toàn không còn cảm giác gì, hắn dùng sức hung hăng cấu véo một phát. A hình như vẫn còn chút cảm giác, thần kinh còn chưa có hoàn toàn biến mất, không tệ lắm, cuối cùng là trời cũng không tuyệt đường người.

Trong trí nhớ của hắn là con đường từ thôn lên đến huyện mãi đến năm 1990 mới được tu sửa. Lúc ấy thôn của hắn đã từng đóng góp đá để xây dựng. Sau khi đường quốc lộ làm xong, toàn bộ người dân trong thôn đã mở tiệc ăn mừng. Tục ngữ nói, muốn giàu thì phải sửa đường trước. Lời này một chút cũng không sai. Lúc đầu khi quốc lộ còn chưa được khai thông, hoa quả trong thị trấn của Trương Lam hàng năm chỉ có thể vận chuyển ra ngoài được một phần rất ít. Đại bộ phận hoa quả đều bị thối nát ở chỗ này, khiến người ta cực kỳ đau lòng. Đây cũng chính là tâm bệnh của rất nhiều người. Từ sau năm 90, đường quốc lộ được khai thông, hoa quả trong thôn đều được vận chuyển đi ra bên ngoài. Chỉ trong thời gian vài năm ngắn ngủi, nền kinh thế của cả thị trấn đã được kéo lên rất nhanh. Đã hình thành nên các xưởng chế biến hoa quả. Đến năm 95 khi đường quốc lộ được tu sửa lại, lúc ấy toàn bộ người dân trong thôn đều bắn pháo hoa chúc mừng. Tình cảnh lúc đó đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng Trương Lam. Đến tận ngày hôm nay hắn vẫn còn nhớ rõ bộ dáng hân hoan vui mừng, nhiệt huyết sôi trào của mọi người lúc đó.

Trong lòng Trương Lam nảy sinh ý nghĩ ác độc. Sửa đường nhất dịnh phải sửa đường. Chờ khi nào kiếm được tiền rồi thì sẽ động viên chính phủ và cha sửa đường. Bây giờ phải nhanh chóng kiếm tiền, dành tiền mua một chiếc xe, nếu không có xe thì sẽ chết ở trên đường mất.

Vài người ngồi trong chiếc xe Jeep của ngân hàng Bắc Kinh, hướng về phía thị trấn ầm ầm phóng tới. Nhắc tới chiếc xe Jeep Bắc Kinh uy danh hiển hách này. Chỉ sợ là ở Trung Quốc không có ai mà không biết, không ai không hiểu. chiếc xe Jeep Bắc Kinh BJ212 chính là xe Jeep đời thứ nhất của Trung Quốc, hoàn toàn do người Trung Quốc thiết kế và chế tạo. Cũng chính là một trong những chiếc xe được sản xuất trong thời gian lâu nhất trong lịch sử. Lấy hình dáng đẹp đẽ và khả năng dã mạnh mẽ mà nổi tiếng cả nước.

Xe Jeep Bắc Kinh 212 sản xuất ra năm 1965. Là phương tiện đi lại của người lãnh đạo thứ nhất của Trung Quốc. Được đặt ở địa phương 212 của lực lượng hồng về binh đến nay. Đã là thần thoại hơn 30 năm nay. Theo công tác thống kê, hiện nay trên thị trường có hơn 60 vạn chiếc xe, tổng sản lượng nhất định là đứng thứ nhất của Trung Quốc. Người khác ngạc nhiên chính là, ở những năm 90 của thế kỉ 20, ô tô đã rất phổ biến, nhưng chỉ có nội thất của xe BJ212 là đẹp nhất. Là chiếc xe đầu tiên quốc gia sản xuất ra, BJ212 dùng vải mềm để chắn ở bên trên. Thiết kế thân và sàn xe tham khảo theo chiếc Volga Soviet, cũng chịu ảnh hưởng của xe Jeep của nước Mĩ. Do xưởng chế tạo ô tô Hán Tự Hành ở Bắc Kinh chế tạo. Nên xe rất chắc chắn, bền, giá cả lại rẻ. Bảo dưỡng sửa chữa rất rẻ tiền, tính năng dã rất tốt. Ở những năm 60 đến năm 80 của thế kỷ 20, chiếc xe này đã trải rộng trong cả nước.

Đi tới quỹ tín dụng xã, Lý Ngọc Dân nói với Trương Tông Quân.

- Đại khái tới trưa tôi mới có thể xong việc được. Hai người cứ đi ra ngoài dạo một vòng, đến khoảng một giờ trưa thì đi tới tìm tôi. Chúng ta cùng nhau đi đến đội vận chuyển.

Trương Tông Quân gật gật đầu.

- Tốt, anh cứ đi đi, tôi đưa con trai ra ngoài đi dạo.

Nói xong, Trương Tông Quân ôm Trương Lam.

- Đi, con trai, Hôm nay đã đến đây rồi, cha đưa con tới bộ vũ trang bắn mấy phát súng đi.

Nói xong liền cực kỳ hứng thú xoay người đi về hướng đông.

- Ồ?

Nghe đến đó, Trương Lam có chút nghi hoặc, đảo mắt chợt nhớ ra, cha mình chính là đại đội trưởng dân binh của huyện. Huấn luyện bắn súng, đây chính là khả năng mà cha mình dương dương tự đắc. Trước đây ở trước mặt Trương Lam thường xuyên lấy tờ giấy chứng minh huấn luyện viên bắn tỉa ra để khoe khoang với Trương Lam. Sau đó còn kể lại hoàn cảnh lịch sử và thuật bắn sũng vĩ đại của mình. Khả năng bắn súng của mình xuất thần nhập hóa như thế nào, rồi là bịt kín mắt vẫn có thể tiến hành tháo lắp súng trong ba mươi giây. Tuy rằng kiếp trước Trương Lam đã nghe đến đầy cả lỗ tai, nhưng mà dù sao cũng không có tận mắt chứng kiến nên cũng không có để trong lòng. Hiện tại ngẫm lại, hình như là sự thật, ở trong nhà còn rất nhiều ảnh chụp khi cha hắn được tập huấn dấn binh. Mặc dù trong nhà không có súng, nhưng mà bây giờ còn có vài viên đạn 7.62mm của súng trường trong nhà, cái đó không phải là giả.

Nghĩ vậy, trái tim Trương Lam bắt đầu không tự chủ được mà thình thịch điên cuồng nhảy dựng lên. Không nói đến chuyện hắn cũng là một kẻ yêu thích quân sự, mà chỉ cần tùy tiện một người đàn ông nào, không có mấy người nói mình không thích súng. Trong mắt của rất nhiều người, súng là thứ thực thần bí, giống như là có một loại mị lực vô hình vậy, thứ đồ chơi này chính là vì giết chóc mà xuất hiện, tuy nhiên điều đó không thể ngăn cản nhiệt tâm điên cuồng của người đàn ông đối với nó. Trong nước, súng ống bị quản chế cực kỳ nghiêm khắc, có rất nhều người, chỉ sợ là cả đời cũng chưa từng nhìn thấy súng chứ chưa nói đến dùng súng. Hiện tại có một cơ hội tiếp xúc với súng ở trước mắt, Trương Lam sao có thể bỏ qua được?

- Cha, con cũng muốn bắn súng.

Trương Lam nói với cha hắn.

- Ồ.

Trương Tông Quân cảm giác mình sắp điên rồi. Một đứa trẻ hơn một tuổi có thể nghĩ kế kiếm tiền đã làm cho người ta không thể tiếp thu được rồi. Bây giờ còn muốn đi bắn súng? Chẳng lẽ nó không sợ sức giật của súng đánh văng mình ra sao?

- Ách, này, con còn quá nhỏ, sức giật khi bắn súng quá lớn, chờ đến khi con lớn hơn một chút ta sẽ đưa con tới đây bắn súng.

Trương Tông Quân lau mồ hôi lạnh trên trán.

- Hơn nữa người kia cũng không cho con bắn.

- Tình huống cơ thể của con cha còn không rõ ràng sao?

Trương Lam giơ cánh tay nhỏ bé của mình lên, làm một cái động tác khoe cơ bắp.

- Ngay cả đứa nhóc mười tuổi đánh nhau cũng không nhất định thắng được con.

Nhờ sự trợ giúp của dị năng khiến cho thân thể siêu mạnh, hơn nữa từ lúc một tuổi đến giờ đã không ngừng rèn luyện. Nếu Trương Lam đánh nhau với một đứa trẻ mười tuổi, ai thắng ai thua đúng thật là khó nói.

- Đứa trẻ mười tuổi?

Mồ hôi ở trên trán Trương Tông Quân lại càng nhiều hơn, ngươi mới bao nhiêu? Nếu 10 tuổi là đứa trẻ con, vậy ngươi tính là cái gì, trẻ trẻ con sao?

- Chỉ cần con có biện pháp thuyết phục Trương bộ trưởng đồng ý để con bắn bia, ta không có ý kiến.

Trương Tông Quân đành phải bất đắc dĩ dựng cờ hàng thỏa hiệp.

- Không thành vấn đề, chút chuyện nhỏ mà thôi, con có thể xử lý.

Trương Lam cực kỳ hứng thú nói.

Lau đi mồ hôi càng ngày càng nhiêu trên trán mình, Trương Tông Quân cảm thấy thực bất đắc dĩ. Không biết tại sao con trai của mình lại có thể gây sức ép như vậy, Nó học được cái dáng vẻ lưu manh ấy từ nơi nào chứ, chưa từng thấy nó như vậy bao giờ? May mắn, cho tới tận ngày hôm nay thì mình cũng chưa có gặp phải phiền toái gì.

Hai cha con cực kỳ hứng thú đi tới bộ vũ trang của huyện. Chợt thấy một người ở phía xa, Trương Tông Quân vội vàng chào hỏi.

- Trương đội trưởng, anh tới đây chơi à?

Nói xong hắn liền đi nhanh tới.

Người kia đại khái là khoảng 40 tuổi, làn da hơi đen, mày rậm mắt to, cả người gầy gò nhưng rắn chắc. Hắn mặc một bộ quân trang màu lục. Trương Lam vừa liếc mắt một cái liền biết được, tác phong của hắn chính là độc nhất vô nhị của quân đội Trung Quốc, động tác gọn gàng không chút rườm rà nào. Trong lúc giơ tay nhấc chân mang theo hương vị quân nhân nồng đậm.

Người đứng ở trước mắt hơi quan sát một chút, nhanh chóng chào đón, cầm cánh tay của Trương Tông Quân thật chặt.

- Sáng sớm tôi đã nghe thấy Hỉ Thước gọi ở đầu nhà, thì ra là cậu tới đây, mau vào trong phòng đi.

- Trương đội trưởng, ngài khách khí quá.

Trương Tông Quân nhanh chóng khiêm nhường.

- Hôm nay tôi tới thị trấn có chút việc nên tới đây thăm ngài.

Nói xong liền vội vàng đưa Trương Lam lên trước mặt.

- Con trai, đây là bác Trương.

- Cháu chào bác Trương, cháu thường xuyên nghe cha cháu nhắc đến người.

Trương Lam nhu thuận trả lời.

Trương đội trưởng ôm lấy Trương Lam, hướng về phía Trương Tông Quân hỏi.

- Đây là con trai của cậu, hắc, tiểu gia hỏa này không tệ, không tệ. Bộ dáng khỏe mạnh kháu khỉnh, thân thể nhỏ nhưng đã rắn chắc như vậy, tương lai sẽ là một anh lính giỏi.

Trương Lam đầu đầy mồ hôi. Người này đang nói cái gì vậy? Gì mà thân thể khỏe mạnh bộ dạng rắn chắc, sau này sẽ trở thành một người lính giỏi. Sau này mình cũng đâu có muốn đi làm lính đâu?

Trương đội trưởng xoay Trương Lam lại hỏi.

- Nói cho bác biết, bình thường cha của cháu nói về bác như thế nào?

Người kia không có hảo tâm gì cả, bình thường không có việc gì đều mang lão ra để chửi đó. Trương Lam oán thầm trong lòng, nhưng miệng thì ngọt ngào trả lời.

- Cha của cháu nói tài bắn súng của bác giỏi nhất ở trong huyện. Thuật bắn súng của cha cháu chính là do bác dạy cho. Còn nói bác rất tốt bụng, đối với ai cũng nhiệt tâm, hễ ai có việc gì thì đều tìm bác xin giúp đỡ.

Trương đội trưởng cười híp mắt, vuốt cái cằm nhẵn nhụi của mình, cười đến mức đôi mắt của mình híp lại chỉ còn một cái khe nhỏ.

- Ha ha, đâu có đâu có, đây đều là việc ta nên làm.

Hiển nhiên, chiêu vỗ mông ngựa này đã khiến Trương đội trưởng rất là thoải mái. Người khác thì có thể nói dối chứ một đứa trẻ thì sao có thể nói dối được, như vậy thì thật sự là bản thân mình không tệ sao? Trương đội trưởng trong lòng hoan hỉ, phấn chấn nghĩ. Trương Tông Quân này không tệ. Hắn hồn nhiên không nghĩ tới chính mình đã bị tiểu tử thông minh lanh lợi này dắt mũi.

Nhìn thấy bộ dáng cao hứng của Trương đội trưởng, Trương Tông Quân có chút xấu hổ. Tiểu tử hỗn đản này, không biết đã há mồm lừa gạt bao nhiêu người nữa. Ta chưa từng làm qua chuyện xấu gì mà tại sao lại sinh ra một tên quái vật như vậy đây?

Đang lúc Trương đội trưởng còn đang đắm chìm trong lời tâng bốc không biết Đông Nam Tây Bắc ở đâu, chỉ nghe thấy một cái âm thanh vang lên.

- Cha của cháu còn nói, bác Trương rất quý trẻ con, còn có thể cho phép cháu tập bắn súng.

- Ách.

Trương đội trưởng cảm giác mình vừa nhảy mà quên mang dù. Từ trên không trung hung hăng ngã xuống mặt đất. Sự chênh lực của lòng sông so với mặt nước biến lớn đến mức khiến người ta khó có thể chấp nhận. Làm sao ta lại cảm thấy tên tiểu tử này đáng yêu được? Nó cho ta một miếng kẹo nhỏ, liền hung hăng tát cho ta một cái. Tương phản quá lớn khiến cho người ta không thể tiếp thụ được.

Nghĩ lại một lát rồi quay đầu hỏi Trương Tông Quân.

- Đây có thật là con của cậu không? Bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn nó bây giờ còn chưa cao bằng cây súng, còn muồn bắn súng sao? Cậu không sợ phản sực sau khi bắn sẽ hất nó bay xa cả nửa dặm sao?

Vẻ mặt của Trương Tông Quân vô cùng xấu hổ và bất đắc dĩ.

- Một tuổi rưỡi, ngài đừng nhìn thấy nó còn ít tuổi, khí lực vẫn là có một chút. Ừ, tôi đoán chừng, nếu bắn súng, đại khái hắn có thể làm được không tệ lắm, thật sự là làm được.

- Ách.

Cái miệng của Trương đội trưởng càng há to ra, ban đầu cái miệng có thể nhét vừa một quả trứng chim, rồi đến trứng vịt, trứng ngỗng, cuối cùng là trứng đà điểu thì cái cằm mới rắc một cái dừng lại.

Hung hăng lau mồ hôi lạnh ở trên trán một cái.

- Tiểu tử ngươi muốn bắn súng phải không? Được, lão tử làm một cái thí nghiệm cho ngươi xem, nếu ngươi xem qua còn muốn bắn, lão tử không có ý kiến.

Trương đội trưởng hung tợn nói, quay đầu hô.

- Tiểu Vương, đi lấy khẩu 56 ba chân bán tự động, cái cái chân đỡ, và dọn sạch mấy khối gạch đi.

Đi vào bãi bắn bia, khẩu súng đã được chuẩn bị xong. Khẩu 56 ba chân bán tự động, tục gọi là “ Chỉ tập trung làm một việc” Một băng đạn của 10 viên, bắn từng viên một, đây là một khẩu súng không tệ. Thêm vào đó là có một cái ống kính ngắm có thể dùng như súng ngắm. Tuy rằng tính năng so với súng ngắm chuyên nghiệp thì kém hơn một ít, nhưng mà phí tổn thấp, giá cả không cao, sức giật cũng không lớn. Nếu bắn ở trong khoảng 400 mét thì nó là một khẩu súng tương đối tốt.

Đi vào bãi bắn bia, Trương bộ trưởng đặt khẩu súng lên chân đỡ, lại đặt mấy viên gạch Tiểu Vương đưa đến ra sau báng súng, vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Tiểu tử kia nhìn kĩ đây.

Thấy Trương Lam còn đang tò mò xem xét ở phía sau báng súng, hắn liền vội vàng kéo lên.

- Tiểu tử, ngươi không muốn sống nữa sao? Cẩn thận gạch vụn đập vào đầu đấy.

Vì không ảnh hưởng đến tính ổn định của súng, Trương đội trưởng ghé vào bên cạnh khẩu súng 56 bán tự động, cẩn thận dùng ngón tay đặt vào cò súng.

- Chú ý nhìn nhìn xem.

Trương Lam cũng không dám thở mạnh, cẩn thận nhìn chằm chằm vào động tác của Trương đội trưởng. Tiếng súng vang lên, đám gạch xếp ở sau báng súng nhất thời bị đánh bay đi ra ngoài.

- Lợi hại như vậy?

Trương Lam cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

- Thế nào, biết lợi hãi chưa?

Trương đội trưởng cười híp mắt. Xem tiểu tử này còn nói ta đối xử bất bình với hắn hay không?

- Còn muốn bắn súng nữa không?

- Không?

Trương Lam liều mạng lắc đầu. Trương đội trưởng và Trương Tông Quân nhìn nhau cười, hết thảy đều không nói lời nào.

Về tới văn phòng của Trương đội trưởng, Trương đội trưởng hô.

- Ngồi xuống đi, muốn uống nước thì ở phía sau cửa có phích nước nóng đấy, tự mình pha nước đi, đừng khách khí. Lần này cậu đến đây có chuyện gì?

Trương Tông Quân nhanh chóng trả lời.

- Tôi tính toán chở ít hoa quả đến Tế Nam để bán. Muốn thuê một chiếc xe ở đội vận chuyển huyện.


Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn