Đọc truyện Duyên Nợ Ở Kiếp Thứ Hai

Chương 83: Chương cuối



Tada! Chương cuối đây rồi! Vậy là sau 82 chương cùng "Diễn biến từ sau chương 82", chúng ta cũng đi tới chương cuối.

Nhưng mà trước khi đọc chương cuối tớ phải cảnh bảo trước: Chương có yếu tố H nhẹ!

Phải, nên trước khi đọc thì bạn nên cân nhắc nhé! 

Nào, chúng ta vào chương cuối thôi 😅............................................................

=============================

Tối hôm đó, Vũ Anh lưu lại phòng Giang Mạn để ôn bài vở chuẩn bị cho kì thi giữa năm 3. Trong căn phòng bao trùm tĩnh lặng, tiếng đồng hồ tích tắc điểm từng giây, màn đêm ngoài cửa sổ yên ắng vắng lặng.

"Vũ Anh!" Tiếng Giang Mạn cất lên trầm trầm bên cạnh, anh đang nằm tựa vào thành giường đọc báo.

"Có chuyện gì vậy?" Cô quay sang, rời mắt khỏi quyển giáo trình dày chi chít chữ chuyên ngành, mặt không khỏi băn khoăn.

Giang Mạn khẽ thở dài, chỉ là... anh muốn được gọi tên cô, chỉ muốn sự chú ý từ cô, và từ nãy giờ nằm đọc báo anh đều không khỏi thắc mắc một chuyện.

Lần đó đã cầu hôn cô, nhưng cô chưa trả lời anh...

Anh đã rất mong chờ từ đợt đó tới giờ để được nghe câu trả lời từ cô. Giờ đã là một tuần sau khi chuyện đó xảy ra, ngay trong căn phòng này, anh và cô đang cùng ở chung một chỗ, cô không có cảm giác gì sao?

Vũ Anh thấp thỏm nhìn Giang Mạn, trông thấy khuôn mặt điển trai của người đàn ông đầy khí chất này trầm xuống, cô cảm thấy lòng lâng lâng, vui vui sao đó. Thật sự là, từ lúc ngồi học tới giờ, cô không tài nào tập trung nổi vào bài học.

Tất cả những gì cô cảm thấy được là sự tồn tại cùng mùi hương cúc thoang thoảng đặc trưng đầy mê hoặc của anh. Nhớ lại thì từ trước tới nay, hương hoa cúc trắng ấy có lẽ đã là mùi hương đặc quyền của Giang Mạn, vô cùng quyến rũ và gợi lên cảm giác thân thiết.

Vũ Anh trộm mỉm cười hỏi:

"Giang Mạn, có chuyện gì vậy? Sao trông anh ngẩn ra thế?"

Tô Bình Giang Mạn ngẩng đầu lên, ánh mắt xao động nhìn cô:

"Em có thể làm giúp anh chuyện này được không?"

Vũ Anh lập tức ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nhìn anh:

"Có chuyện gì vậy?"

Anh nhìn Vũ Anh thật lâu, cảm giác vô cùng dịu dàng trìu mến, nhưng không chỉ vậy, lần này, trong đáy mắt anh dường như đang trỗi dậy một thứ xúc cảm kì lạ được kìm nén lại một cách mãnh liệt.

Giang Mạn nhướn mày mỉm cười nhẹ nhàng: "Em có thể đồng ý chứ?"

Vũ Anh tò mò, là chuyện gì nhỉ? Nhìn vẻ mặt chân thành và mong đợi của Giang Mạn, cô có thể không đồng ý sao? Tim cô đã đập nhanh từ nãy giờ rồi!

Vũ Anh đỏ mặt khẽ nhìn sang chỗ khác, ấp a ấp úng:

"Chuyện này nếu em có thể làm được... thì em sẵn sàng...Nhưng là chuyện gì...?"

Bỗng nhiên nhiệt độ tăng cao, khi cô hoảng hốt nhìn lại đã cảm thấy môi Giang Mạn chạm vào môi mình, khuôn mặt tuấn tú gần kề, hơi thở nóng ấm phả nhẹ vào mặt cô.

Môi chạm môi, mũi chạm mũi, ánh mắt chạm ánh mắt. Đôi mắt hẹp dài đầy đam mê nhìn thẳng vào mắt cô không rời, như muốn kéo cô vào thứ xúc cảm không lối thoát.

Cô khẽ nhắm mắt thuận theo, để mặc cho môi anh nhấm nháp môi mình. Lúc này, nụ hôn đó cuồng nhiệt hơn cả lần cô truyền Chakra giúp anh tỉnh lại, không chỉ môi kề môi mà đầu lưỡi đã nôn nóng luồn vào miệng cô từ lúc nào, khoét sạch hơi thở cùng vị ngọt trong khoang miệng cô, cùng lưỡi cô mềm mại chơi đùa, quấn quýt không rời. Ẩm ướt và đầy gợi cảm...

"Ưm!"

Khi định thần lại, cô mới phát hiện mình đang nằm trên giường tự bao giờ, là Giang Mạn đã thuận tay ôm cô lên giường.

Trước khi cô ngả vào thành giường, anh đã dịu dàng với lấy chiếc gối bên cạnh tựa vào lưng và đầu cô, khiến cho Vũ Anh cảm giác như bản thân đang nằm lên một cục bông mềm mại, vô cùng thoải mái. Giang Mạn cùng cô hôn say đắm tới mức sau một vài phút, hai người đều phải rời ra để lấy lại hơi thở.

Trong không khí ngột ngạt đầy ám muội, những nụ hôn sau đó của Giang Mạn ngày càng táo bạo hơn. Tiếp tục hôn lên môi cô, rồi đôi môi ẩm ướt ấy lại rời đi thả xuống cằm rồi lướt nhẹ trên cổ cô. Cánh tay rắn chắc đồng thời dịu dàng ôm nhẹ thắt lưng cô, rồi dần dà lần mò lấn lướt thò vào lưng áo, ôm chặt lưng cô.

"Nhột quá Giang Mạn!" Vũ Anh trong cơn mê đắm mặt đỏ hồng hết cả lên, sau nụ hôn ở cổ, lại cảm nhận cái hôn quyến luyến không rời của Giang Mạn miết trên xương quai xanh của mình, cô nhắm chặt mắt, đôi vai khẽ run.

Không dừng lại ở đó, từng đầu ngón tay thon dài lả lướt xoa nhẹ lưng cô một hồi, rồi thuận tay tháo chiếc áo trong ra. Vũ Anh giật mình mở mắt, ngạc nhiên bất mãn nhìn, bàn tay nhỏ nhắn khẽ đẩy anh ra: "Giang Mạn!"

Anh dừng lại mọi hành động, tỏ ra thản nhiên đáp lại: "Ơi?"

Vũ Anh ấp úng mặt phiếm hồng: "Chúng ta... chưa kết hôn".

Giang Mạn điềm nhiên nhịn cười: "Nhưng em đã đồng ý giúp anh rồi mà?" anh ghé xuống tai cô trầm giọng thì thầm, như dụ dỗ cô vào thứ cảm xúc trầm luân gợi cảm: "Cùng anh gần gũi trong đêm nay".

Vũ Anh: "Anh lại lừa em!"

Giang Mạn: "Lừa được em khiến anh rất vui!"

Vũ Anh: "Lần sau, em sẽ không mắc lừa như vậy nữa!"

Giang Mạn lại mỉm cười đầy mê hoặc: "Lần sau và lần sau nữa, hãy cùng anh... nhé?"

Vũ Anh kêu lên:"Giang Mạn! Anh nghiêm túc có được không?"

Giang Mạn nhìn cô, trong ánh mắt chỉ ánh lên duy nhất hình bóng cô, cả kiếp trước và kiếp này, người anh yêu chỉ có mình cô. Chìm đắm trong tình yêu của anh, tim cô lại loạn nhịp, nhiệt độ từ cơ thể hai người tỏa ra nồng ấm, nóng bỏng.

Giang Mạn khẽ cười: "Anh đang rất nghiêm túc, mèo con ạ!"

Vũ Anh: "Vậy đừng đi quá xa..."

"Anh không đi quá xa, trước sau gì cũng tới bước này thôi!"

"..."

"Kiếp trước, anh đã xác định em là cô dâu của anh, vậy mà chính anh lại tự mình rời bỏ cô dâu của mình, vậy hãy để kiếp này, anh bù đắp cho em nhé?"

Vũ Anh ngẩng lên nhìn Giang Mạn. Đây là người đàn ông cô thầm yêu từ kiếp trước cho tới kiếp này, và mãi mãi về sau.

Mối quan hệ của Tobirama và Kat của kiếp đầu tiên, Giang Mạn và Vũ Anh của kiếp thứ hai, vẫn luôn sâu sắc như vậy.

Vũ Anh: "Anh biết lí do em chưa đồng ý lời cầu hôn của anh là gì không?"

Giang Mạn không ngờ cô lại nói thế, chỉ ngạc nhiên, ngần ngừ lắc đầu. Cô ngại ngùng ra vẻ nghiêm túc nói: "Là vì em phải ôn thi, tháng sau em thi rồi. Nhận lời anh thì em xác định không có tâm tư học bài, vì... luôn nghĩ về anh...!"

Anh liền bật cười trước câu trả lời thẳng thắn có phần ngốc nghếch của cô, liền nói:

"Vũ Anh, em xem, ngay cả khi em chưa đồng ý lời cầu hôn, chúng ta cũng... Đến cuối cùng em cũng không thoát khỏi anh đâu!"

Nói rồi Giang Mạn vén nhẹ áo cô lên, tiếp tục hôn lên người cô như để đánh dấu chủ quyền khiến Vũ Anh chưa theo kịp hành động này liền hoảng hốt hét lên: "Giang Mạn, từ từ thôi!"

"Đối với em thì anh luôn không thể từ từ được!" Không ngờ nụ cười đó đểu giả đến như vậy, còn đâu một Giang Mạn nghiêm nghị và đàng hoàng trước kia? Cô bị lừa thật rồi!

Giang Mạn lật người Vũ Anh lên trên, cô mất thăng bằng chống tay lên ngực anh. Cách một lớp áo sơ mi trắng mỏng, làn ngực rắn chắc của người từng trải qua huấn luyện khắc nghiệt truyền đến lòng bàn tay cô. Vũ Anh định rụt tay thì Giang Mạn nhanh chóng kéo tay cô đặt lại:

"Sao vậy? Sau này, cơ thể anh cũng thuộc về em, em có thể tùy ý sờ mà!"

"Cũng như cơ thể của em..." Anh lại ghé tai cô nói.

Giang Mạn, anh thật...!

Lần này thì anh chủ động cởi nút áo sơ mi của anh ra, thấy cô giật mình lấy tay che áo mình lại, anh dịu dàng nói: "Để anh" rồi bằng một cách nhẹ nhàng, anh thả từng cúc áo trên chiếc áo ngủ hình thỏ nâu của cô.

Vũ Anh người cứng đờ, bắt đầu lắp bắp mất tự nhiên:

"Giang Mạn, hay là chúng ta thôi..."

Anh nhoẻn miệng cười: "Sao vậy, gạo đã gần nấu thành cơm, vì sao lại để gián đoạn?"

"Nhưng..."

"Không sao, sẽ không sao đâu mà" Trông Giang Mạn lúc này thật sự đẹp trai và thu hút, cô thậm chí còn không nhận ra, mình đã bị người đàn ông này làm cho mê mẩn tới mức nào.

Tựa trên chiếc gối đầu giường, kéo một bên vai áo và dây áo của cô xuống, anh cúi xuống chạm môi vào làn da trắng mịn màng của người con gái anh yêu. Đôi vai nhỏ nhắn này thật đáng yêu!

Kéo dần áo ngoài xuống để lộ ra một phần cơ thể trắng trẻo trong bóng tối, Giang Mạn đưa miệng xuống, cắn nhẹ lên cần cổ cô, rồi đôi môi lướt dần xuống.

"Ư!" Vũ Anh lại run rẩy nhắm chặt mắt thầm rên rỉ. Nghe vậy Giang Mạn chợt dừng lại. Qua một lúc...

"Giang Mạn, em tưởng gạo sắp... sắp nấu thành cơm chứ? Anh... sao thế?" Vũ Anh hé mở một mắt nhìn nhìn, chợt bắt gặp ánh mắt ranh mãnh của anh.

Giang Mạn nhịn cười: "Anh tưởng em lại khóc giống như lần đầu hôn anh chứ?"

Vũ Anh xấu hổ đáp lại: "Là do em quá căng thẳng, anh đừng nhắc lại nữa, hơn nữa đừng có nói cho ai biết đó!"

Giang Mạn tủm tỉm: "Được rồi, anh sẽ giữ bí mật cho em suốt đời, chỉ riêng hai chúng ta biết được điều đó thôi!" Rồi tiếp tục "hành sự".

Đêm đó là đêm đầu tiên, Vũ Anh nếm trải mùi vị ngọt ngào nhất.

Khi ánh nắng sớm mai chiếu xuống trên khuôn mặt đơn thuần của Vũ Anh, cô nhíu mày mở mắt. Bên cạnh là Giang Mạn đang say ngủ. Khuôn mặt đẹp như tạc hiển hiện trước mắt.

Làn da trắng trẻo cùng mái tóc trắng, ba vết sẹo cân đối trên mặt, đôi mắt phượng nhắm nghiền sau đôi mi đen dài. Đôi môi dài mỏng và sống mũi cao dọc dừa.

Vũ Anh nhớ lại hồi đó, khi lần đầu gặp Giang Mạn, cô vẫn ấn tượng anh là một "trai đẹp" uy nghiêm và lạnh lùng, vô hình gây áp lực lên cô, khiến cô không ngừng né tránh người đàn ông này. Lại nhớ một Tobirama luôn nhạy bén, đa nghi luôn thích trêu chọc cô mỗi khi cô bám theo huynh huynh muội muội với anh hồi còn xưa bé.

Và nhớ ra "nhân duyên không thể cưỡng cầu" mà bà thầy bói đã nói, thật kì diệu!

"Lâu rồi lại thấy em ngắm anh đến ngẩn mặt ra đấy" Giang Mạn từ từ mở mắt, ánh nhìn tràn đầy thích thú "Sao? Bây giờ em mới công nhận anh đẹp trai hả? Hồi bé anh nói thế em đều phủ nhận mà?"

Vũ Anh: "Anh vẫn còn nhớ tới cả chuyện đấy sao? Thực ra, tại hồi đó anh hay trêu em quá nên em mới nói vậy chọc tức anh thôi... Mà chuyện từ kiếp trước rồi đấy!"

Giang Mạn thơm nhẹ vào má cô: "Không sao, chúng ta có thể từ từ ôn lại từng kỉ niệm sau khi lấy nhau".

Vũ Anh giả bộ ngây thơ hỏi: "Em đồng ý lấy anh rồi sao?"

Giang Mạn cũng vô tội nói: "Em định chối bỏ trách nhiệm với anh, sau khi chúng ta đã 'làm gì đó' vào đêm qua?"

Vũ Anh cố chống chế: "Nào nào! Là anh lừa em, anh nhớ chứ?"

Anh lại cười cười: "Nhưng sau đó em lại vô cùng tự nguyện, hơn nữa còn rất chủ động đáp trả".

Vũ Anh không chịu thua: "Là do anh nhử em!"

Giang Mạn cúi xuống hôn trán cô, khẽ thầm thì: "Sáng nay nữa, có được không?" Nói rồi từ trong chăn vòng tay ôm đùi cô kéo cô lại gần.

Vũ Anh không nhịn được bật cười khúc khích: "Cả tối qua rồi, anh còn chưa chịu dừng lại sao, hả Tô Bình Giang Mạn?"

Vén chăn, ai đó hôn xuống khuôn bụng tròn nhỏ ngấn mỡ mềm mềm của cô lại nói: "Mèo con của anh khiến anh không còn sức kháng cự nào, cứ muốn mang bên mình trêu ghẹo, vuốt ve âu yếm thôi..."

Giang Mạn kéo chăn ra, xoay người cô nằm dưới giường, cơ thể anh phía trên gợi cảm quyến rũ, cơ thể của cô phía dưới nữ tính mềm mại.

Trước khi "hành sự" tiếp, anh hỏi:

"Vũ Anh! Lần đầu của em cũng dành cho anh rồi, vậy, làm vợ anh nhé?"

Cô im lặng một hồi lâu, dường như muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi. Giang Mạn một tay với lấy chiếc hộp bằng nhung trên bàn mở ra, đôi nhẫn hoa cúc bạc sáng lấp lánh dưới nắng mai e lệ.

Chiếc nhẫn quen thuộc anh đã từng một lần trao cô trong kiếp trước, cô đã từng tặng anh trong kiếp này. Và lần này, chính tay anh đã xỏ nó vào ngón áp út thon thả trắng ngần của cô, Vũ Anh cũng bắt chước nhón lấy chiếc nhẫn còn lại luồn vào ngón tay anh. Đôi cúc bạc tỏa sáng lung linh, chứng kiến những khoảnh khắc tình yêu anh dành cho cô, cùng như tình cảm của cô dành cho anh, như tồn tại và kéo dài từ mấy trăm năm trước, cho đến mấy trăm năm sau, như chưa hề chia li.

"Em... đồng ý lấy anh!" Vũ Anh thẹn thùng nói.

Hai kiếp dài đằng đẵng, món nợ nhân duyên đã gắn kết hai con người lại với nhau.

Duyên nợ hai kiếp trầm luân, cuối cùng, anh và em đều đã có thể trả nợ ân tình cho nhau, có thể ở bên nhau sau bao khó khăn, đau khổ và xa cách.

Đã có thể hạnh phúc trọn vẹn.

============ Hết ============

Au: Lời cuối, cảm ơn độc giả đã theo dõi bộ truyện suốt từ những chương đầu tới giờ, dù truyện đã không được ra trọn vẹn, nhưng dù sao đã có chương cuối đây. Đó như món quà cuối cùng mình dành tặng các bạn, cũng như món quà dành cho Vũ Anh và Giang Mạn, về tình yêu đầy gian truân và trắc trở của họ nhưng rất xứng đáng và vẹn tròn. 

Tình yêu mà, sẽ có lúc giận hờn, ghen tuông, xa cách, đau khổ nhưng rồi sau những khó khăn và hy vọng, và sau tất cả, sẽ là hạnh phúc mà ta thực sự trân trọng, đánh đổi bằng vị mặn của nước mắt để thấy được nụ cười đầy yêu thương của đối phương và sự thăng hoa trong tình yêu!


Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn