Đọc truyện Hí Quỷ

Quyển 1 - Chương 8



“ Ăn cơm” – Doãn Nguyên gọi to, Lộ Ngôn cả Tiểu Loa nhất thời bỏ đồ chơi chạy vọt sang đây, vây quanh Doãn Nguyên vẫy vẫy hai cái đuôi lớn.
Lộ Ngôn quần áo chưa khô nên chỉ có thể mặc quần áo Doãn Nguyên. Quần áo Doãn Nguyên lúc này trên người cậu thừa ra hẳn một đoạn, Lộ Ngôn không để ý chỉ nhìn nhìn thức ăn trên bàn, lắc lắc tay áo nói:
  • Như thế nào lại … là mấy cái món này vậy…. >_<
Doãn Nguyên lấy gói đồ ăn thả vào cái tô lớn của Tiểu Loa một ít thức ăn, nói:
  • Rõ ràng cùng hôm qua đâu có giống nhau đâu? Còn có cậu đừng có nhìn ta như vậy! Chính mình đang ốm dậy không thể ăn lung tung, hai ngày này tốt nhất là ăn mấy món này đi!
Lộ Ngôn cúi đầu nhìn trên bàn một bát trứng chưng cà chua, một đĩa rau xào, cộng thêm một hộp cơm…..
Tiểu Loa cúi đầu nhìn tô đựng đồ của mình bên trong như phảng phất đếm được bao nhiêu viên thức ăn ….
Một người một chó nhất tề đem ánh mắt dời về phía Doãn Nguyên, trong mắt lộ rõ phức tạp Lộ Ngôn rì rì nói:
  • Doãn Nguyên có phải hay không nhà chúng ta ….rất nghèo?
Doãn Nguyên:”…..”
Doãn Nguyên hít sâu một hơi nói:
  • Ăn nốt bữa nay,tối tôi đưa cậu đi ăn đồ ăn ngon.
Lộ ngôn nghe xong mặt đầy biểu tình “tôi biết rồi” cầm lấy chiếc thìa khuấy khuấy trứng gà trong bát nói:
  • Tôi nhớ trước đây cũng không ăn được cơm…
Nói xong Lộ Ngôn chính mình sửng sốt một chút. Doãn Nguyên không để ý tới ánh mắt cầu xin của Tiểu Loa nữa mà đi tới bàn ăn nhíu mày hỏi:
  • Sao vậy? cậu nhớ ra cái gì à?
Lộ Ngôn trong mắt lóe lên quang mang, liền lắc đầu mệt mỏi:
  • Không có… Tôi cũng không biết làm sao mà tự nhiên lại như vậy..
Doãn Nguyên nhìn Lộ Ngôn thở dài. Hồn thể bị hao tổn chính là trở thành cái dạng như thế này, mất trí nhớ sau lại ngẫu nhiên nhớ ra một đoạn ngắn kí ức, nhưng nó chỉ là lóe qua không duy trì được bao lâu.
  • Ăn đi.
Doãn Nguyên lấy cho Lộ Ngôn một ít cơm trắng, ngữ khí cũng đã ôn nhu hơn trước nhều lần. Lộ Ngôn gật gật đầu, xúc một thìa cà chua trứng lên trộn với cơm chậm rãi ăn.
Hôm nay ngoài trời vẫn âm u, nhưng mưa lại không hề rơi xuống, Doãn Nguyên nhìn qua lớp cửa kính ra bên ngoài nhíu mày. “Này khí trời không đúng a”. Mây đen che khuất mặt trời, dương khí không xuất hiện âm khí liền thay thế bắt đầu nảy sinh. Người thường chỉ cảm giác được độ ấm giảm xuống không khí có chút lạnh hơn, nhưng mà với Doãn Nguyên mà nói thì chuyện không chỉ đơn giản vậy, phía chân trời xa xa anh thấy nhợt nhạt có một tầng hắc khí.
Theo lẽ thường mà nói, dù cho mặt trời có bị che khuất thì ngay giữa ban ngày vậy cũng không thể như vậy, nhưng hôm nay thực sự rất kì quái. Anh chợt nhớ tới lần mua đồ ở con ngõ nhỏ kia, lão phụ nhân đã nói, “ Cửa” mở ra rồi, liền cảm thấy lo lắng.
  • Anh không phải dẫn tôi ra ngoài sao? – Lộ ngôn từ phía sau thình lình vỗ vai Doãn Nguyên.
Doãn Nguyên lần này cũng đã quen hơn cũng không bị dọa sợ nữa, hắn xoay người nhìn người ở sau thân hình quả thật không hợp với bộ quần áo, liền nói:
  • Đi thôi, tiện đường mua cho cậu vài bộ quần áo mới.
Lộ Ngôn trên người mặc áo sơ mi của Doãn Nguyên, hai bên tay áo vén lên trên, bên dưới liền nhét một đoạn áo thừa vào trong quần bò, tìm tìm lục được một cái thắt lưng cột vào, trên chân vẫn đeo cái giày ván trượt kia.
  • Anh nói vì sao người trưởng thành mà chân không hề có to ra vậy? – Lộ ngôn đi phía sau Doãn Nguyên hỏi.
Doãn Nguyên tùy tay đem thứ gì dán lên cánh cổng đơn không quay lại nói:
  • Ai nói chân không hề to ra.
  • Tại tôi cảm giác chân mình không hề lớn so với trước á.
Doãn Nguyên không hiểu nổi tư duy của Lộ Ngôn, bất đắc dĩ tiếp lời:
  • Thế cậu sinh ra đã có chân to như thế này r sao?
Lộ Ngôn lần này không làm phiền anh nữa ngoan ngoãn đi theo.
Cả quá trình đi ăn cơm lẫn mua quần áo đều thuận lợi, chỉ là đúng lúc làm sao hai người vừa ngồi vào taxi về nhà  là cuồng phong nổi lên, chỉ chốc lát mưa to như trút xuống. Trời mưa lần này thật to, trên cửa kính xe cần gạt nước hoạt động hết công suất, đợi đến hai người bước xuống xe thì nước mưa đã ngập tới cổ chân. Tiểu khu không để cho xe vào nên Doãn Nguyên đành đem áo khoác đội lên đầu mình cùng Lộ Ngôn rồi một đường chạy như điên vào, nhưng vừa bước vài bước quần áo liền ướt sũng, Doãn Nguyên thấy như vậy không được đành kéo Lộ Ngôn vào một cái đình nhỏ trên mặt cỏ tiểu khu nán lại đợi mưa nhỏ hơn. Bên ngoài mưa to vẫn tạt vào nhưng so ra chạy dưới trời mưa vẫn òn tốt hơn nhiều, Lộ Ngôn trên người ướt sũng là nước, Doãn Nguyên liền cau mày nhìn ra trời mưa bên ngoài. Mưa to mang theo cả từng sợi hắc khí, quả thật không bình thường chút nào…..
( Lời ed muốn nói: ôi mỏi tay quá…)
CHƯƠNG 8:
Lạc Dương, phủ Doãn gia.
Pía sau núi cùng từ đường và phủ của Doãn gia chính là nơi cấm địa không cho phép ai được tiến vào, lúc này đầu xuân hoa đào trên núi nở rộ đầy trời, ong bướm quanh quẩn nơi này như một bức tranh tuyệt đẹp không có ở nhân gian. Thế nhưng ở rìa của khu rừng hoa đòa lại xuất hiện bốn phương là bốn lão gia tử Đông Tây nam Bắc, ngồi xếp chân xuống đất, mà phía Đông kia chính là Doãn Thanh Tùng.
Bốn người giữ nguyên tư thế ngồi không đổi sắc, tay kết ấn đặt dưới rốn hai mắt nhắm nghiền.Đột nhiên lão giả ngồi ở phương Bắc mở mắt hô to:
  • Tại hướng Tây Bắc!
Ngay lập tức ba người còn lại  giơ tay lên, ba luồng khí vô hình từ ba nơi còn lại nhập vào người lão giả. Ông ta diện mạo nhanh chóng phát sinh biến hóa, lúc đầu tái nhợt rồi biến đen dần, khuôn mặt đầy nếp nhăn bắt đầu như trẻ hóa lại. Nhưng mà khuôn mặt trẻ hóa chỉ như trong chớp mắt sau đầy rồi sau đấy già đi nhanh chóng như bị cái gì đó hút hết tinh khí, cuối cùng cả người chỉ trơ lại chút da bọc xương gầy đáng sợ.
Nhất thời bốn phía không có âm thanh nào. Cuối cùng Doãn Thanh Tùng đứng lên đối với thi thể lão giả cúi lạy một vái. Người thiếu phụ xinh đẹp ở hướng nam, cùng một cô gái còn trẻ ở hướng Tây lúc này cũng đều đứng lên nhất thời cúi đầu một cái…
Tây An,
Mưa to như trút xuống không tới hai mưới phút, trên đường nước mưa ngập tới đầu gối, mọi người trong thành phố đều lo lắng, thế rồi mưa đột nhiên nhỏ dần rồi tạnh hẳn. Mặt trời lúc này như đột phá tầng mây bước ra ngoài rải xuống mặt đất tinh quang vàng chói. Toàn bộ hệ thống thoát nước của thành phố nhanh chóng hoạt động, nước mưa hướng những con cống mà trút xuống nhìn xa xa trông như những con lốc xoáy nho nhỏ.
Cả người đều ướt sũng, Doãn Nguyên kéo Lộ Ngôn về nhà, đi tới cánh cổng đơn ở cửa nhà thì dừng lại cước bộ một chút, trong lúc anh đi ra ngoài thì lá bùa mà anh dán trước cửa nhà đã bị mưa đánh vào rơi xuống đất, phù chú trên lá bùa dường như cũng hiện ra mơ hồ.
  • Làm sao? – Lộ Ngôn nhìn Doãn Nguyên trầm lặng hoang mang hỏi.
Anh chỉ lắc đầu nói:
  • Không có gì.
Lá bùa kia là vật mà nước lửa không thể xâm phạm vậy mà như vậy, xem ra mưa lần này thật sự có vấn đề. Tiểu Loa ở nhà mãi không thấy người về lo lắng không thôi chạy ra chạy vào, cuối cùng vừa lúc nó không chịu được nữa thì Doãn Nguyên cùng Lộ ngôn trở về. Doãn Nguyên không có tinh lực đi quản nó nữa, anh kéo Lộ Ngôn vào phòng tắm, lấy bộ quần áo mới ra rồi bảo với  cậu:
  • Mau tắm rửa đi, không cảm mạo bây giờ.
Lộ ngôn đang vụng trộm cho Tiểu Loa ăn một khối cơm trưa lớn còn lại, nghe vậy liền chạy tới phòng tắm, chỉ thấy Doãn Nguyên đã cởi xong nửa người trên, hiện tại đang cầm vòi hoa sen cho nước vào bồn tắm. Lộ Ngôn nhìn nhìn làm da màu mạch trên người Doãn Nguyên, đơ đơ nói:
  • Chúng ta cùng nhau tắm sao?
  • Bằng không thì thế nào? – Doãn Nguyên nhướn mày.
Lộ Ngôn nhún vai, thoải mái bắt đầu cởi quần áo.
Doãn Nguyên:” ….”
Doãn Ngyên thực ra không tính toán là hai người sẽ cùng nhau tẩy rửa, chỉ là muốn hù dọa Lộ Ngôn một chút xem thế nào!!  Ai ngờ!!! Đâm lao phải theo lao thôi, Lộ Ngôn đã thoát được gần hết quần áo chỉ còn một cái quần lót, Trên người ấn ký buổi sáng Doãn Nguyên lưu lại vẫn còn chưa tan, hôn ngân ứ đỏ xen lẫn màu da trắng nõn, cứ như dụ dỗ Doãn Nguyên đầu óc nóng lên.
  • Tôi đột nhiên nhớ ra là chưa cho Tiểu Loa ăn cơm! Cậu cứ tắm trước đi rồi tôi tắm sau cũng được.. – Thừa dịp Lộ ngôn chưa cởi quần lót, Doãn Nguyên buông lại một câu rồi chạy trối chết ra ngoài..
Lộ ngôn nhanh tay tiếp lấy cái vòi hoa sen mà Doãn Nguyên nhét cho mình, nhìn cánh cửa phòng tắm “Ầm” một cái đóng lại, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên liền cười khúc khích.. Chính mình hiện tại như vầy có vẻ gì thẹn thùng đâu mà anh ấy phải ngại.
Tắm rửa xong đổi quần áo mới, Lộ Ngôn vui vẻ hẳn lên. Tiểu loa bị Doãn Nguyên tinh thần không yên nghiêm khắc khống chế sức ăn ủy khuất không thôi. Lộ ngôn thương nó, thế là tranh thủ lúc Doãn Nguyên tắm rửa thì lấy đồ ăn cho nó, cơ mà lục tung cả phòng khách lên cũng không tìm thấy mấy gói đồ ăn cho chó của Tiểu Loa, đành phải ngồi xổm xòe tay với Tiểu Loa tỏ vẻ chính mình cũng bất lực.
Lộ ngôn sờ sờ đầu Tiểu Loa an ủi nó:
–        Không có việc gì không có việc gì, ta sẽ lại trộm cơm trưa cho ngươi ăn ha.. ( ̄▿ ̄)
Tiểu Loa nghe xong lập tức như bổ huyết sống lại, liền cọ tới cọ lui trên người Lộ Ngôn làm nũng bán manh…
Vì thế lúc Doãn Nguyên tắm rửa xong ra, vốn cả đĩa cơm trưa to ụ nay chỉ còn có hai ba miếng cơm thừa lại. Lộ ngôn nhìn thấy ánh mắt Doãn Nguyên nguy hiểm liền vội nói:
  • Tôi ăn, là tôi ăn đó..!!! Thực ra hôm nay đi nhiều tôi có điểm hơi đói.!
Doãn Nguyên câm nín chỉ có thể cắn răng từng chữ:
  • ….. Tiểu loa mày mau đem hột cơm còn dính ở dưới cằm mau liếm cho sạch.
Rồi anh đem chút cơm trưa còn lại ăn luôn, ngăn không cho Tiểu Loa tìm được đồ ăn nữa. Sau Doãn Nguyên mở ti vi tìm kênh hoạt hình cho cả người lẫn chó xem, Lộ ngôn cùng Tiểu Loa thấy tivi mở liền sấn lại ôm nhau ngồi trên sàn trải thảm, chăm chú xem cũng không phiền nhiễu gì nữa.
Doãn Nguyên vừa lòng gật đầu, còn chính mình thì vào trong phòng cạnh kia. Khóa trái cửa, Doãn Nguyên bật đèn, nhìn đồ đạc trong phòng chất thành đống. Trên giường không có có chăn đệm gì cả, chỉ có tấm vải Trấn Hồn linh cùng một số đồ vật kì quái khác đặt ở trên. Hai bên giường là tủ nhỏ, đối diện là một bàn trang điểm, trừ đó ra thì trong phòng không còn đồ đạc nào khác.
Doãn Nguyên cầm một xấp lá bùa, bắt đầu ngồi trên bàn trang điểm vẽ đồ án lên lá bùa, tay anh thoáng cái vung lên, liền một hồi vẽ được hơn mười tấm.Lúc này Doãn Nguyên mới từ bỏ buông bút xoa xoa cổ tay, rồi từ đống đồ linh tinh trên giường cầm ra một tiểu đao. Tiểu đao kia chỉ nhỉnh hơn con dao gọt hoa quả một chút, toàn thân đen tuyền, ánh đèn trong phòng chiếu vào thân đao phản ra sáng bóng.
Doãn Nguyên xắn tay áo lên, dùng ngón trỏ trái giơ lên còn tay phải cầm tiểu đao nâng cao, ngón tay lau qua mặt đao sáng bóng. Doãn Nguyên liền mím môi tại chỗ cửa sổ lơ lửng tay chuyển động như vạch khắc hình thù kì dị nào đó, rồi chỉ trong chốc lát, mồ hôi trên người anh bắt đầu rơi xuống, hai tay không ngừng run lên. Ước chừng qua mười phút, Doãn Nguyên phải dùng tay trái cố định cổ tay phải cầm đao kia, giống như đang cầm phải vật ngàn cân vậy, hai tay run run cuối cùng cũng buông được tiểu đao xuống.
Lúc này, một phù chú phòng ngự được khắc lên trên cửa sổ kia như tiêu thất không thấy đâu, thế nhưng mưa gió đang gào thét bên ngoài kia lại giống như bị ngăn cách vô hình chung không còn quấy nhiễu ảnh hưởng tới bên trong nhà nữa. Doãn Nguyên nghỉ ngơi vài phút rồi thu thập tốt mọi thứ, cho thanh tiểu đao kia vào trong túi rồi mở cửa ra ngoài.
Lộ ngôn bên ngoài tự mình đổi kênh, đang ngồi ôm Tiểu loa xem tiết mục hài trên tivi, cười đến nỗi nghiêng ngả xung quanh, không hề phát hiện ra Doãn Nguyên đã ra ngoài. Doãn Nguyên không gọi cậu, chỉ đưa mắt nhìn tivi, tiết mục kia đang tới cảnh vài thằng nhóc con đang ở tại công viên chơi trò đuổi nhau trốn tìm. Anh quay về phòng ngủ tiếp tục công việc khắc phong ấn của mình.
Đợi đến khi phong ấn trong phòng ngủ cũng khắc xong, Lộ ngôn đã ngáp dài ngáp ngắn chạy tới phòng ngủ của cậu, lầm bầm:
  • Tôi buồn ngủ quá rồi!
Doãn Nguyên không nói gì chỉ nghĩ cậu ta đến thật đúng lúc. Hôm nay buổi sáng đã thân mật rồi nên bây giờ hai người không còn kiêng kị nữa hôm nay nằm chung cùng ngủ. Lộ Ngôn chui vào ổ chăn, chỉ lộ ra con ngươi bên ngoài nói với Doãn Nguyên:
  • Anh không ngủ sao?
Doãn Nguyên chỉ bảo:
  • Cậu cứ ngủ trước làm ấm ổ chăn cho tôi đi, tôi còn có việc sẽ ngủ sau.
Lộ ngôn lại ngáp một cái nữa, mắt đều đã gần díp lại, uy uy nói:
  • Tôi có thể gọi Tiểu Loa vào ngủ chung được không?
  • Không được! Nó chỉ có thể ngủ ở chỗ của mình!
Cường liệt cự tuyệt Lộ Ngôn, Doãn Nguyên đen mặt đóng cửa tắt đèn, đi tới phòng khách. Tiểu Loa đang ở bên chậu nước uống uống say sưa, nó thấy Doãn nguyên ra liền sặc vài hụm, Doãn Nguyên trợn trắng mắt nhìn nó đè thấp âm thanh:
  • Ăn cây táo rào cây sung!!
Tiểu Loa há miệng định kêu to gọi, Doãn Nguyên liền nhanh tay bưng kín mõm nó, nói:
  • Im miệng! cậu ấy đang ngủ.
Tiểu Loa nghe vậy lắc lắc cái đuôi, Doãn Nguyên liền buông lỏng tay ra,sờ sờ đầu nó, rồi đi tới ban công trước cửa sổ sát đất chuẩn bị vẽ bùa. Tiểu Loa nhìn anh lo lắng liền cọ cọ chân anh. Doãn Nguyên hiểu được ý nó, liền cúi thấp người cọ vào đầu nó:
  • Tao không sao, mày cũng cảm giác được hôm nay mưa không thích hợp đi, chờ ta đem mọi thứ trong nhà làm tốt thì có thể an tâm rồi.
Dứt lời Doãn Nguyên đứng dậy chuẩn bị sử dụng khắc hồn đao.
Khắc Hồn đao vốn là vật gia truyền của Doãn gia, Doãn gia đời thứ nhất vẫn chưa truyền lại cho đời sau Khắc hôn đao tâm pháp đã tạ thế, chỉ dặn dò con cháu đời sau rằng đao này vĩnh viễn không thể mang ra. Bởi vì người đời sau không tìm ra được cách dùng của nó nên thanh đao này cũng dần dần bị quên lãng. Chỉ đến khi một lần ông nội của Doãn Nguyên dọn vệ sinh nên đã tìm được thanh đao này.  Khắc Hồn đao trăm năm không được trọng dụng, nay lại như có cơ duyên xảo hợp, người Doãn gia lại tìm ra được tâm pháp sử dụng đao lần nữa.
Khắc Hồn đao, đao như tên gọi, chỉ có thể làm thương tới linh hồn.
Tam giới, vô luận nhân quỷ thần thì vẫn là yêu vật, đều không đào thoát được chữ “ Hồn”, mà Khắc Hồn đao đối với “Hồn” thì tạo ra thương tổn vĩnh viễn không thể vãn hồi với “ hồn”. Nhưng Doãn Nguyên khi còn bé đã lấy đao này ra nghịch lại phát hiện ra nó có công dụng khác, nếu dùng trận pháp phòng ngự do Khắc hồn đao làm ra như vậy trận pháp này sẽ trở nên có công hiệu thêm nhiều lần. duy nhất chỉ có một nhược điểm đó là dùng Khắc Hồn đao để khắc ra trận pháp thì sẽ tốn rất nhiều tinh khí, vì vậy trong một khoảng thời gian sau đó sẽ bị suy yếu đi.
Thế nhưng Doãn Nguyên không hề tiếc công, dùng đao này vì chính nhà của mình mà bày bố tầng tầng bảo hộ. Ngay lúc Doãn Nguyên khắc xong trận pháp phòng ngự thì Tiểu Loa đột nhiên lỗ tai giật giật, sau đó nó đứng lên nhìn chằm chằm về cánh cửa nhà chính.
Đông, đông,đông.
Đông, đông, đông.
Đông, đông,đông.
Từ cánh cửa chính từng tiếng đập cửa có tiết tấu vang lên rõ ràng trong đêm.
End #8
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn