Đọc truyện Hệ Thống Trả Thù Tra Nam

Chương 27: Chương 27




Trong xe ngựa, không khí u trù nặng nề.
Cậu thật sắp không thở nổi rồi.
Có phải nên bỏ bơ cái tên mặt lạnh này đến với nam phản diện luôn không.
_ Vương gia....yến tiệc hôm nay để ăn mừng gì vậy?
Mộ Khiêm ngồi thật sát vạch tường, sát tới nỗi không thể nhích được nữa.
Sao mà tránh người ta như tránh tà thế.
_ Hoàng thượng chúc mừng đại nạn bệnh dịch đã được xử lí, có lẽ là vậy....!
Tình cảm hai người vốn đã không tốt.
Còn đâu nói tới hai chữ người nhà.
Lệnh Khiêm chắc chắn đã nghi ngờ từ lâu, đã bày ra phòng bị rồi.
Yến tiệc này, không đơn giản như thế...!
___________________
_______________
Chốn hoàng cung soa hoa lộng lẫy.
Bốn phía lấp lánh đến chói mắt.
Ai ai cũng trên mình bọ váy áo sặc sỡ.
Tử Mộc một thân bạch y đơn giản.

Ấy vậy mà ngó đâu cũng không ai đẹp bằng.
Vào yến tiệc, cậu cùng Mộ Khiêm ngồi tâm trung phía bên phải từ dưới nhìn lên.
Tử Mộc ngồi lùi ra sau, cố gắng không làm lố vẻ đẹp của mình lên
_ [ kí chủ à, ngài thật tự luyến mà ]
_ Bộ ngươi không thấy ta đẹp sao?
_ [........]
Sau " cánh gà ", Lệnh Khiêm bộ phục rồng vàng uy nghi bước ra.
Dáng dấp cao ráo nổi trội.
Khuôn mặt không chút tì vết ánh lên chút vẻ cao ngạo khó với.
Ngũ quan hài hòa với cặp lông mày kiếm, màu mắt hổ phách thật có thần.
Phải chăng kẻ tạo ra anh cũng là một tên cao ngạo tài ba đi?1
Xung quanh rập gối xuống, cung kinh cúi đầu.
" Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ".
Mùi quyền lực là đây ư.
Đã đẹp rồi lại còn, lại còn......!
Tiểu mao ngao ngán nhìn vị kí chủ không còn miếng liêm sỉ đang đắm đuối nhìn.
Nhưng không sao, cậu vui là được rồi.
_ Bình thân
_ " Tạ ơn hoàng thượng...."
Một mình oai phong ngồi trên ngai vàng.
Té ra là vẫm chưa có hoàng hậu, nhưng vẫn có các phi tần.
Vậy là chưa tìm được người thích hợp để lập hậu.
Giọng nói băng lãnh vang lên, bao cái miệng đang lảm nhảm lập tức im bặt
_ Hôm nay trẫm mở yến tiệc, cùng các khanh ăn mừng cho nạn dịch đã được xử lí trơn tru.
Hoàng Thành ta có những con người tài giỏi là phúc khí lớn.
Buổi thượng triều ngày mai, ta sẽ ban thưởng cho những người đã góp công sức.
Và lại môt lần nữa " Tạ ơn hoàng thượng ".
Sao cả những người không phận sự cũng phải quỳ là sao.
Cái thời đại phong kiến này thật khó hiểu mà.
Dẫu sao bây giờ vua chính là thiên tử, là người trị vì cai quản.
Không chọc tới nổi.

Thế này thì công lược như thế nào?
_ Mộ Khiêm, đệ năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
Giật mình nghe thấy tên.
Mộ Khiêm dõng dạc trả lời không chút câu nệ.
3 phần nghiêm túc 7 phần thô lỗ mà
_ Cảm tạ hoàng huynh quan tâm, thần đệ đã 28 tuổi1.
Xin hãy đọc truyện tại ( Т R U M t r u y e n.
VN )
Đôi mắt hổ phách khép dài một đường.
Có vẻ mọi người đều biết một cái gì đó sắp xảy ra mà cậu không biết.
_ Cũng đến lúc nên nghĩ tới chuyện an bề gia thất rồi.
Vừa hay, Thành Quốc Công có một đích nữ tài sắc hơn người, trẫm sẽ ban hôn ước cho hai ngươi.
Mộ Khiêm nắm chặt bàn tay, gân xanh hiện rõ.
Nhưng bản mặt thì vẫn cười nhẹ.
Thật bất ngờ.
Giải oscar phải dành cho anh rồi.
Hoàng thượng nói như vậy khác nào ép hôn, không hỏi ý kiến lập tức ra chỉ.
Còn ai dám kháng chứ.
Nếu không nhầm thì sau đó không lâu, nữ chính Hỏa Lạt Lạt của chúng ta sẽ lăn sàn.
_ Tạ ơn Hoàng Huynh...!
Sắc mặt là thế.

Nhưng ai cũng đều biết chiến vương gia thật sự đang rất kiềm nén rồi.
Thật ra muốn sống ở cái chốn thâm cung này, không thể lộ mặt thật ra được.
Đã thế anh lại đâm thêm nhát nữa.
_ Hoàng đệ chỉ cảm ơn suông như vậy sao?
_ Không, tại đây, thần đệ cũng có món quà tặng người.
Phủ ta có một Tử Mộc, nhan sắc không ai sánh bằng, coi như hôm nay tặng hoàng huynh...!
Tử Mộc nhìn sang anh, khẽ nắm lấy vạt áo giật giật
_ Vương gia....ngài bỏ ta?
Đáp lại chỉ là sự lạnh lùng cùng câu nói.
_ Lên đi...!
Thật ra những chuyện này anh đều tính hết thảy.
Thành Quốc Công vốn làm việc cho hoàng thượng.
Lệnh Khiêm gài đích nữ của hắn vào là muốm giám sát ta.
Mà cũng thật nực cười, ai cũng biết đích nữ Lạt Lạt là một nữ tử xấu xí ngu ngốc chứ.
Hai ngày nay anh tốt với cậu cũng chỉ vì chuyện này.
Coi như bớt một phần áy náy.
Cậu giúp được hắn không phải là vinh dự sao?..



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn