Đọc truyện [Harry Potter][Drarry] Đại Trinh Thám Potter

Chương 17



Harry vỗ vỗ quần áo của mình, gật gật đầu với Draco rồi đi ra khỏi cửa vườn hoa nhỏ. Vừa bước ra tới cổng Harry đã bắt gặp ngay hai con người đang loay hoay phía trước, trông ai cũng sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Kim Sang Hyun còn lẩm bẩm cái gì đó không nghe rõ nhưng từ gương mặt có thể nhìn ra được sự lo lắng. Thấy Harry đi ra, hai người vội vàng chạy lại, cậu còn chưa mở miệng đã bị bắt lấy vai xoay vài vòng để kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới như thể kiếm coi có trầy miếng da nào không, phát hiện em trai không khác gì trước hai người mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
“Anh ta… có làm gì em không?”
“Anh ấy có thể làm gì em cơ, anh Sang Hyun lo lắng nhiều ghê, thật giống mẹ chồng quá nha.”
“Thằng nhóc thúi, em mới là mẹ chồng!” Kim Sang Hyun và Choi Kwon Yoo mỗi bên bị một tay túm kéo đi vào trong, “Hai người nói gì mà lâu thế? Anh cùng Kwon Yoo muốn nghe lại không nghe được, lại không nhìn thấy gì, sốt ruột chết mất.”
“Những việc đó trở về em sẽ từ từ kể cho các anh nghe, chỗ này không tiện, sợ sẽ có tai vách mạch rừng.” Harry cảnh giác nhìn bốn phía, sau khi xác nhận không có ai đáng nghi mới dẫn Kim Sang Hyun và Choi Kwon Yoo tới trước mặt Draco, còn mình ngoan ngoãn lui ra, dựa vào một cái gốc cây lớn mà nhắm mắt nghỉ ngơi. “Các anh muốn nói gì nói lẹ, không kịp giờ đâu.”
“Ngài Rosemary vẫn nên trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã.” Kim Sang Hyun nhìn thoáng qua Harry, lại liếc nhìn Draco trước mắt, “Anh không phải đã nói rằng biết tôi muốn hỏi cái gì sao?”
“Vấn đề công tố viên Kim muốn hỏi, tôi đã nói qua cho em ấy rồi, anh có thể hỏi lại em ấy lúc trở về.” Draco nhìn thoáng qua Harry đang híp híp mắt, khóe môi không tự giác cong lên. “Tôi mời hai người lại đây với ý muốn cảm ơn hai người đã bên em ấy thời gian qua, chăm sóc em ấy rất tốt.”
“Đây là việc chúng tôi nên làm, thân là anh trai của Harry, trách nhiệm của chúng tôi là chăm sóc tốt cho em ấy. Ngược lại, ngài Rosemary đây đứng ở lập trường gì mà cảm ơn chúng tôi?”
Draco chỉ cười không đáp, đi đến bên cạnh Harry, nhẹ giọng thì thầm bên tai cậu: “Anh phải đi rồi, nhớ rõ em đã đồng ý với anh, phải tự bảo vệ mình cho tốt, không cần mạo hiểm tính mạng, rõ chưa?”
Harry mở to mắt, yên lặng gật đầu. “Em… Em tìm anh như thế nào đây?”
“Nếu có việc cần nói, anh sẽ trực tiếp tới tìm em.” (*)
Harry híp mắt dựa vào thân cây nhìn Draco từng bước một rời đi, giống như cảnh trong mộng anh ấy cách mình ngày càng xa. Cậu muốn vươn tay nắm lấy Draco, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện nay, lại buộc chính mình phải nhịn xuống.
“Harry, chuyện này rốt cuộc…” Kim Sang Hyun Nhìn theo chàng trai toàn thân màu đen đi xa đến mức chẳng còn thấy bóng dáng mới vọt tới trước mặt Harry. “Sao lại thế này?”
“Anh, hiện tại em đang loạn lắm, chờ em bình tĩnh chút đã nhé?”
“Chờ đến khi em muốn nói rồi hẵng bàn đến, đừng ép chính mình.”
“Cảm ơn anh.” Harry giao hết trọng lượng cơ thể cho Kim Sang Hyun, “Tiệc rượu này không còn thú vị nữa, giờ em về nhà đây.”
“Được rồi, về nhà em hay cùng về nhà với anh?”
“Vế sau đi, em sợ hôm nay mà không giải thích rõ ràng với ba, ngày mai cái mạng nhỏ này của em sẽ không giữ được mất.” Harry cười khẽ một chút, “Anh hai thì sao?”
“Cùng hai người về nhà, lo mà giải thích một lần cho rõ sự tình ngày hôm qua cùng người đàn ông vừa nãy đi.”
“Được được, em biết các anh không dễ dàng buông tha cho em mà, hừ, vừa rồi ai còn bảo không cần miễn cưỡng chính mình cơ chứ.” Harry bất mãn bĩu môi, vô ý sờ đến tấm da dê trong túi, lại không nhịn được mà bắt đầu mắng chửi lão già điên Dumbledore. Nếu như ông ấy không làm ra nhiều chuyện như vậy, nếu không phải trước kia ông ấy không bàn bạc trước với cậu, chính cậu cũng không đến mức hiểu lầm Draco như năm như thế, cũng không đến mức luôn cho rằng anh ấy là kẻ phản bội, suốt ngày mang bộ dạng của oán phụ, làm Hermione và Ron lo lắng, làm họ ghét lây Draco nhiều năm đến vậy. Điều làm cậu điên tiết hơn nữa là, thời điểm lão điên viết lá thư kia căn bản không ý thức được sai lầm của mình, còn dám dõng dạc không cho mình oán hận lão, chỉ ra đây là việc bọn họ cần thiết phải hy sinh. Hừ, Harry James Potter cậu cuộc đời này chính là vật hy sinh lớn nhất, vì hòa bình của thế giới phép thuật mà phải hy sinh cha mẹ, gia đình, thậm chí là người yêu, bạn bè cùng cái mạng nhỏ của chính mình, chẳng lẽ nhiêu đó chưa đủ sao? Cái lão điên này thật đúng là… Aaaa, tức chết cậu rồi!
Ba người rời vườn hoa nhỏ, đi thẳng đến bãi đỗ xe khách sạn, lên hai chiếc xe khác nhau, theo lộ trình riêng biệt mà tiến về biệt thự nhà họ Kim.
“Anh ấy nói án tử này không phải do Song Seon Mi làm.” Harry nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, không phát hiện có cái đuôi nào bám theo, lại sờ sờ những nơi có thể đặt máy nghe trộm cũng không phát vật khả nghi, lúc này mới yên tâm mà thả lỏng nhắm hai mắt. “Nhưng hung thủ là ai thì anh ấy không nói, muốn chúng ta tự mình điều tra.”
“Em… Vậy mà tin tưởng lời anh ta nói, lỡ như anh ta lừa em sao?”
“Lừa em hả? Anh ấy chẳng có lý do gì lấy loại chuyện này gạt em, làm vậy cũng chả giúp gì cho anh ấy cả.” Harry nhàn nhạt nói
“Cần có lý do sao? Hắn không phải làm việc cho người phụ nữ kia à? Giúp chủ nhân phủi sạch sẽ manh mối không phải là bổn phận của loại người này hả?”
“Hừ, người phụ nữ giảo hoạt kia xứng trở thành chủ nhân của anh ấy hả? Anh Sang Hyun, đây là chuyện đáng cười nhất năm nay em nghe được đấy.” Harry hừ lạnh một tiếng, “Trên thế gian này, chỉ có người có thể cùng anh ấy hợp tác, không ai có thể là chủ nhân của anh ấy đâu.” Ngay cả Chúa tể Hắc ám hay pháp sư vĩ đại nhất thế giới phép thuật Dumbledore còn không thể khiến anh ấy cam tâm tình nguyện đầu hàng, còn ai có thể thu phục được Slytherin kiêu ngạo cao quý kia hả? Harry nhún nhún vai, chắc rằng người kia còn không được sinh ra ấy!
“Nghe những lời này của em, ý chính là hắn ta là loại người tự cho mình thanh cao.”
“Tự cho là thanh cao?” Harry nhướng mày, từ thích hợp nhất để hình dung nhóm người Slytherin là gì nhỉ? Xảo trá? Âm hiểm? Khôn khéo? Khôn ngoan? Hay là đối nhân xử thế linh hoạt, hoặc bình tĩnh và can đảm? Nghe có vẻ tất cả đều rất phù hợp, nhưng lại không thể tìm được từ thật sự bao quát được. Harry còn nhớ rõ, Draco đã từng cho cậu xem mấy cái thủ tục Slytherin dày đặc, điểm sơ sơ từ trên xuống cũng chưa đến hơn trăm điều, mới đâu đó bảy tám chục thôi. Lúc đó cậu cảm thấy thật sự may mắn, thời điểm nhập học năn nỉ vô Gryffindor cho bằng được, nếu thật sự làm một Slytherin cậu sẽ bị đống này đè chết mất. “Đương nhiên là không.” Harry học theo giọng điệu lười biếng của gia tộc Malfoy trả lời, “Từ đó đối với anh ấy là một sự xúc phạm cực kì cực kì lớn, ngàn lần đừng nên đánh giá như thế trước mặt anh ấy, nếu không thì phải cầu nguyện cho kết cục bi thảm đó.”
“Xem ra em thật sự hiểu rõ hắn ta, Harry, chẳng lẽ em một chút cũng không nghĩ đến việc nói cho anh hắn ta rốt cuộc là người nào hả?”
“Anh Sang Hyun à, tục ngữ có câu nóng vội sẽ không được đậu hủ nóng, anh nhịn một chút đi, không phải sắp đến nhà rồi sao.” Harry mở to mắt nhìn vẻ mặt nôn nóng của Kim Sang Hyun, nhịn không được dùng tay che miệng cười trộm.
“Cười đi, cười đi, em cứ cười đi, anh đợi xem chút nữa em còn cười nổi không!” Kim Sang Hyun chộp một bàn tay tới cái ót, vừa lòng nhìn cậu đau đến nhe cả răng.
Thời điểm Kim Sang Hyun cùng Harry tiến vào biệt thự nhà họ Kim, Choi Kwon Yoo đã tắm rửa xong, đổi quần áo ngồi chờ ở phòng khách. Đối diện anh là Kim đại gia trưởng – Kim Seung Hwan đang giận muốn chết. Quản gia thừa dịp Kim lão gia không chú ý nhíu nhíu mày với Harry, ý nói cậu biết lão gia tử thực sự rất giận, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, xin cậu tự giải quyết cho tốt.
“Ba, sao ba về sớm thế? Sao không ở lại tiệc rượu chiêu đãi lâu hơn xíu?” Harry gật gật đầu cảm ơn quản gia, sau đó trực tiếp bổ nhào vào lòng Kim Seung Hwan.
“Hừ!” Kim Seung Hwan quay mặt không thèm để ý tới đứa con trai đang làm nũng này, gương mặt vẫn đen thui như cũ. “Chiêu làm nũng này vô dụng, đừng nghĩ tới việc tìm mẹ giải thích, bà ấy đến nhà chú Choi rồi, con nên biết điều mà giải thích đàng hoàng cho ba đi.”
Harry bĩu môi, làm một cái mặt quỷ với hai vị anh trái quý hóa ngồi trên sô pha bưng cà phê xem kịch vui kia, đứng dậy đi lên lầu.
“Đi đâu đó?”. TruyenHD
“Em đi tắm rửa đổi quần áo sạch sẽ chút.” Harry đáng thương ủ rũ cụp đuôi đứng trên cầu thang, “Những việc này xíu nữa nói tiếp, dài lắm, chắc là phải hết một buổi tối đó.”
“Anh cũng đi tắm, quản gia Kang, giúp chúng tôi chuẩn bị bữa ăn khuya cùng ca phê nhé.”
“Vâng, tôi biết rồi thưa đại thiếu gia.” Quản gia Kang nghiêm chỉnh cúi đầu, “Đúng rồi, tiểu thư Sang Yeon tối nay ở lại là bạn học nên không trở về.”
“Ai thế?”
Quản gia Kang lắc đầu, “Không rõ lắm ạ, tiểu thư chỉ nói muốn dậy sớm để đến sân bay đón ai đó, hình như là một ngôi sao. Nhà bạn học đó lại khá gần sân bay, cho nên vì sợ buổi sáng dậy trễ đã ở lại đó.”
“Con gái con lứa, cả ngày chạy loạn, giờ thì hay rồi, đến nhà cũng không thèm về.” Kim Sang Hyun thở dài, ôm eo Harry, kề vai sát cánh vào phòng. “Để ngày nào đó rảnh rỗi, anh sẽ chỉnh đốn em ấy một ngày, theo đuổi thần tượng không sai, nhưng cũng phải có giới hạn chứ.”
“Sang Yeon lớn như vậy rồi, anh muốn quản em ấy làm gì nữa? Ngẫu nhiên ở ngoài một đêm cũng đâu có gì to tát đâu, anh đừng nhắc lại mãi.”
“Do em chiều em ấy quá nên giờ em ấy mới thành như thế đó.”
Kim Seung Hwan cùng Choi Kwon Yoo ngồi trên sô pha trong nghe được đoạn đối thoại kia đều sinh ra một loại ảo giác, đại tiểu thư Kim Sang Yeon trong mắt bọn họ hình như như là một đứa con gái bé nhỏ của hai người.
Ước chừng tầm một giờ sau, cuộc trò chuyện thân mật buổi đêm ở nhà họ Kim đã chính thức bắt đầu ở thư phòng của Kim lão gia tử.
“Được rồi, mấy người đừng nhìn con như vậy mà, con không phải cố ý không nhận điện thoại hay chơi trò mất tích đâu, chỉ là con không cẩn thận ngủ quên, cũng do mấy ngày này điều tra vụ án quá mệt mỏi, ba cùng hai anh tha thứ cho con đi mà!” Harry chắp đôi tay, cúi đầu khom lưng hành lễ với ba người. “Con thề luôn, nhất định sẽ không có lần sau đâu.”
“Ba, tha cho ẻm đi, con tin rằng ẻm sẽ không dám có lần tới đâu.” Cuối cùng vẫn là Kim Sang Hyun không nhìn được mà xin tha giùm Harry, “Em ấy thật sự mệt muốn chết rồi, lúc con chạy tới thằng nhóc còn ngủ chưa tỉnh. Hơn nữa một ngày một đêm đều nằm trên mặt đất, may mắn trong phòng ngủ có sẵn một thảm lông dê thật dày, bằng không thật sự sẽ sinh bệnh mất.”
“Không phải ngủ không tỉnh, là do anh đánh thức em chứ bộ.” Harry nhăn nhăn cái mũi, “Ba, con xin lỗi, đã làm ba lo lắng rồi.”
“Thằng nhóc thúi, nể tình con vi phạm lần đầu, Sang Hyun cũng nói đỡ cho con, ba sẽ bỏ qua chuyện cũ. Nếu có lần sau sẽ nhốt con dưới tầng hầm. Kwon Yoo, Sang Hyun hai người các con làm chứng, đã rõ chưa?”
“Dạ rõ.”
“Con đâu hả thằng quỷ nhỏ kia?”
“Con cũng biết rồi, cảm ơn ba!” Harry khôi phục bộ dạng đầy sức sống, chớp mắt lẻn đến bên người Kim Seung Hwan, ôm cánh tay ông lắc cực mạnh.
“Được rồi được rồi, đừng lay nữa, đầu ba choáng váng rồi đây này.”
“Hiện tại em có thể giải thích cuộc nói chuyện với người đàn ông kia được chưa?”
“Đàn ông?” Kim Seung Hwan nghe xong kinh ngạc, nhanh chóng bắt lấy Harry, “Đàn ông nào? Từ đâu đến? Bảo bối Harry, con có bạn trai đúng không?”
“Ba, ba bình tĩnh chút, làm gì mà cao hứng dữ vậy?”
“Ba còn nghĩ đã nhiều năm như vậy mà đến đối tượng kết giao con còn không có, sao không thể sốt ruột thay con được!” Hai tay Kim Seung Hwan chống eo ngửa mặt cười to, “Hahahaha, vốn tính hợp tác cho con cùng Sang Hyun, không nghĩ tới con bảo mật thông tin kĩ đến thế, chớp mắt đã có bạn trai rồi.”
“Ba, ba nghĩ thoáng thật đó nha.” Kim Sang Hyun mang vẻ mặt ghét bỏ nhìn ba mình, nếu sớm biết ba nghĩ thế thì anh đã ra tay trước rồi, đỡ cho thằng bé nhìn thấy Rosemary kia hồn vía lập tức lên mây. “Harry, rốt cuộc thì Rosemary là người nào thế?”
“Rose… Rosemary?” Kim Seung Hwan nghe ba chữ đó lập tức thu hồi ý cười. “Các con gặp phải anh ta rồi?”
“Đúng vậy, vì tiệc rượu quá buồn chán, Harry cảm thấy những người ở đó không thú vị nên lôi kéo tụi con ra ngoài đổi không khí, không nghĩ tới sẽ chạm mặt anh ta ở vườn hoa nhỏ sau khách sạn.” Kim Sang Hyun Gật gật đầu, “Anh ta cùng Harry có nói chuyện một lát.”
“Nghe nói người này lạnh lùng cực điểm, bình thường rất khó tiếp cận được anh ta.” Kim Seung Hwan lo lắng nhìn Harry, “Bảo bối, anh ta không làm gì con chứ?”
Harry nghe xong xì ra một tiếng, đúng là hai cha con, hỏi ra câu này giống câu nấy.
“Ba, yên tâm đi, anh ấy làm gì con được. Còn có, mấy người ba phái đi điều tra ba cũng nên thu về đi, anh ấy đã sớm nhận ra rồi.” Harry nhẹ nhàng cười một chút, từ trên ghế đứng lên. “Thần kinh anh ấy so với người bình thường nhạy cảm hơn nhiều, một ngọn gió thổi lay ngọn cỏ cũng đủ khiến anh ấy cảnh giác.”
“Hai người quen nhau lâu như vậy, chắc hẳn con sẽ hiểu rõ anh ta.”
“Là hiểu rõ thật sự ấy, cho nên em biết rằng anh ấy cùng người phụ nữ kia tuyệt không cùng một loại người, chỉ là em không biết hiện tại anh ấy đang làm gì, cũng không đoán ra nổi.”
“Anh ta… cũng là người Anh.”
“Tất nhiên rồi.”
“Anh cũng nhìn ra, màu tóc hai người trông giống nhau lắm, giọng điệu nói chuyện cũng không khác bao nhiêu.” Choi Kwon Yoo gật gật đầu, “Nhìn anh ta giống như nhìn thấy em trước kia vậy.”
“Anh hai à, anh bị bệnh mù màu hả? Em là màu bạch kim, còn anh ấy thiên hẳn về màu bạc, khác nhau hoàn toàn mà.” Harry linh hoạt né cái gối ôm Choi Kwon Yoo ném lại đây, duỗi tay túm túm tóc chính mình, “Để con kể từ đầu, ba người đừng ngắt lời con, có cái gì cần hỏi chờ con nói xong rồi nhắc lại được không?”
“Được.”
“Con không thể nói cho mọi người biết họ tên thật của anh ấy, tạm thời gọi là tiên sinh Rosemary nhé.”
Harry đứng cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ngôi sao Thiên Long đang lấp lánh trên bầu trời, lần đầu tiên kể cho ba người nghe về quá khứ của bản thân. Đương nhiên, cậu đặt những việc này vào bối cảnh ở thế giới Muggle, không hề đề cập tới thế giới phép thuật thần bí kia. Kể xong chuyện xưa cũng đã trôi qua ba tiếng, sắc trời dần dần ánh đỏ, nhưng những người trong phòng không buồn ngủ chút nào. Cha con họ đều đau lòng vì quá khứ Harry, một đứa bé gầy yếu như vậy lại trải qua nhiều chuyện đến cả những người bình thường khó có thể chấp nhận đến thế.
—————————————————–
Tác giả có lời muốn nói: A, eo và chân đau muốn chết mất ~~~~
(*) Hi: Hong cần tìm đâu má:))
ZIC: Vẫn là lời cũ: thỉnh bình tĩnh, làm miếng bánh miếng nước rồi chúng ta sẽ bàn luận tiếp nhé v:
Một lời xin lỗi bự bự: huhu, mình mới tìm hiểu lại thì trong hệ thống cơ quan công tố ở Hàn Quốc chỉ có Viện công tố quận thôi, nên mình sẽ sửa Văn phòng công tố Quận/ Viện kiểm sát thành Viện công tố quận nhé; thêm một cái là: danh xưng “tiểu thư” trong qt ở nhiều chỗ là cô, nhưng lúc đó mình chưa rõ nên mình đã để nguyên, mình sẽ sửa nhé:< còn một số chỗ mình vẫn để tại vì nó hợp nghĩa hen. Xin lỗi độc giả nhiều nhiều.:(((
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn