Đọc truyện Già Thiên

Chương 9: Người thứ ba mươi



"Tại sao lại... Nhiều hơn một người!"
"Ai... Là ai?"
Người mở lời hỏi, thanh âm đang run rẩy.
Tất cả màn hình điện thoại di động đều sáng lên, mọi người sợ hãi quan sát người chung quanh, sẽ vô cùng sợ hãi nếu như có một gương mặt xa lạ hiện ra trước mắt mình.
Những người quen biết nhau thì cố gắng nhìn vào nhau, nơm nớp lo sợ khi nhìn ra xung quanh..
Vào lúc này, mọi người rốt cục xác định chính xác là nhiều hơn một người, người đó đang dựa vào một góc không xa đằng kia.
"Ngươi... Ngươi là ai?"
"Ngươi là người hay quỷ?"
Bên trong quan tài lớn bằng đồng thau thần bí, mọi chuyện kì quái đều có khả năng phát sinh, trong lòng mọi người ở đây đều rất bất an.
Thanh âm ồ ồ từ cái bóng đen kịt phát ra, thân thể rung lên, sau đó thanh âm trầm thấp khàn khàn mới vang lên:
"Quỷ... Quỷ..."
Âm thanh khàn khàn cứ quanh quẩn bên trong quan tài đồng, vào lúc này, mọi người cảm giác có một luồng khí lạnh chạy từ đầu tới chân, lông tơ đều bắt đầu dựng ngược lên, khí tức lạnh lẽo tràn ra bốn phía.
Mọi người như rơi vào hầm băng, có không ít người ngay ra tim mật cũng rung lên, có bạn nữ hoảng sợ phát ra tiếng thét chói tai, tiếng gào khóc vang lên khắp nơi.
"Quỷ... ở đâu..."
Cái kia thanh âm hơi có vẻ suy yếu, có thể cảm giác được bóng đen vô cùng uể oải, thân thể hắn loạng choạng như muốn đứng lên. Nguồn truyện: NetTruyen.com.vn
"Thực sự là một... Địa phương quỷ quái, chúng ta đang... ở trong quan tài đồng sao?"
Bóng đen trong góc kia chậm rãi đứng dậy, lúc đầu có chút mơ hồ, nhưng sau này thanh âm cũng dần ổn định.
Nhìn thấy bóng đen cao lớn đứng dậy, không ít người không tự chủ được lui về phía sau.
Bóng đen vừa đi về phía này, vừa mở miệng nói, nói:
"Là ta, Bàng Bác."
"Đứng lại, không nên lại đây!"
Tất cả mọi người đều giơ điện thoại di động lên, mượn ánh sáng yếu ớt, soi về phía trước.
Diệp Phàm tách ra mọi người, chậm rãi đi ra phía trước, nói:
"Ngươi thật là Bàng Bác?"
"Ngay cả thanh âm của ta cũng không nhận ra sao?"
Một màn hình di động trong bóng tối phía trước cũng phát ra ánh sáng, một bóng người quen thuộc tay giữ điện thoại giơ lên phía trước, lông mày rậm mắt to, thân thể cường tráng.
Bàng Bác là bằng hữu tốt nhất của Diệp Phàm lúc học đại học, vì có một chút chuyện riêng lên không thể tham gia họp lớp, lúc này chợt xuất hiện, cho dù là ai cũng có nghi ngờ trong lòng.
"Ta không tin, Bàng Bác căn bản không có tới tham gia họp lớp, ngươi... Rốt cuộc là ai?"
Phía sau có người run rẩy nói.
Một người căn bản không nên xuất hiện, lại đứng ở bên trong quan tài đồng, điều này làm cho không ít người ở đây đều cảm giác như da đầu tê dại.
"Ta đương nhiên là Bàng Bác, các ngươi ai có nước không? Ta sắp chết khát rồi."
Bóng đen tiếp tục hướng phía trước đi tới.
"Đứng lại!"
Mọi người vẫn còn là khó mà tin được.
Bàng Bác không thể làm gì khác hơn là đứng lại, vì chứng minh thân phận chính mình, hắn cực lực giải thích, nói lại không ít chuyện cũ lúc học đại học.
"Ta tin tưởng hắn chính là Bàng Bác."
Diệp Phàm khẩu khí kiên định nói, sau đó nhanh đi tới bên người Bàng Bác, hai người đã một thời gian chưa gặp mặt, ngay cả dưới tình huống như vậy cũng dùng sức mà ôm lấy nhau một lát.
"Lúc mới đầu, bởi vì trong nhà có chuyện, ta không thể tham gia họp lớp đúng thời gian. Sau lại nghe nói mọi người muốn tới Thái sơn, ta xử lý xong chuyện trong nhà, đương nhiên là chạy đến..."
Bàng Bác đón lấy bình nước khoáng Diệp Phàm đưa qua, "ùng ục" uống liên tục mấy ngụm nước lớn, lúc này mới nói chuyện làm thế nào lại ở trong quan tài đồng.
Lúc hắn chạy tới, mọi người đã lên núi từ lâu, hắn đi theo dây cáp treo lên trên.
Nói tóm lại hắn coi như cũng may mắn, lúc chín bộ long thi (xác rồng) cùng quan tài lớn bằng đồng thau va chạm vào Thái sơn, cũng đúng lúc dây cáp treo đưa hắn lên đến Ngọc Hoàng đỉnh. Hắn không có theo làn sóng người bỏ chạy xuống núi, mà lại ôm lấy một cây đại thụ, đợi đến khi Thái sơn yên tĩnh trở lại, cũng không có thụ thương.
Sau đó, hắn ở xa xa nhìn thấy cảnh đám người Diệp Phàm rơi vào bên trong hố lớn, khi hắn chạy tới vừa lúc còn một chữ cổ lấp lánh giữa không trung, hắn ở ngoài chiếc hố, nhưng cũng không di động được chút nào. Thẳng đến khi quan tài lớn bằng đồng thau rung động, nắp quan tài lệch khỏi vị trí, hắn cũng giống mọi người bị bắt vào trong quan tài.
Không biết có đúng hay không bởi đang ở ngoài ngũ sắc tế đàn, lúc Bàng Bác rơi vào quan tài đồng đã trực tiếp bị ngất đi.
Mãi cho đến lúc này, mọi người mới dần dần loại bỏ nghi ngờ, thần kinh căng như dây cung rốt cục cũng được thả lỏng.
"Chúng ta cần phải nghĩ biện pháp tự cứu, hiện tại đang ở trong quan tài đồng, trong lòng ta rất bất an, ta có một dự cảm không tốt..."
Sắc mặt Lý Tiểu Mạn có chút trắng bệch, đôi mắt đẹp nhìn vào chỗ đen kịt xa xa của chiếc quan tài đồng. So với các bạn nữ khác mà nói, nàng cùng Lâm Giai đều biểu hiện rất bình tĩnh.
Nghe được những lời ấy, không ít người có cảm giác rét run.
"Mọi người tập trung lại một chỗ, không nên tách ra."
Chu Nghị có kiến nghị.
Mọi người đều tụm lại một chỗ, mượn ánh sáng yếu ót của điện thoại di động quan sát tình hình xung quanh.
Bọn họ đứng sát một thành của chiếc quan tài đồng, có thể nhìn thấy một vài bức hình chạm khắc mở hồ bằng đồng thau, có Cửu Đầu Thần Điều hung tàn giương cánh bay cao, cũng có người nhưng lại mọc ra lông dài như sợi xích ngửa mặt lên trời mà gào thét...
Hình chạm khắc bằng đồng thau rỉ sét, có khắc hung thú được ghi trong Sơn Hải Kinh, như là Thao Thiết, Cùng Kỳ, Đào Ngột đẳng, hình thể khổng lồ, khuôn mặt dữ tợn, trông rất sống động, khiến người ta sợ hãi.
Đi dọc theo vách của chiếc quan tài đồng, mọi người vậy phát hiện không ít hình chạm khắc con người, như là người dân thời thượng cổ cùng với một ít viễn cổ thần chi.
Sau đó, mọi người lại phát hiện một đồ án kỳ dị rất lớn, dày đặc, những chấm nhỏ, cực kỳ giống một bức Tinh Không Đồ.
Quan tài lớn bằng đồng thau dài đến 20m, rộng vậy chừng hơn 8m, mọi người cũng chỉ nhìn thấy những hình chạm khắc của một góc mà thôi.
Bọn họ không có tiếp tục quan sát, bởi vì vào lúc này, mọi người cảm thấy được ở nơi sâu xa nào đó dường như có vật gì tồn tại trong chiếc quan tài đồng.
Tất cả điện thoại di động đều giơ lên cùng nhau, mọi người bạo gan đi về phía trước vài bước, loáng thoáng có thể nhìn thấy ở trung ương của chiếc quan tài đồng, có một vật thể hình chữ nhật đen kịt.
Rất hiển nhiên, đây không phải thi hài, cũng không giống như vật thể có sinh mệnh, điều này làm cho mọi người có chút an tâm, tiếp tục hướng về phía trước đi vài bước.
"Trong quan tài có quan tài, thật sự lại là một chiếc.... quan tài,!"
Khi nhì rõ vật thể ở phía trước, không ít người hít vào một ngụm khí lạnh.
Ở vị trí trung tâm đặt một cái quan tài đồng khác, dài không đến bốn mét, rộng không đến hai mét, có vẻ cổ xưa, chạm trổ đồ án cổ xưa, phủ lên đồng thau, chứa đầy sự phong sương của năm tháng, khiến người ta lạnh cả người, sợ.
"Không phải bên trong quan tài có quan tài, cái này mới là chân chính là quan tài, là dụng cụ thể khâm niệm thi thể. Mà chiếc quan tài lớn bằng đồng bên ngoài gọi là Quách, chính là vỏ bọc quan tài, hai cái ở gộp làm một mới được xưng là quan tài."
Bàng Bác vì một số ít người không sáng tỏ mà giải thích.
Nghe nói đồ vật phía trước mới chân chính là quan tài để khâm niệm thi thể, lập tức liền có không ít người lui về phía sau, nội tâm sợ hãi đến cực điểm.
Quan tài đã thần bí như vậy thì khâm niệm một thi thể quan trọng cỡ nào đây? Trong lòng mọi người có chút kinh nghi, lại có chút sợ hãi.
Trước kia đã nghe không ít chuyện cổ, các loại hoàng lăng cổ mộ, nếu như so với quan quách đồng thau này, quả thực không đáng nhắc tới, căn bản không tính là gì!
Có ai đã từng thấy một chiếc quan tài bằng đồng thau dài đến hơn 20m? Có ai từng thấy một quan tài thần bí từ trên trời rơi xuống? Có ai từn thấy chín bộ long thi (xác rồng) kéo quan tài? Khiến người ta hoài nghi bên trong có phải là một thi thể người hay không, quả thực không cách nào tưởng tượng bên trong quan tài rốt cuộc chôn cái gì.
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn