Đọc truyện Hội Chứng Peter Pan

Chương 17: Hành hung có báo trước (17)



“Khụ ——” Túc Hải lại kinh hãi bởi sự vô sỉ của cô một lần nữa, anh cố gắng rút tay về nhưng không ngờ tuy người này đang bệnh mà lại có sức như vậy, tay anh bị cô đè chặt lại: “Em buông tay ra trước đã.”
“Vậy anh tha thứ cho em rồi sao?”
“Em buông tay ra trước đi.”
“Anh tha thứ cho em có được không?”
“Thẩm Đình Huyên.”
“Ò……” Thẩm Đình Huyên không tình nguyện buông tay ra.
Túc Hải thấy dáng vẻ này của cô thì cảm thấy gân xanh trên trán như muốn nổ tung, một ngọn lửa không tên vốn vẫn luôn đè nén dưới đáy lòng kể từ sau khi chương trình trực tiếp kết thúc vào ba ngày trước, giờ phút này đột ngột trào dâng mãnh liệt, thiêu đốt từ trái tim đến đầu óc anh.
“Em như vậy mà là đang nhận sai đó hả? Em biết mình sai ở đâu sao? Chúng tôi kề cận em không kể ngày đêm vì sợ em xảy ra chuyện, nhưng em thì sao?! Em đã làm cái gì trước ống kính?! Em hào hứng, gấp gáp dùng bản thân mình chọc giận tên nghi phạm kia, đã thế còn không thương lượng với bất kỳ ai trong chúng tôi! Thẩm Đình Huyên, bộ em không biết chúng ta đang đối mặt với dạng người gì sao?! Đó là một kẻ điên không hề có nguyên tắc, không hề có điểm mấu chốt, đã hoàn toàn mất đi năng lực khống chế và càng ngày càng trở nên nguy hiểm, càng lúc càng điên cuồng! Hắn chính là một quả bom không biết sẽ phát nổ vào lúc nào, chỉ cần một chút mồi lửa cũng đủ khiến hắn nổ tanh bành, còn em thì sao?! Em đã đưa cả một cây đuốc cho hắn đấy!”
“Em thật sự sai rồi mà……” Thẩm Đình Huyên gục đầu xuống, mặc cho Túc Hải giận dữ la mắng. Chờ đến khi cơn bão qua đi, cô mới nói tiếp, “Em chỉ nghĩ mình không thể cứ bị động chờ hắn được. Nếu có thể chủ động một tí, ép hắn hành động thì chúng ta có thể bắt được hắn…”
“Đó gọi là làm liều!” Túc Hải giận không kiềm được, “Em đang lấy chính mình ra đùa đấy!”
“Không phải đùa, em còn có Tiểu Hải… và mọi người mà.”
“Đây không phải là lý do để em không biết kiêng nể gì như thế! Bắt được hắn chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, đây là công việc của chúng tôi, ai cho phép em tự quyết định!”
“Vâng……”, Thẩm Đình Huyên rầu rĩ nói, “Là công việc của mọi người, nhưng mà cũng đâu phải mọi người chỉ có mỗi một việc này đâu.”
“……”
“Em không hề sợ hãi chút nào cả, bởi vì ngày nào Tiểu Hải cũng ở bên cạnh em, em vui còn không hết nữa là, chí ít vẫn tốt hơn so với trước kia, trên WeChat thì kéo em vào danh sách đen, nhắn tin thì không trả lời, gọi điện thoại cũng nhanh chóng ngắt máy,… Chứ đâu giống như bây giờ có thể ở bên nhau, ngày nào cũng gặp mặt, cùng ăn sáng, lâu lâu còn có thể ăn trưa hoặc ăn tối chung, có rất nhiều thời gian ở cạnh nhau, cho dù là phân tích vụ án hay là xem tài liệu, chỉ cần có thể ở cạnh Tiểu Hải là được rồi. Nếu có thể, em hi vọng nghi phạm này sẽ không bị bắt trong vòng một hai năm…” 
Thẩm Đình Huyên cúi đầu, nhéo tay mình, “Nhưng như vậy thì sẽ có người gặp nguy hiểm. Giới giải trí phức tạp như vậy, những tin tức giả đối, tin ác ý chúng ta đã thấy nhiều rồi, nói không chừng ngày mai hoặc ngày mốt sẽ đến lượt em, đối với em mà nói thì chẳng có ảnh hưởng gì cả nhưng những người khác sẽ vì thế mà bị hại.” Cô nói rồi ngẩng lên nhìn Túc Hải, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, dịu dàng rơi lên mặt cô, thậm chí từng sợi lông tơ cũng có thể thấy rõ: “… Em cũng không phải là thánh mẫu, đương nhiên cũng sẽ ghét những mẩu tin vịt kia và những người tung ra nó, nhưng họ cũng không nên bị người khác trừng phạt, đặc biệt là fans của em. Hơn nữa, nếu cứ để Tiểu Hải ở lại đây thì sẽ làm trễ nãi công việc của anh đúng không?”
“Em thật sự rất thích Tiểu Hải, nhưng đây cũng chỉ là tình cảm của em mà thôi… Tiểu Hải, anh không cần phải có trách nhiệm gì với em cả, anh còn có việc phải làm. Cho nên, nếu có thể sớm bắt được nghi phạm thì cực kỳ tốt, cho dù chỉ sớm hơn một ngày đúng không?”
Túc Hải im lặng không lên tiếng, mặc cho sự yên tĩnh cứ luẩn quẩn trong căn phòng không  có bao lớn này.
“Nói nhảm cái gì vậy.” Sau một lúc lâu, anh mới ra khỏi phòng, lúc quay lại cầm theo một ly nước, sự lạnh lẽo cứng nhắc trong giọng nói đã không còn nữa, giống như đã hòa tan thành từng giọt nước trong ly vậy: “Nói nhiều như vậy rồi, uống tí nước đi.”
“Dạ!” Thẩm Đình Huyên giống như vừa được truyền cho mấy trăm ml sinh lực, trong nháy mắt đã tràn đầy sức sống: “Tiểu Hải tốt nhất!”
***
Có lẽ là được Túc Hải buff thêm vào, nên trưa hôm đó Thẩm Đình Huyên đã hạ sốt. Mặc dù không thích ăn cháo nhưng có Túc Hải ở bên nên cô vẫn vui vẻ ăn hết, sau đó mang theo một liều thuốc đi quay cảnh đêm.
Quay một cái là quay tới tận trưa hôm sau. Túc Hải thấy lúc cô ra cửa thì cảm xúc phấn chấn như muốn nở hoa, tới khi về thì đóa hoa này đã trở nên héo hon thì không khỏi đen mặt, không nói một lời mà duỗi tay sờ thử trán cô.
Thẩm Đình Huyên nắm lấy cơ hội cọ vài cái, híp mắt nói, “Em có uống thuốc đúng giờ nên không sốt lại, chỉ hơi mệt thôi.”
“Có bệnh thì phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng miễn cưỡng bản thân.” Túc Hải rút tay về, cứng nhắc nói.
Thẩm Đình Huyên vực dậy tinh thần, cười vẫy tay với đoàn phim, đáp lại lời dặn buổi tối đến sớm của đạo diễn rồi mới nói với Túc Hải: “Không sao, ai bảo em kiếm được nhiều làm chi.”
Trở lại phòng, Túc Hải canh chừng cô ăn cơm. Lúc đang dọn bàn thì chuông cửa vang lên.
Người đến là Tô Định.
Anh ta cũng mới diễn xong, vẫn còn chưa thay trang phục diễn, cũng chưa tẩy trang, thoạt nhìn rất có vẻ chính nhân quân tử.
“Cậu tới đây làm gì?” Túc Hải nhíu mày.
“Tôi nghe nói chị Thẩm bị bệnh nên tới đây thăm, xem như phát triển tình hữu nghị giữa hai đoàn phim.” Tô Định giơ giỏ trái cây trong tay lên, “Tôi lấy ở tổ đạo cụ, có đủ thành ý chưa?”
“Ừm……” Thẩm Đình Huyên không tỏ ý kiến.
Tô Định cười, “Tiền bối, không phải chị còn nhớ chuyện tôi tranh thảm đỏ với chị đấy chứ? Ai da, còn không phải là vì lúc đó tôi mới nổi tiếng nên tính khí mới kiêu ngạo sao… Thôi ta hãy bỏ qua chuyện này đi, hôm nay một quả quýt xóa nhòa ân oán, có được không?” Anh ta lấy một quả quýt ở trong rổ ra rồi đưa tới trước mặt Thẩm Đình Huyên.
Túc Hải vô cảm nhận lấy quả quýt.
“Phì ——” Thẩm Đình Huyên không nhịn được cười: “Cậu cũng thú vị lắm.”
“Đương nhiên rồi,” Tô Định không chút khiêm tốn, “Hơn nữa, chị bị bệnh mà, phải bổ sung thêm vitamin C, vậy cũng coi như kịch bản này của tôi không có vô ích đúng không?”
“Cảm ơn cậu, nhưng mà tôi không ăn chua.”
Tô Định sửng sốt, nhưng anh ta mau chóng phản ứng lại, “Không sao, để tôi bảo nhân viên khách sạn mang đi làm nước quýt đường, cái này ngọt lắm.”
Thẩm Đình Huyên lắc đầu, lại bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, bèn hỏi anh ta, “Bộ phim này của các cậu có mời người có chuyên môn đến hướng dẫn không?”
“Có.” Tô Định hơi khó hiểu nhưng vẫn đáp, “Có mời vài bác sĩ đến, từ khoa ngoại đến khoa sản đều đủ cả. Từ khi khai máy đến giờ họ vẫn đi cùng đoàn phim, đôi khi còn có thể giải đáp nghi vấn cho diễn viên nữa. Sao thế, chị cần à?”
Thẩm Đình Huyên nghe thấy có bác sĩ khoa ngoại thì mắt sáng lên, muốn bật dậy từ trên ghế nhưng bị Túc Hải đè bả vai lại.
“Không phải tôi.” Cô khẽ lắc đầu, nhìn thoáng qua Túc Hải, “Vai của anh ấy bị thương mà hai ngày này vẫn luôn đi với tôi nên không có thời gian đi thay thuốc, không biết tình huống thế nào rồi.”
Tô Định nghe vậy thì nhìn sang Túc Hải.
“Vậy tôi gọi một người tới đây cho anh nhé?”
“Được, cậu gọi người bên khoa ngoại ấy.” Thẩm Đình Huyên vội vàng gật đầu, còn chỉ đích danh nữa.
Túc Hải đột nhiên thấy dở khóc dở cười, vào lúc Tô Định xoay người thì ngăn anh ta lại: “Được rồi, rốt cuộc cậu đến đây làm gì?”
“Thì tôi đến thăm chị Thẩm đó… À, còn bây giờ thì tiện thể thăm anh luôn.” Tô Định chớp mắt, “Chủ yếu là bởi tôi cũng có xem chương trình truyền hình trực tiếp vào mấy ngày trước, chỉ có một chữ thôi, sảng khoái lắm! Ha ha, chắc chắn Lăng Thản cũng không ngờ bên kia anh ta còn chưa nằm ổn thì bên này đã bị chị Thẩm vả mặt bôm bốp rồi. Tôi cứ nhớ tới vẻ mặt của anh ta là không nhịn được thấy vui vẻ rồi.”
“……” Túc Hải không hiểu suy nghĩ này cho lắm.
“Aizz, nhìn là biết anh không hiểu rồi. Loại người như Lăng Thản, vừa dối trá vừa ngu xuẩn, nhìn thôi cũng thấy phiền, thế nên tôi chỉ thích nhìn thấy anh ta gặp xui xẻo. Chỉ có điều không được tận mắt trông thấy gương mặt đen thui của anh ta nên có hơi đáng tiếc… À mà, đây là ai vậy?” Tô Định vừa quay đầu thì thấy trên bàn hình như có để một bức tranh: “Hai người rảnh rỗi quá nên còn vẽ vời nữa hả? Đa tài đa nghệ như vậy sao? Vậy lúc nào đó hai người cũng vẽ cho tôi một bức đi.”
“Giá cao lắm, cậu không trả nổi đâu.” Túc Hải liếc nhìn anh ta rồi bước qua lấy lại bức tranh.
Bức tranh mô phỏng do họa sĩ vẽ chân dung vẽ ra thì trừ tội phạm, những người còn lại đừng nghĩ tới. Cái giá này thật sự rất đắt.
Tô Định không biết ẩn ý trong lời của Túc Hải nên vẫn đứng đó vuốt cằm suy nghĩ: “Cũng đúng, chỉ cần xem giá trị con người của tiền bối là biết chắc là bức tranh này không rẻ rồi…”
Anh ta đang nói thì bỗng dưng phát hiện ánh mắt của Túc Hải đang dừng trên người mình: “… Sao thế?”
Túc Hải vẫn nhìn anh ta như cũ.
“……”
Mấy giây sau, Tô Định thua trận: “Tôi sợ anh rồi, đôi mắt này của anh là giống gì vậy, thật sự giống như đôi mắt có thể nhìn thấy hết tất cả của Tà Vương trong truyền thuyết sao?” Anh ta lấy ra mấy tờ giấy ở trong giỏ trái cây: “Này, không phải anh muốn biết lịch trình hoạt động của ‘PILOT’ sao? Tôi đã kêu người đại diện lục thử nhưng vẫn không tìm được, phần này là do tôi lấy ở chỗ hậu viện hội [*] đó… Anh có cảm động không?”
[*] Hậu viện hội: Tổ chức đại diện cho một cộng đồng fan hâm mộ (fandom)
“…… Cảm ơn.” Túc Hải chần chờ một lát rồi nói cảm ơn anh ta.
Tô Định khoát tay một cái, “Trình độ qua loa lấy lệ kiểu này quả thực sắp cụ thể hóa luôn rồi… Được rồi, tôi đi ngay đây, đã tốt bụng mang tài liệu tới cho mà còn không được cảm kích…”
“Đi thong thả.” Lần này Túc Hải lên tiếng không chút do dự, anh chỉ nhìn tài liệu trong tay mà không hề ngẩng đầu lên.
“……”
Thẩm Đình Huyên cười một tiếng, nhiệt tình nói, “Tôi tiễn cậu ra cửa nhé.” Cô thừa dịp Túc Hải không để ý lại nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ kia cũng ở tầng này sao? Ở phòng số mấy thế?”
Nào ngờ vừa mới mở cửa đã thấy một nhân viên chuyển phát nhanh đứng ở đó. Cậu ta mặc bộ đồng phục chỉnh tề màu cam, cổ áo màu xanh lục, vì đứng ngược sáng lại còn mang mắt kính nên thoạt nhìn cả người giống như Tô Định vừa mới cầm quả quýt kia vậy.
Lúc này trong tay cậu ta đang cầm một cái hộp hình vuông, hơi cúi đầu giống như đang xác nhận thông tin trên đơn chuyển phát nhanh. Cửa bỗng dưng được mở ra, cậu ta ngẩng đầu lên, có lẽ không ngờ người bên trong là Thẩm Đình Huyên và Tô Định nên hơi sửng sốt.
“Chào cậu?”
“Chào, chào cô…” Đối phương lắp bắp: “Thẩm, Thẩm Đình… Tô Định?!”
“Ai da, không xong rồi,” Tô Định đứng ở phía sau, giọng điệu có phần vui sướng, “Tiền bối, có khi nào tối nay sẽ có scandal của chúng ta truyền ra không?”
Thẩm Đình Huyên làm bộ như không nghe thấy, cô chỉ vào cái hộp trong ngực cậu nhân viên, cười hỏi: “Cái này là gửi cho tôi à?”
“Vâng……”
“Gửi tới từ đâu vậy?”
Nhân viên chuyển phát nhanh chậm rãi nói ra một cái địa chỉ, Thẩm Đình Huyên nhướng mày, tòa cao ốc Thấm Dương? Đó không phải là địa chỉ của công ty sao? Trong công ty, người có thể gửi chuyển phát nhanh cho cô, ngoài Đỗ An Na ra thì không có ai khác cả. Hơn nữa, kể từ sau khi cô cúp điện thoại của Đỗ An Na vào ngày hôm qua, Đỗ An Na cũng hiếm khi không oanh tạc cô trên WeChat hay Weibo nữa. Vậy thì bây giờ chị ta gửi cái gì cho cô chứ… Chẳng lẽ là chấm dứt hợp đồng?”
“Làm phiền anh rồi.” Thẩm Đình Huyên nói rồi duỗi tay nhận lấy, nhưng thấy đối phương không có ý buông tay thì cô hơi sửng sốt, “Còn có việc gì nữa sao?”
“Ký tên……” Nhân viên chuyển phát nhanh như vừa tỉnh mộng, cậu ta vội vàng móc ra một tờ đơn chuyển phát nhanh trong túi ra đưa cho cô: “Cô phải ký tên ở đây ạ…”
Thẩm Đình Huyên tiện thể đặt lên hộp ký một cái, sau đó nói cảm ơn rồi xoay người nhìn gương mặt đang hiện rõ mấy chữ “hứng thú dạt dào” của Tô Định: “Cậu đóng cửa lại giúp tôi nhé?”
Tô Định cười cười, nụ cười này mang chút ý tứ sâu xa khiến Thẩm Đình Huyên thấy khó hiểu: “Vô cùng vinh hạnh.”
***
Túc Hải vẫn duy trì tư thế đứng tại chỗ lúc trước và cũng đã xem gần hết tài liệu rồi. Thẩm Đình Huyên đặt cái hộp xuống, hơi tò mò thò qua: “Anh đã phát hiện được vấn đề gì sao?”
“Tạm thời vẫn chưa nhìn ra.” Túc Hải lắc đầu, “Toàn bộ quá trình của hoạt động này đều diễn ra vô cùng nghiêm ngặt, tuy ngày hôm đó minh tinh tham dự hoạt động chỉ có mình Tô Định nhưng mà lại sắp xếp tới tận 30 nhân viên an ninh, trong đó còn có một đội đặc vụ nhỏ được huấn luyện chuyên nghiệp nữa. Nguyên nhân là vì trong buổi triển lãm này có một viên kim cương màu hồng được điêu khắc thành một đóa hoa hồng, nặng đến 15.96 cara, có giá trị vào khoảng 180 triệu trở lên.”
Lúc Thẩm Đình Huyên nghe thấy con số thì hơi sửng sốt: “Tiểu Hải anh muốn hả? Em sẽ cố gắng tích góp tiền mua cho anh nha.”
“…… Thế nên tình trạng an ninh ở hiện trường có thể nói là cực kỳ đáng tin cậy. Những nhân viên tiến vào hội trường đều phải trải qua ba lần kiểm tra để bảo đảm thân phận không có vấn đề gì. Hơn nữa, vào một ngày trước khi sự kiện diễn ra đã bắt đầu giới nghiêm rồi, mãi đến trước khi Tô Định xảy ra chuyện vào ngày hôm sau vẫn không có bất kỳ kẻ nào tiến vào hoặc rời khỏi khách sạn. Như vậy, có thể nghi phạm đã trà trộn vào nhân viên công tác, đặc biệt là những người phụ trách bố trí hội trường hôm đó, đã thế còn tìm được cơ hội động tay động chân.”
“Cũng đúng…” Thẩm Đình Huyên ngẫm nghĩ, “Vậy tiếp theo chúng ta phải điều tra những nhân viên công tác đó ạ?”
“Ừ.” Túc Hải trầm ngâm, anh hơi nghiêng đầu, động tác lật giấy chợt khựng lại: “Mùi trên người em là mùi gì vậy?”  
“Dạ?”
“Em lại đây, xoay người và giơ tay lên.”
Thẩm Đình Huyên ngoan ngoãn làm theo.
Vào khoảnh khắc cô giơ tay lên, sắc mặt Túc Hải đột nhiên thay đổi, anh chỉ vài mảng màu đỏ sậm trên ống tay áo của cô, giọng trầm xuống: “Đây là cái gì?”
Thẩm Đình Huyên không rõ nguyên do, dưới ánh mắt của Túc Hải, nghi ngờ trên mặt dần lắng đọng lại, thay vào đó là vẻ hậu tri hậu giác (*).
(*) “hậu tri hậu giác” là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra
Mấy giây sau, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía cái hộp giấy chuyển phát nhanh đang đặt ở góc bàn.
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn