Đọc truyện Liên Hoa Bảo Giám

Chương 41: Chẩn Tai (1)




Tai dân lặng đi một lúc lâu, sau đó có người phản bác: 
"Nếu có thể sống sót thì tại sao chúng tôi lại muốn chết chứ?"
"Được, các ngươi đều không muốn chết!" - Đỗ Trần đến trước mặt tai dân, dùng âm thanh lớn nhất hét - "Nếu các ngươi muốn sống thì hãy làm ra bộ dạng muốn sống đi! Bây giờ các ngươi ra sao? Tử khí nồng nặc, ta thấy không cần thủy tai, các ngươi cũng tự sát rồi."
Tai dân phần lớn đều giận dữ ra mặt, nhưng vì ngại các binh sỹ duy trì trật tự nên họ không dám phát tác.
"Các ngươi nghĩ mình rất đáng thương có phải không? Nhưng ta nói cho các ngươi biết." - Đỗ Trần thúc ngựa lại gần doanh trại nạn dân - "Không ai thương các ngươi đâu! Các ngươi hiện tại đều vì chính mình mà thành ra thế này cả!"
Rốt cục cũng có nạn dân lớn gan tức giận quát: 
"Ngươi nói bậy, hồng thủy là thiên tai, không liên quan gì đến chúng ta cả!" 
"Đúng vậy, hồng thủy là thiên tai, không có quan hệ với các ngươi, nhưng còn tình trạng bi quan này thì sao? Các ngươi hãy xem lại hình dáng của chính mình đi!"
Đỗ Trần cầm roi ngựa chỉ một tráng hán đứng gần hắn: 
"Khí lực của ngươi mạnh đến mức nào?"
"Một tay ta có thể nhấc được một trăm cân."
"Được, vậy ta hỏi ngươi, với sức lực của ngươi dựng một căn nhà gỗ đơn giản mất bao lâu?"
"Ba ngày!"
Đỗ Trần cười to: 
"Ba ngày? Hắc, thủy tai đã qua hai tháng mà ngươi đã dựng được căn nhà nào chưa?"
Hắn không đợi người đó trả lời, quát: 
"Các ngươi vì cái gì mà không đem sức lực ra xây dựng lại nhà mình? Thân thể các ngươi cũng đủ cường tráng, trên núi cũng có đủ gỗ, các ngươi vì sao còn ở lại đây cùng nhau chờ chết?"
Sau đó Đỗ Trần chỉ vào một lão nhân, chậm rãi nói: 
"Lão nhân gia, người không có sức khỏe nhưng có thể ở nhà trông trẻ, nấu ăn đúng không? Vì sao ông không giúp đỡ vị tráng hán này xây dựng nhà hắn, sau đó nhờ hắn xây dựng cho ông? Hai người chỉ cần hợp tác thì sau sáu ngày sẽ có nhà để ở."
Lão nhân trong mắt xuất hiện một tia sinh khí, chậm rãi gật đầu.
Đỗ Trần tiếp tục nói: 
"Các vị, ta đã nói xong vấn đề chính, bây giờ ta nói cho các ngươi một đạo lý, thiên tai không thể tránh nhưng cũng không phải là một thảm họa. Chỉ cần các ngươi đồng tâm hiệp lực thì có thể sống sót. Trước hết các ngươi phải sống sót thì mới mong có tương lai!"
"Nơi này có mười vạn người, trừ người già, phụ nữ và trẻ nhỏ thì ít nhất cũng có ba vạn trai tráng. Ba vạn người khỏe mạnh này một ngày có thể xây dựng một cái thôn, một tháng có thể tạo được một thị trấn nhỏ. Chỉ cần người già, phụ nữ, trẻ nhỏ lo về vấn đề đồ ăn thì bọn họ có thể làm việc! Chư vị, các ngươi ai không muốn chết thì hãy đứng lên, các ngươi có thể sống sót và cũng có đủ khả năng để sống sót, hơn nữa, chỉ cần các ngươi cố gắng thì sẽ có kết quả tốt."
Tráng hán vừa bị nói ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Trần, nói: 
"Ngươi nói đúng, nhưng xây dựng gia viên cũng cần tiền!"
Đỗ Trần mỉm cười, ra hiệu cho Steven đưa kim đích liên hoa đại kỳ cho hắn, hắn cầm lá cờ cắm trên mặt đất, chỉ vào đó nói: 
"Các ngươi đã thấy lá cờ này rồi chứ? Nó đại biểu cho tổ chức liên hoa từ thiện cơ kim. Ta là chủ của nó. Lần này, ta mang từ quỹ của từ thiện cơ kim đến cho mọi người một vạn kim tệ."
Tại cửa trại bỗng chốc vang lên tiếng hoan hô, thanh âm rung trời, trong chốc lát, những người ở xa chưa biết chuyện gì xảy ra nên cũng hoan hô theo.
"Im lặng!" - Đỗ Trần hét lớn - "Một vạn kim tệ với các ngươi thì lớn không thể tưởng tượng được, tha thứ cho ta, ta không có có ý xấu, chỉ là ta muốn nói, chư vị cả đời cũng chưa nhìn thấy mười kim tệ cho nên nghe thấy một vạn kim tệ mới có thể hoan hô như vậy được. Nhưng các ngươi thử nghĩ xem, nơi này có mười vạn người, mỗi người chỉ được có khoảng mười ngân tệ, chỉ đủ cho các ngươi sống trong một tháng."
Tiếng hoan hô dần lắng xuống.
Đỗ Trần nhảy xuống ngựa, đi vào giữa những nạn dân, ôm một đứa bé vào lòng rồi xoa xoa mặt nó, nói: 
"Ta cũng không muốn nói nhiều lời thừa, ta thay mặt liên hoa từ thiện cơ kim ước định một tháng, trong một tháng này, các ngươi không có ai phải chết, hơn nữa những người khỏe mạnh còn có công cụ. Nhưng trong một tháng này, các ngươi phải xây cho ta một thị trấn nhỏ đơn giản để trở lại cuộc sống bình thường."
"Ca ca, huynh nói thật à?" - Đứa bé trong ngực hỏi Đỗ Trần.
"Ca ca nói cho ngươi một câu, thiên tai không thể tránh nhưng con người có thể tự cứu lấy mình!"
Đỗ Trần bỏ đứa bé xuống rồi tiến về xa đội, nói: 
"Kim tệ ở đây, nhưng nó sẽ không hiện hữu trước mắt các ngươi, nó sẽ biến thành công cụ trên tay các ngươi. Bây giờ ta cần các ngươi cử ra năm mươi người có thể tin tưởng được tạo thành tai dân cứu hội, đến đây tiếp quản số tiền này."
Tai dân lập tức tuyển cử, Đỗ Trần về cạnh Steven, hoàn toàn không nói chuyện, hắn thở dài: 
"Tai dân, thật sự là rất khác biệt!"
Nếu nói là nửa tiếng trước, mục đích chẩn tai của Đỗ Trần chỉ là làm cho mông đít nở hoa, còn bây giờ, hắn cũng không rõ mình vì cái gì mà chẩn tai, vừa rồi ôm lấy đứa nhỏ kia, tựa hồ trong ánh mắt tuyệt vọng của nó, Đỗ Trần thấy được mình trong tiền thế, sống lang thang trên đường phố, cô nhi như hắn phải trộm cắp để sống.
Steven cũng thở dài, nói: 
"Đúng vây, từ trước tới giờ, ta đều nghĩ rằng bình dân ở nam thành St. John là những người đáng thương nhất. Hôm nay... ai, đệ đệ, vừa nãy ngươi làm tốt lắm."
Không lâu sau đó, nạn dân đã tuyển ra được năm mươi lão nhân đức cao vọng trọng, một người có vẻ nhiều tuổi nhất đến trước mặt Đỗ Trần, lão trông khoảng bảy, tám mươi tuổi, làm Đỗ Trần nhớ tới lão Fuye ở nhà.
"Thiếu gia, cảm tạ ngài đã đến cứu chúng tôi, chúng tôi ca ngợi ngài, ..." - Ánh mắt của lão có vẻ do dự, nói một tràng nhiều câu ca ngợi sáo rỗng.
Đỗ Trần nhìn lão, khó xử cười nói: 
"Ai, lão nhân gia, có gì thì ông cứ nói thẳng, ta là tôn tử của Shigeru nguyện trợ giúp ngài giải quyết các khó khăn."
"Hắc!" - Lão nhân cười nói - "Thiếu gia, chúng ta chưa có quà gặp mặt cho người, cho nên, mấy lão già này thương lượng đem một phần tiền cứu trợ để lại tay thiếu gia làm quà."
Điển hình của tiểu nông tư tưởng, Đỗ Trần vừa định cười nhạo, bất quá giật mình hiểu được, những tai dân này bị tham quan hạch sách quen rồi.
"Được rồi, trước hết phát cho mỗi người một ngân tệ, chi dùng tiết kiệm cũng đủ sống bảy, tám ngày, nhưng các ngươi cũng phải tăng tốc xây dựng tại thị trấn đi."
"Thiếu gia, người quả là quá tốt!"
Nói xong, lão nhân liền quỳ xuống, Đỗ Trần liền cản hắn lại, thật là buồn cười, một lão nhân bảy, tám mươi tuổi quỳ lạy không phải muốn ta chết yểu hay sao?
Lần lượt phát tiền chẩn tai, Đỗ Trần nhìn những tai dân và mỉm cười, bởi vì mông hắn bắt đầu ngứa, hơn nữa không phải ngứa bình thường. Không thể không nghĩ đến nó được, hoa sen trên mông Đỗ Trần tạo thành hình bát quái, hiện tại ba bông hoa ở quẻ càn gần như đã nở toàn bộ.
Công pháp Liên Hoa Bảo Giám có tám tầng, ba mươi sáu trọng, hôm nay hắn sắp hoàn thành tầng thứ nhất!
Tiếp theo, Đỗ Trần ngó nghiêng tìm nhà xí để xem xét tình trạng hoa sen.
Trong khi ánh mắt của hắn đang dò xét ở vùng phụ cận, hắn đột nhiên giận dữ. Đám hỗn đản này có còn nhân tính nữa không vậy?
Liên Hoa Bảo Giám

Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn