Đọc truyện Hẹn Ước Mười Năm

Chương 47



Chương Hiển Sơ liên tục lải nhải, lúc thì mắng chửi Hải Minh Sinh, lúc thì tâng bốc Kẻ Tạo Mưa, trông giống như bị tâm thần phân liệt.
Sau một hồi lắng nghe, Giang Thu Thu dần dần nhận ra cuộc đối thoại của họ dường như chỉ xoay quanh sàn mô phỏng, thỉnh thoảng xen lẫn ID của những người nổi tiếng trên sàn mô phỏng như X.
Cô đã có suy đoán trong lòng, không chịu nổi lại nhìn sang những người bên cạnh Chương Hiển Sơ. Gương mặt của họ đều rất trẻ, có vẻ như không quen biết nhau, nhưng lại lộ ra sự kích động dè dặt… Giống như bầu không khí tụ họp offline của cư dân mạng. 
Nhận thấy ánh mắt của cô, Chương Hiển Sơ cũng quay sang nhìn cô, hất mũi rất thô lỗ, “Nhìn cái gì? Tôi cứ chửi Hải Minh Sinh đấy, không phục thì cậu đăng bài chửi tôi đi!” 
Giang Thu Thu: “…”
Tắt filter của fan mẹ, đối mặt với một Chương Hiển Sơ chân thật, rốt cuộc cô đã hiểu rõ tại sao đám anti-fan của mười năm sau lại thù ghét anh ấy đến vậy. 
Anh ấy đúng là ác mồm ác miệng.
Giang Thu Thu nghẹn lời, một lúc sau mới nói từ tốn: “Mình không phải là fan của Hải Minh Sinh, mình cũng ghét anh ta…”
“Ủa?” Chương Hiển Sơ choáng váng, hơi nghi ngờ, “Thật á?”
Giang Thu Thu nhìn cậu, ánh mắt chan chứa tình thương dành cho một đứa thiểu năng, “Có dấu hiệu gì cho thấy mình là fan của Hải Minh Sinh không?”
Chương Hiển Sơ cẩn thận suy nghĩ, hình như đúng là không có. Lúc nãy cô ấy chỉ nhắc đến tên của Hải Minh Sinh. Có điều cái miệng độc địa của cậu khiến cậu thốt ra theo bản năng: “… Nữ?”
Giang Thu Thu trợn ngược mắt, quan sát cậu từ trên xuống dưới mới khẽ mỉm cười, “Mẹ của cậu đây cũng là nữ, bà ấy thích Hải Minh Sinh à?”
Chương Hiển Sơ: “…” Cô gái này chửi người khác mà vẫn rất lễ phép, còn sử dụng kính ngữ. 
Mặc dù Chương Hiển Sơ độc mồm độc miệng, nhưng có một ưu điểm là biết sai biết sửa, chứ không cứng miệng cãi ngang. Bị Giang Thu Thu giễu cợt cũng không thẹn quá hóa giận, mà chỉ im lặng một lát, sau đó ngại ngùng sờ gáy, “Xin lỗi, mình hiểu lầm, không phải cố tình nói cậu…”
Giang Thu Thu thấy cậu ấy có thái độ nhận sai nên cũng không chấp nhất, sảng khoái xua tay, “Mình chấp nhận lời xin lỗi của cậu.”
Hiểu lầm giữa hai bên đã được giải tỏa, lúc này Giang Thu Thu mới tò mò hỏi thăm: “Lúc nãy mình nghe thấy các cậu luôn nói về chuyện sàn mô phỏng Đại học Châu Xuyên, lẽ nào các cậu đều là người chơi của sàn mô phỏng?”
“Đúng rồi.” Chương Hiển Sơ gật đầu, chỉ sang nhóm người bên cạnh, “Tụi mình là những người chơi lọt vào top 10 sàn mô phỏng Đại học Châu Xuyên của năm, vì vậy mới có vé vào lớp do Di Cảnh trao tặng.”
Giang Thu Thu không lấy làm ngạc nhiên sau khi nghe xong. Cô vừa mới đoán ra, nên tỏ vẻ bừng tỉnh rồi hỏi: “Vậy cậu là?”
Cô đang hỏi về danh tính trên diễn đàn. 
Chương Hiển Sơ cũng thẳng thắn trả lời: “ID tài khoản của mình là Gà Mờ ZXC.”
Giang Thu Thu: “… À, thì ra bạn chính là Xe Đạp*!”
*ZXC ở đây là viết tắt của zìxíngchē, có nghĩa là xe đạp.
Gà Mờ ZXC, ba chữ cái cuối cùng không rõ ý nghĩa, vì vậy cư dân mạng thường mặc định là xe đạp.
Chương Hiển Sơ đổ mồ hôi hột, “Không phải xe đạp, là chữ cái đầu tiên của tên mình. Mình tên là Chương Hiển Sơ*.”
*Phiên âm tiếng Trung của tên Chương Hiển Sơ là Zhāng Xiǎn Chū.
“Thì ra là nghĩa đó.” Giang Thu Thu lại tỏ vẻ bừng tỉnh, giả vờ mình vừa mới biết tên của Chương Hiển Sơ.
Lúc này Chương Hiển Sơ cũng nhớ đến chuyện gì đó, nhìn Giang Thu Thu, “Đợi đã, hàng của tụi mình đều là người chơi của sàn mô phỏng, chẳng lẽ cậu cũng vậy?”
Cậu lặng lẽ đếm những người đã có mặt, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, “Cậu là X?!!”
“Đúng rồi, tụi mình mới trao đổi ID với nhau, chỉ còn lại X chưa tới. Cậu chính là X!” Chương Hiển Sơ tỏ vẻ kích động khi phát hiện ra sự thật, ánh mắt nhìn Giang Thu Thu đột nhiên khác hẳn, “Không ngờ cậu lại là con gái. X, cậu cũng đỉnh lắm đấy! Cả sàn mô phỏng chỉ có cậu có thể theo kịp Kẻ Tạo Mưa thôi! Wao!!”
Ngay cả “Wao” cũng được thốt ra… Các anh đại thần của mười năm sau làm sao vậy? Đúng là khiến người ta vỡ mộng.
Giang Thu Thu hơi ngả người về sau, bình tĩnh nói: “Xin lỗi, mình không phải là X.”
Chương Hiển Sơ đang định trò chuyện vui vẻ với X, “… Hả?” 
Giang Thu Thu gật đầu, tàn nhẫn dập tắt hy vọng của cậu, “Vé vào lớp của mình là do một người bạn cho.” 
“Gì! Làm hại mình kích động!” Chương Hiển Sơ rũ vai. Sự thất vọng thể hiện rõ trong lời nói, sự nhiệt tình dành cho Giang Thu Thu bỗng chốc nguội đi, “Haiz, mình nên biết trước mới đúng. X độc đoán lắm mà, sao có thể là một cô gái thắt bím tóc cơ chứ!” 
Giang Thu Thu liếc xéo cậu ta, “Cậu đây cũng độc đoán lắm, chẳng lẽ là do mẫu thân chưa bao giờ thắt bím tóc cho cậu?”
Cô ấy lại dùng kính ngữ lễ phép giễu cợt mình!
Chương Hiển Sơ ngoan ngoãn nhận thua, “Mình sai rồi.” 
Giang Thu Thu: “Ngoan.” Mẹ tha thứ cho con.
Chương Hiển Sơ: “…” Có cảm giác bị thua thiệt, nhưng không dám phản bác.
Cậu rụt cổ, lặng lẽ nhẩm đếm lại những người có mặt ở đây, lẩm bẩm thắc mắc: “Vậy X đâu? Cậu ấy không tới sao?” 
Cùng lúc đó, rất nhiều suy nghĩ cũng nhanh chóng xẹt qua đầu Giang Thu Thu… Cô đại khái đoán được vé vào lớp của Trịnh Tự là từ đâu tới.
Á, không hổ là đàn anh, thật là đỉnh của chóp! Em lại có thể nè!
Cuối cùng, Chương Hiển Sơ không đợi được X như mong đợi. Trong lúc cậu đang trách móc không cam lòng, lớp bồi dưỡng Di Cảnh đã chính thức khai giảng. Người sáng lập tập đoàn đầu tư Di Cảnh là Dương Tông Anh bước lên bục giảng dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người. 
Khi Giang Thu Thu bắt đầu tìm hiểu cách hoạt động của thị trường đầu tư, Dương Tông Anh đã nghỉ hưu. Sự hiểu biết của cô về đại thần quỹ đầu tư tư nhân trong nước này còn nhiều hơn trong một số hình ảnh, tài liệu có liên quan đến tập đoàn đầu tư Di Cảnh còn tồn tại. Đây là lần đầu tiên cô được gặp Dương Tông Anh bằng xương bằng thịt, lại còn là thời điểm ông vẫn còn trong độ tuổi trung niên. 
Dương Tông Anh có khí chất thanh tao, lúc giảng bài vẫn luôn nở nụ cười, giọng nói cũng êm dịu, khác hẳn với phong cách cương quyết của ông khi trên thương trường đầu tư. 
Chủ đề của khóa học hôm nay có tên là 《Kết nối, Di động, Thay đổi cục diện trong tương lai》. Nội dung chính tập trung vào xu hướng phát triển ngành khoa học công nghệ mới nổi tiếp theo, đại diện là ngành Internet, cũng như vai trò thúc đẩy và dẫn dắt của vốn đầu tư trong đó.
Giang Thu Thu lắng nghe rất chăm chú, giữa giờ có vài lần không kìm được lòng mà khen ngợi.
Chẳng trách lớp bồi dưỡng Di Cảnh được giới tinh hoa tung hô như vậy. Phải nói rằng tập đoàn đầu tư Di Cảnh thực sự có tầm nhìn vô cùng độc đáo trên thị trường đầu tư. 
Dương Tông Anh cũng không chọn những nội dung quá cao siêu, chỉ dựa trên thông tin hiện có, những tín hiệu khi đưa ra chính sách, cũng như sự hiểu biết và phán đoán của bản thân về ngành. Ông bình tĩnh phác họa ra một bản kế hoạch tương lai mà mình phỏng đoán cho mọi người.
Đối với những người có mặt tại đây, bản kế hoạch này là một sự tưởng tượng, là sự suy đoán, là một hình ảnh chưa xác định, cần thêm thông tin để chứng thực và thời gian để chứng minh. 
Nhưng đối với Giang Thu Thu, đó lại là “Sự biết trước”, là sự khẳng định nếu đối chiếu với lịch sử tương lai mà cô biết. 
Cô thực sự bội phục Dương Tông Anh. Ông là một người có tầm nhìn xa trông rộng, rất nhiều phán đoán của ông về xu hướng trong ngành đều chính xác. Mặc dù không phải tất cả đều đúng, nhưng như thế đã rất xuất sắc rồi. Chẳng trách tập đoàn đầu tư Di Cảnh có thể trở thành chuẩn mực đầu tư ở Trung Quốc.
Một trong những điều khiến Giang Thu Thu kinh ngạc nhất là Dương Tông Anh còn đề cập đến xu hướng phát triển của Internet trong tương lai có thể được chuyển sang điện thoại di động. Nói cách khác, điện thoại di động rất có thể trở thành một phương tiện truyền đạt tiếp theo dẫn đầu cho sự thay đổi của ngành. 
Điện thoại Apple iPhone 3G thế hệ thứ hai vừa được phát hành vào tháng Sáu. iPhone 4 và iPad được mệnh danh là “Sự cứu rỗi ở nhà tù Shawshank”, phải đến hơn một năm sau 2010 mới được ra đời.
Vào thời điểm này, khái niệm Wifi và 4G vẫn chưa được phổ biến rộng rãi. Sự hiểu biết về Internet “Di động” của đa số mọi người vẫn tập trung vào laptop. Rất nhiều người cho rằng những hạn chế về địa điểm truy cập mạng sẽ được gỡ bỏ trong tương lai, để mọi người có thể lên mạng mọi lúc mọi nơi. Đó chắc chắn phải là một chiếc laptop nhẹ và mỏng hơn. 
Mặc dù điện thoại ngày càng tân tiến, nhưng chức năng chủ yếu vẫn là gửi tin nhắn và gọi điện thoại. Mặc dù cũng có thể lên mạng, nhưng màn hình quá nhỏ, có rất nhiều hạn chế, dù là truy cập QQ hay lướt web đều rất khó chịu. Những người hơi lớn tuổi sẽ trực tiếp bỏ qua chức năng này. Điện thoại người già đơn giản và dễ cầm mới là sự lựa chọn hàng đầu của họ. 
Làm việc bằng điện thoại thay cho laptop là điều không ai ngờ tới.
Nếu như Giang Thu Thu xuyên không từ mười năm sau về đây, chỉ bằng chiếc điện thoại nắp trượt Nokia tối tân nhất mà cô đang dùng, hơn nữa còn chạy trên hệ điều hành Symbian OS*, cô cũng khó có thể tưởng tượng được chỉ vài năm sau, điện thoại sẽ phát triển thành ra như vậy.
*Symbian OS: Một hệ điều hành đã ngừng phát triển, được viết và sử dụng phổ biến cho hầu như điện thoại di động của những năm 90 và đầu thế kỉ 21.
Trong một không gian rộng lớn như thế này, Dương Tông Anh lại đang giảng dạy trong lớp bồi dưỡng, ông cho rằng phương tiện truyền đạt tiếp theo dẫn đầu cuộc cách mạng Internet sẽ là điện thoại. Mặc dù ông không thể mô tả chính xác điện thoại trong tương lai sẽ có hình dạng gì, nhưng dường như ông có một sự nhạy bén tự nhiên đối với ngành này. Ông cho rằng sự phát triển của công nghệ thông tin chắc chắn sẽ nhanh chóng và dễ dàng hơn, cuối cùng còn được phổ biến rộng rãi cho tất cả mọi người. Để đạt được mục tiêu này, chắc chắn điện thoại sẽ có nhiều chức năng hơn.
Quan điểm của Dương Tông Anh đã khơi dậy cuộc thảo luận giữa một số người ngồi đây. Có người bị thuyết phục bởi suy luận của ông. Nhưng cũng có người không thể tưởng tượng được điện thoại còn có thể biến thành hình dạng gì, huống hồ còn dẫn đầu cuộc cải cách mới.
Sau tiết học là khoảng thời gian 15 phút để đặt câu hỏi. Có một số sinh viên nói lên thắc mắc trước đó, Dương Tông Anh trả lời từng câu một. Nhưng dù vậy, không phải ai cũng có thể hiểu hết.
Dường như Dương Tông Anh đã sớm liệu trước việc này. Biết trước sẽ luôn cảm thấy lạc lõng. Ông chỉ phụ trách giảng giải những gì mình biết và có thể tiết lộ. Còn về việc mọi người có chấp nhận những quan điểm đó hay không thì không nằm trong phạm vi suy xét của ông, ông cũng không ép buộc thuyết phục.
Sau khi kết thúc tiết học của Dương Tông Anh sẽ là quy trình mới được bổ sung vào lớp bồi dưỡng lần này —— Chia sẻ chủ đề liên quan đến từ sinh viên đứng đầu sàn mô phỏng Đại học Châu Xuyên của năm.
Nghe nói phần này được sắp đặt để phối hợp với chủ đề giảng dạy của Dương Tông Anh. Tập đoàn đầu tư Di Cảnh cho rằng những thay đổi do khoa học công nghệ tạo ra rất mạnh mẽ và khác thường. Mà những người trẻ ở đây sẽ mang đến những thay đổi không ngờ trong ngành mới đầy nhiệt huyết và năng động.
Cụm Đại học Châu Xuyên là nơi quy tụ những trường đại học đứng đầu thành phố Châu Xuyên. Sinh viên ở đây chắc chắn sẽ là trụ cột của ngành trong tương lai.
Chính vì vậy, lần này tập đoàn đầu tư Di Cảnh cố tình sắp đặt khâu này, để đại diện sinh viên xuất sắc nhất của Công đoàn Đại học Châu Xuyên chia sẻ quan điểm, cũng là cơ hội va chạm quan điểm của các trụ cột trong tương lai.
Thật không may, Kẻ Tạo Mưa là quán quân sàn mô phỏng Đại học Châu Xuyên của năm đã khéo léo từ chối lời mời lần này, cho nên đành phải đổi thành á quân Hải Minh Sinh. May mắn là Lý Hàn Minh vận hành tài khoản Hải Minh Sinh là thực tập sinh, vừa trúng tuyển vào tập đoàn đầu tư Di Cảnh, vì thế mới có thể trao đổi dễ dàng hơn.
Lý Hàn Minh là người nổi tiếng của Công đoàn Đại học Châu Xuyên. Có khá nhiều người ngồi đây biết đến anh ta, trong đó còn có fan của anh ta. Vì vậy khi anh ta vừa bước lên sân khấu, dưới sân khấu đã có người reo hò và vỗ tay cho anh ta. 
Lý Hàn Minh khẽ mỉm cười, gật đầu chào hỏi rất phong độ và lịch sự, “Xin chào mọi người, tôi là Lý Hàn Minh – Sinh viên khoa Tài chính của Đại học Châu Xuyên. Thế nhưng một số bạn có mặt tại đây có lẽ đều quen thuộc với tài khoản của tôi trên sàn mô phỏng Đại học Châu Xuyên. Tôi chính là Hải Minh Sinh.”
Chương Hiển Sơ lập tức trợn ngược mắt, vừa nôn mửa vừa xỉa xói: “Đệch con mợ, đúng là cái thằng chuyên làm màu. Cả khu đô thị đại học đều bị anh ta sắp đặt hết rồi! Tối nay về, tôi sẽ đăng ký mười tài khoản phụ, tạo 100 bài anti anh ta!”
“Aaaa, tại sao Kẻ Tạo Mưa không đến? Kẻ Tạo Mưa phải đến mới có thể quật vào mặt thánh Hải làm màu! Tôi hận Kẻ Tạo Mưa… À không, tôi vẫn yêu Kẻ Tạo Mưa!” 
Giang Thu Thu: “…” Cậu ấy đúng thật là bị tâm thần phân liệt rồi. 
“Tập đoàn đầu tư Di Cảnh chắc là làm việc bí mật rồi. Kẻ Tạo Mưa không đến thì cũng có thể nhường cho X lên mà. X giỏi lắm ý, là người duy nhất có thể theo kịp bước chân của Kẻ Tạo Mưa. Bọn họ là trời sinh một đôi. Cái tên chó má Lý Hàn Minh kia có tư cách gì mà ngăn cách bọn họ!”
Giang Thu Thu:???? Người này còn là fan cặp đôi của Kẻ Tạo Mưa và X à?
Chương Hiển Sơ lải nhải một hồi, hình như cảm thấy chửi một mình chưa đã ghiền nên lại nhìn Giang Thu Thu chăm chú, do dự một lúc mới từ từ tiến lại gần, hỏi nhỏ: “Bạn học, lúc nãy cậu nói cậu cũng ghét Lý Hàn Minh phải không?”
Giang Thu Thu gật đầu, “Đúng rồi.”
Chương Hiển Sơ: “Vậy tại sao cậu lại bình tĩnh như vậy, sao không chửi anh ta?”
Giang Thu Thu nhìn cậu với vẻ mặt khó nói, thầm nghĩ cậu cho rằng ai cũng như cậu, không giữ được mồm miệng à? 
Cô trầm ngâm, “Không cần phải làm vậy, mình đã chửi thẳng mặt anh ta rồi.” 
Chương Hiển Sơ hết hồn, “Cậu chửi thẳng mặt anh ta?” 
Giang Thu Thu tỏ vẻ nghiêm túc, “Đúng vậy.”
“Đã nói rồi mà, ai chửi Lý Hàn Minh đều là bạn của mình.” Chương Hiển Sơ lập tức kích động, “À đúng rồi cô bạn gì ơi, trước đó quên hỏi cậu tên là gì?” 
Giang Thu Thu nói ra họ tên.
“Cậu là Giang Thu Thu? Là Giang Thu Thu bắt sống Lý Hàn Minh!” Chương Hiển Sơ ngưỡng mộ, “Không ngờ cậu lại xinh đẹp đến vậy! Quả nhiên phụ nữ càng xinh đẹp càng biết giết người.”
Người này bị khùng à?
Giang Thu Thu: “…”
Con trai, mẹ rất thất vọng về con.
Trên sân khấu, Lý Hàn Minh bắt đầu phần trình bày của mình. Chủ đề mà anh ta chia sẻ là hướng đầu tư mà các nhà đầu tư thông thường có thể cân nhắc theo xu hướng chung. 
Anh ta chọn chủ đề này rất đúng thời điểm, vừa phù hợp với bối cảnh của lớp bồi dưỡng Di Cảnh, mà còn rất thực tế. Đa số những người nghe giảng ở đây đều là sinh viên và nhân viên văn phòng, đó là một chủ đề liên quan mật thiết đến họ. 
Quan trọng nhất là Lý Hàn Minh vốn không đủ sức thuyết phục để giảng bài cho mọi người với tư cách là một sinh viên còn đang đi học. Nhưng với tư cách là trùm bốn quý trước của sàn mô phỏng Đại học Châu Xuyên, khi anh ta đưa ra một số lời khuyên đầu tư hàng ngày về quỹ hoặc cổ phiếu, mọi người còn chịu lắng nghe.
Lý Hàn Minh không hổ là người có thể đảm nhiệm chức hội trưởng CLB Tài chính. Anh ta thể hiện rất tốt trong phần thuyết trình tại hội trường, chất giọng trầm bổng, nói chuyện rõ ràng và lưu loát, trích dẫn trường hợp và quan điểm của mình. Thỉnh thoảng, anh ta còn có thể chêm vào vài câu bông đùa khiến mọi người bật cười. Bên cạnh đó, vẻ ngoài điển trai, phong cách hào hoa càng khiến lời nói của anh ta có sức thuyết phục hơn.
Bài thuyết trình 15 phút không dài cũng không ngắn, vừa đủ để anh ta để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người.
Trùng hợp là một trong những lời khuyên đầu tư cổ phiếu trong vài năm tới mà Lý Hàn Minh đề cập tới, cũng rất khả quan đối với ngành khoa học công nghệ thời đại mới, đặc biệt là ngành Internet. Điều này lại vô tình trùng khớp với quan điểm trong giáo trình của Dương Tông Anh.
“Anh ta chắc chắn ăn gian!” Chương Hiển Sơ không phục, xỉa xói với Giang Thu Thu, “Anh ta là thực tập sinh của tập đoàn đầu tư Di Cảnh, nhất định đã biết trước giáo trình của hôm nay. Đó là chủ đề được chọn theo giáo trình!” 
“Mình nghĩ cậu có thành kiến với Hải Minh Sinh quá lớn.” Giang Thu Thu liếc nhìn cậu, từ chối cho ý kiến.
Chương Hiển Sơ vô cùng đau lòng, “Cậu phản bội mình, cậu không chửi anh ta với mình!”
“Chửi người khác cũng phải có lý do, bằng chứng để chửi chứ? Nếu không thì có khác gì mấy bà mụ đanh đá đâu!” Giang Thu Thu thực sự chỉ muốn nhét chữ vào đầu đứa con trai đầu đất này, nói: “Đưa ra phán đoán đầu tư vào ngành công nghệ cao không khó. Bất kỳ một đứa học sinh cấp Ba nào cũng biết khoa học công nghệ có thể thay đổi xã hội ạ!”
“Còn nữa…” Giang Thu Thu nhìn Chương Hiển Sơ với vẻ mặt nghi ngờ, giọng điệu sặc mùi khinh bỉ, “Trước đó cậu nghe giảng mà không đoán ra được à?”
“…” Chương Hiển Sơ kìm nén đến nỗi gương mặt baby đỏ bừng lên. Dù gì cậu cũng là top 5 người chơi sàn mô phỏng Đại học Châu Xuyên của năm. Nếu không có khả năng phán đoán cơ bản này, cậu sẽ rất nhục nhã khi chửi Lý Hàn Minh.
“Cậu nói đúng!” Chương Hiển Sơ tiếp thu ý kiến, rút kinh nghiệm xương máu, “Sau này mình sẽ không bao giờ mắng chửi người khác bậy bạ nữa, nhất định phải có lý do để chửi.”
Giang Thu Thu: “…” Quả nhiên muốn cậu không chửi người khác là chuyện không thể nào.
“Sau khi nghe nói về hướng đầu tư chung, tôi nghĩ chắc mọi người rất tò mò về những doanh nghiệp nào đáng để đầu tư.” Cuối cùng Lý Hàn Minh nói: “Tôi chẳng có tài cán gì, trước đây chỉ kiếm được chút lợi nhuận trên thị trường chứng khoán… Không chỉ trên sàn mô phỏng, tôi cũng có tài khoản giao dịch đồng bộ trên sàn thật.”
Nghe thấy vậy, các sinh viên dưới bục giảng đều xôn xao. Mặc dù Hải Minh Sinh gặp bất lợi trong bảng xếp hạng quý Bốn, nhưng đó là vì Kẻ Tạo Mưa và X quá nổi bật. Nếu chỉ xét riêng về giao dịch của Hải Minh Sinh, đó cũng coi như đáng khen ngợi.
Nếu anh ta cũng hoạt động trên sàn thật, vậy thì sẽ có ý nghĩa khác. Sàn thật là dùng tiền thật. Nếu thực sự là vậy, bản thân Lý Hàn Minh coi như đã kiếm được một khoản tiền trên thị trường chứng khoán trong năm vừa qua. Điều này chắc chắn sẽ khiến lời khuyên đầu tư của anh ta càng có sức thuyết phục hơn.
Lý Hàn Minh rất hài lòng với phản ứng của mọi người, ra hiệu mọi người hãy im lặng rồi mới tiếp tục cười nói: “Sau đây tôi sẽ chia sẻ với mọi người một số doanh nghiệp mà bản thân tôi đánh giá cao… Lĩnh vực đầu tiên mà cá nhân tôi suy xét là các nhà sản xuất điện thoại di động…”
Rốt cuộc lần này Giang Thu Thu mới dẫn đầu bóc phốt, “Lần này anh ta ăn gian thật!” 
Chương Hiển Sơ: “Mình cũng nghĩ vậy…”
Mặc dù bài thuyết trình trước đó của Lý Hàn Minh luôn nói về ngành công nghệ cao, nhưng lại không tập trung vào ngành điện thoại di động được mọi người xem là đã phát triển rất tốt hiện nay. Gần sắp kết thúc, anh ta mới nói rằng nhà sản xuất điện thoại là mối quan tâm hàng đầu của mình. 
Không cần nói cũng hiểu mối quan tâm này được ra đời như thế nào. 
Có điều Giang Thu Thu và Chương Hiển Sơ cũng chỉ chửi một câu, chứ không làm quá lên. Lựa chọn đầu tư vốn dựa vào phân tích thông tin mà ra. Lý Hàn Minh điều chỉnh hướng đi của mình thông qua thông tin của lớp bồi dưỡng là điều rất bình thường.
Nếu đổi thành bọn họ cũng sẽ làm như vậy. Theo quan điểm của Giang Thu Thu, sự điều chỉnh của Lý Hàn Minh hoàn toàn chính xác. Với sự ra đời của thế hệ điện thoại thông minh mới, Internet di động sẽ dẫn đầu xu hướng xã hội mới. 
Chương Hiển Sơ bĩu môi, “Thánh Hải làm màu cũng thông minh phết…” 
Giang Thu Thu gật đầu, “Điện thoại là một hướng đầu tư khá tốt…” Nếu cô không ở lậu, cô sẽ đi mua trữ một ít cổ phiếu của Apple ngay.
Trên bục giảng, Lý Hàn Minh cũng đưa ra lời khuyên của mình: “Tôi nghĩ nếu muốn an toàn, sau này mọi người có thể cân nhắc nắm giữ cổ phiếu của Nokia dài hạn. Với thị phần và lượng hàng xuất xưởng hiện tại của Nokia, khi Internet bắt đầu chuyển hướng di động, Nokia nhất định là người được lợi lớn nhất…”
“Tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là đáng tin cậy. Cho dù cuộc cách mạng không đến sớm, Nokia không tăng trưởng mạnh vì điều đó, nhưng ít nhất có thể bảo đảm sẽ không tụt dốc…” 
Giang Thu Thu: “Phụt ——”
Lý Hàn Minh phát biểu hùng hồn. Anh ta ôm hy vọng muốn tận dụng cơ hội này để tạo tiếng vang lớn. Anh ta chuẩn bị đầy đủ, có tất cả dữ liệu thị trường của Nokia trong tay, đủ bằng chứng và lý do. 
Nhưng Giang Thu Thu không nghe lọt một chữ.
Sau khi kết thúc phần trình bày của Lý Hàn Minh, như thường lệ sẽ có khoảng 10 phút để trả lời các câu hỏi tại chỗ. 
Giang Thu Thu bắt đầu nhắn tin cho Trịnh Tự: 【Đàn anh, sau khi kết thúc chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu vậy?】
Trịnh Tự: 【Cậu đến hậu trường đi, tôi sẽ đợi ở hậu trường.】
Giang Thu Thu: 【OK (^o^)/~.】
Trịnh Tự: 【Lúc nãy nghe giảng như thế nào?】
Giang Thu Thu: 【Xuất sắc, Dương Tông Anh quá đỉnh luôn ó.】
Trịnh Tự: 【Vậy thì tốt òi.】
Giang Thu Thu nhìn vào hậu tố tin nhắn “Òi” của Trịnh Tự, phát ra âm thanh “Mmmmm——”.
Dáng vẻ đàn anh muốn cố gắng bắt kịp trào lưu thuật ngữ đáng yêu quá đi (^o^)/~.
Lý Hàn Minh vừa trả lời câu hỏi của mọi người, vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Giang Thu Thu.
Chỗ ngồi của Giang Thu Thu ở gần trước, vì vậy anh ta rất dễ dàng tìm thấy cô sau khi lên bục giảng. Trong suốt quá trình thuyết trình, anh ta vẫn liên tục theo dõi phản ứng của Giang Thu Thu. Bài thuyết trình của anh ta chắc chắn thành công, có thể thấy một số bạn học đã tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Vậy mà Giang Thu Thu không hề có phản ứng, từ đầu đến cuối vẫn rất bình thản. Thậm chí đến lúc cuối, cô còn bật cười, giống như không tán thành với anh ta.
Là vì cô không hiểu? Cho dù cô không hiểu thì vẫn có thể nhìn ra năng lực của anh ta từ phản ứng của người khác mà? Nụ cười của cô là sao?
Nếu nói Lý Hàn Minh vẫn còn ôm ảo tưởng về Giang Thu Thu khi gặp nhau ở cổng soát vé, lúc này anh ta chỉ còn lại sự ức chế và nổi nóng.
Cô chỉ là một nữ sinh nông cạn, không có ngoại hình, có tư cách gì đi vào lớp từ lối VIP? Có tư cách gì ngồi ở chỗ tốt như thế? Còn có tư cách gì mà bày ra vẻ mặt như vậy với mình?”
Thấy thời gian đặt câu hỏi sắp hết, Lý Hàn Minh khẽ mỉm cười, tầm mắt hướng về phía Giang Thu Thu, nói lớn qua tai nghe: “Em gái Thu Thu, hình như em có rất nhiều thắc mắc về bài chia sẻ của anh, chi bằng em thử nói lên quan điểm của mình xem.”
Giang Thu Thu đang nhắn tin vui vẻ với Trịnh Tự, bất thình lình nghe thấy tên mình, suýt nữa không kịp phản ứng. May mà Chương Hiển Sơ bên cạnh huých cô một cái, “Chiến hữu, anh ta đang gọi cậu đúng không?” 
Giang Thu Thu: “…” Lý Hàn Minh không thể bỏ qua cho cô sao? Cô muốn khuyên anh ta đi khám bác sĩ tâm lý.
Bị nhiều người nhìn, Giang Thu Thu đành phải đứng lên, nhận lấy micro do nhân viên đưa đến, trầm ngâm một lát rồi đáp: “Quan điểm của tôi là đừng đầu tư vào Nokia.”
Cô vốn không muốn trả lời, nhưng đã bị điểm mặt gọi tên, cô sẽ  khéo léo nhắc nhở với mọi người rằng những gì Lý Hàn Minh vừa nói rất lệch lạc. Nếu mọi người thật sự nghe lời anh ta, đi mua cổ phiếu của Nokia, nói không chừng sau này sẽ kêu gọi ám sát Lý Hàn Minh.
Cô cũng đang gián tiếp cứu Lý Hàn Minh một mạng chứ nhỉ? Hy vọng tên ác ôn đó nhớ ơn cứu mạng của cô, sau này đừng làm phiền cô nữa! 
Lý Hàn Minh “Ồ” lên, giả bộ tò mò, “Tại sao vậy?”
“Chẳng phải trước đó anh đã nói tương lai của Internet sẽ chuyển sang điện thoại di động sao?” Giang Thu Thu khó mà giải thích cụ thể và chắc chắn. Cô sợ mình vô tình tiết lộ tin tức quan trọng gì đó, gây ra hiệu ứng bươm bướm* của lịch sử, vì vậy chỉ giải thích qua loa: “Hệ điều hành Symbian OS mà hiện tại Nokia đang dùng không thể hỗ trợ nhu cầu phát triển của Internet di động, sớm muộn sẽ bị đào thải. Nói không chừng Nokia cũng sẽ sụp đổ.”
*Hiệu ứng bươm bướm: Dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. “Chỉ cần một con bướm đập cánh ở Brazil có thể gây ra một cơn lốc xoáy ở Texas.”
Thật ra cũng chẳng còn bao lâu nữa. Chưa đến một năm nữa, các hãng lớn hiện nay như LG, Sony Ericsson… sẽ tuyên bố rút khỏi nền tảng Symbian OS, chuyển sang hệ điều hành mới. Đến năm 2010, Symbian OS sẽ chỉ còn lại Nokia ủng hộ.
Vì nhất quyết sử dụng hệ điều hành Symbian OS lỗi thời, Nokia đã bị hệ điều hành Apple và Android vượt mặt, cuối cùng không thể bắt kịp làn sóng cải cách điện thoại thông minh nên hoàn toàn sụp đổ. Đến thế hệ của Giang Thu Thu, ấn tượng về gã khổng lồ điện thoại thời xưa gần như chỉ còn lại truyền thuyết “Có thể đập vỡ quả óc chó”. 
Nhưng đối với thế hệ 2018, Nokia đang trong thời kỳ đỉnh cao. Sự suy tàn của một gã khổng lồ gần như là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Lý Hàn Minh lập tức bật cười, “Hình như em gái không biết gì về kỹ năng phân tích ngành nhỉ…” 
“Để đánh giá sự phát triển của một công ty, chúng ta không thể dựa vào nhận định chủ quan, mà phải phân tích từ dữ liệu và thông tin. Em cũng biết nói để đánh giá chất lượng của mỹ phẩm dưỡng da, trước tiên phải tìm hiểu danh sách thành phần mà…” Nụ cười của Lý Hàn Minh càng sâu hơn, “Có vẻ như nghiên cứu về lớp chuyên ngành của em còn kém xa so với hiểu biết của em về mỹ phẩm nhỉ.”
Giang Thu Thu: “…” Tên này còn lén xem bài viết của cô cơ đấy!
Hơn nữa, anh ta nói ra những câu đấy là có chủ đích nhỉ?
Lý Hàn Minh đúng là cố tình làm vậy. Trước đây anh ta đã bị cười nhạo nhiều rồi, lần này cũng phải để Giang Thu Thu tự trải nghiệm.
Quả nhiên vì lời nói của anh ta, cuối cùng một số bạn học ở đây đã có phản ứng. 
“Úi, đó không phải là Giang Thu Thu thường xuyên được bàn tán trên diễn đàn sao?”
“Đúng là cô ta rồi, sao cô ta lại ở đây? Không phải cô ta chỉ biết trang điểm và ăn mặc thôi sao? Cô ta có hiểu được lớp bồi dưỡng chuyên nghiệp này không?” “
“Nói cái gì vậy? Dù gì người ta cũng là sinh viên của Đại học Châu Xuyên mà!”
“Thôi cho xin. Ai chẳng biết cô ta chỉ là sinh viên học dự thính thôi. Ai mà biết trình độ học vấn trước đây như thế nào.”
“Chắc là chẳng ra sao rồi, lại còn nói Nokia sẽ sụp đổ nữa chứ. Đúng là đồ não tàn…” 
Nghe thấy vậy, Chương Hiển Sơ tức giận, “Bọn họ nói cái quần què gì vậy? Cậu có não hay không thì liên quan đếch gì tới họ, để mình chửi lại nhé…”
Giang Thu Thu:?
Nghe những lời này đâu có khá lên bao nhiêu? 
“…” Giang Thu Thu vội vàng đá cậu ấy một phát, khẽ nói: “Cậu im mồm đi!”
Chương Hiển Sơ nói rất có nghĩa khí: “Cậu yên tâm, mình chửi người khác chưa từng thua trận nào!” 
“Ai quan tâm chuyện đó!” Khóe miệng của Giang Thu Thu co giật, “Người gánh trách nhiệm mà bây giờ cậu chửi là mình.” 
Chương Hiển Sơ: “Ờ.”
Nhìn thấy sự khinh thường dành cho Giang Thu Thu lộ rõ trong mắt mọi người, Lý Hàn Minh cảm thấy thoải mái hơn, lúc này mới nói tiếp: “Để anh phân tích cho em gái một chút nhé…”
“Không cần, không muốn nghe.” Giang Thu Thu thẳng thừng trợn ngược mắt. Đứng trước lịch sử, tất cả phân tích đều là cặn bã. Cô không muốn nghe Lý Hàn Minh nói nhảm câu nào. Hơn nữa ở đời sau, cô đã xem qua nhiều phân tích về lý do tại sao lúc đầu Nokia lại lựa chọn sai. Cô có thể đoán được Lý Hàn Minh muốn nói gì.
Còn về những người ở đây muốn tin hay không là chuyện của họ, cùng lắm cô chỉ nói nhiêu đó thôi.
Cô cũng không quan tâm người khác nói gì về mình. Dù gì sau này người tiền mất tật mang là bọn họ chứ không phải cô.
Nhưng Lý Hàn Minh lại cho rằng cô thẹn quá hóa giận, tâm trạng càng hớn hở hơn, đang định nhân cơ hội để chế giễu thêm vài câu.
Đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên: “Tôi đồng ý với quan điểm của Thu Thu.”
Giọng nói lạnh lùng và trầm thấp, tốc độ nói không nhanh cũng không chậm, tiếng nói không quá lớn, nhưng lại có độ vang đến không ngờ, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Hội trường vốn đang ồn ào bỗng chốc gần như yên lặng.
Mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy một nam sinh trẻ mặc áo khoác màu lông lạc đà đứng lên ở khu vực VIP phía trước. Nam sinh đó vô cùng cao ráo, hơi xoay người lại sau khi đứng lên, nhìn về hướng Giang Thu Thu đứng phía sau.
Trong hội trường nhất thời vang lên tiếng thở dốc. Nam sinh này không những kiệt xuất, mà còn đẹp trai xuất chúng. Chỉ cần đứng đó thôi đã thoáng chốc cướp hết sự chú ý của Lý Hàn Minh.
Ngồi ở vị trí diễn giả bên cạnh bục giảng, Dương Tông Anh vốn cảm thấy nhàm chán đã nhúc nhích cổ, nhìn về phía nam sinh đó một cách thích thú, thậm chí còn ra hiệu cho nhân viên mang một micro khác đến.
Khoảnh khắc nhìn thấy Trịnh Tự, vẻ mặt của Lý Hàn Minh hơi khó chịu, trong lòng trào dâng lửa hận.
Lại là cái thằng này! Mỗi lần Giang Thu Thu gây chuyện là sẽ có thằng này đứng bên cạnh hỗ trợ. Có thể nói trước đây anh ta bị sỉ nhục cũng có công lao của thằng này! 
Trùng hợp lắm, vậy thì để thằng này và Giang Thu Thu cùng bị bẽ mặt, trả thù hai đứa cùng một lúc. 
Trong phút chốc, trong đầu Lý Hàn Minh đã vạch ra sẵn một kế hoạch, đôi mắt nhìn Trịnh Tự hơi ác ý, “Tôi nhớ cậu là sinh viên ưu tú của khoa Tài chính năm nay đúng không? Không ngờ cậu lại đồng ý với quan điểm nực cười này.”
Lời nói của anh ta mang ẩn ý, “Dù cậu em muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng nên tư duy lên, không thể kích động như vậy.”
Có người hiểu ra ẩn ý trong lời nói của anh ta, ngay lập tức bật cười. 
Trịnh Tự không hề nao núng, đợi đến khi tiếng cười ngừng lại mới chậm rãi nói: “Quan điểm của Thu Thu không hề nực cười. Tôi cho rằng những gì cậu ấy nói rất có thể sẽ xảy ra.” 
“Xem ra sinh viên ưu tú như cậu đây cũng chẳng có gì đặc biệt.” Trong giọng nói của Lý Hàn Minh sặc mùi khinh thường, “Để tôi phân tích cho cậu nghe nhé. Giang Thu Thu nói Nokia sẽ sụp đổ vì hệ điều hành Symbian OS sẽ bị đào thải. Tại sao tôi nói quan điểm này nực cười?”
“Thứ nhất, nếu mọi người có theo dõi dữ liệu, thì sẽ biết lũy kế lô hàng điện thoại thông minh được trang bị hệ điều hành Symbian OS đã lên đến 200 triệu chiếc. Tháng trước, Nokia vừa phát hành Symbian OS S60 đời năm. Giới đầu tư đánh giá cao về dòng 5800 như thế nào thì khỏi cần tôi nói nữa nhé. Các cô cậu thật sự cho rằng hệ điều hành Symbian OS sẽ bị đào thải à?” Giọng điệu của Lý Hàn Minh lộ vẻ đắc chí.
“Đó là do nhận thức của anh về sự đổi mới công nghệ chưa đủ rõ ràng.” Trịnh Tự vẫn dửng dưng trước lời nói mỉa mai của Lý Hàn Minh. Thái độ của anh vẫn hờ hững, nhưng lời nói lại trở nên sắc bén, vô cùng chắc chắn, “Công ty Apple đã phát hành điện thoại thông minh đời hai vào tháng 7 năm nay, được trang bị hệ điều hành iOS do họ tự phát triển. Vào tháng 9, Google cũng đã phát hành hệ điều hành Android 1.0, nhắm vào thị trường điện thoại thông minh. Nếu anh đã xem qua bản tin, hiểu rõ đặc điểm của hai hệ điều hành đó, thì sẽ biết tại sao Thu Thu nói hệ điều hành Symbian OS sớm muộn sẽ bị đào thải.” 
Bình thường Trịnh Tự luôn kiệm lời, lúc nào cũng tạo cho người khác cảm giác bình lặng, không tranh với đời. Nhưng lúc này, khi nhắc đến những chuyện thuộc lĩnh vực chuyên môn của mình, anh lại trở nên cứng rắn, rõ ràng mà không tỏ vẻ hung hăng. Ấy thế mà không hiểu tại sao lại bộc lộ tính công kích mãnh liệt, cuối cùng khiến Lý Hàn Minh vô thức lùi về sau nửa bước.
Nhưng anh ta nhanh chóng khôi phục tinh thần. 
Có vài người ở đây có lẽ chưa từng nghe qua điện thoại Apple, hệ điều hành Android, nhưng anh ta biết. Vì vậy, những người khác có thể bị Trịnh Tự lừa, nhưng anh ta lại không. 
Lý Hàn Minh cười khẩy, nói: “Tôi đã xem qua tin tức mà cậu nói, nhưng quan điểm của tôi không giống với cậu. Thứ nhất, hệ điều hành Symbian OS cũng đang không ngừng thay đổi và hoàn thiện, không hề bị tụt lại phía sau hai hệ điều hành mới, không ổn định kia. Thứ hai, trong trường hợp xấu nhất, cho dù hệ điều hành Symbian OS thực sự hết thời, với sức mạnh của Nokia vẫn hoàn toàn có thể đuổi kịp hệ điều hành và công nghệ mới.”
Anh ta nói: “Nokia chiếm hơn 50% thị phần toàn quốc, hình ảnh thương hiệu đã ăn sâu vào lòng người dân. Chỉ cần họ thay đổi hệ điều hành và công nghệ mới, hiển nhiên nó vẫn là sự lựa chọn hàng đầu của người tiêu dùng —— Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là hệ điều hành Symbian OS thật sự không hết thời.”
Suy nghĩ của Lý Hàn Minh quả thật là suy nghĩ của số đông —— Cho dù cải tiến công nghệ, với vốn và thị trường của Nokia, việc khắc phục một sự cố công nghệ không phải sẽ dễ dàng hơn những công ty khác sao?
Thế nhưng Trịnh Tự vẫn thản nhiên, kiêu ngạo nhìn anh ta, “Tôi cho rằng Nokia sẽ không vứt bỏ hệ điều hành Symbian OS, nguyên nhân chính là vì thị phần hiện tại của nó quá cao.” 
Câu nói của anh khiến nhiều người không hiểu.
Chỉ có Giang Thu Thu mở to mắt, nhìn về phía anh với vẻ mặt kinh ngạc và khâm phục. 
Từ khi xuyên không đến nay, cô tiếp xúc với Trịnh Tự hầu hết chỉ trong cuộc sống và học tập. Lúc này anh còn quá trẻ, thế nên luôn khiến cô quên mất những truyền thuyết đầu tư chính xác đến không ngờ của anh mà thế hệ mười năm sau vẫn thường nhắc đến. 
Cho đến lúc này, khi Trịnh Tự đứng ở trước mặt, rõ ràng vẫn là gương mặt của thiếu niên, nhưng khí thế bỗng dần dần giống như đại thần quyết đoán, mạnh mẽ của mười năm sau.
Không hổ là người có đôi mắt có thể đoán trước tương lai.
Ở thời điểm này, có mấy ai dám khẳng định về sự suy tàn của Nokia, huống hồ chỉ ra nguyên nhân thực sự dẫn đến sự suy tàn của Nokia —— Nokia sụp đổ chỉ là vì bây giờ nó quá huy hoàng.
Thị phần của Nokia quá cao, đồng nghĩa sẽ có đội ngũ kỹ thuật và tích lũy công nghệ khổng lồ mà những công ty khác không thể sánh bằng. 
Chính vì vậy, những công ty khác có thể nhanh chóng loại bỏ hệ điều hành Symbian OS, đầu tư vào lĩnh vực công nghệ mới như Android. Tuy nhiên, Nokia lại không thể —— Họ còn phải nuôi một đội ngũ khổng lồ đằng sau, đồng thời sẽ không nỡ bỏ sự tích lũy công nghệ hiện có. 
Mọi thứ đã từng đưa họ lên đỉnh cao, cuối cùng lại trở thành gánh nặng, kéo họ sụp đổ. 
Giang Thu Thu biết rõ là vì cô đến từ tương lai.
Mà Trịnh Tự dự đoán được chỉ có thể là vì… anh ấy thực sự thông minh.
Giang Thu Thu kích động đến mức thiếu điều bụm miệng lại, làm một đoạn beatbox ngay tại đây.
“Đàn anh nói chí lý!” Cô không nhịn được vỗ tay. Trước đó, cô lo lắng nói quá nhiều sẽ tiết lộ chuyện không nên nói, vì vậy cứ mặc kệ Lý Hàn Minh. Nhưng hiện tại, Trịnh Tự đã dự đoán được sự phát triển trong tương lai, cô không còn gánh nặng trên phương diện này nữa, phụ họa theo: “Những ai đã học qua lịch sử hiện đại đều biết rằng, sự suy tàn của triều Thanh bắt nguồn từ thời kỳ thịnh vượng của Khang Hy và Càn Long. Năm đó, Mãn Thanh tự xưng là thiên triều thượng quốc*, bế quan toả cảng, cuối cùng không thể bắt kịp guồng chảy lịch sử của cuộc cách mạng công nghiệp, mở ra một lịch sử hiện đại đầy khốn khổ cho nước ta… Một quốc gia mà còn như vậy, huống hồ là một doanh nghiệp!”
*Thiên triều thượng quốc: Nhiều quốc gia triều cống cho Trung Quốc đã gọi các triều đại Trung Quốc là “Thiên triều thượng quốc” như một hình thức thể hiện sự tôn trọng và phục tùng một nước lớn.
Giang Thu Thu vỗ tay, ngâm nga thích thú, “Chủ tịch của chúng ta cũng nói phải đào sâu vào việc triển khai và thực hiện khái niệm phát triển khoa học, tiếp tục giải phóng tư tưởng, thúc đẩy phát triển khoa học! Khoa học đó, mọi người đã quên rồi sao?”
Mọi người: “…” Quên thế nào mà quên, nhưng áp dụng trong trường hợp này luôn có cảm giác kỳ lạ sao ấy?
“Ha ha ha ha ha.” Lúc mọi người đang đứng hình, tiếng cười sảng khoái của Dương Tông Anh từ bên cạnh vang lên. Ông vỗ tay, thích thú nhìn Trịnh Tự và Giang Thu Thu, “Rất thú vị, nói rất hay, đưa ra ví dụ minh họa cũng tốt. Quả thật giữ vững khái niệm phát triển khoa học mới là vũ khí quý báu giành chiến thắng của các ngành nghề tương lai.”
Giang Thu Thu kính nể khi nghe thấy những lời này. Nhìn đại thần giác ngộ kìa, chẳng trách ông ấy có thể đầu tư thuận lợi trong nước.
Dương Tông Anh thực sự rất vui. Thì ra ông không có hứng thú cho lắm khi Lý Hàn Minh lên thuyết trình. Đối với ông, chủ đề mà Lý Hàn Minh chọn phù hợp với quy định, không có trở ngại lớn, nhưng cũng không có gì bất ngờ. Dữ liệu mà cậu ta liệt kê, ví dụ mà cậu ta đưa ra đều quá “theo khuôn khổ”, giống như văn mẫu.
Khi thiết kế khâu chia sẻ từ sinh viên, ông lại muốn nhìn thấy sự xung đột của những người ở độ tuổi khác nhau và những bất đồng quan điểm.
Khi cô nữ sinh lên tiếng, Trịnh Tự đột nhiên ra mặt, cuối cùng đã cho ông thấy được cảnh tượng mà mình mong đợi.
Càng hiếm thấy hơn là quan điểm của hai người này mang đến cho ông một cảm giác mới lạ, nhắc nhở ông về một khả năng khác.
Nếu ban đầu có một số người vẫn còn nghi ngờ về quan điểm của Trịnh Tự và Giang Thu Thu, vậy thì lời nói của Dương Tông Anh chắc chắn đã đóng vai trò đưa ra kết luận dứt khoát.
Dương Tông Anh đã đồng ý với quan điểm của họ, bạn là cái thá gì? Bạn có đồng ý hay không thì đã sao?
Hội trường yên tĩnh lại, những người giễu cợt Giang Thu Thu cũng im lặng.
Lý Hàn Minh không ngờ Dương Tông Anh lại lên tiếng bày tỏ thái độ, còn là ủng hộ đối thủ của mình, anh ta lập tức trở nên khó chịu. Anh ta cảm thấy như thể cả hội trường đang xem trò hề của mình. 
Tuy nhiên, anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, đồng thời vội vàng tìm ra cách ứng phó.
Hiện tại, muốn lật ngược tình thế chỉ có thể dùng tất cả sức lực để đè bẹp.
Anh ta nhìn Trịnh Tự. Chỗ ngồi của Trịnh Tự thuộc khu VIP, những tấm vé này hầu hết đều thuộc đơn vị liên quan. Anh ta nghĩ tên này cũng có dây mơ rễ má và kiến thức, nhưng xét về trình độ thực tế và độ nổi tiếng vẫn còn kém xa mình. 
Tất cả thương nhân tài chính, thị trường chứng khoán nổi tiếng nhất của Công đoàn Đại học Châu Xuyên đều ngồi ở hàng ghế với Giang Thu Thu, dĩ nhiên Giang Thu Thu thì không. Lý Hàn Minh không hề quên cô cũng đi vào bằng vé VIP.
Trong đám người trên sàn mô phỏng có đủ tư cách tranh luận với anh ta chỉ có hai hoặc ba người. 
Trịnh Tự là cái thá gì?
“Tổng giám đốc Dương, em nghĩ quan điểm của họ cần được thảo luận lại.” Lý Hàn Minh nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, tiếp tục cười nói: “Quả thật quan điểm của cậu em đó khá có lý, nhưng chẳng phải những thứ đó đều là suy đoán chủ quan của cậu ta sao? Đối với chuyện đầu tư vốn liếng, nhiều người nói suông thì dễ, đến lúc vào thực tế lại quá khác xa so với trình độ lý luận…”
Anh ta nhìn Trịnh Tự bằng ánh mắt khiêu khích, “Cậu em à, trình độ lý luận của cậu cũng khá đấy, có điều cuối cùng nhà đầu tư vẫn phải dựa vào hành động thực tế. Đợi sau này cậu đầu tư thật sự thì sẽ biết thế giới đầu tư thật khác hẳn với trong sách vở. Tôi khuyên cậu tốt nhất nên thực hành trước, trên sàn mô phỏng Đại học Châu Xuyên mà cậu biết đấy…”
Anh ta còn chưa nói xong, một nhân viên của tập đoàn đầu tư Di Cảnh bên cạnh chợt la lên, nhìn Trịnh Tự và nói: “Tôi nhớ ra rồi, cậu là X đúng không? X hạng ba trên sàn mô phỏng Đại học Châu Xuyên!”
Vé vào cửa được trao cho top 10 sàn mô phỏng Đại học Châu Xuyên cần phải xác nhận tên thật. Nhân viên đó đã xem qua hình của Trịnh Tự. Mặc dù đó là hình chứng minh nhân dân đã bị biến dạng nghiêm trọng, nhưng vẻ đẹp trai của Trịnh Tự vẫn khiến người ta nhìn qua một lần sẽ khó quên.
Câu nói của Lý Hàn Minh như mắc kẹt ở cổ họng, suýt nữa bị nghẹn chết. Anh ta nghi ngờ mình nghe lầm, vội vàng nhìn về phía nhân viên đó, “Anh nói gì?”
Cùng lúc đó, Trịnh Tự ung dung đáp lại: “Là em.”
Nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, các sinh viên có mặt tại đó đều xôn xao.
Giang Thu Thu đã đoán được từ trước nên không cảm thấy quá bất ngờ. Ngược lại, Chương Hiển Sơ bên cạnh cô kinh ngạc, kích động hét lên: “Gì cơ! Cậu ấy là X? Cậu ấy chính là X?”
“Cái đệch! X đẹp trai quá đi!” 
Giang Thu Thu:?? Tên này có bị chạm mạch không vậy?
Nét mặt của Lý Hàn Minh đã rất sượng trân. Anh ta không thể ngờ Trịnh Tự lại chính là X!!!
X vừa khéo là một trong hai hoặc ba người trong top 10 sàn mô phỏng Đại học Châu Xuyên có thể tranh luận cùng anh ta.
Thậm chí trên diễn đàn đều nói rằng nếu danh sách top 10 được công bố sau vài ngày nữa, thứ hạng của X sẽ vượt mặt Hải Minh Sinh.
Trong hội trường vang lên tiếng thảo luận ồn ào.
“Cậu em đó lại là X! Vậy thì X cũng đẹp trai quá đấy!”
“Úi, nếu cậu ấy là X, vậy có phải chứng minh được trình độ thực tế của cậu ấy cũng rất xuất sắc không? Vậy quan điểm mà lúc nãy cậu ấy nói thì sao?” 
“Thì dĩ nhiên là số dách rồi, không phải Dương Tông Anh đã thừa nhận rồi sao?”
“Vậy há chẳng phải Lý Hàn Minh…”
Lý Hàn Minh vô cùng nhếch nhác, chỉ cảm thấy mặt của mình đau đến mức nóng rát, lòng như lửa đốt. 
Những âm thanh kia như đổ dầu vào lửa. Anh ta quyết tâm cứu vãn tình, thế nên ngoảnh mặt làm ngơ, lập tức cười khẩy, “Quả thật X có tài năng trên thị trường chứng khoán, nhưng lần này e rằng đã nhìn lầm rồi.”
Anh ta chuyển sang nhìn Giang Thu Thu, tất cả đều do con nhỏ đầu sỏ này.
May mắn thay, con nhỏ đầu sỏ này là một bình hoa, hơn nữa gây ra rất nhiều tranh cãi, đúng lúc có thể lợi dụng một chút.
Anh ta điều chỉnh nét mặt lần nữa để trông bớt hung tợn, cười khẩy và nói: “Tôi nghĩ những người ngồi đây, chỉ cần là sinh viên của khu đô thị đại học, chắc đều biết em gái Giang Thu Thu là người như thế nào rồi.”
Giang Thu Thu lập tức phát cáu, “Tôi làm sao?”
“Người dùng trên Công đoàn Đại học Châu Xuyên đều biết em gái rất thích trang điểm và chưng diện, đồng thời có không ít người gọi là fan ‘trang điểm’ nữa đấy.” Lý Hàn Minh cười nói: “Thật ra chuyện này cũng chẳng sao cả. Nhưng mà ‘thành tích’ của em chủ yếu đều nằm ở bề ngoài, bỗng dưng thảo luận quan điểm đầu tư với mọi người có vẻ hơi buồn cười.” 
Giang Thu Thu trừng to mắt, “Sao nào, gái xinh là không có tài năng hả?”
“Cũng không phải vậy.” Lý Hàn Minh trả lời: “Nhưng mà mỗi người có một chuyên môn riêng. Tài năng của em gái có lẽ đều nằm ở vẻ bề ngoài. Những chuyện về lĩnh vực đầu tư này chắc em không am hiểu đâu.”
Anh ta tỏ vẻ mỉa mai, “Nếu cậu em Trịnh là X, nhưng lại có cùng quan điểm với một cô bé suốt ngày trang điểm và chưng diện, quả thật khiến tôi rất khó hiểu.” 
Sắc mặt của Trịnh Tự hơi sa sầm, đang định mở miệng lại thấy Dương Tông Anh bật cười trước, “Hàn Minh, lời nói của cậu hơi thiên vị đấy.”
Lý Hàn Minh giật mình, vội vàng cười hùa, “Tổng giám đốc Dương, đó là vì bác không biết em gái Thu Thu…”
“Tôi lại cảm thấy cô bé đó rất có trình độ.” Dương Tông Anh nhìn về phía Giang Thu Thu, cười hỏi: “Bạn học, em tên là Giang Thu Thu phải không?”
Giang Thu Thu gật đầu, “Vâng ạ.”
“Quan điểm của em rất thú vị, hiếm có ai có thể theo kịp suy nghĩ của Trịnh Tự. Tôi nghĩ nếu em học hỏi và thực hành nhiều hơn, tương lai nhất định sẽ rộng mở.” Dương Tông Anh nói: “Khu đô thị đại học các em có một sàn mô phỏng thị trường chứng khoán đúng không? Em cũng có thể thử và cảm nhận xem sao…” 
Trước giờ Giang Thu Thu không thèm bận tâm Lý Hàn Minh châm biếm mình như thế nào. Tuy nhiên, Dương Tông Anh lớn tuổi hơn, lại còn là đại thần, thân thiết đưa ra lời khuyên cho cô. Cô thực sự ngại giấu giếm nên khẽ nói: “Thật ra em có một tài khoản trên sàn mô phỏng và vẫn luôn chơi…”
Nghe thấy vậy, Lý Hàn Minh lập tức bật cười, “Thì ra em cũng có tài khoản à? Sao trước đây chưa từng thấy? Tài khoản của em tên gì? Xếp hạng mấy? Có cần anh giúp em chọn một vài cổ phiếu không?”
Anh ta thử nhớ lại, trong tiềm thức chưa từng thấy ID “Hers – Thu Thu” trên sàn mô phỏng, thậm chí chưa từng thấy xếp hạng bao nhiêu. 
Điều này há chẳng phải nói lên trước đó Giang Thu Thu chỉ nói mò, hoàn toàn không có thực hành. Lần này Dương Tông Anh cũng nhìn lầm rồi.
Giang Thu Thu chẳng buồn để ý đến Lý Hàn Minh. Dương Tông Anh thấy vậy hỏi: “Sao vậy, không thể nói ra sao?”
“À, cũng không phải vậy.” Giang Thu Thu chột dạ nhìn Trịnh Tự, phát hiện anh cũng đang nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.
Thôi bỏ đi, ngay cả chuyện Nokia đang phát triển phồn thịnh lại sắp suy tàn mà đàn anh còn có thể dự đoán được. Huống hồ với kỹ năng diễn xuất vụng về của mình, chắc anh đã sớm đoán được cô không hề bị mất trí nhớ.
Đàn anh đối xử với mình tốt như vậy, làm sao cô có thể giấu diếm ID được với anh?
Nghĩ đến đây, Giang Thu Thu từ bỏ đấu tranh, thái độ phóng khoáng hơn, đáp lại: “Kẻ Tạo Mưa.”
“Tài khoản của em là Kẻ Tạo Mưa.”HẾT CHƯƠNG 47
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn